Thê Khống

Chương 83: Chương 83: Tửu trang




Ngày đó, Tam nãi nãi vội vã ra khỏi phủ Ôn Quốc Công, đến Hàm Hương tửu trang để tra xét tình hình, nhưng tình hình thực tế còn tệ hơn so với tưởng tượng của bà ta rất nhiều. Bà ta cẩn thận tra xét việc buôn bán của tửu trang, mới phát hiện doanh thu năm nay của Hàm Hương tửu trang đặc biệt thấp. Cộng thêm mấy sự cố gần đây, quả thật thu nhập không đủ chi tiêu.

Tam nãi nãi khẽ cắn răng, lấy nguồn vốn ở nơi khác để bồi thường cho mấy tửu lâu đã mua phải rượu kém chất lượng, hi vọng có thể giải quyết khó khăn lần này, nhất định không thể để ảnh hưởng đến con đường làm ăn sau này của Hàm Hương tửu trang.

Nhưng sau khi bồi thường cho mấy khách hàng đã đặt rượu rất nhiều năm tại Hàm Hương tửu trang, bọn họ cũng không tiếp tục đặt hàng ở Hàm Hương tửu trang. Tam nãi nãi đã đầu tư quá nhiều bạc, cả ngày vô cùng sốt ruột chờ tin tức. Nhưng đến khi mấy gia bộc kia trở về, lại nói cho bà ta biết mấy khách hàng lâu năm đó vẫn không thay đổi chủ ý, vẫn không muốn tiếp tục đặt rượu từ Hàm Hương tửu trang.

Tam nãi nãi vốn còn tưởng rằng bọn họ muốn mượn cơ hội này để ép giá, nhưng sau quá trình điều tra, mới biết được bọn họ đã sớm đặt rượu ở nơi khác. Chủ nhân của tửu trang đó chính là “Phương Tông Khác” Phương tiên sinh mà lúc trước đã bán tranh chữ với giá trên trời.

Bà ta mới ý thức được là có người muốn phá hoại tửu trang của bà ta!

Liên tiếp mấy ngày, Tam nãi nãi đều mặt ủ mày chau. Qua thêm bốn năm ngày chính là sinh thần của Tam lão gia, tam nãi nãi không thể không cố gắng nở nụ cười gượng gạo, lo trong lo ngoài.

Ngũ nãi nãi nhíu mày, cười nói: “Mấy ngày nay sắc mặt của Tam tẩu không được tốt. . . . . .”

Tam nãi nãi cười gượng gạo nói: “Có thể do thời tiết thay đổi, có hơi cảm lạnh.”

Hiện tại đã là mùa xuân vạn vật sinh sôi nẩy nở, thời tiết cũng càng ngày càng ấm áp hơn, làm gì có chuyện thời tiết thay đổi như bà ta vừa nói? Ngũ nãi nãi cũng là một người khôn khéo, dĩ nhiên bà ta cũng biết chuyện tửu trang trong tay Tam nãi nãi đã xảy ra vấn đề lớn. Bà ta cúi đầu, chỉ cười không nói.

Phương Cẩn Chi ngửi ngửi mùi hương thơm mát của Lê Hoa Tửu bên trong ly rượu, nàng ngọt ngào nói với Tam lão gia: “Ngoại tổ phụ, Lê Hoa tửu này thơm thật!”

Tam lão gia cười hai tiếng, nói: “Con cũng đừng uống rượu, cẩn thận lại say.”

Phương Cẩn Chi xấu hổ nhấp môi một cái: “Ngoại tổ phụ, người cười nhạo con! Nhưng bây giờ con đã có thể uống được một chút xíu rồi đó! Uống ít chắc sẽ không say!”

Nàng nói xong liền nhấp một ngụm Lê Hoa Tửu. Nàng uống thật chậm, không hấp tấp như lần trước cố ý luyện tửu lượng ở biệt viện của Trưởng Công Chúa.

Mỹ nhân uống rượu, tạo ra một cảnh đẹp say lòng người.

Lục Vô Ki không khỏi nhìn nàng hơn hai lần, hắn nhanh chóng cụp mắt xuống, uống một hơi cạn sạch rượu bên trong chén.

“Có tiến bộ, Cẩn Chi của chúng ta vậy mà lại uống được rượu.” Tam lão gia cười to.

Phương Cẩn Chi đặt ly rượu xuống, rượu trong chén đã vơi đi một nửa. Nàng chăm chú nhìn rượu bên trong chén, ấn đường khẽ chau lại, mang theo chút phức tạp.

