Phủ Ôn Quốc Công gần như phái tất cả gia đinh đi tìm Lục Vô Ki, nhưng tìm ba ngày vẫn không có tin tức, lúc này người trong phủ mới bắt đầu hoang mang, cuối cùng không thể không vận dụng đến binh lực để tìm người. Nhưng cho dù huy động nhân lực đến như vậy, nhưng hơn một tháng vẫn không tìm được người về.
Lão thái thái thở dài: “Đứa nhỏ Vô Ki này được nuông chìu cẩm y ngọc thực từ nhỏ, lại là đích tử nhỏ nhất trong phủ, từ trước đến giờ đã quen thói cao ngạo, hiện tại gặp chút áp chế, trong lòng nó đã không chịu nổi!”
“Lão tổ tông ơi, người cũng đừng quá buồn rầu, không phải trước đó vài ngày người đã nói con cháu tự có phúc đức của con cháu sao! Người cứ nghĩ thoáng hơn một chút, có lẽ Thập Nhất thiếu gia của chúng ta ở bên ngoài chơi chán rồi sẽ tự mình trở về thôi!” Lý mụ mụ bên cạnh bà trấn an.
Lão thái thái không lên tiếng, chân mày vẫn nhíu lại.
Lý mụ mụ nghĩ thầm dù sao lão thái thái cũng là người cao tuổi, không thể lo âu quá mức, bà liền đổi đề tài: “Sắp đến Tiết Trùng Dương, năm nay là lần đầu tiên bên phía Đại phòng chuẩn bị. Không biết Tam thiếu nãi nãi có thể xử lý tốt hay không, dù sao gia đình lớn như vậy, mà tuổi của nàng ấy còn quá nhỏ, lại là lần đầu tiên gặp phải sự kiện lớn như vậy.”
Mấy câu này của Lý mụ mụ quả thật đã kéo sự chú ý của lão thái thái từ trên người Lục Vô Ki sang Phương Cẩn Chi, bà ngẫm nghĩ một lúc, rồi bảo Lý mụ mụ gọi Phương Cẩn Chi tới đây, thảo luận với nàng chuyện Tiết Trùng Dương thật kỹ lưỡng.
Lão thái thái kéo Phương Cẩn Chi nói chuyện đến giữa trưa, không chỉ chỉ điểm cho nàng những chuyện cần phải chú ý khi thu xếp chuyện gia yến Tiết Trùng Dương, còn nói thêm mấy chuyện quản lý gia đình thường ngày.
Đợi đến khi Phương Cẩn Chi bước ra khỏi viện tử của lão thái thái, trời cũng đã sập tối, hơn nữa mưa cũng đã bắt đầu rơi lất phất.
Phương Cẩn Chi đứng ngoài cửa nhưng không nhìn thấy bóng dáng Nhập Trà đâu, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Lý mụ mụ vội nói: “Tam thiếu nãi nãi, nô tỳ đưa người trở về! Người chờ một chút, nô tỳ trở vào lấy một cây dù!”
“Có lẽ Nhập Trà đã trở về lấy rồi, ta ở đây chờ nàng ấy một lúc.” Phương Cẩn Chi gật đầu với Lý mụ mụ một cái.
“Nhưng. . . . . .” Lý mụ mụ đưa mắt nhìn qua. “A, Nhập Trà tới rồi! Sao Tam thiếu gia cũng tới?”
Quả nhiên nhìn thấy Lục Nghiên và Nhập Trà đang từ đằng xa đi về phía này, Lục Vô Nghiên đi trước, trong ngực đang cầm một cái áo choàng nhung màu hồng, Nhập Trà đi theo phía sau hắn, che dù cho hắn.
Lục Vô Nghiên nhìn thấy Phương Cẩn Chi đã đứng dưới mái hiên, thì bước chân liền nhanh hơn.
“Chờ lâu không?” Lục Vô Nghiên khoác áo choàng màu hồng đang ôm trong ngực lên người Phương Cẩn Chi. “Lạnh, mặc vào.”
“Không lâu, mới ra thôi.” Phương Cẩn Chi cúi đầu, cột lại dây buộc ngực.
Lục Vô Nghiên đẩy tay nàng ra, tự mình buộc lại cho nàng.
Hắn bung cây dù Nhập Trà đưa tới, che trên đỉnh đầu hai người, nắm tay Phương Cẩn Chi đi vào trong màn mưa bay lất phất. Hắn khẽ nghiêng cây dù, che trên đỉnh đầu Phương Cẩn Chi, mưa rơi tí tách, rơi vào đầu vai hắn.
Ánh mắt của Lý mụ mụ rơi vào bả vai ướt đẫm nước mưa của Lục Vô Nghiên, ánh mắt bà dời xuống dưới, nhìn vào ống giầy trắng tinh của Lục Vô Nghiên đã bám đầy bùn đất.
Bà không khỏi “chậc” một tiếng.
