Lục Vô Nghiên điều chỉnh lại mũ trùm đầu cho Phương Cẩn Chi xong thì đứng lên, ánh mắt của hắn quét qua người Tĩnh Ức sư thái, không khỏi ngừng lại trong nháy mắt. Hắn có cảm giác nữ nhân này hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra mình đã từng gặp ở đâu.
Tĩnh Ức sư thái nhìn Phương Cẩn Chi thêm một lần, rồi mới lặng lẽ xoay người đi về phía rừng mai.
“Sư thái. . . . . .” Tiểu cô nương cất giọng mềm mại gọi, bước chân của Tĩnh Ức sư thái không khỏi dừng lại. Bà thất thần trong chốc lát, tiểu cô nương đã chạy tới bên cạnh bà.
“Con phải về nhà rồi.”
“Ừ, ta đi cắt cho con một gốc lục ngạc mai.” Tĩnh Ức sư thái khe khẽ gật đầu.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Ưm, chắc nó cũng không muốn chuyển nhà đâu, để nó ở lại trong rừng mai của người đi. Đợi khi nào con muốn nhìn sẽ trở lại nhìn nó, có được hay không?”
“Được.”
Tĩnh Ức sư thái vốn không thích lắm chuyện nhổ cây, bà cảm thấy nhổ lên trồng lại là một loại tổn thương đến cây cỏ. Vừa rồi không biết vì sao khi nhìn thấy vẻ thân thiết đáng yêu của Phương Cẩn Chi, liền chủ động nói ra muốn cho con bé một buội. Lúc này nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, càng thêm hợp tâm ý của bà. Ánh mắt bà nhìn Phương Cẩn Chi lại thêm một tầng yêu thích.
Lúc Phương Cẩn Chi đi trở về bên cạnh Lục Vô Nghiên, không khỏi xoay người lại, nói: “Sư thái, sau này con sẽ trở lại thăm người.”
Tĩnh Ức sư thái gật đầu một cái, đứng đó nhìn Lục Vô Nghiên bồng Phương Cẩn Chi lên, hướng về phía con đường đi xuống núi.
Phương Cẩn Chi nằm trong ngực Lục Vô Nghiên, gác cằm lên bả vai hắn, nhìn lại Tĩnh Ức sư thái, vẫy vẫy tay cáo biệt bà.
Tĩnh Ức sư thái nở nụ cười nhợt nhạt. Hồ nước tĩnh lặng trong lòng bà như được nhỏ vào một giọt thần lộ, tạo nên từng đợt sóng lăn tăn tràn ra khỏi lồng ngực bà.
Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn bé con trong ngực, hỏi: “Muội rất thích bà ấy?”
“Ừm. . . . . .” Phương Cẩn Chi suy nghĩ một lúc. “Muội cảm thấy lúc bà ấy đứng một mình trong rừng mai rất cô đơn. Tam ca ca, sau này muội còn có thể đến thăm bà ấy được không? Có thể không? Có thể chứ?”
Phương Cẩn Chi lại gần bên tai Lục Vô Nghiên nỉ non hai tiếng: “Tam ca ca, có được hay không vậy? Có được hay không vậy?”
“Được.”
Lúc Phương Cẩn Chi gọi “Tam ca ca”, giọng nói rất là uyển chuyển. Rõ ràng chỉ có ba chữ, nhưng từ trong miệng con bé thốt ra lại du dương trầm bổng, còn cố tình kéo dài âm cuối.
Một tiếng “Tam ca ca” nhẹ như nhung này, khẽ lướt qua trái tim của Lục Vô Nghiên. Đủ để thay thế cả thiên ngôn vạn ngữ, nào còn cái gì được hay không được nữa?
Rõ ràng hận không thể dâng tất cả những thứ con bé muốn đến trước mặt con bé.
Sau khi Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi về đến viện Thùy Sao, biết được Lục Thân Ky đã ngồi đợi trong đại sảnh từ rất lâu. Lục Thân Ky đang ngồi trên mặt đất, vài bản quân sự đồ nằm ngổn ngang chồng chất chung quanh ông.
