Phương Cẩn Chi ngơ ngác nhìn vị Đại phu nhân của phủ Vinh Quốc Công đang ngồi xổm trước mặt mình, không tự chủ lùi về phía sau một bước.
Đại phu nhân có chút thương tâm nhìn bé, hỏi: “Cẩn Chi không muốn sao?”
Thẩm mụ mụ vội vàng ngồi xổm xuống, dịu dàng khuyên lơn : “Phu nhân, Cẩn Chi cô nương còn nhỏ, suy nghĩ vẫn còn chưa rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra đâu.”
“Coi ta kìa, hồ đồ.” Đại phu nhân miễn cưỡng cười cười, bà kéo tay Phương Cẩn Chi, kéo bé đến bên cạnh mình, dịu dàng nói: “Nơi này là phủ Vinh Quốc Công, ta là Đại phu nhân trong phủ.”
Bà lại đánh giá Phương Cẩn Chi từ trên xuống dưới, rồi nói: “Ta cũng có một nữ nhi, con bé tên là Phương Kim Dao. Cũng xấp xỉ với con.”
Bà vươn tay ôm đầu Phương Cẩn Chi, chỉ một động tác này thôi cũng khiến bà đỏ hồng hai mắt. Bà cố gắng dằn xuống khó chịu trong lòng, nói tiếp: “Năm tháng trước, con bé.... ngoài ý muốn đã rời bỏ ta....”
Phương Cẩn Chi “A” một tiếng, bé hiểu cảm cái giác đau đớn khi mất đi người thân nhất này.
“Đại phu nhân đừng quá đau khổ. . . . . .” Mặc dù Phương Cẩn Chi vẫn không được tự nhiên vò vò vạt áo, nhưng đối mặt với Đại phu nhân của phủ Vinh Quốc Công này, cảnh giác và đề phòng lúc bắt đầu đã vơi đi rất nhiều.
Vì những lời an ủi mềm mại của bé mà nước mắt Đại phu nhân bắt đầu rơi xuống.
Phương Cẩn Chi ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, rồi dùng ngón tay lau đi nước mắt cho bà. Bé nói: “Mẫu thân của con cũng đã mất rồi, nhưng con không khóc. Bởi vì con biết con có khóc thế nào mẫu thân cũng sẽ không trở về được, hơn nữa mẫu thân nhất định hy vọng con sống thật vui vẻ. Cho nên, Đại phu nhân cũng đừng khóc, nữ nhi của người nhất định cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm khổ sở của người.”
Một tiểu cô nương năm sáu tuổi, giọng nói ngọt ngào mềm mại. Nói những câu như vậy, khiến Đại phu nhân vừa đau lòng vừa ấm áp.
“Đứa bé ngoan. . . . . .” Bà vội vàng lau nước mắt trên mặt, cố gắng kéo ra một nụ cười.
“Là vị biểu cô nương mà Lục gia đưa tới phải không?” Lại những tiếng sột soạt của y phục va chạm vào nhau vang lên, một vị lão phu nhân chừng năm mươi tuổi được người ta đỡ vào trong phòng. Loại vải đang mặc trên người bà là hạc gấm thượng đẳng, đẹp đẽ quý phái. Nhưng không biết có phải vì trên người bà không mang kim ngân ngọc khí hay không, mà nhìn bà rất từ ái, bình dị và gần gũi.
“Mẫu thân, người cũng tới rồi.” Đại phu nhân vội kéo Phương Cẩn Chi đến trước mặt bà ấy.
Vị lão thái thái của phủ Vinh Quốc Công tỉ mỉ quan sát Phương Cẩn Chi, bà gật đầu một cái, nói: “Nhìn rất hiểu chuyện, dáng vẻ cũng thanh tú, nhưng hơi thảm một chút.”
Bà khẽ khom người, dùng ngón tay chỉ vào trán Phương Cẩn Chi, hiền hòa hỏi: “Còn đau không?”
Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái: “Đã bôi thuốc rồi ạ, không đau.”
Lão thái thái cười híp mắt, nói: “Sao lại cúi đầu nói chuyện? Nghe cứ là lạ.”
Đại phu nhân vội vàng giải thích: “Cẩn Chi đang thay răng, nên có một số âm đọc còn chưa chuẩn.”
Lão thái thái cười nói: “Hiện tại đang thay con bé nói chuyện? Cũng tốt, con hài lòng là tốt rồi. Con hài lòng là tốt rồi!”
