Bên tai Phương Cẩn Chi cứ văng vẳng giọng nói ồn ào trong miệng tên gia đinh kia, mỗi một tiếng “Yêu quái” , “Thiêu chết” giống như đao nhọn khắc sâu vào trong lỗ tai nàng, còn chưa nhìn thấy tình cảnh hiện tại của hai muội muội, nhưng dường như bản thân nàng đã thương tích đầy mình, đầm đìa máu tươi.
Góc tây nam của tiền viện phủ Ôn Quốc Công có rất nhiều người vây quanh, gia đinh giơ cao đuốc trong tay làm sáng rực cả bầu trời đêm.
Nhìn Phương Cẩn Chi vội vã chạy tới, trong nháy mắt đám người đó lập tức im bặt, rồi lại tiếp tục xì xào bàn tán.
“Biểu tỷ!” Lục Giai Nghệ hơi do dự, nhưng vẫn ngăn nàng lại. Nàng ấy nắm lấy cổ tay Phương Cẩn Chi, lắc đầu khuyên: “Đừng đi, đừng nhìn. . . . . .”
Phương Cẩn Chi hất tay Lục Giai Nghệ ra, chạy ào vào đám người.
“Bình Bình! An An!”
Hai tiểu cô nương đang dựa sát nhau rúc vào một góc, sắc mặt bọn họ trắng bệch, cả người run rẩy, y phục trên người bị kéo túm bám đầy bùn đất, búi tóc của Bình Bình bị bung ra, đầu tóc rối bù xõa ra hơn phân nửa, trên trán An An có một vét xướt rách da đọng máu. Không biết có phải hai người bọn họ sợ đến mức choáng váng hay không, mặc dù sợ hãi không thôi, nhưng lại không để rơi một giọt nước mắt, nhưng khi bọn họ nghe thấy tiếng gọi của Phương Cẩn Chi, đôi mắt hoảng sợ nhanh chóng ngập nước, từng giọt từng giọt thi nhau lăn xuống.
“Tỷ tỷ!” Bọn họ đồng thanh kêu lên.
Vệ mụ mụ, Kiều mụ mụ, Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đều ở phía sau hai nàng, đang bị đám gia bộc trong phủ Ôn Quốc Công giữ chặt, ngăn cản. Mỗi người bọn họ đều lo lắng sốt ruột và sợ hãi, nhưng lúc này bọn họ lại không làm được gì cả.
Phương Cẩn Chi liều mạng xông tới, run lẩy bẩy ôm hai muội muội vào trong ngực.
“Đừng sợ, đừng sợ! Tỷ tỷ ở đây rồi!” Phương Cẩn Chi dùng hai bàn tay run rẩy vỗ vỗ vào lưng hai muội muội, an ủi họ. Nhưng bản thân nàng cũng rất sợ, cũng rất tuyệt vọng, giống như không nhìn thấy được tương lai.
“Cẩn Chi! Tại sao ngươi lại bí mật che giấu đôi quái vật này! Lục gia ta thu nhận ngươi, không phải để ngươi âm thầm che giấu thứ xúi quẩy! Ngươi muốn mang vận rủi tới phủ Ôn Quốc Công ta sao!” Tam thái thái vỗ ngực, mặt mày tức giận.
Tam lão gia đứng một bên cũng liên tục lắc đầu, ông thở dài, nói: “Cẩn Chi, con khiến ngoại tổ phụ rất thất vọng.”
Ngược lại, trong lòng Tam nãi nãi lại rất vui mừng! Bà ta hả hê nói: “Ngươi, đứa bé này không chỉ muốn mang vận rủi đến Lục gia, còn muốn liên lụy Tam phòng! Quả thật là bụng dạ khó lường, thật may đã để cho chúng ta phát hiện, bằng không ngươi còn định giấu giếm tới khi nào?”
