Thê Khống

Chương 3: Chương 3: Bí mật




Nhập Phanh nhẹ nhàng bước vào thiên sảnh từ một hướng khác, trên tay bưng mấy đĩa điểm tâm, cười nói: “Hôm nay vừa đúng lúc làm điểm tâm, biểu cô nương nếm thử xem.”

Tổng cộng có bốn loại điểm tâm, trong đó có ba loại mà trước đây Phương Cẩn Chi vẫn thường ăn, liên hoa tô, hồ điệp tô và đản giáo. Loại còn lại bé chưa từng được ăn qua. Trên chiếc dĩa trắng là bốn cái bánh hình thỏ trắng như tuyết. Những chiếc bánh mềm mại được tạo hình giống như đúc với mấy con thỏ thật.

“Cái này là bánh bao thỏ, bên trong có nhân.” Lục Vô Nghiên thấy bé chỉ nhìn chằm chằm một loại, liền đẩy đĩa bánh bao thỏ đến gần bé hơn.

Phương Cẩn Chi lại không nhẫn tâm ăn.

Lục Vô Nghiên ở bên cạnh nói một câu: “Mùi vị còn hơn cả hình dáng.”

Dù sao cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, cuối cùng Phương Cẩn Chi cũng không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của mỹ vị, bé nhắm mắt lại, nhẫn tâm cắn xuống. Nhân bánh bên trong là đậu đỏ nghiền, mùi vị ngọt ngào hấp dẫn. Phương Cẩn Chi ăn hết một cái, không nhịn được lại lấy thêm cái thứ hai, phần nhân bên trong cái bánh bao thỏ này là thịt băm, mùi vị thơm nồng.

Ở Đại Liêu, trong vòng ba năm chịu tang, không được thành hôn, sinh con và làm quan. Phương diện ăn mặc cũng rất được xem trọng, ba tháng đầu một giọt nước cũng không lọt. Phương Cẩn Chi cũng đã tuân thủ ba tháng ở nhà mới được đón đến Lục gia, vì vậy, có thể bắt đầu được ăn thịt.

“Thủ nghệ của Nhập Phanh tỷ tỷ thật tốt!” Phương Cẩn Chi cười híp mắt, nhìn về phía Nhập Phanh.

Nhập Phanh khuỵu gối, cung kính nói: “Người có thể thích điểm tâm nô tỳ làm, là vinh hạnh của nô tỳ.”

Nếu để người khác nghe Nhập Phanh nói những lời này, e rằng sẽ rất kinh ngạc. Mặc dù Nhập Phanh và Nhập Trà đều là nô bộc, nhưng trong phủ này, bọn họ chỉ nhận thức một mình Lục Vô Nghiên là chủ tử. Cũng vì Nhập Trà và Nhập Phanh đã đi theo Lục Vô Nghiên nhiều năm, nên biết có rất ít người được hắn mang về viện Thùy Sao tiếp đãi.

Phương Cẩn Chi nhìn hai cái bánh bao thỏ còn lại trong đĩa, ánh mắt ngưng đọng trong nháy mắt. Bé vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Lục Vô Nghiên, đáng thương nói: “Tam ca ca, cái này ăn ngon quá! Nhưng muội ăn không nổi nữa, có thể mang hai cái còn lại này về hay không?”

Giọng nói của bé càng lúc càng nhỏ, nói xong chữ cuối cùng cũng ngượng ngùng cúi đầu thật thấp, nhưng vẫn không quên len lén liếc mắt nhìn hai cái bánh bao thỏ còn lại trong đĩa nhỏ. Phát hiện Lục Vô Nghiên đang nhìn mình, bé lập tức cúi đầu, không dám ngẩng lên nữa.

Tâm tư Lục Vô Nghiên phức tạp.

Nghĩ đến bé còn nhỏ như vậy mà phải giữ một bí mật như thế, ánh mắt Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi càng thêm thương tiếc. Hắn không khỏi mềm giọng nói: “Dĩ nhiên có thể. Nếu muội thích, ngày khác trở lại, bảo Nhập Phanh làm cho muội ăn.”

“Ừm!” Phương Cẩn Chi cười híp mắt. Nhất thời quên hết những lời dặn dò của Tứ biểu tỷ.

Lục Vô Ngiên cũng nhếch miệng cười theo bé.

Phương Cẩn Chi lo lắng Vệ mụ mụ không nhìn thấy bé sẽ hoảng hốt, nên không dám nán lại quá lâu. Một lát sau, liền nói lời cáo từ. Lục Vô Nghiên bảo Nhập Phanh hầu hạ mang lại đôi giầy đã được làm sạch sẽ cho bé, rồi đưa bé trở về.