“Mẫu thân. . . . . .” Đại phu nhân cảm kích nhìn lão thái thái, lão thái thái kéo tay của đại phu nhân đặt vào trong lòng bàn tay vỗ vỗ. Lão thái thái lại vẫy vẫy tay về phía Phương Cẩn Chi, chờ Phương Cẩn Chi đi tới trước mặt, rồi kéo bàn tay của bé đặt vào trong tay đại phu nhân, từ ái nói: “Hài tử à, về sau đối xử tốt với mẫu thân con, có được hay không?”
“Bà ấy không phải là mẫu thân của con.” Phương Cẩn Chi rút tay lại, lui về phía sau một bước. Bé mím môi, yên lặng đứng đó. Bên trong đôi mắt to tròn trong suốt là sự xa cách.
Lão thái thái, đại phu nhân, cùng một phòng nha hoàn, lão mụ tử cũng im lặng, vốn đang vui mừng hăng hái bỗng nhiên cứng lại.
Một nha hoàn mười lăm mười sáu tuổi vén màn đi vào, bẩm: “Thái thái, đại phu nhân, đằng trước bảo dẫn biểu cô nương Lục gia qua đó.”
Ý cười xuất hiện trên mặt Đại phu nhân một lần nữa, bà dịu dàng kéo tay Phương Cẩn Chi, hỏi: “Cẩn Chi có thể tự đi được không?”
“Có thể, con có thể tự mình đi.” Phương Cẩn Chi vội nói. Bé không biết đằng trước là chỗ nào, cũng không biết có phải là tiền thính vừa rồi hay không. Nếu quả thật như vậy, có phải Tam ca ca cũng đang ở đó?
Đại phu nhân cố ý sai nô bộc lấy một cái áo choàng lông màu hạnh khoác lên cho Phương Cẩn Chi, rồi mới dắt bé đi đến tiền viện. Lúc Phương Cẩn Chi bị Lục Vô Nghiên mang ra khỏi phủ Ôn Quốc Công, trên người chỉ bọc một cái cáo lông của Lục Vô Nghiên, nhưng khi xuống xe ngựa vì khó coi nên đã cởi ra.
Dọc đường đi, chốc chốc đại phu nhân lại đau lòng nhìn cái trán đang băng bó của Phương Cẩn Chi. Thật ra thì nơi này cách tiền thính cũng không xa, nhưng suốt lộ trình chừng một khắc, bà đã hỏi Phương Cẩn Chi đến ba lần: “Cẩn Chi có mệt hay không? Để mụ mụ ôm con có được hay không?”
Nhưng lần nào Phương Cẩn Chi cũng chỉ cảm kích lắc đầu, bày tỏ mình không mệt, tự mình có thể đi được.
Lão thái thái đi bên cạnh nhìn đại phu nhân nắm tay Phương Cẩn Chi, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng.
Đến tiền thính, quả nhiên Lục Vô Nghiên đang ở đó. Hắn đang nói chuyện với Vinh Quốc Công, ngồi bên dưới Vinh Quốc Công còn có trưởng tử của ông, đại gia trong phủ.
Lúc này Đại phu nhân lại có chút không nỡ buông tay Phương Cẩn Chi, đầu tiên bà gọi Vinh Quốc Công một tiếng “Phụ thân”, rồi thi lễ một cái, mới đi đến bên cạnh đại gia, nói: “Đứa nhỏ này, ta rất thích.”
“Nàng thích là tốt rồi.” Đại gia phủ Vinh Quốc Công vui mừng gật đầu một cái. Sau đó nhìn về phía Phương Cẩn Chi đang ngoan ngoãn đứng ở một bên, ông giấu đi nét nghiêm nghị thường ngày, dùng giọng nói ôn hòa hỏi Phương Cẩn Chi: “Hài tử, con nguyện ý làm hài tử của Phương gia chúng ta sao? Làm nữ nhi của chúng ta!”
Mọi người trong đại sảnh đều vui mừng nhìn Phương Cẩn Chi, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, bé chậm rãi lắc đầu, hết sức kiên định nói: “Ta không muốn.”
“Cẩn Chi.” Lục Vô Nghiên cau mày, gọi bé một tiếng.
Phương Cẩn Chi uất ức trừng mắt nhìn hắn một cái, trong đôi mắt đó đã bị uất ức che phủ. Còn có tức giận, rất tức giận rất tức giận....
