Editor: minhngocvt20
Ở giữa Lục Vô Nghiên và nàng cách nhau một cái bàn bát tiên, hơn nữa, Phương Cẩn Chi làm ổ ở trên chiếc ghê mây cách cái bàn xa hơn một chút, cho nên lúc đầu của Phương Cẩn Chi ngã về phía trước, Lục Vô Nghiên căn bản không kịp chạy tới đỡ nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ngã xuống.
Hắn vội vàng buông đũa xuống, tới đỡ nàng dậy.
Phương Cẩn Chi nhíu mày rầm rì hai tiếng, nàng mê mang nhìn Lục Vô Nghiên, chu miệng lầm bầm khe khẽ: “Sao chàng lại đẩy thiếp thế?”
Lục Vô Nghiên sửng sốt, cười: “Cô nãi nãi của ta, ta nào dám đẩy nàng chứ.”
Lục Vô Nghiên vội vàng đỡ nàng lên ghế mây, cầm tay của nàng, nhìn trán của nàng, quả nhiên đỏ một khối. Hắn nhẹ nhàng thổi một cái, lại dùng bàn tay phủ lên trán của nàng, động tác nhẹ nhàng xoa một cái.
“Đau không?”
Phương Cẩn Chi chớp hai mắt, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nàng kéo lấy cổ tay của Lục Vô Nghiên đang cản trở tầm mắt của mình, nghẹo đầu nhìn về phía bàn bát tiên, lập tức nhíu mi, mất hứng chất vấn: “Sao chàng lại ăn nhiều như vậy?”
Đó không phải là vì nàng tự mình xuống bếp làm sao!
Lục Vô Nghiên trầm mặc nửa ngày, mới ôn hòa hỏi: “Không phải nàng chuẩn bị bữa tối là để cho ta ăn sao?”
“Vậy thiếp càng không để cho chàng ăn nhiều như thế được! Lượng cơm chàng ăn luôn luôn ít, hiện tại đã trễ thế này, chàng ăn nhiều sẽ không tốt cho tiêu hóa!” Chân mày của Phương Cẩn Chi càng nhăn sâu hơn, hẳn là rất tức giận.
“….Đúng, phu nhân dạy dỗ rất đúng, vi phu nhớ kỹ.” Lục Vô Nghiên hơi khom lưng gật đầu, hết sức nghiêm túc.
Phương Cẩn Chi nghẹo đầu, cần thận nhìn biểu cảm của Lục Vô Nghiên, mới tự kiểm điểm: “Cũng do thiếp không tốt, quên dặn chàng, lại bày bàn thêm nhiều…….”
Nàng lại sờ sờ bụng của Lục Vô Nghiên, tự nhủ nói: “Hiện tại cũng không thể ngủ liền được.”
Lục Vô Nghiên hạ mắt, nhìn Phương Cẩn Chi khom người.
Nàng đã rửa mặt qua, búi tóc buông xõa, mềm mại rũ lên trên vai, theo động tác nhỏ của nàng, như sóng nước chảy róc rách. Đôi mắt sáng nửa rũ, như hai ánh trăng cong cong tỏa sáng. Trong phòng ánh nến ấm áp lan tỏa chiếu vào gò má trên mặt nàng, tích tụ ra một chút ánh sáng nơi sống mũi, khó được làm cho dung nhan xinh đẹp kiều diễm từ trước đến nay của nàng phá lệ dịu dàng nhiều hơn.
Cổ ngọc trắng noãn, ẩn hiện bên trong cổ áo.
Mâu quang của Lục Vô Nghiên dần sâu, chậm rãi nói: “Vi phu đúng là cần tiêu thực.”
Phương Cẩn Chi liền ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Muốn ra ngoài đi dạo sao?”
Lúc nàng dùng cặp mắt kia nhìn hắn, cả phòng cũng sáng lên.
“Này còn phải nhờ phu nhân giúp một tay…..”
Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng lôi kéo Phương Cẩn Chi lên, trực tiếp ôm nàng, sải bước đi về phía giường.
