Thê Khống

Chương 151: Chương 151: Súc miệng




Editor: minhngocvt20

Vẫn là bỏ lỡ thời gian bữa ăn tối, Phương Cẩn Chi sờ sờ bụng của mình, hơi oán giận trợn mắt trừng Lục Vô Nghiên một cái. Lục Vô Nghiên thì lại hết sức thỏa mãn nằm trên giường, thuận tay chỉnh lại tóc dài bị rối của Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi tránh tay của hắn, quấn chăn nhảy xuống giường, đôi chân nhỏ trần trụi chạy chậm đến trước bàn, lấy ly trà súc miệng, sau đó đến bàn trang điểm ngồi xuống chỉnh lại tóc.

Chăn bị nàng đoạt đi, Lục Vô Nghiên cũng không thèm để ý, hắn liền trần truồng như vậy xuống giường. Lười biếng đứng trước tủ tìm kiếm y phục.

Từ trong gương đồng Phương Cẩn Chi có thể thấy rõ ràng thân thể của Lục Vô Nghiên --- ------có chút chướng mắt.

“Mặc đồ vào nhanh lên một chút có được hay không! Khó coi chết rồi!”

Phương Cẩn Chi vội vã đứng dậy, đi đến sau lưng Lục Vô Nghiên, sau đó nắm lấy góc chăn trên người, từ phía sau ôm lấy lưng của Lục Vô Nghiên, cũng là dùng chăn che chắn thân thể của hắn.

Sau lưng Lục Vô Nghiên liền dán một thân thể yêu kiều mềm nhũn……

Động tác tìm kiếm y phục của Lục Vô Nghiên kéo dài cả buổi.

“Tìm y phục nhanh lên một chút, thiếp đói bụng rồi!” Phương Cẩn Chi nhìn ra được tâm tư này của hắn, dùng sức cắn sau lưng hắn một cái.

Trong những phòng khác ở cả tầng lầu này cũng có nhiều tủ quần áo, để y phục của Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi, cho nên quần áo của hai người bọn họ trong tủ quần áo ở phòng ngủ này cũng không nhiều lắm, chỉ có hai ba bộ.

Lục Vô Nghiên tiện tay lấy một cái trường bào thêu hải đường màu hồng khoác lên người, cũng không thắt dây, liền xoay người lại, tìm kiếm từng món một mặc cho Phương Cẩn Chi.

Lục Vô Nghiên ăn mặc luôn rất bắt bẻ, có lúc hắn sẽ không có chút nhẫn nại, mà có lúc lại kiên nhẫn quá đáng. Chẳng hạn như chuyện quần áo ăn mặc của Phương Cẩn Chi, thì Lục Vô Nghiên không phải là kiên nhẫn bình thường.

Cho dù là tiết khố và áo yếm bên trong, Lục Vô Nghiên cũng không cho phép tồn tại một chút xíu nếp nhăn và nửa phần không thỏa đáng.

Lúc mới bắt đầu, Phương Cẩn Chi còn có cảm giác mình giống như một đứa con nít bị hắn lắc lư, lâu ngày, nàng cũng thành thói quen.

Thời điểm Lục Vô Nghiên tự mình mặc quần áo cho nàng, Phương Cẩn Chi liền nhìn về phía gương đồng để ý tóc của mình.

Khóe miệng mơ hồ có chút đau, Phương Cẩn Chi không thể không nghiêng thân mình đến gần phía gương đồng một chút, lại híp mắt cẩn thận nhìn mình trong gương đồng.

Phương Cẩn Chi trợn to hai mắt, nàng nhấc chân, dùng sức đạp một cước lên lưng Lục Vô Nghiên.

Một cước này của nàng lực độ thật không nhẹ, Lục Vô Nghiên bị nàng đạp phải cau mày.

“Nhìn chuyện tốt chàng làm……..” Phương Cẩn Chi vừa trách cứ, vừa thẹn thùng quẫn bách.

