The Kiss Of The Devil

Chương 8: Chương 8




Cô bước đi trước El Diablo ra ngoài hàng hiên đá, ra đến bên ngoài cô dừng lại 1 chút cho quen với bóng tối. Trăng vẫn chưa lên, El Diablo bước đến chỗ cô đứng, trên tay mang 1 cây đuốc chạy bằng điện hắt ra ánh sáng vàng mờ trên thềm đá. Đến đầu cầu thang, hắn đưa tay choàng lấy cánh tay cô.

Họ đi ngang qua khu trại vắng vẻ, qua những căn lều trống, bước vào đồng cỏ thả bò. Đến nơi này Skye thấy những biểu tượng đầu tiên của fiesta; một lò lửa khổng lồ đang tỏa sáng rực rỡ, những lưỡi lửa như đang nhảy nhót muốn vươn đến bầu trời cao, không gian rộn ràng âm điệu guitar và concertina, cùng nhịp điệu hài hòa của cabaca – 1 loại xúc xắc làm bằng quả bầu khô bên trong đựng đậu.

Cả hai đi về hướng lò lửa, Skye thấy 1 đám đông người đã tụ tập vòng quanh. Ánh lửa bập bùng *** sáng những khuôn mặt đủ màu da sắc tộc – da trắng, da đen, da ngăm ánh đồng. Tất cả tạo thành 1 ấn tượng đặc biệt với những ánh mắt long lanh miệng cười rạng rỡ.

Nhìn những con bò thui chỉ còn trơ xương treo lủng lẳng trên đám đám tro tàn, Skye đoán ai nấy đều đã ăn tối. Rượu được chuyền vòng quanh và cuộc vui sắp sửa bắt đầu. Mọi người lui lại ra xa nhường 1 khoảng đất lớn dành cho nơi trình diễn ngoài trời.

Hai chiếc ghế tựa phủ chăn Indian được đặt trước sân khấu, trông giống như hai cái ngai. Skye suýt chút nữa bật cười khi thấy người của hắn xem hắn giống như 1 vị đại tù trưởng còn cô là tù trưởng phu nhân.

Khi Skye và El Diablo tới trước sân khấu, mọi người rì rầm ngưỡng mộ tán dương, hình như họ đang nóng lòng chờ đợi giây phút này. Sự xuất hiện của El Diablo đã chính thức báo hiệu khởi đầu cuộc vui.

Bọn con trai ném thêm củi vào lửa - ngọn lửa phừng cao *** rõ cả rừng màu sắc. Hôm nay ai cũng muốn trang phục đẹp nhất. Phụ nữ Indian mặc váy độn bằng nhiều lớp lót cho váy xòe rộng, viền vàng và kim tuyến, có đính thêm nơ và được thêu thùa rực rỡ. Đa số bọn gauchos mặc loại quần rộng màu trắng bombachas trang trí với những nếp xếp to bản gọi là brascilenos, mang giày bằng da bò mềm màu nâu. Họ mang thắt lưng da đính khoá lớn mạ bạc, mặc áo khoác không tay đủ màu sặc sỡ như màu cầu vòng – vàng, tím, xanh dương, lục, cam, và đủ các sắc đỏ từ màu đỏ thắm của hồng ngọc cho đến vàng sậm của của củ nghệ và màu hồng đậm của lông ngực chim hồng tước.

-Danza! Danza! Mọi người bắt đầu kêu lớn và vỗ tay vang dội.

Trước khi Skye có thể thu thập thêm cảnh vật chung quanh, 1 người Indian nhảy ra giữa sân và bắt đầu múa. Loại nhạc này Skye chưa từng nghe qua bao giờ, âm điệu đầy nỉ non ai oán làm nhạc đệm cho những điệu nhảy lạ lùng, những bước tới lui, thân hình xoay chuyển uốn lượn như loài thú hoang, mỗi tiết điệu dường như đang nói lên 1 câu chuyện nào đó.

Khán giả Indian nín thở theo dõi tiết mục trình diễn, như cố thấu hiểu ý nghĩ người vũ công đang truyền đạt. Rồi chợt nhanh như cắt anh ta biến mất, nhạc cũng dừng theo. Tiếng tán thưởng vang lên ầm ĩ. Chờ cho âm thanh lắng bớt, Skye hỏi El Diablo.

-Điệu múa này có ý nghĩa gì vậy?

