“Chuyện gì?” Lục Vô Nghiên rũ mắt nhìn Phương Cẩn Chi dụi dụi mắt vì bị đánh thức ở trong ngực mình, giọng nói của hắn chợt mất kiên nhẫn không chút lý do.
Dĩ nhiên Nhập Trà cũng nghe ra được chút không vui trong giọng nói của Lục Vô Nghiên, nàng cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt bẩm báo: “Đã tìm được Đại thiếu gia Phương gia rồi ạ.”
“Ca ca?” Phương Cẩn Chi liền choàng tỉnh. “Ca ca thế nào?”
Nếu chỉ tìm được người, Nhập Trà sẽ không gấp gáp đến như vậy, nhất định là Phương Tông Khác đã xảy ra chuyện. Phương Cẩn Chi không khỏi lo lắng.
“Là Nhập Tửu tìm được Đại thiếu gia Phương gia, lúc tìm được người thì hắn đã bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. . . . . .”
Phương Cẩn Chi vội vã rời giường, ngay cả bữa sáng cũng không chịu ăn, liền lôi kéo LụcVô Nghiên đến Nhập Lâu. Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là sai Nhập Huân chuẩn bị một xửng bánh bao hấp đặt trên xe ngựa, để ép Phương Cẩn Chi ăn dọc đường.
“Không biết người nào luôn giáo huấn là không ăn sáng không tốt cho cơ thể.” Lục Vô Nghiên đưa cái bánh bao trong suốt lóng lánh như thủy tinh tới miệng Phương Cẩn Chi.
Lúc này Phương Cẩn Chi mới cắn ăn từng miếng từng miếng.
Vừa đến Nhập Lâu, Phương Cẩn Chi theo sự hướng dẫn của thị nữ, vội vã đi đến gian phòng đã được bố trí cho Phương Tông Khác.
Phương Tông Khác lẳng lặng nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt hắn trắng bệch, còn dính vài vệt máu.
Bình Bình và An An đang lo lắng canh giữ ở bên giường, hai người bọn họ nhìn thấy Phương Cẩn Chi đi tới, liền vội vàng chào đón.
Lưu Minh Thứ đang đứng rửa tay trong một cái chậu đầy máu mà thị nữ đang nâng lên.
Phương Cẩn Chi vội vàng hỏi: “Lưu tiên sinh, ca ca ta sao rồi?”
“Không chết được.”
Phương Cẩn Chi lập tức thở hắt ra, nàng ngồi bên giường, cẩn thận quan sát tình trạng của Phương Tông Khác, mới phát hiện dường như ngực hắn bị lợi khí đâm một đao, vết thương đã được băng bó nhưng máu tươi vẫn thấm ướt cả vải băng.
Phương Cẩn Chi sờ vào cánh tay của Phương Tông Khác đặt ở bên hông, nó lạnh lẽo, lạnh như băng.
Lục Vô Nghiên đi tới, đẩy tay nàng ra.
Phương Cẩn Chi sửng sốt, ánh mắt không tự chủ chống lại ánh mắt không hài lòng của Lục Vô Nghiên. Phương Cẩn Chi mới phản ứng kịp, mới nhớ ra Phương Tông Khác không phải là thân ca ca của mình . . . . .
Nàng có chút bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Lục Vô Nghiên, nhưng vẫn không tiếp tục chạm vào tay Phương Tông Khác, mà khẽ khom người, khẽ gọi từng tiếng: “Ca ca? Ca ca?”
Phương Tông Khác không hề phản ứng.
Lúc này Lục Vô Nghiên mới hỏi Nhập Tửu đang đứng ở góc phòng: “Tìm thấy hắn ở đâu?”
“Bên đường ạ, cứ như người chết nằm ở bên đường, nếu không phải nô tỳ nhất thời cao hứng đá hắn một cước, chắc không thể phát hiện hắn vẫn sống.” Nhập Tửu tùy tùy tiện tiện nói.
Phương Cẩn Chi chợt ngẩng đầu lên, không vui nhìn Nhập Tửu, giận dữ trong mắt muốn tràn ra ngoài.
Nhập Tửu đảo tròng mắt một vòng, vội vã dời mắt.
Phương Cẩn Chi lại hỏi Lưu Minh Thứ: “Lưu tiên sinh, khi nào ca ca ta mới có thể tỉnh lại?”
“Ca ca ngươi mạng tốt lắm, chút thương thế như vậy không chết được. Để cho hắn tĩnh dưỡng một chút, không đến năm ba ngày là có thể tỉnh lại.”
Lúc này Phương Cẩn Chi mới hoàn toàn yên lòng, Bình Bình và An An cũng yên lòng theo.
Phương Tông Khác cần tĩnh dưỡng, mọi người cũng không thể ở lại trong phòng làm phiền hắn. Phương Cẩn Chi kéo Bình Bình và An An sang một bên, tỉ mỉ hỏi han cuộc sống mấy ngày qua của hai người bọn họ.
