Thê Khống

Chương 68: Chương 68: Thánh chỉ




Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Cuối cùng, khi trận bệnh này rút sạch cũng là lúc những chiếc lá mùa thu bay đầy trời.

Phương Cẩn Chi bước ra khỏi tiểu viện, Vệ mụ mụ ôm một cái áo choàng mỏng màu san hô đỏ đuổi theo, bà lấy áo choàng khoác lên người Phương Cẩn Chi, vừa chỉnh lại vạt áo, vừa càu nhàu: “Cô nương vừa khỏi bệnh, trời vẫn còn lạnh lắm, không được để cảm lạnh nữa!”

“Biết rồi, ta mặc ta mặc.” Phương Cẩn Chi thắt lại dây lụa trước ngực, hai mắt cong lên.

Rồi mới mang theo Diêm Bảo Nhi đi đến viện tử của ngoại tổ mẫu để thỉnh an.

Thỉnh an là thứ yếu, chủ yếu là bầu bạn với Lục Giai Bồ.

Ngày hôm nay, thái thái Tần gia dẫn mấy hài tử tới phủ Ôn Quốc Công làm khách, thật ra chủ yếu là vì hôn sự giữa Lục Giai Bồ và Tần Tứ lang. Bát tự vẫn chưa trao đổi, hôm nay hai bên sẽ cùng xem qua.

Tần gia và Lục gia coi như cũng có chút giao tình, cũng rất hiểu rõ nhau. Môn đệ Lục gia cao hơn một chút, nhưng Tần gia cũng không kém, ba thế hệ trong nhà, không biết đã sản sinh ra bao nhiêu Trạng Nguyên, Thám Hoa. Thật sự là dòng dõi thư hương chân chính.

Mấy người lớn nói chuyện trong phòng, đám cô nương Lục gia lôi kéo Lục cô nương Tần Vũ Nam của Tần gia ra thiên sảnh chơi. Lục cô nương Tần gia chỉ mới bảy tuổi, là độ tuổi lanh lợi khiến người ta yêu thương. Từ diện mạo đến dáng vẻ đều xinh đẹp linh hoạt, nhìn là yêu mến ngay. Các cô nương Lục gia đều rất thích nàng.

Bên trong phòng khách chợt vang lên giọng nói thanh thúy của nam tử, Tần Vũ Nam đang ăn bánh dừa liền ngọt ngào nói: “Là Tứ ca!”

Gương mặt Lục Giai Bồ không khỏi hiện lên một mảng đỏ ửng.

“Đi, chúng ta đến sau bình phong nhìn một chút!” Lục Giai Nhân kéo tay Lục Giai Bồ, lôi nàng đi.

Lục Giai Bồ cuống quít lắc đầu: “Đừng như vậy, không hợp lễ nghĩa.”

“Sao lại không hợp lễ nghĩa? Chúng ta cũng không chạy đến phía trước mà! Hơn nữa, mẫu thân bảo chúng ta đợi ở thiên sảnh, không phải là vì để cho tỷ nhìn một chút sao, xem một chút cũng không. . . . . .”

“Đừng nói bậy. . . . . .” Lục Giai Bồ vội vàng bịt miệng Lục Giai Nhân lại.

Lục Giai Nghệ mỉm cười, nói: “Tứ tỷ tỷ xấu hổ kìa!”

Lục Giai Huyên cũng đứng lên, nói: “Ngay cả lén nhìn một cái cũng không nôn nóng, muội nghe nói Tần Tứ lang học hành rất tốt, khoa cử năm sau nhất định có thể đạt được thành tích cao, nói không chừng chính là Trạng Nguyên Lang tiếp theo đấy. Tứ tỷ tỷ không chịu đi nhìn, muội muội lại thấy tò mò về dáng dấp của vị Trạng Nguyên Lang tương lai như thế nào.”

Lục Giai Huyên lại đến kéo tay Phương Cẩn Chi: “Đi, biểu muội cùng ta đi nhìn một cái nào.”

“Được.” Phương Cẩn Chi cười, nhẹ nhàng đi theo Lục Giai Huyên đến phía sau tấm bình phong, xuyên qua kẽ hở của những hoa văn được chạm khắc rỗng nhìn về phía chính sảnh.