Từ trước đến giờ, vào những ngày mưa hay tuyết rơi, Lục Vô Nghiên không bao giờ ra cửa, cho dù sau khi mưa tuyết đã tạnh, hắn cũng không thích ra cửa, vì ghét bùn đất bám dơ giày. Nếu không phải năm đó Trưởng Công Chúa nổi giận, không chừng bây giờ hắn vẫn còn quái gở, ra đường đều ngồi trên xe lăn.
Không ngờ hôm nay lại có thể đội mưa đến đón người khác.
Cho đến khi Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi đi xa, Lý mụ mụ mới thu hồi tầm mắt, bà vừa quay đầu lại liền nhìn thấy mấy tiểu nha hoàn đang đứng dưới mái hiên đang nhìn theo vô cùng hâm mộ.
“Còn ngẩn người ra đó làm gì, còn không mau đi làm nhiệm vụ của các người đi!”
Lý mụ mụ khiển trách đám nha hoàn một trận, rồi mới vén màn đi vào. Bà vừa vào trong nhà, liền trông thấy lão thái thái đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài .
“Không khí ẩm thấp, vẫn nên đóng cửa sổ lại.” Lý mụ mụ vừa nói vừa đi đến cửa sổ, bà nhìn theo ánh mắt của lão thái thái.
Thì ra từ chỗ này có thể nhìn thấy con đường mòn bên ngoài viện, còn có thể nhìn thấy bóng dáng của Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi. Không biết vì sao hai người bỗng nhiên dừng bước, giống như nảy sinh tranh chấp gì đó. Lục Vô Nghiên chợt đưa cây dù trong tay cho Phương Cẩn Chi, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cõng Phương Cẩn Chi lên.
Lão thái thái cười một tiếng: “Đóng cửa sổ lại đi.”
Bà xoay người trở về giường, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Đợi đến sáng mai, đến khố phòng lấy hai bộ trang sức ngày ta xuất giá đưa đến cho đứa bé Phương Cẩn Chi đi!”
Phương Cẩn Chi nằm trên lưng Lục Vô Nghiên, dùng ngón tay chọc chọc lên bả vai ướt nhẹp của Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng lầm bầm: “Chàng không che dù, mưa ướt cả vai chàng rồi !”
“Mưa nhỏ.”
“Cũng không thể để ướt nha!”
Lục Vô Nghiên trầm mặc một lúc rồi nói: “Xuống đi, lát nữa lưng của nàng cũng ướt đấy.”
“Không xuống!” Phương Cẩn chi ôm chặt cổ Lục Vô Nghiên. “Chàng ướt hết rồi, ta muốn ướt cùng với chàng.”
Lục Vô Nghiên cũng chìu theo ý nàng, dù sao cơn mưa này cũng không lớn.
Phương Cẩn Chi trầm mặc một lúc lâu, rồi có chút lo lắng nói: “Để người khác nhìn thấy có thể không tốt lắm hay không? Không hợp quy củ không ra thể thống gì. . . . . .”
Lục Vô Nghiên “Ừ” một tiếng.
Phương Cẩn Chi giấu mặt vào hõm vai Lục Vô Nghiên, rồi kéo cây dù thấp xuống: “Như vậy thì không ai có thể nhìn thấy là ta. . . . . .”
Lục Vô Nghiên cười khẽ một tiếng: “Trừ nàng ra, ta có thể cõng người khác?”
“Điều này cũng đúng.” Phương Cẩn Chi lại ngẩng đầu lên.
“Ẩn Tâm, nên về nhà thôi.” Nhập Phanh chạy đuổi theo Lục Ẩn Tâm, ôm thằng bé lên.
Lục Ẩn Tâm quẫy đạp đôi chân ngắn cũn, lại quơ quơ hai cánh tay mũm mỉm, muốn nhảy khỏi ngực Nhập Phanh.
“Mẫu thân, con muốn chơi! Chơi!”
“Ngoan, mưa sắp lớn rồi, sẽ lạnh lắm. Ẩn Tâm phải nghe lời.” Nhập Phanh nhận lấy áo choàng từ tay tiểu nha hoàn ở sau lưng đưa tới bao bọc lấy Lục Ẩn Tâm.
Lúc nàng ngẩng đầu lên lẫn nữa, liền nhìn thấy Lục Vô Nghiên cõng Phương Cẩn Chi đi về phía này. Nhập Phanh ngẩn người, khẽ lui về phía sau một bước, đợi đến khi bọn họ đi tới liền mỉm cười gọi một tiếng “Tam ca, Tam tẩu” .
Lục Vô Nghiên khẽ gật đầu một cái, ánh mắt liền dời đi.
Phương Cẩn Chi vươn tay sờ sờ đầu Lục Ẩn Tâm, cười nói: “Có thời gian thì mang Ẩn Tâm đến chỗ ta chơi nha.”
“Vâng.” Nhập Phanh cười đồng ý.
Bước chân của Lục Vô Nghiên chỉ dừng lại một chút, chỉ trong vòng hai câu đối thoại ngắn ngủi hắn lại tiếp tục cõng Phương Cẩn Chi đi về phía trước.
Nhập Phanh vẫn đứng lại chỗ đó, đưa mắt nhìn theo Lục Vô Nghiên đi xa.
