Editor: minhngocvt20
Lục Vô Nghiên chợt quay đầu lại, nhìn Phương Cẩn Chi ngơ ngác đứng ở cửa ra vào, chén sứ men xanh hoa văn Tường Vân rơi trên mặt đất, nước canh nóng văng ra, bắn tung tóe lên quần lụa mỏng màu ánh trăng và mu bàn tay của nàng, làm cho mu bàn tay nàng đỏ lên một khối.
Lục Vô Nghiên vài bước đi qua, nâng tay nàng lên. Lau canh nóng trên mu bàn tay nàng.
Phương Cẩn Chi ngước đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Tĩnh Ức sư thái vội vàng chạy đến bên giường lay Tĩnh Tư sư thái: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”
Phương Cẩn Chi lập tức khôi phục lại tinh thần, nàng hất tay Lục Vô Nghiên ra, chạy ra ngoài kêu đại phu. Đợi đến lúc đại phu đến, nàng vội vã chạy tới bên cạnh Tĩnh Ức sư thái, kéo Tĩnh Ức sư thái đang lo lắng ra, “Sư thái, ngài đừng vội, trước hết để cho đại phu khám một chút.”
Tỉnh táo khác thường.
Phương Cẩn Chi kéo Tĩnh Ức sư thái đến ghế ở góc tường hoa hồng ngồi xuống, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của bà trấn an mấy câu. Thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn về phía đại phu đang đút thuốc cho Tĩnh Tư sư thái.
Lúc Phương Cẩn Chi đến, Lục Vô Nghiên chỉ mới vừa động tay nên may mắn không làm cho Tĩnh Tư sư thái ngộp chết. Tĩnh Tư sư thái ho liền mấy tiếng, bà cố gắng mở to mắt nhưng chỉ trong phút chốc, khép mắt lại, ngất đi.
Tĩnh Ức sư thái lại tiếp tục canh giữ bên giường, buồn bã rơi lệ.
Phương Cẩn Chi thở phào nhẹ nhõm, lúc này nàng mới liếc mắt nhìn Lục Vô Nghiên vẫn đang đứng ở một góc. Lục Vô Nghiên vẫn đang nhìn nàng, bốn mắt liền chạm nhau.
Phương Cẩn Chi đi ra ngoài trước, chậm rãi xuống lầu. Lục Vô Nghiên tự nhiên đi theo.
Phương Cẩn Chi đứng ở ngoài sân rộng phía trước cây hải đường, nàng xoay người nhìn Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên cũng nhìn nàng, mắt của hắn trong suốt, đợi Phương Cẩn Chi mở miệng trước.
“Nếu chàng không thích Tĩnh Tư sư thái, hoặc bà có gì quá đáng với chàng, thiếp sẽ lập lức đưa bà đi. Không để bà xuất hiện trước mắt chàng nữa.” Đôi mắt Phương Cẩn Chi sạch sẽ, thậm chí không hề chứa một chút tức giận, khổ sở nào.
Giống như đang nói việc sinh hoạt thường ngày với Lục Vô Nghiên vậy.
Lục Vô Nghiên cau mày, hắn không nghĩ rằng Phương Cẩn Chi vừa mở miệng lại nói như vậy. Hơn nữa giọng điệu còn hết sức bình tĩnh. Cả hai đời, Lục Vô Nghiên đều nhìn nàng lớn lên, hắn rất hiểu nàng, nên ánh mắt nàng bĩnh tĩnh như vậy cũng không phải giả vờ.
Lục Vô Nghiên nhớ ngày đó lúc Phương Cẩn Chi nhìn thấy Phương Tông Khác ra tay với Tĩnh Tư sư thái, nàng tức giận như vậy, thậm chí còn nói lời tổn thương người, cắt đứt với Phương Tông Khác.
“Tuy nhiên, nếu chàng nhất định phải giết bà ấy, tại sao không thể cho thiếp biết lý do, vậy……Đừng để thiếp thấy, mà hãy lén lút làm.” Phương Cẩn Chi cúi đầu, im lặng thở dài, trong ánh mắt chứa mấy phần khổ sở.
Phương Cẩn Chi đứng ở cây hải đường, hiện lên dáng vẻ cô đơn.
