Thê Khống

Chương 73: Chương 73: Trêu chọc




Phương Cẩn Chi tắm rửa xong, phân phó Diêm Bảo Nhi dọn dẹp tịnh thất, rồi trở về phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Chỗ ở của Phương Cẩn Chi vốn rất gần chỗ của Lục Vô Nghiên, nàng không biết nếu giữ tỳ nữ bên cạnh có khiến cho Lục Vô Nghiên mực chán ghét hay không, nên dứt khoát đuổi Diêm Bảo Nhi đi. Dù sao thì từ nhỏ nàng đã tập thành thói quen không có nô tỳ hầu hạ khi ở cùng một chỗ với Lục Vô Nghiên.

Từ tịnh thất trở lại thiên phòng, Phương Cẩn Chi muốn đi qua gian phòng chính của Lục Vô Nghiên, nàng hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí đi ra ngoài. Nàng có hơi hối hận, dường như trêu đùa Lục Vô Nghiên như vậy không được tốt lắm.

-- Sự dè dặt của cô nương gia đâu rồi!

“Tam ca ca?” Phương Cẩn Chi thò đầu vào dò xét trước, lén lút nhìn Lục Vô Nghiên một cái. Nhưng Lục Vô Nghiên không ở trong phòng.

Phương Cẩn Chi nghi hoặc xoay một vòng trong phòng, quả thật không tìm thấy bóng dáng của Lục Vô Nghiên.

“Lại đi công việc sao?” Phương Cẩn Chi tự lẩm bẩm. Nàng không biết khi nào Lục Vô Nghiên mới về, nên cũng không đợi hắn. Nàng quay trở lại thiên phòng của mình để nghỉ ngơi. Nhưng không biết có phải thật sự lạ chỗ hay không, mà một người luôn dễ ngủ như nàng lại không ngủ được.

Nàng dứt khoát đứng dậy, khoác thêm một cái áo choàng lông rồi đi ra ngoài. Nàng đứng dưới mái hiên một lát, rồi nhờ vào ánh sáng của hai chếc đèn lồng to lớn để đắp người tuyết.

Đêm đông vốn đã rét lạnh, đừng nói chi đến việc dùng đôi tay nhỏ bé xinh đẹp mềm mại như vậy để bốc tuyết. Không lâu sau, đôi bàn tay nhỏ bé của Phương Cẩn Chi đã lạnh cóng đến đỏ bừng bừng.

Nhưng nàng cũng không thèm để ý, vẫn hết sức chuyên tâm đắp người tuyết.

Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng làm người tuyết, nàng thích màu trắng tinh khiết sau từng mảng tuyết, cho nên mùa đông mỗi năm nàng đều đắp người tuyết ở trong sân. Nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng làm người tuyết một mình, trước đây luôn có bọn nha hoàn giúp nàng.

Thật lạnh.

Phương Cẩn Chi đưa hai bàn tay đã cứng cóng lên miệng hà hơi, rồi lại tiếp tục làm người tuyết.

Bởi vì chỉ có một mình, nên nàng chỉ định đắp một người tuyết nho nhỏ. Nàng lăn một quả cầu tuyết nhỏ đặt lên trên một quả cầu tuyết lớn hơn, người tuyết này cơ bản đã hoàn thành.

Nàng nhặt hai cành cây khô làm đôi mắt của người tuyết, sau đó lại dùng nhánh cây vẽ một đường cong cong thành cái miệng. Người tuyết đang cười với nàng, nàng cũng cười lại với người tuyết.

Lúc Lục Vô Nghiên trở lại đã nhìn thấy bé con của hắn đứng ở trong sân, cười ngốc nghếch với người tuyết.

“Lạnh không?” Lục Vô Nghiên đi tới nâng hai tay của Phương Cẩn Chi trong lòng bàn tay, cảm giác lạnh như băng khiến Lục Vô Nghiên nhíu mày.

“Tam ca ca, muội không lạnh!” Phương Cẩn Chi nhìn thấy Lục Vô Nghiên cau mày, nàng vội vã rụt tay về.

Lục Vô Nghiên không cho phép.

