Tam thái thái quở trách Tam nãi nãi: “Cẩn Chi tới đây nửa tháng rồi còn chưa được cùng chúng tỷ muội đến học đường sao?”
“Cẩn Chi mới tới phủ, vẫn còn chưa kịp thích ứng, con vốn định chờ sang năm mới cho con bé đến học đường.” Tam nãi nãi vội vàng đứng lên. “Chỉ là, Cẩn Chi của chúng ta là một người có phúc khí, được Tam Lang dạy dỗ!”
“Vẫn là đến học đường đi.” Người nói chuyện là Quốc Công Gia.
“Dạ, dạ. . . . “ Tam nãi nãi ngượng ngùng ngồi xuống.
Qua bả vai Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi nhìn về phía Quốc Công gia đang ngồi trên chủ vị, Quốc Công Gia là một lão nhân gia đã ngoài bảy mươi, nhưng lại nhìn rất có sức sống. Phương Cẩn Chi vừa vào cửa đã chú ý tới vị Quốc Công Gia này rồi, ông rất ít nói, chỉ lắng nghe đám con cháu nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng mới gật đầu, hoặc là khiển trách mấy câu.
Ngồi bên cạnh Quốc Công Gia là Lão thái thái, bà nhìn thoáng qua Phương Cẩn Chi, rồi nhìn về phía Lục Vô Nghiên, cười nói: “Nếu Tiểu cô nương chưa được đi học, đến học đường chưa chắc đã theo kịp. Vô Nghiên có thời gian thì nên dạy con bé nhập môn trước. Đợi đến khi thời tiếp ấm áp rồi hãy cùng học với mấy đứa nhỏ khác.”
Lão Quốc Công Gia có phần kinh ngạc nhìn thoáng qua phu nhân của mình, Lão thái thái chỉ cười hiền hậu. Lão Quốc Công Gia cũng không nói gì thêm, nếu phu nhân đã mở miệng một chuyện nhỏ như vậy, ông tuyệt đối không có lý do ngăn trở.
“Còn không mau cảm tạ Tằng Ngoại tổ mẫu của muội.” Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng vỗ vào bàn tay đang lo lắng siết chặt vạt áo của Phương Cẩn Chi.
Trái tim Phương Cẩn Chi run lên, sống lưng lập tức thẳng đứng, như đang ngồi trên đống lửa. Bé muốn nhảy xuống khỏi đùi của Lục Vô Nghiên, nhưng đôi tay của hắn đang vòng qua người bé, giam giữ bé. Bé đành phải ngồi trên đùi Lục Vô Nghiên, bất an mở miệng: “Đa tạ Tằng Ngoại tổ phụ, Tằng Ngoại tổ mẫu.”
“Cũng không thể để con cảm tạ vô ích như vậy.” Lão thái thái thuận tay tháo chiếc vòng lục phỉ thúy trên cổ tay xuống. “Cầm đi chơi đi.”
Nha hoàn đứng hầu hạ sau lưng Lão thái thái vội vàng tiếp lấy vòng tay, nâng đến cho Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi thụ sủng nhược kinh, mà các cô nương đồng vai vế cũng đỏ mặt tía tai. Ở trước mặt Tổ phụ, Tổ mẫu, có lẽ bọn họ còn có cơ hội biểu hiện, nhưng Tằng Tổ phụ và Tằng Tổ mẫu thì lại không giống, thậm chí bọn họ còn có rất ít cơ hội nhìn thấy hai vị lão nhân gia. Mà mỗi lần nhìn thấy, đều cùng cả nhà tụ họp tại một chỗ, ngay cả một cơ hội được liếc mắt nhìn cũng không có!
Bữa cơm này, Phương Cẩn Chi ngồi ăn ở trên đùi của Lục Vô Ngiên.
Ngồi trong bàn này đều là trưởng bối, chỉ có Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi là hai tiểu bối. Lục Vô Nghiên sớm đã thành thói quen, hắn có thể ngồi ở đây, một mặt là vì thân phận đặc biệt, mặt khác là vì đại biểu cho đại phòng. Dù sao trưởng tử của Lão Quốc Công Gia cũng đã quá cố, mà trưởng tôn thì trấn thủ ở biên cương nhiều năm, đã năm năm chưa trở về nhà. Hiện tại, người duy nhất của chi này có mặt ở nhà chỉ có một mình Lục Vô Nghiên.