“Mẫu thân! Mẫu thân! Con đói rồi !” Lục Ẩn Tâm dụi dụi mắt, chui vào ngực Nhập Phanh.
“Được, chúng ta về thôi.” Ánh mắt Nhập Phanh cưng chiều nhìn Lục Ẩn Tâm trong ngực.
“Vô Nghiên, sinh con có đau lắm hay không?” Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, nhìn gò má của Lục Vô Nghiên.
“Không biết.”
“Sao chàng lại có thể không biết chứ? Cái gì chàng cũng biết mới đúng!”
“Ta cũng không sinh. . . . . .”
Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, giống như nói với Lục Vô Nghiên, giống như lẩm bẩm: “Nghe nói rất đau, còn có rất nhiều nữ nhân khó sanh mà chết. Ưm, Đại tẩu chính là khó sanh mà chết, còn có Tứ thái thái của Vương gia, là một tiểu cô nương có bề ngoài xinh xắn, cũng khó sinh, thời điểm nàng ấy chết cũng chưa được 16 tuổi đấy. . . . . .”
Phương Cẩn Chi cau mày, có chút lo lắng hỏi: “Vô Nghiên, ta có thể không sinh không?”
“Có thể.”
“Thật?”
“Ừ.”
Đã đến viện Thùy Sao, Lục Vô Nghiên đặt Phương Cẩn Chi xuống, cởi áo choàng màu hồng trên người nàng ra, chiếc áo choàng nhỏ màu hồng đã ướt một mảng lớn, mặc dù bên ngoài mưa không lớn nhưng cũng đủ ướt suốt đoạn đường đi.
Lục Vô Nghiên vội vàng sờ sờ lưng Phương Cẩn Chi. Thật may là lớp áo choàng đủ dày, chỉ ướt phía bên ngoài, y phục bên trong của Phương Cẩn Chi không ướt một chút nào.
Lúc này Lục Vô Nghiên mới yên lòng, hắn tự mình cởi y phục ướt trên người mình ra, rồi lại ngồi xuống, cởi phăng đôi giầy ướt, chán ghét nhìn thoáng qua bùn bẩn trên đôi giầy ống, sau đó ném sang một bên.
Hắn ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Phương Cẩn Chi vẫn đứng một bên ngẩn người.
Hắn thuận tay nắm tay Phương Cẩn Chi, hỏi: “Lại đang suy nghĩ lung tung cái gì đó?”
“Chàng nói ta có thể không cần sinh con, vậy chàng định để người nào sinh con cho chàng?” Phương Cẩn Chi trợn mắt nhìn Lục Vô Nghiên, đôi mắt to xinh đẹp lúc này đang có phần tức giận.
“Lộn xộn gì đó?” Lục Vô Nghiên đứng dậy. “Ta đi tắm.”
“Chờ một chút, chàng phải nói chuyện rõ ràng mới được đi!” Phương Cẩn Chi vọt tới trước mặt hắn, hai cánh tay dang rộng, ngăn hắn lại.
Lục Vô Nghiên vươn cánh tay dài ôm lấy vòng eo thon thả của Phương Cẩn Chi, kéo nàng vào trong ngực, nói: “Vậy đi cùng ta.”
“Lục Vô Nghiên, chàng lại muốn bị cắn có phải hay không!” Phương Cẩn Chi giậm chân một cái. “Được lắm, chả trách gần đây mỗi ngày chàng đều muốn ra ngoài, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy. . . . . . Không chừng lén lút gặp gỡ người nào đó! Chàng nói đi, có phải đã có người sinh con cho chàng rồi hay không? Người nào? Mấy người? Nam hài hay nữ hài?”
Trong lúc nói chuyện, đã đến tịnh thất.
“Chàng nói chuyện đi!” Phương Cẩn Chi lại chạy đến trước mặt Lục Vô Nghiên, ngước đầu trừng hắn.
Lục Vô Nghiên cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ở bên ngoài ta đã có mười hai nhi tử, mười sáu nữ nhi rồi.”
Phương Cẩn Chi nhấc chân, đạp một cước lên mu bàn chân của Lục Vô Nghiên. Lại ngước đầu trừng hắn, hận không thể trừng chết hắn.
Biết rất rõ mấy lời của Lục Vô Nghiên không phải là thật, chỉ cố ý trêu tức nàng, Phương Cẩn Chi vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nàng có tâm bệnh.
Lục Vô Nghiên nhịn cười, hắn khẽ nhấc một cái, đặt Phương Cẩn Chi ngồi lên trên cái bàn chân cao.
“Đặt ta lên đây làm gì? Ôm ta xuống đi!” Phương Cẩn Chi cựa quậy thân thể.
“Thấy nàng luôn ngước đầu lên nhìn ta sẽ mỏi cổ, nàng ngồi ở đây có thể nhìn thẳng vào ta.” Hai tay Lục Vô Nghiên đặt hai bên hông Phương Cẩn Chi trên mặt bàn chân cao, chậm rãi tới gần nàng.
Phương Cẩn Chi há miệng, thật lâu mới phun ra được một câu: “Lục Vô Nghiên! Chàng đang nói ta lùn!”