Hắn kéo tay Phương Cẩn Chi dẫn nàng trở vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng chà xát tay nàng.

Phương Cẩn Chi bỗng nghịch ngợm tiến tới, cười hì hì nói: “Tam ca ca, tay của huynh không ấm, ngực mới ấm nha.”

Lục Vô Nghiên đang chà xát bàn tay cho Phương Cẩn Chi bỗng dừng lại động tác, hắn giương mắt nhìn chằm chằm Phương Cẩn Chi một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Cẩn Chi, đừng ỷ muội nhỏ mà muốn khi dễ ta.”

Phương Cẩn Chi hết sức kiên cường nói: “Từ trước tới nay, đều là lấy lớn lấn nhỏ, muội nhỏ như vậy sao có thể khi dễ huynh? Cưỡng từ đoạt lý!”

Lục Vô Nghiên híp mắt ngắm nhìn Phương Cẩn Chi đang gần trong gang tấc, Phương Cẩn Chi ngẩn ra, sao nàng có cảm giác nhìn không hiểu tình cảm trong mắt Lục Vô Nghiên? Phương Cẩn Chi vô thức muốn lui về phía sau.

Khóe miệng Lục Vô Nghiên khẽ cong lên, hắn mở vạt áo ra, sau đó không nói tiếng nào áp đôi tay lạnh ngắt của Phương Cẩn Chi vào lồng ngực nóng hổi của hắn.

“Ấm không?” Hắn hỏi. Giọng nói trầm thấp mà mềm mại, lại mang theo một loại ngọt ngào như muốn tràn ra ngoài.

Phương Cẩn Chi lúng ta lúng túng gật đầu một cái, rồi mới phản ứng kịp. Nàng muốn rút tay mình ra, nhưng Lục Vô Nghiên nắm cổ tay nàng rất chặt, hoàn toàn không cho nàng cơ hội tránh thoát.

“Đừng lộn xộn, làm ấm cho muội.” Lục Vô Nghiên càng tiến đến gần hơn.

Phương Cẩn Chi lắp bắp: “Tam, Tam ca ca, chúng ta. . . . . . chúng ta như vậy là không đúng!”

“Không đúng chỗ nào?” Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút. “À, không phải vừa rồi muội nói muốn cùng tắm cùng ngủ với ta sao? Vậy đi thôi.”

Lục Vô Nghiên nói xong, liền kéo Phương Cẩn Chi đi về phía tịnh thất.

Trong lòng Phương Cẩn Chi hốt hoảng, ngay cả hai chân cũng run lên.

Lục Vô Nghiên kéo Phương Cẩn Chi vào trong tịnh thất, rồi thuận tay cài then cửa lại.

Hắn làm ra vẻ như muốn cởi y phục của mình, hắn cởi thắt lưng ra, tiện tay vứt sang một bên, hoa phục gấm trắng như tuyết buông lỏng lẻo, lộ ra một mảng ngực. Hắn giương mắt nhìn Phương Cẩn Chi đã có chút lờ mờ nhận ra, cười hỏi: “Có muốn nhìn kỹ một lần hay không, thật ra thì không chỉ có nửa người dưới là không giống với muội đâu.”

Gương mặt của Phương Cẩn Chi trong nháy mắt đã đỏ lên, nàng tức giận phồng má, đá Lục Vô Nghiên một cước, nói: “Huynh lại lấy chuyện lúc nhỏ ra cười nhạo muội!”

Lục Vô Nghiên nắm lấy hông nàng, ôm thân thể nhỏ nhắn của nàng vào trong ngực. Hắn cúi đầu, khẽ hôn một cái vào giữa trán của Phương Cẩn Chi. Động tác vô cùng dịu dàng êm ái, cũng không lập tức rời đi. Môi của hắn dán vào giữa trán nàng, quyến luyến hương vị của nàng, luyến tiếc không nỡ rời đi.

Cho đến khi cơ thể chợt lạnh.

Lục Vô Nghiên cúi mắt, liền nhìn thấy vạt áo của hắn đã bị Phương Cẩn Chi kéo ra.