Thật là khổ thân Phương Cẩn Chi. Theo thời gian trôi qua, Phương Cẩn Chi không những không thể thả lỏng, ngược lại càng lúc càng khẩn trương hơn.
Gia đình đại hộ đều thực hiện phân chia ra mà ăn, sớm đã có nha hoàn bày thức ăn qua cho Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi cầm đũa gắp một món tròn tròn, đó là món thịt viên có nước sốt đậm đặc, vì không cẩn thận Phương Cẩn Chi đã để viên thịt từ giữa hai chiếc đũa rơi xuống ống tay áo rộng màu trúc thanh của Lục Vô Nghiên, lưu lại trên y phục một vết bẩn, rồi rơi xuống đất.
Phương Cẩn Chi có cảm giác rất rõ ràng dường như mọi ánh mắt đều đang tập trung trên người bé.
Gần như trong nháy mắt, đã thấy Nhập Trà ngồi xuống bên hông Lục Vô Nghiên, dùng khăn tay tỉ mỉ lau đi vết bẩn trên ống tay áo của hắn. Nhưng dầu mỡ đâu có dễ dàng lau sạch như vậy!
“Được rồi.” Lục Vô Nghiên không kiên nhẫn giơ tay lên, ý bảo Nhập Trà không cần lau.
“Thật...thật xin lỗi...” Phương Cẩn Chi lập tức nhớ lại lời kể của Tứ biểu tỷ về vị tiểu tôn tử của Tô gia. Bé nhìn Lục Vô Nghiên với ánh mắt vừa áy náy, vừa sợ hãi, và dè dặt.
Lục Vô Nghiên dịu dàng vén một lọn tóc rơi bên tai của Phương Cẩn Chi, bất đắc dĩ nói: “Thật là vụng về hết sức.”
Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn ống tay áo của mình, ánh mắt tràn ngập ghét bỏ. Hắn hơi chồm về phía trước, đoạt lấy đôi đũa trong tay Phương Cẩn Chi, rồi hỏi: “Muốn ăn cái gì, thịt viên đó sao?”
Phương Cẩn Chi mơ mơ hồ hồ gật đầu.
“Há miệng.” Lục Cẩn Nghiên đưa thịt viên tới trước miệng của Phương Cẩn Chi. “Ăn mau, đừng để nước sốt vấy bẩn nữa đấy.”
Phương Cẩn Chi vội vã há miệng thật to, ngậm nguyên cả viên thịt. Bé ăn trong tâm trạng lo lắng hãi hùng, nên cũng chẳng biết nó có mùi vị như thế nào.
Nhập Trà cẩn thận quan sát vẻ mặt của Phương Cẩn Chi, hễ thấy bé nhìn về phía món ăn nào, liền gắp món đó vào trong đĩa nhỏ, đặt ở trước mặt bé.
Lục Vô Nghiên đối với món thịt viên đó vẫn còn sợ hãi, cho nên lúc Phương Cẩn Chi tự mình cầm đũa vói tới, Lục Vô Nghiên liền gõ vào mu bàn tay bé một cái, khiến bé rụt tay về.
“Muốn ăn cái gì nói cho ta biết là được.” Lục Vô Nghiên tự mình đút bé ăn cơm.
Phương Cẩn Chi nhắm mắt ăn từng món từng món mà Lục Vô Nghiên gắp, không nhìn thấy tất cả những ánh mắt quan sát ở chung quanh.
Không lâu sau, Phương Cẩn Chi suy xét lại cách đối nhân xử thế, nhận thấy nên có qua có lại, mặc dù Tam biểu ca có chút bá đạo, tính khí hơi tệ một chút, nhưng vẫn là người tốt nha. Hắn cho bé ăn nãy giờ, bản thân lại không ăn một miếng nào. Trong lòng Phương Cẩn Chi có chút không được thoải mái.
Phương Cẩn Chi bỗng vươn tay lấy một chén bánh trứng. Ăn bánh trứng không phải dùng đến đũa, Lục Vô Nghiên cảm thấy Phương Cẩn Chi dùng muỗng sẽ không có vấn đề gì, nên cũng không ngăn bé lại. Nhưng không ngờ Phương Cẩn Chi lại đưa muỗng đến miệng hắn, ngọt ngào nói: “Tam ca ca ăn đi!”
Lục Vô Nghiên nhìn đôi mắt hình trăng lưỡi liềm đang chan chứa mong mỏi của Phương Cẩn Chi, lại nhìn miếng bánh trứng màu vàng nhạt đang kề sát khóe miệng hắn, lông mày của hắn khẽ nhíu lại.