Tần Tứ lang tên là Tần Cẩm Phong, hắn đứng trong chính sảnh, đang trả lời Tam thái thái.

Tần Tứ lang cùng tuổi với Lục Giai Bồ, chính là độ tuổi mười lăm như ngọc. Mày kiếm, mắt sáng, là một thiếu niên lang tuấn tú. Hắn đang mặc một bộ hoa phục màu xanh của cây tùng với thắt lưng bằng gấm, càng tôn thêm vẻ anh khí bức người.

Lục Giai Bồ cũng bị Lục Giai Nhân và Lục Giai Nghệ kéo tới đây, nàng len lén liếc mắt nhìn Tần Tứ lang ở bên ngoài, rồi lập tức đỏ mặt không dám nhìn tiếp, nhưng lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn thêm một cái.

Một tiếng “rầm” bất ngờ vang lên, kèm theo đó là tiếng kinh hô của Tần Vũ Nam.

Phương Cẩn Chi vội quay đầu lại, phát hiện Tần Vũ Nam đã ngã từ trên ghế xuống. Có lẽ là lúc ngã xuống đã đụng phải mấy cái đĩa bánh ngọt trên bàn bát tiên, bát đĩa rơi đầy đất, bể văng tung tóe. Mà Tần Vũ Nam đang nhìn bàn tay mình với đôi mắt đỏ ửng, trên đó toàn là máu.

“Trời ơi!” Lục Giai Bồ bị dọa mặt trắng bệch, vội vàng nhấc váy chạy tới. Phương Cẩn Chi, Lục Giai Huyên, Lục Giai Nhân, Lục Giai Nghệ và mấy nha hoàn đang hầu hạ trong phòng cũng chạy qua.

“Vũ Nam!”

Âm thanh ở đây đã kinh động đến mấy người lớn đang nói chuyện trong chính sảnh, đám người thái thái Tần gia, Tam thái thái và Tam nãi nãi vội vã đứng dậy, đi về phía bên này. Người đầu tiên xông vào chính là Tần Tứ lang.

Hắn vội vã xông tới, không cẩn thận đụng phải Lục Giai Nhân đứng ngay cửa. Chẳng qua trong lòng hắn đang sốt ruột muội muội, nên đã không ngừng lại mà vọt tới trước mặt Tần Vũ Nam.

“Tứ ca. . . . . .” Tần Vũ Nam hít hít mũi, tủi thân đưa tay mình cho Tần Tứ lang nhìn.

“Vũ Nam đừng khóc, ca ca thổi thổi một lúc sẽ hết đau ngay.” Tần Cẩm Phong bồng Tần Vũ Nam từ trên mặt đất lên,đặt lên chiếc giường La Hán ở bên cạnh.

Bọn nha hoàn đã bưng nước sạch, băng vải và thuốc trị ngoại thương đã được chuẩn bị chu đáo đến. Nha hoàn của Tần Vũ Nam muốn băng bó cho nàng nhưng bị Tần Tứ lang ngăn lại. Hắn nâng bàn tay nhỏ bé của muội muội lên, cau mày xử lý vết thương cho nàng.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Tam thái thái lạnh mặt, nhìn mấy cô nương Lục gia ở trong phòng.

Mấy vị cô nương Lục gia ai nấy đều cúi đầu, không dám hé răng.

Vẫn là Lục Giai Bồ lấy dũng khí, nói: “Là con không tốt, không chiếu cố Tần muội muội chu đáo.”

Tần thái thái vội vàng cười nói: “Không sao cả, nhất định là Nam Nam nhà chúng ta lại nghịch ngợm rồi.”

“Là do con không cẩn thận té ngã, không liên quan đến mấy tỷ tỷ Lục gia.” Tần Vũ Nam ngẩng đầu lên, vội vàng giải thích. Trong hốc mắt của nàng còn có một chút nước mắt, giọng nói cũng hơi run run.

Tần Cẩm Phong vuốt vuốt đầu muội muội, đau lòng nói: “Vũ Nam của chúng ta là dũng cảm nhất.”