Phương Cẩn Chi ngẩn ra, lập tức chống hai tay trước ngực Lục Vô Nghiên, kháng nghị: “Trời cũng sắp sáng rồi! Không ngủ được sao?”
“Ừ.”
Ừ? Ừ cái gì ừ?
Không đợi Phương Cẩn Chi suy nghĩ ra, Lục Vô Nghiên đã nhè nhẹ đặt nàng lên giường, một tay khống chế cổ tay trước ngực của nàng, một tay cởi y phục của nàng ra.
Một cái lại một cái hôn nóng hổi rơi xuống người.
Hơi thở dần dần rối loạn.
Lục Vô Nghiên hôn ở vành tai nàng một cái, cúi đầu ở bên tai nàng an ủi: “Đừng sợ, sẽ không đau nữa đâu.”
Chân giường nhẹ nhàng đung đưa, tràn ra yêu kiều thở dốc dồn dập, chăn gấm uyên ương từ trên giường rũ xuống một góc, ngay sau đó một cái chân nhỏ khéo léo đá hai cái, nửa chăn gấm uyên ương rũ xuống kia liền rơi xuống toàn bộ, phủ lên hai đôi giày vải mềm đặt ở phía trước giường.
Là không có đau như vậy nữa, hoặc là nói không phải là vẫn đau.
Nhưng là thật mệt mỏi!
Phương Cẩn Chi mang theo nức nở thấp giọng cầu xin hắn: “Tốt lắm, tốt lắm, không cần………….Van chàng, Tam ca ca……….”
Lục Vô Nghiên mang theo vui vẻ hôn lên ánh mắt của nàng, hỏi: “Gọi ta là gì?”
“Vô Nghiên….”
…..
Thời điểm Lục Vô Nghiên rốt cục buông nàng ra, cả người Phương Cẩn Chi mềm nhũn, vừa mệt mỏi vừa uể oải, ngay cả đến ánh mắt cũng không muốn động nữa.
Lục Vô Nghiên xuống giường, từ trong tủ thấp mở ra hai cánh cửa ôm một cái chăn mới đắp lên người Phương Cẩn Chi, lúc này mới đi ra ngoài phân phó Nhập Trà và Nhập Huân dọn bữa tối đi, còn hắn thì đi vào tịnh thất, đợi đến lúc hắn bước ra lần nữa, trời cũng gần sáng.
Nhìn Phương Cẩn Chi đang ngủ say hô hấp thật dài, Lục Vô Nghiên cẩn thận từng li từng tí nằm bên cạnh nàng, để tránh ầm ĩ nàng.
Không đợi hắn làm hết thảy động tác, Phương Cẩn Chi đã thành thói quen lật người, từ chăn gấm lộ ra một bàn tay mềm mại ở bên người sờ sờ, cho đến khi sờ tới lồng ngực của Lục Vô Nghiên, khóe miệng liền cong lên. Nàng tiến tới, cả người chui vào trong ngực Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên vẫn không động, cứ như vậy dịu dàng nhìn nàng. Đợi đến lúc cuối cùng nàng tìm được tư thế thoải mái ở trong ngực hắn không lộn xộn nữa, hắn mới nhẹ nhàng hôn một cái lên trán nàng.
Ngày thứ hai, cho dù là Phương Cẩn Chi luôn luôn dậy sớm cũng vẫn chưa tỉnh lại. Ban ngày ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu vào trong phòng, lại bị tấm màn gấm uyên ương nghịch nước rũ xuống ngăn cách, không quấy nhiễu tới hai người đang ôm nhau ngủ ở bên trong.
Phương Cẩn Chi vuốt vuốt bụng của mình, tỉnh lại.
Phương Cẩn Chi vừa mở mắt một khắc kia, Lục Vô Nghiên cũng mở mắt. Phương Cẩn Chi nằm trong ngực hắn, ngước đầu nhìn về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Thật đói…..”