Lục Vô Nghiên chợt cảm thấy đối xử với nàng như vậy thật không công bằng, nàng cái gì cũng không biết. Thậm chí trong nháy mắt Lục Vô Nghiên kích động muốn nói tất cả mọi chuyện cho nàng biết.
Nhưng hắn không biết mở miệng như thế nào.
Nói cái gì đây?
Nói nàng là con gái kẻ thù của hắn sao? Hơn nữa cha của nàng thương tích khắp người bị hắn nhốt trong nhà giam sống chung một chỗ với chuột bọ ư?
Hay là nói với nàng, hắn được trùng sinh lại một đời?
Nói cho nàng biết, ở kiếp trước của hắn, nàng vì cứu mẹ ruột của mình mà giết nhầm trưởng công chúa? Hay lại nói cho nàng biết, kiếp trước vì trưởng công chúa chết mà hắn đã hại nàng?
Lục Vô Nghiên khổ sở nhắm mắt lại, hình ảnh trưởng công chúa đứng trên cổng thành nhảy xuống như đang diễn ra trước mắt hắn không thể nào xua tan đi được.
Hàng ngàn móng ngựa giẫm đạp, trưởng công chúa thịt nát xương tan hòa lẫn với đất.
Chính là hài cốt cũng không còn.
Không ai biết được Lục Vô Nghiên có bao nhiêu can đảm mới dám yêu Phương Cẩn Chi lần thứ hai.
Mà kiếp này, hắn không cầu gì khác, chỉ muốn nàng cái gì cũng không biết, vĩnh viễn không buồn không lo.
“Không Nghiên, chàng sao vậy?” Phương Cẩn Chi cảm nhận được Lục Vô Nghiên có chút khác thường.
Nàng thấy nước mắt của Lục Vô Nghiên, chợt luống cuống.
“Thiếp……thiếp không biết…Thiếp cái gì cũng không biết hết……...” Nàng kéo tay Lục Vô Nghiên, “Thiếp cái gì cũng không biết…..Không biết giữa chàng, ca ca và Tĩnh Tư sư thái có quan hệ gì…….Nhưng…….”
Ánh mắt hốt hoảng của Phương Cẩn Chi từ từ trở nên kiên định “Không Nghiên, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù chàng đối địch với người nào, thiếp vẫn sẽ luôn đứng về phía chàng.”
Nhìn đôi mắt trong suốt chứa đầy lo lắng của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên từ từ bình tĩnh lại.
“Không có việc gì đâu.” Lục Vô Nghiên nhìn xuống che giấu đi đau đớn trong mắt.
Hắn cầm tay của Phương Cẩn Chi, lấy thuốc trị phỏng của thái y đưa nhẹ nhàng bôi hết lên mu bàn tay của Phương Cẩn Chi. Mu bàn tay của Phương Cẩn Chi bị bỏng không nặng lắm, mới nãy còn đỏ một mảng lớn, bây giờ đã nhạt đi rất nhiều, không nhìn ra vết tích gì, nhưng Lục Vô Nghiên vẫn cứ khăng khăng bôi thuốc cho nàng.
Thuốc mỡ lành lạnh, nhưng tay của Lục Vô Nghiên không hề lạnh.
“Không Nghiên…..”
“Ừ,” Lục Vô Nghiên trả lời, “Còn nhớ rõ chuyện lúc nàng còn nhỏ tay phải bị tổn thương dẫn đến mất cảm giác không?”
Mặc dù không biết vì sao Lục Vô Nghiên lại nhắc đến chuyện này, Phương Cẩn Chi vẫn gật đầu. Nàng chờ Lục Vô Nghiên nói tiếp, nhưng Lục Vô Nghiên lại trầm mặc.
“Cẩn Chi,” Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên, có chút mệt mỏi nhìn Phương Cẩn Chi, “Thật ra thì ca ca nàng thu xếp cho nàng và em gái nàng đến hòn đảo đó cũng không tệ lắm. Chúng ta rời khỏi Ôn Quốc công phủ, đi khỏi Hoàng Thành. Tìm một chỗ yên tĩnh trên đảo, nàng và ta, dẫn theo hai muội muội của nàng, sống ẩn cư có được không?”
Giọng nói của hắn thấp dần, lại như ẩn chứa vẻ cầu xin vậy.
