Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi bé nhỏ ở trước mặt, trái tim hắn bất ngờ bị một loại đau đớn kinh khủng bao phủ.
Đời trước, nàng cũng từng nói với hắn những lời tương tự. Nhưng đời trước nàng không phí hết tâm tư làm lễ vật tặng cho hắn như vậy, chỉ nói những lời tương tự khi nàng mười một tuổi.
Lúc đó hắn đã nói gì?
Hắn cười rồi nói 'được', hứa sẽ vẫn đối xử tốt với nàng, yêu thương nâng niu nàng trong lòng bàn tay, cưng chiều nàng. Hứa sẽ xây cho nàng và hai muội muội một cung điện, cả đời không để ý tới ánh mắt của thế nhân. Hứa sẽ nắm tay nàng xem trời đất là nhà, tung hoành thiên hạ, nhìn thủy triều lên xuống, ngắm mây lững lờ trôi.
Nhưng hắn không làm được dù chỉ một cái, ngược lại trở thành người tổn thương nàng sâu sắc nhất. Cho đến thật lâu về sau, nàng khóc rồi nói: “Sớm biết huynh là người tuyệt tình với ta nhất, ta thà rằng huynh chưa từng tốt với ta. . . . . .”
Nước mắt của nàng rơi vào lòng bàn tay hắn, nóng hổi.
“Tam ca ca. . . . . Sao ta lại không quên được huynh đã đối xử tốt với ta?” Nàng rút chiếc trâm cài trên tóc mà hắn đã tự tay chạm khắc đâm vào bụng ngựa. Con ngựa hí lên, chạy như điên. Nàng ngã nhào từ trên lưng ngựa xuống.
Lục Vô Nghiên quay đầu lại, nhìn nàng xoay người chạy vào thiên la địa võng. Hắn không nhìn thấy mặt nàng, nhưng hắn biết nàng đang khóc. Khóc vì cái gì, khóc vì Tam ca ca của nàng vô tình vô nghĩa với nàng sao?
“Tam ca ca, sao mắt huynh lại đỏ như vậy? Cát bay vào sao?” Phương Cẩn Chi giơ tay lên, muốn sờ vào khóe mắt Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên nhắm mắt lại, cố dằn xuống toàn bộ hối hận mãnh liệt đang cuộn trào trong mắt hắn. Hắn cẩn thận đặt quyển sách viết đầy tên mình đang cầm trong tay xuống. Sau đó từ từ ngồi xuống trước mặt Phương Cẩn Chi, cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của bé.
“Cẩn Chi, Tam ca ca đáp ứng muội, sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với muội, cho đến ngày ta chết. Nhưng muội cũng phải đáp ứng ta, về sau không được tổn thương chính mình, không được trốn tránh, không được xem thường mình, không được dễ dàng tin lời của người khác. Nhớ kỹ, trên đời này không có một ai đáng giá với niềm tin của muội trừ ta.” Lục Vô Nghiên phải vận dụng sức lực rất lớn mới có thể nói ra những lời này.
“Được... Muội đáp ứng...” Phương Cẩn Chi mờ mịt gật đầu. Bé không biết tại sao Tam ca ca của bé lại bất ngờ nói như vậy, hơn nữa thần sắc lại rất kỳ quái.
Lục Vô Nghiên nặng nề thở dài. Hắn vuốt đầu Phương Cẩn Chi, nói: “Nhập Phanh đã chuẩn bị thức ăn sáng cho muội, nhanh đến ăn một ít. Lát nữa sẽ xuất phủ.”
“Được ạ!” Phương Cẩn Chi gật đầu nhưng lại không chịu đi. Bé kéo tay áo Lục Vô Nghiên, nói: “Tam ca ca cùng ăn có được hay không?”
“Cẩn Chi đi trước đi, Tam ca ca thay y phục xong sẽ qua ngay.”
Lúc này Phương Cẩn Chi mới chịu rời đi.
Chờ Phương Cẩn Chi đi khỏi, Lục Vô Nghiên mới đứng dậy, hắn thu dọn chín món lễ vật mà bé con đã tỉ mỉ làm cho hắn, rồi cất vào trong tủ. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn từng món đồ vật, mang theo tất cả dịu dàng.