Tần Vũ Nam bày ra một gương mặt tươi cười với Tần Tứ lang.

“Thật là một đứa bé hiểu chuyện, bị thương thành ra như vậy, còn nói chuyện thay cho mấy tỷ tỷ của ngươi!” Tam nãi nãi cười cười đi tới, khen rồi lại khen Tần Vũ Nam. Trong lòng bà ta thì thở phào nhẹ nhõm.

Vết thương trên tay Tần Vũ Nam cũng không sâu, chỉ là một vết rách nhỏ. Nhưng tướng mạo của cô nương gia không thể để tổn thương dù chỉ một chút, ai biết sau này có thể lưu lại sẹo hay không.

Tam nãi nãi lo lắng chuyện nhỏ ngoài ý muốn này sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của Lục Giai Bồ và Tần Tứ lang. Chẳng qua chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn, bà ta đã có ấn tượng rất tốt với Tần Tứ lang. Thật giống như đã thừa nhận chắc chắn người nữ tế này rồi.

Hiện tại nhìn thấy thái độ không để ý của thái thái Tần gia, trong lòng Tam nãi nãi mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi trừng mắt nhìn hai nữ nhi một cái.

Lục gia vừa lòng Tần Tứ lang, Tần gia cũng cực kỳ yêu thích Lục Giai Bồ. Mối hôn sự này đã hoàn toàn được quyết định. Chỉ là, lời nói và việc làm của gia đình đại hộ vẫn luôn lưu lại một con đường, tính toán trên từng câu từng chữ. Nếu nói trực tiếp, vậy thì cái gì cũng không nói. Hiện tại chẳng qua cũng chỉ là chủ ý của hai nhà, sau này Tần gia còn phải mời mai mối, thiếp mời nạp cát, mỗi một nghi thức cứ chiếu theo trình tự mà làm.

Những ngày kế tiếp, Tần Tứ lang thường xuyên tới Lục gia làm khách, mượn danh nghĩa tìm Lục Vô Ki, nhiều lần mời mấy cô nương Lục gia ngắm hoa nghị thơ. Mặc dù chủ yếu là mời Lục Giai Bồ, nhưng các cô nương Lục gia khác cũng luôn đi theo bầu bạn để tránh dị nghị.

Phương Cẩn Chi cũng đi một lần, sau đó thật sự không muốn đối mặt với ánh mắt quan sát lạnh lùng của Lục Vô Ki, cuối cùng lấy cớ thân thể không được thoải mái để từ chối.

Đợi đến khi người mai mối của Tần gia đến, sau khi hai nhà quyết định hôn kỳ, Tần Tứ lang cũng không tiện qua lại nữa.

Phương Cẩn Chi định tự tay thêu một bức phi cẩm tặng cho Lục Giai Bồ, dù sao trong đám biểu tỷ muội ở Lục gia, Lục Giai Bồ là người đầu tiên đối xử tốt với nàng.

“Cô nương, người đã thêu một ngày rồi. Nên nghỉ ngơi một chút đi.” Diêm Bảo Nhi bưng nước trà đi vào.

Phương Cẩn Chi nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, âm u. Thời gian trôi qua nhanh như vậy. Nàng dọn dẹp châm tuyến xong, lắc lắc cổ tay có chút ê ẩm. Sau đó nhân lúc Diêm Bảo Nhi quay lưng đi, nàng vuốt vuốt ngực.

Gần đây ngực nàng rất trướng, còn mơ hồ cảm thấy đau đau.

“Cô nương.” Mễ Bảo Nhi vén rèm đi vào. “Người bên viện Thùy Sao tới, nói là Tam thiếu gia mời người qua đó cùng dùng bữa tối.”

“Được!” Vừa nghe người khác nhắc đến Lục Vô Nghiên, trong lòng Phương Cẩn Chi liền cảm thấy vui vẻ. Vừa nghĩ tới sắp được gặp Tam ca ca của nàng, vui sướng trong lòng Phương Cẩn Chi như muốn tràn ra ngoài.

