Thê Khống

Chương 168: Chương 168: Gặp nhau




Editor: minhngoc20vt

Người ngồi trên lưng ngựa che miệng cố sức run rẩy ho một trận, mới từ từ ngừng ho. Hắn để tay xuống, híp mắt nhìn thôn trang phía trước, gật đầu, “Đi thôi.”

Gương mặt già nua của hắn chi chít vết thương, gần như là che đi hết hình dạng ban đầu của khuôn mặt. Chính là Thất đường huynh Sở Hành Trắc của Trưởng Công chúa, Vệ vương.

Ngô ma ma đã đi ngủ, bỗng nhiên bên ngoài có người tới gõ cửa, nói là một nhóm thương đội đi ngang qua con đường này, vượt qua nhiều xóc nảy, thành khẩn xin ngủ lại một đêm.

Ngô ma ma tự nhiên đồng ý chuyện này, vội vàng kêu hạ nhân mời nhóm thương đội này vào phòng khách trong thôn trang. Bà nghĩ nghĩ, dù sao hiện giờ Phương Cẩn Chi cũng đang ở trong thôn trang, vậy cũng không thể có nửa phần lơ là, bà lại phân phó hạ nhân giám sát chặt chẽ nhóm thương đội này, không cho phép bọn họ tùy ý đi lại, còn phái người nhìn từng hành động cử chỉ của bọn hắn.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Biết được Phương Cẩn Chi và Nhập Trà đang chơi cờ, vẫn chưa đi ngủ. Ngô ma ma liền mặc thêm áo khoác, chạy qua. Bẩm báo với Phương Cẩn Chi chuyện của nhóm thương đội này.

Phương Cẩn Chi vừa mới thắng Nhập Trà, tâm trạng thật tốt. Nghe Ngô ma ma nói xong, nàng nghe ngóng gió lớn ở bên ngoài, để cho Ngô ma ma tiếp đãi bọn họ thật tốt, nhìn xem trong phòng khách còn thiếu thứ gì không, lại đưa cơm nóng canh nóng sang đó.

Ngô ma ma vội vàng tuân lệnh.

Phương Cẩn Chi ngáp một cái, để cho Mễ Bảo Nhi và Thước Bảo Nhi hầu hạ rửa mặt chải đầu, liền đi ngủ.

Mặc dù bên ngoài gió tuyết dữ dội, nhưng Phương Cẩn Chi nghe tiếng gió gào rít, ngược lại thật sự ngủ ngon, một đêm không mộng mị.

Trận bão tuyết này ngừng lại trước khi bình minh ló dạng, đợi đến khi Phương Cẩn Chi mở mắt thức dậy, bên ngoài trời trong, ánh nắng ban mai chiếu rọi, không có một chút gió, thời tiết trong sáng không tưởng tượng nổi.

Phương Cẩn Chi dụi dụi mắt, xoay người lại ôm gối đầu, lại ngủ một hồi.

Nàng giống như là đã có thói quen chui vào lòng Lục Vô Nghiên ngủ, lôi kéo vạt áo của hắn, lại đưa tay khoác lên ngang hông của hắn. Nhưng mà đêm qua Lục Vô Nghiên không ở đây, nàng đành phải ôm cái gối, để cho cái gối này thay thế Lục Vô Nghiên rồi.

Phương Cẩn Chi lười biếng nằm trên giường một lúc, mới có chút không tình nguyện đứng lên, gọi Mễ Bảo Nhi và Thước Bảo Nhi vào hầu hạ. Hôm nay nàng phải về Ôn quốc công phủ sớm, không thể tham ngủ.

Lúc dùng bữa sáng, Phương Cẩn Chi lại nghĩ tới nhóm thương đội đêm qua tới ngủ nhờ, thuận miệng hỏi.

Ngô ma ma vẫn luôn nhìn chằm chằm vào những người đó vội vàng nói: “Đang thu dọn đồ đạc, chỉ chốc lát nữa liền đi rồi.”