-Nhiều người cũng từng hỏi những nghi thức múa của dân Indian mang ý nghĩa gì. Có cả ngàn lý thuyết, nhưng không 1 ai biết chắc chắn. Điệu nhảy này hình như tôn thờ thần mặt trời, triệu hồn, cầu thịnh vượng... đâu ai biết, ít hơn cả là người vừa nhảy điệu này. Nguồn gốc cũng bị mai một nhiều cũng như những kỹ xảo của họ do hậu quả của bất công và sự thờ ơ lạnh nhạt của người đời.

Skye lặng yên, giọng nói hắn có vẻ buồn bã dường bị ảnh hưởng bởi cảnh ngộ của dân Indian. Skye nhẹ nhàng hỏi tiếp.

-Họ đang uống gì vậy?

-Dân Indian uống loại rượu riêng của họ, được ủ từ khoai lang, bắp, yama, khoai sắn. Rượu này mạnh lắm, như thứ em đang thấy họ đang uống đó. Hầu hết người Mariposa uống thứ gọi là refresco de vino, 1 loại vang đỏ trộn thêm nước cam và đường.

Hắn cười vui vẻ khi kể chuyện cho cô nghe, cô chợt nghĩ nếu cô gặp người đàn ông này trong những quan hệ bình thường thì tuyệt biết bao nhiêu. Hắn am tường hết những điều cô muốn biết về đất nước này. Giá mà họ có thể gặp gỡ trò chuyện với nhau không vương vất bởi áp lực nặng nề và cảm xúc kinh hoàng.

Như bị thôi thúc bởi tính hiếu kỳ, cô chồm tới yêu cầu.

-Kể thêm cho tôi nghe đi.

Hắn xoay lại nhìn cô. Trong ánh lửa mắt cô long lanh hứng thú, khuôn mặt sinh động yêu kiều. Trong bộ trang phục lộng lẫy cùng đôi hoa tai lấp lánh cô như sinh vật đến từ 1 thế giới khác. Dường như ý tưởng này đã khơi dậy những dĩ vãng tăm tối trong tâm hồn, ánh mắt El Diablo chợt đanh lại.

-Tại sao? Để em chế nhạo họ khờ dại thô thiển phải không?

-Ồ không, đương nhiên không. Sao ông lại nghĩ như thế chứ? Skye tức tối đáp lại, ngạc nhiên khi bị tổn thương 1 cách vô lý.

-Nhưng tại sao chứ. El Diablo khăng khăng hỏi.

-Bởi vì đó là những gì tôi luôn luôn muốn biết, muốn học hỏi. Nếu những người này đơn giản là vì họ không vờ vĩnh giả tạo; cách họ hưởng thụ cuộc sống rất chân thật, điều này hoàn toàn khác biệt với nỗi chán chường trống rỗng trong những tiệc tùng và những con người của xã hội thời thượng.

Vẻ Skye sôi nổi nhiệt thành trong giọng nói Skye dường như làm ánh mắt khắc nghiệt của El Diablo dịu xuống.

-Bây giờ thì đến Fandango. Tôi sẽ kể cho em nghe sau.

Trên sân khấu xuất hiện 1 vũ công khác. Người ta không cần tiếng đàn guitar hay concertina để xướng lên 1 tiết tấu Spanish nói lên nguồn gốc của người vũ công. Chỉ bằng vào làn da rám nắng, mí mắt sâu, đôi môi dầy, thân thế uyển chuyển, vòng hông mạnh mẽ là đủ biết anh ta thuộc về dân tộc nào.

Anh ta là 1 thanh niên trẻ trông rất tự hào về diện mạo tuấn tú của mình trong bộ y phục đen mới tinh, quần sát ống nẹp dây tết bím phồng ra nơi đầu gối. Lưng thắt fada màu đỏ to bản và thân trên khoác áo chẽn ngắn bolero. Trong lúc anh ta đứng chờ thì người bạn nhảy đang lướt trên nền đất mềm đến bên cạnh anh, chiếc áo đầm nhiều tầng làm tung bụi theo mỗi bước chân cô đi. Trong lò, lửa rực cao *** rõ đôi mắt mơ màng khêu gợi của cô và thân hình với những đường cong gợi cảm.

Cặp vũ công bắt đầu nhảy, đề tài là câu chuyện tình muôn thuở của 1 chàng trai đeo đuổi người thiếu nữ mình yêu đương. Điệu Fandango khởi đầu chậm rãi, mềm mại, mỗi nhịp điệu được phân rõ bằng những tiếng gõ lách cách của castanet, tiếng búng tay, và tiếng dậm chân. Rồi nhịp điệu chuyển sang nhanh dần.