Lục Vô Nghiên hơi khom lưng, hắn nâng cằm Phương Cẩn Chi lên cẩn thận nhìn một cái. Thì ra là…….khóe miệng của nàng có chút xíu nứt xanh….

“Khụ,” Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, “Cái đó…….”

Phương Cẩn Chi hất tay của hắn ra, nghiêng mặt sang một bên, giận dỗi không nhìn đến hắn.

Lục Vô Nghiên liền ngừng giải thích, hắn tiến tới, nhẹ nhàng hôn xuống khóe miệng của Phương Cẩn Chi, dịu dàng nói: “Rõ ràng là phu nhân nói đói bụng………”

“Chàng còn nói!” Phương Cẩn Chi dậm chân, ánh mắt nhìn đến trên người Lục Vô Nghiên.

Mặc dù đã sớm quen thuộc thân thể của hắn, nhưng là nhìn như vậy, Phương Cẩn Chi vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên, một màn vừa nãy lại hiện lên trước mắt.

Liếc mắt một cái, Phương Cẩn Chi cũng không thèm nhìn. Nàng tiến lên hai bước, từ trong tủ quần áo tiện tay lấy ra một bộ y phục đầy đủ, sau đó nhét vào trong ngực hắn.

“Người lớn như vậy rồi, mặc quần áo vào!” Phương Cẩn Chi trách móc một tiếng, cũng không thèm để ý đến Lục Vô Nghiên, một mình đi xuống lầu.

Mặc dù đã qua giờ ăn tối, nhưng Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi không có kêu, người làm trong Thùy Sao viện chắc chắn sẽ không dám tự ý dọn đồ ăn xuống, cũng sẽ không đi lên lầu hỏi khi nào dọn đồ ăn xuống, chỉ chờ sai khiến. Chờ đến lúc Phương Cẩn Chi đi xuống, lúc này Nhập Huân mới bưng bữa tối lên.

[i]***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***[/i]

Phương Cẩn Chi cũng không đợi Lục Vô Nghiên, tự mình bắt đầu ăn trước.

Hiển nhiên là nàng đang tức giận Lục Vô Nghiên.

Lúc nàng ăn được một nửa, mới chú ý đến ánh mắt đen kịt của Yêu Yêu đang xoay chuyển đứng cúi đầu ở bên cạnh. Phương Cẩn Chi biết được e là tiểu nha hoàn cơ trí này vừa được tin tức gì đó.

“Có chuyện gì tốt sao?” Phương Cẩn Chi dứt khoát dò hỏi tới.

Yêu Yêu ngọt ngào cười một tiếng, vội vàng nói: “Hồi bẩm Tam thiếu nãi nãi, là chuyện của Tam phòng bên kia.”

Phương Cẩn Chi bừng tỉnh, hôm nay lúc nàng dẫn Lục Ẩn Tâm trở về Thùy Sao viện, còn chạm mặt đụng phải Tần Vũ Nam đến phủ đón Lục Giai Nhân trở về, nghĩ đến đúng là chuyện của Lục Giai Nhân.

“Chuyện của Lục cô nương ư?” Phương Cẩn Chi đợi Yêu Yêu gật đầu, mới nói tiếp: “Nói nghe một chút.”

Trùng hợp lúc này, Lục Vô Nghiên từ trên lầu đi xuống, mặc trên người bộ quần áo mà Phương Cẩn Chi đã chọn cho hắn.

Thấy Lục Vô Nghiên xuống, Nhập Trà và Nhập Huân vội vàng hầu hạ hắn rửa tay, lại kéo cái ghế dựa ra, lấy chén đũa riêng biệt của hắn đặt trước mặt hắn.

Từ đầu đến cuối Phương Cẩn Chi đều cúi đầu ăn thức ăn, không ngẩng đầu lên nhìn Lục Vô Nghiên một cái.