Phương Cẩn Chi gật đầu, “Không phải ngươi nói tuổi của người cầm đầu không nhỏ sao? Ta thấy không chừng tối hôm nay tuyết lại rơi. Ngươi phân phó hạ nhân đưa một chút áo bông qua cho bọn họ mang theo đi. À….Đồ ăn sáng cũng đem qua, dù sao cũng phải để cho bọn họ được ăn uống ấm áp rồi mới lên đường.”

Ngô ma ma luôn miệng trả lời, lại khen ngợi vài câu Phương Cẩn Chi có lòng tốt, vội vàng ra bên ngoài phân phó.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Phương Cẩn Chi dùng đồ ăn sáng, vừa định lên đường, nông phụ ở trong thôn trang lại đến đây mời nàng đi xem hoa mai vàng ở trong thôn, luôn miệng nói là các nàng hao phí tâm tư trồng được. Hoa mai quý giá cỡ nào mà Phương Cẩn Chi chưa từng thấy qua chứ? Chỉ là không muốn làm trái ý tốt của các nàng, liền đi cùng các nàng, đúng lúc nàng cũng muốn hỏi một chút xem năm nay các nàng thu hoạch so với những năm qua như thế nào.

Tin tức từ quản sự thôn trang nơi đó chưa hẳn giống hệt như thông tin thu được từ miệng của những người nông hộ này.

Trên đường, Phương Cẩn Chi trùng hợp gặp được đoàn người của Sở Hành Trắc đang phải rời khỏi thôn trang.

“Đa tạ vị phu nhân này đêm qua đã giúp đỡ thu nhận, nếu như không phải thế thì, những người này của lão phu chỉ sợ phải chết cóng rồi.” Sở Hành Trắc nhợt nhạt cười nói.

“Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.” Đột nhiên nhìn thấy mặt của Sở Hành Trắc, Phương Cẩn Chi bỗng chốc kinh ngạc.

Nhưng nàng rất nhanh liền phản ứng kịp, phát hiện đối phương tuy tóc mai đã bạc trắng, lại không phải là lão nhân tuổi rất lớn, mà thương tổn trên mặt lại mang đến một loại cảm giác tang thương, khiến cho mọi người nhìn qua giống như là ông già bảy mươi tuổi.

Sở Hành Trắc cười cười, khẽ cúi đầu, nói: “Dung mạo của lão phu xấu xí, dọa đến phu nhân rồi.”

Phương Cẩn Chi vội nói: “Không có chuyện này đâu.”

Phương Cẩn Chi nhướng mắt nhìn thoáng qua đoàn người dãi gió dầm mưa ở phía sau Sở Hành Trắc, trong mắt nàng buồn bã, lại kéo ra tươi cười, cười nói: “Phụ thân và huynh trưởng của ta cũng buôn bán thương đội thường xuyên vội vàng, con đường đi tới này hẳn là vô cùng vất vả.... ...”

“Vẫn còn tốt.” Sở Hành Trắc cười lại giải thích vài câu chuyến buôn hàng này là đi tới trong thành bán da thú. Mỗi khi hắn nói được vài câu, liền nhịn không được che miệng ho nhẹ.

Bệnh cũ của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nữa vượt qua loại thời tiết này càng làm cho toàn thân hắn đau đớn khó nhịn.

Phương Cẩn Chi gật đầu, cười nói: “Bởi vì trong nhà có buôn bán, liền biết được một chút việc làm buôn bán vất vả. Vị bá bá này ngày sau cần phải chú ý thân thể nhiều một chút, đừng nên lên đường lúc trời tuyết, miễn cho người nhà lo lắng.”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Sở Hành Trắc có chút bồn bã, nói: “Lão phu không có người nhà, đều đã không còn nữa.”

Phương Cẩn Chi giật mình, vội nói: “Thật có lỗi......”

