Editor: minhngocvt20
“Không!” Tĩnh Ức sư thái hét lên một tiếng, “Không thể nào, muội sẽ không bao giờ sinh con cho tên khốn Sở Hành Trắc đó! Rõ ràng là muội đã bóp chết đứa bé đó rồi! Bóp chết! Nó không thể nào còn sống được, không thể nào……….”
Ánh mắt của Tĩnh Ức sư thái rời rạc nhìn đến trên người Phương Cẩn Chi, thấy Phương Cẩn Chi đang khóc nức nở, bà bỗng nhiên im lặng.
Bà rời khỏi Thẩm gia đi đến Tĩnh Ninh am làm bạn với Phật, cũng không phải vì danh tiếng bị hủy, mà bởi vì bà cho rằng đã tự tay giết chết con gái của mình…….
Phương Tông Khác che lỗ tai của Phương Cẩn Chi, đẩy nàng vào ngực của Lục Vô Nghiên, “Đưa muội ấy đi!”
“Cẩn Chi, đừng nghe bọn họ nói bậy.” Lục Vô Nghiên đau lòng muốn dẫn Phương Cẩn Chi rời đi.
Phương Cẩn Chi chợt cười, “Con cứ nghĩ con chỉ bị vứt bỏ mà thôi, không ngờ ngài lại muốn con chết……..”
Nàng nhìn Tĩnh Ức sư thái, cười lớn tiếng.
Cả người Tĩnh Ức sư thái run lên.
“Muội muội, khi đó muội vừa mới sinh, nào có sức lực lớn đến như vậy……..Tỷ biết rõ muội không muốn nhìn thấy đứa bé đó, liền gạt muội là đứa bé đó đã bị muội bóp chết, tỷ……” Tĩnh Tư sư thái thở hổn hển, “Tỷ tự ý làm chủ liền trong đêm đưa đứa bé đi giao cho Vệ vương……”
Phương Tông Khác tiến lên hai bước, muốn ngăn cản bà nói tiếp.
Phương Cẩn Chi kéo hắn ra, “Ca ca, huynh không cần phải cố gắng giấu diếm muội nữa! Muội muốn biết rõ sự thật! Muội muốn biết! Huynh không có quyền gạt muội!”
Phương Cẩn Chi gần như là hét lên, nước mắt chảy xuống.
Phương Tông Khác thở dài một tiếng, hắn giấu diếm lâu như vậy, cuối cùng vẫn không giấu được. Phương Cẩn Chi nói đúng, muội ấy có quyền biết rõ sự thật. Hắn giấu diếm cũng quá mệt mỏi rồi.
Phương Tông Khác xoay người nhìn Phương Cẩn Chi, nói: “Sự thật ư? Muội nghĩ muốn biết sự thật gì? Được, huynh nói cho muội biết, nói hết toàn bộ cho muội biết! Mẹ ruột của muội là bạn thân khuê phòng của tỷ tỷ muội, bà ấy đến nhà tỷ tỷ của muội làm khách, bị cha ruột của muội nhìn trúng, cha ruột của muội dùng thủ đoạn sức mạnh cứng rắn bắt nhốt mẹ muội ở biệt viện. Không sai, muội chính là đứa bé được sinh ra do bị cưỡng bức.”
Phương Cẩn Chi đau khổ lui về phía sau hai bước.
Phương Tông Khác tiếp tục tiến tới gần, lạnh nhạt nói: “Ngày muội sinh ra, chính là ngày cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Ngày sinh nhật của muội, chính là ngày giỗ của ông bà, huynh trưởng và tỷ tỷ! Chính tai muội đã nghe thấy, mẹ ruột chỉ muốn bóp chết muội! Dì đưa muội đến Vệ Vương ảo tưởng sẽ được Vệ vương chăm sóc, nhưng không nghĩ tới Vệ vương lại ra lệnh cho thuộc hạ ném muội ở bãi tha ma!”
“Muội cho rằng cha mẹ nuôi đối xử rất tốt với muội ư? Nực cười. Ban đầu bọn họ chỉ muốn lợi dụng muội, làm hại muội để uy hiếp huynh, sau này thấy muội đối xử tốt với Bình Bình, An An, bọn họ giả bộ cưng chiều, thương yêu muội, chẳng qua là muốn sau này muội che chở cho nữ nhi ruột của họ mà thôi!”
