Cổ tay Nhập Y run lên, nàng vội vàng quỳ xuống cùng với Nhập Phanh. Trong nháy mắt, cả thiên sảnh chìm vào trong yên lặng.
Kiếp trước, Phương Cẩn Chi cũng bị thương một lần. Nhưng không phải lúc nàng sáu tuổi, lúc đó nàng đã mười ba tuổi. Mười ba tuổi, chính là độ tuổi bàn đến việc hôn nhân. Vết sẹo lưu lại năm mười ba tuổi đâu dễ dàng xóa bỏ như năm sáu tuổi.
Lục Vô Nghiên cảm thấy rất mờ mịt.
Hắn không thể ngăn cản Phương Cẩn Chi bị thương, cũng không thể ngăn cản phụ mẫu hòa ly. So với kiếp trước, mặc dù hiện tại đã có rất nhiều chuyện phát sinh biến hóa, nhưng Lục Vô Nghiên lại khiếp sợ phát hiện hình như tất cả đều đang đi theo quỹ đạo của kiếp trước.
Giờ khắc này, lòng tin của Lục Vô Nghiên chợt lung lay.
Phương Cẩn Chi xoay đầu ngơ ngác nhìn Lục Vô Nghiên, trước kia, cho dù có người chọc Lục Vô Nghiên không vui, khi hắn xử lý người khác đều sẽ cười. Một Lục Vô Nghiên với gương mặt giận dữ như vậy, Phương Cẩn Chi chưa từng thấy qua.
Có phải mình khóc sướt mướt đã khiến hắn chán ghét hay không?
Bé dùng bàn tay chi chít vết thương nắm lấy cổ tay Lục Vô Nghiên, bàn tay nhỏ bé vừa vươn ra, liền rụt trở lại, đổi bàn tay khác sạch sẽ hơn, kéo tay Lục Vô Nghiên, bé nắm lấy bàn tay đang đặt bên hông của Lục Vô Nghiên, thận trọng từng chút một siết chặt ngón tay cái của hắn.
“Tam ca ca, đừng nổi giận, muội không khóc nữa, đừng tức giận. . . . . .” Bé sợ hãi nói. Sâu trong đáy mắt Phương Cẩn Chi là nỗi lo sợ, lo sợ Lục Vô Nghiên sẽ chán ghét bé.
Lục Vô Nghiên nhìn sự dè dặt trong đôi mắt Phương Cẩn Chi, từ từ bình tĩnh lại. Hắn vươn tay, dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cho Phương Cẩn Chi, cố gắng đè nén tức giận trong lòng, dùng một giọng nói êm dịu dỗ dành bé: “Đừng suy nghĩ lung tung, để Nhập Y bôi thuốc cho muội. Chỉ cần muội ngoan ngoãn bôi thuốc, sẽ không lưu lại sẹo .”
“Dạ!” Phương Cẩn Chi nghiêm túc gật đầu, nhịn đau, để Nhập Y bôi thuốc cho mình.
Thuốc Nhập Y dùng quả thật khiến vết thương có một loại đau đớn như dao cắt, nhưng cũng là một loại thuốc cực tốt, không dễ lưu sẹo. Phương Cẩn Chi ưỡn thẳng sống lưng, đôi tay nhỏ bé gắt gao siết chặt váy trên đầu gối, cố gắng chịu đựng đau đớn. Nước mắt lăn dài không ngớt, nhưng bé mím chặt môi, không bật ra một tiếng khóc.
Lục Vô Nghiên vẫn nhìn con bé.
Thật ra ở kiếp trước, Lục Vô Nghiên vốn định cưới nàng. Nhưng tiểu cô nương trưởng thành, suy nghĩ cũng phức tạp hơn. Vô số lần trốn tránh hắn, hơn nữa còn làm ra một số chuyện khiến hắn chán ghét, tình cảm hai người cũng dần dần lạnh nhạt.
Bởi vì.... thân phận.
Thân phận của Lục Vô Nghiên, trong toàn bộ Hoàng Thành này, trừ Tiểu Hoàng Đế thì không tìm được người tôn quý hơn. Còn Phương Cẩn Chi? Nữ thương hộ, một con bé đáng thương không phụ mẫu đến Lục gia tìm nơi nương tựa. Huống chi, mẫu thân nàng cũng chỉ là nữ nhi thứ xuất của Lục gia.
