Thê Khống

Chương 137: Chương 137: Sáng trong




Editor: minhngocvt20

Từ lúc tám tuổi Phương Tông Khác đã theo phụ thân đi Vệ vương phủ đưa hàng, nếu là hàng hóa khác thì cũng còn dễ nói, đây lại là các loại đồ trang sức đeo tay bằng ngọc thạch thì nhóm nữ quyến ở Vệ vương phủ lựa chọn thật lâu, thường xuyên tiêu tốn hết cả một buổi chiều.

Phương Tông Khác nhàn rỗi mà nhàm chán, cũng sẽ được các lão ma ma trong phủ dẫn đi phòng bên ăn trái cây, hoặc là dẫn đi trong sân chơi. Thời điểm mới bắt đầu hắn còn có thể quy củ chờ phụ thân, nhiều lần, khó tránh khỏi gian nan.

Hắn tuổi còn nhỏ, lại thường đến, nhìn lại quy củ, trong phủ cũng không trói buộc hắn, để cho hắn đi đến hoa viên ở trước sân chơi.

Phương Tông khác vốn là ở trong sân bắt con dế, không để ý, đi sai hướng, không biết như thế nào liền xông vào một tiểu viện nhỏ hơi hoang vu.

Vệ vương phủ trạm vàng cẩn ngọc, khắp nơi xa hoa, thế nhưng cái nhà này hết sức đổ nát. Có thể mơ hồ nhìn thấy được đã từng tráng lệ, mà nay chỉ còn lại cỏ dại mọc um tùm.

Phương Tông Khác chợt nghe được một âm thanh rất nhỏ, đứt quãng, như tiếng của động vật nhỏ nào đó. Hắn hướng theo tiếng đi qua, phát hiện một chuồng chó ở phía sau mấy cây liễu cao lớn.

Âm thanh là từ trong chuồng chó truyền ra.

Chẳng lẽ nơi này có chó dữ?

Phương Tông Khác tuổi còn quá nhỏ, không khỏi cảnh giác lui về phía sau hai bước.

Nhìn thấy một chiếc khăn gấm nho nhỏ màu trắng từ trong chuồng chó rơi xuống, Phương Tông Khác sửng sốt một chút, chẳng lẽ chó dữ lôi người đi vào sao?

Rời đi hay tiến lên hai lựa chọn giãy dụa ở trong lòng Phương Tông Khác, cho đến khi một cái chân nhỏ từ trong chuồng chó lộ ra.

Thấy vậy, Phương Tông Khác không do dự nữa xông lên, vọt tới trước chuồng chó không thể không dừng lại.

Hắn ngơ ngác nhìn một cái chân nho nhỏ rơi trên mặt đất, rồi sau đó là một cái chân nhỏ khác, ngay sau đó là thân thể. Đó là một tiểu cô nương khoảng sáu bảy tuổi, mặc một thân quần áo màu trắng, dính rất nhiều bùn đất.

Sở Nguyệt xoay người lại, nhìn thấy Phương Tông Khác, lấy làm kinh hãi, không khỏi lui về sau hai bước.

Nàng đeo một cái khăn che mặt màu trắng, cái khăn kia che mặt từ phía bên phải trên đầu rũ xuống ôm lấy toàn bộ má phải của nàng, lại vòng qua bên trái, thắt ở bên trái phía sau trên vạt áo.

Chỉ lộ ra gần một nửa mặt bên trái.

Có lẽ chỉ lộ ra gần phân nửa má trái, mới làm cho đôi mắt to của nàng trông có vẻ lớn hơn. Mà lúc này, trong đôi mắt to của nàng nhìn Phương Tông Khác tràn đầy sợ hãi.

“Ta….” Phương Tông Khác cũng ngây ngẩn cả người, nhìn tiểu cô nương run sợ ở trước mặt.

Trong ngực của Sở Nguyệt ôm con thỏ nhỏ vừa giật giật vừa phát ra mấy tiếng gào thét, nàng hạ mắt nhìn nó, trong đôi mắt sợ hãi từ từ bị đau lòng thay thế.

