Thê Khống

Chương 97: Chương 97: Bôi thuốc




Lục Vô Nghiên cười nàng: “Toàn thân dơ dáy bẩn thỉu, không đi tắm cũng không thay y phục khác.”

Phương Cẩn Chi cười rạng rỡ, căng thẳng trong lòng nàng cũng thả lỏng hơn phân nửa. Cũng chỉ có cô nương thận trọng như nàng mới có thể bình tĩnh xử lý mỗi biến cố không ngừng liên tiếp xảy ra, không hề xao nhãng để ý từng người một.

Nàng làm nũng đung đưa cánh tay Lục Vô Nghiên, nói: “Không kịp mà, hơn nữa muội sợ lúc Tam ca ca trở lại sẽ không nhìn thấy muội, muội không muốn để huynh chờ.”

Nàng kéo tay Lục Vô Nghiên đi về phía bàn trang điểm, nàng có quá nhiều chuyện muốn nói với hắn.

Lục Vô Nghiên đứng im tại chỗ không nhúc nhích, ngược lại còn trở tay giữ tay nàng trong lòng bàn tay, nói: “Đi thôi, đi tắm đi.”

“Tam ca ca, huynh ghét bỏ muội bẩn thỉu!”

“Ừ.” Lục Vô Nghiên thẳng thắn thừa nhận.

Phương Cẩn Chi trừng mắt nhìn hắn, sau đó mới do dự nói: “Trễ lắm rồi, đừng đày đọa bọn họ nấu nước cho muội. . . . . .”

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, không chỉ hù dọa hai muội muội, mà Vệ mụ mụ, Kiều mụ mụ, Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi cũng chẳng khá hơn. Hơn nữa đám gia đinh kia còn không khách khí với nàng, nói gì đến mấy hạ nhân? Phương Cẩn Chi biết trong lúc bị lôi kéo, bốn người bọn họ cũng nhất định bị thương.

Bước chân Lục Vô Nghiên dừng lại, cầm áo choàng mặc vào cho Phương Cẩn Chi, tiếp tục dắt nàng đi ra ngoài.

Phương Cẩn Chi sững người, rồi mới phản ứng được, thì ra Lục Vô Nghiên đang muốn đưa nàng đến tịnh thất của viện Thùy Sao. Dù sao nước bên trong tịnh thất của viện Thùy Sao đều là nước ôn tuyền, không cần phải nấu.

Phương Cẩn Chi lơ đãng quay đầu lại, ánh mắt lướt qua gian phòng khách Phương Tông Khác đang ở, bóng Phương Tông Khác in lên cửa sổ. Phương Cẩn Chi vội vã xoay đầu lại, giả vờ như không thấy gì, hơn nữa bước chân cũng nhanh hơn mấy lần.

Lục Vô Nghiên dắt Phương Cẩn Chi đi vào tịnh thất rồi mới buông tay nàng ta, hắn nghiêng người nằm trên ghế dài, hất cằm nói: “Nhanh nào.”

Phương Cẩn Chi nhíu mày, nhìn hắn thật lâu, rồi nhăn nhó nói: “Tam ca ca, không được phép nhìn lén!”

Lục Vô Nghiên nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Phương Cẩn Chi dè dặt bước từng bước về phía hồ nước, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên, Lục Vô Nghiên vẫn nhắm nghiền hai mắt.

Bốn mặt hồ nước đều được che chắn bởi bốn tấm bình phong bằng ngọc thạch to lớn, mỗi bình phong không hề dính liền với nhau, tạo ra một khoảng trống giữa chúng, nói cách khác ở bốn góc đều không có bình phong che chắn.

Chỗ băng ghế dài Lục Vô Nghiên nằm quả thật đã bị toàn bộ bề mặt bình phong che khuất tầm mắt, nhưng nếu hắn đứng dậy thì sao? Hoặc đi vòng quanh hồ nước, vậy chẳng phải cái gì cũng đều nhìn thấy?

Hoàn cảnh như vậy, sao Phương Cẩn Chi có thể an tâm.