Chuyện này khiến Nhập Trà lo lắng, nàng đứng sau lưng Lục Vô Nghiên, không ngừng lắc đầu với Phương Cẩn Chi.
“Khụ!” Tam lão gia ho nhẹ một tiếng. “Cẩn Chi à, đừng quấn Tam biểu ca con nữa. Tới chỗ Ngoại tổ phụ nào.”
Phương Cẩn Chi nhận ra hình như bản thân đã gây họa. Bé vừa định thu tay về, thì Lục Vô Nghiên bất ngờ chụp lấy cổ tay bé, khiển trách: “Lúc đút người khác ăn, tay không được lắc lư.”
Lục Vô Nghiên rũ mắt, cúi đầu ăn bánh trứng Phương Cẩn Chi đưa tới.
Không biết vì sao Phương Cẩn Chi lại có cảm giác biểu cảm của Tam biểu ca có chút kỳ lạ.
“Ăn không ngon sao?” Phương Cẩn Chi thận trọng hỏi.
“Không có, ăn rất ngon.” Lục Vô Nghiên miễn cưỡng kéo ra một nụ cười. Hắn đặt Phương Cẩn Chi xuống đất. “Đi tìm Ngoại tổ phụ của muội đi.”
Lục Vô Nghiên nhận lấy tách trà đậm mà Nhập Trà đưa tới súc miệng, sau đó tùy tiện viện một cái cớ với Lão Quốc Công Gia, rồi vội vã rời đi.
“Tam biểu ca chỉ ăn một miếng, không ăn nữa sao?” Phương Cẩn Chi nghi ngờ hỏi.
Tam lão gia trầm ngâm một lát, rồi vỗ vỗ mu bàn tay của ngoại tôn nữ, giải thích: “Tam biểu ca của con không ăn chung với người khác.”
Trong quá khứ, mỗi lần đến gia yến giống như thế này, Lục Vô Nghiên chỉ xuất hiện một lát rồi lập tức rời đi. Hôm nay là vì muốn đút Phương Cẩn Chi ăn, mới trì hoãn lâu như vậy. Phương Cẩn Chi càng lúc càng cảm thấy vị Tam biểu ca này là một quái nhân, còn là một quái nhân đối xử rất tốt với bé.
Mặc dù không biết tại sao Tam biểu ca lại đối xử tốt với mình, nhưng Phương Cẩn Chi cảm thấy dù sao thì có thêm nhiều chỗ dựa cũng chẳng có hại gì. Ngày khác nhất định phải tìm hiểu kỹ hơn những kiêng kỵ khác của Tam biểu ca, để không tái phạm sai lầm!
Sau khi ăn xong, Phương Cẩn Chi vừa về đến tiểu viện của mình, thì Lục Giai Nhân tới.
“Ta tới xin lỗi ngươi! Ta vì muốn trêu chọc ngươi, mới đổi hai khúc tơ lụa vốn được phân cho ngươi! Hiện tại trả chúng lại cho ngươi!” Lục Giai Nhân phồng má, thở phì phò.
Phương Cẩn Chi nhìn hai khúc vải buộc vào nhau ở trên bàn, gật đầu một cái, nói: “Là vậy sao, muội hiểu rồi. Không sao đâu.”
“Vệ mụ mụ, cất hai khúc vải này đi.” Phương Cẩn Chi quay đầu phân phó với Vệ mụ mụ đang đứng một bên.
“Ngươi! Ngươi thật vẫn muốn sao?” Lục Giai Nhân trợn mắt, không thể tưởng tượng nổi trừng mắt với Phương Cẩn Chi. “Ta đã nói xin lỗi với ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào!”
Phương Cẩn Chi kinh ngạc nói: “Cho nên muội tiếp nhận rồi đó.”
“Ngươi! Ngươi!” Lục Giai Nhân giậm chân, giận đến không chịu nổi. Rõ ràng tỷ tỷ đã nói chỉ cần mình chủ động lấy lòng, Phương Cẩn Chi sẽ vô cùng xấu hổ, càng không muốn nhận lại hai khúc vải. . . . . .
Nhưng tại sao Phương Cẩn Chi vẫn nhận?
Mặc dù Lục Giai Nhân rất thích hai khúc vải này, nhưng không bỏ được thể diện, khiến Lục Giai Nhân tức giận hơn chính là cái khẩu khí mà nàng ta nuốt không trôi!