Lúc này Phương Tông Khác mới phát hiện trong ngực nàng ôm một con thỏ nhỏ màu trắng như tuyết, trên người nó dính đầy vết máu, run rẩy sợ hãi.

Con thỏ kia chợt giãy dụa, từ trong ngực Sở Nguyệt nhảy xuống. Kéo cái chân bị thương khập khiễng chạy xa.

Sở Nguyệt gấp gáp đuổi theo, dẫm lên con đường đá xanh phát ra một hồi âm thanh dễ nghe giòn vang.

Phương Tông Khác nhìn nàng chạy xa, mới nghĩ ra y phục trên người nàng chính là đang giữ đạo hiếu. Phương Tông Khác khom người nhìn cái chuồng chó kia, hắn suy nghĩ một chút liền hiểu, căn bản là không có chó dữ, tiểu cô nương kia chính là đuổi theo con thỏ nhỏ bị thương kia đến tận bên trong chuồng chó đây mà.

Thời gian không còn sớm, hắn không thể trì hoãn ở chỗ này, hắn vừa định đi, ánh mắt nhìn thấy cái khăn gấm trên mặt đất.

Phương Tông Khác không khỏi liếc nhìn lại phương hướng Sở Nguyệt chạy đi.

Hắn nhặt khăn gấm lên, cái khăn màu trắng thuần, không có một chút hoa văn, sạch sẽ cùng một dạng như chủ nhân của nó.

Nửa tháng sau, Phương Tông Khác lại một lần nữa đi theo phụ thân tới Vương phủ giao hàng, không biết thế nào, hắn lúc nào cũng nhớ tới ánh mắt kinh hoảng của Sở Nguyệt và con thỏ nhỏ trong ngực nàng.

Hắn lại gặp được nàng.

Nàng quỳ gối trong bụi cỏ dại, cỏ dại mọc tùy ý cơ hồ che dấu đi bóng dáng của nàng. Cảm nhận được tiếng bước chân ở sau lưng, Sở Nguyệt quay đầu lại.

Nàng vẫn còn dùng đôi mắt sợ hãi nhìn hắn, nhưng mà lần này trong mắt nàng là nước mắt trong suốt.

“Ta, ta không phải cố ý hù dọa ngươi……Cái đó……..Lần trước ngươi làm rơi khăn….” Phương Tông Khác vội vàng móc khăn từ trong tay áo ra đưa cho nàng.

Sở Nguyệt mở to mắt, cũng không có nhận.

Phương Tông Khác ngượng ngùng thu tay lại. Ánh mắt hắn lướt qua Sở Nguyệt, nhìn vào gò đất phía trước người của nàng. Phương Tông Khác không khỏi giật mình.

Đó là một mộ phần nho nhỏ, nhưng không phải làm cho người. Nhìn lại tay Sở Nguyệt, đôi tay nhỏ của nàng bẩn thỉu, tràn đầy bùn đẩt, thậm chí bị thương, có chút thảm.

Phương Tông Khác lập tức nghĩ đến con thỏ kia.

“Nó…chết rồi?” Phương Tông Khác thử dò hỏi.

Hắn vừa mới hỏi, Sở Nguyệt lại rơi lệ, nàng lập tức cúi đầu, dùng cánh tay lau đi nước mắt.

“Ngươi đừng buồn nữa, cho ngươi cái này…….” Phương Tông Khác lại một lần nữa đưa khăn tay cho nàng.

Sở Nguyệt do dự một lát, mới rụt rè cầm lại khăn của mình.

Phương Tông Khác thở phào nhẹ nhõm.

“Mới vừa nãy ma ma bên cạnh trắc phi có cho ta chút điểm tâm, ta đã ăn rồi, kẹo đậu đỏ này không tệ, so với bên ngoài bán ăn thật ngon. Ở đây còn hai viên, đây, cho ngươi!”

Phương Tông Khác lột giấy dầu ra, đưa kẹo đậu đỏ cho Sở Nguyệt.

Sở Nguyệt nhìn lòng bàn tay của hắn sửng sốt thật lâu.