Kể từ sau khi Lưu Minh Thứ bảo Phương Cẩn Chi đưa Bình Bình và An An tới, Phương Cẩn Chi để Bình Bình và An An tạm thời ở lại Nhập Lâu, cũng để thuận tiện cho Lưu Minh Thứ tùy thời xem xét tình trạng của hai người bọn họ.
Có lẽ bởi vì trước đó Bình Bình và An An đã trải qua một lần đại nạn ở phủ Ôn Quốc Công, cũng đã trải qua cuộc sống không buồn không lo trên hải đảo một thời gian, nên tính tình của hai người bọn họ cũng đã cởi mở hơn rất nhiều, lúc nói chuyện cũng sẽ không nhỏ giọng như khi còn bé.
Hiện tại đưa các nàng đến ở Nhập Lâu, nữ nhi Nhập Lâu đều là những cô nương trải qua cuộc sống cực khổ, lại là những người hoàn toàn trung thành, tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt khác thường đối với Bình Bình và An An, như vậy thời gian Bình Bình và An An ở Nhập Lâu coi như cũng không tệ.
Quan tâm hai muội muội mấy câu, Phương Cẩn Chi để cho bọn họ đi chơi. Còn nàng và Lục Vô Nghiên cùng đi tìm Lưu Minh Thứ, hỏi thăm chuyện tách ra của hai muội muội.
Lưu Minh Thứ ngồi trên bậc tam cấp của hậu viện, đang thất thần cầm cây trâm bạch ngọc Hồng Đậu.
“Lưu tiên sinh?” Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên đi tới bên cạnh hắn.
“Năm ngày sau sẽ động đao lên người Cố Hi và Cố Vọng.” Từ trước đến giờ, Lưu Minh Thứ luôn là người lời ít mà ý nhiều, biết Phương Cẩn Chi muốn hỏi gì chuyện, nàng còn chưa kịp hỏi đã nói ra trước.
Trong lòng Phương Cẩn Chi vui mừng, vội vàng hỏi tới: “Khả năng thành công là bao nhiêu?”
“Không biết.” Lưu Minh Thứ dùng một cái khăn vuông bằng gấm trắng như tuyết gói cây trâm ngọc lại, cẩn thận cất vào trong ngực.
Phương Cẩn Chi ngẩn ra, vội vàng giải thích: “Là ta quá hấp tấp, kính xin Lưu tiên sinh đừng để ý.”
Lưu Minh Thứ trầm mặc một hồi, rồi nói: “Ta đề nghị ngươi cởi y phục ca ca ngươi nhìn một chút.”
“Cái gì?” Phương Cẩn Chi không phản ứng kịp, nàng nghĩ nghĩ, mới mơ hồ suy đoán vết thương trên người ca ca có lẽ rất nặng.
Trong đầu Phương Cẩn Chi đang suy nghĩ về Phương Tông Khác, nên nhất thời không để ý sắc mặt của Lục Vô Nhiên lập tức tối sầm sau khi nghe thấy Lưu Minh nói như vậy.
Phương Cẩn Chi lại cảm tạ Lưu Minh Thứ thêm một lần nữa, rồi mới cùng Lục Vô Nghiên đi đến tiền viện.
Đi qua nguyệt môn thông đến tiền viện, nàng kinh ngạc nhìn thấy Bình Bình và An An đang ngồi trong hành lang gấp khúc, Cố Hi và Cố Vọng đang đứng bên cạnh hai người bọn họ, mấy người đang cười nói rất vui vẻ. Một cơn gió thổi qua, thổi bay mép váy phồng nguyệt sắc của Bình Bình và An An, toát lên mấy phần dịu dàng.
Phương Cẩn Chi chợt hiểu, Bình Bình và An An cũng đã mười ba tuổi.
“Sao lại không đi?” Lục Vô Nghiên hơi kinh ngạc nhìn Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi cười khẽ: “Đi, chúng ta đi phía hành lang hoa bên này.”
Theo ánh mắt của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên nhìn thấy mấy người trong hành làng gấp khúc, lập tức sáng tỏ, liền cùng Phương Cẩn Chi men theo con đừng nhỏ xuyên qua hành lang hoa.
Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên trở lại gian phòng của Phương Tông Khác trên lầu hai, nàng nhớ lại mấy lời Lưu Minh Thứ vừa nói, nhưng cũng biết sắc mặt của người đứng bên cạnh đang đen thui.
Phương Cẩn Chi vươn cánh tay vòng quanh cổ của Lục Vô Nghiên, để cho hắn hơi cúi đầu, sau đó nàng nhón chân lên dùng sức hôn hai cái lên môi hắn: “Lưu tiên sinh nói như vậy, nhất định là có bí mật lớn nào đó, ta chỉ liếc mắt nhìn thôi! Có được hay không vậy, có được hay không vậy. . . . . .”
“Chỉ liếc mắt thôi đấy.” Lục Vô Nghiên quả thật không chịu nổi Phương Cẩn Chi nói chuyện nhỏ nhẹ làm nũng với hắn như vậy.
Phương Cẩn Chi lại thưởng cho Lục Vô Nghiên thêm một cái hôn vào môi, mới xoay người đi đến ngồi xuống bên giường của Phương Tông Khác.