Bởi vì Phương Cẩn Chi biết tại sao Lục Vô Nghiên lại gọi nàng sang đó -- ngày mai là sinh thần của nàng.

“Tam ca ca!” Phương Cẩn Chi chạy ào vào viện Thùy Sao, gió thổi chiếc váy xếp màu thạch lựu đỏ của nàng bay phất phơ, giống như một đóa hoa diên vĩ đỏ thắm.

“Chậm lại.” Lục Vô Nghiên đứng dưới mái hiên, chờ nàng chạy tới, nắm lấy tay của nàng đi vào trong phòng.

“Hôm nay có phải có rất nhiều thức ăn ngon hay không?” Phương Cẩn Chi nghiêng mặt qua, ngước đầu nhìn Lục Vô Nghiên.

“Ừ, Nhập Huân đã bận rộn rất lâu.”

Mặc dù Nhập Phanh không phải xuất giá gả cho Lục Tử Cảnh như đã nói, nhưng đã không còn thích hợp ở bên cạnh Lục Vô Nghiên. Lần trước, ngày thứ hai sau khi hôn sự của nàng ấy được quyết định, Lục Vô Nghiên đã cấp cho nàng ấy một cái viện tử nhỏ sống một mình, còn phái tới hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng ấy.

Mấy tháng gần đây, trong viện Thùy Sao đã có rất nhiều người thay thế Nhập Phanh, ra ra vào vào, đại đa số đều không vượt qua được năm ngày liền bị Lục Vô Nghiên đuổi đi. Phương Cẩn Chi xoè hai bàn tay ra đếm đếm, có lẽ đã vượt quá hai mươi người rồi.

Chỉ có Nhập Huân của hiện tại là lưu lại lâu nhất, chớp mắt một cái đã gần nửa tháng.

Phương Cẩn Chi hy vọng Nhập Huân có thể lưu lại, không tiếp tục thay đổi nữa, cũng có thể hầu hạ Lục Vô Nghiên thoải mái hơn một chút. Chuyện nấu nướng này, mỗi người đều có một phong cách khác nhau, từ nhỏ Phương Cẩn Chi đã quen tay nghề của Nhập Phanh, hiện tại đổi thành Nhập Huân, vẫn còn có một chút không thích ứng.

Nhưng tài nghệ nấu nướng của Nhập Huân cũng rất tốt, mỗi lần ăn uống Phương Cẩn Chi đều phải khen ngợi, sợ Lục Vô Nghiên sẽ vì nàng mà đổi người.

Chỉ là, so sánh Nhập Huân với Nhập Phanh, Phương Cẩn Chi vẫn thích Nhập Phanh hơn một chút. Bởi vì tính tình của Nhập Phanh dịu dàng hơn, luôn chăm sóc người khác chu đáo tỉ mỉ. Giống như gió xuân lướt qua mặt. Mà tính tình Nhập Huân lại có chút giống Nhập Trà, đều hết sức tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, nói nhiều hơn một câu cũng không chịu nói, có chút lạnh đạm.

Phương Cẩn Chi biết như vậy là tốt nhất, hầu hạ bên cạnh Lục Vô Nghiên, cũng sẽ không gây phiền phức cho Lục Vô Nghiên, nhưng nàng vẫn còn có chút hoài niệm Nhập Phanh.

Dĩ nhiên, nàng vẫn không biết tại sao Lục Vô Nghiên lại điều Nhập Phanh đi. Có lẽ cả đời này của nàng cũng sẽ không biết.

“Ăn xong chưa?” Lục Vô Nghiên hỏi.

Phương Cẩn Chi vội gật đầu không ngừng: “Ăn xong rồi, tay nghề của Nhập Huân thật tốt!”

“Vậy thì đứng lên đi, dẫn muội đến một nơi.” Lục Vô Nghiên đứng dậy, kéo Phương Cẩn Chi đứng lên theo, rồi tự mình mặc áo choàng cho Phương Cẩn Chi, sau đó đội cho nàng một cái nón rộng vành có mạng che mặt bằng lụa mỏng, rồi mới nắm tay nàng đi ra ngoài.