Ngũ nãi nãi nhìn Phương Cẩn Chi ôm chặt hai muội muội đang khóc thút thít, bà ta há miệng định nói, nhưng vẫn nuốt xuống, sau đó kéo Lục Giai Nghệ lui về phía sau hai bước, bà ta một người thông minh, quyết định tạm thời không tham dự vào chuyện này.
Lục Giai Nghệ sợ hãi nhìn đống củi đang chất đống, nàng hơi xoay đầu đi, không dám nhìn tiếp.
Tam gia và Ngũ gia cũng vội vã chạy tới, hỏi thăm chuyện gì đang xảy ra.
Tam nãi nãi mang vẻ mặt đau đớn nhìn Tam lão gia và Tam phu nhân: “Phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân, không biết còn tưởng rằng Tam phòng chúng ta bao che Phương gia giữ lại đôi quái vật này! Không trách được Phương gia tan cửa nát nhà! Thì ra là vì có một đôi quái vật trời sinh mang theo vận rủi này! Nhưng không thể đưa vận rủi này tới Lục gia chúng ta! Thừa dịp chưa kinh động đến Quốc Công gia và lão thái thái, nhanh chóng xử lý bọn chúng đi, bằng không lão tổ tông sẽ trách tội lên đầu Tam phòng chúng ta!”
“Đúng vậy, người đâu, kéo biểu cô nương ra!” Tam thái thái lên tiếng.
Mấy lão mụ tử lập tức xuất hiện, muốn kéo Phương Cẩn Chi ra.
Ánh bạc lóe lên, Phương Cẩn Chi cầm thanh chủy thủ đầy máu, lạnh lùng nhìn mấy người đang đến gần, khiến mấy lão mụ tử không khỏi sợ hãi lui về phía sau hai bước.
“Tránh ra! Tất cả tránh ra cho ta! Không cho phép người nào thương tổn đến muội muội ta!” Phương Cẩn Chi vung vẩy chủy thủ trong tay, che chắn trước mặt hai muội muội. Đôi mắt vốn to tròn của Phương Cẩn Chi lúc này đã không còn nửa phần trong trẻo đầy ý cười như ngày thường, mà chỉ còn lại sự điên cuồng và quyết tuyệt.
“Còn ra thể thống gì nữa! Ngươi bỏ đao xuống!” Tam lão gia lên tiếng.
Không biết là ai vừa nhỏ giọng nói một câu: “Trên đao của biểu cô nương sao lại có máu. . . . . .”
Một tiểu nha đầu vội vã chạy tới, vừa chạy vừa hoảng sợ nói: “Không xong rồi! Thập Nhất thiếu gia bị thương! Rất nhiều máu! Mặt đầy máu, đất đầy máu. . . . . .”
“Cái gì?” Hai chân Ngũ nãi nãi mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, may là có Lục Giai Nghệ đứng bên cạnh đỡ bà ta.
“Là nàng ta!” Lục Giai Nhân chỉ vào Phương Cẩn Chi. “Nhất định là nàng ta đả thương Thập Nhất ca! Lúc trời chạng vạng ta tận mắt nhìn thấy Thập Nhất ca đi ra khỏi viện tử của nàng ta, sau khi trời sập tối nàng ta lại không biết xấu hổ chạy vào viện tử của Thập Nhất ca! Nàng ta muốn cầu xin Thập Nhất ca giữ bí mật cho nàng ta! Lúc ta rời khỏi, nàng ta vẫn còn đánh đàn cho Thập Nhất ca nghe! Nhất định là Thập Nhất ca không chịu đáp ứng với nàng ta, nàng ta mới đả thương Thập Nhất ca!”
Phương Cẩn Chi chợt quay đầu, giận dữ nhìn Lục Giai Nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là ngươi!”
