Trước khi đi ngủ Lục Vô Nghiên không dùng dược nên ngày hôm sau quả nhiên dậy rất sớm. Khi hắn mở mắt ra thì trời chỉ tờ mờ sáng, Phương Cẩn Chi vẫn ngủ say sưa trong ngực hắn.
Nàng gối đầu lên khuỷu tay hắn, một cánh tay luồn vào bên trong y phục của Lục Vô Nghiên, choàng qua hông hắn, cánh tay còn lại nắm chặt vạt áo hắn.
Lục Vô Nghiên kéo kéo áo, nhưng kéo không ra.
Hắn nhẹ nhàng bao lấy bàn tay đang siết chặt vạt áo hắn, bàn tay nhỏ bé trắng noãn nắm lại thành một quả đấm nhỏ, cuốn vạt áo Lục Vô Nghiên trong lòng bàn tay.
Lục Vô Nghiên nhìn gương mặt trắng mịn của nàng, không khỏi dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mơn trớn.
Phương Cẩn Chi nhíu mày, sau đó nhích dần về gần phía trước, chôn cả gương mặt vào trong ngực Lục Vô Nghiên, chỉ để lộ ra một lỗ tai nhỏ nhắn trắng nõn.
Lục Vô Nghiên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng khều khều vành tai mềm mại của nàng.
Phương Cẩn Chi lầm bầm hai tiếng, rồi lại nói mớ câu gì đó.
“Cái gì, hả?” Lục Vô Nghiên tiến tới gần nghe. “Lặp lại lần nữa.”
“Chàng thật phiền ....!” Phương Cẩn Chi lầm bầm một tiếng, cánh tay khoác lên bụng Lục Vô Nghiên dùng sức vỗ một cái, sau đó lại chui vào ngực Lục Vô Nghiên ngủ tiếp.
Lục Vô Nghiên cười cười ôm lấy nàng, hơi nới ra một chút, tránh cho Phương Cẩn Chi ngộp thở. Cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, chỉ lẳng lặng ngắm dung nhan khi ngủ của nàng, chờ nàng tỉnh lại.
Đại khái qua gần nửa canh giờ, Phương Cẩn Chi mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Nàng dụi dụi mắt, gian nan mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên là đôi mắt Hắc Diệu Thạch của Lục Vô Nghiên đang nhìn nàng.
Nàng chớp mắt mấy cái, rướn cổ lên hôn vào mắt Lục Vô Nghiên, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp.
“Giả bộ ngủ.” Lục Vô Nghiên dùng đuôi tóc quét qua quét lại trên mặt nàng.
Phương Cẩn Chi bật cười “Khanh khách”, bất đắc dĩ ngồi dậy, gương mặt nàng tươi rói, giả vờ tức giận trợn mắt nhìn Lục Vô Nghiên, nói: “Vô Nghiên, chàng còn như vậy ta sẽ phân giường ngủ với chàng đó!”
“Đừng mơ.” Lục Vô Nghiên nắm tay Phương Cẩn Chi kéo nàng vào ngực lần nữa.
Lục Vô Nghiên còn chưa có hành động gì, Phương Cẩn Chi đã bắt đầu sợ hắn lại muốn cù cho nàng cười, vội vàng nói: “Dậy đi, chúng ta còn phải vào cung.”
Nhắc đến vào cung, sắc mặt Lục Vô Nghiên hơi buồn bã.
Phương Cẩn Chi ngước mắt nhìn hắn, không tiếng động nắm chặt tay hắn.
Sau khi dùng bữa sáng, Phương Cẩn Chi liền cùng Lục Vô Nghiên vào cung. Hiện tại, mỗi ngày Sở Hoài Xuyên gần như đều đau ốm ở trên giường, đã không còn lâm triều nữa, hoàn toàn giao phó cho Trưởng Công Chúa.
Lúc Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên vào cung, hiếm khi thấy Sở Hoài Xuyên không nằm nghỉ ở trên giường, mà ngồi trong ngự hoa viên thưởng cúc.