Lục Vô Nghiên mìm cười ngắm nàng, cảm thấy ngay cả lúc nàng tức giận cũng đều xinh đẹp khả ái, hắn gắp lên một khối sườn ngọt đặt vào trong dĩa nhỏ trước mặt Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nhìn cũng không nhìn, dùng đũa gạt khối sườn ngọt đó qua một bên.

--- ------Đây là còn tức giận, không chịu ăn đây.

Lục Vô Nghiên cũng không thèm để ý, lại gắp một khối thịt cá thường ngày Phương Cẩn Chi thích ăn đặt vào trong dĩa nhỏ trước mặt Phương Cẩn Chi. Lần này, Phương Cẩn Chi vẫn làm y như trước, tiếp tục gạt thịt cá qua một bên, tự mình gắp thức ăn để ăn.

Lục Vô Nghiên tiếp tục gắp thức ăn cho nàng, cho đến khi dĩa nhỏ trước mặt nàng chất thành núi nhỏ, không bỏ thêm được thứ khác.

Phương Cẩn Chi suy nghĩ, lần này Lục Vô Nghiên sẽ an tĩnh đi!

Lại nghe thấy, Lục Vô Nghiên lười biếng nói: “Lấy thêm hai dĩa trắng tới, lớn một chút.”

Lúc này Phương Cẩn Chi mới có chút miễn cưỡng, lại có chút nhụt chí nhìn Lục Vô Nghiên một cái, sau đó mới bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm thức ăn mà Lục Vô Nghiên gắp cho nàng.

Đôi mắt của Lục Vô Nghiên vui vẻ càng đậm, lại nhìn Phương Cẩn Chi một cái, mới cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa tối.

Lẽ ra Yêu Yêu sẽ nói chuyện của Lục Giai Nhân cho Phương Cẩn Chi nghe, nhưng từ khi Lục Vô Nghiên đi xuống, nàng nhất thời do dự không biết có nên mở miệng hay không.

“Ngươi nói đi.” Phương Cẩn Chi cũng không để ý đến Lục Vô Nghiên sẽ nghĩ như thế nào, cho dù hắn có thích nghe những chuyện rách nát kia hay không.

“Dạ!” Bởi vì Lục Vô Nghiên vẫn còn ở đây, Yêu Yêu càng cung kính, quy củ, “Tam thái thái và Tam nãi nãi vốn nghĩ là Tần Tứ lang sẽ tự mình tới đón Lục cô nương trở về Tần gia, còn thay đổi xiêm áo. Nhưng không nghĩ tới người đến đón Lục cô nương trở về Tần gia lại là tiểu cô Tần Vũ Nam của Lục cô nương. Sắc mặt của Tam thái thái và Tam nãi nãi lúc ấy cũng có chút khó coi, nhưng lập tức che dấu, thân mật lôi kéo Tần Vũ Nam nói chuyện. Lúc này, Lục cô nương từ phòng bên cạnh vọt ra……”

“Có lẽ Lục cô nương cùng Tam thái thái, Tam nãi nãi giống nhau, cũng cho là Tần Tứ lang sẽ tự mình tới đây. Cho nên, lúc nàng thấy tiều cô Tần Vũ Nam tới, nàng …… tính khí phát cáu thật lớn, hét lớn ầm ĩ, còn đuổi Tần Vũ Nam đi…….”

Phương Cẩn Chi đang uống chén canh gà hầm tổ yến, nghe vậy, không khỏi buồn cười, làm cho nàng bị sặc nước canh, liên tục ho khan.

“Cẩn thận một chút.” Lục Vô Nghiên vội vàng vỗ nhẹ lưng nàng, lại nhận lấy nước ấm trong tay Nhập Trà đút Phương Cẩn Chi uống.

Chờ Phương Cẩn Chi hết ho khan, hắn lại nhẹ nhàng nhìn Yêu Yêu một cái.