Lục Vô Nghiên bóp nhẹ tay Phương Cẩn Chi, nói với bé: “Hôm nay trở về tiểu viện của muội ăn tối đi.”
“Dạ!” Phương Cẩn Chi vấn an Lục Thân Ky xong, mới xoay người đi ra ngoài.
Nhập Phanh đang chờ ở một bên vội vàng đi tới, tự mình đưa Phương Cẩn Chi trở về tiểu viện tử của bé. Mỗi lần Phương Cẩn Chi tới viện Thùy Sao đều không cho nha hoàn theo vào, chỉ ước định thời gian để bọn họ quay trở lại đón. Những lúc Lục Vô Nghiên mang Phương Cẩn Chi ra ngoài hoặc có việc phải trở về sớm, thì Nhập Phanh sẽ tự mình đưa bé về.
Phương Cẩn Chi đi đến cửa viện còn nghe thấy đại cữu cữu sẵng giọng: “Bởi vì hạn chế, kế liên hoành . . . . . .”
Có ý gì đây? Phương Cẩn Chi nghe không hiểu. Nhưng hiện tại bé cũng không quan tâm lắm, bây giờ trong đầu bé chỉ ngập tràn suy nghĩ tối nay có thể ở cùng hai muội muội thôi. Mặt mũi lanh lợi của hai muội muội hiện lên trước mắt Phương Cẩn Chi, khiến bé không khỏi tươi cười.
Sau khi trở về, Phương Cẩn Chi cài then cửa cẩn thận, rồi mới mở nắp rương lớn bên cạnh giường. Khóa rương lớn vừa được mở ra, thì hai tiểu cô nương bên trong đã tự đẩy nắp rương lên.
“Hôm nay Tỷ tỷ về thật sớm.” Bình Bình và An An lật mình một cái từ trong rương lớn bò ra ngoài. Kể từ sau khi bọn chúng biết đi, đặc biệt thích di chuyển. Bình thường bị khóa ở trong rương không được hoạt động, nhưng một khi được ra khỏi rương, thì trở nên rất hoạt bát. Mặc dù gian khuê phòng này của Phương Cẩn Chi cũng không tính là rộng rãi, nhưng đối với Bình Bình và An An mà nói, chính là cả thế giới của bọn chúng. Bọn chúng đi từ đầu bên này sang đầu bên kia rồi đi vòng ngược lại, nhất thời không nhàn rỗi.
“Đúng vậy nha, hôm nay đại cữu cữu lại tới giảng địa đồ cho Tam ca ca. Ta liền về trước!” Phương Cẩn Chi nói.
“Tỷ tỷ không thích nghe đại cữu cữu giảng địa đồ sao?” Bình Bình hỏi thế này.
“Đại địa đồ là cái gì?” An An lại hỏi thế này.
Hai tiểu cô nương chạy trở lại, ngồi bên cạnh Phương Cẩn Chi, tò mò nhìn Phương Cẩn Chi. Bọn chúng không biết cái gì gọi là đại địa đồ, bọn chúng không hiểu gì về thế giới bên ngoài.
“À..ừm!” Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút. “Trên đại địa đồ vẽ rất nhiều núi, sông, nhà cửa, còn có con người. Là, là. . . . .dựa theo dáng vẻ thực tế mà vẽ lên trên giấy!”
“Núi là cái gì?”
“Vậy, sông là cái gì?”
“Núi. . . . . .” Phương Cẩn Chi không biết nên giải thích như thế nào cho hai muội muội hiểu. Đó chẳng qua chỉ là những thứ tầm thường, nhưng vì bọn chúng chưa từng được nhìn thấy, cho nên không biết gì cả.