Đây là lúc hoàng hôn đang chìm dần về phía tây, trong ánh nắng chiều chồng chất lên nhau, hắn nắm lấy tay nàng, chậm rãi đi ra khỏi phủ Ôn Quốc Công. Đám hạ nhân trên đường gặp phải đều cúi đầu, không dám nhìn bọn họ tay trong tay.

Trên xe ngựa, Phương Cẩn Chi lấy cái mũ rộng vành xuống, hỏi Lục Vô Nghiên: “Tam ca ca, chúng ta đi đâu đây?”

Lục Vô Nghiên chỉnh lại mớ tóc có hơi rối trên thái dương nàng, mới nói: “Chợ.”

Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người huyên náo, tiếng rao hàng nối tiếp nhau, từng đợt mùi thơm truyền tới, báo hiệu sự náo nhiệt của khu chợ. Lục Vô Nghiên đội chiếc nón che mặt lại cho Phương Cẩn Chi, rồi mới nắm tay nàng, hòa vào dòng người.

Kiếp trước, sau khi Lục Vô Nghiên xưng đế, hắn vẫn luôn cô tịch một mình. Ngày tết, hắn đi đến những phố phường náo nhiệt, nhìn cuộc sống của bình dân bách tính, trong lòng hâm mộ vô tận. Khi đó, hắn rất muốn bỏ xuống tất cả, cùng với người mình yêu đi khắp chân trời, tham quan phong cảnh. Nhưng người hắn yêu đã sớm không còn. Bao nhiêu lần đưa tay ra giữa không trung, lòng bàn tay của hắn luôn trống trải.

Lục Vô Nghiên rũ mắt, nhìn xuống tay mình. Bàn tay mềm mại như không xương của Phương Cẩn Chi đang được hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, lấp đầy cả trái tim hắn.

“Tam ca ca! Muội có thể mua bánh bao hấp không?” Ánh mắt của Phương Cẩn Chi sáng lấp lánh, nàng hỏi Lục Vô Nghiên nhưng ánh mắt lại dừng lại trên xửng bánh bao hấp bốc khói nghi ngút.

“Dĩ nhiên.”

“Ưm. . . . . .” Phương Cẩn Chi sờ sờ hông của mình. “Muội không mang tiền. . . . . .”

Lục Vô Nghiên chỉ cười, cho đến khi Phương Cẩn Chi bừng tỉnh đại ngộ, nàng ngọt ngào làm nũng: “Muội có Tam ca ca nha, Tam ca ca nhất định sẽ mua cho muội. Nếu Tam ca ca cũng không mang tiền, vậy bán Tam ca ca đi! Nhất định có thể bán được thật nhiều tiền!”

Bàn tay Lục Vô Nghiên đang nắm lấy tay nàng dùng sức cào vào lòng bàn tay nàng một cái, rồi mới dắt nàng đi mua bánh bao hấp. Mua nguyên một xửng, nhưng chỉ cầm đi một cái. Một cái còn chưa ăn xong, Phương Cẩn Chi lại kêu muốn gà lá sen, kẹo hồ lô, bánh gạo, ngay cả bánh nướng rẻ nhất ven đường nàng cũng đòi một cái.

Là cô nương sinh ra trong một gia đình đại hộ, đây là lần đầu tiên Phương Cẩn Chi xuất phủ đi vào chợ của bình dân bách tính, nàng nhìn cái gì cũng đều cảm thấy ly kỳ, ăn thứ gì cũng đều cảm thấy thơm ngọt.

Lục Vô Nghiên lẳng lặng nhìn nàng cúi đầu ăn một củ khoai lang nướng nóng hổi, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

“Tam ca ca, muội ăn xong rồi!” Phương Cẩn Chi vỗ tay một cái, muốn nắm tay Lục Vô Nghiên, mới phát hiện trên tay của nàng dính đầy bột, dơ dáy bẩn thỉu.

Nàng khổ não nhìn bàn tay của mình, lại nhìn bàn tay của Lục Vô Nghiên. Vẫn muốn nắm lấy.

Lục Vô Nghiên cười lắc lắc đầu, kéo tay nàng qua, cầm khăn cẩn thận lau đi vết bẩn trên tay nàng.