“Quả nhiên là một nữ thương hộ tham tiền!” Lục Giai Nhân trừng mắt, xoay người chạy ra ngoài. Nếu không phải mẫu thân buộc nàng ta tới đây xin lỗi, nàng ta mới không thèm đi! Hừ! Không phải chỉ là hai khúc vải thôi sao? Bảo phụ thân lấy trong cửa hàng là được!
Vệ mụ mụ vì thái độ lầm bầm mấy câu của Lục Giai Nhân, ngược lại cảm thấy vui vẻ. “Cô nương, hiện tại trong tay chúng ta đã có rất nhiều tơ lụa rồi! Tam nãi nãi cho, Ngũ nãi nãi cho, giờ lại tới thêm hai khúc nữa!”
“Còn sẽ có nhiều hơn.” Phương Cẩn Chi cẩn thận đặt chiếc vòng lục phỉ thúy mà hôm nay Lão Thái Thái đã cho vào trong rương, rồi khóa kỹ lại.
Quả nhiên, không lâu sau đó, mấy vị nãi nãi, mấy vị cô nương trong phủ, lục tục đưa tới rất nhiều vải vóc may y phục mới. Bọn họ lo ngại trên người Phương Cẩn Chi vẫn còn chịu tang, nên hoa văn và màu sắc vải vóc đều được suy tính kỹ lưỡng trước khi đưa tới.
Vệ mụ mụ ôm vải vào tiểu khố phòng hết chuyến này đến chuyến khác, cười không ngậm miệng lại được.
“Cô nương! Nô tỳ về rồi!” Mễ Bảo Nhi đi như chạy, thở hồng hộc.
“Chậm lại, không vội, không vội.” Phương Cẩn Chi vội vàng nhảy xuống cái ghế bên cạnh bàn trang điểm. “Như thế nào, thăm dò được chưa?”
Mễ Bảo Nhi gật đầu liên tục: “Thăm dò được! Chi Chi là khuê danh của Nhị cô nương. Đại danh gọi là Lục Giai Chi!”
“À?” Phương Cẩn Chi thận trọng suy nghĩ. “Hôm nay không thấy Nhị biểu tỷ, chẳng lẽ đã xuất giá rồi sao?”
“Không phải! Lúc Nhị cô nương năm tuổi đã bị bệnh chết rồi!”
Phương Cẩn Chi lấy làm kinh hãi, bé trợn mắt, trong lòng có một phán đoán. Bé hỏi: “Nhị cô nương là nữ nhi của chi thứ nhất?”
“Dạ, là nữ nhi của Trưởng Công chúa!”
Bởi vì tên của bé và thân muội của Tam ca ca giống nhau sao?
Phương Cẩn Chi không nói gì. Bé buồn bã không vui cúi đầu thập thấp, suy nghĩ thật lâu. Sau đó lại từ từ vui mừng trở lại, biết tại sao người khác đối xử tốt với mình cũng là chuyện tốt.
“Mễ Bảo Nhi, sáng mai lại đi hỏi thăm thêm một chút chuyện của Nhị cô nương! Tính tình, sở thích, kiêng kỵ. . . . . .” Phương Cẩn Chi gạt gạt mấy ngón tay.
Trước khi ngủ, Phương Cẩn Chi mở nắp chiếc rương lớn bên cạnh giường ngủ. Hạ giọng thật thấp, nói huyên thuyên chuyện ngày hôm nay cho hai muội muội nghe. Hai muội muội im lặng lắng nghe bé kể, chỉ gật đầu hoặc mỉm cười. Mặc dù hai bé đã hơn hai tuổi rồi, nhưng lại không thể nói chuyện, cũng không thể đi lại.
Còn không phải bởi vì vẫn liên tục ở trong rương . . . .
Phương Cẩn Chi âm thầm thở dài một tiếng, nhìn hai muội muội chìm vào giấc ngủ, bé mới đắp mền cho bọn chúng, rồi bò lên giường.
Phương Cẩn Chi tách miếng ghép của chiếc gối nằm, từ bên trong lấy ra mấy chục tờ ngân phiếu. Đếm lại từng tờ từng tờ, xác định số lượng không sai, mới yên tâm. Bé xếp ngân phiếu lại thật kỹ lưỡng, rồi mới ôm gối đầu an tâm ngủ.
Chỗ dựa vững vàng chưa chắc sẽ luôn đáng tin cậy, nhưng tiền bạc lại mang đến sự bảo đảm vĩnh cửu!