Những thứ đồ cổ bên trong tủ đã được dọn đi, thay vào đó là mấy món đồ bé nhỏ kỳ quái. Có nghiên mực Phương Cẩn Chi tặng hắn, có châu chấu cỏ đầu tiên Phương Cẩn Chi thắt, trang chữ 'đại' đầu tiên Phương Cẩn Chi viết, mấy cành hoa khô từ bình hoa Phương Cẩn Chi cắm, còn có một cái hộp nhỏ bên trong là cái răng sữa đầu tiên Phương Cẩn Chi rụng.
Bây giờ, lại thêm chín món.
Ngồi trên xe ngựa, Phương Cẩn Chi mới biết hôm nay theo Lục Vô Nghiên đi săn thú. Dĩ nhiên cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, Đại cữu cữu, Trưởng Công Chúa, còn có Tiểu Hoàng Đế đều đi cùng.
Phương Cẩn Chi cũng lờ mờ đoán được là Tam ca ca muốn xoa dịu mối quan hệ giữa Đại cữu cữu và Trưởng Công Chúa, dù sao qua ngày mười lăm, Trưởng Công Chúa sẽ rời khỏi phủ Ôn Quốc Công.
Phương Cẩn Chi nhấc tay lên, vuốt vuốt chân mày đang nhíu lại của Lục Vô Nghiên. Phương Cẩn Chi biết tại sao Tam ca ca không vui, bởi vì Đại cữu cữu lại mang theo nữ nhân Tây Vực đó tới. Hơn nữa, suốt đường đi, ông hoàn toàn không nói với Trưởng Công Chúa câu nào.
Lục Vô Nghiên thuần thục nhét một viên hồng đậu đường vào miệng Phương Cẩn Chi.
“Ta cũng muốn!” Tiểu Hoàng Đế vươn đầu sang, há to miệng.
Lục Vô Nghiên liếc hắn một cái, rồi nhét hộp hồng đậu đường vào tay hắn.
Đây không phải là cuộc săn thú giữa rừng núi, mà chỉ săn những con thú đã được thuần hóa không còn dã tính, trong khu vực săn bắn của hoàng gia. Tuy chỉ có mấy người bọn họ, nhưng khu vực săn bắn cũng được chuẩn bị kỹ càng, thị vệ đã vây quanh toàn bộ khu vực này.
Lục Vô Nghiên vì câu nói trước đây của Phương Cẩn Chi “Nếu Tam ca ca chọc muội tức giận, muội sẽ cố gắng nhớ lại trước đây Tam ca ca đã đối xử với muội rất tốt. . . . . .” , cho nên mới mượn cớ sinh thần của mình, kéo phụ mẫu đến khu vực săn bắn. Sở dĩ ban đầu Trưởng Công Chúa bức hôn, còn không phải là vì lúc săn bắn Lục Thân Ky đã trêu chọc bà sao.
Chẳng qua, dựa theo điệu bộ không ai thèm nói chuyện với ai này. Có lẽ tính toán của hắn đã thất bại hoàn toàn. Cũng may là Tiểu Hoàng Đế nói ríu rít không ngừng, còn có Phương Cẩn Chi thỉnh thoảng cũng nói vào đôi ba câu, bằng không không khí càng thêm lúng túng.
“Đi đi đi, cùng ta đi săn thú!” Tiểu Hoàng Đế ngồi lên một con ngựa thị vệ dắt tới, chỉ vào đám thị vệ ở sau lưng nói. Hắn vốn cầu xin Lục Thân Ky và Lục Vô Nghiên cùng đi với hắn, nhưng đều bị cự tuyệt. Từ nhỏ hắn chỉ sợ Trưởng Công Chúa, vì vậy cũng hoàn toàn không dám hỏi bà.
Trưởng Công Chúa không khỏi nói: “Cẩn thận một chút, đừng cưỡi quá nhanh.”
“Biết rồi!” Tiểu Hoàng Đế dẫn đám thị vệ xuyên qua rừng cây.
Sau khi hắn rời đi, bên này lại càng yên tĩnh. Phương Cẩn Chi nhìn cái này một chút, xem cái kia một chút, cũng không dám nói chuyện.
“Ăn đi.” Lục Vô Nghiên bóc vỏ quýt tách múi rồi đưa đến miệng Phương Cẩn Chi, có chút nản lòng nói.
“Ăn không vô!” Phương Cẩn Chi vừa kháng nghị, vừa há mồm ăn quýt. Bé nhích cơ thể nhỏ bé về phía sau, đến gần Lục Vô Nghiên hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Tam ca ca, chúng ta phải nán lại đây đến khi nào....”