Phương Cẩn Chi được Nhập Phanh ôm trở về dọc theo con đường cũ, quả nhiên trông thấy Vệ mụ mụ đang nhìn ngó xung quanh ngay tại nơi bọn họ tách ra trước đó. Vệ mụ mụ nhìn thấy Phương Cẩn Chi từ xa, lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh tới nghênh đón.

“Ngô mụ mụ trở về lại ném đồ nữa sao?” Trên đường trở về, Phương Cẩn Chi được Vệ mụ mụ ôm trong ngực, bé hỏi.

“Nghe Diêm Bảo Nhi nói bà ta nhốt mình trong phòng không cho ai vào. Lão nô lo lắng cô nương bị cảm lạnh, vội vàng trở lại, cũng không chú ý.” Vệ mụ mụ thuận miệng nói, cũng không biết trả lời như thế nào.

Tuổi của Phương Cẩn Chi còn quá nhỏ, trước kia lúc còn ở nhà cho đến bây giờ cũng chưa từng quản chuyện. Cho nên coi như hôm nay Ngô mụ mụ phạm lỗi, Vệ mụ mụ cũng không cho rằng tiểu chủ tử sẽ trách phạt bà ấy.

Nhưng ngược lại, lần này bà thật sự đã đoán sai.

Mấy ngày nay, Phương Cẩn Chi đã hiểu biết rất nhiều quy củ trong phủ Quốc Công, biết không thể cứ giữ tác phong giống như trước kia ở nhà. Nếu không, không chỉ người trong phủ này nhìn không vừa mắt, còn có thể chuốc lấy tai họa.

Đến khi trở về viện, Phương Cẩn Chi từ trong ngực Vệ mụ mụ nhảy xuống, bảo bà đi gọi Ngô mụ mụ tới đây.

“A? Bây giờ đi? Cô nương, nếu có chuyện gì, phân phó lão nô cũng được mà!” Vệ mụ mụ nhíu nhíu chân mày, lúc này thật sự không muốn nhìn đến gương mặt than của Ngô mụ mụ.

“Đúng, là ngay bây giờ. Ta muốn phạt bà ấy, chẳng lẽ bà muốn thay bà ấy chịu phạt?” Mí mắt Phương Cẩn Chi khẽ rủ xuống, tròng mắt đen láy ở trong hốc mắt nhẹ nhàng trượt qua một bên nhìn về phía Vệ mụ mụ.

--Đây là bé đang bắt chước ánh mắt của Lục Vô Nghiên khi hắn liếc Nhập Trà trước đó.

“Con mắt của cô nương sao vậy? Có phải bị cát bay vào hay không?” Vệ mụ mụ vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra.

Phương Cẩn Chi cảm thấy thật nản lòng, bé đẩy Vệ mụ mụ ra, không vui nói: “Ta không sao, bảo bà đi gọi người mà!”

Vệ mụ mụ nhìn sắc mặt của Phương Cẩn Chi, mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn đi. Đi được vài bước, không nhịn được phải quay đầu nhìn lại, ân cần hỏi: “Mắt của cô nương thật sự không có chuyện gì chứ?”

Phương Cẩn Chi trợn mắt, hung dữ lườm bà một cái. Lần này Vệ mụ mụ không nói nữa, vội vàng nhắm mắt đi tìm người.

“Haiz!” Phương Cẩn Chi liếc mắt nhìn hộp thức ăn trong ngực, thầm nghĩ sao lại quên chuyện này chứ. Bé xoay người vọt vào phòng mình, cài then cửa lại, mới yên tâm chạy đến giường ngủ.

Bé xốc màn lên, sờ tới sờ lui bên dưới gối nằm rồi lôi ra một cái chìa khóa. Sau đó mở khóa một chiếc rương lớn ở bên cạnh giường. Nắp rương bị bé vất vả nhấc lên, để lộ ra hai gương mặt non nớt giống nhau như đúc. Đó là một cặp nữ hài song sinh hơn hai tuổi, trên mặt mang theo sợ hãi. Nhưng sự sợ hãi đó khi nhìn thấy Phương Cẩn Chi thì lập tức biến mất không để lại dấu vết, trở thành một loại mừng rỡ.

“Mang về cho các muội nè, ăn ngon lắm nha.” Ngay cả ở trong phòng mình, Phương Cẩn Chi cũng theo quán tính nhỏ giọng.

Bé lấy hai cái bánh bao thỏ trong hộp thức ăn ra đưa cho hai đứa nhỏ, hai tiểu cô nương không nói gì, chỉ gật đầu cười, đưa tay tiếp nhận, rồi bắt đầu cắn từng miếng từng miếng một.

Phương Cẩn Chi ngồi trên thành rương, nhìn dáng vẻ đang ăn của bọn chúng, đôi mắt to tròn cong lên thành hình trăng khuyết, chan chứa ý cười sủng nịch.