“Núi . . . . .chính là nơi rất rất cao. Trên núi mọc đầy cây cối rậm rạp, còn có núi đá, vách đá. Sông thì rất rất dài, từ một đầu cao chảy xuống một đầu thấp, trong con sông là nước trong veo. Bên trong còn có rất nhiều loại cá bơi qua bơi lại mà ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng . . . . .” Giọng nói của Phương Cẩn Chi thấp dần thấp dần, bé nhìn hai muội muội đang cau mày, trong đầu bé chợt vang lên một giọng nói: đưa Bình Bình và An An đi xem thế giới bên ngoài, quang minh chính đại đi ra ngoài.
“Thật muốn đi xem một chút. . . . . .” An An nhỏ giọng nỉ non.
Bình Bình lặng lẽ nhìn bé một cái: “Chúng ta đi đánh đàn thôi!”
“Được!” An An lập tức cười lên.
Hai tiểu cô nương từ bên giường đứng dậy, vui vẻ đi tới ngồi xuống bên cầm án. Rõ ràng tuổi vẫn còn nhỏ như thế, nhưng khi ngồi bên cạnh cầm án, trên gương mặt non nớt nhỏ bé đó lại có thêm mấy phần nghiêm túc.
Tiếng đàn dễ nghe từ đầu ngón tay của bọn chúng bay ra, quanh quẩn trong phòng, rồi truyền đi từ lầu các.
Trước đó, ngón tay của Phương Cẩn Chi không thể cong lại, Lục Vô Nghiên không chỉ sai Nhâp Y châm cứu cho bé mỗi ngày, mà còn muốn bé đánh đàn, dùng ngón tay cứng ngắc nhặt quân cờ đen trắng để rèn luyện độ linh hoạt cho ngón tay.
Rõ ràng là luyện tập khổ cực như vậy, nhưng Phương Cẩn Chi vẫn nhẫn nại chịu đựng tới bây giờ, không chỉ luyện tập khổ cực như thế ở viện Thùy Sao, mà còn ôm cổ cầm trở về, mỗi buổi tối đều muốn tiếp tục luyện tập cho ngón tay.
Lúc mới bắt đầu, Bình Bình và An An vẫn luôn lẳng lặng ngồi ở một bên nghe tỷ tỷ của bọn chúng đánh đàn. Sau đó, Phương Cẩn Chi vô tình phát hiện hình như bọn chúng rất có hứng thú đối với cổ cầm. Phương Cẩn Chi liền kéo Bình Bình và An An đến bên cạnh cổ cầm, đặt đầu ngón tay của bọ chúng lên dây đàn.
Nghe âm thanh phát ra từ dây đàn, từ đầu ngón tay của bọn chúng, khỏi phải nói là Bình Bình và An An vui mừng như thế nào!
Hai muội muội vui mừng, Phương Cẩn Chi cũng vui mừng theo.
Hai muội muội không giống như người bình thường, hiếm có chuyện gì khiến cho bọn chúng cảm thấy hứng thú như vậy. Phương Cẩn Chi liền xin Lục Vô Nghiên dạy bé gảy ca khúc, đợi bé học xong, sẽ trở về dạy lại cho Bình Bình và An An.
Có lẽ là do song sinh, hai tiểu cô nương ngồi chung một chỗ, Bình Bình dùng tay phải, An An dùng tay trái, cùng nhau đánh đàn. Những giai điệu được gảy ra giống như xuất phát từ tay của một người.
Đến thời điểm này, đừng nhìn Bình Bình và An An vẫn chưa tới bốn tuổi, nhưng bọn chúng đã có thể đàn được một bản nhạc hoàn chỉnh. Trước đó, bản nhạc lúc ngũ nãi nãi đi ngang qua nghe được không phải do Phương Cẩn Chi đàn, mà là hai tiểu cô nương Bình Bình và An An đàn ra.
Nhưng đáng tiếc, mặc dù Bình Bình và An An có thích đánh đàn như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể đàn những lúc Phương Cẩn Chi có mặt ở trong phòng.