“Không sao,” Sở Hành Trắc một lần nữa thay bằng nụ cười nhạt hiền lành, “Thời giờ cũng không còn sớm, lão phu phải từ biệt rồi, lần nữa cảm ơn ân tình mà phu nhân đã thu nhận và giúp đỡ.”

Sở Hành Trắc lễ độ khiêm nhường khẽ gật đầu.

Phương Cẩn Chi vội vàng nghiêng thân thể, tránh khỏi một lễ này của hắn.

Nàng giải thích “Không thể”, lại phân phó hạ nhân chuẩn bị một chút lương khô và nước uống cần dùng. Thậm chí để cho Mễ Bảo Nhi trở về lấy một cái áo khoác cho hắn chống rét.

Sở Hành Trắc cười cầm áo khoác lên người, sờ chất vải ấm áp, lại luôn miệng nói lời cảm ơn.

Hắn dẫn theo thuộc hạ giả làm thương đội vừa mới đi ra khỏi điền trang, phía sau một thuộc hạ của hắn đi tới, nhỏ giọng, nói: “Thất gia, lưu lại sao?”

Người ở điền trang kia gặp được Sở Hành Trắc, nhất là Phương Cẩn Chi lại nói chuyện với hắn rất lâu. Mặc dù Sở Hành Trắc vì che dấu tai mắt mọi người tự hủy đi dung mạo của mình, nhưng mà vì nhổ cỏ tận gốc, hắn sẽ không lưu lại tánh mạng của Phương Cẩn Chi.

Sở Hành Trắc híp mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt cười thân thiết yếu ớt của Phương Cẩn Chi, ở trên người hắn vẫn còn đang mặc áo choàng của Phương Cẩn Chi đưa cho.

Trong khoảng thời gian ngắn Sở Hành Trắc có chút hoảng hốt.

“Thất gia?” Người thuộc hạ kia đợi thật lâu, lại hỏi một lần nữa.

Lúc này Sở Hành Trắc mới hồi phục lại tinh thần, hắn từ từ nhắm mắt lại, nói: “Nói thừa, đương nhiên không giữ.”

“Chờ một chút!” Một thuộc hạ khác cưỡi ngựa chạy tới, “Thất gia, vị phu nhân kia hẳn là con dâu của Trưởng Công chúa. Cũng là.... ....Muội muội của Phương Tông Khác.”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Sở Hành Trắc chợt mở mắt ra.

Người nọ nhắc tới Phương Tông Khác, những người khác đều nhìn về phía Sở Hành Trắc. Cái tên Phương Tông Khác này ở trước mặt Sở Hành Trắc là điều cấm kỵ.

“Thôi, lão phu đã cô độc. Làm sao lại nhẫn tâm giết hại người nhà Phương Tông Khác lưu lại trên đời.... ...” Sở Hành Trắc khoát tay, “Đi đi!”

“Thất gia, thật sự không để cho Tô Khảm trở về sao?” Thấy Sở Hành Trắc lại mềm lòng buông tha cho người ở thôn trang này, một người thuộc hạ nghĩ rằng tâm tình của hắn tốt, bước lên phía trước, nhịn không được cầu xin cho Tô Khảm.

“Đừng nói đến tên cẩu vật kia với bổn vương! Để cho hắn chết ở Túc quốc đi!” Sở Hành Trắc giận dữ, “Nếu không phải hắn mượn cơ hội hãm hại, Tông Khác làm sao có thể chết! Người nào còn dám cầu xin cho hắn, liền cùng nhau cút đến Túc quốc đi!”

Đám thuộc hạ kia không khỏi sợ hãi, không dám nhiều lời nữa.

Sở Hành Trắc thúc ngựa đi nhanh, trong lòng không ngừng phẫn nộ.

Sau khi cả nhà hắn bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, Phương Tông Khác không chỉ là thuộc hạ của hắn, còn là nửa người thân của hắn, nửa người thân duy nhất. Nhưng Tô Khảm vì ân oán cá nhân đẩy Phương Tông Khác lên phía trước chịu chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.