Thê Khống

Chương 105: Chương 105: Tiếp tục




Tiệc cưới của Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi gần như cả triều đình đều tới, Hoàng Đế mang theo Húc Quý Phi đích thân tới, đương nhiên Trưởng Công Chúa cũng sẽ có mặt, ngay cả Lục Thân Ky đang đóng giữ ở biên cương cũng tranh thủ chạy về.

Văn võ bá quan trong triều còn có ai dám không đến?

Còn có sự hiện diện của những học giả danh môn thế gia.

Huống chi, Lục gia bày tiệc rượu kéo dài cả con phố trước phủ Ôn Quốc Công, chiêu đãi cả bình dân bách tính. Chỉ cần nói một tiếng chúc mừng, thì có thể tùy ý ăn bữa tiệc sơn hào hải vị.

Sáng sớm Phong Dương Hồng đã tới phủ Ôn Quốc Công, Phong phu nhân cũng cùng với người bên phủ Vinh Quốc Công trong vai trò nhà mẫu thân, đến Phương gia từ rất sớm.

Nhưng chào đón bọn họ lại là hai cánh cửa đóng kín.

Phương gia đã người đi lầu trống.

Đội ngũ đón dâu im phăng phắc, rồi không nhịn được lén nhìn Lục Vô Nghiên đang ngồi trên lưng ngựa.

Sắc mặt Lục Vô Nghiên trầm tĩnh như nước.

Bà mối nhắm mắt chạy tới trước ngựa Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng hỏi nên làm gì.

Nhưng dường như Lục Vô Nghiên lại chẳng hề nghe thấy, ánh mắt của hắn cứ dán chặt vào Phương phủ.

Tính xấu của Lục Vô Nghiên nổi danh thối nhất Hoàng Thành, bà mối hỏi một lần cũng không dám hỏi lần thứ hai, vẻ mặt lo lắng đứng trước ngựa, vô cùng lúng túng.

Người lúng túng đâu chỉ có một mình bà? Cả đội ngũ đón dâu, cùng với bách tính bình thường đứng hai bên đường xem náo nhiệt ai mà không lúng túng khác thường?

Nhập Trà đi theo phía sau vội vã chạy tới, có chút lo lắng gọi Lục Vô Nghiên ba tiếng.

“Cái gì?” Lúc này Lục Vô Nghiên mới phục hồi tinh thần.

“Kính xin Tam thiếu gia chỉ thị tiếp theo nên làm gì. . . . . .” Nhập Trà dè dặt hỏi.

“Tiếp tục.” Lục Vô Nghiên quay đầu ngựa lại, mang theo đội ngũ đón dâu, mang theo kiệu hoa trống không một bóng người, xoay người quay về phủ Ôn Quốc Công.

Tiệc cưới vẫn được tiếp tục.

-- cho dù không có tân nương tử.

Yến tiệc trước phủ Ôn Quốc Công vẫn tiếp tục diễn ra, chỉ cần một câu chúc mừng là có thể được ăn sơn hào hải vị mà quanh năm không ăn được một miếng. Trong tiệc mừng, từng món từng món ngon vẫn được tiếp tục bưng lên, những lời chúc mừng vẫn vang lên không ngớt.

Một tiệc cưới tưng bừng náo nhiệt cỡ nào.

Tân nương tử chạy trốn, những lời chúc mừng cũng ngưng trệ. Mọi người lén lút nhìn về phía Lục Vô Nghiên, trong mắt là tò mò, là bất bình, còn có xem náo nhiệt.

Chỉ là, bữa tiệc cưới này không giống bình thường, mọi người đều yên tĩnh, ai cũng không dám lên tiếng, chỉ có ánh mắt âm thầm trao đổi.

“Vô Nghiên?” Trưởng Công Chúa và Lục Thân Ky rời khỏi đám người, đuổi theo Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên dừng bước lại, hắn xoay người, nhìn phụ mẫu của của mình, cảm thấy hơi mệt mỏi nói: “Để tiệc cưới tiếp tục.”

Lục Thân Ky cau mày, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Là Cẩn Chi chạy trốn, hay bị người ta lừa trốn? Nhi tử, con đừng sốt ruột, lão tử bắt người về cho con!”