Thù hận và điên cuồng trong mắt nàng quá mức dày đặc, so với dáng vẻ yểu điệu dịu dàng nhã nhặn bình thường của nàng giống như hai người khác nhau, Lục Giai Nhân không khỏi sợ hết hồn. Lục Giai Nhân lấy dũng khí, hung tợn nhìn chằm chằm Phương Cẩn Chi, hét lên với nàng: “Sao hả? Ta nói không đúng sao? À. . . . . . Ta biết rồi! Ngươi sợ Tam ca biết ngươi không biết xấu hổ! Hừ, nói đi, từ lúc nào người đã bắt đầu quyến rũ Thập Nhất ca hả?”
“Giai Nhân!” Ánh mắt Tam nãi nãi chợt thay đổi, bà ta khẽ quát Lục Giai Nhân.
Ngũ nãi nãi nhìn Phương Cẩn Chi bằng ánh mắt phức tạp, vịn vào tay Lục Giai Nghệ, nói: “Mau! Mau đưa ta đến xem ca ca con!”
Lục Giai Nghệ đáp một tiếng, vội vàng đỡ Ngũ nãi nãi đi nhanh về phía viện tử của Lục Vô Ki. Đám người Ngũ gia, Lục Vô Thạc, Lục Tử Cảnh và Lục Tử Khôn cũng rời đi theo Ngũ nãi nãi, đi xem tình hình của Lục Vô Ki.
Tam thái thái cũng lo lắng cho đích tôn nhỏ nhất, nhưng trong thời điểm này, bà ta không thể đi, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong chuyện bên này. Bà quay đầu nhìn về phía mấy lão mụ tử, trách cứ: “Các ngươi còn đứng đần ra đấy làm gì! Còn không mau kéo biểu cô nương ra!”
Nhìn thấy mấy lão mụ tử không còn dám trì hoãn, dù là dao găm sáng loáng ngăn trước mặt cũng muốn xông lên.
Tiếng khóc nức nở thật thấp của hai muội muội vang lên bên tai nàng, mặc dù không nhìn bọn họ, Phương Cẩn Chi cũng biết họn họ đang rất hoảng sợ. Nàng không thể lui bước! Chỉ có thể liều chết bảo vệ hai muội muội.
Nhưng hiện tại Phương Cẩn Chi chỉ mới mười ba tuổi, dù sao cũng chỉ là một đứa bé mới lớn, cho dù nắm trong tay thanh chủy thủ sắc bén, cũng không thể chống lại bốn, năm lão mụ tử quanh năm quen làm việc nặng.
Nàng không biết chủy thủ trong tay đã quẹt bị thương người nào, ai đó hét lên sợ hãi. Nhưng chỉ sau một khắc, cổ tay của nàng đã bị nắm giữ, chủy thủ từ trong tay nàng rơi xuống đất, rơi lên nền đá phát ra những tiếng vang thanh thúy, giống như có thứ gì đó trong lòng nàng vỡ nát.
“Biểu cô nương, người đừng ngăn cản nữa! Họ còn sống đối với người nào cũng không tốt, đối với bản thân người cũng không tốt!” Bọn họ vừa khuyên vừa nắm tay kéo nàng đi.
“Đúng vậy! Biểu cô nương, người hà tất phải vì đôi quái vật này mà liên lụy nửa đời sau của mình chứ!”
“Biểu cô nương đừng vùng vẫy nữa, thiêu chết bọn chúng là xong hết mọi chuyện. . . . . .”
“Không!” Phương Cẩn Chi liều mạng vùng vẫy, cây trâm vàng trên tóc nàng rơi xuống, tóc mây lệch qua một bên xổ tung ra.
Phương Cẩn Chi giận dữ gào lên như muốn rách tim nát phổi: “Ta không làm ngoại tôn nữ của Lục gia các người nữa! Buông ta ra! Thả ta đi! Để ta mang hai muội muội của ta rời khỏi Lục gia của các người! Có bao nhiêu tai vạ một mình ta gánh chịu! Tuyệt đối không liên lụy đến Lục gia cao quý của các người! Ta họ Phương! Muội muội của ta cũng họ Phương! Lục gia các người không có tư cách làm tổn hại người nhà Phương gia chúng ta!”
