Thê Khống

Chương 171: Chương 171: Hưởng thụ




Editor: Hoàng Nam

Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi xuất phát, Lưu Minh Thứ cũng đi cùng hai người. Xe ngựa chở Lưu Minh Thứ đến cửa cung trước, còn Lục Vô Nghiên cùng Phương Cẩn Chi đi đến biệt viện của trưởng công chúa để vấn an.

Lưu Minh Thứ vào cung lần này để chẩn mạch cho tiểu hoàng tử. Nguyên nhân là do thuở nhỏ thân thể Sở Hoài Xuyên không tốt cho lắm, hắn có chút lo sợ thân thể tiểu hoàng tử cũng sẽ bị ảnh hưởng, nên lúc này cho mời Lưu Minh Thứ tới đây.

Khi Lục Vô Nghiên mang theo Phương Cẩn Chi đi tới biệt viện trưởng công chúa, đã quá canh giờ dùng cơm trưa. Nhưng trưởng công chúa biết bọn họ sẽ đến nên vẫn cùng Lục Thân Cơ chờ hai người đến ăn cơm cùng.

Trưởng công chúa với Lục Thân Cơ đã sớm biết Phương Cẩn Chi mang thai, nên càng thêm coi trọng đồ ăn trưa, toàn chọn những thức ăn chứa nhiều chất dinh dưỡng cho thai nhi.

Thời gian Phương Cẩn Chi mang thai, thai nhi không được khỏe, một thời gian dài ăn đồ ăn tẩm bổ, cũng hiểu biết và quen thuộc với loại thức ăn này. Cho nên, Phương Cẩn Chi chỉ cần liếc qua những đồ ăn trên bàn cũng biết họ đã để tâm đến như thế nào.

Trong lúc dùng bữa, trưởng công chúa cũng không như ngày thường, kết thúc bữa ăn trong thời gian ngắn mà hết sức quan tâm tới Phương Cẩn Chi, luôn miệng hỏi nàng ăn có vừa miệng không, có kiêng đồ ăn gì không và hỏi nàng muốn ăn cái gì.

Lần này, Phương Cẩn Chi sẽ cùng Lục Vô Nghiên ở lại biệt viện của trưởng công chúa đến đầu tháng hai.

Trước kia Phương Cẩn Chi rất ít khi ngủ trưa, huống chi mùa đông lạnh như vậy. Thế nhưng kể từ khi có thai, sau khi dùng bữa trưa xong liền nghỉ trưa một lát.

Lục Vô Nghiên thu xếp mọi việc cho Phương Cẩn Chi, nhìn nàng ngủ thiếp đi, mới trở lại sảnh chính.

Hắn vừa tiến đến, Lục Thân Cơ hỏi: “Nghe nói hôm qua con bị mai phục, có biết là kẻ nào làm không?”

Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút, nói: “Cách thức lần này giống mấy lần ám sát trước, bọn chúng có bản lĩnh giống nhau, không rõ ý muốn sát hại ai. Có lẽ có chút liên quan đến cựu thần trong triều.”

Đây cũng không phải lần đầu tiên Lục Vô Nghiên bị ám sát, trong triều đình có rất nhiều người muốn giết chết trưởng công chúa, bọn họ giết không được trưởng công chúa, có lúc cũng sẽ ra tay với Lục Vô Nghiên.

Toàn là chuyện vớ vẩn.

Bọn họ không nói về mấy vấn đề vớ vẩn này nữa, trưởng công chúa liền nói đến vấn đề của Sở Hoài Xuyên cho Lục Vô Nghiên nghe, cũng nói ý muốn rút chân ra khỏi chuyện triều chính.

Nghe trưởng công chúa nói, Lục Vô Nghiên cau mày. Trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình ảnh thân hình gầy yếu, tiều tụy của Sở Hoài Xuyên trước khi chết ở kiếp trước.

Hắn khổ sở khom người, từng tiếng từng tiếng ho ra máu.