Phương Cẩn Chi ngồi một bên, nhìn bộ dáng thật sự vui vẻ của hai muội muội. Trong lòng bé không thể diễn tả là vui vẻ hay khó chịu.
*****
Rất nhanh đã đến ngày mười hai tháng chạp, đây là ngày sinh thần của Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi dậy rất sớm, tùy ý để Vệ mụ mụ nhét trứng gà đầy miệng, rồi lại đút cho bé ăn hai bát mỳ trường thọ. Bé để Vệ mụ mụ dời cái bàn bát tiên đặt ngay cửa, rồi lại đặt lên bàn bát tiên một cái ghế mân côi nhỏ. Sau đó, sai mấy nha hoàn giúp bé đứng lên trên ghế mân côi, nhón chân lên chụp lấy xà cửa được sơn màu đỏ một cái.
“Nắm xà cửa một cái, sẽ có thể mau lớn!” Vệ mụ mụ đứng bên dưới cười cười nói.
Phương Cẩn Chi cũng hy vọng dáng dấp của mình cao lên cao lên, tốt nhất là cao bằng Tam ca ca. Như vậy, mỗi lần Tam ca ca nói chuyện với bé chỉ cần nghiêng đầu không cần phải khom người nữa.
Bé vẫn còn không biết, cả đời này bé cũng không thể cao bằng Tam ca ca của mình. Cho dù bé có cào nát xà cửa cùng không thể.
Phương Cẩn Chi được Vệ mụ mụ ôm xuống từ trên ghế mân côi, bé chỉnh trang lại y phục một chút, rồi vội vã chạy đến viện Thùy Sao. Hai nha hoàn A Tinh và A Nguyệt cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau.
“Tam ca ca! Tam ca ca!” Phương Cẩn Chi ùa vào trong tẩm phòng của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên quả thật còn đang ngủ.
Phương Cẩn Chi cởi áo khoác trên người xuống, cởi giày bò lên trên giường. Bé quỳ gối một bên giường, lắc lư cánh tay Lục Vô Nghiên.
“Tam ca ca, Tam ca ca, huynh đừng ngủ nữa có được hay không.”
Lục Vô Nghiên nhướng mắt nhìn bé một cái, trả lời qua quýt một tiếng, sau đó quay mặt vào bên trong ngủ tiếp.
Phương Cẩn Chi có chút nhục chí nhỏ giọng lầm bầm: “Đã nói với huynh trước mấy ngày sinh nhật của muội là ngày nào rồi cơ mà . . . . .”
Phương Cẩn Chi làm mặt quỷ với bóng lưng của Lục Vô Nghiên. Nhưng vừa nghĩ đến có thể tối qua Lục Vô Nghiên lại ra khỏi phủ Ôn Quốc Công, không biết vừa trở về được bao lâu, Phương Cẩn Chi lại có chút mềm lòng.
Hình như. . . . không nên tùy hứng như vậy.
Phương Cẩn Chi nhích nhích thân thể nhỏ bé, cẩn thận leo xuống giường, sau đó rón rén lui ra ngoài. Bé kéo Nhập Phanh đi theo mình vào phòng bếp nấu cháo cho Lục Vô Nghiên, đến khi cháo hạch đào nấu xong, đã qua nửa canh giờ.
Lúc này bé mới quay trở lại tẩm phòng của Lục Vô Nghiên.
Lần này, bé không giục Lục Vô Nghiên rời giường nữa. Mà đứng bên cạnh do dự một lúc lâu, rồi mới bò lên giường, chui vào trong chăn. Phương Cẩn Chi áp gương mặt bé nhỏ vào lưng Lục Vô Nghiên, cánh tay ngắn ngủn vòng qua hông Lục Vô Nghiên.
Bên ngoài rất lạnh, trong phòng lại ấm áp như xuân.
Phương Cẩn Chi ngáp một cái, sau đó ôm Lục Vô Nghiên ngủ thêm một giấc nữa.
