“Thư pháp có chín thế: lạc bút, chuyển bút, tàng phong, tàng đầu, hộ vĩ, tật thế, lược bút, sáp thế, hoành lân thụ lặc.” Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn Phương Cẩn Chi đang đứng trên ghế đẩu viết chữ, hắn dừng lại một chút. Kiếp trước, khi hắn lấy danh nghĩa nhập môn dạy 'nàng' viết chữ, đáng tiếc khi đó hắn chỉ dạy qua loa, làm hại Phương Cẩn Chi trở về còn phải thức đêm tự học.
“Phàm là đặt bút viết chữ, đều lấy trên che dưới, lấy dưới kéo lên trên, làm nổi bật hình dáng, không dùng thế tựa lưng. Cho dù không có người dạy, bỏ công luyện tập nhiều, cũng có thể tạo ra một cảnh giới tuyệt diệu.”
Phương Cẩn Chi nâng tay lên, dùng mu bàn tay vuốt lớp mồ hôi mỏng trên trán, bé đã viết chữ lớn rất lâu, rất mệt mỏi, huống chi viện tử của Lục Vô Nghiên lại nóng hơn những nơi khác rất nhiều. Bé xoay đầu lại nhìn Lục Vô Nghiên, sùng bái nói: “Tam ca ca, huynh nói thật hay!”
Lục Vô Nghiên khẽ cong ngón trỏ búng nhẹ vào trán bé một cái, nói: “Đều là lời của cổ nhân, đúc kết ra ‘Chín Thế’. Một lát nữa bảo Nhập Phanh tìm cho muội, trở về học thuộc lòng.”
“Dạ!” Phương Cẩn Chi xoay đầu lại tiếp tục viết chữ. Trong lòng bé lại không nhịn được lầm bầm: người này thật là kỳ quái, đầu tiên là mang bé đi chơi, đến khi thật sự dạy dỗ thì lại nghiêm khắc đến đáng sợ! Một chữ cũng không nhận ra thì học thuộc lòng cái gì chứ . . .
Phương Cẩn Chi nhìn xấp giấy Tuyên Thành dày cộm đã được viết xong ở bên cạnh, miệng méo xẹo.
Bàn tay đã mỏi nhừ, hai chân cũng tê dại. Phương Cẩn Chi lén lút nhìn Lục Vô Nghiên, thấy hắn vẫn cúi đầu đọc sách, bé không khỏi thả lỏng thắt lưng. Lục Vô Nghiên không ngẩng đầu lên, thuận tay rút một nhánh hồng mai trong chiếc bình men xanh hoa văn rồng trắng đặt trên cửa sổ, gõ một cái vào lưng Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi lập tức thẳng lưng, không dám lơ là nữa.
“Còn sáu tờ, viết xong rồi nghỉ.”
“Biết rồi.” Phương Cẩn Chi nắm chặt bút trong tay, thu hồi tinh thần, nghiêm túc viết chữ. Bé biết mình không giống các cô nương Lục gia, bọn họ có thể làm nũng, đùa bỡn, lười biếng, nhưng bé thì không được. Bé không nên có suy nghĩ lười nhác, càng phải nỗ lực hơn nữa mới đúng.
Phương Cẩn Chi chuyên chú viết từng nét từng đường bút, Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, lẳng lặng nhìn bé. Bé cũng có căn bệnh chung của những hài tử vừa mới bắt đầu học viết chữ, mực nước bám đầy trên tay, thậm chí trên cả gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn. Tóc tai gọn gàng cũng có chút tán loạn, một lọn tóc rơi ra buông xuống dưới, chia tầm mắt Lục Vô Nghiên ra thành hai mảnh. Hắn đã muốn đưa tay vén tóc lại cho bé từ nãy giờ, nhưng vì sợ quấy rầy bé nên lại thôi.
So với hắn, bé càng mong muốn sáu tờ giấy Tuyên Thành còn lại mau hết.
Bàn tay nhỏ bé của Phương Cẩn Chi đặt tờ giấy mới viết xong sang một bên, trên bàn chỉ còn lại tờ cuối cùng, hai người đồng loạt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phương Cẩn Chi lại dừng bút, như đang suy nghĩ điều gì. Nhìn cái trán đang che kín một lớp mồ hôi mỏng nhăn lại, Lục Vô Nghiên cũng biết trong đầu bé lại đang toan tính cái gì đó rồi.
