Thê Khống

Chương 42: Chương 42: Muội muội




Phương Cẩn Chi quy quy củ củ quỳ trên mặt đất, đôi cánh tay nhỏ nâng lên, cầm một tách trà. Tay phải của bé vẫn không có chút sức lực, vẫn còn rất yếu ớt, chủ yếu dựa vào cánh tay trái để bưng tách trà.

“Đứa bé ngoan, mau đứng lên nào.” Đại phu nhân Phương gia kéo bé đứng dậy, vô cùng yêu thích cầm tay con bé không nỡ buông ra. Giống như tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống. Giống như một kiểu ký thác bù đắp tiếc nuối.

Ngồi ở một bên, đại gia Phương gia Phương Bảo Thành cũng mang vẻ mặt vui mừng. Không đề cập tới trong nhà đều hy vọng có một nữ hài nhi, chỉ nói thê tử của ông đã khóc vì nữ nhi đã mất không ít. Nếu nhận Phương Cẩn Chi làm nghĩa nữ có thể khiến cho đại phu nhân quên đi đau khổ vì tang nữ, đó mới là chuyện may mắn lớn nhất.

Thẩm mụ mụ vén màn đi vào, nói: “Ba vị thiếu gia đã tới.”

Phương Kim Tụng, Phương Kim Ca và Phương Kim Ngâm đều đã đứng ở phía sau. Thẩm mụ mụ lui sang một bên, để cho ba người bọn họ tiến vào. Phương Kim Tụng bước qua ngưỡng cửa trước, còn hai đệ đệ cứ đứng chôn chân bên ngoài, hai người bọn họ cúi đầu không chịu đi vào.

“Kim Ca, Kim Ngâm!” Phương Kim Tụng cau mày, nghiêm mặt nhìn hai đệ đệ đang cáu kỉnh. Phương Kim Tụng năm nay mười ba tuổi, tính tình luôn chững chạc, rất có dáng vẻ của phụ thân Phương Bảo Thành. Trong cách cư xử với hai đệ đệ, Phương Kim Tụng rất giống với phụ thân của hắn, hết sức nghiêm nghị. Lúc này, nhìn thấy hai đệ đệ lại giở tính gây rối, không khỏi thể hiện uy nghiêm của huynh trưởng.

Phương Kim Ca năm nay chín tuổi, nước da của hắn so với mấy công tử thế gia bình thường thì đen hơn không ít, mắt to mày rậm, khoẻ mạnh kháu khỉnh. Nhưng lúc này lại phẫn hận cúi đầu, không cam lòng.

Phương Kim Ngâm năm nay bảy tuổi, ngày thường cũng đặc biệt bướng bỉnh. Nhưng nói cho cùng cũng còn nhỏ, bị đại ca gọi tên như vậy, hắn cũng có chút do dự nhìn sang nhị ca.

Nhưng Phương Kim Ca lại không để ý hắn.

Lần này thì khó khăn cho Phương Kim Ngâm rồi, đều là ca ca, rốt cuộc nên nghe lời ai mới tốt?

Phương Kim Tụng ho nhẹ một tiếng, Phương Kim Ngâm khẽ cắn răng, không để ý nhị ca nữa, nhảy vào cửa. Phương Kim Ca ở phía sau lưng hung hăng trừng mắt nhìn theo hắn, nho nhỏ nói thầm: “Phản đồ!”

Phương Bảo Thành đặt mạnh tách trà đang cầm trong tay lên bàn, rốt cuộc Phương Kim Ca đứng bên ngoài cửa cũng nhúc nhích, bất đắc dĩ đi vào.

Từ lúc ba nhi tử vào phòng, nụ cười trên mặt đại phu nhân liền phai đi một ít, nhất là khi nhìn thấy sự lạnh nhạt trên gương mặt Phương Kim Ca. Thẩm mụ mụ lo sợ bà lại muốn trách phạt Phương Kim Ca, vội nói: “Phu nhân, nên cho Cẩn Chi của chúng ta nhận người rồi.”

Đại phu nhân gật đầu một cái, lúc này mới đè xuống lửa giận trong lòng. Bà khẽ khom lưng, đối mặt với Phương Cẩn Chi, nói: “Ba đứa nó theo thứ tự là Kim Tụng, Kim Ca và Kim Ngâm. Sau này, ba đứa nó chính là ca ca của con.”