Đến khi Lục Vô Nghiên gian nan thức dậy, đã sắp đến giờ ngọ. Hắn xoay người lại, lẳng lặng quan sát tiểu cô nương đang ngủ say sưa trước mắt.
“Tam ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi dụi dụi mắt, cũng thức dậy. “Muội đói. . . . . .”
Lục Vô Nghiên khẽ cười một tiếng, hắn vuốt lại mái tóc rối tung của Phương Cẩn Chi, nói: “Được, chúng ta rời giường.”
Phương Cẩn Chi dụi dụi mắt, ngồi dậy nhảy xuống giường, lấy áo choàng trên giá áo bên hông giường đưa cho Lục Vô Nghiên. Sau đó xoay người, đưa lưng về phía Lục Vô Nghiên, nói: “A, Tam ca ca mau mặc quần áo đi. Cẩn Chi sẽ không nhìn lén!”
Lục Vô Nghiên không cầm áo choàng Phương Cẩn Chi đặt trên mép giường, mà vén chăn bước xuống giường, chọn một cái áo mới trong tủ y phục mặc vào.
Phương Cẩn Chi lặng lẽ liếc mắt nhìn, lúc này mới hiểu, thì ra Lục Vô Nghiên hiện đang mặc y phục ngủ.
Lục Vô Nghiên cũng là bất đắc dĩ, hắn thật sự có thói quen ngủ không mảnh vải che thân. Nhưng kể từ khi Phương Cẩn Chi chui vào trong chăn của hắn với mật độ càng ngày càng thường xuyên, hắn đành phải khoác thêm một cái áo khi ngủ.
Tránh để bé con của hắn lại nghĩ hắn bị bệnh, vì cho rằng dáng dấp của hắn và con bé không giống nhau. Thậm chí Lục Vô Nghiên còn lo lắng, một ngày nào đó khi tỉnh lại, 'bệnh' của mình sẽ bị Phương Cẩn Chi cắt mất.
“Tam ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi lại làm nũng kéo kéo tay Lục Vô Nghiên. Bé ngước đầu, dùng đôi mắt to tròn tội nghiệp nhìn Lục Vô Nghiên.
Thấy Lục Vô Nghiên hoàn toàn không phát giác, Phương Cẩn Chi liền xòe bàn tay nhỏ bé của mình đưa tới trước mặt Lục Vô Nghiên -- đây rõ ràng là muốn cái gì đấy!
“Không đói bụng?”
Phương Cẩn Chi xoa xoa bụng mình -- có hơi xẹp lép. Bụng nhỏ còn đúng lúc kêu lên hai tiếng.
“Đi đi, đến nhà chính chờ ta.” Lục Vô Nghiên nói.
“Dạ!” Phương Cẩn Chi biết việc đầu tiên Lục Vô Nghiên muốn làm sau khi thức dậy chính là tắm rửa, bé ngoan ngoãn chạy đến nhà chính đợi hắn.
Rõ ràng Phương Cẩn Chi tự mình nấu cháo hạch đào làm bữa sáng cho hai người, nhưng đợi Lục Vô Nghiên tắm rửa sạch sẽ, đi ra đến nơi thì đã quá giờ ngọ hơn một nửa. Cháo hạch đào đã được bày trên bàn, Nhập Phanh cũng nấu thêm vài món Phương Cẩn Chi thích ăn, bữa sáng biến thành bữatrưa.
Mỗi lần Phương Cẩn Chi ở lại viện Thùy Sao ăn cơm, Nhập Phanh đều sẽ nấu mấy món con bé thích ăn. Nhưng bữa cơm hôm nay Phương Cẩn Chi ăn không thấy ngon.
Nếu hỏi bé đã ăn được cái gì rồi, không chừng bé còn không trả lời được.
Bé cứ suy nghĩ mãi, có phải Lục Vô Nghiên đã quên mất hôm nay là sinh thần của bé rồi hay không. Nhìn thấy Lục Vô Nghiên ăn cơm xong, sau đó đến ngồi vào cái ghế bên cửa sổ, cầm một quyển sách lên bắt đầu đọc, cuối cùng Phương Cẩn Chi cũng không thể ngồi yên.
