Hơi thở của anh lan tỏa khắp nơi làm cô dần dần đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cô tỏa vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng vẫn còn ngủ bên cạnh.
Bình thường khi cô thức dậy thì anh đã đi từ lâu.
Thật sự rất hiếm khi nhìn thấy anh ngủ dậy muộn như hôm nay.
Cô ngồi dậy, chân vừa mang dép vào, anh ta cũng tỉnh dậy theo.
“Chào buổi sáng!” - Anh đứng dậy lạnh nhạt chào cô.
Cô sững sờ, cũng chào một tiếng: “Chào buổi sáng!”
Vệ sinh thân thể xong, cả hai đi xuống ăn sáng cùng cả nhà. Từ khi Nhan Duyệt trở về, anh không hề ở nhà ăn chung cùng mọi người một bữa cơm nào cả.
Hôm nay, đột nhiên anh ăn sáng cùng cả nhà. Ai ai cũng ngạc nhiên, cũng có phần vui mừng.
Sắc mặt Nguyễn An Quốc mấy ngày liên tục có vẻ lo lắng, nay cũng giảm đi ít nhiều.
“Thiên Lăng, ăn sáng xong... Cháu đưa Vũ Phi đi bệnh viện để nó khám bệnh, biết chưa?”
Nguyễn Thiên Lăng nhìn Giang Vũ Phi, gật đầu nhận lời: “Vâng! Ông nội.”
“Còn nữa, nhân tiện hai cháu cũng nên kiểm tra sức khỏe một chút. Các cháu đến chỗ ta ở hơn một tháng, sao Vũ Phi vẫn chưa có thai? Nên đi kiểm tra một chút, xem cơ thể ai có vấn đề gì không!”
“Khụ khụ…” - Giang Vũ Phi đang uống sữa đậu nành, nuốt đến cổ thì bị sặc.
Nguyễn Thiên Lăng cũng có phần lúng túng và bất đắc dĩ.
Ông giống như không nhìn thấy biểu hiện của họ, còn nói: “Thiên Lăng đã hai mươi bảy rồi, tuổi tác cũng không nhỏ. Nhân lúc còn trẻ thì sinh sớm một chút, có khi ông không đợi đến ngày đó được!”
Khi ông nói điều này, trên mặt xuất hiện vẻ già yếu mệt mỏi rõ ràng.
Nguyễn An Quốc đã bảy mươi tuổi, người già đến độ tuổi này, đều là sống ngày nào biết ngày đó.
Cho dù bây giờ thấy rất khỏe mạnh, nhưng cô cũng không biết ngày nào đó ông sẽ không còn.
Nghĩ tới đây, Giang Vũ Phi không khỏi đỏ mắt: “Ông nội, ông đừng nói như vậy, ông nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Nguyễn Thiên Lăng cũng khuyên ông: “Ông nội, ông nhất định có thể đợi đến ngày chắt trai của ông ra đời.”
Ông nhấc mí mắt lên không nói gì, không khí trên bàn cơm trở nên có chút nặng nề.
Sau khi ăn sáng, Nguyễn Thiên Lăng liền kêu Giang Vũ Phi cùng anh đến bệnh viện kiểm tra bệnh tình. Cô không muốn đi cùng anh, nhưng anh cũng không cho cô cơ hội để từ chối, trực tiếp ra ngoài đợi cô.
Giang Vũ Phi do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý.
Im lặng đi đến bệnh viện, sau đó bác sĩ kiểm tra, kê một ít thuốc, bọn họ liền ra về.
Đi bộ ở khuôn viên của bệnh viện, Giang Vũ Phi nhìn những người người già tóc bạc phơ đang đi dạo liền nghĩ đến ông nội.
Có một ngày, ông nội cũng sẽ bỏ cô mà đi, rời khỏi thế giới này.
“Nguyễn Thiên Lăng.” - Giang Vũ Phi bỗng nhiên gọi.
“Chuyện gì?” - Anh cũng dừng bước, đối mặt với cô.
“Anh vẫn không chịu nói cho tôi biết tại sao ông nội không đồng ý cho chúng ta ly hôn sao? Cho dù ông nội thích tôi đến mức nào, tôi nghĩ ông cũng sẽ không vì tôi mà để anh chịu ấm ức.”
Ánh mắt anh ta khẽ động.
Giang Vũ Phi vừa nhìn đã biết rõ anh đang giấu giếm cô điều gì đó: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc nguyên nhân là gì? Anh không nói với tôi, tôi biết làm thế nào phối hợp với anh để chúng ta ly hôn?”
Nguyễn Thiên Lăng khẽ mím môi, đáy mắt xẹt qua một tia nhìn sâu xa.
“Nói đi, cuối cùng vì nguyên nhân gì?”
“Lăng!” - Một giọng nói lanh lảnh đột nhiên cắt ngang bầu không khí giữa bọn họ.