Phương Cẩn Chi biết Lục Vô Nghiên đang nhìn mình, dưới cái nhìn soi mói của hắn, bé đặt bút viết một mạch: Tam ca ca dạy Cẩn Chi viết chữ, rất mệt, nhưng cũng rất vui vẻ.
Lục Vô Nghiên đứng lên, cầm bút đỏ, khoanh tròn chữ “mệt” và chữ 'rất'. Rồi viết lại hai chữ chính xác ở bên cạnh, nói: “Viết lại mấy chữ sai mười lần rồi mới được nghỉ.”
Phương Cẩn Chi nắm tay gõ lên đầu mình một cái, nhỏ giọng lầm bầm: “Biến khéo thành vụng rồi. . . . . .”
Lục Vô Nghiên nén cười, nói: “Dùng đúng thành ngữ, thưởng cho muội năm lần.”
“Dạ! Đa tạ Tam ca ca!” Phương Cẩn Chi cong đôi mắt nguyệt nha, lấy mấy tờ giấy trắng mới toanh từ trong ngăn kéo, bắt đầu viết từng nét từng vạch chữ 'mệt' và chữ 'rất'.
“Cuối cùng cũng viết xong!” Phương Cẩn Chi đặt bút xuống, từ trên ghế đẩu nhảy xuống, chạy thẳng tới chỗ Nhập Phanh, nhìn nàng bằng ánh mắt tha thiết. Tam ca ca nói viết xong sẽ có rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon . . . . .
Nhập Phanh không khỏi tức cười nói: “Biểu cô nương chờ một lát, nô tỳ sẽ bưng tới ngay cho người. Nhưng mà, trước tiên người cần phải rửa tay và rửa mặt đã!”
Phương Cẩn Chi nghi ngờ xòe tay mình ra, mới thấy trên đó đều là vết mực nước, bẩn thỉu. Bé lập tức đỏ mặt, thật xấu hổ.
Nhập Phanh bưng nước ấm vào, Phương Cẩn Chi vừa định thả đôi bàn tay nhỏ bé của mình vào, thì bị Lục Vô Nghiên chụp lấy cổ tay. Lục Vô Nghiên thấm ướt khăn gấm, cẩn thận lau sạch vết mực trên mặt cho Phương Cẩn Chi, sau đó vén đám tóc rối bên thái dương ra sau tai cho bé, rồi mới để cho bé rửa tay bằng nước hoa hồng.
Phương Cẩn Chi xòe bàn tay trước mắt rất nhiều lần, kẻ hở trên đầu ngón tay cũng không dám qua loa. Cho đến khi đôi tay bẩn thỉu trở nên trắng trẻo mềm mại mới hài lòng -- bé cũng không dám xuất hiện trước mặt Lục Vô Nghiên với ngoại hình bẩn thỉu.
“Đa tạ Tam ca ca!” Phương Cẩn Chi cong đôi mắt nguyệt nha, nhưng lại mím chặt môi. Kể từ khi bé bị rụng cái răng cửa, những lúc nói chuyện hay cười đùa đều rất để ý, không muốn lộ ra dáng vẻ thiếu mất một cái răng.
“Biểu cô nương, ăn điểm tâm thôi.” Nhập Phanh cười híp mắt bưng lên mấy món điểm tâm tinh xảo. Gần đây nàng phát hiện ra ích lợi của việc Phương Cẩn Chi tới đây mỗi ngày, dường như cả viện Thùy Sao lạnh lẽo này cũng có sức sống và hơi thở của con người hơn.
Phương Cẩn Chi ăn mấy khối điểm tâm, rồi ăn thêm một quả táo.
“Tam ca ca, buổi chiều chúng ta còn viết. . . . . .” Lời nói của Phương Cẩn Chi nghẹn tại trong cổ họng.
“Sao vậy?” Đang đọc sách, Lục Vô Nghiên không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bé.
Phương Cẩn Chi vội vàng lấy khăn gấm bụm miệng lại, rồi phun ra. Vẻ mặt đau khổ, nói: “Tam ca ca, mấy thứ đồ của huynh không chỉ có hạt dẻ cứng, ngay cả táo cũng cứng nữa. . . . . .”