Phương Cẩn Chi nhìn sắc mặt của Sở Hoài Xuyên, trong lòng cũng thấy phiền muộn như Lục Vô ghiên. Sắc mặt Sở Hoài Xuyên hôm nay thật sự rất kém, trắng bệch như tờ giấy, hơn nữa cả người gầy yếu không thể tin nổi. Mỗi lần hắn nói mấy câu, đều không nhịn được phải ho sù sụ mấy tiếng.
“Gió lớn, mặc nhiều hơn một chút.” Lục Vô Nghiên cau mày.
Sở Hoài Xuyên cười cười nâng tay chỉ chỉ Lục Vô Nghiên, nói: “Mấy lời này, sao giống như trưởng bối của Trẫm quá vậy.”
Có lẽ bởi vì thân thể quá mức suy nhược, khi hắn cười cũng có vẻ gắng sức, hơn nữa nói cũng rất chậm, tựa như lo lắng một hơi không thể nói hết.
“Phụ hoàng! Phụ hoàng!”
Lục Giai Bồ ôm Nhã Hòa Công Chúa đi về phía này, Nhã Hòa tiểu Công Chúa trong ngực Lục Giai Bồ chìa tay đưa đóa hoa cúc bé nhỏ vừa hái cho Sở Hoài Xuyên.
Đóa hoa vàng rực rỡ con bé cầm dọc đường đã nhăn nhúm, rơi mất hai cánh hoa.
Nhìn đóa hoa xơ xác, Sở Hoài Xuyên có chút ghét bỏ.
“Hoa hoa! Hoa hoa!” Nhã Hòa nôn nóng vô cùng, hận không thể nhảy xuống khỏi ngực Lục Giai Bồ.
“Chậm lại, chậm lại.” Lục Giai Bồ vừa khuyên con bé, vừa nháy mắt với Sở Hoài Xuyên.
Lúc này, Sở Hoài Xuyên mới nhận lấy đóa hoa cúc dại, hắn do dự một lúc, nhưng rồi vẫn đón lấy Nhã Hòa từ trong ngực Lục Giai Bồ, để con bé đứng trên đùi mình.
Hắn nhìn Lục Giai Bồ bằng cái nhìn khiển trách, nói: “Bản thân đang mang thai, sau này đừng bồng con bé nữa. Nhớ chưa?”
“Thần thiếp nhớ kỹ. . . . . .”
Sở Hoài Xuyên rất ít ôm Nhã Hòa Công Chúa, Nhã Hòa mở to cặp mắt hiếu kỳ nhìn phụ hoàng mình. Còn dè dặt đưa tay sờ mặt của Sở Hoài Xuyên.
Sở Hoài Xuyên lườm con bé một cái, con bé vội vàng rụt tay lại, giấu hai tay sau lưng, dáng vẻ tội nghiệp nhìn hắn.
Nhìn đôi mắt mở to khiếp sợ của nữ nhi, Sở Hoài Xuyên gượng gạo vuốt vuốt đầu con bé: “Nhã Hòa lớn rồi, cũng nặng hơn, sau này không được để mẫu phi bế nữa. Nghe không?”
Nhã Hòa liên tục gật đầu, đôi mắt to một khắc cũng không rời khỏi gương mặt người phụ hoàng từ trước đến giờ không được thận cận lắm.
“Được rồi, Nhã Hòa chưa lớn lắm, không nặng, để thần thiếp bế con bé cho.” Lục Giai Bồ lo lắng Nhã Hòa sẽ làm Sở Hoài Xuyên mệt mỏi, ánh mắt của nàng tràn đầy lo lắng.
Nhã Hòa suy nghĩ một hồi, tuột xuống khỏi đùi Sở Hoài Xuyên, chậm rãi nói: “Tự con đi được!”
Con bé nói xong liền bước đôi chân ngắn ngủn đi tới một cái ghế trống, sau đó xoay người vẫy vẫy Lục Giai Bồ: “Mẫu phi ngồi đi!”
“Được.” Lục Giai Bồ dịu dàng nhìn con bé, rồi đi tới bên cạnh nó.
Lục Giai Bồ bỗng thấy trời đất quay cuồng, giống như trời đất đảo vị trí. Hai chân nàng mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.
“Lục Giai Bồ!” Sở Hoài Xuyên biến sắc, hắn muốn đứng lên đỡ nàng, lại phát hiện ngay cả sức lực đứng lên cũng không có. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác ào tới đỡ Lục Giai Bồ.