Cho dù thời điểm đó Phương Cẩn Chi xuất sắc như vậy, được người Lục gia yêu thích như vậy, nhưng Lục gia tuyệt đối không có khả năng đồng ý mối hôn sự không môn đăng hộ đối này, trừ phi làm thiếp.
Mặc dù xuất thân hèn mọn, nhưng Phương Cẩn Chi là một người tâm cao khí ngạo từ trong xương tủy. Cho nên khi nàng mơ hồ nhận ra tình cảm của mình đối với Lục Vô Nghiên phát sinh biến hóa, thì bản thân nàng bắt đầu chùn chân. Có một lần sau khi nàng tắm rửa mặc y phục, không cẩn thận bị Lục Vô Nghiên nhìn thấy, nàng đã không thèm để ý đến hắn nửa năm. Lục Vô Nghiên chỉ nghĩ nàng tức giận, nhưng không biết nàng đang mượn cớ tránh né hắn.
Nàng không chỉ tránh né Lục Vô Nghiên, còn làm ra một loạt những chuyện cố ý chọc giận Lục Vô Nghiên, thậm chí còn vội vã tính toán cho hôn sự của chính mình.
Có gia tài bên người, nàng không lo không gả được.
Đám ca nhi thứ xuất trong Lục gia, đương nhiên cũng có người nguyện ý cưới nàng.
Khi hôn sự của nàng và Lục Tử Cảnh nhanh chóng được quyết định, Lục Vô Nghiên đã thẳng tay đập nát Hạp Viễn Đường. Trước mặt mọi người Lục gia, hắn nắm tay Phương Cẩn Chi, mạnh mẽ kéo nàng ra ngoài. Khi đó, trong phủ đã có một vài lời đồn đãi về việc Lục Vô Nghiên muốn thu Phương Cẩn Chi. Dù sao tính tình Lục Vô Nghiên cổ quái nghiêm trọng, đối với những cô nương gia muốn lấy lòng, tìm cách tiếp cận hắn, chỉ cần đến gần hắn, đều sẽ khiến hắn chán ghét. Cho nên, mấy đệ đệ bên dưới hắn đều đã làm phụ thân, hắn vẫn chưa có thê tử.
Mà Phương Cẩn Chi là một trong số rất ít người có thể đến gần hắn nhiều năm như vậy.
Còn có lời đồn đãi, Phương Cẩn Chi đã sớm là người của Lục Vô Nghiên.
Chỉ có điều, thân phận của hai người quá chênh lệch, trong mấy lời đồn đãi cũng chỉ nói Lục Vô Nghiên muốn nạp nàng làm thiếp, ai cũng chưa từng nghĩ đến nàng sẽ được cưới hỏi đàng hoàng. Chuyện Lục Vô Nghiên lôi lôi kéo kéo nàng trước mặt mọi người, giống như đã đặt mối quan hệ của hai người lên mặt bàn. Đồng thời cũng phá hư thanh danh của Phương Cẩn Chi.
Về sau, Trưởng Công Chúa cũng ân chuẩn cho mối hôn sự này.
Nhưng Phương Cẩn Chi lại không muốn.
Thân phận hai người quá cách xa nhau, nàng không muốn với cao, không muốn lấy loại thân phận thấp kém này gả cho Lục Vô Nghiên, cho dù là chánh thê. Quy củ trong phủ Ôn Quốc Công sâm nghiêm, cho dù nàng may mắn được chỉ hôn, nhưng nàng cũng hiểu bằng xuất thân của nàng làm tông phụ Lục gia thật sự rất vất vả.
Chăm sóc hai muội muội đã đủ khó khăn rồi, nàng không có nhiều tâm lực để quản lý kinh doanh.
Huống chi, thời điểm đó bệnh tình của Tiểu Hoàng Đế ngày một nặng hơn, Phương Cẩn Chi cũng mơ hồ đoán được thân phận của Lục Vô Nghiên sau này có thể còn phát sinh biến hóa. Nàng sống ở phủ Ôn Quốc Công những năm qua, gian nan nối tiếp gian nan, đã sớm mệt mỏi, kiệt sức, chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình thản.