Phương Cẩn Chi mở to mắt nhìn, rồi bất ngờ giơ tay lên, dùng đầu ngón tay bẩn thỉu quẹt một cái lên mặt Lục Vô Nghiên. Sau đó nàng vén khăn che mặt lên một chút, le lưỡi về phía Lục Vô Nghiên, rồi hỏa tốc hạ tấm lụa mỏng xuống, xoay người chạy vào biển người.

Lục Vô Nghiên nhìn bóng lưng của nàng đang hòa vào biển người, vừa giận vừa buồn cười. Nụ cười trên mặt hắn hơi lắng đọng, nhìn theo bóng lưng của Phương Cẩn Chi, lặng lẽ nói --

Chỉ mong kiếp này, bất kể là dòng người chuyển động, bất kể là thiên quân vạn mã, bất kể là đăng đế thành hoàng, đều sẽ được đồng hành với muội.

Phương Cẩn Chi chạy một lúc, rồi dừng bước trên một cây cầu nhỏ, bởi vì nàng chạy khá lâu mà Lục Vô Nghiên vẫn chưa đuổi tới. Phương Cẩn Chi xoay người, dòng người chuyển động phía sau lưng, nhưng chỉ duy nhất không thấy Tam ca ca của nàng.

Sắc trời đã tối hẳn, tối tăm u ám vẫn luôn có thể tăng thêm sự sợ hãi trong lòng người.

“Tam ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi mờ mịt nhìn nhân ảnh đông nghịt, trong lòng lo lắng.

Nàng đột nhiên rất hối hận, hoàn toàn không nên buông tay Lục Vô Nghiên.

“Ở đây.”

Bỗng nhiên, dưới cầu vang lên một giọng nói quen thuộc, Phương Cẩn Chi vội vã đi tới thành cầu, nhìn xuống dưới. Trên mặt sông uốn lượn là vô số hoa đăng mang hình dạng cánh hoa, những ngọn đèn tô điểm cả con sông. Mà Lục Vô Nghiên đang ngồi bên bờ sông, lần lượt thả hoa đăng vào trong nước.

Sóng nước chập chờn hòa với ánh sáng những ngọn đèn xinh đẹp chiếu vào hoa phục trắng trên người hắn.

“Tam ca ca!” Phương Cẩn Chi nhấc váy, chạy như bay về phía Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên đứng dậy, trước khi nàng chạy tới đã dang hai tay ra, ôm nàng vào lòng.

“Tam ca ca, muội tưởng rằng huynh đã vứt bỏ muội!”

“Nói bậy.” Lục Vô Nghiên cười. “Đời này, không có khả năng đánh mất muội lần nữa.”

Một chiếc thuyền con nhấp nhô theo sóng nước, Lục Vô Nghiên dắt tay Phương Cẩn Chi bước lên thuyền, xuôi theo dòng.

Phương Cẩn Chi ngồi bên mép thuyền, thò tay xuống mặt sông cầm lên một cái hoa đăng, nâng niu trong lòng bàn tay nhìn chăm chú. Nàng ngẩng đầu, nhìn về bờ sông, hai bên đều có rất nhiều ngời được bố trí lần lượt thả hoa đăng xuống dòng sông.

Hoa đăng mang theo một ngọn đèn dầu trôi lênh lênh trên mặt sông, một cái lại một cái, trôi đến gần Phương Cẩn Chi.

“Tam ca ca, rất nhiều hoa đăng!” Phương Cẩn Chi quay đầu lại, nhìn Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên nói gì đó, Phương Cẩn Chi nghe không rõ. Bởi vì tiếng pháo hoa nổ vang bên tai nàng. Nàng nghi hoặc nhìn lên bầu trời đầy sao, từng chùm từng chùm pháo hoa tạo nên một bức họa đầy ý nghĩa nơi cuối chân trời.

Phương Cẩn Chi kéo Lục Vô Nghiên đứng dậy, nàng ngước nhìn pháo hoa rợp trời, trong lòng vui sướng.