Lục Vô Nghiên giật mình, hắn nghĩ thầm một tiếng: Hỏng.
Bởi vì chuyện của Nhập Châm và Nhập Tuyến làm trễ nãi canh giờ đã hẹn, lúc lên xe ngựa thì Phương Cẩn Chi lại ngủ say sưa. Hắn chưa kịp giải thích gì cho con bé.
Phương Cẩn Chi đi tới trước mặt Lục Vô Nghiên, ngước đầu nhìn hắn, nói: “Tam biểu ca, muội có thể đơn độc nói với huynh mấy câu được không?”
Lục Vô Nghiên không khỏi nhíu mày. Mỗi lần tiểu nha đầu này tức giận, những lúc xưng hô với hắn, sẽ chuyển từ “Tam ca ca” thân mật thành “Tam biểu ca” xa lạ.
Lão thái thái vội nói: “Trong phủ có rừng mai cũng không tệ, bên cạnh rừng mai còn có bồn hoa, đình nghỉ chân, có thể mang Cẩn Chi đến đó đi dạo một lúc.”
Lúc Lục Vô Nghiên đi tới nắm tay Phương Cẩn Chi dắt đi, bé rất ngoan ngoãn để cho hắn nắm. Nhưng đến khi Lục Vô Nghiên dắt bé đi vào rừng mai, bé lập tức hất tay Lục Vô Nghiên ra, lui về sau hai bước, cảnh giác nhìn Lục Vô Nghiên, nói: “Tại sao Tam biểu ca muốn đưa muội tới nhà người khác làm nữ nhi?”
Lục Vô Nghiên cũng không thể nói thẳng cho bé biết là vì muốn nâng thân phận của bé lên, để tương lai bé có thể thuận lợi gả cho hắn. Hắn chỉ nói: “Dĩ nhiên là vì Tam ca ca muốn tốt cho muội. Cẩn Chi chỉ cần. . . . . .”
“Hừ!” Phương Cẩn Chi dùng sức hừ mũi một tiếng. Không vui nói: “Tam ca ca, huynh chính là một tên lường gạt! Nói với ta nhiều lời ngon ngọt như vậy, gạt ta nói ra lời thật lòng. Nói không so đo với ta, nhưng thật ra là gạt ta! Huynh lại có thể.... huynh lại muốn đưa ta cho người khác!”
Lục Vô Nghiên biết hiện tại nên giải thích rõ ràng cho bé hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ tức giận hai má phồng lên của con bé, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, cảm thấy đặc biệt dễ thương. Hắn không khỏi vươn tay, dùng đầu ngón tay chọt chọt vào chỗ phồng lên trên má con bé.
“Được lắm! Huynh còn cười nhạo ta!” Phương Cẩn Chi lại lui về sau hai bước. “Chưa thấy người nào bụng dạ hẹp hòi như huynh! Huynh trả thù ta!”
Phương Cẩn Chi giận đến mức ngực nhỏ phập phồng liên tục, nước mắt cũng bắt đầu đong đầy trong đôi mắt to uất ức, giống như sẽ lập tức khóc lên bất kỳ lúc nào. Nhưng bé dùng sức cắn môi, thế nào cũng không chịu khóc lên.
Đây là thật sự tức giận.
Nếu là những đứa trẻ sáu tuổi bình thường khác thì dễ dàng dụ dỗ hơn rất nhiều, nhưng đây là Phương Cẩn Chi, không phải chỉ vài ba lời là có thể lừa gạt được. Lục Vô Nghiên vội vàng đi tới, ngồi xuống trước mặt bé, đôi tay xuyên qua nách bé, kéo thân thể bé đến gần mình hơn.
Lục Vô Nghiên dùng lời ngon tiếng ngọt nói: “Cẩn Chi nghe Tam ca ca nói, phủ Vinh Quốc Công không nhỏ hơn phủ Ôn Quốc Công, hơn nữa nhân khẩu của Phương cũng rất đơn giản. . . . . .”
“Ta không muốn nghe những thứ này!” Phương Cẩn Chi bịt lỗ tai mình lại. “Huynh cho rằng huynh là ai, huynh là gì của ta? Tại sao huynh đưa ta cho người khác? Ta muốn về nhà! Ta..... Ta không có nhà....”
Nhịn một hồi lâu, nước mắt của Phương Cẩn Chi cũng bắt đầu lăn xuống, giọt này tiếp nối giọt kia.