Bà hơi ngừng lại một chút, rồi nói: “Nếu Kim Ca và Kim Ngâm khi dễ con, hãy tới nói cho ta biết.”

Nghe vậy, Phương Kim Ca nặng nề hừ lạnh một tiếng.

Phương Cẩn Chi không thể không lặng lẽ thở dài ở trong lòng, xem ra phủ Vinh Quốc Công này cũng không đơn giản giống như vẻ bề ngoài của nó. Phương Kim Ca này đã làm hại bé bệnh nặng một trận, hôm nay ngược lại trở thành ca ca của mình.

Bé có thể làm gì đây? Tức giận, nổi giận, hay đánh hắn một trận?

Nào đâu có thể?

Không những không thể, bé còn phải trưng ra nụ cười xán lạn, ngọt ngào nói: “Cẩn Chi biết ạ, về sau nhất định sẽ chăm sóc các ca ca thật tốt!”

Đại phu nhân không khỏi bật cười: “Một đứa trẻ bé tí thế này mà đã biết chăm sóc người khác, thật hiểu chuyện!”

Phương Cẩn Chi hướng về phía ba ca ca ngọt ngào gọi.

“Đại ca ca, Nhị ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi nhìn Phương Kim Ngâm, do dự một chút, rồi ấp a ấp úng kêu: “Tiểu ca ca. . . . . .”

Phương Kim Ngâm mất hứng nhíu mày, lầm bầm: “Sao ta lại thành tiểu ca ca? Không phải là Tam ca ca sao?”

Phương Cẩn Chi mím mím môi, không chịu giải thích.

“Đệ nhỏ nhất, kêu đệ là tiểu ca ca cũng không có gì sai.” Phương Kim Tụng liếc mắt nhìn tam đệ, hắn đến ngồi xổm trước mặt Phương Cẩn Chi, đưa cho bé một chiếc khóa bạc nhỏ đã chuẩn bị từ trước.

“Đây, tặng cho muội.”

“Đa tạ đại ca ca, thật là đẹp mắt!” Phương Cẩn Chi thụ sủng nhược kinh nâng khóa bạc lên cẩn thận nhìn ngắm.

Đại phu nhân bên cạnh lắc đầu một cái, cười nói: “Cho con nhiều đồ tốt như vậy cũng không thấy con thích như thế.”

“Con cũng rất thích vòng tay nghĩa mẫu cho con mà!” Phương Cẩn Chi vội nâng tay phải lên, một bộ vòng tay ba cái bằng phỉ thúy lộ ra khỏi tay áo. Bé nhẹ nhàng lắc lắc cổ tay, ba chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay trắng nõn va vào nhau phát ra những âm thanh vui tai trong trẻo.

“Đó là của Dao Dao! Ngươi, hỗn nha đầu không phụ mẫu muốn cướp phụ mẫu của người khác, không được đụng vào đồ của muội ấy!” Phương Kim Ca xông tới, muốn lột bộ vòng trên tay Phương Cẩn Chi xuống.

May mà Phương Kim Tụng che chắn phía trước người Phương Cẩn Chi, hắn giang hai cánh tay ra, che chở Phương Cẩn Chi ở sau lưng, không vui nhìn Phương Kim Ca.

“Đồ hỗn trướng!” Phương Bảo Thành đứng lên, đã nổi giận.

Phương Kim Ngâm vội chạy tới kéo nhị ca của mình, nhỏ giọng khuyên: “Đừng chọc phụ thân tức giận nữa!”

Vui vẻ trên mặt Đại phu nhân đều tan hết, bà thất vọng nhìn Phương Kim Ca, nói: “Xin lỗi muội muội ngươi ngay.”

“Con mới không cần xin lỗi nó! Sẽ không!” Tính tình Phương Kim Ca lỗ mãng, kích động, lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng hắn cũng mơ hồ có chút lo lắng. Nhưng kêu hắn xin lỗi? Làm sao có thể! Hắn tuyệt đối không nói xin lỗi!

Đại phu nhân hít một hơi thật sâu, nói: “Đến từ đường quỳ, khi nào biết sai thì lúc đó mới ra ngoài!”