Hắn đã từng nói: “Cõi đời này người mơ ước ngôi vị hoàng đế có rất nhiều, vô số người cảm thấy trẫm thật may mắn, được tôn sùng lên vị trí cao cao tại thượng này. Nhưng nào có ai biết ngôi vị hoàng đế này đối với trẫm mà nói cũng chỉ là gông xiềng, nhà tù. Trẫm, căn bản không muốn làm vị hoàng đế này. . .”

“Vô Nghiên, việc đã đến nước này, chúng ta không thể không lo lắng nhiều một chút về đường lui.” Trưởng công chúa buồn bã nói.

Lục Vô Nghiên chậm rãi lắc đầu, hắn hướng cái nhìn về phía trưởng công chúa, thận trọng, nói: “Mẫu thân, thật ra thì người đã chuẩn bị cho nhi thần đường lui rồi đúng không? Chẳng hạn như đất phong, như. . . mười vạn binh mã.”

Lập tức trong mắt trưởng công chúa thoáng qua vẻ kinh ngạc, nàng có chút giật mình hỏi: “Làm sao con biết?”

Lục Vô Nghiên cười khổ, nói: “làm sao nhi thần biết cũng không quan trọng, quan trọng là nếu nhi thần đã biết, vậy. . .Sở Hoài Xuyên có phải cũng biết không?”

Trưởng công chúa nhất thời không nói được gì, có chút mờ mịt nhìn về phía Lục Thân Cơ.

Lục Thân Cơ lại càng thêm mờ mịt, căn bản hắn không hề hay biết gì về sự chuẩn bị của trưởng công chúa cho Lục Vô Nghiên.

“Mẫu thân, nhi thần cả gan nói vài lời bất kính.” Lục Vô Nghiên thở dài, “Nếu như hôm nay người là vua của một nước, Sở Hoài Xuyên nắm trong tay toàn bộ binh mã của quốc gia, lại tự mình xây đất phong, chiêu mộ quân binh, thậm chí vẫn phái người giám sát từng cử động của người. Như vậy. . . người sẽ như thế nào?”

Trưởng công chúa run sợ hồi lâu, mới chậm rãi nhắm mắt lại, “Bổn cung chắc chắn đoạt lại hoàng quyền, nhổ cỏ tận gốc.”

Lục Vô Nghiên đi tới sau lưng trưởng công chúa, vừa nắm bả vai bà, vừa nói: “Xuyên nhi là một tay người nuôi nấng từ khi còn là đứa trẻ, số thời gian hắn được ở bên người so với nhi tử còn nhiều hơn rất nhiều. Huyết mạch Sở gia chảy trong người hắn, cùng huyết mạch chảy trong người của người. Mặc dù hắn che giấu giỏi, nhưng ý nghĩ của hắn so nhi thần càng giống với người hơn.”

Lục Thân Cơ bên cạnh nghe không nổi nữa, hắn cau mày, nói: “Vô Nghiên, ngươi nói cái gì vậy? Những năm này mẫu thân ngươi làm tất cả những điều đó là vì cái gì chẳng lẽ ngươi còn không biết rõ ư? Nàng sẽ không bao giờ hại Sở Hoài Xuyên!”

“Như vậy tại sao mẫu thân không chịu nói ra?” Lục Vô Nghiên thở dài, “Mẫu thân, người rất giống Sở Hoài Xuyên, trong lòng nghĩ rất nhiều, lặng lẽ làm rất nhiều, nhưng cho tới tận bây giờ cũng không ai muốn nói ra. Có điều lòng người khó dò nhất, sẽ không tránh khỏi suy nghĩ lung tung, rồi dẫn đến hiểu lầm, chẳng bằng hãy nói với nhau cho rõ ràng.”

Trưởng công chúa chợt cười, có chút ngoài ý muốn hướng nhìn Lục Vô Nghiên, “Thật không thể tin con lại có thể nói ra được những lời này.”