Không biết tại sao, Lục Vô Nghiên chẳng qua là tùy ý thoáng nhìn Yêu Yêu, ánh mắt kia cũng không có dừng lại ở trên người nàng, nhưng Yêu Yêu vẫn cảm thấy Lục Vô Nghiên bất mãn với nàng………

Yêu Yêu không khỏi kinh hãi.

“Người lớn như thế, lúc ăn canh còn không biết chú ý một chút.” Lục Vô Nghiên nói chuyện với Phương Cẩn Chi, rõ ràng là lời nói trách móc, lại chứa đựng nồng đậm đau lòng và cưng chìu.

“Bởi vì thật mắc cười a…….” Mặt Phương Cẩn Chi vẫn vui vẻ như cũ. Nàng xoay đầu lại, nhìn về Yêu Yêu, tiếp tục hỏi: “Thế sau đó thì sao?”

Yêu Yêu vội vàng tiếp tục bẩm báo: “Bởi vì Lục cô nương làm rất hung dữ, Tần gia cô nương.......đỏ mắt, đứng dậy muốn trở về nhà. Tam thái thái và Tam nãi nãi dĩ nhiên là cản lại, lôi kéo Lục cô nương nói chuyện một lúc lâu, chờ cảm xúc của Tần cô nương dịu lại, mới tự mình tiễn người đến tường xây làm bình phong ở cổng.”

Phương Cẩn Chi chợt cau mày, không biết tại sao nàng đột nhiên cảm thấy Tần Vũ Nam này cũng không giống dạng người đơn giản, ít nhất ngoài mặt nhìn nàng không hề đơn thuần như vậy. Có điều ở nơi đại viện thâm sâu, lại có mấy cô nương ngu xuẩn giống như Lục Giai Nhân vậy. Nghĩ như vậy, Phương Cẩn Chi ngược lại bình thường trở lại.

“Này sẽ không có?” Phương Cẩn Chi lại hỏi.

“Đúng vậy, chờ sau khi Tần gia cô nương đi rồi, nghe nói Tam thái thái phát giận rất lớn, phạt Lục cô nương quỳ gối trong từ đường chép <Nữ giới>, <Nữ Huấn>, <Nữ Tắc>. Lúc này Lục cô nương vẫn còn đang ở trong từ đường.”

“Nga…….” Phương Cẩn Chi đáp một tiếng, cũng không hỏi thêm chuyện của Lục Giai Nhân nữa.

Đúng vào lúc này, Lục Vô Nghiên gắp cho nàng một khối phù dung hương chuối, nàng liền ăn vui vẻ. Giống như đã quên mất chuyện mình vẫn còn giận Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên ăn vài miếng liền bỏ đũa xuống, ghé mắt lẳng lặng nhìn hai má của Phương Cẩn Chi phồng lên phồng lên nhai thức ăn. Phương Cẩn Chi biết hắn đang nhìn mình, ngược lại không có cảm giác không được tự nhiên, dù sao……Từ nhỏ chính là bị hắn nhìn như vậy.

Phương Cẩn Chi chợt cầm lên một khối bánh ngọt hoa quế, đưa tới đút cho Lục Vô Nghiên, đợi đến lúc Lục Vô Nghiên hé miệng, nàng vội vàng thu tay lại, nhìn về phía Lục Vô Nghiên cắn một cái thật to.

Lại lắc lắc đầu nhỏ.

Lục Vô Nghiên thấy nàng tính tình trẻ con nghịch ngợm như vậy, dở khóc dở cười. Lại thích thú vô cùng. Thích đến sâu trong tâm khảm.

Đến cửa ải cuối năm, Phương Cẩn Chi muốn bắt đầu thu xếp chuyện lễ mừng năm mới thích hợp. Ngày thứ hai khí trời tốt, Phương Cẩn Chi đang ở Hạp Viễn Đường với Nhị thái thái, Tam thái thái, cùng với mấy vị nãi nãi thương lượng chuyện lễ mừng năm mới. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Phương Cẩn Chi làm chủ trì ngày lễ giao thừa trọng đại này, chính nàng cũng không dám lỗ mãng, mời các trưởng bối trong phủ hỏi thăm ý kiến.