Bé đi đến bên cạnh Lục Vô Nghiên.
“Tam ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi chìa bàn tay phải của mình ra, che lại trang sách Lục Vô Nghiên đang xem.
“Ưm, Tam ca ca, huynh mau nhìn, đầu ngón tay của muội gần như đã khôi phục hoàn toàn!” Phương Cẩn Chi vừa nói vừa lắc lư đầu ngón tay của mình.
Lục Vô Nghiên cố nén cười, đẩy bàn tay mũm mỉm của con bé ra, nghiêm nghị nói: “Ngoan, đừng quấy rầy ta xem sách. Tự mình qua bên kia chơi đi.”
Phương Cẩn Chi rụt tay lại, nhưng cũng không bỏ đi, chỉ dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn Lục Vô Nghiên. Bị Phương Cẩn Chi dùng loại ánh mắt như vậy nhìn một lúc lâu, cuối cùng Lục Vô Nghiên cũng dời mắt khỏi quyển sách, nhìn Phương Cẩn Chi.
Mặc dù, hắn vốn chẳng đọc được chữ nào.
“Tam ca ca không có quên, cố ý trêu chọc muội có phải hay không?” Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn Lục Vô Nghiên, trong lòng tin chắc như vậy.
Nhập Phanh lặng lẽ đi tới, bẩm báo: “Tam thiếu gia, đồ đã được đưa tới.”
Lục Vô Nghiên gật đầu, hắn đặt quyển sách trong tay xuống, nắm tay Phương Cẩn Chi đi ra ngoài.
Nghe mấy lời Nhập Phanh nói, Phương Cẩn Chi mới tỉnh ngộ, thì ra không phải Tam ca ca quên mất, cũng không phải cố ý trêu chọc bé, mà lễ vật cho bé vẫn còn chưa tới!
Trong đình viện, có hai cái tủ y phục bằng gỗ hoàng lê hai cửa, trên bề mặt khắc một đàn cá bơi lội cực kỳ tinh xảo. Tủ y phục này rất lớn, lớn gần bằng một nửa bức tường, nếu để hai tủ y phục này cùng một chỗ, có thể chiếm cứ toàn bộ bề mặt bức tường.
“Oa, thật to!” Phương Cẩn Chi đi tới, mở tung hai cánh cửa tủ bằng gỗ hoàng lê, bên trong chất đầy y phục. Nhìn kích thước và kiểu dáng, đều là y phục mới cho bé! Y phục bốn mùa trong năm, đều đủ cả! Ngay cả giầy thêu cũng có mười mấy đôi!
Tiểu cô nương gia, ai lại không muốn mình thật xinh đẹp? Huống chi Phương Cẩn Chi vốn đã rất xinh đẹp. Bé vuốt ve từng bộ y phục trong tủ, không được bao lâu đã hoa cả mắt, chỉ cảm thấy y phục ở đây mặc hoài cũng không hết!
Phương Cẩn Chi bước sang mở cái tủ hoàng lê còn lại. Nhưng bé có chút ngoài ý muốn, vì bên trong cái tủ y phục này trống rỗng.
Hai cái tủ y phục này vốn giống nhau như đúc, trong cái tủ vừa rồi, y phục nhiều đến mức che đi cả cấu tạo vốn có của nó. Mà cái này lại trống không, chẳng có vật gì che chắn, cấu tạo trong đó nhìn không sót thứ gì.
Phương Cẩn Chi có chút khó hiểu nhìn thanh gỗ nằm ngang bên trong tủ y phục trước mặt. Thanh ngang này hơi chếch về phía dưới, rất dầy, rất dầy, dầy gần bằng ván giường!
Nhưng mà, tại sao lại vắt ngang một khối gỗ dày như vậy?