“Được! Được! Chàng nói đều được hết, lúc còn nhỏ thiếp cũng đã nói, chàng đi đâu thiếp sẽ theo chàng đi đến đó”
Lục Vô Nghiên bỗng nhiên cười thoải mái, hắn vỗ nhẹ đầu của Phương Cẩn Chi, cười nói: “Giỡn với nàng thôi mà.”
Hắn còn ghét bỏ Phương Cẩn Chi bị nước thuốc dính trên quần lụa màu ánh trăng, “Còn không mau trở về thay bộ quần áo khác, bẩn hết rồi.”
“Thiếp đi ngay đây.” Phương Cẩn Chi xoay người đi lên lầu, lên đến trên lầu, lại không nhịn được quay đầu nhìn Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên khoanh tay đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn nàng.
Phương Cẩn Chi cảm thấy Lục Vô Nghiên có chút gì đó không đúng lắm, hắn rõ ràng là muốn trốn tránh điều gì đó. Phương Cẩn Chi khẽ cười nhìn Lục Vô Nghiên, xoay người tiếp tục đi về phía trước, trở về phòng thay quần áo.
Thay quần áo xong, Phương Cẩn Chi lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương nàng ngẩn người.
Phương Cẩn Chi biết chắc chắn Lục Vô Nghiên có chuyện gạt nàng.
Lục Vô Nghiên hiểu rõ Phương Cẩn Chi, Phương Cẩn Chi sao lại không hiểu Lục Vô Nghiên được chứ? Phương Cẩn Chi biết Lục Vô Nghiên giấu nàng rất nhiều chuyện.
Ngay tại vừa rồi, trong mắt Lục Vô Nghiên rõ ràng hiện lên sự giãy dụa, do dự.
Do dự cái gì?
Do dự có nên nói mọi chuyện đã dấu giếm cho nàng biết hay không?
Chắc chắn có liên quan đến chuyện của nàng.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ cặn kẽ lại mọi chuyện từ khi Phương Tông Khác trở về.
Luc Phương Tông Khác vừa trở về liền không đồng ý nàng gả cho Lục Vô Nghiên, hơn nữa còn nói: “Nam nhân trên thế gian này muội tùy ý chọn, chỉ trừ Lục Vô Nghiên này!”
Tại sao chỉ một mình Lục Vô Nghiên là không cho phép chứ?
Lục Vô Nghiên có điều gì đặc biệt ư? Tam thiếu gia của Lục gia, nhi tử của trưởng công chúa. Nếu Phương Tông Khác có ý kiến với Lục gia, nên huynh ấy mới nói như vậy----- nam nhân trên thế gian này muội tùy ý chọn, trừ người của Lục gia.
Như vậy, bởi vì Lục Vô Nghiên là nhi tử của trưởng công chúa chăng?
Trước kia Phương Cẩn Chi vẫn cho rằng Lục Không Nghiên và Phương Tông Khác từng có quan hệ với nhau, nhưng Phương Tông Khác rời đi hơn mười năm, mà sau khi Lục Vô Nghiên từ Kinh quốc trở về thì vẫn luôn ở trong Sao viện ít khi ra ngoài, thì có thể có quan hệ gì chứ?
Mãi đến sau này Phương Cẩn Chi mới điều tra ra được người yêu của Phương Tông Khác gần như là chết trong tay trưởng công chúa.
Bởi vì mối thù với trưởng công chúa mà ghi hận Lục Vô Nghiên nên không cho phép nàng gả cho Lục Vô Nghiên ư?
Không đúng………..
Phương Cẩn Chi chậm rãi lắc đầu.
Sau này Lục Vô Nghiên tìm được hòn đảo, Phương Tông Khác cũng không còn phản đối nàng và Lục Vô Nghiên ở chung một chỗ nữa. Phương Cẩn Chi suy nghĩ tiếp, ngày đó có một lần Phương Tông Khác và Lục Vô Nghiên bí mật nói chuyện, cố ý né tránh nàng.
Cho nên, đúng là hai người bọn họ cùng nhau giấu nàng một chuyện rất quan trọng!
Phương Cẩn Chi chợt nghĩ đến điều gì đó.