“Cầm đi!” Phương Tông Khác kéo tay của nàng lại, đem kẹo đậu đỏ để trong tay của nàng.

Phương Tông Khác lúc này mới nhớ hai tay của nàng đều là bùn đất……

“Nguyệt! Nguyệt……”

Nghe tiếng bà vú gọi, Sở Nguyệt lén chạy đến đây cả kinh, hoang mang rối loạn, vội vàng đứng lên chạy ra.

“Nguyệt, thì ra nàng tên là Nguyệt…..” Phương Tông Khác tự lẩm bẩm.

Hai viên kẹo đậu đỏ kia rơi trên mặt đất, dính bùn. Nhìn hai viên kẹo đậu đỏ, Phương Tông Khác gãi gãi đầu, thì thầm một câu: “Đáng tiếc……..”

Sau lại mấy lần, Phương Tông Khác hoặc là không có cơ hội len lén chạy vào cái viện này, hoặc là thật vất vả len lén chạy tới lại không hề nhìn thấy Sở Nguyệt.

Có chút mất mát.

Phương Tông Khác cũng không biết chuyện gì xảy ra, chính là không quên được ánh mắt của nàng, nó thật to, lúc nhìn người luôn có chút sợ sệt.

Nhưng lại sạch sẽ.

Hai lần gặp nàng đều là một thân bùn đất, nhưng Phương Tông Khác vẫn cảm thấy nàng là một tiểu cô nương sạch sẽ, chung quy có chút cô đơn, hơn nữa còn là người câm, thật đáng thương.

Đợi đến lần thứ ba khi Phương Tông Khác nhìn thấy nàng đã là bốn năm tháng sau, ngày đó là yến tiệc sinh nhật của Vệ vương phi, trong phủ tới rất nhiều khách quý.

Phương Tông Khác đi theo phụ thân đi đến chỗ của Lý trắc phi để giao một hộp trang sức đeo tay. Phụ thân hắn dặn dò ngày hôm nay đặc thù, không được chạy lọan. Nhưng hắn vẫn đi tìm nàng.

Người vẫn chưa tìm được, ngược lại hắn gặp được một đám tiểu thiếu gia hoàng thành ương ngạnh, thậm chí còn nổi lên tranh chấp. Bất quá chỉ là không cẩn thận đụng một cái, hoặc là đối phương chạy quá nhanh đụng Phương Tông Khác.

Ai kêu Phương Tông Khác có xuất thân thương hộ.

Cuối cùng hắn bị vả miệng, trên mặt nóng hừng hực, lỗ mũi, khóe miệng cũng chảy máu, đầu óc bị đánh choáng váng. Mà đám tiểu thiếu gia cười ha hả.

Tiếng cười của bọn họ im bặt, ngay cả người dùng hình với hắn cũng ngừng lại.

Phương Tông Khác nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Nguyệt đứng ở đối diện.

Nàng vẫn còn mặc một thân quần áo trắng, nhưng mà tốt hơn so với lúc trước rất nhiều, là gấm Lưu Quyên nổi danh quý giá, váy dùng chỉ bạc thêu nhiều đóa hoa sơn chi, lúc gió nhẹ thổi qua, thật giống như mang theo mùi sơn chi thơm ngát. Đồng dạng với cái khăn che mặt, chỉ lộ ra gần một nửa bên trái khuôn mặt xinh đẹp.

Hai tay nàng quy cũ đặt phía trước người, lẳng lặng nhìn Phương Tông Khác.

Trăng sáng ngời.

Phương Tông Khác không muốn bị nàng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, cuống quýt cúi thấp đầu, lại dùng tay áo lau đi vết máu trên mặt. Đang lúc hốt hoảng không biết nghe người nào đó nói một câu: “Tiểu quận chúa sao cũng tới……”

Tiểu quận chúa?

Phương Tông Khác kinh ngạc ngẩng đầu, Sở Nguyệt nhìn hắn một cái xoay người rời đi.

Bà vú đứng sau lưng Sở Nguyệt hướng Phương Tông Khác vẫy vẫy tay, Phương Tông Khác sửng sốt một chút, vội vàng đi theo.