Lục Vô Nghiên giật mình. Không phải nàng nên vô cùng xấu hổ và hốt hoảng sao?

“Đau không?” Phương Cẩn Chi dùng tay thăm dò, cẩn thận chạm vào hông của Lục Vô Nghiên.

Lúc này Lục Vô Nghiên mới phản ứng được, ngang thắt lưng của hắn có một vết sẹo dài cỡ một bàn tay.

“Không đau, bị thương trước đây rất lâu, đã không còn đau nữa.”

“Nhất định rất đau!” Phương Cẩn Chi giống như không nghe thấy lời nói của Lục Vô Nghiên. Nàng cau mày, đau lòng khôn xiết. Hơn nữa còn muốn kéo áo của Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên ngăn nàng lại, hắn chỉnh lại cổ áo một chút, che ngực lại rồi nói: “Được rồi, đã khuya lắm rồi đấy. Muội về ngủ trước đi.”

Phương Cẩn Chi đứng ngơ ngác một lúc, đột nhiên cảm thấy rất khổ sở.

“Tam ca ca, huynh luôn đối xử tốt với muội như vậy. Nhưng muội lại đối xử với huynh không tốt chút nào.” Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Vô Nghiên, đôi mắt đã đỏ lên.

“Nói bậy bạ gì đó, chuyện đó có liên quan gì đến muội chứ. Cẩn Chi đối với ta rất tốt, thật đó.” Lục Vô Nghiên không hiểu tại sao Phương Cẩn Chi lại đột nhiên khó chịu, nhưng hắn biết từ trước đến giờ, bé con của hắn vẫn luôn là một người nhạy cảm, hắn sợ nàng lại suy nghĩ theo một chiều hướng khác, vội vàng dỗ dành nàng.

Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái, nói: “Lúc muội còn nhỏ, trên người Tam ca ca không có vết sẹo này mà! Huynh bị thương trong thời gian năm năm rời khỏi đây. Đúng rồi, đánh giặc luôn sẽ bị thương. Nhưng sau khi Tam ca ca trở về, thế nhưng muội lại không hỏi han huynh dù chỉ một câu. Không hỏi huynh lúc đánh giặc có vất vả hay không, có bị đói không, có bị thương không. . . . . . Cái gì muội cũng không hỏi, không quan tâm đến huynh chút nào!”

Lục Vô Nghiên trầm mặc một lúc, rồi nói: “Cẩn Chi của chúng ta thông minh như vậy, nên chắc cũng biết quan tâm không nhất định thể hiện qua lời nói. Nói quan tâm chưa hẳn đã thật sự quan tâm. Miễn là ta có thể cảm nhận được sự quan tâm của muội là đủ rồi.”

“Huynh có thể cảm nhận được sự quan tâm của muội sao? Muội quan tâm huynh như thế nào? Quan tâm huynh khi nào? Làm sao huynh cảm nhận được?” Phương Cẩn Chi hỏi dồn dập.

Lục Vô Nghiên: “. . . . . .”

Lục Vô Nghiên phát hiện bản thân nhất thời không thể trả lời được.

Phương Cẩn Chi có chút ảo não cúi đầu, rầu rĩ nói: “Tam ca ca, cần gì phải an ủi muội chứ. Muội vốn không quan tâm huynh. . . . . .”

Dỗ dành thì nhất định phải dỗ dành rồi đấy, nhưng dỗ dành như thế nào đây?

Lục Vô Nghiên bỗng nhiên bó tay, có hơi khổ não.

Phương Cẩn Chi lại ngẩng đầu lên, nhìn Lục Vô Nghiên, nói: “Nhưng Tam ca ca, muội cho rằng huynh sẽ không bị thương! Ở trong mắt muội, huynh lợi hại như vậy, giỏi giang như vậy, sao có thể bị thương chứ?”

Lục Vô Nghiên nghiêm túc gật đầu, nói: “Là ta không tốt, là ta đã phụ lòng kỳ vọng của muội. . . . . .”

“Nhưng mà đâu có người nào thập toàn thập mỹ không gì không làm được, Tam ca ca cũng chỉ là một người bình thường. . . . . .”