Trong vũ điệu họ trêu gẹo nhau, van vỉ nài xin, rồi lại vờn đuổi nhau cho đến khi những thế lắc hông tài tình cùng với âm điệu rộn rã say sưa đã làm choáng ngợp khán giả chung quanh ngây ngất mê say như đang du hồn vào mê trận.

Tiếng áo lụa xột soạt, mắt vũ công quắc lên, hạ xuống, rồi lại quắc lên cứ như thế đến khi hai thân thể run lên với đam mê, điệu vũ chấm dứt.

-Tuyệt quá đi mất! Skye kêu lớn, hơi thở phập phồng qua hai cánh môi hé mở.

El Diablo mỉm cười, điệu vũ Fandango đã truyền đạt hết những điều Skye muốn biết. Cô không còn hỏi hắn giải thích bất cứ chi tiết nào nữa, giờ thì cô cảm nhận được nó, sống với nó, nhập thành 1 thể với mọi người ở đây, với fiesta.

Những vũ công lần lượt nối nhau ra sân, âm nhạc càng lúc càng sôi động hoang đãng hơn. Không những Skye mà toàn thể thính giả nơi đây đều chơi vơi mất hút trong cảm xúc của riêng mình. Rượu được chuyền từ tay này sang tay khác, cảm giác huyền diệu bàng bạc trong không gian như đến từ ngàn sao xa thẳm trên cao và trổi lên từ lòng đất nâu ấm áp. Có điều gì đó rất nồng nàn, nguyên sơ, trong cõi tâm linh như quyện vào làm một với nhau.

Ánh lửa rực rỡ chiếu sáng những thân hình đang uốn éo xoáy lượn theo các vũ điệu, màu sắc y phục vũ công như hòa cùng màu sắc của khán giả chung quanh. Tất cả vẽ nên 1 bức tranh không thể nào quên – 1 bức tranh mà Skye chỉ cảm nhận bằng tâm hồn chứ không bằng mắt.

Âm thanh lúc trầm xuống thiết tha lay động tâm can khiến người nghe rưng rưng nước mắt, lúc thì vút cao vỡ òa say đắm ngất ngây.

Miên man trong bao cảm xúc đan xen, Skye cũng không biết mình ngồi đó đã bao lâu, quên luôn cả thời gian lẫn không gian, Phía sau những cặp tình nhân đã lùi vào bóng tối môi kề môi, những thân thể dán vào nhau trên nền cỏ mềm. Những vũ điệu càng lúc càng hoang dại, gợi tình tước mất đi lớp vỏ văn minh mong manh cuối cùng, bên dưới chỉ còn lại những khao khát nguyên thủy giữa đàn bà đàn ông.

-Tôi nghĩ mình nên về rồi. El Diablo nói khẽ, nghe tiếng hắn Skye chợt giật mình.

Trong 1 lúc cô nhìn hắn, vẫn chưa nhận ra được lời hắn đã nói gì. Mắt cô xoe tròn long lanh, hai cánh môi khẽ hé ra, gò má ửng hồng dưới ánh lửa.

-Tôi nói mình nên đi về. El Diablo lập lại.

-Đừng, đừng, khoan đã! Skye năn nỉ. El Diablo nhìn quanh, cô cũng nhìn theo và lần đầu tiên thấy ra những đôi tình nhân đang nằm trong bóng tối, vẻ lả lơi buông thả của những người ngồi quanh đám lửa, hình bóng uốn lượn điên cuồng của các vũ công bên ánh lửa đỏ chập chờn.

Skye tự động đứng bật dậy, El Diablo khoác lấy tay cô và cả hai theo lại lối cũ trở về. Không một ai chào họ từ biệt. Dường như khi họ đi, tiếng nhạc và mọi âm thanh càng ồn ào hơn, ít kiềm chế hơn.

Trong ánh trăng sáng, họ dễ dàng nhận ra đường nét của những ngôi lán và chóp nhọn của các căn lều cùng vẻ yên tịnh trống vắng của khu trại. Phía bên trên cửa vào những hang động trông giống như những con mắt nhô ra từ các khối đá to. Liếc lên các vách đá cao, Skye thấy chúng tương tự như nơi an táng người chết cô từng thấy qua ở Ai Cập.

Ý nghĩ đó chợt làm cô rùng mình. Có vẻ gì đó rờn rợn trong các hang đá này, hàng bao thế kỷ qua người đến rồi đi chỉ có hang động sừng sững ở lại với đất trời. Nhưng nỗi buồn thoáng qua đã nhanh chóng bị dìm đi trong cảm xúc mãnh liệt về lời ca tiếng nhạc vẫn còn tràn đầy trong tim. Không hiểu tại sao, trong đêm nay khác hơn bao ngày đã qua cô tin tưởng trên thế gian còn có điều gì đấy là mãi mãi sống còn với thời gian.

