Mới không bao lâu, cái bao nhỏ đã lớn thêm một vòng, mềm mại dán sát vào ngực Lục Vô Nghiên, hắn chịu đựng rồi lại chịu đựng, cuối cùng vẫn không nhịn được len lén liếc mắt nhìn, rồi vội vã dời mắt đi.
“Tam ca ca, huynh đừng tưởng là muội không phát hiện huynh nhìn lén muội!” Phương Cẩn Chi nổi giận đùng đùng. “Huynh làm như vậy là không đúng!”
“Không đúng chỗ nào? Dù sao sớm muộn gì muội cũng sẽ gả cho ta.”
Phương Cẩn Chi lập tức phản bác: “Chính là không đúng! Mặc kệ như thế nào, chúng ta vẫn chưa thành thân! Huynh không nên ôm muội như vậy, trên sách có nói huynh như vậy là . . . . .”
Lục Vô Nghiên bất ngờ chặn môi của nàng lại.
Phương Cẩn Chi trợn mắt thật to, khiếp sợ nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lục Vô Nghiên. Cảm giác mềm mại trên môi khiến nàng đờ đẫn cả người, đây chính là hôn mà trên sách đã nói sao?
Hai cánh môi của Lục Vô Nghiên khẽ khàng cử động, vuốt ve ma sát trên môi Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Nàng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt Lục Vô Nghiên, trong lòng nghĩ rằng không được sợ. Nàng vừa động viên mình, vừa bắt chước Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng cử động đôi môi, khẽ vuốt ve cánh môi của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn Phương Cẩn Chi, người kinh hoảng ngược lại đã trở thành hắn.
Hắn cố gắng tự trấn định, hơi hé miệng, khẽ cắn một cái lên cánh môi đỏ mọng mềm mại của Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi ngẩn người, cũng bắt chước hành động của hắn, dùng hàm răng trắng ngần cắn một cái lên môi Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên vứt bỏ khí giáp.
“Phương! Cẩn Chi. . . . . .” Lục Vô Nghiên chụp lấy bờ vai mảnh khảnh của Phương Cẩn Chi, tách khỏi môi nàng, cúi đầu, hơi thở gấp gáp.
Lục Vô Nghiên hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Phương Cẩn Chi đang nheo mắt liếm liếm môi mình. Ánh mắt Lục Vô Nghiên lập tức dừng lại trên hai cánh môi ướt át của Phương Cẩn Chi, không thể dời mắt.
Phương Cẩn Chi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tam ca ca, huynh cấn muội.”
Lục Vô Nghiên mất một lúc mới hiểu được Phương Cẩn Chi đang nói cái gì. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Muội ngồi xích ra phía trước một chút, đã không bị cấn!”
Phương Cẩn Chi vội đẩy Lục Vô Nghiên một cái, nàng trượt xuống khỏi đùi Lục Vô Nghiên, vội vàng đứng dậy, xoay người lại, đi về phía trước hai nước nhỏ, đưa lưng về phía Lục Vô Nghiên nói: “Rõ ràng là huynh kéo muội qua, còn trách muội . . . . .”
Lục Vô Nghiên hít một hơi thật sâu, hắn không nói tiếp, mà vội vã đi vào tịnh thất. Chạy trối chết.
Lần này, thời gian Lục Vô Nghiên đi vào tịnh thất cũng lâu bằng thời gian hắn tắm rửa khi nãy, lúc hắn trở lại đã khôi phục bộ dáng tỉnh táo bình thường.
“Đi, chúng ta nên khởi hành thôi.” Lục Vô Nghiên đi tới bên cạnh Phương Cẩn Chi.
“Dạ!” Phương Cẩn Chi đặt quyển sách đang học xuống, hai mắt cong lên nở nụ cười đồng ý. Nàng đứng dậy, tự nhiên kéo tay Lục Vô Nghiên, Lục Vô Nghiên cũng nắm ngược lại bàn tay nhỏ bé của nàng, dẫn nàng rời đi.
Trong nháy mắt cả hai người giống như đều bị mất trí nhớ, quên sạch chuyện mới vừa xảy ra.
Một cơn gió thổi qua, lật một trang sách ở trên bàn, trên trang sách đã ố vàng, có mấy dòng chữ nhỏ:
“Khai song thu nguyệt quang,
Diệt chúc giải la quần.
Hàm tiếu duy hoảng lý,
Cử thể lan huệ hương.”
(Trăng thu rón rén xuyên mành,
Áo xiêm cởi nhẹ, đèn hanh hanh mờ.
Tiếng cười khẽ động màn tơ,
Ưỡn mình lan huệ thẫn thờ ngát hương. -Hải Đà dịch-)
******
Bên trong biệt viện của Trưởng Công Chúa gần hoàng cung, Trưởng Công Chúa đang cau mày phê duyệt tấu chương, bà gấp tấm tấu chương cuối cùng lại, để sang một bên,rồi đặt bút xuống, nhìn về phía Diệp Tiêu đang ngồi ở đằng xa.
Diệp Tiêu đã đợi bà rất lâu rồi.
“Thật có lỗi, mới xử lý xong. Để ngươi đợi lâu như vậy.”
“Không lâu, không lâu.” Diệp Tiêu lắc đầu cười khổ. Ông chờ nữ nhân này đã chờ hai mươi ba năm rồi, đâu còn để ý nửa giờ hay nửa khắc. Ông thu hồi tâm tình, hỏi: “Lần này Trưởng Công Chúa tìm tới ta là có chuyện gì?”
Nữ nhân này rất lao lực, sẽ không vô duyên vô cớ tìm ông.