Lục Vô Nghiên lại nhíu mày, hắn không theo kịp suy nghĩ của Phương Cẩn Chi, hoàn toàn không đoán được tiếp theo nàng sẽ nghĩ đến cái gì.

“Muội biết rồi!” Phương Cẩn Chi lại vui vẻ cười lên lần nữa. “Bởi vì muội còn nhỏ nha, Tam ca ca lớn gấp đôi muội, cho nên muội mới cảm thấy Tam ca ca vĩnh viễn đều rất khó lường!”

“Cái gì mà ta lớn gấp đôi muội? Ta mấy tuổi? Muội mấy tuổi? Ta có già như vậy đâu?” Lục Vô Nghiên hỏi tới tấp bằng giọng điệu gàn dở hiếm thấy.

“Gương mặt muội mười tuổi, gương mặt Tam ca ca hai mươi tuổi . . . . .”

Lục Vô Nghiên đen mặt. Không ngờ chờ đợi nàng hai kiếp, cuối cùng bị nàng khi dễ cả ngày cũng không tính đi, còn bị nàng chê già.

Phương Cẩn Chi cong đôi mắt nguyệt nha, nàng kéo cánh tay Lục Vô Nghiên, nàng ngọt ngào nói: “Tam ca ca, huynh yên tâm đi, muội không chê huynh già đâu! Chờ khi huynh lớn tuổi không thể di chuyển, muội cũng sẽ không ghét bỏ huynh, muội sẽ đẩy xe lăn đưa huynh đến nơi nào huynh muốn đi. Muội cũng sẽ bảo vệ huynh! Nếu ai dám khi dễ huynh, muội sẽ thay huynh đánh họ!”

Phương Cẩn Chi nói xong, giơ giơ quả đấm nhỏ của mình lên.

Lục Vô Nghiên lườm nàng một cái: “Không cần!”

Phương Cẩn Chi vội nói: “Tam ca ca huynh đừng giận muội, nghe nói người càng tức giận càng mau già!”

“Được rồi, được rồi! Muội mau ra ngoài đi! Nơi này không có nước ôn tuyền như trong phủ Ôn Quốc Công, nước nóng sắp lạnh rồi!” Lục Vô Nghiên mở cửa, đẩy Phương Cẩn Chi đi ra.

“Tam ca ca phải nhớ nhất định không được tức giận đó!” Phương Cẩn Chi nở môt nụ cười ngọt ngào về phía Lục Vô Nghiên, sau đó xoay người lại, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Lúc Lục Vô Nghiên ngâm mình trong nước nóng, càng nghĩ càng thấy không đúng lắm. Không phải hắn định trêu chọc Phương Cẩn Chi một chút sao? Nhưng sao cuộc đối thoại lại phát triển theo chiều hướng đó. . . . . .

Lục Vô Nghiên cảm thấy buồn cười.

Lại bị nàng dắt đi lòng vòng, quanh quẩn cả một vòng.

Khá lắm.

Phương Cẩn Chi, muội chờ đó, chúng ta còn rất nhiều thời gian!

Ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi dậy thật sớm. Nàng vốn có thói quen ngủ sớm dậy sớm, hiện tại đến ở trong biệt viện của Trưởng Công Chúa, nàng càng không thể không thận trọng khắp nơi, tránh mắc phải chút sai sót nào.

Mặc dù nàng vẫn chưa gả cho Lục Vô Nghiên, nhưng thâm tâm nàng đã ngầm thừa nhận, cho nên không thể không đối xử với Trưởng Công Chúa như bà bà tương lai được.

Tức phụ nhi đối với bà bà, nào dám có nửa điểm chậm trễ. Huống chi, Trưởng Công Chúa lại là một nữ nhân rất đáng sợ. Coi như không có quan hệ gì đến Lục Vô Nghiên, nàng cũng muốn lấy lòng thật tốt.

Phương Cẩn Chi vội vã rửa mặt, nàng muốn đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Thật ra thì nàng cũng không xuống bếp, nói là chuẩn bị bữa sáng, cũng chỉ là đến phòng bếp nhìn chòng chọc mà thôi, sau đó chọn ra vài món. Đến khi phòng bếp làm xong, nàng mới tự mình mang đến cho Trưởng Công Chúa.