Phương Cẩn Chi là người đầu tiên xông tới đỡ Lục Giai Bồ, ân cần hỏi: “Tứ biểu tỷ, tỷ làm sao vậy hả?”
Lục Giai Bồ nhíu chặt chân mày, đôi tay ôm lấy bụng mình.
Phương Cẩn Chi cả kinh, vội vàng đỡ nàng ngồi xuống cái ghế gần đó. Còn mấy cung nữ đi theo nhanh chóng nâng váy chạy đi mời thái y.
Lục Giai Bồ hít một hơi sâu: “Không có gì đáng ngại.”
Lúc nói mấy lời này nàng nhìn Sở Hoài Xuyên, nàng sợ hắn lo lắng.
Nhã Hòa “Oa” một tiếng khóc lên: “Đều do Nhã Hòa không tốt, làm mẫu phi mệt mỏi . . . . .”
“Không có, Nhã Hòa ngoan nhất.” Lục Giai Bồ kéo con bé đến gần nhẹ nhàng ôm lấy nó.
“Nhã Hòa, theo ma ma đi chơi đi.” Sở Hoài Xuyên lại phân phó ma ma ôm Nhã Hòa Công Chúa đi xuống.
Tiểu cô nương nằm trong ngực nhũ nương, đôi mắt đỏ ửng vì khóc nhìn Lục Giai Bồ không chớp, thỉnh thoảng lại dùng bàn tay mập mạp lau nước mắt.
Bởi vì thân thể Sở Hoài Xuyên không tốt, nên thái y trong cung gần như đều không dám lơ là túc trực mười hai canh giờ, thời thời khắc khắc chờ đợi sai khiến. Cho nên không lâu sau, tiểu cung nữ đã đưa thái y tới.
Lúc thái y chẩn mạch cho Lục Giai Bồ, Lục Giai Bồ vẫn cười nói: “Không có gì đáng ngại, hẳn là do thần thiếp không cẩn thận.”
Nhưng sắc mặt của thái y chẩn mạch cho nàng càng lúc càng nặng nề.
“Từ thái y, Húc Quý Phi thế nào?” Sở Hoài Xuyên nhìn chằm chằm vẻ mặt của thái y.
Từ thái y vội vàng quỳ xuống, ngập ngừng nói: “Thần không dám xác nhận, kính xin Bệ Hạ. . . . . . Cho đòi thêm Vương thái y và Tần thái y từ Thái Y Viện tới đây cùng chẩn bệnh!”
Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì không đúng.
Ngay cả Lục Giai Bồ cũng kinh ngạc, chẳng lẽ gần đây thân thể nàng suy yếu không chỉ đơn thuần là phản ứng trong thời gian mang thai?
“Chuẩn.” Sở Hoài Xuyên híp mắt, băng hàn dâng đầy trong mắt.
Không lâu sau, Vương thái y và Tần thái y đều chạy tới. Ba vị thái y đứng một góc cẩn thận trao đổi, rồi mới bẩm báo với Sở Hoài Xuyên: “Bệ Hạ, Húc Quý Phi ăn phải một loại. . . . . . độc dược gây sẩy thai.”
Sở Hoài Xuyên siết chặt nắm tay đang gác lên thành ghế.
“Loại độc dược này gọi là Nghê Quang Tán, mùi vị không khác gì đàn hương, nếu trộn lẫn vào trong đàn hương thì hoàn toàn không có cách nào nhận biết. Nếu chỉ hít phải riêng một loại độc dược này thì cũng không sinh ra bất cứ hiệu quả xấu nào, nhưng nếu đặt cùng một chỗ với hoa cúc, sẽ là độc dược mãn tính gây sẩy thai.”
Lục Giai Bồ hít vào một hơi, sợ hãi ôm bụng mình, đôi tay đặt lên bụng cũng không nhịn được mà run rẩy.
Sở Hoài Xuyên nhìn Lục Giai Bồ, rồi hỏi: “Hiện tại Húc Quý Phi như thế nào?”