“Sao vậy? Không lẽ đã say?” Ngũ nãi nãi ở một bên ân cần hỏi han.

“Không có.” Phương Cẩn Chi cười ngọt ngào. “Chẳng qua là cảm thấy mùi vị của Lê Hoa Tửu này không giống khi còn bé cho lắm. . . . .”

Trong lòng Tam nãi nãi hơi nghẹn lại, bà ta cau mày nói: “Khi con còn nhỏ chưa từng uống rượu, làm sao biết được mùi vị không giống nhau?”

“Đúng rồi, lúc con còn nhỏ chưa từng uống Lê Hoa Tửu. Nhưng phụ thân con thích uống, mỗi bữa tối đều muốn uống một chén. Sau đó, mỗi lần con đến gần phụ thân, trên người phụ thân đều là mùi Lê Hoa Tửu.” Phương Cẩn Chi rũ mi, cau mày nhìn ly rượu Lê Hoa Tửu. Nàng chậm rãi lắc đầu. “Sao con cứ có cảm giác mùi Lê Hoa Tửu này có cái gì đó không đúng? Ưm, con không nói Lê Hoa Tửu này không ngon, mà là nó không giống rượu trong tửu trang của phụ thân. Không phải rượu trong phủ chúng ta dùng đều được lấy từ tửu trang của phụ thân sao?”

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn Tam nãi nãi, trong ánh mắt nàng có sự nghi ngờ sâu sắc, còn có ý cười nhàn nhạt.

Trong cái nhìn như rất bình thường của Phương Cẩn Chi, trái tim Tam nãi nãi nhảy lên hai cái.

Tam lão gia cau mày, ông bưng ly rượu trước mặt lên nếm thử một miếng, nói: “Đích xác không phải là mùi vị của Hàm Hương tửu trang.”

Ngũ nãi nãi ở một bên hát phụ họa: “Tam tẩu, sao tẩu lại không dùng rượu của tửu trang nhà chúng ta?”

Ngũ nãi nãi “Ai nha” một tiếng, vội vàng nói với Phương Cẩn Chi: “Cữu mẫu lỡ lời, là tửu trang của Phương gia con. Cẩn Chi đừng trách cữu mẫu nói lỡ lời, cữu mẫu không có ý đó.”

Phương Cẩn Chi cười ngọt ngào: “Sao Cẩn Chi lại trách Ngũ cữu mẫu chứ? Đều là người một nhà mà! Hơn nữa, Tam cữu mẫu cũng vì lo lắng con còn nhỏ tuổi, không biết quản lý tửu trang, mới ngậm đắng nuốt cay thay Cẩn Chi xử lý, Cẩn Chi cảm tạ còn không kịp.”

Khi nàng nói đến chữ “thay”, đã đặc biệt nhấn mạnh.

Sắc mặt Tam nãi nãi có chút khó coi, bà ta miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, nói: “Cữu mẫu nghe nói Cẩn Chi đã quản lý trà trang rất tốt, ban đầu lúc con xử lý trà trang cũng có chút khó khăn. Bây giờ con cũng đã trưởng thành, không bằng lấy tửu trang về quản lý luôn thể. Mấy cửa hàng, trang tử của Phương gia sớm muộn gì cũng phải trả lại cho con, để cho con tiếp quản sớm một chút cũng tốt, trên cơ sở xử lý trà trang, chắc có thể xử lý tửu trang tốt hơn. Như vậy cữu mẫu cũng có thể yên tâm mà giao trả mấy cửa hàng, điền trang khác vào tay con.”

Xử lý tửu trang tốt hơn?

Tình hình hiện tại của Hàm Hương tửu trang như thế nào, Phương Cẩn Chi là người biết rõ nhất, dù sao sự lụn bại của Hàm Hương tửu trang hiện giờ cũng do một tay nàng thiết kế. Phương Cẩn Chi biết Tam nãi nãi thấy Hàm Hương tửu trang đã không còn có thể kiếm ra tiền được nữa, mới chịu trả nó lại cho nàng. Hơn nữa ý trong lời nói của Tam nãi nãi là muốn Phương Cẩn Chi quản lý Hàm Hương tửu trang tốt hơn trước kia mới được, mới có thể nguyện ý trả lại mấy cửa hàng, điền trang khác cho nàng.

Phương Cẩn Chi âm thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ vui mừng.