Mặc dù Phương Cẩn Chi hàm chứa ý định khiêm tốn thỉnh giáo, nhưng là chi thứ hai và người ba phòng ngược lại không dám nhiều lời, thời điểm Phương Cẩn Chi hỏi ý kiến, mới có thể nói một chút tình huống, lúc nói ý kiến càng thêm cẩn thận một chút.

[i]***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***[/i]

Phương Cẩn Chi cũng không phải là người thích náo nhiệt, nhưng là nghe ý kiến của những người khác, cũng cảm thấy hiện nay trong phủ hài tử nhiều, cần phải làm náo nhiệt một chút.

Phương Cẩn Chi lại nhờ Đại thiếu nãi nãi Tiết thị của chi thứ hai giúp đỡ mình. Tiết thị có chút ngoài ý muốn, nàng vội vàng từ chối một phen, thấy Cẩn Chi cũng không phải là khách sáo, cũng không phải là thử dò xét, mới cười đồng ý.

Không chỉ có Tiết thị, những người khác cũng có chút ngoài ý muốn, nhất thời tỏ ra không hiểu tại sao Phương Cẩn Chi lại để cho Tiết thị giúp một tay.

Thương lượng chuyện không sai biệt lắm, mọi người cũng không có rời đi ngay, mà là tán gẫu một chút, vừa nói liền chuyển đề tài đến trên người Lục Giai Nghệ.

Lục Giai Nghệ năm nay mười bốn, chính là năm để làm mai, cũng là nữ nhi duy nhất còn lại trong phủ chưa xuất giá. Mọi người liền cười hỏi Ngũ nãi nãi có chọn được con rể vừa ý chưa. Ngũ nãi nãi lắc đầu, luôn miệng nói không bỏ được nữ nhi, tạm thời vẫn chưa mốn Lục Giai Nghệ thành thân sớm như vậy.

Ngoài miệng Ngũ nãi nãi nói như vậy, thật ra mọi người đều hiểu, trong phủ Lục Giai Nghệ là đích nữ nhỏ nhất, chuyện hôn sự của nàng. Ngũ nãi nãi là trái chọn phải chọn, muốn tìm cho nàng một mối hôn sự tốt.

Đang nói chuyện, người làm bẩm báo Tần Cẩm Phong tới.

Phương Cẩn Chi giương mắt, liếc nhìn sắc mặt của Tam thái thái và Tam nãi nãi, bộ dáng của hai người đều là thờ phào nhẹ nhõm.

Nhưng là Phương Cẩn Chi cũng không coi trọng một đôi Tần Cẩm Phong và Lục Giai Nhân này, nàng cảm thấy cho dù lần này Tần Cẩm Phong đón Lục Giai Nhân trở về, hai người kia không bao lâu sẽ lại cãi nhau ầm ỹ.

Phương Cẩn Chi xa xa nhìn Tần Cẩm Phong một cái.

Tần Cẩm Phong thay đổi cũng không ít, cả người giống như trở nên mạnh mẽ kiên cường hơn một chút. Năm đó khi Phương Cẩn Chi nhìn thấy Tần Cẩm Phong, hắn còn là một thiếu niên lang hăng hái. Về sau, dáng vẻ hắn quỳ gối ở ngoài cửa của Lục Giai Bồ, cũng làm cho ấn tượng của Phương Cẩn Chi khắc sâu.

Mà hôm nay gặp lại hắn, Phương Cẩn Chi cảm thấy cả người hắn càng trở nên trầm ổn. Lại ít đi chút hăng hái.

Tần Cẩm Phong quy củ hành lễ với Tam thái thái và Tam nãi nãi, biểu lộ ý tứ muốn đón Lục Giai Nhân trở về nhà.