“Hồi bẩm Bệ Hạ, thật may là đã phát hiện kịp thời, nương nương và Hoàng Tử trong bụng tạm thời không có gì đáng ngại. Chỉ là, nương nương đã hít phải loại độc dược này khá lâu, tất nhiên bị tổn thương thân thể, nếu sau này không hết lòng điều lý, rất dễ. . . . sẩy thai.” Từ thái y nhắm mắt bẩm báo, trong lòng vô cùng e ngại bị tai vạ bởi lửa giận của Sở Hoài Xuyên.
Sở Hoài Xuyên khoát khoát tay, nói: “Đi kê dược đi.”
Phương Cẩn Chi nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Lục Giai Bồ, dịu dàng trấn an: “Nương nương đừng lo lắng, không có gì đâu.”
Lục Giai Bồ cố gắng nở nụ cười, gật đầu với Phương Cẩn Chi, .
Trong lòng nàng vẫn nghĩ cho thân thể của Sở Hoài Xuyên, lo lắng hắn sẽ tức giận, mặc dù hiện tại sắc mặt của Sở Hoài Xuyên không có gì thay đổi, nhưng nàng hiểu hắn, biết trong lòng hắn đang tích tụ tức giận.
Nàng vội vàng cười với hắn rồi nói: “Bệ Hạ, thần thiếp không có gì đáng ngại.”
“Đưa nương nương tới tẩm cung của Trẫm nghỉ ngơi.” Sở Hoài Xuyên lo lắng tẩm cung của Lục Giai Bồ vẫn có mấy thứ đồ khác không sạch sẽ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn thậm chí không dám xác định trong tẩm cung của chính hắn có thật sự an toàn hay không.
Sở Hoài Xuyên bảo Phương Cẩn Chi cùng đi với Lục Giai Bồ.
Lục Giai Bồ lo âu quay đầu lại nhìn hắn.
Sở Hoài Xuyên thậm chí còn mỉm cười và gật đầu với nàng một cái, nói: “Trẫm nói với Vô Nghiên mấy câu, rồi lập tức đi thăm nàng.”
Lúc này Lục Giai Bồ mới an tâm rời đi.
Đợi đến khi nàng rời đi, Sở Hoài Xuyên mới chụp bộ trà cụ trên bàn vuông nhỏ ném xuống đất, đồ sứ vỡ nát, nước trà nóng văng tung tóe.
Cung nữ thái giám quỳ rạp xuống đất.
“Bắt Lệ Phi tới đây.”
Lệ Phi nhanh chóng bị dẫn tới, nàng ta nhìn những mảnh sử vỡ rơi đầy đất, vội vàng lộ ra khuôn mặt tươi cười, hơi khuỵu gối, dịu dàng nói: “Thần thiếp tham kiến Bệ Hạ.”
“Quỳ xuống.” Hai mắt Sở Hoài Xuyên sáng quắc.
Lệ Phi ngơ ngẩn, rồi lại nhìn những miếng sứ vỡ trên mặt đất, kinh hồn bạt vía quỳ xuống. Nàng ta vừa quỳ xuống, nhưng mảnh vụn của bộ trà cụ liền cắt qua đầu gối nàng ta, nàng ta kêu lên một tiếng, rồi lập tứ đứng dậy, lệ rơi đầy mặt.
“Là ngươi đề ra chủ ý cử hành Bách Cúc Yến ở trong cung, cũng là ngươi tặng Húc Quý Phi mấy chậu Dao Thai Ngọc Phượng!” Sở Hoài Xuyên giận dữ, “Người đâu, giúp Lệ Phi quỳ xuống!”
Lập tức có hai ma ma ấn Lệ Phi quỳ xuống mặt đất phủ đầy những mảnh sứ.
Lệ Phi khóc đến ruột gan đứt từng đoạn: “Bệ Hạ, rốt cuộc thần thiếp đã làm gì sai, người lại muốn trừng phạt thần thiếp như vậy? Nhất định là. . . . . . Nhất định là Húc Quý Phi vu oan cho thần thiếp! Thần thiếp. . . . . .”
“Vả miệng.”
“Không! Đừng. . . . . . A. . . . . .”
Ma ma đương nhiên là muốn thừa dịp này bỏ đá xuống giếng một phen, vừa dùng sức tát nàng, vừa tức giận nói: “Thậm chí hoàng tử của Bệ Hạ cũng dám mưu hại, thật là lòng dạ rắn rết!”
