Cô đẩy người anh ra, Nguyễn Thiên Lăng kéo tay cô xuống, hôn một cái lên khóe môi cô. Giang Vũ Phi giật vội rút tay lại như bị điện, sợ hãi nhìn chằm chằm vào anh: “Anh lại nổi điên cái gì nữa!”
Từ sau lần anh dùng phương thức như vậy đụng chạm vào cô ở trên ghế sofa dưới lầu, sau đó anh cũng không có thêm hành động gì quá đáng nữa, cùng lắm cũng chỉ là cưỡng hôn cô mà thôi.
Bởi vì anh vẫn luôn không chạm vào cô, cô liền buông lỏng cảnh giác, cho rằng bản thân mình đã an toàn rồi. Nhưng bây giờ, cô cảm nhận được rõ ràng toàn thân anh tản ra thứ hơi thở mang đầy tính xâm lược.
Đôi mắt của anh cũng đã thay màu đổi sắc. Vốn dĩ con ngươi của anh mang chút màu nâu, giờ phút này lại như đang chứa đựng một làn sương đen dày đặc, sâu xa thâm thúy làm người ta sợ hãi. Còn có cơ bắp đang căng cứng dưới lớp quần áo mắc tiền này, cũng ẩn chứa sức mạnh và sự nhẫn nhịn vô cùng lớn.
Giang Vũ Phi đã quá quen thuộc những biến hóa trên cơ thể anh rồi. Anh có dáng vẻ như vậy, vô cùng nguy hiểm…
Nguyễn Thiên Lăng ôm chặt eo cô, làm bộ ngực mềm mại của cô áp sát lên lồng ngực anh: “Bác sĩ nói ba tháng là có thể rồi.”
Hóa ra anh ta vẫn luôn không chạm vào cô là vì nguyên nhân này. Đầu óc Giang Vũ Phi nhanh chóng tính toán, cô lập tức lên tiếng nói: “Còn chưa được ba tháng, còn mấy ngày nữa mới đủ!”
“Chỉ còn ba ngày thôi.” Nguyễn Thiên Lăng chăm chú nhìn cô, không cho cô cự tuyệt, nói: “Anh đã hỏi rồi, lúc này cũng đã có thể, chỉ cần anh nhẹ một chút là được.”
Khốn khiếp, đừng nói bây giờ chưa đến ba tháng, cho dù đến bốn tháng, năm tháng, cô cũng không thể để cho anh ta chạm vào cô.
“Bỏ tôi ra, cho dù anh nhẹ nhàng thì tôi cũng không đồng ý, căn bản là tôi không muốn làm với anh!”
“Vậy em muốn làm với ai?” Nguyễn Thiên Lăng bóp eo cô, trong tròng mắt đen ẩn chứa một chút giận dữ: “Em còn chưa nói cho anh biết, ánh trăng sáng với nốt ruồi chu sa của em là ai!”
Sao anh ta vẫn còn bám riết vấn đề này vậy? Giang Vũ Phi thật hối hận đã nói với anh điều này.
“Dù sao cũng không phải là anh, vĩnh viễn cũng sẽ không phải là anh!”
Anh càng ép hỏi cô, cô càng không trả lời. Hơn nữa vì sao cô phải trả lời anh chứ, căn bản cô cũng không thể bình tĩnh mà vui vẻ nói chuyện với anh được.
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt bàn tay, càng siết chặt hông cô hơn: “Những người đàn ông mà em biết rất ít, nếu đã không phải là anh, vậy để anh đoán xem là ai… Là Tiêu Lang?”
Anh nheo mắt hỏi cô, nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ cuối cùng.
Giang Vũ Phi hơi ngẩn ra, nếu anh không nói tới cái tên Tiêu Lang này, cô cũng gần như đã quên anh ta rồi.
Tiêu Lang, hai chữ này xa xôi nhường nào, lại xa lạ biết bao. Trong lòng cô, người đàn ông kia giống như là một người xa lạ quen thuộc nhất.
Cằm đột nhiên bị người khác cắn một miếng, Giang Vũ Phi bị đau, thần trí cũng quay về: “Anh cầm tinh chó sao?”
“Em đang nhớ hắn ta!” Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng vạch trần sự thật này, sắc mặt giận dữ: “Hắn ta đã không cần em, hắn ta bỏ lại em mà một mình bỏ đi trong ngày đính hôn, vậy mà em vẫn còn nhớ tới hắn!”
“Giang Vũ Phi, em thật đúng là đê tiện, người đàn ông như vậy mà em còn nhớ!”
Giang Vũ Phi tức giận trợn trừng hai mắt, anh ta lại còn nói cô đê tiện, không biết là ai đê tiện!
Hai người cũng đã ly hôn rồi, là ai giữ chặt cô không buông, rốt cuộc ai đê tiện!
“Bỏ tôi ra, tôi không muốn cãi nhau với anh.” Giang Vũ Phi lạnh lùng mở miệng, đối lập với cảm xúc kích động của anh, biểu hiện của cô lại rất lạnh lùng.
Cô ấy lại có dáng vẻ như vậy, cái dáng vẻ không sao cả, không thèm quan tâm chết tiệt đó!
Nguyễn Thiên Lăng cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, anh vừa không hi vọng cô cãi nhau ầm ĩ với anh, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ không thèm quan tâm của cô trước mặt anh.
Cô ấy không quan tâm, khiến anh cảm thấy thật giống như đánh vào bông gòn vậy, không có sức lực, rất muốn phát điên.