Bà vú dẫn Phương Tông Khác đi rửa mặt, lại bôi thuốc cho hắn, dịu dàng nói: “Đây là tiểu quận chúa của chúng ta cho ngươi.”

Phương Tông Khác mở cái hộp ra, bên trong chứa đầy kẹo đậu đỏ.

Nhưng hắn không muốn kẹo đậu đỏ, hắn muốn nhìn nàng một cái. Hắn dè dặt nói với bà vú: “Ta có thể tự mình đến gặp tiểu quận chúa nói một tiếng cám ơn không?”

Bà vú do dự chớp mắt một cái, tính tình Sở Nguyệt cô độc, khó có được nàng nguyện ý giúp tên tiểu tử này. Dù sao cũng không có ai quản viện này, bà liền gật đầu.

Sở Nguyệt ở trong nhà ấm trồng hoa.

Nàng ngồi chồm hổm ở trên đất bùn ẩm ướt, đưa cánh tay nhỏ, nhặt một đóa hoa rơi xuống dưới cây hoa hồng.

Từ góc độ của Phương Tông Khác vừa vặn có thể thấy được lúc nàng nhặt đóa hoa lên, trong mắt là đau lòng.

Phương Tông Khác đi tới, đứng ở bên cạnh nàng, có chút ngượng ngùng nói: “Không nghĩ tới ngươi là Quận chúa, cái đó…….Chuyện vừa rồi cảm ơn ngươi!”

Phương Tông Khác cho là nàng vẫn không để ý đến hắn, lại không nghĩ tới nàng lẳng lặng nhìn hắn một cái rồi lắc đầu.

Trong lòng Phương Tông Khác chợt nhiễm mấy phần không giải thích được mừng rỡ! Hắn vắt óc tìm đề tài: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của mẹ nàng, sao nàng lại không đi?”

“Bà ấy không phải mẫu thân ta.” Giọng nói của Sở Nguyệt rất nhẹ, tựa như gió tựa như bông.

“Nàng không bị câm!” Phương Tông Khác khiếp sợ nhìn nàng.

Bà vú đứng ở của phòng hoa cũng cả kinh, Sở Nguyệt vô cùng ít nói, lúc Vương gia không có ở trong phủ, nói không chừng mười ngày nửa tháng cũng phun không ra một chữ.

Sở Nguyệt cúi đầu, cầm cây kéo lên tỉa cây hoa hồng tàn lụi, cắt bớt những cánh hoa khô héo ở phía ngoài.

Phương Tông Khác gãi gãi đầu, lại tiếp tục tìm đề tài: “Cái đó………y phục của nàng so với trước đẹp hơn rất nhiều!”

Sở Nguyệt rủ mắt xuống, ảm đạm chợt lóe lên.

Lâu đến mức Phương Tông Khác cho là nàng không để ý tới lời của hắn, nàng chợt nói: “Lúc phụ vương trở lại, các nàng sẽ mặc bộ y phục tốt hơn cho ta.”

Sở Nguyệt đứng lên, đưa cây hoa hồng đã tỉa xong giao cho bà vú, đi ra ngoài.

Phương Tông Khác nhìn nàng rời đi, sau đó hắn gãi gãi đầu, hắn nghe không hiểu.

Về sau, hắn mượn cơ hội đi cùng phụ thân tới Vương phủ giao hàng gặp Sở Nguyệt mấy lần, gần như tới bốn năm lần có thể len lén gặp nàng một lần.

Nàng đã không còn dùng ánh mắt xa cách nhìn hắn, thỉnh thoảng sẽ giữ lại một ít điểm tâm, mỗi một lần đều có một hộp kẹo đậu đỏ.

Như vậy qua bốn năm, đến khi Phương Tông Khác mười hai tuổi liền không có phương tiện ở trong vương phủ chạy loạn. Hắn suy nghĩ biện pháp, mượn cớ đưa đồ trang sức đeo tay cho tiểu Quận chúa quang minh chính đại đi vào viện của nàng. Dĩ nhiên, nếu hắn lộ liễu tới đây như vậy, không được gặp Sở Nguyệt, chỉ có thể giao đồ cho bà vú.