Phương Tông Khác từng bước từng bước một dồn ép Phương Cẩn đến chân tường, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy tay che lỗ tai của mình.
Phương Tông Khác ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, “Không phải muội vẫn luôn chất vấn huynh vì sao nhất quyết ngăn cản muội và Lục Vô Nghiên ở chung một chỗ hay sao? Hắn đã sớm biết được muội là con gái của Vệ vương. Chẳng lẽ muội không biết Vệ vương đã làm gì với hắn sao?
“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Lục Vô Nghiên đẩy Phương Tông Khác ra, ngăn cản hắn nói tiếp.
“Cẩn Chi…..” Lục Vô Nghiên trong chốc lát không biết phải an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực.
Phương Tông Khác đứng một bên, trầm mặc suy nghĩ một lát.
Vệ vương đã bị bắt, hắn nhất định phải đi cứu, lần này đi chắc chắn là lành ít dữ nhiều, lỡ mình có gì ngoài ý muốn cũng khó tránh khỏi khiến Phương Cẩn Chi đau lòng. Huống hồ bây giờ Phương Cẩn Chi đã gả cho Lục Vô Nghiên, nếu vì hắn chết mà trong lòng còn lễ *, khó tránh khỏi không thể bình yên.
*Chú thích: Lễ ở đây là ân tình, lễ tiết với người có ơn nuôi dưỡng mình.
Hắn nhẫn tâm, cố ý nói: “Ngươi không phải cũng cho là ta đối với ngươi rất tốt ư?”
Hắn cười lạnh, “Giả hết.”
Phương Cẩn Chi ở trong ngực của Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Phương Tông Khác.
Phương Tông Khác lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ của ngươi vẫn áy náy trong lòng, cho là chính nàng liên lụy đến mẹ ruột ngươi. Nhưng lại hi vọng ngươi không buồn không lo mà lớn lên, đó là nguyện vọng của chị ngươi. Ta cũng chỉ thay tỷ tỷ ngươi hoàn thành tâm nguyện thôi. Vì thế ta căn bản không hề xem ngươi là muội muội gì hết, ta cũng không màng đến sự sống chết của ngươi!”
Phương Cẩn Chi nhìn hắn, gằn từng chữ nói: “Muội không tin!”
Phương Tông Khác cười châm chọc: “Sở Cẩn Chi, đừng đánh giá cao bản thân mình quá. Nếu ta quan tâm ngươi, cần gì phải nói lời tổn thương ngươi chứ?”
Phương Tông Khác nhặt đao lên, đi nhanh ra ngoài.
“Ca ca…….”
Phương Tông Khác dừng một chút, cố gắng nhẫn nhịn không quay đầu lại, bước nhanh hơn đi ra ngoài.
“Ca ca!” Phương Cẩn Chi đẩy Lục Vô Nghiên ra, chạy đuổi theo ra ngoài.
Nàng đứng ở cầu thang, thấy Phương Tông Khác đã đi tới lầu một liền kêu to: “Ca ca!”
Phương Tông Khác nắm đao trong tay thật chặt không chút do dự đi về phía trước, nhưng hai chân lại nặng trĩu không thể bước nổi.
Bỗng nhiên sau lưng vang lên âm thanh ầm ĩ, Phương Tông Khác quay đầu lại, nhìn thấy Phương Cẩn Chi ngã ngồi ở đầu bậc thang. Nàng ôm đầu gối khóc như một đứa trẻ, lúc khóc lại mở to hai mắt nhìn hắn, mặc cho nước mắt nóng hổi đọng trong hốc mắt tràn ra ngoài, thật giống như mong muốn cho người khác thấy rõ nước mắt của nàng từng chút một đầy rồi lại rơi như thế nào vậy.
Phương Tông Khác bỗng nhớ tới dáng vẻ của Phương Cẩn Chi khi còn bé.
Khi còn bé Phương Cẩn Chi nói chuyện rất sớm, câu đầu tiên nàng nói chính là “Ca ca”. Phương Tông Khác cho là mình nghe lầm nên không để ý lắm. Nàng vẫn bướng bỉnh kéo vạt áo hắn, nói liên tiếp: “Ca , ca ca, ca ca….”