Thì ra một cái răng khác của bé trong lúc gặm táo cũng đã rụng luôn rồi. Cũng may cái răng này đã lung lay khá lâu, nên cũng không đau như lần trước.
Nhưng tóm lại sún răng nhìn rất khó coi, Phương Cẩn Chi vẫn cảm thấy rất ấm ức.
“Biểu cô nương đừng lo, thay răng là hiện tượng đại biểu cho người sắp trưởng thành!” Nhập Phanh vừa bưng nước ấm cho bé súc miệng, vừa dịu dàng dỗ dành bé.
Trưởng thành?
Đây cũng là chuyện tốt!
Phương Cẩn Chi nghi ngờ nhìn Nhập Phanh, hỏi: “Ngoài thay răng, còn có gì nữa không? Còn phải trải qua những chuyện gì mới tượng trưng cho việc trưởng thành đây?”
Nhập Phanh khựng lại. Hiện tại Phương Cẩn Chi chỉ mới sáu tuổi, không thể nói cho bé biết cô nương gia có quỳ thủy mới thật sự trưởng thành. Nhập Phanh nhất thời cứng họng, không biết nên trả lời như thế nào.
“Có năng lực bảo vệ người mình muốn bảo vệ, đó mới thật sự là trưởng thành.” Lục Vô Nghiên bất ngờ nói.
Phương Cẩn Chi kinh ngạc nhìn Lục Vô Nghiên, thật lâu sau, bé mới khẽ chớp mắt một cái, sau đó mạnh mẽ gật đầu. Bé biết, bảo vệ người mình muốn bảo vệ vốn là ước nguyện ban đầu mà bé mong muốn sau khi trưởng thành.
“Đến đây.” Lục Vô Nghiên vừa dứt lời liền đứng dậy. Thuận tiện cầm lên “Chín Thế' ở trên bàn nhỏ mà Nhập Phanh mới vừa mang tới.
Phương Cẩn Chi vội vã đuổi theo.
Lục Vô Nghiên dẫn Phương Cẩn Chi lên tầng cao nhất của lầu các, tiến vào trong ánh mặt trời ấm áp, hắn ngồi xuống một cái ghế mây, bị bao vây bởi đám bồ câu trắng nhiều không đếm xuể lượn lờ xung quanh.
“Tam ca ca, huynh muốn dạy muội học thuộc lòng 'Chín thế' sao?” Phương Cẩn Chi thận trọng né tránh đám bồ câu trắng đầy trên mặt đất, đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên.
“Ừ.” Lục Vô Nghiên thuận tay nhẹ nhàng ôm Phương Cẩn Chi lên đầu gối, sau đó vòng hai cánh tay qua cơ thể nhỏ nhắn của bé, mở 'Chín thế' ra trước mặt bé.
“Phu thư triệu vu tự nhiên, tự nhiên ký lập, âm dương sinh yên.”
Giọng nói của Lục Vô Nghiên vang lên đều đều bên tai của Phương Cẩn Chi, mang theo một loại nghiêm nghị chưa từng có trong ngày thường. Phương Cẩn Chi vội vàng đọc theo: “Phu thư triệu vu tự nhiên, tự nhiên ký lập, âm dương sinh yên.”
“Âm dương ký sinh, hình thế xuất hĩ. Tàng đầu hộ vĩ, lực tại tự trung, hạ bút dụng lực, cơ phu chi lệ.”
“Âm dương ký sinh, hình thế xuất hĩ. . . . . .”
Hai chất giọng, một thanh một trầm hòa quyện vào nhau, khiến một con chim bồ câu trắng đang đứng uống nước trên lan can, quay đầu nhìn sang.
Nhập Phanh đang bưng một ít điểm tâm ngọt đi lên, khi đến đầu cầu thang thì dừng lại. Giữa đám bồ câu trắng, hình ảnh Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi dạy bé học thuộc lòng, giống như một bức tranh, không thể dung nạp thêm một nét vẽ nào khác. Nhập Phanh không nỡ quấy rầy, nàng suy nghĩ một lúc, rồi lặng lẽ lui xuống.
Cũng không lâu sau, Nhập Phanh đã vội vã trở lại. Nàng xuyên qua đám bồ câu trắng, đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên, cắt ngang hai người bọn họ, bẩm: “Gia, Vân tiên sinh đã trở lại.”