Cả nhà Ngũ gia đang rời đi cũng không khỏi dừng bước, xoay người nhìn lại phía sau. Bên trong ánh đuốc bập bùng, Phương Cẩn Chi gần như điên cuồng, ngọn lửa cháy mạnh soi rọi gương mặt tuyệt mỹ của nàng, trên đó lúc này đã ướt đẫm bởi những giọt nước mắt tuyệt vọng và thù hận khắc cốt ghi tâm.
Vẻ quyết tuyệt đó khiến cho người ta không thể kềm chế khiếp đảm.
Nhìn dáng vẻ này của Phương Cẩn Chi, Tam lão gia cũng không đành lòng, ông hạ thấp giọng khuyên: “Cẩn Chi, con là hài tử ngoan, con phải nghe lời! Qua hôm nay, con vẫn là hài tử ngoan mà ngoại tổ phụ thương yêu!”
Quan chức hiện tại của Lục Vô Thế có được là do Phương Cẩn Chi cầu xin từ trong tay Phong Dương Hồng, hắn nhìn dáng vẻ này Phương Cẩn Chi, trong lòng cũng không nỡ, hắn nhìn về phía Lục Thân Tùng, ngập ngừng nói: “Phụ thân. . . . . .”
Lục Thân Tùng lắc đầu một cái, mặt ủ mày chau.
Ông cũng muốn nói giúp Phương Cẩn Chi, nhưng chuyện này không tầm thường. Hơn nữa, Phương Cẩn Chi gây ra chuyện ngày hôm nay, nàng còn có thể gả vào Lục gia sao? Lúc này, Lục Thân Tùng không dám mạo hiểm đứng ra trợ giúp Phương Cẩn Chi.
Lục Vô Thế chỉ thở dài. Hắn từng nghĩ rằng Phương Cẩn Chi đã giúp hắn một chuyện lớn như vậy, nếu một ngày nào đó có chỗ cần đến hắn, hắn nhất định sẽ trợ giúp Phương Cẩn Chi. Nhưng chuyện ngày hôm nay thật sự không có cách nào trợ giúp. . . . . .
Lục Vô Thế nhìn Phương Cẩn Chi bằng cái nhìn áy náy.
Nhị phòng cũng lục tục chạy tới, hỏi thăm chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần nhìn thấy thân thể dính liền của hai tiểu cô nương, không cần giải thích nhiều cũng có thể hiểu đã xảy ra chuyện gì .
“Trời ơi!” Lục Giai Huyên kinh ngạc dùng khăn che miệng, nhất thời không thể tiếp nhận.
“Không! Ta không muốn làm hài tử ngoan của Lục gia các người.” Rốt cuộc Phương Cẩn Chi cũng vùng khỏi kềm chế của mấy lão mụ tử, xông tới chỗ hai muội muội xông.
“Tỷ tỷ. . . . . .” Bình Bình và An An đứng lên, muốn đến gần tỷ tỷ của các nàng. Nhưng hai người bọn họ nhanh chóng bị mấy nha hoàn bắt được, còn Phương Cẩn Chi vất vả lắm lới thoát khỏi kềm kẹp của mấy lão mụ tử lại bị bọn họ bắt trở về.
Phương Cẩn Chi mới vừa nắm hai bàn tay của muội muội, liền bị người ta tách ra, những ngón tay run rẩy của hai muội muội lướt qua lòng bàn tay nàng, mỗi lúc một xa dần.
Trong lòng Tam thái thái lo lắng muốn đi xem tình hình của Lục Vô Ki, bà ta gấp gáp nói: “Mau! Trói quái vật này lại! Châm lửa!”
Phương Cẩn Chi lảo đảo nặng nề ngã xuống đất đất, cằm đập xuống sàn đá lạnh lẽo, máu tươi lập tức chảy ra.