Chuyện này, vốn là Lục gia đuối lý, Tam thái thái và Tam nãi nãi cũng không tiện nhiều lời, chẳng qua là khuyên lơn mấy câu vợ chồng hòa thuận, sai nha hoàn dẫn Tần Cẩm Phong đến khuê phòng của Lục Giai Nhân tìm nàng.

Tần Cẩm Phong đứng ở trước cửa hít sâu một hơi, mới đẩy cửa bước vào.

Lục Giai Nhân đã sớm nhận được tin tức, vội vã thay y phục, lại trang điểm mặt mày, có chút khẩn trương ngồi trước bàn trang điểm chờ Tần Cẩm Phong.

Tần Cẩm Phong chậm rãi đi tới sau lưng Lục Giai Nhân, dùng giọng nói không chút biểu tình nói: “Nháo đủ rồi trở về nhà đi.”

Vừa nghe lời này, Lục Giai Nhân lập tức có chút mất hứng.

“Tại sao là thiếp nháo đây! Chàng nói đi chàng còn muốn hay không nạp người thiếp kia vào cửa!” Lục Giai Nhân chợt đứng lên, lớn tiếng chất vấn Tần Cẩm Phong.

Tần Cẩm Phong lẳng lặng nhìn Lục Giai Nhân.

Hắn lại là dáng vẻ này! Lại là dáng vẻ này!

Lục Giai Nhân cảm giác trong lòng mình có một khối lửa lớn! Tần Cẩm Phong luôn dùng loại ánh mắt lạnh lùng này nhìn nàng! Nhưng nàng là thê tử của hắn! Thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng! Hắn sao có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng!

Càng nghĩ trong lòng Lục Giai Nhân càng ủy khuất, vành mắt liền đỏ.

Ánh mắt chán ghét của Tần Cẩm Phong chợt lóe lên.

Mặc dù ánh mắt chán ghét rất nhanh bị hắn che giấu, nhưng Lục Giai Nhân vẫn nhìn thấy. Nhìn thấy một chút chán ghét trong mắt Tần Cẩm Phong, trong lòng Lục Giai Nhân càng thêm ủy khuất! Không chỉ có ủy khuất, còn có tức giận!

Nàng khóc quát lên: “Tần Cẩm Phong, rốt cuộc chàng có coi thiếp là vợ của chàng hay không!”

“Ngươi có còn muốn về nhà hay không?” Tần Cẩm Phong có chút miễn cưỡng hỏi.

“Chàng! Nào có bộ dáng nào mời thiếp trở về chứ! Chàng căn bản không biết nhận lỗi.” Lục Giai Nhân chợt phất tay áo một cái, đồ đạc trên bàn trang điểm rơi xuống đầy đất.

Tiểu nha hoàn canh giữ bên ngoài nghe thấy trong phòng lại cãi nhau ầm ỹ, vội vàng chạy chậm đi thông báo Tam nãi nãi.

“Tần Cẩm Phong, nói chuyện với chàng đó! Chàng có phải hay không vẫn cưới cái tiểu thiếp đó! Chàng nói đi!” Lục Giai Nhân xông lên, lôi kéo vạt áo của Tần Cẩm Phong.

Tần Cẩm Phong rốt cuộc bị nàng làm phiền, không nhịn được đẩy Lục Giai Nhân ra. Hắn không có dùng nhiều sức lực, nhưng dù sao cũng là đàn ông, mà Lục Giai Nhân lại không đứng vững, thân thể ngã ra sau té xuống đất.

Lục Giai Nhân khó tin nhìn Tần Cẩm Phong, không ngừng khóc kêu: “Tần Cẩm Phong ngươi đánh ta! Vợ chồng một thể ngươi lại động thủ với ta! Ngươi có phải là đàn ông không!”

“Vợ chồng một thể?” Tần Cẩm Phong chợt cười.