Lục Vô Nghiên cũng vội vàng đi theo.
Vì để tiện cho việc đổi dược nên y phục trên người Phương Tông Khác không được buộc lại, chỉ tùy ý khoác hờ lên người hắn. Phương Cẩn Chi cẩn thận vén y phục trên người Phương Tông Khác lên, chỉ liếc mắt một cái, nàng liền rơi lệ.
Ngay cả Lục Vô Nghiên đứng bên mép giường cũng không khỏi cau mày.
Phương Cẩn Chi hít mũi một cái, nuốt nước mắt trở về, rồi thật cẩn thận phủ lại y phục lên người cho hắn.
Rốt cuộc một người phải chịu bao nhiêu vết thương, mới có thể để lại nhiều vết sẹo dữ tợn đáng sợ như vậy, trên ngực Phương Tông Khác không còn một chút da thịt lành lặn, ngay cả binh lính có kinh nghiệm trên sa trường lâu năm nhất cũng không trở thành như thế.
“Nguyệt Hề. . . . . .” Phương Tông Khác bỗng nhiên mê sảng, bất ngờ chụp lấy cổ tay Phương Cẩn Chi.
“Ca ca, muội không phải Nguyệt Hề, muội là Chi Chi!” Phương Cẩn Chi nhìn Phương Tông Khác đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng cảm thấy khó chịu muốn chết.
Năm đó lúc Phương Tông Khác rời khỏi nhà, Phương Cẩn Chi chỉ hơn ba tuổi. Về những chuyện khi còn tấm bé, nàng nhớ cũng không nhiều, nhưng trong trí nhớ của nàng, hình bóng của Phương Tông Khác còn nhiều hơn so với dưỡng phụ và dưỡng mẫu của nàng. Nếu phải kể ra cụ thể, e rằng nàng không thể kể được, nhưng trong lòng nàng có một loại cảm giác, giống như chiếm hầu hết khoảng thời gian thơ ấu của nàng đều là ca ca.
Dường như Phương Tông Khác nghe hiểu lời nói của Phương Cẩn Chi, hắn chán nản buông tay, chỉ lặp đi lặp lại tên của cô nương đó.
“Nguyệt Hề, Nguyệt Hề, Nguyệt Hề. . . . . .” Giọng nói thấp dần thấp dần, rồi không còn nghe thấy gì cả.
“Ca ca. . . . . .”
Phương Cẩn Chi cúi thấp đầu, nàng biết chưa chắc Phương Tông Khác có thể nghe được, nhưng nàng vẫn nhẹ giọng khuyên: “Ca ca, mẫu thân bảo muội khuyên huynh rằng cuộc sống rất dài, đừng sống mãi trong quá khứ. . . . . .”
Phương Cẩn Chi cố gắng kéo ra một nụ cười, khẽ nói: “Ca ca, muội đã biết rồi. Muội không phải là nữ nhi Phương gia, cũng không phải là thân muội muội của huynh. . . . . .”
“Lúc mới vừa biết chuyện này, muội đã rất khổ sở. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, muội có ca ca che chở, mẫu thân và phụ thân cũng đối xử với muội rất tốt. Nếu không nhờ mọi người, có lẽ muội đã không sống nổi.”
“Ca ca, mau chóng khỏe lại đi. Muội không cầu xin huynh quy thuận Trưởng Công Chúa nữa, Chi Chi chỉ muốn huynh quên đi những chuyện không vui trong quá khứ, thả lỏng hưởng thụ cuộc sống không tốt sao? Cô nương kia. . . . . . Cô nương gọi là Nguyệt Hề đó nhất định cũng hi vọng ca ca sống thật tốt. . . . . .”
“Muội biết cái gì?” Giọng nói của Phương Tông Khác khàn khàn, cố gắng hết sức để mở mắt.
“Ca ca! Huynh tỉnh rồi!” Phương Cẩn Chi cả kinh, lập tức đứng dậy.
“Muội biết cái gì?” Phương Tông Khác nắm chặt cổ tay Phương Cẩn Chi, mặc dù cơ thể hắn suy yếu, nhưng lực nắm tay Phương Cẩn Chi cũng không nhẹ.
“Ca ca, đau. . . . . .” Phương Cẩn Chi muốn rút tay về.
Lục Vô Nghiên đã bước tới mấy bước, cảnh giác nhìn Phương Tông Khác.
Ánh mắt của Phương Tông Khác có chút trì trệ dừng lại khá lâu trên gương gương mặt vừa khóc của Phương Cẩn Chi, rồi mới chậm rãi buông tay ra.
Lực tay của hắn quả thật không nhẹ, cổ tay của Phương Cẩn Chi đã đỏ ửng lên. Thấy vậy, Lục Vô Nghiên khẽ nhíu mày.
Nhưng Phương Cẩn Chi vẫn hồn nhiên không hề cảm thấy cổ tay của mình có đau hay không, cả người nàng đang chìm trong sự mừng rỡ vô hạn: “Ca ca tỉnh rồi, đã tỉnh lại rồi. . . . . .”