Về phần Lục Vô Nghiên, hắn sẽ không dậy sớm như thế.

Lúc Phương Cẩn Chi mang bữa sáng đến cho Trưởng Công Chúa, Trưởng Công Chúa đã ở trong thư phòng.

“Trưởng Công Chúa, nên dùng bữa sáng rồi.” Phương Cẩn Chi bưng một thố canh cá ninh mềm, Diêm Bảo Nhi đứng ở sau lưng nàng, tay cầm một khay thức ăn, phía trên là cháo hạch đào và mấy món ăn khác. Trong ngày đông giá rét, hơi nóng bốc lên cai, nhìn từ xa có cảm giác rất ấm áp.

“Vào đi.” Trưởng Công Chúa đặt bút xuống, đứng dậy đi đến cái bàn bát tiên.

Phương Cẩn Cành phân phó Diêm Bảo Nhi dọn từng món từng món lên bàn xong, nàng mới nói: “Trong phòng bếp nói Trưởng Công Chúa ăn sáng rất đạm bạc, con đã tự ý làm thêm mấy món. Cũng không biết Trưởng Công Chúa có thích hay không.”

“Có lòng.” Trưởng Công Chúa gật đầu một cái, cầm đũa bậc lên bắt đầu dùng bữa. Bà ăn hai đũa, mới ngẩng đầu liếc nhìn Phương Cẩn Chi, nói: “Ngươi đã ăn chưa? Chưa ăn thì ngồi xuống cùng ăn đi.”

“Vâng.” Phương Cẩn Chi quy quy củ củ ngồi xuống, nhận lấy đũa bạc từ trong hộp đựng thức ăn Diêm Bảo Nhi lấy ra.

Phương Cẩn Chi quả thật vẫn chưa ăn, nàng cũng không tính cùng ăn với Trưởng Công Chúa. Nếu Trưởng Công Chúa đề cập, nàng liền ngồi xuống cùng ăn với bà, nếu Trưởng Công Chúa không đả động gì đến, nàng sẽ lẳng lặng đứng ở một bên.

Bởi vì tối hôm qua đã dùng cơm chung, Phương Cẩn Chi biết Trưởng Công Chúa ăn rất nhanh. Nàng vừa cố gắng ăn thật nhanh, vừa chú ý vẻ mặt của Trưởng Công Chúa, nếu Trưởng Công Chúa buông đũa, nàng cũng sẽ không ăn nữa.

“Ngươi cứ tiếp tục ăn đi.” Trưởng Công Chúa nhìn ra sự thận trọng của Phương Cẩn Chi, cho nên lúc bà đặt đũa xuống liền nói như thế.

Phương Cẩn Chi vừa định đặt đũa xuống liền dừng lại, tiếp tục ăn.

Lục Vô Nghiên vừa ngáp vừa đi tới, hắn nói: “Có cần quá đáng như vậy hay không, ăn sáng cũng không gọi ta.”

Nếu không phải Trưởng Công Chúa đang ở đây, Phương Cẩn Chi nhất định sẽ trừng Lục Vô Nghiên một cái. Lục Vô Nghiên vốn không có thói quen dậy sớm, mỗi lần ăn sáng đều bị Phương Cẩn Chi ép. Hắn nói như vậy, quả thực là mở mắt nói mò.

Phương Cẩn Chi quyết định làm như không nghe thấy, tiếp tục ăn sáng.

Diêm Bảo Nhi vội vàng mang đến cho Lục Vô Nghiên một bộ bát đũa.

Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi một cái, hắn biết nếu hắn không ăn, Phương Cẩn Chi ăn một mình nhất định sẽ không được tự nhiên, mà nàng nhất định ăn không no. Cho nên, Lục Vô Nghiên bắt đầu bữa ăn sáng hiếm hoi.

Động tác của hắn từ tốn, chỉ tùy ý ăn vài đũa. Khi hắn ở đây liền chẳng có cái loại quy củ ăn không nói, hắn hỏi Trưởng Công Chúa: “Phong Tướng Quân trở lại rồi? Con tìm hắn có chút việc.”