“Ừ.” Trưởng Công Chúa đứng dậy, bà dẫn Diệp Tiêu đi đến trước một cái bàn dài, kéo tấm màn che trên bàn ra, để lộ một tấm bản đồ bên trong.
“Đây là quốc thổ Đại Liêu.” Diệp Tiêu nói.
“Đúng vậy.” Trưởng Công Chúa gật đầu, bà chỉ một khu vực trên góc bản đồ, hỏi: “Ngươi cũng biết nơi này?”
“Minh Giao Châu, thời gian trước tình cờ đi qua.”
“A?” Trưởng Công Chúa chợt thấy hứng thú. “Vậy ngươi cảm thấy nơi đó như thế nào?”
“Minh Giao Châu hoang vắng, bởi vì cách xa triều đình, cũng không giàu có. Thế nhưng lần này ta đi qua lại phát hiện nơi đó đã phát sinh thay đổi rất lớn. Nếu ta đoán không lầm, có lẽ Trưởng Công Chúa đang âm thầm bồi dưỡng khu vực đó.”
“Không sai, đó là nơi Bổn cung để lại cho Vô Nghiên.”
Diệp Tiêu có chút kinh ngạc.
Trưởng Công Chúa lại chỉ vào một nơi khác trên bản đồ, nói: “Nơi này là Hà Viễn Châu, là nơi Bổn cung che giấu 30 vạn tinh binh.”
Trong lòng Diệp Tiêu càng khiếp sợ hơn, ông không khỏi nghi ngờ rốt cuộc Trưởng Công Chúa đang muốn làm gì.
“Hiện tại Bổn cung giao 30 vạn tinh binh đang ẩn nấp ở Hà Viễn Châu cho ngươi.” Trưởng Công Chúa ngồi thẳng lên, bà nhìn Diệp Tiêu, hắng giọng giao phó: “Sau khi Bệ Hạ băng hà, Bổn cung chắc chắn sẽ phụ tá Tân Đế. Nhưng từ trước đến nay, chuyện tương lai thay đổi khó lường, Bổn cung cũng không thể xác định thiên tử tương lai có hạ sát thủ đối với Vô Nghiên hay không. Bổn cung còn sống thì Vô Nghiên có thể an toàn yên ổn, nhưng nếu một mai Bổn cung không còn. . . . . .”
Trưởng Công Chúa dừng lại một chút: “Vẫn xin phiền ngươi giao 30 vạn tinh binh ẩn nấp ở Hà Viễn Châu cho Vô Nghiên, Bổn cung cũng sẽ lưu lại mấy bức mật thư.”
“Hiện tại rất tốt, sao Trưởng Công Chúa phải nói như vậy?” Trong lòng Diệp Tiêu chấn động mạnh, đây rõ ràng là Trưởng Công Chúa đang giao phó hậu sự!
Trưởng Công Chúa cười sang sảng, bà vỗ vỗ vai Diệp Tiêu, cười nói: “Đừng đa tâm, Bổn cung chỉ phòng ngừa họa hoạn trong tương lai mà thôi. Cũng không phải sẽ chết ngay.”
Diệp Tiêu miễn cưỡng đè xuống khiếp sợ trong lòng, ông hỏi: “Vậy tại sao không trực tiếp giao 30 vạn tinh binh đang ẩn nấp ở Hà Viễn Châu cho Vô Nghiên?”
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, trong lòng Diệp Tiêu liền hiểu rõ.
Hiện tại Bệ Hạ còn sống, Trưởng Công Chúa đã trù tính chuyện sau này cho vị Tân Đế kế tiếp lên ngôi. Thậm chí đã trù tính chuyện sau khi bà chết. Bà không tin vị Đế Vương kế tiếp vẫn còn chưa ra đời kia, thậm chí bà không tin cả Vô Nghiên.
Bà lo lắng nếu hiện tại giao 30 vạn tinh binh cho Vô Nghiên, sẽ có một ngày Vô Nghiên khởi binh mưu phản!
Trong lòng Diệp Tiêu bùi ngùi thở dài.
Thậm chí ông có thể mơ hồ đoán được mình cũng chỉ là một con cờ trong mưu đồ của Trưởng Công Chúa, chắc chắn nữ nhân này sẽ không giao toàn bộ át chủ bài vào tay một người. Tất nhiên bà đã lập rất nhiều kế hoạch.
Cho tới bây giờ, ông vẫn nhìn không thấu nữ nhân này.
Nghĩ tới đây, Diệp Tiêu hít một hơi thật sâu, cúi người thật thấp, nghiêm mặt nói: “Nhất định không làm nhục sứ mạng.”
“Đa tạ.”
Diệp Tiêu cáo lui, ông đi tới cửa, vẫn không nhịn được dừng bước lại, ông hỏi: “Trưởng Công Chúa, vì sao giao chuyện trọng đại như thế này cho ta?”
Hắn do dự một chút, rồi nói: “Ba trăm ngàn tinh binh đó giao cho Lục Thân Ky thích hợp hơn.”
Trưởng Công Chúa nở một nụ cười cổ quái, bà nói: “Ngươi thật sự muốn biết lý do?”
Diệp Tiêu nghiêm túc gật đầu. Ông muốn biết, cũng giống như hai mươi ba năm trước, rất muốn biết tại sao Trưởng Công Chúa lại chọn Lục Thân Ky.
“Bởi vì. . . . . . Nếu thật sự có một ngày Bổn cung gặp bất trắc, thì cái tên sống nửa đời người mà vẫn còn ngốc nghếch ngớ ngẩn đó. . . . . . không chừng sẽ lập tức đi theo. Cho dù không đi theo, cũng. . . . . . uống rượu đánh bạc, giống như một phế vật vô tri vô giác mà chịu đựng sống cho qua ngày.”