Làm cho Phương Tông Khác ngây người cả buổi.
So với việc nàng nói chuyện rất sớm thì rất muộn mới biết đi.
Lúc đó Phương Tông Khác cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, làm sao có thể biết được một đứa bé khi nào sẽ biết nói chuyện, biết đi được. Chính nhờ bà vú nói hắn mới biết được những đứa trẻ khác bằng tuổi với Phương Cẩn Chi đều đã biết đi, lanh lợi thậm chí có thể chạy được rồi.
Như vậy sao được.
Muội muội của Phương Tông Khác sao có thể chậm chạp hơn người khác được chứ?
Hắn liền ôm Phương Cẩn Chi đến hoa viên ở phía sau, mặt lạnh lùng dạy nàng tập đi rất nghiêm khắc. Nàng bị té ngã hắn cũng không đến đỡ mà chỉ nhìn nàng ngồi trên mặt đất khóc.
Từ nhỏ nàng đã nhìn hắn mà khóc như thế.
“Ca ca………..”
Nàng chính là như vậy, dùng đôi mắt ấy nhìn hắn, chờ hắn đến ôm nàng, dỗ dành nàng.
Phương Tông Khác thở dài một tiếng, bước chân nặng nề đi từng bước một lên cầu thang, cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt nàng. Hắn mấp máy miệng, nhưng cũng chỉ nói ra được một câu: “Được rồi, đừng khóc nữa………”
“Ngươi không phải là ca ca của ta, không cần ngươi lo!” Phương Cẩn Chi nức nở nói.
Phương Tông Khác đành phải nói: “Ta là ca ca của muội, kể từ ngày ôm muội trở về thì cả đời này đều là ca ca của muội……”
Phương Cẩn Chi càng khóc dữ dội hơn, nàng gục lên đầu gối của Phương Tông Khác khóc nức nở như một đứa trẻ. Phương Tông Khác đau lòng vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng, giống như đứa bé năm đó mới tập đi mà nằm trên đầu gối của hắn khóc vậy.
Tĩnh Ức sư thái nhìn Phương Cẩn Chi mà trái tim như bị đao cắt.
Bà cứ nghĩ rằng đứa bé đó đã chết rồi, hơn nữa còn là do chính bà tự tay bóp chết. Hối hận sao? Bà không biết, lúc đó bà bị Vệ vương nhốt ở biệt viện, Vệ vương phái mấy ma ma ngày đem canh chừng, bà ngay cả muốn chết cũng không thể.
Nhưng bà không muốn sinh con cho hắn!
Nếu không phải vì ngay lúc sinh sản bà bị khó sanh nhưng lại không chịu phối hợp với bà mụ, Vệ vương sẽ không đồng ý mời tỷ tỷ của bà đến.
Đứa bé được sinh ra, bà không muốn nhìn nó dù chỉ một cái, trong lòng bà chỉ có hận. Đứa bé này chính là nỗi nhục nhã, đau đớn của bà.
Vì thế lúc tỷ tỷ ôm đứa bé đến cho bà nhìn, bà đã dùng hết toàn bộ sức lực mà bóp chết đứa bé. Nếu như đứa bé này chết rồi, nỗi nhục nhã của bà cũng sẽ phai nhạt đi!
Không hối hận nhưng đau đớn.
Hổ dữ không ăn thịt con, nó lại là máu mủ ruột thịt của bà mang thai mười tháng, mỗi lần cái thai cử động sao lại không thể lay động trái tim của một người mẹ được chứ?
Mỗi ngày bà quỳ gối sám hối trước Phật tổ, cầu xin Phật tổ cho nữ nhi của bà kiếp sau được đầu thai vào một người trong sạch.
Ban đêm, bà luôn gặp ác mộng, mơ thấy cảnh bà bóp chết đứa bé đó.
Sau này ở trong rừng mai bà gặp được Phương Cẩn Chi, một tiểu cô nương trong trẻo như thế, Phương Cẩn Chi mỉm cười đi đến dắt tay của bà, bàn tay nhỏ bé ấm áp sưởi ấm trái tim.