Tâm trí như lâng lâng cô đi về lại đến hang lúc nào không biết, trong lúc El Diablo thắp nến cô đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài tai như vẫn nghe tiếng nhạc rộn ràng.

-Thấy được fiesta tôi vui ghê lắm. Cuối cùng cô cất tiếng, giọng thật khẽ quên mất là mình đang nói với ai, chỉ chú tâm đến cảm giác lạ lùng đang rung lên trong lòng.

-Uống 1 ly nhé? El Diablo đề nghị, đưa 1 ly rượu đến cho cô.

Cô đưa tay đón lấy ly rượu, đôi hoa tai lấp lánh theo mỗi bước đi, người như thả hồn ra bóng đêm bên ngoài.

-Mình phải đóng cửa sổ lại, nếu không côn trùng thấy ánh sáng sẽ bay vào.

Hắn đi kéo màn, Skye dường như tỉnh lại sau 1 cơn mê dài, thấy chỉ còn lại mình và El Diablo.

Cô nhấp vài ngụm rượu rồi lại đặt ly xuống. Dù không nhìn hắn nhưng cô biết hắn đang chăm chú ngắm mình. Cô băng ngang qua phòng khách toan trở về phòng mình, căn phòng thật yên lặng chỉ còn mỗi tiếng vải áo của cô sào sạc theo bước chân đi.

-Đã khuya lắm rồi. Cô cố tỏ ra tự nhiên.

-Em đang sợ sao? Nghe giọng chế giễu của Diablo, cô lập tức nghênh mặt lên.

-Không! Chỉ 1 tiếng gằn dứt khoát.

-Tôi nghĩ đêm nay chắc em vui lắm. Hắn khẽ nói. “Có lẽ lần đầu tiên tôi thấy em ấm áp sinh động hơn – một người đàn bà hơn là 1 người băng.”

Nghe hắn nói thế cô muốn tỏ thái độ lạnh nhạt, nhưng dường như vẫn còn mê man bởi những nhịp điệu ngoài kia, cô ngồi xuống trường kỷ và tháo đôi hoa tai xuống. Những viên kim cương lóng lánh bên cạnh màu xanh dương của thạch anh trông giống bầu trời Anh quốc lúc vào xuân.

-Tôi thắp nến trong phòng em nhé?

Cô nghe trong giọng nói hắn có âm điệu trầm mà trước đây cô vô cùng sợ hãi. Nếu cô ngước lên lúc này cô sẽ lại thấy ánh mắt âm ỉ như có lửa bên trong. Có phải đêm nay sẽ khác hơn các đêm khác khi hắn chỉ hôn chia tay rồi quay người bước đi? Cô cảm thấy tim mình nhói đau.

-Tôi không biết mình đã để diêm quẹt ở đâu.

Hắn liếc vòng quanh nhưng vẫn không thấy. Có tiếng những đồng xu kêu leng keng, rồi hắn lấy từ trong túi ra khẩu súng lục nhỏ và đặt trên bàn cùng với 1 lô chìa khoá và 1 chiếc khăn tay lụa.

-Cũng không có ở đây! Hắn vẫn đang tự nói với mình. “À, đây rồi.”

Hộp diêm đang ở trên tay cầm của 1 chiếc ghế lúc nãy hắn đã bỏ ở đó. Khi hắn nôn nóng xoay qua với lấy, Skye cũng di động theo. Từ trường kỷ cô đã dùng hết sức phóng tới. Khi tay El Diablo vừa chạm vào hộp diêm, cô đã chụp lấy được khẩu súng. Hắn quay lại nhanh như cắt, nhưng đã quá trễ.

-Lui lại! Cô nói 1 cách gấp gáp.

Hắn cho tay vào túi áo, ngả người dựa vào vách đá lò sưởi.

-Tôi thật là sơ xuất.

-Rất sơ xuất, cô đồng tình 1 cách lạnh nhạt, “bây giờ thì tôi phải giết ông.”

-Tôi cảnh cáo em, khẩu súng đó hơi giật qua bên trái 1 chút. Nếu muốn bắn cho trúng, em phải nhắm thấp hơn mục tiêu khoảng 1 foot, rồi hãy bóp cò.

-Tôi từng dùng qua súng lục. Cô nạt lại.