Nhưng dù sao nàng vẫn còn chột dạ chuyện của Lục Vô Ki, nên không dám mở miệng đuổi Lục Vô Nghiên ra ngoài. Nàng đứng bên thành hồ nhăn nhó nửa ngày, rồi lại thò đầu ra từ sau tấm bình phong mấy lần để kiểm tra Lục Vô Nghiên, Lục Vô Nghiên vẫn luôn nhắm mắt nằm im không nhúc nhích trên ghế dài.

Lúc này nàng mới vội vã cởi y phục ra, bước vào trong hồ nước ôn tuyền.

Làn nước ấm áp khiến cả cơ thể Phương Cẩn Chi từ từ thả lỏng, lúc này nàng mới cảm thấy trên người đau lâm râm.

Nàng nâng chân lên, co đầu gối đến ngực nhẹ nhàng thổi thổi, thì ra lúc ngã xuống đất đã đụng trúng đầu gối, làn da mềm mại đã trầy trụa rướm máu, quanh vết thương còn sưng lên một cục lớn. Trong khoảng thời gian đó nàng đã quá căng thẳng nên không phát hiện, hiện tại nhìn thấy vết thương mới bắt đầu có cảm giác đau đớn, nàng không khỏi xuýt xoa, thiếu chút nữa đã khóc lên.

Méo miệng xuýt xoa một cái thôi mà cằm cũng đau. Nàng không nhúc nhích, lặng lẽ đợi nước trong hồ tĩnh lặng lại, mới xem mặt nước là gương. Mặt nước phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của nàng, cũng phản chiếu viết thương trên cằm nàng, nhỏ hơn vết thương trên đầu gối rất nhiều, nhưng cũng chảy máu, còn dính cả bùn đất bẩn thỉu.

Phương Cẩn Chi nhăn mặt, nàng vốc nước vẩy lên vết thương để rửa sạch máu và bùn đất trên cằm.

Thật đau.

Lục Vô Nghiên đã mở mắt, nhìn bóng của Phương Cẩn Chi in lên bình phong, bằng ánh mắt sâu xa khó lường, loại sâu xa khó lường này nhanh chóng bị sự dịu dàng thay thế.

Lục Vô Nghiên thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài bình phong bất ngờ vang lên tiếng bước chân, Phương Cẩn Chi cả kinh, không khỏi giấu thân thể thật sâu vào trong nước, ngay cả cằm cũng không nhô lên khỏi mặt nước.

Nhưng tiếng bước chân bên ngoài mỗi lúc một xa, thậm chí ra khỏi phòng tắm.

Lục Vô Nghiên đi ra ngoài?

Phương Cẩn Chi thở phào nhẹ nhõm, nàng vội vàng túm tóc sang một bên, bắt đầu gội đầu.

Vừa mới gội đầu xong, cửa tịnh thất lại bị đẩy vào.

Biết rõ chỉ có một mình Lục Vô Nghiên mới có thể đi vào, Phương Cẩn Chi vẫn không tránh khỏi khẩn trương, hỏi: “Tam ca ca, là huynh sao?”

“Ừ.” Lục Vô Nghiên trả lời. “Tắm xong chưa?”

“Xong rồi!” Phương Cẩn Chi nhìn trái nhìn phải, chợt nhớ tới một việc rất quan trọng, rất rất quan trọng!

-- Nàng quên mang y phục sạch vào rồi!

“Y phục của muội.” Lục Vô Nghiên đưa tay từ bên ngoài bình phong vào, trên tay hắn đang cầm một bộ y phục được xếp gọn gàng

“Tam ca ca, huynh đặt y phục xuống đất là được rồi!” Phương Cẩn Chi giấu mình trong lòng nước không động đậy.

“Bẩn.”

Nếu hiện tại nói ra chữ này là một người khác, có khả năng là lấy cớ này để che giấu ý đồ xấu xa. Nhưng đây là Lục Vô Nghiên, chữ này được nói ra từ miệng của hắn thì độ tin cậy lại cao hơn mấy phần.

Phương Cẩn Chi biết Lục Vô Nghiên thật sự chê mặt đất dơ bẩn.

Phương Cẩn Chi lầu bầu một tiếng: “Không thể tìm một tấm vải bọc lại à. . . . . .”