Thỉnh thoảng, Sở Nguyệt sẽ đẩy cửa sổ ra, lẳng lặng nhìn hắn.

Trong lòng hắn liền tràn đầy vui mừng.

Ngày tháng dài lâu, Phương Tông Khác nghe bà vú kể rất nhiều chuyện về Sở Nguyệt. Từ từ biết mẫu phi của nàng đã qua đời, thời gian trước lúc Phương Tông Khác vừa nhìn thấy nàng, chính là nàng đang giữ đạo hiếu cho mẫu thân của mình.

Hắn còn hỏi thăm được Sở Nguyệt lúc nhỏ không giống như bây giờ không nói lời nào như thế. Mặc dù từ nhỏ tính tình của nàng quá mức tĩnh lặng, ngược lại không giống như bây giờ cô độc như vậy.

Cho đến khi Phụ vương và mẫu phi gây gỗ trước mặt nàng, sau khi phụ vương nàng xoay người rời đi, mẫu phi ôm nàng khóc đến khàn giọng, sau đó một cây chủy thủ từng tấc đâm vào tim.

Bọn hạ nhân xông tới, nhìn thấy nàng một tiểu cô nương năm tuổi một thân gương mặt bị bắn tung tóe đầy máu. Những giọt máu đã đông lại dính trên mặt đặc biệt khó chịu.

Phương Tông Khác càng đau lòng cho nàng nhiều hơn.

Vừa cảm thấy nàng là ánh trăng phảng phất chân trời cao không thể leo tới, lại vừa cảm thấy nàng quá đáng thương, hận không thể thay thế nàng chịu đựng những thứ đau đớn kia.

Lại sau nấy năm, bà vú của Sở Nguyệt bắt đầu giúp đỡ Phương Tông Khác len lén chạy tới đây.

Không sai, gặp riêng tư.

May mắn từ trước tới nay viện của Sở Nguyệt rất ít người tới.

Rất lâu, Phương Tông Khác chẳng qua là an tĩnh canh giữ bên người nàng, nhìn nàng sắp xếp hoa cỏ, nhìn nàng cho thỏ ăn, hoặc là nghe nàng đánh đàn.

Lúc thiếu niên Phương Tông Khác chính trực, từ trước tới nay tính tình không ngồi yên một chỗ, nhưng mỗi lần lúc coi chừng Sở Nguyệt, trong lòng lại dần yên tĩnh. Cho dù hai người bọn họ khó khăn lắm mới gặp được nhau một lần, cũng thường xuyên từ đầu đến cuối không nói câu nào.

Cổ quái, thế nhưng lại hòa hợp như vậy.

Một năm kia Phương Tông Khác mười bốn, Sở Nguyệt mười ba, có một lần Phương Tông Khác nhìn thấy cánh hoa đào bay xuống đầy trời, chợt nói: “Nguyệt, nàng sẽ khiêu vũ chứ?”

Sở Nguyệt vốn là ngồi ở dưới cây hoa đào nghiêng đầu đọc một quyển sách, nghe vậy, nàng ngước mắt lẳng lặng nhìn Phương Tông Khác chớp mắt một cái.

Phương Tông Khác chợt hối hận, sao hắn lại nói lung tung như vậy. Nàng là Quận chúa sao có thể tùy tiện khiêu vũ chứ?

Vậy mà Sở Nguyệt gật đầu một cái.

Nâng cổ tay cúi đầu, ung dung vung tay áo, tóc đen váy trắng, bay lượn trong gió.

Phương Tông Khác không khỏi đứng lên, hắn nghe thấy tiếng tim của mình đập thình thịch, thôi thúc hắn từng bước một tiến đến gần nàng…….

Một trận gió thổi qua, chợt thổi khăn che mặt của Sở Nguyệt rơi xuống.

Sở Nguyệt kinh hô một tiếng, hoảng sợ nhìn Phương Tông Khác, đôi mắt sáng đẹp của nàng trong nháy mắt tràn đầy nước mắt. Nàng xoay người chạy đi, chạy trối chết.