Phương Cẩn Chi giật mình, nàng hiểu ý của Lục Vô Nghiên. Lúc Lục Vô Nghiên vừa trở về đã từng nói có một vị Phong Tướng Quân muốn nhận nàng làm nghĩa muội, chắc là vị Phong Tướng Quân này rồi.

“Về từ nửa tháng trước, chỉ là gần đây có chút bận rộn. Thê tử của hắn gần tới sinh kỳ, nghe nói hắn ở lại trong phủ bầu bạn cả ngày.” Trưởng Công Chúa nói.

Lục Vô Nghiên nở nụ cười, nói: “Nếu con nhớ không nhầm, năm nay hắn hai mươi sáu tuổi, cũng đã có năm nhi tử. Hắn định không sinh được nữ nhi thì không bỏ cuộc hay sao?”

Tâm trạng của Trưởng Công Chúa tốt hiếm thấy, bà cười nói: “Con cho rằng hắn ta là con sao? Hai mươi hai tuổi một cây độc thân, thì đừng nói chi đến con nối dòng.”

Lục Vô Nghiên nhếch miệng cười một tiếng, không khỏi nhìn sang Phương Cẩn Chi ở bên cạnh.

Phương Cẩn Chi cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy. Đề tài này cũng thật sự quá nhạy cảm rồi. Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong hậu viện, nên biết rất rõ những chuyện nhi tức phụ với bà bà trong hậu viện.

Làm bà bà, vui mừng nhất là chọn được nhi tức không phải là một người không sanh được nhi tử.

Làm trượng phu, thích nhất là mượn cớ nâng di nương để kéo dài hương khói.

Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Cẩn Chi bỗng xuất hiện một chút phiền não. Nhưng nàng lẳng lặng ăn cơm, trên mặt cũng không biểu hiện gì.

Ánh mắt của Trưởng Công Chúa đảo qua Phương Cẩn Chi liền hiểu rõ tất cả, bà ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Sinh ra trong gia đình Đế Vương là thế, chuyện kéo dài long mạch liên quan đến sự ổn định và hưng thịnh của cả một quốc gia. Nhưng hương khói trong gia đình bình thường cũng không phải không kéo dài là không được. Vì cái rắm chó cửu đại đơn truyền, phòng nào cũng nâng di nương, buộc nữ nhân sinh mấy thằng cu giống như heo nái quả thật hoang đường! Hương khói như vậy diệt thì tốt hơn!”

“Khụ khụ. . . . . .” Phương Cẩn Chi dùng khăn che miệng, không ngừng ho khụ khụ. Nàng bị sặc.

Lục Vô Nghiên vỗ vỗ lưng cho nàng, rồi đưa cho nàng một chén nước. Hắn biết mấy nữ nhân khuê các bình thường nghe mấy câu ngôn luận như vậy của Trưởng Công Chúa, nhất định sẽ thất kinh.

Phương Cẩn Chi đích xác là lấy làm kinh hãi. Mặc dù từ nhỏ nàng đã là một hài tử thông tuệ, lại chịu nhiều ảnh hưởng của Lục Vô Nghiên, còn trốn trong thư các đọc rất nhiều sách, cho rằng những thứ gì đó trong Nữ Giới chưa chắc đã đúng. Nhưng dù sao nàng cũng được nuôi lớn trong thâm trạch, những thứ ma mãnh của nàng đều dùng trên người mấy nữ quyến trong hậu viện Lục gia

Bất ngờ nghe Trưởng Công Chúa ngôn luận như vậy, nàng thật sự lấy làm kinh hãi.

Trưởng Công Chúa cười ngã người về phía sau tựa vào thành ghế, bà nhìn Phương Cẩn Chi, nói: “Sống trong một nơi chẳng có gì thú vị, khó trách nuôi ngươi trở nên hạn hẹp như vậy. Nếu ngươi không chê Bổn cung hung dữ, đợi khi thời tiết ấm áp thì chuyển qua đây ở một thời gian.”