Nàng muốn chờ khi pháo hoa kết thúc, sẽ nói chuyện với Lục Vô Nghiên, thế nhưng pháo hoa vẫn liên tục được đốt lên cứ như kéo dài đến vô tận.

Lục Vô Nghiên cởi cẩm bào hoa văn hình mây trên người xuống, khoác lên người Phương Cẩn Chi, tránh để nàng cảm lạnh.

Phương Cẩn Chi dùng sức lắc đầu một cái, cởi cẩm bào trên người nàng ra, nhón chân lên mặc lại cho Lục Vô Nghiên. Nàng ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng nói: “Muội không lạnh! Tam ca ca sợ lạnh!”

Lục Vô Nghiên cười ôm nàng vào trong ngực, cùng nàng ngắm nhìn ngàn dặm pháo hoa.

Một lúc sau, Lục Vô Nghiên chỉ chỉ khoang thuyền, ý bảo Phương Cẩn Chi đến mở cửa khoang thuyền ra. Phương Cẩn Chi có chút lưu luyến không rời nhìn pháo hoa rợp trời một cái rồi mới đến kéo cửa khoang thuyền.

Cửa khoang thuyền dễ dàng bị nàng kéo ra, ngay sau đó, Phương Cẩn Chi cảm thấy hoa mắt, giống như có thứ gì đó đập vào mắt, nàng không khỏi lui về phía sau hai bước, tựa vào ngực Lục Vô Nghiên.

Hằng hà sa số đom đóm từ trong khoang thuyền bay ra ngoài, mang theo ánh sáng nhấp nháy, giống như một dị cảnh kỳ ảo hung hăng tiến vào mắt Phương Cẩn Chi.

Ánh sáng.

Toàn bộ thế giới đều là ánh sáng.

Đợt bắn phóa hoa này kéo dài tận hai canh giờ, dẫn đến toàn bộ người dân Hoàng Thành ra khỏi nhà, ngửa đầu quan sát, suy đoán không ngừng.

Khi chùm pháo hoa cuối cùng bắn vào không trung, nở rộ rồi tan biến ở cuối chân trời, thì Phương Cẩn Chi xoay người, ngước nhìn Lục Vô Nghiên, nàng muốn nói đa tạ, lại phát hiện một chữ cũng không thể thốt ra, chỉ đứng lẳng lặng nhìn hắn như vậy.

Lục Vô Nghiên khẽ cong khóe miệng, chỉ chỉ lầu các bên sông.

Phương Cẩn Chi nghi hoặc nhìn sang, chỉ thấy có rất nhiều người đang đứng dọc theo hai bờ sông, còn có dọc theo nóc nhà hai bên bờ cũng đứng rất nhiều người, trong tay bọn họ đều cầm một chiếc đèn Khổng Minh.

Tiếng gõ báo giờ tý vang lên, những người đó đồng loạt buông tay, đèn Khổng Minh được bọn họ nâng niu trong tay đồng loạt bay lên trời cao.

“Trên đèn có hoa văn sao?” Phương Cẩn Chi híp mắt nhìn chăm chú.

Lục Vô Nghiên đưa tay, tiếp nhận một ngọn đèn Khổng Minh từ trong tay một người trên bờ.

Trên mỗi chiếc đèn Khổng Minh đều được vẽ những cành hoa cực kỳ tinh xảo. Khuê danh của cô nương gia tất nhiên không thể xuất hiện, cho nên Lục Vô Nghiên mới dùng cành hoa để thay thế.

“Qua hôm nay, Cẩn Chi sẽ được mười ba tuổi.” Lục Vô Nghiên đưa chiếc đen Khổng Minh đang cầm trong tay cho Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nâng niu nó trong tay như trân bảo. Trong bối cảnh hàng vạn hoa đăng nhấp nhô trên mặt sông, hàng ngàn chiếc đèn Khổng Minh từ từ bay lên không trung, giữa hằng hà sa số đom đóm chung quanh, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, hướng về phía chiếc đèn Khổng Minh trong tay mà ước nguyện.