Ông nói xong, liền hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, vừa đi vừa lệnh cho Phó Tướng đi bên cạnh điều động binh mã.

Trưởng Công Chúa trầm tư một lúc, mới tiến lên phía trước, vỗ vỗ vào vai Lục Vô Nghiên, trấn an hắn: “Được, mẫu thân đã hiểu ý của con.”

Lục Vô Nghiên gật đầu một cái.

Trưởng Công Chúa trở lại đại sảnh im lặng như tờ, đứng bên cạnh Sở Hoài Xuyên, ánh mắt uy nghiêm của bà quét một vòng quanh đại sảnh, nghiêm trang nói: “Nhi tức của Bổn cung trùng hợp bị nhiễm phong hàn, lúc này đang nghỉ ngơi ở hậu trạch. Tiệc cưới này vẫn tiếp tục, chư vị xin tận hứng.”

Bà bưng ly rượu thị nữ đưa qua uống một hơi cạn sạch.

Sở Hoài Xuyên cũng bưng ly rượu từ tay thị nữ, cười nói: “Vậy thì để Cẩn Chi nghỉ ngơi thật tốt mới phải.”

Hắn lại chỉ vào đám người Lục gia: “Phải thỉnh đại phu tốt nhất.”

Người của Lục gia đồng thanh đáp lời, trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười, chỉ là, nụ cười này nhìn không chân thành tha thiết lắm.

Hoàng Đế và Trưởng Công Chúa đã nói như vậy, còn ai dám dị nghị? Từng người từng người một đều nâng ly rượu lên vui vẻ uống tiếp, giống như vẫn tham gia vào một bữa tiệc mừng bình thường.

Sở Hoài Xuyên nghiêng đầu, đến gần Trưởng Công Chúa, hỏi: “Hoàng tỷ, Cẩn Chi thế nào?”

“Không thấy.” Trên mặt Trưởng Công Chúa vẫn treo nụ cười đoan trang như cũ, nhưng giọng nói của bà đã có thêm mấy phấn phiền não.

“Chuyện này. . . . . .” Sở Hoài Xuyên khẽ nhíu mày. “Vô Nghiên đâu?”

“Để nó trở về nghỉ ngơi rồi, ý của nó là tiệc cưới vẫn cứ tiếp tục, những chuyện khác sau này hãy nói. . . . . .”

Sở Hoài Xuyên trầm tư một lát, lo lắng nói: “Hoàng tỷ, Trẫm không yên tâm Vô Nghiên.”

“Bổn cung hiểu ý đệ.” Trưởng Công Chúa uống thêm một ly rượu. “Đã nhiều năm như vậy, Vô Nghiên vẫn không chịu ra ngoài. Những năm này, mặc dù nó soi mói mọi chuyện, nhưng thân là mẫu thân, Bổn cung biết thật ra nó chẳng có hứng thú với bất cứ cái gì, chẳng muốn cái gì, cũng không có bất cứ chấp niệm gì, ngay cả tính mạng đối với nó mà nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao. . . . . .”

“Trừ Phương Cẩn Chi.”

Sở Hoài Xuyên tiếp lời: “Đúng vậy, Vô Nghiên không thích thứ gì cả, nhưng thích Phương Cẩn Chi giống như nhập ma, từ lúc Phương Cẩn Chi vẫn còn là một tiểu hài tử, cả ngày lẫn đêm đều để con bé ở bên cạnh.”

“Xuyên Nhi, Bổn cung lo lắng nếu không tìm được Phương Cẩn Chi về, Vô Nghiên sẽ mất đi chấp niệm duy nhất, sẽ trở lại bộ dạng trước kia. . . . . .” Trưởng Công Chúa nhắm mắt lại, giấu đi sự mệt mỏi và lo lắng trong đôi mắt.

Chỉ cần những lúc có người ngoài ở đây, Trưởng Công Chúa chưa bao giờ dám để lộ ra nửa phần mệt mỏi.

“Hoàng tỷ đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm về được.” Sở Hoài Xuyên lặng lẽ thở dài.

Hắn thiếu Lục Vô Nghiên, thiếu Lục Vô Nghiên quá nhiều, cả đời này cũng trả không hết.