Nhập Huân đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng, hiểu được hai người muốn dậy trễ, nàng luôn luôn ở phòng bếp coi chừng, làm nóng đồ ăn. Chờ đến lúc Lục Vô Nghiên kêu, vội vàng để cho Nhập Trà giúp một tay đưa thức ăn qua.
Thời điểm Lục Vô Nghiên ở nhà, Thước Bảo Nhi, Diêm Bảo Nhi, còn có Yêu Yêu và Chước Chước không thể vào nhà --- --- chính là Phương Cẩn Chi lặng lẽ lập quy cũ.
Nói là đồ ăn sáng, nhưng canh giờ này đã gần đến thời điểm dùng cơm trưa. Hai người ăn xong, Lục Vô Nghiên liền đến thư phòng đọc sách, mà Phương Cẩn Chi là theo như trước đây xử lý một chút chuyện tình trong phủ.
Chờ nàng xử lý xong mọi chuyện, liền cầm giỏ thêu đi thư phòng tìm Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên ngồi trên một cái ghế có tay vịn đọc một quyển sách, Phương Cẩn Chi liền làm ổ ở trên giường La Hán tiếp tục làm đôi vớ mà hôm qua vẫn chưa may xong.
Lục Vô Nghiên khép sách lại, để ở một bên, lại thuận tay từ trên kệ ở phía sau rút ra một quyển sách, còn chưa mở ra, liền nhìn Phương Cẩn Chi đang ngồi nghiêm túc may vá ở đối diện, nói: “Chuyện trong phủ nếu không xử lý được, hoặc là ngại phiền phức, có thể nhờ đại tẩu giúp đỡ nàng.”
Nghe vậy, Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút. Ở trong phủ Đại thiếu nãi nãi Tiết thị xuất thân danh môn, nàng lớn hơn Phương Cẩn Chi mười hai tuổi, đến nay đã có hai nam một nữ, vừa trấn được người làm, vừa thân thiện rộng lượng, nếu để cho nàng giúp một tay quản gia dĩ nhiên là tốt.
Nhưng…..
Quản gia nhiều việc như vậy, sao có thể tùy tiện nhờ người khác giúp một tay được chứ? Vả lại nói, nếu thật để cho nàng giúp một tay quản gia, coi như ngoài mặt nàng đồng ý, cũng chưa chắc toàn tâm toàn ý. Dù sao, nàng là chi thứ hai.
Phương Cẩn Chi cổ quái nhìn Lục Vô Nghiên một cái.
Lục Vô Nghiên trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Cẩn Chi, nàng thích quản gia sao?”
“Cái này với thích có quan hệ gì sao?” Phương Cẩn Chi hỏi ngược lại.
“Nàng chỉ cần trả lời ta có thích hay không?”
Phương Cẩn Chi suy nghĩ một lúc, mới lắc đầu một cái: “So sánh với, thiếp thích sống phóng túng…..”
Lục Vô Nghiên liền không nói gì thêm, mở quyển sách trong tay ra, bắt đầu đọc sách.
Phương Cẩn Chi cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục việc thêu thùa trên tay ---- con heo chỗ lòng bàn chân.
Trong thư phòng yên lặng.
“Chọn một loại hoa.” Lục Vô Nghiên vẫn đang đọc sách, không có ngẩng đầu, chợt lên tiếng.
Phương Cẩn Chi tiếp tục thêu hoa văn trong tay, thuận miệng nói: “Cây thược dược.”
“Ừ.” Lục Vô Nghiên đáp một tiếng, tiếp tục đọc sách.
Cho đến khi hoàng hôn tứ phía, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào tối một chút, Lục Vô Nghiên mới khép sách trong tay lại.
Nửa người trên của hắn hơi dựa ra phía sau, lẳng lặng ngắm nhìn Phương Cẩn Chi ngồi ở phía đối diện.
Nàng rũ một chân ngồi trên giường La Hán, lộ ra một đôi giày vải, dây đai lụa màu đỏ nhạt thắt trước ngực vẫn buông xuống, rũ tới mặt đất.