Phương Cẩn Chi sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Cẩn Chi cầu còn không được!”

Thật ra thì trong lòng Phương Cẩn Chi đã sớm chán ghét những lục đục đấu đá bên trong nội trạch, mấy thứ mà nữ tiên sinh dạy nàng cũng không thích. Nhưng nàng chỉ là một biểu cô nương đến phủ Ôn Quốc Công tìm nơi nương tựa, rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ, nhưng nếu thật sự có thể rời khỏi hậu viện Lục gia, ở bên cạnh Trưởng Công Chúa một thời gian, trong lòng nàng rất vui mừng.

Coi như Phương Cẩn Chi có chút sợ hãi Trưởng Công Chúa, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy Trưởng Công Chúa là một nữ nhân đặc biệt nhất mà nàng từng nhận thức. Nàng biết có rất nhiều người nói xấu Trưởng Công Chúa, chỉ chỉ trỏ trỏ đối với chuyện bà xuất đầu lộ diện, mang binh đánh giặc, chưởng quản quyền thế, còn có chuyện hòa ly cùng với một khối chuyện có liên quan.

Phương Cẩn Chi đã từng hoang mang rất lâu, nàng không biết mấy người cữu mẫu ở sau lưng khinh bỉ Trưởng Công Chúa không giống một nữ nhân chân chính, rốt cuộc có đúng hay không. Nhưng trong lòng nàng âm thầm hâm mộ Trưởng Công Chúa. Hiện tại, cảm giác hâm mộ này càng trở nên mãnh liệt hơn.

Cái này gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, coi như Phương Cẩn Chi có e ngại Trưởng Công Chúa cũng nguyện ý ở lại bên cạnh bà, tiếp thu những quan điểm khác nhau. Dĩ nhiên, chuyện này phải sau khi nàng an bài cho hai muội muội thật tốt.

Trưởng Công Chúa gật đầu một cái, bà cầm lấy đũa chung gắp cho Phương Cẩn Chi một miếng thịt chim bồ câu. Giọng nói của bà cũng mềm mỏng hơn, nói: “Sau này, nếu bởi vì sinh một nữ nhi mà Vô Nghiên khi dễ ngươi, nói với Bổn cung, Bổn cung làm chủ cho ngươi. Nó không biết điều hòa hương khói thì cũng chẳng có giá trị kéo dài.”

Phương Cẩn Chi nào dám tiếp lời.

Lục Vô Nghiên cười to hai tiếng, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trưởng Công Chúa, nửa thật nửa giả nói: “Sao mẫu thân biết nhi tử không có giá trị kéo dài hương khói.”

“Con cũng không phải là Hoàng. . . . . .” Trưởng Công Chúa nói được một nửa, liền dừng lại. Bà quan sát Lục Vô Nghiên, sự mềm mỏng trên gương mặt khi nói chuyện với Phương Cẩn Chi vừa rồi đã tản đi, hiện lên chút nghiêm nghị.

Lục Vô Nghiên cũng thu hồi nụ cười như có như không trên khóe miệng, nhìn thẳng vào mắt của Trưởng Công Chúa.

Mẫu tử bốn mắt nhìn nhau, có mấy lời không cần thiết nói ra khỏi miệng.

Mặc dù chuyện ban đầu là con nối dõi dẫn đến, nhưng chuyện Lục Vô Nghiên muốn nói với Trưởng Công Chúa lại không phải là chuyện con nối dòng. Đúng như câu nói còn chưa dứt của Trưởng Công Chúa, đây là lần đầu tiên ở cả hai đời, Lục Vô Nghiên ám chỉ với Trưởng Công Chúa hắn có tính toán xưng đế.

Phương Cẩn Chi đặt muỗng canh xuống, cố gắng để không nói nhảm: “Muốn sinh nhi tử cũng chưa hẳn là vì kéo dài hương khói nha, hơn nữa hương khói của Tam ca ca cũng có giá trị kéo dài nha. . . . . .”

Bốn mắt đang nhìn nhau đó lập tức dời về phía nàng.