Bỗng nhiên có người gõ cửa “rầm rầm rầm”, Phương Cẩn Chi và hai tiểu cô nương đang ăn bánh bao thỏ giật nảy mình, nhất là hai tiểu cô nương, trong nháy mắt sắc mặt bọn chúng trắng bệch, run rẩy, thức ăn ngậm trong miệng quên cả nuốt.

“Cô nương, Ngô mụ mụ đã tới.” Thì ra là Vệ mụ mụ dẫn người đến.

Nghe giọng nói quen thuộc, ba người ở trong phòng mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

“Từ từ ăn, đừng gấp.” Phương Cẩn Chi nhỏ giọng dặn dò một câu, rồi từ trên thành rương nhảy xuống. Bé cẩn thận che chắn bao bọc màn trướng xong xuôi, mới vòng qua bình phong đi mở cửa.

“Cô nương, người tìm ta?” Đôi mắt của Ngô mụ mụ hồng hồng, rõ ràng là đã khóc một trận.

Phương Cẩn Chi quay đầu đi không tiếp tục nhìn vào mắt của Ngô mụ mụ, hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Bên cạnh ta không cần nhiều người hầu hạ như vậy, ngày mai bà đến trà trang của mẫu thân lúc sinh tiền hỗ trợ đi.”

Ngô mụ mụ ngây ngẩn cả người. Vệ mụ mụ bên cạnh cũng lấy làm kinh hãi, trước đó bà nghe Phương Cẩn Chi nói muốn phạt Ngô mụ mụ, vốn tưởng rằng sẽ oán trách mấy câu, sao lại thẳng tay đuổi người?

“Cô nương nói gì vậy! Bên cạnh cô nương có bao nhiêu người? Ban đầu từ Phương gia theo tới đây chỉ có ta, Vệ mụ mụ, và hai tiểu nha hoàn Mễ Bảo Nhi, và Diêm Bảo Nhi. Tính tình của Vệ mụ mụ từ trước đến nay vẫn luôn yếu đuối, hồ đồ, không có chủ ý, Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi thì có bao nhiêu lớn? Một đứa tám tuổi, một đứa bảy tuổi. Nơi này chính là phủ Quốc Công, nếu không có ta ra chủ ý. . . . . .”

“Ngô mụ mụ cũng biết nơi này là phủ Quốc Công.” Phương Cẩn Chi dứt khoát ngắt ngang lời bà. “Sao ta không biết bên trong phủ Quốc Công có mụ mụ nào ở trước mặt chủ tử tự xưng 'ta'?”

Ngô mụ mụ há miệng, nhưng không biết tiếp tục nói như thế nào.

Vệ mụ mụ kéo kéo tay áo của bà ấy, nhỏ giọng nói: “Cô nương của chúng ta đã trưởng thành, mau nhận sai với cô nương. . . . . .”

Ngô mụ mụ hất tay Vệ mụ mụ ra, vừa uất ức vừa chua xót nói: “Từ lúc còn ở nhà cho tới bây giờ không chú trọng nhiều như vậy. Cô nương tới phủ Quốc Công quả thật đã nắm bắt diễn xuất ở đây, lại bị tiêm nhiễm loại tật xấu này. Hơn nữa còn học cách đuổi người để hù dọa người khác. . . . . .”

Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, hết sức nghiêm túc nói: “Ta không hù dọa bà. Nếu bà nhất định không chịu đi, ta sẽ đến chỗ cửu mẫu mượn mấy gia đinh đưa bà đi.”

Ngô mụ mụ ngơ ngác nhìn sắc mặt Phương Cẩn Chi một hồi lâu, thấy sự kiên định trên gương mặt bé. Lúc này trong lòng bà mới hiểu được Phương Cẩn Chi không phải cố ý hù dọa bà, càng không phải đang nói đùa.

“Cô nương?” Ngô mụ mụ nghẹn ngào. “Lão nô biết tính tình của mình không tốt, đều là lỗi của lão nô. Thay đổi! Sẽ thay đổi! Người đừng đuổi lão nô ....!”

Bà run rẩy quỳ gối trước mặt Phương Cẩn Chi, đôi tay nắm lấy bả vai của bé.

“Ta . . . Không, không, không . . . Lão nô đã hầu hạ ở Phương gia ba đời. Lão nô sinh ra ở Phương gia, ngay cả nhi tử cũng sinh ra ở Phương gia. Lão gia, phu nhân, còn có Đại thiếu gia đều đã mất, hôm nay Phương gia chỉ còn lại một mình người thôi. Người chính là sinh mạng của lão nô!”