Lục Vô Nghiên ngắm nhìn nàng hồi lâu.
Đợi đến lúc sắc trời dần tối, Lục Vô Nghiên mới đánh vỡ một mảnh yên lặng, nhẹ giọng nói: “Đừng may nữa, cẩn thận hư đôi mắt.”
Phương Cẩn Chi đang chăm chú chuyên tâm hồi lâu, chợt nghe giọng nói của Lục Vô Nghiên mới lấy làm kinh hãi, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, có chút ngạc nhiên nói: “Cư nhiên cũng chạng vạng tối rồi.”
Thấy Lục Vô Nghiên đứng dậy đi tới, Phương Cẩn Chi vội vàng giấu đôi với vào trong giỏ thêu. Đôi vớ này chỉ còn một chút xíu nữa sẽ thêu xong, Phương Cẩn Chi dự định chờ làm xong sẽ cho Lục Vô Nghiên nhìn.
Động tác nhỏ này của nàng đương nhiên không thể tránh được ánh mắt của Lục Vô Nghiên. Coi như không nhìn, Lục Vô Nghiên cũng biết nàng nhất định sẽ tỏ ra khôn vặt, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy, liền giả bộ như không nhìn thấy, kéo nàng lên.
“Đi thôi, ngồi một ngày, đi ra ngoài dạo một chút.”
Đã vào đông, nhưng mùa đông năm nay rất ấm, chậm chạp chưa có tuyết rơi. Trước khi ra cửa, Phương Cẩn Chi tính không mặc dầy như thế, Lục Vô Nghiên không đồng ý với nàng, buộc nàng thay một cái áo nhung nhỏ, mới nắm tay dắt nàng đi ra ngoài.
Hai người đi đến rừng mai, nhưng lúc này hoa mai vẫn chưa nở, cảnh sắc cũng không như ý. Hai người bọn họ không đợi một lát, liền dắt tay nhau ra khỏi rừng mai, đi về hướng ao cá chép.
Lúc đi qua cửa thùy hoa, Phương Cẩn Chi nhìn thấy ngũ nãi nãi và Lục Giai Nghệ đang xuyên qua hàng lang phía trước, đi về một hướng khác.
Giống như.... ....
Là trốn tránh nàng.
Phương Cẩn Chi nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, như có điều suy nghĩ.
Kể từ sau khi Lục Vô Cơ rời khỏi Ôn quốc công phủ, cho dù Lục gia phát động lúc lượng quan binh cũng không tìm được hắn trở về.
Mà từ đó về sau, ngũ nãi nãi và Lục Giai Huyên cũng có chút tránh né Phương Cẩn Chi. Ngược lại không có đối chọi, lúc gặp còn có thể cười chào hỏi, nhưng tiếp xúc thật là càng ngày càng ít.
Lục Vô Nghiên chẳng qua là nhẹ nhàng liếc nhìn Phương Cẩn Chi một cái, liền nhìn thấu tâm tư của nàng, chẳng qua là Lục Vô Nghiên cũng không biết rốt cục Lục Vô Cơ đi nơi nào.
Hai người không có dẫn theo nha hoàn, cũng không có đem thức ăn cho cá, chỉ có thể đứng ở bên cạnh ao cá chép một lát, đến khi gió nổi lên liền nắm tay nhau trở về.
Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi vừa về đến Sao viện, Nhập Độc đã vội vã tới.
“Chuyện gì?” Lục Vô Nghiên cau mày lại, nếu không có việc gấp, Nhập Độc sẽ không tới tìm hắn.
Nhập Độc liếc mắt nhìn sắc mặt Lục Vô Nghiên, mới nói: “Cố Vọng đã chết.”
Phương Cẩn Chi đang ngồi trên ghế nhỏ cho cá ăn nghe vậy liền sửng sốt, có chút ngây ngẩn quay đầu lại, nhìn về phía Nhập Độc.
Kể từ sau khi biết được Tĩnh Ức sư thái là mẹ đẻ của nàng, đã thật lâu rồi nàng không có đi Nhập Lâu.