Phương Cẩn Chi cười hai tiếng, nói: “Có lẽ, có lẽ chính là thích nam hài tử nha. Chẳng, chẳng hạn như. . . . . . Có một Tam ca ca nhỏ hay khóc cũng rất đáng yêu nha. . . . . . Ha ha. . . . . .”

Lục Vô Nghiên cười hỏi: “Cho nên giá trị kéo dài hương khói của Tam ca ngươi chính là sinh một bản sao nhỏ hay khóc của ta, thằng nhóc mà sau khi sinh nhìn đáng yêu?”

Trưởng Công Chúa phải lý trí rất nhiều, bà nghiêm trang nói: “Nam hài tử nên giống mẫu thân nhiều hơn một chút.”

Phương Cẩn Chi nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên một lúc, rồi quan sát Trưởng Công Chúa một hồi, không ngừng gật đầu lia lịa.

Trưởng Công Chúa liếc nhìn Lục Vô Nghiên, ấn đường nhíu lại. Vì người này là nhi tử của bà, cho nên rất nhiều chuyện đều có cố kỵ. Coi như đã trải sẵn đường lui cho nó, nhưng chẳng qua chỉ là một lựa chọn phòng bị. Rất nhiều chuyện, trước khi chưa xảy ra đều là ẩn số. Bà đột nhiên cảm thấy còn rất nhiều chuyện vẫn chưa nói rõ ràng.

“Bổn cung có chuyện đi ra ngoài trước, nếu nhàm chán không có việc gì làm thì cứ đi dạo chung quanh. Vào cung cũng được.” Trưởng Công Chúa nói xong cũng đứng dậy rời đi.

Lúc Trưởng Công Chúa đứng lên, Phương Cẩn Chi cũng đứng dậy theo bản năng.

Vóc dáng của Trưởng Công Chúa cao hơn so với nữ nhân bình thường một chút, bà sải bước rời đi, đi tới bên cạnh Phương Cẩn Chi ấn chặt vai của nàng, hai mắt vẫn nhìn thẳng, ý bảo nàng không cần đứng dậy.

Đợi đến khi Trưởng Công Chúa ra khỏi thư phòng, Phương Cẩn Chi vẫn xoay người lại, nhìn theo bóng lưng rời đi của bà.

Nhập Tửu nắm trọng đao sải bước nhanh tới, nàng chạm mặt Trưởng Công Chúa, sau đó chỉ cho bà nhìn lên một thân cây ngay cửa viện. Trưởng Công Chúa liếc mắt nhìn, hướng về phía thị vệ trong sân phân phó hai câu, thị vệ đó lập tức mang tới một bộ cung tên.

Mũi tên bay “Vút --” một tiếng, Trưởng Công Chúa bắn hạ một con chịm bồ câu lạnh cóng đang đậu trên cây chính xác không chút sai lệch.

Nhập Tửu lập tức chạy tới, tháo bức mật thư được cột vào chân chim bồ câu ra.

Lúc này Phương Cẩn Chi mới thu hồi tầm mắt, nàng cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn Lục Vô Nghiên, nói: “Tam ca ca, nếu muội không còn ngoan ngoãn giống như trước kia, huynh có còn thích muội không?”

Lục Vô Nghiên thở dài, nói: “Có chuyện nói thẳng, đừng quanh co.”

“Muội... muội muốn học bắn tên! Muội muốn học cưỡi ngựa! Muội muốn học đánh quyền! Muội muốn học luyện võ! Muội còn muốn học. . . . . .” Phương Cẩn Chi không tiếp tục nói nữa, nàng nhìn bóng dáng ngày một xa của Trưởng Công Chúa, trong đôi mắt tràn đầy một loại chờ mong tha thiết.

Lục Vô Nghiên cầm một khối bánh đút Phương Cẩn Chi cắn một miếng, rồi mới nói: “Muội muốn học cái gì cũng được, ta đều có thể dạy muội. Nhưng muội phải nhớ rằng, muội chính là muội... muội có ưu điểm độc nhất vô nhị của muội. Muội không cần phải hâm mộ người khác, học theo cuộc sống của người khác. Bởi vì bản thân muội đã đủ tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.