Lục Vô Nghiên bỏ vào miệng một múi quýt, bất đắc dĩ nói: “Đợi Bệ Hạ trở lại, chúng ta trở về phủ.”
Không lâu sau, Tiểu Hoàng Đế trở lại. Hắn vừa cưỡi ngựa chạy về phía bên này, vừa giơ con thỏ trong tay lên, vừa kêu: “Nhìn! Ta bắt! Ta bắt!”
Trưởng Công Chúa thật sự có chút ghét bỏ chuyện bé xé ra to của hắn, định chuyển mắt không nhìn tới hắn. Bỗng nhiên một khoảng rừng cây tán loạn, một con báo con xông ra. Thị vệ bảo hộ hai bên Tiểu Hoàng Đế vội vàng xua đuổi, bắn chết nó.
Thật ra thì thị vệ bên cạnh Tiểu Hoàng Đế không ít, mặc dù con báo đó nhảy vào đám thị vệ, nhưng vẫn còn cách Sở Hoài Xuyên một đoạn, chưa chắc đã tổn thương được hắn. Nhưng Sở Hoài Xuyên bị hoảng sợ ngồi im không nhúc nhích, con thỏ trong tay cũng rơi xuống đất.
“Xuyên Nhi!” Trưởng Công Chúa rút cung tên bên hông Lục Thân Ky theo thói quen, tung người lên ngựa, phi thẳng tới trước.
“Nghiện cướp cung tên của ta hả?” Lục Thân Ky hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt cũng nhận cung tên từ một viên thị vệ, nhảy lên ngựa chạy đi.
Trưởng Công Chúa không lập tức bắn chết con báo con, bà tin tưởng những thị vệ kia có thể giết chết nó, huống chi còn có Lục Thân Ky ở phía sau. Bà lo lắng Sở Hoài Xuyên vì kinh sợ mà bệnh cũ tái phát, nên vội vã chạy về phía hắn.
Quả nhiên, khi Trưởng Công Chúa chạy tới bên cạnh Sở Hoài Xuyên, con báo con đã bị một mũi tên của Lục Thân Ky bắn chết từ xa.
Trưởng Công Chúa xuống ngựa, cũng lập tức đỡ Tiểu Hoàng Đế xuống ngựa, vội hỏi: “Có khó chịu hay không?”
Sắc mặt Sở Hoài Xuyên tái nhợt, hắn lắc đầu một cái bày tỏ mình không sao. Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng khó chịu, rõ ràng có rất nhiều thị vệ bảo vệ nhưng hắn lại sợ đến như vậy. Sở Hoài Xuyên cúi đầu, hận bản thân mình sao quá vô dụng không có tiền đồ.
Trưởng Công Chúa thở phào nhẹ nhõm, bà phân phó thị vệ khiêng con báo con đã bị bắn chết trở về. Còn bà cùng Sở Hoài Xuyên trở về.
Bỗng nhiên, bụi cỏ phía sau lưng phát ra những tiếng động khác thường. Hai con báo to lớn dữ tợn hơn từ bên trong bụi cỏ lao ra, phóng thẳng về phía Trưởng Công Chúa và Tiểu Hoàng Đế. Có lẽ con báo vừa chết là con của bọn chúng.
Lúc này, hai người bọn họ không có ngựa, đám thị vệ cũng đang di chuyển xác con báo con, cách bọn họ cũng khá xa.
Trưởng Công Chúa nhanh chóng kéo Tiểu Hoàng Đế ra phía sau mình, lập tức kéo cung tên, liên tiếp bắn vào hai con báo chỉ còn cách đó một đoạn. Nhưng tốc độ của bọn chúng quá nhanh, chỉ bắn trúng một mũi tên, lại không phải chỗ hiểm. Nên không thể kịp thời ngăn cản hai con báo nhào tới.
Sắc mặt Sở Hoài Xuyên càng tái nhợt, hắn núp sau lưng Trưởng Công Chúa cả người run rẩy, không dám mở mắt.
Hai con báo càng lúc càng gần, chạy? Chạy với báo sao? Trưởng Công Chúa không lùi một bước. Tiếp tục trầm tĩnh bắn tên. Ngay khi hai con báo sắp nhào vào người Trưởng Công Chúa, hai con cự thú gầm lên rồi ngã xuống đất, cuốn theo một lớp bụi đất bay mù mịt.
Lục Thân Ky ngồi trên lưng ngựa ở phía xa hạ cung tiễn trên tay xuống.