“Cô nương!” Mấy người Vệ mụ mụ, Kiều mụ mụ, Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đã sớm khóc không thành tiếng, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của Phương Cẩn Chi và hai muội muội song sinh, đều đau lòng không dứt.
“Tỷ tỷ. . . . . .” Bình Bình và An An càng khóc không ngừng, bởi vì bọn họ sợ hãi cái chết, càng bởi vì tận mắt nhìn thấy tỷ tỷ của mình bị người ta khi dễ.
Phương Cẩn Chi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đám người đó dùng sợi dây to bằng ngón tay cái quấn lên người hai muội muội, nước mắt như mưa thi nhau rơi xuống, rơi xuống sàn đá lạnh lẽo, nàng bỗng bình tĩnh lại.
“Tam ca ca. . . . . .”
Phương Cẩn Chi bò dậy, liều mạng chạy ngược về phía sau, đi tìm niềm hy vọng duy nhất của nàng.
Mấy lão mụ tử ngăn cản Phương Cẩn Chi cũng không ngờ Phương Cẩn Chi sẽ chạy theo hướng hướng ngược lại, nhất thời sửng sốt, đến khi Phương Cẩn Chi đã chạy xa, vẫn còn do dự , không biết có nên đuổi theo hay không.
Lục Giai Huyên nhìn theo bóng lưng vội vã của Phương Cẩn Chi, nàng vội vàng nói với mấy lão mụ tử: “Biểu muội cũng chạy xa rồi, các ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì, còn không đi hỗ trợ?”
Nàng khẽ hất hàm về hướng đám gia đinh đang chất củi.
Quả nhiên mấy lão mụ tử không đuổi theo Phương Cẩn Chi nữa, mà đến giúp chất củi.
Viện Thùy Sao tương đối vắng vẻ, từ trước đến giờ cũng chưa từng tham dự vào mấy chuyện náo nhiệt trong phủ, cho nên trong phủ gây ra động tĩnh lớn như vậy, mà viện Thùy Sao vẫn hoàn toàn không biết.
Nhập Trà đang ngồi trên bồ đoàn lựa bánh trà, Nhập Huân ngồi phía bên kia thí nghiệm huân hương mới.
Dáng vẻ tóc tai bù xù của Phương Cẩn Chi lúc chạy vào thật sự đã khiến bọn họ giật mình.
“Biểu cô nương, người làm sao vậy?” Nhập Trà và Nhập Huân đều hoảng hốt.
Phương Cẩn Chi hoàn toàn không để ý tới họ, nàng đẩy họ ra, chạy lên lầu, tiếng bước chân giẫm lên cầu thang vang lên ẫm ĩ. Nàng chưa từng chạy nhanh như vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy còn quá chậm.
Nhanh hơn nữa, nhanh hơn chút nữa!
“Tam ca ca!” Nàng đẩy cửa phòng Lục Vô Nghiên ra, nhào về phía giường của hắn, quỳ xuống chụp lấy tay Lục Vô Nghiên.
“Tam ca ca, cứu cứu muội! Muội sắp chết rồi! Cứu cứu muội!”
Lúc nàng chạy lên cầu thang, Lục Vô Nghiên đã bị đánh thức, đợi đến khi nàng vọt đến bên giường, Lục Vô Nghiên trừng mắt khiếp sợ nhìn bộ dáng của Phương Cẩn Chi.
Dáng vẻ này của Phương Cẩn Chi chỉ có thể là vì hai muội muội của nàng đã xảy ra chuyện.
Nhưng ở kiếp trước, không phải hai năm sau chuyện hai muội muội của nàng mới bị bại lộ hay sao?
“Cứu cứu muội! Cứu cứu muội!” Phương Cẩn Chi vừa khóc vừa kéo Lục Vô Nghiên xuống giường, không hề giải thích, chỉ kéo hắn đi ra ngoài.