Lục Giai Bồ ở bên cạnh nghe được đoạn đối thoại giữa Trưởng Công Chúa và Sở Hoài Xuyên, khác với hai người bọn họ, Lục Giai Bồ lo lắng cho Phương Cẩn Chi hơn.

Lục Vô Nghiên một mình trở về viện Thùy Sao, đẩy cửa sổ chính sảnh ra, trên trường tháp bên dưới cửa sổ trống không, trên cái ghế chân cao ở đằng xa cũng trống không. Trong thoáng chốc, dường như hắn nhìn thấy một Phương Cẩn Chi sáu tuổi đang đứng trên cái ghế mân côi nhỏ, nhón chân lên để nhìn hai con cá chép đỏ bên trong cái hồ cá men sứ xanh. Chớp mắt một cái, hình ảnh của nàng lại thay đổi, trở thành một thiếu nữ yểu điệu, ngồi trên ghế chân cao hai chân buông thỏng xuống, tay cầm một cái lông chim tước trêu chọc hai con cá chép già mập ú bên trong hồ cá bằng sứ men xanh.

Một cơn gió mùa xuân ấm áp thổi qua ô cửa sổ đã mở hơn phân nửa, trên ghế chân cao không một bóng người.

Lục Vô Nghiên đi tới, rũ mắt nhìn đàn cá bên trong hồ sứ men xanh. Hai con cá mập ú nổi lềnh bềnh trên mặt nước, ngửa cái bụng trắng hếu, đã chết. Mấy con cá nhỏ bị hắn bắt tới sau này đang thong thả bơi lòng vòng quanh xác của bọn chúng.

Lục Vô Nghiên xoa tay, đẩy hồ cá men xanh trên cái bàn chân cao xuống đất.

Hồ cá vỡ tan tành trên mặt đất, mấy con cá chép nhỏ lăn lộn trong vũng nước đọng, tìm kiếm những giọt nước cuối cùng. Động tác giãy giụa của bọn chúng từ từ chậm lại, rồi không còn cử động.

Lục Vô Nghiên chậm rãi đi vào lầu các, hắn đi tới gian phòng thứ hai, đó là phòng thêu.

Trên khung thêu vẫn còn bày một cái hà bao màu phấn trắng, hai đóa hoa sen màu hồng phấn còn thêu dang dở.

Hắn thoáng nhìn thấy bóng dáng Phương Cẩn Chi đang ngồi trên ghế mây, ngước đầu cười cong đôi mắt nguyệt nha, ngọt ngào nói với hắn: “Tam ca ca, huynh không được lộn xộn, đợi muội trở lại sẽ thêu tiếp! Chúng ta đã thảo luận rồi, chờ khi muội thêu xong, huynh phải mặc y phục màu hồng phấn để phối hợp với nó đấy! Nào, chúng ta ngoéo tay đi!”

Lục Vô Nghiên hối hận.

Hắn không nên quá băn khoăn cho cảm nhận của Phương Cẩn Chi, hắn không nên tiến hành theo tuần tự, hắn không nên im lặng đợi nàng thích mình, đợi nàng tin tưởng mình, đợi nàng trưởng thành.

Hắn nên giết hết những người có liên quan.

Hắn nên xây một tòa cung điện, nuôi dưỡng Phương Cẩn Chi ở trong đó, không cho bất cứ kẻ nào tiếp xúc với nàng!

Lúc Phương Cẩn Chi tỉnh lại đã là ba ngày sau, nàng cảm thấy toàn thân không có chút sức lực, hơn nữa còn nhức đầu không chịu nổi, chỉ muốn ngủ. Nàng cố gắng mở mắt, rốt cuộc nhìn thấy gương mặt lo lắng của Bình Bình và An An.

“Tỷ tỷ!”

“Tỷ tỷ. . . . . .”

Phương Cẩn Chi cố sức muốn giữ bản thân duy trì tỉnh táo, nhưng nàng không làm được, hai mắt nhanh chóng híp lại, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ lần nữa. Trong mơ màng nàng biết Bình Bình và An An đang cho nàng uống nước, rồi thủ thỉ bên tai nàng rất nhiều lời.

Rốt cuộc Bình Bình và An An đang nói cái gì?