Phảng phất giống lần đầu tiên gặp nhau.

Phương Tông Khác cũng ngây ngẩn cả người.

Hắn vốn tưởng rằng tính tình Sở Nguyệt cô độc là có duyên cớ, mới vì xấu hồ mà che mặt, lại không nghĩ rằng bên gò má phải của nàng có một cái bớt hình bàn tay lớn. Cái bớt màu đỏ từ mắt phải của nàng kéo xuống dưới, chiếm gần hết má phải, thậm chí xuyên qua cằm biến mất ở gáy cổ.

Phương Tông Khác lập tức phản ứng kịp, hắn đuổi theo, cửa bị đóng lại. Bà vú Sở Nguyệt bất đắc dĩ nhìn hắn lắc đầu.

Từ đó về sau, Sở Nguyệt không chịu gặp lại hắn.

Phương Tông Khác ngày đêm đều nhớ tới ánh mắt nàng, nàng không thích nói chuyện, nhưng ánh mắt của nàng, hắn có thể biết nàng có ngàn vạn lời mà không nói ra được.

Ngày đó nàng dùng ánh mắt ngấn lệ hoảng sợ nhìn hắn, chẳng qua là cái nhìn kia, Phương Tông Khác cũng biết nàng sợ, lo lắng, hèn mọn cùng để ý.

Là hắn không tốt, là hắn không kịp thời kéo nàng lại, để cho nàng chạy đi.

Phương Tông Khác bắt đầu lần lượt cầu xin bà vú nhắn lời để cho hắn chào tạm biệt nàng một lần. Rốt cục sau trận tuyết đầu mùa, hắn lại một lần nữa được gặp nàng.

Nàng mặc một thân màu trà trắng áo váy đứng ở phía dưới tàng cây hồng mai, tỉa cành cây. Động tác của nàng như vậy chậm chạp, giống như nhàn nhã tự tại, nhưng nàng lại không cẩn thận tỉa hư một đóa hoa mai vừa mới nở, bại lộ sự khẩn trương của nàng.

Phương Tông Khác cười đi tới.

Sở Nguyệt động tác dừng lại chút, tiếp tục tỉa.

Phương Tông Khác đoạt lấy cây kéo trong tay nàng, xoay vai của nàng để cho mặt của nàng quay về phía mình.

Sở Nguyệt muốn cố tự trấn định nhìn hắn, giống như trước kia vậy, nhưng nàng làm không được. Cho dù tất cả mọi người gọi nàng xấu xí cũng không có vấn đề gì, nàng hoàn toàn không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, bọn họ không gây thương tổn được nàng. Nhưng nàng sợ hãi nhìn thấy sự ghét bỏ trong đôi mắt của Phương Tông Khác.

Nàng chỉ có thể hốt hoảng mà cúi đầu.

Phương Tông Khác giơ tay lên, kéo khăn che mặt của nàng xuống.

Sở Nguyệt chợt ngẩng đầu, lại vội vã nghiêng mặt, chỉ dùng mặt bên trái hướng về phía Phương Tông Khác.

Phương Tông Khác nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve cái bớt ở trên má phải của nàng, động tác của hắn thật nhẹ nhàng, giống như nhẹ nhàng mơn trớn vật quý báu nhất trên thế gian này vậy.

Sở Nguyệt rũ mắt xuống một chút ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn. Từ kinh hoảng, dần dần bình tĩnh, rồi lại mang theo chút nước mắt lóng lánh cùng vui vẻ.

Hắn không nói một câu nào nhưng nàng cũng đã hiểu.

Trong lòng bà vú lo lắng đứng canh giữ ở bên ngoài, thật sự là mấy ngày nay Sở Nguyệt không được tốt cho lắm. Vốn là mấy năm này, nàng đã dần dần thích cười hơn, cho dù nàng vẫn chưa ưa thích nói chuyện, nhưng khóe miệng luôn chứa vài phần ý cười.

Thân là bà vú thân cận nhất bên cạnh nàng toàn bộ đều nhìn ở trong mắt.