Nhập Trà và Nhập Huân vẫn chưa hồi phục tinh thần sau khi nhìn thấy dáng vẻ khủng khiếp của Phương Cẩn Chi, lại nhìn thấy Phương Cẩn Chi kéo Lục Vô Nghiên đang mặc một bộ trung y trắng như tuyết xuống lầu, chạy ra ngoài.
“Chuyện này. . . . . .” Nhập Huân mờ mịt nhìn về Nhập Trà. “Chúng ta phải làm gì đây?”
Thời gian Nhập Huân đến viện Thùy Sao cũng không tính là dài, ngày thường dè dặt thận trọng, có chuyện gì không hiểu đều lặng lẽ hỏi lại Nhập Trà, không dám có chút sai lầm.
“Đi lấy một cây kéo, khăn gấm sạch, túi nước, một cái áo khoác thật dày đi theo ta.” Nhập Trà suy nghĩ một lúc rồi nói. “Hai cái, mang cho Tam thiếu gia hai bộ y phục.”
Dọc đường đi, Phương Cẩn Chi chỉ vừa khóc vừa kéo Lục Vô Nghiên chạy về hướng tây nam. Nàng biết nàng nên giải thích với Lục Vô Nghiên, nói cho hắn biết chuyện của hai muội muội.
Nhưng nàng không dám.
Nếu. . . . . . Nếu Lục Vô Nghiên cũng giống như đám người đó muốn thiêu chết hai muội muội của nàng thì sao?
Phương Cẩn Chi không dám nghĩ tiếp, bởi vì là hắn, nên nàng càng để ý. Ánh mắt chán ghét của đám người đó cộng lại cũng không bằng ánh mắt chắn ghét của một mình hắn. Nàng sợ, nàng sợ nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Lục Vô Nghiên đối với hai muội muội.
Như vậy, nàng thật sự sẽ chẳng còn gì nữa.
Đã vô số lần, nàng muốn nói cho Lục Vô Nghiên biết chuyện của hai muội muội, nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ nuốt ngược trở vào.
Nàng không dám đánh cuộc, không dám lấy tính mạng của hai muội muội ra đánh cuộc, càng không dám lấy tình cảm giữa nàng và Lục Vô Nghiên ra đánh cuộc. Cho dù là 'bịt tai trộm chuông', cho dù là 'cảnh thái bình giả tạo'.
Nàng không đánh cuộc, vậy thì nàng sẽ không thua!
Hắn không biết gì cả, tất cả đều giống như trước kia thì tốt quá!
Nhưng chuyện của hai muội muội vẫn bị bại lộ, chỉ một ngày trước khi nàng chuẩn bị đưa bọn họ đi. Hiện giờ, nàng không thể không đến cầu xin Lục Vô Nghiên.
Cho dù đến lúc này, Phương Cẩn Chi vẫn không thể mở miệng. Trong lòng nàng hiểu rất rõ, trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề, nhưng nàng sợ nếu bây giờ nói cho Lục Vô Nghiên chuyện của hai muội muội, Lục Vô Nghiên sẽ hất tay nàng ra, xoay người bỏ đi.
Nàng sợ.
Nàng muốn cầu xin hắn giúp đỡ, nhưng lại không chịu mở miệng, chỉ khăng khăng kéo hắn đi.
Sau khi đến đó thì sao?
Sau khi đến đó, hắn sẽ không hất tay nàng ra sao?
Nếu sau khi chạy đến đó, Lục Vô Nghiên vẫn cự tuyệt giúp nàng. Vậy. . . . . . nàng phải chết -- dùng cái chết của mình để uy hiếp Lục Vô Nghiên. Phương Cẩn Chi biết Lục Vô Nghiên thích nàng bao nhiêu, e rằng nàng phải dùng phần yêu thích này để uy hiếp hắn. Phương Cẩn Chi cũng biết Lục Vô Nghiên rất ghét bị người khác uy hiếp. Dù gì kiếp này cũng không thể ở bên nhau, cùng lắm thì dùng tính mạng của mình đền cho hắn!