Nụ cười này của hắn, ngược lại làm cho Lục Giai Nhân ngây ngẩn cả người. Tần Cẩm Phong đối với nàng luôn lạnh nhạt, gần như chưa bao giờ cười với nàng. Mặc dù nụ cười lúc này của Tần Cẩm Phong mang theo mùi vị châm chọc, vẫn làm cho Lục Giai Nhân có chút ngoài ý muốn.

Tần Cẩm Phong đi về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống trước mặt Lục Giai Nhân.

Hắn từ từ thu lại nụ cười, ánh mắt thật sâu nhìn Lục Giai Nhân, chậm rãi nói: “Ngươi cho rằng ta nguyện ý cưới ngươi? Nếu như không phải ngươi thiết kế hãm hại, dùng danh nghĩa của tỷ tỷ ngươi gạt ta, ta sẽ đi đến nơi hẹn sao?”

“Ta…….” Hai vai Lục Giai Nhân nhẹ nhẹ run lên một cái, nàng không trả lời được.

Nàng thích Tần Cẩm phong, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Cẩm Phong liền thích hắn. Ngày đó, nàng cùng với các tỷ muội trong phủ tránh ở phòng bên cạnh xuyên qua bình phong lặng lẽ ngắm Tần Cẩm Phong. Chỉ một cái liếc mắt, trong lòng Lục Giai Nhân đã có hắn. Tần Vũ Nam té, lúc Tần Cẩm Phong chạy vào phòng bên không cẩn thận đụng vào vai của nàng một chút, làm cho đầu vai của nàng hơi đau, loại đau đớn đó rất nhanh lan tràn đến trong lòng nàng, giống như là côn trùng cắn.

Nhưng hắn lại là tỷ phu tương lai của nàng….

Nàng không cam lòng, nàng muốn có hắn!

Dù sao…….Từ nhỏ tỷ tỷ đã thương yêu nàng, đồ tốt gì cũng nguyện ý đưa cho nàng, một người đàn ông mà thôi……..

Lục Giai Nhân cũng không nghĩ tới chuyện sau này, Lục Giai Bồ nhưng lại chặt đứt tình nghĩa tỷ muội với nàng. Nàng cũng từng ký thác đến trong cung, nhưng toàn bộ cũng như đá chìm xuống biển, tỷ tỷ của nàng thật không cần nàng nữa………..

Nhưng Tần Cẩm Phong có tư cách gì chỉ trích nàng!

“Ta là như vậy cũng là bởi vì ta thích chàng! Ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với chàng! Chàng sao lại ác tâm với ta như vậy!” Lục Giai Nhân khóc lớn tiếng chất vấn.

Tần Cẩm Phong tức giận ngược lại cười, “Ngươi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ta? Ngươi ép ta và vị hôn thê duyên tẫn, lại ép ta cưới người không thích, cái này cũng chưa tính hả?”

“Người không thích………” Lục Giai Nhân lẩm bẩm lặp lại một lần.

Nàng hoảng sợ che lỗ tai dùng sức mà lắc đầu, “Ngươi nói láo! Ta không tin ngươi một chút cũng không thích ta! Ta không tin! Ngươi nói láo! Ngươi gạt người!”

Tần Cẩm Phong lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng tại sao ta phải cưới ngươi? Bởi vì ta thích ngươi ư? Ngươi không cảm thấy mình buồn cười sao? Nếu như không phải hai nhà Tần Lục giao hảo nhiều thế hệ, nếu như không phải bởi vì tình thế vội vã, gia phụ bức bách, ta sẽ cưới ngươi sao?”

Tần Cẩm Phong dừng một chút, “Mặc dù là ngươi thiết kế, nhưng thanh danh của ngươi đúng là bởi vì ta mà bị hủy. Ta cưới ngươi vào cửa, cho ngươi cái danh phận. Chỉ cần ngươi an an phận phận làm Thiếu nãi nãi của ngươi, ta còn có thể nhịn ngươi. Nhưng là còn ngươi? Trong hai năm gần đây, ngươi đã làm ra những chuyện gì?”