Hơn nữa, cả cái tủ y phục, cũng chỉ có một khối gỗ bản dày như vậy, phía trên cũng trống rỗng.
Phương Cẩn Chi quay trở lại tủ y phục chất đầy quần áo trước đó, đẩy y phục ra, nhìn thấy bên trong cái tủ y phục này, có vách che, ngăn kéo, hộc tủ, nó có cấu tạo như một cái tủ bình thường, cái gì cần có đều có.
Vậy. . . . . . cái còn lại quả thật giống như một cái tủ bán thành phẩm.
Phương Cẩn Chi quay đầu, cười hì hì với Lục Vô Nghiên, rồi nói: “Tam ca ca, cái tủ này vẫn còn chưa hoàn công nha.”
Lục Vô Nghiên nở nụ cười như có như không, nói: “Chậc, cái tủ y phục này quả thật có thể nhét luôn cả Cẩn Chi của chúng ta vào nha.”
Hắn vừa dứt lời, liền bồng Phương Cẩn Chi lên, nhẹ nhàng đặt lên thanh gỗ ngang trong cái tủ y phục trống không, sau đó đóng cửa tủ lại.
Bóng tối đen như mực trong tưởng tượng không xuất hiện, Phương Cẩn Chi nghi hoặc ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện cái tủ này không hề có nóc! Phía trên trống không! Phương Cẩn Chi nhìn bầu trởi xanh thẳm trên nóc tủ y phục, cả người sững sờ tại chỗ.
Bé sờ vào thanh gỗ ngang bên dưới cơ thể mình.
Đây . . . . . đây rõ ràng là một cái giường lớn!
Phương Cẩn Chi vuốt ve thanh gỗ ngang với bàn tay run rẩy.
Bình Bình! An An!
Cửa tủ được mở ra từ bên ngoài, gương mặt của Lục Vô Nghiên lập tức xuất hiện.
“Tam ca ca. . . . . .” Phương Cẩn Chi khẽ gọi hắn một tiếng, rồi không thể nói thêm một lời nào cả. Bé muốn nói cho hắn biết lễ vật này thật sự quá tốt, nhưng lại sợ Lục Vô Nghiên hỏi bé nguyên nhân.
Bé sợ.
Bé sợ Tam ca ca vẫn luôn thương bé biết bí mật của bé, từ đó sẽ ghét bỏ bé, thậm chí tổn thương hai muội muội của bé.
Lục Vô Nghiên ôm bé từ trong tủ y phục ra, dịu dàng nói: “Đựng y phục mà nói, thì một cái là đủ rồi. Bên trong cái này cấu tạo đơn giản, là bởi vì vẫn chưa nghĩ ra phải đóng cái gì, chờ Cẩn Chi nghĩ ra muốn đóng cái gì, thì cứ dựa theo nhu cầu mà sửa lại cũng không muộn.”
Lục Vô Nghiên nói liên miên để giải thích, tránh cho bé con của hắn sinh nghi.
“Dạ!” Phương Cẩn Chi gật đầu thật mạnh. “Đa tạ Tam ca ca đã tặng đồ cho muội, Cẩn Chi rất thích. Đợi Cẩn Chi nghĩ ra nên đóng thêm cái gì trong tủ y phục này, sẽ . . . . . sẽ sửa lại.”
Lục Vô Nghiên không nói gì thêm, hắn nhận lấy một chiếc hộp gấm bằng gỗ tử đàn điêu khắc Bách Điểu Triều Phượng từ tay Nhập Phanh. Từ bên trong lấy ra hai ổ khóa bằng vàng ròng, trên ổ khóa cũng được điêu khắc hoa văn đàn cá bơi lội giống như trên hai cái tủ bằng gỗ hoàng lê. Vừa nhìn đã biết là đồng bộ.
“Những kiểu dáng y phục này đều do Tam ca ca của muội vẽ ra, của quý đấy. Không được để hạ nhân tùy tiện đụng vào. Ừm, những lúc không có muội, phải dùng khóa khóa tủ y phục lại.”Lục Vô Nghiên cười, giao hai cái khóa vàng điêu khắc hoa văn cá lội vào tay Phương Cẩn Chi.