Phương Cẩn Chi cắn chặt môi, đến nỗi cánh môi hồng rướm máu.
Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi gần như suy sụp, thở dài một tiếng.
Hắn chờ hai kiếp, vẫn không chờ được.
“Cẩn Chi.” Lục Vô Nghiên dừng bước lại.
“Đi. . . . . . Đi. . . . . .” Phương Cẩn Chi xoay người lại, khẩn khoản nhìn Lục Vô Nghiên. Nàng muốn kéo hắn tiếp tục đi về phía trước, nhưng nàng kéo thế nào Lục Vô Nghiên cũng không hề nhúc nhích.
“Đừng khóc.” Lục Vô Nghiên lẳng lặng nhìn nàng. “Ta biết tất cả, biết từ rất lâu rồi.”
Phương Cẩn Chi ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời hoang mang.
“Cho muội dọn đến viện tử mới có phòng bếp nhỏ là vì không muốn để bọn họ phải tiếp tục ăn thức ăn hạ nhân lén lút mang về; tủ y phục cũng được đặc biệt chế tạo cho bọn họ làm chỗ ẩn thân; khi muội còn nhỏ, mỗi lần ra khỏi viện Thùy Sao, ta đều cho muội mang về ba suất điểm tâm; bọn họ bị bệnh muội cũng cố tình để mình cảm lạnh, nhưng lại không biết thuốc mà muội uống không thể cho bọn họ dùng, là ta sai Nhập Y lén đổi phương thuốc; y phục của muội đều do Cẩm Tú Phường làm ra, nhưng ta vẫn cố ý chừa lại mấy cuộn vải mềm mại cho muội, lấy cớ để cho muội may kiểu dáng mà mình thích, nhưng thật ra là để lại cho bọn họ; đưa cho muội một cặp khóa bình an, muội nói đeo giống như tiểu hài tử, nhưng đó vốn là đưa cho bọn họ; một năm muội đến chỗ ta học, ta biết rõ muội học thuộc lòng tất cả, để cho muội mang mấy cuốn sách về luyện tập là để muội dạy bọn họ viết chữ; cổ cầm tặng cho muội lại cố ý làm dài hơn, để bọn họ có thể ngồi chung một chỗ đánh đàn; còn hoa trang mà muội chọn, chủ nhân của nó vốn ngàn vàng không bán, là ta đã dùng cách đặc biệt buộc hắn nhả ra. . . . . .”
Lục Vô Nghiên dừng lại một chút: “Không phải muội vẫn muốn biết ta làm cái gì mà mỗi đêm không ở trong phủ sao? Ta tìm cách tách bọn họ ra, tìm ròng rã bảy năm.”
Lục Vô Nghiên cười khổ, thất vọng nói: “Cẩn Chi, trong mắt muội ta không đáng tin tưởng như vậy sao?”
Phương Cẩn Chi nhìn Lục Vô Nghiên, lệ nóng trong hốc mắt trào ra, che mờ cả tầm mắt, khiến nàng không còn nhìn thấy rõ Lục Vô Nghiên, nàng liều mạng dùng mu bàn tay lau nước mắt, cố mở mắt thật to nhìn Lục Vô Nghiên, muốn nhìn hắn rõ ràng hơn, rõ ràng hơn nữa.
Lục Vô Nghiên nâng tay lên, dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Phương Cẩn Chi.
“Cẩn Chi, ta sẽ đối xử với bọn họ giống như muội, xem bọn họ như muội muội ruột thịt của ta.” Lục Vô Nghiên khổ sở nhìn Phương Cẩn Chi. “Ta chỉ muốn sự tín nhiệm của muội.”
Tín nhiệm là cái gì?
Tín nhiệm là thứ mà Lục Vô Nghiên đã chờ đợi ở Phương Cẩn Chi cả hai đời nhưng vẫn không chờ được.
Phương Cẩn Chi gật đầu, liều mạng gật đầu, nàng vừa khóc vừa nói: “Muội sẽ không bao giờ gạt huynh bất cứ chuyện gì nữa. . . . . .”