“Đi thì đi!” Phương Kim Ca hét lớn một tiếng, lập tức xoay người.

“Nhị ca ca!”

Bước chân Phương Kim Ca vì tiếng gọi “Nhị ca ca” ngọt ngào mà dừng lại. Trước kia Dao Dao vẫn luôn gọi hắn như vậy, rõ ràng chỉ có ba chữ, nhưng thanh âm trong trẻo, uyển chuyển như nhạc. Một góc khuất nhỏ bé nào đó trong lòng hắn mềm đi.

Phương Cẩn Chi thận trọng đi tới, nhưng không dám đến gần, chỉ sợ hắn thật sự vung nấm đấm đánh vào bé. Bé lấy dũng khí nói: “À, nghe nói Dao Dao nhỏ hơn muội một tháng. Nàng ấy cũng là muội muội của Cẩn Chi nha! Cẩn Chi sẽ không tranh giành đồ của muội muội!”

Nàng cũng là muội muội của Cẩn Chi!

Những lời này đã khiến Phương Kim Ca đỏ hồng hai mắt, hắn cúi gầm mặt, tránh để người khác nhìn thấy.

“Cho huynh nè.” Phương Cẩn Chi cúi đầu, tuột bộ vòng trên cổ tay xuống.

Phương Kim Ca liếc nhìn bé một cái, rồi tức giận nói: “Đồ ngươi đã đeo qua, Dao Dao của ta còn lâu mới thèm!”

Bộ vòng tay tổng cộng có ba cái, Phương Cẩn Chi mới tháo được một cái, thì nghe Phương Kim Ca nói như vậy. Bé đang chuẩn bị tháo cái thứ hai thì động tác không khỏi khựng lại. Bé ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Phương Kim Ca.

Vậy. . . . . . Vậy cuối cùng muốn bé làm như thế nào đây?

Nhìn vẻ mờ mịt sắp tràn ngập trong đôi mắt sáng lấp lánh của Phương Cẩn Chi, Phương Kim Ca bỗng nhụt chí. Coi như trong lòng hắn có tức giận, cũng xấu hổ không thể phát tác trước mặt tiểu cô nương hồng hào này.

Phương Kim Tụng vội hoà giải: “Phụ thân đại nhân, nên dùng bữa trưa rồi.”

Lúc này đại phu nhân mới phản ứng được, bà vừa phân phó Thẩm mụ mụ dọn thức ăn lên, vừa kéo Phương Cẩn Chi đến bên cạnh che chở, tránh cho tiểu hỗn trướng trong nhà lại làm tổn thương muội muội của hắn.

Sau khi dùng bữa trưa, đại phu nhân dắt Phương Cẩn Chi đến bái kiến Vinh Quốc Công và lão thái thái. Lại được thưởng rất nhiều đồ.

Phương Cẩn Chi vân vê ống tay áo của mình, rất vui vẻ.

Đại phu nhân vốn muốn giữ Phương Cẩn Chi ngủ lại tối nay, nhưng Phương Cẩn Chi lắc đầu, đòi phải về nhà. Mặc dù đã nhận nghĩa nữ, nhưng dù sao con bé cũng là một cô nương gia, xem như còn nhỏ tuổi, nhưng buổi tối không về cũng dễ bị bàn ra tán vào. Vì vậy, đại phu nhân cũng không kiên trì lắm.

Phương Cẩn Chi vòng cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy hông của đại phu nhân, ngọt ngào nói: “Cẩn Chi rất thích nghĩa mẫu, mấy ngày nữa con lại đến thăm người. Đến lúc đó người đừng ghét bỏ con quá phiền phức nha!”

“Thương con còn không kịp, lý nào lại chê con phiền?” Đại phu nhân ôm Phương Cẩn Chi. “Thật hận con không thể là nữ nhi thân sinh của ta.”

Phương Cẩn Chi từ trong ngực đại phu nhân ngẩng mặt lên, chân thành nói: “Con chính là nữ nhi của người mà!”

Đại phu nhân cúi người xuống, khẽ hôn lên cái trán trắng trẻo của con bé, dịu dàng nói: “Đứa bé ngoan. . . . . .”