Sau mấy tiếng “bốp bốp” chát chúa vang lên, gương mặt xinh đẹp kiều mị của Lệ Phi lập tức sưng to, thậm chí còn có máu tươi chảy ra từ mũi khóe môi của nàng ta.
Lệ Phi vùng vẫy thoát khỏi kìm kẹp của ma ma, quỳ lết đến gần Sở Hoài Xuyên trên mặt đất đầy mảnh sứ vỡ, nàng ta ôm chặt chân Sở Hoài Xuyên, khóc lóc: “Bệ Hạ! Thần thiếp bị oan! Nô tì cũng đã mất một đứa con, rất hiểu cái cảm giác đau đớn mất mác cốt nhục phân ly, sao có thể hại thai nhi trong bụng Húc Quý Phi chứ!”
“Kéo đi!” Sở Hoài Xuyên chán ghét đá nàng ta văng ra.
Hai vị ma ma lập tức giữ nàng ta lại.
“Không!” Lệ Phi gần như phát điên kêu lên: “Bệ hạ! Cho dù thần thiếp có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám mưu hại máu mủ của người! Huống chi thai nhi trong bụng Húc Quý Phi lúc này có thể là Hoàng tử duy nhất của Bệ Hạ”
Mấy lời này của nàng ta giống như là nói Sở Hoài Xuyên gần sắp chết, sẽ không thể có thêm vị Hoàng tử nào khác. Nghe xong, mấy cung nữ và thái giám ở chỗ này từng người một đều đổi sắc mặt.
Sao có thể nói như vậy ở trước mặt Bệ Hạ? Chẳng lẽ Lệ Phi nương nương này sắp chết rồi nên cái gì cũng dám nói lung tung?
Nàng ta lại bò đến bên chân Sở Hoài Xuyên: “Bệ Hạ! Cho dù thần thiếp có tranh giành tình cảm như thế nào đi nữa, cũng sẽ không dám lấy tính mạng của vị Hoàng tử duy nhất của người ra đánh cuộc tại thời điểm này! Người hãy suy nghĩ xem rốt cuộc là người nào không hi vọng Bệ Hạ sinh hạ hoàng tử! Nếu Bệ Hạ không có hoàng tử, ai mới là người được lợi lớn nhất!”
Trong mắt Sở Hoài Xuyên xẹt qua chút khác thường.
“Bệ Hạ! Chẳng lẽ người chưa từng hoài nghi sao? Tại sao phi tần trong cung nhiều như thế, mà hoàng tự lại khó có được như thế! Tỷ muội trong cung không phải sẩy thai thì là chết non. . . . . .” Lệ Phi làm ra vẻ như mình vừa phát hiện một bí mật lớn, trợn to hai mắt nói tiếp. “Bệ Hạ, là có người muốn kết thúc Hoàng triều Sở Thị của người!”
“Kéo ra ngoài!” Sở Hoài Xuyên lại đá nàng ta văng ra một lần nữa, tức giận bùng phát.
Sắc mặt của hắn vốn tái nhợt, hôm nay nổi giận, sắc mặt lại càng thêm đáng sợ.
Hai ma ma cũng không dám trì hoãn, vội vàng bắt Lệ Phi đang kêu khóc lại, thậm chí còn bịt miệng kéo nàng ta rời đi.
Sở Hoài Xuyên khom người, bắt đầu ho kịch liệt.
Toàn bộ cung nữ và thái giam đều quỳ trên mặt đất, không dám mở miệng nói chuyện, cũng không dám tiến lên. Cả Ngự Hoa Viên chỉ còn tiếng ho sù sụ khổ sở của Sở Hoài Xuyên.
Lục Vô Nghiên đi tới, đưa cho hắn một cái khăn gấm sạch sẽ trắng như tuyết.
Sở Hoài Xuyên đưa mắt nhìn Lục Vô Nghiên, sau đó chậm rãi nhận lấy khăn gấm che miệng ho kịch liệt, lục phủ ngũ tạng gần như run rẩy.
Không đợi hắn lấy khăn gấm ra, máu tươi đã ướt đẫm chiếc khăn gấm trắng tinh, nhuộm đỏ tay hắn.