Bên ngoài bình phong không trả lời.

Phương Cẩn Chi im lặng chống đối một hồi, nhưng vẫn bước ra khỏi hồ nước ôn tuyền, nép mình sau tấm bình phong, vội vã nhận lấy bộ y phục từ tay Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên nhìn cánh tay ướt nhẹp từ sau bình phong thò ra, liền dặn dò một câu: “Lau khô nước trên người rồi mới mặc y phục.”, sau đó đi trở lại băng ghế dài, nhìn bóng dáng yểu điệu của thiếu nữ đang mặc y phục chiếu rọi lên bình phong

“Muội biết rồi. . . . . .” Phương Cẩn Chi nhỏ giọng trả lời, vội vã lau khô nước trên người, rồi mới mặc y phục vào.

Nàng phát hiện y phục Lục Vô Nghiên mang tới cho nàng rất đầy đủ, ngay cả mấy món đồ lót cũng có.

Vừa nghĩ tới bàn tay Lục Vô Nghiên đã chạm qua mấy món đồ lót này, gò má của Phương Cẩn Chi chợt đỏ bừng.

Không thể nghĩ nhiều.

Nhưng khi Phương Cẩn Chi ăn mặc chỉnh tề chậm rãi đi ra từ trong bình phong, vẫn oán giận nói:“Tam ca ca, sao huynh có thể chạm vào đồ lót của cô nương gia. . . . . .”

Trong oán giận có chút hoài nghi, trong hoài nghi lại có chút không vui.

“Đến đây.” Lục Vô Nghiên ngoắc tay về phía Phương Cẩn Chi, đợi nàng đến gần, mới kéo nàng đến bên cạnh.

“Ngước cằm lên.”

Phương Cẩn Chi nhìn chất lỏng sền sệt màu đỏ nhạt được đổ ra từ một cái bình nhỏ trong lòng bàn tay Lục Vô Nghiên, nàng cau mày nói: “Có phải bôi thuốc sẽ đỏ cả một mảng lớn hay không? Khó coi lắm.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn nghe lời nâng cằm lên

“Để lại sẹo còn khó coi hơn.” Lục Vô Nghiên quẹt thuốc vào đầu ngón tay rồi ấn vô vết thương trên cằm của Phương Cẩn Chi.

“Đau. . . . . .” Phương Cẩn Chi rụt về phía sau.

“Chịu đựng.” Sắc mặt Lục Vô Nghiên không thay đổi. “Ai bảo muội không tin ta mà tự ý thể hiện.”

Phương Cẩn Chi lập tức ngậm miệng, không dám tiếp tục phản kháng.

Mặc dù lúc bôi thuốc lên vết thương rất rát và đau, nhưng cảm giác đau đớn đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái dễ chịu.

Bôi thuốc lên vết thương trên cằm Phương Cẩn Chi xong, Lục Vô Nghiên mới hỏi: “Trên người còn bị thương ở đâu?”

Phương Cẩn Chi dùng ánh mắt kháng nghị một lúc, rồi mới bặm môi chỉ chỉ vào đầu gối của mình.

Lục Vô Nghiên nâng chân nàng lên, đặt lên trên đùi mình, vén váy nàng qua gối, lộ ra bắp chân trắng nõn nà.

Phương Cẩn Chi nhìn bắp chân mịn mượt của mình bị Lục Vô Nghiên nắm trong lòng bàn tay thì hơi mất tự nhiên, lại lầu bầu một câu: “Rõ ràng có thể cắt một lỗ chỉ để lộ đầu gối ra thôi . . . . .”

“Muội nên nói 'Rõ ràng bản thân muội có thể tự bôi thuốc'.”

Phương Cẩn Chi sửng sốt, mới ngắc ngứ nói: “Phải ha. . . . . .”

Lục Vô Nghiên buồn cười liếc nhìn nàng một cái, rồi lại cúi đầu cẩn thận bôi thuốc lên vết thương trên đầu gối cho nàng.

“Xong chưa?” Chờ Lục Vô Nghiên đặt cái bình thuốc màu đỏ trong tay xuống, Phương Cẩn Chi vội vàng kéo váy của mình xuống.