“Thật vậy sao? Tam cữu mẫu, người nói có thật không? Người thật sự nguyện ý giao tửu trang cho con xử lý sao?” Trong mắt Phương Cẩn Chi tràn ngập vẻ mừng rỡ như điên, nàng nhìn Tam nãi nãi, cảm động đỏ mắt.

Biểu hiện này của nàng lại giống như Tam nãi nãi cưỡng chiếm đồ của nàng vậy! Trong lòng Tam nãi nãi bực bội, bà ta len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của Tam lão gia và Tam thái thái, cười nói: “Đứa nhỏ này đang nói cái gì vậy hả, mấy cửa hàng, điền trang đó đều là của Phương gia con, cữu mẫu cũng vì thấy con còn quá nhỏ nên thay con xử lý thôi. . . . . .”

“Cẩn Chi biết!” Phương Cẩn gật đầu thật mạnh. “Con biết Tam cữu mẫu chỉ tạm thời giúp con xử lý thôi. Con. . . . . con quá vui mừng, vừa nghĩ đến có thể tự tay quản lý tửu trang mà phụ thân để lại cho con, con liền vui mừng không thể kềm chế!”

Tam lão gia nhìn dáng vẻ vui mừng của Phương Cẩn Chi, ông không khỏi nhíu mày. Hiện tại Phương Cẩn Chi đã trưởng thành, cũng nên giao lại gia sản Phương gia cho nàng rồi. Nếu không người bên ngoài sẽ cho rằng Lục gia bọn họ chiếm đoạt gia sản xuất giá của nữ nhi. Chỉ là, trong lòng Tam lão gia cũng có chút băn khoăn, dù sao số lượng cửa hàng và trang tử của Phương gia thật sự quá nhiều, nếu lập tức giao tất cả cho Phương Cẩn Chi xử lý, ông lo lắng Phương Cẩn Chi quản lý không được chu toàn. Không bằng cứ như Tam nãi nãi nói, xem Phương Cẩn Chi có thể xử lý tốt Hàm Hương tửu trang hay không rồi hãy nói.

Sau khi trở về, Tam nãi nãi càng suy nghĩ càng thấy không thích hợp. Mặc dù hiện tại Hàm Hương tửu trang đã là một cái vỏ rỗng ruột nợ đuổi đến mông, cho dù có trả lại cho Phương Cẩn Chi, Tam nãi nãi cũng không đau lòng.

Nhưng còn sau này?

Phương Cẩn Chi đích thực là đã trưởng thành, hơn nữa bây giờ nàng còn được Thánh Thượng chỉ hôn, có lẽ không bao lâu nữa sẽ xuất giá. Đợi đến khi nàng xuất giá, chắc chắn sẽ phải trả lại mấy thứ gia sản Phương gia đó cho nàng.

Tam nãi nãi đi tới đi lui trong hoa viên, trong lòng phiền não không chịu nổi.

Làm cách nào mới có thể không phải trả lại mấy cửa hàng, trang tử của Phương gia đây?

Bước chân của Tam nãi nãi dừng lại, trong mắt bà ta chợt hiện lên vẻ ác độc. Nếu Phương Cẩn Chi chết rồi, vậy chẳng phải là không cần trả lại cho nàng nữa hay sao?

Tam nãi nãi bị chính suy nghĩ trong đầu mình gây kinh ngạc, mặc dù bà ta không phải là người lương thiện gì, nhưng thật sự vẫn chưa từng muốn lấy mạng người. Vừa nghĩ đến muốn giết Phương Cẩn Chi, trong nháy mắt trái tim bà ta không khỏi đập nhanh hơn.

Nhưng bà ta có cách gì chứ? Bà ta không chỉ chuẩn bị cho con đường làm quan của Tam gia, mà còn phải chuẩn bị cho tiền đồ của trưởng tử Lục Vô Thế, quan trọng hơn là bà ta có một người đệ đệ vô dụng đam mê cờ bạc thành tính, thiếu một khoản nợ rất lớn.

Bàn tay trong ống tay áo của Tam nãi nãi co lại thành quyền, toàn bộ sợ hãi và hốt hoảng trong lòng đều biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại sự tàn nhẫn.

Bà ta đi về phía trước mấy bước, liền nhìn thấy Mễ Bảo Nhi, nha hoàn bên cạnh Phương Cẩn Chi ở cạnh vườn hoa, đang khom người hái một bó hoa Nghênh Xuân.

Tam nãi nãi cười lạnh đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.