Khóa vàng rất nặng, nặng trĩu trong lòng bàn tay Phương Cẩn Chi.
Loại cảm giác nặng trĩu này lại khiến bé an tâm một cách không thể nào hiểu nổi.
Lục Vô Nghiên xoay người, từ một hộp gỗ tử đàn trên tay Nhập Phanh, lấy ra một cái bàn tính nhỏ làm bằng vàng ròng. Hắn đặt cái bàn tính bằng vàng đó vào trong lòng bàn tay Phương Cẩn Chi, rồi nói: “Đã dạy muội rất nhiều thứ, duy chỉ có tính toán sổ sách là quên dạy muội.”
Phương Cẩn Chi lắc lắc bàn tính trong tay, cái bàn tính nho nhỏ bằng vàng ròng đó phát ra những tiếng vang lanh lảnh. Có lẽ bởi vì làm bằng vàng, nên âm thanh cũng trở nên dễ nghe hơn.
“Tính toán sổ sách được đấy, muội thích tính toán sổ sách!” Phương Cẩn Chi lật qua lật lại quan sát cái bàn tính trong tay. Nhưng không lâu sau, mặt mày con bé xụ xuống, dần dần ảm đạm.
Bé đâu có sổ sách để tính toán!
Cửa hàng của Phương gia đều không còn trên tay bé nữa rồi!
Lục Vô Nghiên vén vạt áo trước của trường sam lên, ngồi xổm xuống trước mặt Phương Cẩn Chi, nói: “Tiết Hoa Triêu mỗi năm, trong phủ đều tổ chức cho mấy cô nương Lục gia một cuộc tỷ thí nho nhỏ. Có pha trà, cắm hoa. . . . . .”
“Muội biết!” Phương Cẩn Chi gật đầu. “Tiết Hoa Triêu năm nay, tay của muội bị thương. Nên không có qua xem.”
“Vậy, mai mốt Cẩn Chi của chúng ta tham gia có được hay không?”
Phương Cẩn Chi nghi hoặc nhìn LụcVô Nghiên, hỏi: “Tam ca ca, huynh muốn cho muội tham gia sao? Huynh muốn muội biểu hiện thật tốt ở Tiết Hoa Triêu sao? Huynh muốn muội cạnh tranh vì huynh sao?”
“Đúng vậy, dạy muội lâu như vậy rồi. Nói thế nào cũng phải bày ra một chút thành tích cho Tam ca ca nhìn chứ?” Lục Vô Nghiên dịu dàng chỉnh lại mấy sợi tóc mềm mại rơi trước trán của Phương Cẩn Chi. “Nếu muội có thể đoạt được vị trí thứ nhất, Tam ca ca sẽ tặng cho muội một đại lễ.”
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu hỏi: “Đó là gì?”
“Việc buôn bán của trà trang Phương gia nhà muội, sở dĩ làm ăn lớn đến như vậy, trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng, là mẫu thân của muội lúc sinh thời rất thích trà nghệ, cho nên phụ thân muội bỏ ra rất nhiều tâm tư cho trà trang, chỉ vì muốn làm vui lòng mẫu thân muội.”
Phương Cẩn Chi chớp mắt mấy cái, nghiêm túc lắng nghe. Bé biết trà trang nhà mình buôn bán rất lớn, nhưng lại không biết còn có nguyên nhân như vậy ở đây.
“Nhưng nếu Cẩn Chi của chúng ta có thể luyện được trà nghệ tài giỏi, Tam ca ca sẽ làm chủ, đòi lại trà trang về cho muội.” Lục Vô Nghiên cúi đầu, dùng đầu ngón tay khều khều bàn tính và khóa vàng Phương Cẩn Chi đang cầm trên tay. “Cho nên, phải dạy muội tính toán sổ sách thật giỏi.”