Trưởng Công Chúa biết mình nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, bởi vì bà biết có Lục Thân Ky ở sau lưng bà. Cho dù đã như người xa lạ, nhưng chỉ cần có ông ở sau lưng, bà biết ông sẽ không để cho bà gặp bất cứ chuyện gì không may.
“Xuyên Nhi, không sao, đừng sợ.” Trưởng Công Chúa xoay người, trấn an Sở Hoài Xuyên.
Sở Hoài Xuyên mở mắt, nhìn hai con báo đã ngã xuống đất mà vành mắt đỏ lên. Hai cánh tay xuôi bên hông nắm lại thành quyền. Giờ khắc này hắn đột nhiên ý thức rằng bản thân vẫn luôn là gánh nặng của hoàng tỷ, hắn thật sự rất muốn bảo vệ hoàng tỷ! Không phải như một kẻ hèn nhát vô dụng vĩnh viễn núp sau lưng của bà!
“Trở về trước đã.” Lục Thân Ky chạy tới.
Ông cúi người xuống ôm Tiểu Hoàng Đế lên lưng ngựa, rồi mới kéo Trưởng Công Chúa. Tay của ông vừa chạm vào eo Trưởng Công Chúa, bỗng nhiên dừng lại, ngăn cản bà lên ngựa, nói: “Cầu xin ta đi!”
Trưởng Công Chúa hơi khựng lại, bất ngờ đẩy ông ra.
Bà xoay người, huýt sáo. Một con tuấn mã từ nơi xa chạy đến, với động tác lưu loát dứt khoát bà xoay người leo lên lưng ngựa, sau đó đưa tay cho Tiểu Hoàng Đế: “Tới đây!”
Sở Hoài Xuyên do dự một lúc, rồi nhìn thoáng qua Lục Thân Ky với ánh mắt cầu khẩn, mới lên ngựa của Trưởng Công Chúa.
Nhìn Trưởng Công Chúa mang theo Tiểu Hoàng Đế cưỡi ngựa chạy xa dần, trong lòng Lục Thân Ky chợt cảm thấy khó chịu.Ông giương cung tên, nhắm vào trâm cài tóc hoa mai mạ vàng trên búi tóc trụy mã kế của Trưởng Công Chúa.
Mũi tên dài bắn trúng trâm cài tóc của Trưởn Công Chúa chính xác không chút sai lệch, khiến mái tóc dài được bới gọn gàng của bà trong thoáng chốc bọ xõa tung ra như thác nước.
Trưởng Công Chúa quay đầu ngựa lại, chỉ vào Lục Thân Ky, tức giận nói: “Lục Thân Ky, ngươi chờ đó cho Bổn cung!”
Lục Thân Ky vỗ ngựa cười to.
Hắn đang cười, bỗng nhiên trầm mặc xuống.
Hai mươi năm trước, ông đã từng làm chuyện như vậy. Khi đó Trưởng Công Chúa là viên minh châu trong lòng biết bao công tử thế gia, ai cũng nhìn bà với con mắt khác biệt. Lục Thân Ky cũng không ngoại lệ.
Nhưng từ trước đến nay ông không ngâm thơ đối câu, chỉ biết múa đao động thương.
Tuổi trẻ của ông khinh cuồng, nhìn bà cưỡi bạch mã nói nói cười cười với đám công tử bột, liền giương cung bắn rơi trâm cài tóc của bà. Dường như đây là bản lĩnh duy nhất ông có thể lấy ra khoe khoang. Bà cũng quay đầu ngựa lại như vậy, cũng chỉ vào ông nói một câu như thế: “Lục Thân Ky, ngươi chờ đó cho Bổn cung!”
Hai mươi năm rồi, tiểu công chúa kiêu ngạo đó đã trở thành nữ vương thao túng toàn bộ Đại Liêu.
Mà giữa bọn họ, đã không còn khả năng.
Lục Thân Ky thở dài, quay đầu ngựa lại. Chợt nhìn thấy một ánh sáng bạc lóe lên, Lục Thân Ky lập tức quay đầu lại, hoảng sợ kêu lên: “Ánh Tư!”
Mũi tên tẩm độc đã rời dây cung, lao về phía Trưởng Công Chúa ngồi trên lưng ngựa.
“Hoàng tỷ!” Hai mắt Sở Hoài Xuyên mở to, gần như theo bản năng đẩy Trưởng Công Chúa ra.
Mũi tên dài cắm phập vào ngực hắn, xuyên qua cơ thể hắn.