Lục Vô Nghiên bật cười, “Có lẽ là được phu nhân trong nhà dạy dỗ tốt. . . “

Lúc trời chạng vạng, trưởng công chúa, Lục Thân Cơ, Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi cùng nhau vào cung, tham gia lễ đầy tháng của tiểu hoàng tử, đồng thời cũng là lễ sắc phong thái tử.

Phương Cẩn Chi đã lâu không gặp Lục Giai Bồ, nàng vội vã chạy tới cung của Lục Giai Bồ để chúc mừng. Lục Giai Bồ cũng đã nghe nói đến chuyện Phương Cẩn Chi mang thai, lại chúc mừng nàng, còn nói cho nàng biết một chút chuyện cần phải chú khi trong quá trình mang thai. Phương Cẩn Chi gật đầu liên tục, ghi nhớ toàn bộ.

Nói đến tiểu hoàng tử, khuôn mặt Lục Giai Bồ tràn đầy yêu thương, dịu dàng. Lục Giai Bồ kêu người ôm tiểu hoàng tử tới cho Phương Cẩn Chi nhìn.

Đây là lần đầu tiên Phương Cẩn Chi nhìn kỹ một đứa trẻ nhỏ bé như vậy, trong lòng cảm thấy hết sức mới mẻ. Có lẽ nguyên nhân là do trong bụng nàng cũng có một tiểu sinh mệnh, nên đối đứa nhỏ đang được bọc trong tã hết sức yêu thích.

“Đúng rồi, tiểu hoàng tử tên là gì vậy?” Phương Cẩn Chi hỏi.

Lục Giai Bồ giật mình run sợ, nói: “Hưởng Thụ.”

Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc hỏi: “Chỉ có hai chữ thôi hả?”

Lục Giai Bồ gật đầu cười, “Là điều ngươi đang nghĩ đó chính là Hưởng Thụ.”

“Sao lại lấy cái tên như vậy?” Phương Cẩn Chi càng thêm kinh ngạc, dù sao cũng là con rồng, cho dù nàng và Lục Giai Bồ quan hệ tốt, cũng không thể không nhỏ giọng hỏi.

Lục Giai Bồ cười khổ: “Bệ hạ hi vọng người cũng giống như tên, khắp nơi hưởng thụ, cả đời hưởng thụ. . .”

“Nương nương.” Vú nuôi từ bên ngoài đi vào, thi lễ với Lục Giai Bồ, nói “Bệ hạ phái người truyền tin tức tới đây, muốn ôm tiểu điện hạ qua đó một chuyến.”

Sở Hoài Xuyên muốn ôm tiểu điện hạ tới là để Lưu Minh Thứ chẩn mạch cho hắn.

Lưu Minh Thứ chẩn mạch cho hắn xong, nói: “Bệ hạ yên tâm, thân thể tiểu điện hạ rất tốt.”

Sở Hoài Xuyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cả người hắn tỉnh táo lại, nửa người trên khẽ ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi.

Hắn đưa mắt rơi vào hòm thuốc đang được sắp xếp bên người Lưu Minh Thứ, bỗng nhiên nói: “Trẫm nghe nói công chúa của Thích quốc ít ngày nữa sẽ gả cho thái tử Túc quốc.”

Bàn tay đang dọn dẹp hộp thuốc của Lưu Minh Thứ dừng lại, sau đó lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.

“Lưu tiên sinh là người si tình” Sở Hoài Xuyên từ tốn nói “Trẫm ngưỡng mộ nhất sự chung tình của ngươi, ngưỡng mộ đến ghen tỵ.”

Lưu Minh Thứ lạnh nhạt nói: “Chuyện tình của bệ hạ và Húc quý phi sớm đã trở thành một đoạn giai thoại, sao phải hâm mộ người khác.”

Sở Hoài Xuyên liếc nhìn hắn, tùy tiện cười cười, dễ dàng đổi chủ đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.