Phương Tông Khác từ bên trong nhà ấm trồng hoa đi ra bên ngoài, bà vú vội vàng đi vào liền nhìn thấy Sở Nguyệt nhìn một cây hồng mai cười ngây ngốc.

Bà vú thở phào nhẹ nhõm, nhưng một khắc sau lại lo lắng. Lúc mới bắt đầu bà giúp đỡ che giấu việc Phương Tông Khác gặp gỡ Sở Nguyệt, bất quá là bởi vì Sở Nguyệt thật sự rất cô đơn, mà vừa đúng Sở Nguyệt không hề ghét Phương Tông Khác đến gần, thậm chí nói chuyện với hắn.

Nhưng mà…..Sở Nguyệt không thể nào gả cho Phương Tông Khác.

Cho dù dung mạo nàng có tổn hại, cho dù tính tình nàng không tốt, mẹ đẻ mất sớm, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi của Vệ vương, còn là nữ nhi duy nhất của Vệ vương.

Bởi vì Vệ vương và mẹ đẻ của nàng cãi vả, khiến cho mẹ đẻ của nàng ở trước mặt nàng tự vẫn, Vệ vương vẫn có chút đau lòng nữ nhi này.

Hắn rất ít ở lại Vương phủ, thậm chí một năm rưỡi mới trở về ở gần khoảng nửa tháng. Lúc hắn trở lại, người trong phủ sẽ đối xử với Sở Nguyệt vô cùng tốt, hận không thể đều đến trước mặt Vệ vương mà lập công. Nhưng lúc hắn không có ở đây, người nào thèm để ý đến một người không có phụ thân bên cạnh, mẹ đẻ chết sớm, lại có dung mạo tổn hại tính tình cô độc như nàng cơ chứ?

Căn bản không cần khó dễ nàng, lạnh nhạt là được.

Huống chi, Sở Nguyệt cũng không thích người ở trong phủ quá thân cận với nàng, ngược lại thích người an an tĩnh tĩnh cư xử như thế thì càng tốt.

Phương Tông Khác và Sở Nguyệt lén lút gặp gỡ vẫn bị người phát hiện.

“Sở Nguyệt! Ngươi không phải là nữ nhi Vệ vương phủ của ta!”

“Ngươi cứ như vậy mà tự hạ thấp bản thân lén lút gặp gỡ với một tên tiểu tử nhà thương hộ! Ta nghĩ là ngươi không muốn sống nữa rồi!”

“Thân là Vệ vương phi, ta không thể để ngươi làm bại hoại danh tiếng của Vệ vương phủ!”

Vệ vương phi giận dữ.

Trước giờ bà không quản được Sở Nguyệt, dù sao bà chỉ là kế phi, mà Sở Nguyệt lại là nữ nhi của cố Vệ vương phi, được Vệ vương cưng chiều, bản thân lại đặc thù.

Bà lười phải quản nàng, hận không thể để nàng tự sinh tự diệt. Nhưng hôm nay để cho bà bắt được nhược điểm, tuyệt đối không thể nhẹ tha cho bọn họ được.

Huống chi chuyện lén lút tư tình này thật sự là bẩn mắt người!

Bà chỉ vào Sở Nguyệt, chán ghét nói: “Nhìn ngươi là người có thiện tâm, lại quy củ, không nghĩ tới thế nhưng ngươi lại làm ra chuyện hoang đường như vậy!”

Bà lại chỉ vào Phương Tông Khác: “Người đâu! Đem tên tiểu tử hỗn láo to gan lớn mật dám cả gan mơ ước Quận chúa loạn côn đánh chết!”

“Không muốn! Không được động đến hắn!” Sở Nguyệt lần đầu tiên nói chuyện với Vệ vương phi, lần đầu tiên cầu xin bà, lần đầu tiên quỳ xuống trước mặt bà.

Vương phi ngẩn người, nhất thời không có phản ứng.

Ma ma đứng bên cạnh bà ho nhẹ một tiếng, lúc này Vương phi mới phản ứng được, bà vẫn coi thường sự tồn tại của Sở Nguyệt, hôm nay thấy nàng quỳ như vậy, trong lòng liền muốn lập uy, lấy thân phận mẹ kế của nàng.