Ngón tay đang lật sách của Lục Vô Nghiên dừng lại, hắn vỗ vỗ lưng bàn tay Phương Cẩn Chi, nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Trở về học thuộc lòng những gì lúc nãy ta dạy muội.”
“Được ạ! Muội nhất định học thuộc làu làu!” Phương Cẩn Chi biết Lục Vô Nghiên có chuyện cần xử lý, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi đùi hắn.
Phương Cẩn Chi được Nhập Phanh dẫn xuống, lúc gặp Vân tiên sinh ở lầu một, Phương Cẩn Chi kinh ngạc. Rõ ràng là một lão nhân râu tóc bạc phơ, nhưng gương mặt nhìn thế nào cũng giống như vừa bước qua tuổi lập gia đình?
“Nhập Phanh, vị Vân tiên sinh này là bằng hữu của Tam ca ca sao?” Phương Cẩn Chi nghi ngờ hỏi.
Nhập Phanh nhất thời không chắc có nên nói thật với Phương Cẩn Chi hay không, nàng do dự một lúc, rồi tùy tiện nói: “Coi như là bạn vong niên.”
Phương Cẩn Chi gật gù, trong đầu nhớ lại lão nhân xinh đẹp đó, hẳn là kỳ thuật trẻ mãi không già. Nhập Phanh liếc nhìn bé một cái, trong lòng hiểu rõ những người lần đầu tiên nhìn thấy Vân tiên sinh đều sẽ có biểu hiện nghi hoặc như vậy, nàng liền cười nói: “Có phải biểu cô nương đang tò mò niên kỷ của Vân tiên sinh hay không?”
“Có thể nói sao?” Ánh mắt Phương Cẩn Chi sáng lên.
Nhập Phanh nhỏ giọng, nói: “Tuổi cụ thể bao nhiêu thì nô tỳ không biết, nhưng ít nhất cũng qua thất tuần (70).”
Phương Cẩn Chi trợn mắt, kinh ngạc vỗ vỗ ngực.
Ra khỏi nguyệt môn, Nhập Phanh giao Phương Cẩn Chi cho A Tinh và A nguyệt liền quay trở về hầu hạ. Dù sao trên danh nghĩa vị Vân tiên sinh kia cũng là bạn vong niên với Lục Vô Nghiên, thực tế cũng là lão sư của Lục Vô Nghiên những năm qua.
Có thể về sớm, trong lòng Phương Cẩn Chi cũng rất vui mừng, đúng lúc có thể dùng thời gian buổi trưa để dạy hai muội muội đi lại.
Vòng qua nguyệt môn, rồi đến một con đường nhỏ. Phương Cẩn Chi đang muốn băng qua hành lang, chợt nghe thấy một tiếng 'ai ui’ đau đớn từ sau ngọn núi giả truyền tới, âm thanh xa lạ. Bé ngẫm nghĩ ngẫm nghĩ, rồi để A Tinh và A Nguyệt đưa mình qua đó xem thử.
Sau lưng ngọn núi giả, băng đóng một lớp dày trên mặt đất, vô cùng trơn trợt. Một vị thiếu gia y phục đẹp đẽ gọn gàng ngã dưới đất, đang liên tục kêu đau “ai ui”, “ai ui“. Bên cạnh không có một hạ nhân hầu hạ.
Hắn đang cúi đầu, mặc dù không lộ ra toàn bộ gương mặt, nhưng Phương Cẩn Chi cũng biết hắn không phải là một vị thiếu gia nào đó của Lục gia.
“Ngươi... có nặng lắm không? Người hầu bên cạnh ngươi đâu?” Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi.
“Ai cần ngươi lo!” Tiểu thiếu gia ngẩng đầu lên, cau mày trợn mắt nhìn Phương Cẩn Chi.
“A, vậy thì mặc kệ ngươi.” Phương Cẩn Chi xoay người đi thẳng.
“Ngươi!” Tiểu thiếu gia trợn mắt, không thể tin nổi nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi đi được hai bước, thì không khỏi bước chậm lại. Chỉ vì bé đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Đến khi bé đi được thêm hai ba bước nữa, rốt cuộc mới nghĩ ra chỗ nào không đúng.
Tiểu thiếu gia đó. . . . . . Dung mạo thật giống Tam ca ca!