Cầu nguyện xong, Phương Cẩn Chi mở mắt, nở một nụ cười rực rỡ. Nàng buông tay, để chiếc đèn Khổng Minh bay lên. Mang theo nguyện vọng của nàng, từ từ bay vào những chiếc đèn Khổng Minh khác.

“Tam ca ca, đây thật giống như một giấc mộng. . . . . .” Phương Cẩn Chi đang ngửa đầu, thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn Lục Vô Nghiên ở sau lưng. Nàng kinh ngạc nhìn hộp gấm trong tay Lục Vô Nghiên.

Phương Cẩn Chi kinh ngạc nói: “Còn có lễ vật sao?”

Lục Vô Nghiên cười bất đắc dĩ: “Đây không phải là lễ vật ta cho muội, là mẫu thân ta đưa cho muội.”

Phương Cẩn Chi càng kinh ngạc hơn.

Lục Vô Nghiên tùy ý ngồi xuống mặt thuyền, sau đó kéo Phương Cẩn Chi ngồi lên đùi, rồi nói: “Mở ra xem một chút có thích hay không.”

“Dạ!”

Hộp gấm được mở ra, Phương Cẩn Chi bị màu vàng sáng chói bên trong làm cho kinh ngạc. Hai quyển trục thêu hoa văn hình rồng lẳng lặng nằm bên trong hộp gấm, không cần mở ra cũng biết đây là hai đạo thánh chỉ!

Phương Cẩn Chi bối rối, hơi mất tự nhiên hỏi: “Cái này. . . . . . là phải tiếp chỉ sao? Phải lạy sao?”

“Không cần, mở ra xem là được rồi. Nếu muội không thích thì cứ ném chúng xuống sông.” Lục Vô Nghiên đặc biệt thích dáng vẻ hơi luống cuống của Phương Cẩn Chi lúc này.

“Tam ca ca, huynh lừa muội, sao có thể ném thánh chỉ!” Phương Cẩn Chi xoay đầu lại, không tiếp tục để ý Lục Vô Nghiên.

Nàng mở đạo thánh chỉ thứ nhất trong hộp gấm ra, đọc cẩn thận.

“. . . . . . Phương gia có nữ nhi, Phương Cẩn Chi tài đức vẹn toàn, đoan trang xinh đẹp. Dưới gối Cẩm Hi Vương không có nữ nhi, đặc biệt thu làm nghĩa nữ. Phong làm Cẩn Thạc Quận Chúa. . . . . .”

Hai tay Phương Cẩn Chi run lên, suýt chút nữa đánh rơi thánh chỉ.

Nàng cúi đầu, đọc lại nội dung trên thánh chỉ hai lần, mới miễn cưỡng đè xuống nỗi khiếp sợ trong lòng.

Lục Vô Nghiên cười nói: “Không xem đạo thánh chỉ còn lại sao?”

“Đúng, còn có một cái. . . . . . Nói không chừng là bác bỏ đạo thánh chỉ thứ nhất đấy. . . . . .” Phương Cẩn Chi lẩm bẩm mở đạo thánh chỉ thứ hai ra. Đợi đến khi nàng đọc xong nội dung trên đạo thánh chỉ thứ hai này, lại càng ngẩn ngơ không thôi.

Đạo thứ hai này, là thánh chỉ tứ hôn.

Lục Vô Nghiên cố ý trêu nàng, nói: “Nếu không thích, có thể ném chúng đi.”

“Muội thích! Muội thích!” Phương Cẩn Chi nâng hai đạo thánh chỉ vào trong lòng, vô cùng vui mừng .

Lục Vô Nghiên khẽ cười, ôm bé con của hắn chặt hơn một chút.

“Tam ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi chợt bắt đầu ấp a ấp úng .

Trong lòng Lục Vô Nghiên lấn cấn, chẳng lẽ nàng lại muốn đổi ý?

“Muội. . . . . . hình như muội lại làm bẩn y phục của huynh. . . . . .” Phương Cẩn Chi đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ.

Lục Vô Nghiên hơi sửng sốt, hắn khẽ đẩy Phương Cẩn Chi ra một chút, liền nhìn thấy một vết máu giống như lạc mai trên cẩm bào màu trắng hoa văn hình mây của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.