Lục Vô Nghiên đẩy tay nàng ta: “Đừng có lộn xộn, thuốc mỡ khô rồi mới có thể thả váy xuống.”

Phương Cẩn Chi muốn phản bác nhưng hoàn toàn không cách nào, nhưng nàng vẫn cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Hứ. . . . . .”

Ai bảo nàng chột dạ chứ!

“Mệt không?”

Giằng co hơn nửa đêm, hiện tại đã qua giờ Tý hơn một nửa, Lục Vô Nghiên lo lắng Phương Cẩn Chi vẫn luôn ngủ sớm dậy sớm sẽ mệt rã rời.

Phương Cẩn Chi lắc đầu, nàng nắm tay Lục Vô Nghiên, tỉ mỉ kể cho hắn chuyện của Lục Vô ki ngày hôm nay. Sau đó nàng lại giơ tay lên làm động tác thề: “Muội bảo đảm đều nói thật, không giấu giếm Tam ca ca cái gì, một chút cũng không, nửa chữ cũng không!”

“Ừ --” Lục Vô Nghiên dài giọng.

Phương Cẩn Chi cẩn thận đánh giá sắc mặt của hắn, hỏi: “Cho nên, Tam ca ca không giận muội, đúng không?”

“Tức giận.” Lục Vô Nghiên vô cùng nghiêm túc nói. “Ta sắp tức điên lên đây!”

Nét mặt của Lục Vô Nghiên thật sự không giống nói đùa.

Phương Cẩn Chi nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên bằng đôi mắt to không chớp một lúc lâu, rồi mới cười hì hì nhích nhích cơ thể đến gần hắn hơn một chút. Nàng nịnh nọt nói: “Vậy... làm thế nào Tam ca ca mới có thể không tức giận đây?”

Nhìn gương mặt cười nói tự nhiên, lại thêm hai lúm đồng tiền luôn khiến hắn động lòng, Lục Vô Nghiên thở dài.

Hắn cầm khăn bông lau tóc cho Phương Cẩn Chi, lau kỹ lưỡng cẩn thận.

Đã nhiều năm như vậy, tóc của Phương Cẩn Chi vẫn mềm mại quá mức như khi còn bé.

Lợi dụng lúc Lục Vô Nghiên lau tóc cho nàng, Phương Cẩn Chi dè dặt kéo kéo vạt áo của hắn, nhỏ giọng oán trách: “Tam ca ca, huynh không được không để ý tới muội đó. Mỗi lần huynh không chịu nói chuyện đều rất dọa người, huynh có biết hay không? À ừm. . . . . kiểu như muội làm sai chuyện gì đó, làm thế nào huynh cũng không chịu tha thứ cho muội. Được rồi, lần này thật sự là muội đã làm sai. . . . . .”

“Cẩn Chi.” Lục Vô Nghiên ngắt lời nàng. “Giữa ta và ca ca muội, nếu chỉ có thể chọn một, muội sẽ chọn ai?”

Phương Cẩn Chi sửng sốt.

Lục Vô Nghiên vội vã nói thêm một câu “Quên đi”, nàng vừa mới gặp lại ca ca của mình, sao có thể ép buộc nàng vào lúc này. Hơn nữa, Lục Vô Nghiên cũng không muốn nghe câu trả lời sẽ khiến cho hắn càng thêm nóng nảy.

“Chọn Tam ca ca!”

Lục Vô Nghiên ngẩn người, kinh ngạc nhìn Phương Cẩn Chi.

“Sau này sẽ có tẩu tử ở cùng với ca ca, còn Tam ca ca chỉ có một mình muội!” Phương Cẩn Chi cười hì hì tiến tới trước mặt Lục Vô Nghiên. “Ngày mai muội theo ca ca về nhà, sau một tháng ở bên cạnh ca ca và muội muội. Sau đó. . . . . . Sau đó muội sẽ trở lại.”

“Muội đó. . . . . .” Lục Vô Nghiên gõ nhẹ lên đầu nàng một cái. “Đây là sợ ngày mai ta sẽ không cho muội về nhà. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.