“Nguyệt à, ngươi là đứa bé hiểu chuyện. Hắn làm ra chuyện như vậy, căn bản không có khả năng giữ lại tính mạng của hắn. Ngươi cũng không cần cầu xin tha cho hắn nữa!”

“Người đâu! Còn đứng đó làm gì! Mau đem hắn đi loạn côn đánh chết!”

Vốn là loại hành hình này nên cho người kéo xuống, nhưng Vệ vương phi nhìn dáng vẻ rơi lệ của Sở Nguyệt, trong lòng không khỏi sinh ra một loại khoái cảm, liền để cho thị vệ hành hình tại chỗ.

Sở Nguyệt quỳ gối trước mặt bà khóc cầu xin tha thứ, nhưng bà vẫn tự nhiên bất động.

“Nguyệt à, không nên như vậy, trờ về đi thôi, trở về sân viện của ngươi đi.” Phương Tông Khác bị thương tích khắp người, nhưng vẫn dịu dàng cười với nàng.

Sở Nguyệt chợt dừng khóc, nàng nhìn Vệ vương phi một cái thật sâu, chợt đứng dậy, đoạt lấy thanh đao bên hông của thị vệ kề vào cổ mình.

“Quận chúa!”

“Quận chúa người làm cái gì thế! Mau bỏ đao xuống!”

“Chờ phụ vương trở lại, người sẽ nghĩ là bà bức tử ta.” Sở Nguyệt lạnh lùng nhìn Vệ vương phi.

Trong lòng Vệ vương phi từ từ hiện lên một tia lạnh lẽo.

Cho dù Vệ vương có sủng ái nữ nhi này hay không, bà chỉ cần có một chút khắt khe với nữ nhi mà nguyên Vệ vương phi lưu lại thì đã gánh tội danh là không hiền huệ, đừng nói là bức tử nàng!

“Để đao xuống, có gì từ từ nói!” Sắc mặt Vệ vương phi có phần không tốt.

Phương Tông Khác lại không phải là kinh ngạc, lúc Sở Nguyệt đoạt lấy cây đao của thị vệ, tim của hắn liền treo lên. Hắn vội vàng nói: “Nguyệt! Cẩn thận một chút! Coi chừng bị thương! Mau, nàng hãy trở về đi, không cần quan tâm đến ta!”

Sở Nguyệt không có nghe, nàng lui về phía sau từng bước một, lùi đến bên cạnh Phương Tông Khác, đỡ hắn lên.

Phương Tông Khác còn muốn khuyên nàng, nàng chợt quay đầu lại nhìn hắn một cái, lẳng lặng nhìn lướt qua.

Phương Tông Khác giật mình, chợt cười, sau đó nắm lấy tay của Sở Nguyệt.

Sở Nguyệt dùng biện pháp ngốc như vậy, đỡ Phương Tông Khác đang bị thuơng từng bước một rời Vệ vương phủ, cho đến khi ra đến đại môn của Vệ vương phủ.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng lớn như vậy rời khỏi Vệ vương phủ.

Hai người nắm tay đi thẳng một đường về phía trước, không có mục tiêu, không có kế hoạch. Đi từ ban ngày cho đến chiều tà, đi tới lúc hai người mệt mỏi, dừng lại bên dòng suối nhỏ.

Phương Tông Khác nghiêng đầu, nhìn Sở Nguyệt ngồi bên cạnh hắn, muốn nói lại thôi.

Sở Nguyệt xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn hắn.

Phương Tông Khác bất đắc dĩ cười, hắn nâng mặt của Sở Nguyệt lên, nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, thật nhẹ nhàng, lại nặng nề nói: “Nàng không cần nói gì cả, ta đều biết hết.”

Nàng không cần phải nói, ta biết quyết tâm của nàng.

Nàng không cần phải nói, ta sẽ không đuổi nàng trở về.

Nàng không cần phải nói, cho dù con đường phía trước có bao nhiêu chông gai, đời này không phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.