Nhưng đáng tiếc, trước khi rời khỏi phủ Ôn Quốc Công, chuyện của hai muội muội vẫn bị bại lộ. Đúng lúc đó, gương mặt nàng lại bị thương, vết thương rất sâu, không ai dám xác định sẽ không lưu lại sẹo. Nàng mang trái tim như tro tàn rời khỏi phủ Ôn Quốc Công.
Sau đó nữa. . . . . .
Lục Vô Nghiên nhắm mắt lại, che giấu đau đớn trong đáy mắt. Hắn không muốn nhớ lại chuyện sau đó nữa.
Khi hắn mở mắt ra, trán của Phương Cẩn Chi đã được bôi thuốc, băng bó kỹ lưỡng. Nhập Y đang cầm tay bé, xử lý vết thương trên mu bàn tay và mấy ngón tay cho bé.
“Để ta.” Lục Vô Nghiên nói.
“Vâng.” Nhập Y ngừng tay, hơi do dự khi đưa dược cao cho Lục Vô Nghiên. Vì loại dược cao này có mùi hơi khó ngửi, nàng lo lắng nó sẽ làm cho thân thể Lục Vô Nghiên khó chịu.
Lục Vô Nghiên dùng ngón tay nhẹ nhàng thoa dược cao màu nâu lên mu bàn tay Phương Cẩn Chi. Hắn thoa rất cẩn thận, mỗi động tác đều vô cùng dịu dàng, như sợ làm đau con bé.
Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, len lén nhìn sắc mặt Lục Vô Nghiên. Thấy hắn đã khôi phục lại bình tĩnh, tức giận trong mắt cũng không còn, lúc này bé mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Vô Nghiên liếc nhìn con bé một cái, rồi cúi đầu tiếp tục bôi dược cao. So với vết thương trên mặt, Lục Vô Nghiên lo lắng vết thương trên tay bé hơn. Trên mặt có lưu lại sẹo hay không, cũng không quan trọng. Nhưng đôi tay thì ngược lại, nếu tổn thương đến khớp xương, mới khiến hắn đau lòng.
Phức tạp nhất là lòng người, cho tới hôm nay, Lục Vô Nghiên vẫn không biết phải làm thế nào để cởi bỏ khúc mắc trong lòng Phương Cẩn Chi. Hắn có thể đoán được khi trưởng thành Phương Cẩn Chi vẫn sẽ lại trốn tránh hắn như kiếp trước.
Hắn mong mỏi bé mau chóng lớn lên, nhưng lại sợ bé trưởng thành.
Đến khi Lục Vô Nghiên dùng vải mỏng băng bó bàn tay Phương Cẩn Chi thật cẩn thận, Phương Cẩn Chi mới chớp chớp mắt, hỏi: “Tam ca ca, huynh không tức giận sao?”
“Tam ca ca vĩnh viễn sẽ không giận muội.” Lục Vô Nghiên vuốt vuốt đầu bé, rồi lau đi vệt nước còn đọng lại nơi khóe mắt. Hắn tình nguyện bé con của hắn tùy hứng một chút, không ngừng khóc lóc ầm ĩ, cũng tốt hơn dáng vẻ dè dặt thận trọng lo sợ hắn tức giận như thế này.
Thấy sắc mặt của Lục Vô Nghiên đã hòa hoãn được một chút, Nhập Châm và Nhập Tuyến mới liếc mắt nhìn nhau, quỳ lết đến trước mặt hắn.
“Bọn nô tỳ tới đưa y phục cho Tam thiếu gia, ngẫu nhiên gặp được biểu cô nương tại cầu thang. Nô tỳ cho là nàng ấy xông loạn vào đây giống như tiểu tôn tử của Tô gia. Cũng không biết đêm qua nàng ấy ngủ lại viện Thùy Sao. Y phục Tam thiếu gia đã mặc qua sẽ không mặc lên người lần nữa, càng không cho phép người khác mặc. Bọn nô tỳ thấy vị biểu cô nương này mặc y phục của người, mới.... lột y phục trên người nàng ấy xuống.”