@@**@@
Nghe phương cẩn cành trở lại, tam nãi nãi đưa tới bốn nha hoàn từ nhà kề ra ngoài, quy quy củ củ cho phương cẩn cành thỉnh an. Bốn nha hoàn trong có hai là mười bốn mười lăm niên kỷ, mà đổi thành bên ngoài hai là nhỏ hơn một chút, đại khái bảy tám tuổi bộ dạng.
Một người cầm đầu nha hoàn nói: “Biểu cô mẹ, tam nãi nãi đem nô tỳ mấy ban thưởng tới đây. Tụi nô tỳ tự nhiên tận tâm phục vụ, nghĩ tới thừa dịp ngài không có ở đây hảo hảo thập lấy thập lấy viện, đem trong sân quét sạch sẽ rồi, cho ngài lưu cái ấn tượng tốt, tỏ một chút trung thành. Không muốn bên người ngài hai nha hoàn không cho phép vào nhà, thậm chí ngay cả nguyên do cũng không hỏi. A Vân cùng a vụ chỉ là cho là bên người ngài hai nha hoàn là lời khách sáo, lúc này mới càng muốn quét dọn. Cũng không biết tại sao, bên người ngài nha hoàn đánh liền a Vân.”
A Vân cúi đầu, quy quy củ củ quỳ gối trong sân.
Phương cẩn cành đi tới a Vân trước mặt, “Nơi đó bị thương? Ngẩng đầu để ta xem thử.”
A Vân ngẩng đầu lên, trán của nàng sưng lên thật to một cái túi. Nàng nói: “Thước Bảo Nhi không phải là cố ý, chỉ là thất thủ đẩy nô tỳ mà thôi. Là nô tỳ mình không có đứng vững đụng vào trên khung cửa rồi. Cô nương ngài không cần trách phạt nàng.”
Thước Bảo Nhi đỏ mắt, cho: “Quả nhiên là kẻ hai mặt! Cô nương không có lúc trở lại ngươi cũng không phải là nói như vậy!”
“Thước Bảo Nhi!” Phương cẩn cành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng nàng.
Muối Bảo Nhi ở một bên lặng lẽ mà lôi kéo thước Bảo Nhi tay áo, thước Bảo Nhi mặt ủy khuất cúi đầu.
Phương cẩn cành trong lòng lại bắt đầu phạm sầu. Nếu không phải bởi vì nàng biết thước Bảo Nhi làm như thế nguyên do, chỉ nhìn một cách đơn thuần hai người này nha hoàn biểu hiện, thước Bảo Nhi chính là muốn thiệt thòi lớn. Huống chi, đối phương nhưng có bốn người. Hai nhỏ a Vân, a vụ ngoài mặt khéo léo hiểu quy củ, lớn a Tinh cùng A Nguyệt càng thêm lòng dạ khá sâu bộ dạng.
Muối Bảo Nhi nhỏ giọng nói: “Cô nương, lập tức liền giờ thìn. Lại không cho phép bị chuẩn bị, muốn đã muộn giờ cơm.”
Phương cẩn cành trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, thật may là muối Bảo Nhi cơ trí một lần. Nàng vừa đi vào trong nhà, vừa nói: “Vệ mụ mẹ đổi cho ta y phục, mấy người các ngươi trước tiên ở thiên sảnh chờ đợi, chờ ta trở lại lại nói!”
Lòng này, là nhất định phải lệch. Tuy nhiên nó không thể Thái Minh con mắt tờ mật, phương cẩn cành không thể làm gì khác hơn là kéo dài một chút. Nàng chỉ khiến thước Bảo Nhi cùng với nàng đi Tam Phòng, cố ý đem Vệ mụ mẹ lưu lại coi chừng phòng của nàng.
Lục gia các nam nhân công việc bề bộn, ít cùng nữ quyến cùng nhau dùng bữa. Hơn nữa Lục gia bé trai qua tám tuổi liền đem đến Tiền viện, lúc ăn cơm cũng không thường cùng mẫu thân, tỷ muội cùng nhau. Cho nên thường ngày phương cẩn cành đến đây thời điểm, chỉ có bà ngoại, Tam cữu mẫu, ngũ cữu mẫu, gộp xuống đầu năm cùng thế hệ đứa bé —— lục giai bồ, lục giai nhân, lục Giai Nghệ ba biểu tỷ muội, cùng lục không ki, lục Tử Khôn hai hết sức bướng bỉnh biểu ca.