Phương Cẩn Chi không nghe rõ, chỉ biết hai người bọn họ vẫn ở bên tai nàng gọi liên tục không biết bao nhiêu lần: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ. . . . . .”

Mang đầy lo lắng, có lúc còn mang theo những tiếng nức nở kiềm nén.

Phương Cẩn Chi tỉnh lại rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng trong trạng thái hết sức mơ hồ. Những lúc đó, Bình Bình và An An đều đút nàng uống nước, rồi cho nàng ăn chút cháo trắng.

Ngoài Bình Bình và An An, nàng không nhìn thấy bất kỳ người nào khác.

Nhưng nàng biết nàng đang ở trên một chiếc xe ngựa, chiếc xe ngựa này đưa nàng đi mỗi lúc một xa Lục Vô Nghiên.

Sau đó, rốt cuộc xe ngựa cũng ngừng lại, đổi thành một chiếc thuyền.

Phương Cẩn Chi uể oải mở mắt, cố gắng ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa sổ khoang thuyền nhìn ra đại dương mênh mông. Sự rộng lớn của biển cả cũng làm người ta tuyệt vọng.

Ngày thứ hai sau khi Phương Cẩn Chi đổi qua ngồi thuyền, rốt cuộc nàng cũng gặp được Phương Tông Khác. Có lẽ trước đó Phương Tông Khác cũng có tới thăm nàng, nhưng nàng đều trong trạng thái hôn mê nên không biết.

Phương Tông Khác đứng ngay cửa khoang thuyền, vẻ mặt u sầu nhìn Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi cố gắng mở miệng, nói câu đầu tiên sau khi bị bắt đi --”Phương Tông Khác, ta hận huynh.”

Phương Tông Khác cười khổ, trong mắt là bi thương không thể diễn tả.

Nửa tháng trôi qua, rốt cuộc Phương Cẩn Chi cũng bị đưa đến một hải đảo. Hải đảo này bốn phía đều là nước, chung quanh đều là biển rộng không thấy đất liền.

Nơi sâu nhất trong hải đảo có một tòa biệt viện, Phương Cẩn Chi và hai muội muội bị bố trí ở chỗ này. Trên hải đảo này còn có một người hầu gọi là Ách thẩm. Gọi như vậy bởi vì bà là một người câm.

Bà ấy phụ trách nấu ăn và giặt giũ cho Phương Cẩn Chi và hai muội muội.

Lại bảy tám ngày nữa trôi qua, Phương Tông Khác cũng mang Kiều mụ mụ và Mễ Bảo Nhi tới.

Sau đó, cách mỗi mười ngày, Phương Tông Khác sẽ đi thuyền đến đây một lần, đưa vật dụng cần thiết và thức ăn hằng ngày. Nhưng hắn biết Phương Cẩn Chi không muốn gặp hắn, nên mỗi lần đến đều giao đồ cho hạ nhân, sau đó ngồi nói chuyện với Bình Bình và An An một lúc.

Mặc dù lần nào Phương Cẩn Chi cũng đều tránh không gặp, nhưng hắn vẫn đều đặn mang đến một gói hồng đậu đường đặt bên ngoài cửa sổ của Phương Cẩn Chi.

Nhưng lần sau hắn đến, đều nhìn thấy gói hồng đậu đường lần trước vẫn không được đụng đến. Thời gian lâu dài, ngoài cửa sổ Phương Cẩn Chi đã chất đầy một đống hồng đậu đường.

Sau đó có một lần, Phương Tông Khác phát hiện hồng đậu đường bên ngoài cửa sổ không còn nữa. Trong lòng hắn vừa vui vẻ lên được mấy phần, thì trên đường rời khỏi lại nhìn thấy hồng đậu đường nằm trên bờ biển.

Từng đợt sóng biển vỗ vào bờ, đánh tan đống hồng đậu đường, cuốn chúng vào lòng biển.

Hắn đứng trên bờ nhìn viên hồng đậu đường cuối cùng bị cuốn vào trong nước biển mới lên thuyền rời đi, lần sau khi hắn trở lại, chờ đợi hắn vẫn là gói hồng đậu đường bên ngoài cửa sổ phòng Phương Cẩn Chi.

Cho đến một năm sau khi hắn trở lại, Phương Cẩn Chi đã đứng chờ hắn bên cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.