Bé đã không còn nhà để trở về nữa rồi, phủ Ôn Quốc Công không phải là nhà của bé.
Nhưng muội muội của bé vẫn còn ở phủ Ôn Quốc Công, gia sản của nhà họ Phương vẫn còn ở phủ Ôn Quốc Công. Bé phải chăm sóc hai muội muội, bé phải đoạt lại toàn bộ gia sản thuộc về Phương gia của bé. Bé tuyệt đối không thể dễ dàng rời khỏi phủ Ôn Quốc Công như vậy!
Vừa nghĩ tới không có nhà, Phương Cẩn Chi càng tủi thân khóc nhiều hơn. Bởi vì bé không có nhà, bởi vì bé không có phụ thân và mẫu thân, cho nên người ta mới có thể tùy tiện khi dễ bé, tùy tiện quyết định vận mệnh của bé.
Phương Cẩn Chi khóc làm trái tim Lục Vô Nghiên đau thắt từng cơn, hắn ôm Phương Cẩn Chi vào trong lòng, dịu dàng khuyên: “Tam ca ca không có đưa muội cho người khác, lập tức dẫn muội về nhà.”
“Tên lường gạt! Tên lường gạt!” Cơ thể nhỏ nhắn của Phương Cẩn Chi nhích tới nhích lui trong ngực Lục Vô Nghiên, liều mạng giãy giụa.
“Tam ca ca bảo đảm với muội sẽ lập tức đưa muội về nhà, tuyệt đối không bỏ muội ở đây một mình.”
Phương Cẩn Chi ngừng giãy giụa, dùng đôi mắt lệ chảy ròng ròng hoài nghi nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên, nói: “Vậy huynh thề đi!”
“Ta thề!”
Phương Cẩn Chi vẫn nhìn Lục Vô Nghiên với ánh mắt tràn đầy hoài nghi, bé do do dự dự nói: “Vậy, vậy huynh thề là: nếu huynh nói dối thì lát nữa sẽ rơi xuống rãnh nước thối, lúc ăn tối sẽ ăn phải côn trùng, sẽ bị phân chim bồ câu rơi trúng đầu!”
Sắc mặt Lục Vô Nghiên lập tức đen thui.
Nói mấy lời này, Phương Cẩn Chi cũng có chút chột dạ. Nhưng đối mặt với đại sự sống còn như thế này, Phương Cẩn Chi vô cùng mạnh mẽ hất cằm, không nhượng bộ.
“Được....” Lục Vô Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói. “Ta thề, nếu như ta nói nói dối, lát nữa sẽ rơi vào rãnh nước thối, ăn tối ăn phải côn trùng, sẽ bị phân chim bồ câu rơi trúng đầu!”
Lục Vô Nghiên thật sự đã nghiến răng nghiến lợi. Phương Cẩn Chi nhìn hàm răng trắng sáng của Lục Vô Nghiên, có cảm giác giống như Tam ca ca hận không thể ăn tươi nuốt sống bé. Bé dè dặt hỏi: “Vậy, vậy..... chúng ta về nhà?”
“Lau nước mắt đi!” Lục Vô Nghiên cố ý hung dữ với bé.
Phương Cẩn Chành vội vàng dùng mu bàn tay tùy tiện lau mấy cái, rồi nịnh nọt kéo tay Lục Vô Nghiên, ngọt ngào nói: “Tam ca ca, chúng ta về nhà đi?”
“Bây giờ biết gọi Tam ca ca rồi sao?” Lục Vô Nghiên lườm con bé một cái.
Phương Cẩn Chi gấp đến độ không ngừng giậm chân. Vừa rồi quá nôn nóng mới có thể nổi giận với Tam ca ca, bây giờ bình tĩnh lại không khỏi có chút hối hận. Đắc tội với Tam ca ca cũng không tốt, sau này không nói, hiện tại nếu hắn bỏ lại bé ở đây thì phải làm sao?
Phương Cẩn Chi trong cái khó ló cái khôn, vội vàng ôm cổ Lục Vô Nghiên, hôn một cái thật mạnh lên mặt hắn: “Tam ca ca, huynh không thể bỏ muội lại, muội trưởng thành sẽ là tức phụ nhi của huynh nha!”
Nhìn gò má nghiêng nghiêng không chút biểu tình của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi ôm cổ hắn, tiếp tục hôn hắn lấy lòng, một cái, hai cái, ba cái....