“Được, đây là muội nói.” Lục Vô Nghiên cầm tay Phương Cẩn Chi. “Ta muốn muội thề, mặc kệ trong tương lai có xảy ra chuyện gì, mặc kệ quan hệ giữa chúng ta trở nên như thế nào, muội đều tuyệt đối tin tưởng ta, tuyệt đối sẽ không lừa gạt ta bất cứ chuyện gì nữa!”
“Muội thề! Muội thề mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, mặc kệ quan hệ giữa chúng ta trở nên như thế nào, muội đều tuyệt đối tin tưởng Tam ca ca, tuyệt đối sẽ không lừa gạt huynh bất cứ chuyện gì nữa!”
“Đừng khóc, có ta ở đây, bọn họ sẽ không tổn thương được muội muội.” Lục Vô Nghiên thở phào nhẹ nhõm, hắn kéo Phương Cẩn Chi chạy về hướng tây nam.
Đống củi ngay góc tây nam của viện tử đã được đốt lên, Phương Cẩn Chi chưa chạy tới, đã nhìn thấy khói bốc lên cao, còn có tiếng kinh hô của đám người đó.
Trái tim của Phương Cẩn không khỏi thắt lại.
“Đừng nóng vội.” Lục Vô Nghiên cau mày, hắn ôm lấy thắt lưng của Phương Cẩn Chi, bước chân nhẹ nhàng lướt đi, mang theo Phương Cẩn Chi nhảy về phía trước.
“Bình Bình! An An!” Phương Cẩn Chi nhìn đống củi đang cháy, khói lửa dày đặc cuồn cuộn trên đống củi nhưng không nhìn thấy bóng dáng của hai muội muội.
“Tỷ tỷ!” Giọng nói của Bình Bình và An An đồng loạt vang lên, họ vòng qua người vị công tử áo đen vừa cứu bọn họ xuống, gấp gáp chạy về phía Phương Cẩn Chi.
“Tỷ tỷ ở đây! Tỷ tỷ ở đây. . . . . .” Phương Cẩn Chi buông tay Lục Vô Nghiên, nàng vội vã chạy tới, quỳ xuống đất, giang tay ôm lấy hai muội muội đang run rẩy.
“Đừng sợ, Đừng sợ, đã qua rồi, đều đã qua rồi. . . . . .”
Bọn họ vẫn ổn, bọn họ vẫn ổn, bọn họ vẫn ổn. . . . . .
“Chi Chi?” Vị công tử áo đen đó xoay người lại, đi từng bước về phía Phương Cẩn Chi. Hắn ngọc thụ lâm phong, mày kiếm dài đến tận tóc mai, ánh lửa phản chiếu sự sắc bén và thâm thúy trong đôi mắt ưng của hắn.
Phương Cẩn Chi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn, nước mắt vẫn còn treo lơ lửng trong hốc mắt nàng chưa rơi xuống.
Bình Bình nhỏ giọng thì thầm vào tai Phương Cẩn Chi: “Tỷ tỷ, vừa rồi là hắn ôm bọn muội từ trên đống củi xuống. . . . . .”
“Đa tạ. . . . . .” Phương Cẩn Chi dừng lại, nàng không biết hắn, không biết nên xưng hô với hắn như thế nào. Có lẽ không biết. Nhưng mặt mũi của hắn lại có mấy phần quen thuộc.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Phương Cẩn Chi, sau đó lấy trong tay áo ra một cái khăn gấm màu trắng được gói vuông vức rất cẩn thận, mở khăn gấm ra, bên trong là một lớp Hồng Đậu đường sáng bóng.
“Chi Chi, ca ca mang Hồng Đậu đường về cho muội.”
Sắc mặt Lục Vô Nghiên trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Phương Cẩn Chi, rơi lên người hắn ta.
Hắn ta đã trở lại, Phương Tông Khác.