Nghe Ngô mụ mụ nhắc tới phụ mẫu và huynh trưởng quá cố, hai mắt Phương Cẩn Chi không khỏi đỏ lên. Bé cố nuốt nước mắt xuống, nói: “Ta biết Ngô mụ mụ rất tốt với ta, mụ mụ nổi giận cũng là vì ta, vì Phương gia.”

Trong lòng Ngô mụ mụ mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thì nhìn thấy Phương Cẩn Chi lắc đầu.

“Không phải mụ mụ rất tức giận cửa hàng trong nhà đều bị mấy cửu cửu thay mặt quản lý sao?” Phương Cẩn Chi thở dài. “Bởi vì ta là nữ hài, bởi vì ta còn nhỏ, mấy cửu cửu mới có thể đoạt lấy cửa hàng, thôn trang, phủ đệ. Chờ ta trưởng thành, bọn họ sẽ phải trả lại thôi.”

“Cô nương nói có lý, sao Lục gia có thể lưu lại ác danh chiếm đoạt gia sản xuất giá của nữ tử chứ.” Vệ mụ mụ ở bên cạnh gật đầu liên tục.

Phương Cẩn Chi lại lắc đầu: “Nhưng đến thời điểm trả lại thì chưa chắc có thể thu về những thứ đã bị lấy đi.”

“Chuyện này. . . . . .” Vệ mụ mụ nhíu mày.

“Hừ, một đám bụng dạ xấu xa!” Phẫn uất trong lòng Ngô mụ mụ lại trào ra.

“Cho nên...” Phương Cẩn Chi dùng sức nắm lấy cánh tay Ngô mụ mụ. “Bà là lão nhân của Phương gia, đến thôn trang xử lý buôn bán cũng là việc nên làm.”

Ngô mụ mụ nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Phương Cẩn Chi, nhất thời không kịp phản ứng.

“Mụ mụ cần phải giúp ta bảo vệ cửa hàng, thôn trang thật tốt!” Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cánh tay Ngô mụ mụ của Phương Cẩn Chi càng siết chặt.

Ánh mắt mơ hồ của Ngô mụ mụ dần dần kiên định, bà nặng nề gật đầu, nói như tuyên thệ: “Cô nương yên tâm! Coi như liều cả cái mạng già này, lão nô cũng sẽ không để cho người của Lục gia động vào đồ của người!”

Chuyện ngày hôm nay, Phương Cẩn Chi cũng không trách Ngô mụ mụ.

Phương Cẩn Chi hiểu, lúc ở nhà bà vốn đã không có quy củ. Bất ngờ đi đến một nơi quy củ nghiêm ngặt như phủ Quốc Công, bọn hạ nhân nhất thời không thích ứng cũng là hợp tình lý. Hiện tại Ngô mụ mụ cũng đã lớn tuổi, đột nhiên muốn bà thay đổi thói quen cũng không dễ dàng gì. Nhưng với tình tình như thế này, để bà tiếp tục ở lại phủ Quốc Công, sớm muộn gì cũng mắc sai lầm .

Nhưng để bà ở thôn trang thì lại khác. Phương Cẩn Chi tin rằng dựa vào tính tình cay cú không phân rõ phải trái của Ngô mụ mụ, nhất định sẽ có tác dụng lớn .

Tất cả đều như dự đoán của mẫu thân bé trước khi lâm chung.

Nhớ lại lúc mẫu thân mất, bà đã kéo tay bé, hận không thể dặn dò hết tất cả tình cảnh trong cuộc đời này, Phương Cẩn Chi khép mắt lại, trong lòng đau nhói. Khi đó, mẫu thân sợ bé sẽ phải chịu thiệt thòi ở phủ Ôn Quốc Công, nên đã dạy bé rất nhiều. Lúc đó bé vẫn còn không hiểu, chỉ học thuộc lòng, hiện giờ có chỗ dùng đến mới hiểu.

“Cô nương! Cô nương!” Mễ Bảo Nhi hớt ha hớt hải chạy vào.

Phương Cẩn Chi nắm bàn tay nhỏ bé lại, gõ lên đầu mình một cái, Ngô mụ mụ lớn tuổi, khó thay đổi thói quen. Nhưng tuổi của Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi còn nhỏ, bắt đầu thay đổi quy củ ngay từ bây giờ chắc cũng không khó khăn lắm nhỉ?

“Tống mụ mụ tới, nói là Tam nãi nãi mời người quá đó!” Mễ Bảo Nhi thở hồng hộc nói.

Phương Cẩn Chi lại gõ đầu mình thêm một cái, nhất thời buồn bã. Xem ra chuyện Ngô mụ mụ quăng hai cuộn tơ lụa ngày hôm nay vẫn bị truyền ra ngoài. Bé cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Trong viện có ớt không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.