Mỗi lần nhìn thấy Phương Cẩn Chi, bà luôn không nhịn được nghĩ đến nếu nữ nhi bà còn sống, có lẽ cũng đã lớn như vậy rồi nhỉ? Không, con gái của bà không nên còn sống, nó chỉ là một đứa bé dơ bẩn được sinh ra mà thôi…….
Tĩnh Ức sư thái lại nhìn Phương Cẩn Chi, bước chân lảo đảo hai bước, cuối cùng thân thể ngã về phía sau hôn mê bất tỉnh.
“Văn Nhàn!” Diệp Tiêu vội vàng đỡ bà ngồi lên ghế mây, lấy nước đút cho bà.
Bình Bình và An An vẫn núp ở ngoài của sổ nghe hết tất cả cuộc nói chuyện, cúi đầu nhỏ giọng khóc lên.
“Đừng khóc…….” Cố Hi và Cố Vọng an ủi bọn họ, vừa khuyên nhủ vừa đưa họ trở về phòng đánh đàn.
Tâm trạng của Phương Cẩn Chi chưa được ổn định, nàng cứ ngồi ở trong góc không còn khóc nữa nhưng cũng không nói chuyện.
Lúc chập tối, bỗng nhiên nàng lôi kéo cánh tay của Lục Vô Nghiên, dùng sức túm nhưng vẫn không nói chuyện.
Lục Vô Nghiên nhìn nàng một lát, cẩn thận từng li từng tí ôm nàng. Hắn hôn một cái lên trán nàng, khẽ nói: “Ta biết rồi, ta dẫn nàng về nhà.”
Cả người Phương Cẩn Chi rúc vào trong ngực của hắn.
Phương Cẩn Chi quá an tĩnh. Lúc Lục Vô Nghiên đưa chén đũa cho nàng, nàng cũng ăn chút gì đó, lúc tắm cũng tùy ý để cho Lục Vô Nghiên giúp đỡ.
Ban đêm, nàng vẫn như cũ vô cùng thân mật rúc trong ngực của Lục Vô Nghiên. Mặc dù nàng không mở mắt nhưng Lục Vô Nghiên biết nàng không hề ngủ.
Lục Vô Nghiên nghiên người qua ôm nàng vào trong ngực.
Nàng không ngủ, Lục Vô Nghiên cũng không dám ngủ, chỉ có thể thức cùng nàng.
Đến ngày thứ hai, Phương Cẩn Chi giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn xử lý mọi chuyện trong phủ và chuyện làm ăn của Phương gia như ngày thường.
Lục Vô Nghiên len lén xem qua những khoản mục trong sổ sách cũng không phát hiện ra sai lầm nào.
Mấy ngày kế tiếp, Phương Cẩn Chi cũng vẫn như vậy, trên mặt luôn lộ vẻ tươi cười, xử lý mọi chuyện hết sức trật tự. Càng không nói một lời nào đến Vệ vương, Tĩnh Ức sư thái, cũng không đi Nhập Lâu.
Tất cả đều rất bình thường, chỉ có Lục Vô Nghiên biết ban đêm nàng không ngủ được.
Lục Vô Nghiên chỉ có thể nghĩ tìm gì đó thú vị đến chọc cho nàng vui vẻ, thậm chí hắn còn tìm được hồ cá đặt trên bàn sứ men xanh giống hệt trước kia. Hắn dắt nàng đến ao cá bắt hai con cá chép nhỏ xinh đẹp thả vào hồ cá để nuôi.
Lúc thả hai con cá chép hồng vừa mới bắt được vào trong hồ cá, Lục Vô Nghiên nghiên đầu nhìn Phương Cẩn Chi, nàng vẫn cười, bộ dáng cười rất vui vẻ.
Nhưng mấy ngày nay nàng đều cười như vậy, tươi cười đó đều là giả vờ.
Từ nhỏ nàng đã diễn kịch như vậy.
Lục Vô Nghiên ngầm thở dài, hắn thà rằng Phương Cẩn Chi cứ khóc lóc.
Sớm biết ngày hôm nay, lúc trước hắn nên đem Tĩnh Tư Tĩnh Ức toàn bộ giết chết hết!