Chuyện này Tần Cẩm Phong không muốn nhắc lại. Hắn đứng dậy, không muốn nhìn Lục Giai Nhân khóc lóc ầm ỹ, hắn có chút mệt mỏi nói: “Hôm nay ta đến đón ngươi trở về Tần gia, đó là nhìn mặt mũi của Ôn quốc công phủ. Nhưng nếu ngươi vẫn tiếp tục hồ nháo, ta cũng chỉ có thể đưa ngươi một tờ hưu thư.”

Hắn không muốn nhìn Lục Giai Nhân, nhấc chân đi ra ngoài.

Lục Giai Nhân chợt phản ứng kịp, nàng vội vàng chật vật bò dậy, đuổi theo Tần Cẩm Phong, giang hai tay ngăn cản trước người Tần Cẩm Phong.

Nàng còn lớn tiếng chất vấn: “Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết có hay không cưới tiểu thiếp!”

Trong lòng Tần Cẩm Phong chợt cảm thấy có chút cảm giác bất lực.

Hắn cảm giác những lời nói mình vừa mới nói với Lục Giai Nhân, giống như là đàn gảy tai trâu! Nàng căn bản không nghe lọt cái gì……

Tần Cẩm Phong nhịn không được đẩy Lục Giai Nhân ra.

Lục Giai Nhân lảo đảo hai bước, nhìn bóng lưng của Tần Cẩm Phong, lớn tiếng quát: “Tần Cẩm Phong! Không phải là vì con đường làm quan của tên vô dụng như ngươi sao! Vì thăng quan, ngay cả vợ cả cũng không chiếu cố!”

Bước chân đi về phía trước của Tần Cẩm Phong chợt ngừng lại, hắn xoay người lại, lạnh lùng nhìn Lục Giai Nhân, lạnh lùng nói: “Được, ta nói cho ngươi biết. Nếu như hôm nay ta cưới tỷ tỷ của ngươi, nếu nàng không thích, cho dù là chức vị thừa tướng ta cũng không cần. Mà ngươi……..”

Ánh mắt khinh bỉ của Tần Cẩm Phong càng sâu, “Nếu như ngươi vẫn tiếp tục nháo loạn, ta sẽ để cho ngươi biết thế nào mới gọi là vứt bỏ vợ cả!”

Nói xong, Tần Cẩm Phong lười phải nhìn nàng, sãi bước đi ra ngoài.

“A---- -----” Lục Giai Nhân gào to khan cả giọng, như là phát điên đập đồ sứ trong phòng.

Nhận được thông báo của tiểu nha hoàn, Tam nãi nãi vội vàng chạy tới, lại để cho Tứ thiếu gia Lục Vô Thế và Thập thiếu gia Lục Tử Quân trong phủ ngăn Tần Cẩm Phong lại, lôi kéo Tần Cẩm Phong đến thư phòng dùng trà.

Mà Tam nãi nãi lại kinh hồn bạt vía đi nhanh một mạch đến khuê phòng của Lục Giai Nhân, vừa nhìn thấy đồ sứ bể đầy đất, trong lòng Tam nãi nãi liền lạnh phân nửa.

Người Tần gia thật vất vả đón Lục Giai Nhân, chẳng lẽ Lục Giai Nhân ngay cả nhận lỗi cũng không chịu ư?

“Đây rốt cuộc là thế nào! Người ta cũng đã tới đón ngươi, tại sao lại nháo lên ầm ỹ!” Trong lòng Tam nãi nãi vừa vội vừa tức.

Bà thật không hiểu, chẳng lẽ nữ nhi này của bà phải đi đến mức hòa ly hay sao?

Lục Giai Nhân vốn là đầy bụng ủy khuất, Tam nãi nãi vừa đến liền khiển trách nàng, nàng cũng không nhịn được nữa, “Oa” một tiếng khóc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.