“Nô tỳ lo lắng biểu cô nương làm hư sách của người, mới kéo nàng ấy ra khỏi thư phòng. Cũng là không cẩn thận mới giẫm lên tay biểu cô nương....”
Nhập Châm và Nhập Tuyến cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của Lục Vô Nghiên.
“Nói xong?” Lục Vô Nghiên lạnh lùng hỏi.
“Nói.... Nói xong rồi.....” Nhập Châm và Nhập Tuyến càng cúi đầu thấp hơn, gần như sát đất.
Lục Vô Nghiên nở nụ cười, hỏi: “Các ngươi lột y phục từ trên người con bé?”
“Vâng....”
“Kéo con bé, đạp con bé?”
“Vâng. . . . .”
Phương Cẩn Chi chu mỏ, ở một bên nhỏ giọng cáo trạng: “Còn đẩy ta! May mà ta chụp được tay vịn, bằng không chắc đã ngã lăn từ trên cầu thang xuống rồi....”
Lục Vô Nghiên dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát cánh môi đang cong lên của Phương Cẩn Chi. Hắn gật đầu, nói: “Chặt đứt bàn tay bàn chân, lột da, kéo đứt tứ chi, lấy chày băm thành thịt bằm, cho chó ăn.”
Nhập Châm và Nhập Tuyến tê liệt ngã xuống đất, gần như ngất đi.
“Vâng.” Nhập Phanh nhắm mắt trả lời. Nàng và Nhập Y liếc mắt nhìn nhau, không dám cầu cạnh, bởi vì các nàng biết cầu tình cũng không có tác dụng.
“Khoan đã.” Lục Vô Nghiên dừng một chú. “Sau khi băm thành thịt bằm giao cho Nhập Tú, để nàng ta tự mình cho chó ăn.”
Phàm là những y phục Lục Vô Nghiên đã mặc qua sẽ không mặc lại lần thứ hai, hắn có Cẩm Tú phường đặc biệt may y phục cho riêng cho hắn. Tú nữ trong Cẩm Tú phường gần trăm người, hiện tại người quản lý Cẩm Tú phường chính là Nhập Tú. Mà Nhập Châm và Nhập Tuyến đều do một tay Nhập Tú dạy dỗ nên.
Điều này tương đương hắn muốn trừng phạt cả Nhập Tú.
Phương Cẩn Chi ngơ ngác nhìn Lục Vô Nghiên, những lời Lục Vô Nghiên vừa nói ra từng chữ từng chữ bay vào trong tai bé. Những lời đó, mặc dù bé không thể hiểu hết, nhưng cũng biết đại khái.
Bé bị dọa sợ.
Mặc dù bé thật sự rất giận hai nha hoàn Nhập Châm và Nhập Tuyến này, bằng không cũng sẽ không cáo trạng. Nhưng bé cho là chỉ đánh một trận hoặc đuổi đi là cùng, nhưng không ngờ Lục Vô nghiên sẽ dùng đến hình phạt nặng như vậy.
“Muốn cầu tình?” Lục Vô Nghiên nhìn bé.
Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu.
Lục Vô Nghiên nhíu mày, thì nghe Phương Cẩn Chi nói: “Muội...muội đều nghe Tam ca ca . . . . . . Tam ca ca nói gì cũng đúng!”
“Ta nói cái gì cũng đúng?” Lục Vô Nghiên vừa lặp lại vừa vuốt ve cánh môi của bé.
Hai cánh môi mềm mại của Phương Cẩn Chi bị hắn xoa có chút đau, nhưng bé không tránh né, lấy hết dũng khí nói: “Đúng, Tam ca ca nói gì cũng đúng, Cẩn Chi đều nghe Tam ca ca .”
“Ừ.” Lục Vô Nghiên đứng dậy, cầm áo lông bên cạnh quấn Phương Cẩn Chi lại thật kỹ lưỡng, rồi ôm bé đi ra ngoài.
Hắn cảm thấy chờ đợi có quá nhiều thứ không chắc chắn, còn có vẻ quá dài. Hắn quyết định không đợi nữa.