Đợi đến khi Phương Cẩn Chi ngồi lên xe ngựa trở về, đại phu nhân suy nghĩ một lúc, rồi vội vàng phân phó người đặc biệt làm cho Phương Cẩn Chi một chiếc xe ngựa nhỏ, dành để mỗi lần đưa đón Phương Cẩn Chi.

Vừa nghĩ tới bộ dáng nhỏ nhắn khả ái của Phương Cẩn Chi, trong lòng bà liền ấm áp. Phương Cẩn Chi giống như một món quà mà trời cao mang đến cho bà.

Xa xa chợt truyền đến từng đợt tiếng động lớn ầm ĩ, đại phu nhân ngẩng đầu, nhìn thấy hai nhi tử nghịch ngợm đang chơi đùa bên cạnh núi giả. Ánh mắt của bà rơi vào người Phương Kim Ca, không khỏi cau mày.

Phải nghĩ ra một biện pháp.

Bằng không, đứa nhỏ Kim Ca này vẫn sẽ là một mối họa. Dao Dao của bà ra đi cũng bởi vì nó, Cẩn Chi của bà không thể lại bị nó thương tổn.

*****

Khi Phương Cẩn Chi trở lại phủ Ôn Quốc Công, liền chạy đến viện Thùy Sao trước, mới có thể trở về tiểu viện của mình. Bên trong viện Thùy Sao, bé nhìn thấy Nhập Phanh đang phơi sách ở phía xa xa, bé vội vàng chạy đến.

“Tam ca ca, hôm nay đã trở về chưa?”

Nhập Phanh lắc đầu một cái, cười nói: “Vẫn chưa. Nếu Tam thiếu gia trở lại sẽ thông báo trước, có lẽ hôm nay sẽ không trở về.”

“À. . . . . .” Phương Cẩn Chi cúi đầu nhỏ giọng đáp một tiếng.

“Biểu cô nương chơi một mình một lúc nhé, trời sắp tối rồi, nô tỳ phải mang mấy quyển sách này về thư các trước.” Nhập Phanh vừa nói vừa nâng chồng sách thật dày lên.

Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, một mình đi vào bên trong đường thính. Đường thính vẫn như thường ngày, gọn gàng sạch sẽ đến mức giống như không người sinh sống.

Bé đi tới cái bàn chân cao trước cửa cửa sổ, đứng lên ghế mân côi để nhìn hai con cá chép nhỏ bên trong chậu sứ men xanh. Hai con cá nhỏ trong nước không động đậy, Phương Cẩn Chi không khỏi đưa đầu ngón tay quẹt nhẹ lên mặt nước, lúc này hai con cá nhỏ mới bơi qua bơi lại hai vòng.

“Nhất định là nơi này quá nóng, nên bọn chúng ngủ thiếp đi. . . . . .” Phương Cẩn Chi lẩm bẩm nói.

Phương Cẩn Chi nhìn một hồi, rồi lấy hủ thức ăn cho cá bên trong một cái tủ thấp ra rải vào trong chậu.

Một cơn gió thổi đến, thổi mấy tờ giấy tuyên thành trên trường án xuống đất. Phương Cẩn Chi vội vàng đặt hủ thức ăn cho cá xuống, từ trên ghế mân côi nhảy xuống đất, chạy đến nhặt mấy tờ giấy.

Cảnh tượng năm trước Tam ca ca dạy bé viết chữ hiện lên trước mắt. Bé đã mất rất lâu để viết ba chữ “Lục Vô Nghiên”, nhưng đến nay tên của mình vẫn còn chưa viết xong. Nhất là chữ “Cẩn”, cứ bị bé viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Bé nghĩ nghĩ, hình như đã lâu rồi không viết chữ. Dù sao lúc này cũng rãnh rỗi, không bằng luyện viết tên mình một lúc.

Phương Cẩn Chi tiến tới, cầm bút trên giá bút chuẩn bị viết chữ.

Chiếc bút lông đặc chế riêng cho bé trượt khỏi tay, rơi trên giấy tuyên thành, làm giấy tuyên thành nhiễm bẩn một mảng lớn, rồi lăn từ trên trường án xuống thảm lông.

Phương Cẩn Chi ngồi xuống nhặt bút lên, nhưng nhặt không được.

Bé đưa tay phải ra trước mặt mình, sau đó dùng tay trái nhéo thật mạnh đầu ngón tay phải.

Không đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.