-Vậy thì tốt. Tôi không thích bị bắn trật đâu. Hắn vươn người thoải mái và hỏi 1 cách chế giễu. “Tôi có được đọc kinh cầu nguyện trước khi chết không?”

-Vậy ông có cho người bị ông treo cổ đọc lời cầu nguyện của ông ta không?

-Ai? Gián điệp của Alejo? Thật ra tôi có. Hắn thề hắn là người Thiên Chúa giáo, dù tôi rất nghi ngờ điều đó, nhưng tôi đã cho hắn 5 phút cầu nguyện cùng Chúa.

-Vậy tôi sẽ cho ông 5 phút, tốt hơn ông bắt đầu cầu đi.

-Em muốn nghe lời thú tội cuối cùng của tôi không?

-Không!

-Tại sao? Sợ bị thất kinh à?

-Không hề sợ 1 chút nào, ông dường như không xem chuyện này nghiêm túc – tôi nhất định sẽ giết ông.

-Tôi tin em chứ. Em trông ác liệt quá. Hãy nhìn lại xem em đã cầm cự chống chọi lại tôi biết bao lâu rồi.

-Mấy lời tâng bốc này không cứu được ông đâu.

-Tôi không hề nghĩ như thế, nhưng nếu người ta không thể nói lên sự thật trong giờ phút cuối đời, vậy thì lúc nào mới nói được. Tôi nói cho em nghe điều này nhé – em hoàn toàn khác với những gì tôi đã nghĩ về em.

-Ông nghĩ cái gì? Skye thắc mắc.

-Tôi sẽ nói cho em biết mà. Một cô gái Anh quốc xinh đẹp, tẻ nhạt, sáo rỗng, thiếu nhiệt tình và sinh lý bị ức chế.

Skye không ngăn được nụ cười.

-Tôi lấy làm tiếc đã làm cho ông thất vọng.

-Trái lại là khác, tôi lại cảm thấy hứng thú hơn bao giờ hết. Em có muốn biết còn điều gì khác nữa làm tôi ngạc nhiên không?

-Tùy ông – thời giờ của ông sắp hết rồi.

-Nếu xét đến nền tảng xã hội và nguồn tài chính khổng lồ của cô Standish, một cô gái giàu có, hư hỏng, tôi rất ngạc nhiên rằng cô ta không hề bị lôi cuốn trong bất cứ tình cảm nghiêm túc nào, không giống như những bạn bè đồng trang lứa của cô ta.

Dù cố chăm chú vào mặt của El Diablo, cô không kiềm được mặt mình đang nóng bừng lên. Để che dấu bối rối, cô nói bằng giọng cộc lốc.

-Ông chỉ còn hai phút.

-Tôi phải nói với em cái gì nữa đây. Là em rất đáng yêu à? Là 1 ngày nào đó em sẽ biết yêu? Giờ thì em nói cho tôi biết làm sao em ra khỏi nơi này?

-Tôi không tin bất cứ ai sẽ nghĩ tôi rời khỏi trại vào lúc khuya như thế này.

-Có người canh gác ở trên đèo. Nếu em hành động nhanh chóng em có thể bắn trước, nhưng tiếng súng sẽ lôi kéo thêm người đến trợ giúp. Ngoài ra tôi không nghĩ em sẽ chạy bộ đến Jacara chứ.

-Ông không cần phải lo cho tôi. Skye kiêu hãnh nói. “Tôi có đủ khả năng tự săn sóc mình. Nếu thuộc hạ của ông giết tôi vì tội đã bắn ông, tôi bảo đảm ông là tôi không sợ chết.”

Nghe cô nói thế El Diablo mỉm cười.

-Cô bé thân mến, họ không bắn em đâu, đàn ông Mariposa có cách tốt hơn để đối xử với đàn bà đẹp, như em đã thấy lúc nãy đó.

-Ông đang dọa tôi, nhưng... tôi... tôi có kế sách khác hay hơn. Ông phải đi cùng với tôi, ông phải ra lệnh cho 1 tên đứng ở ngoài đi thắng yên hai con ngựa. Chúng ta sẽ vượt qua đèo, đến khi tôi an toàn trên đường trở về Jacara ông có thể tự mình về lại đây.

-Nếu tôi từ chối thì sao?

-Nếu ông từ chối tôi sẽ bắn ông rồi chấp nhận hậu qủa. Nếu ông phản lại tôi báo cho mấy tên ở bên ngoài, tôi cũng bắn luôn. Cây súng này lúc nào cũng nhắm vào lưng ông.

-Em tin rằng em có thể ép buộc tôi làm chuyện đó sao. Cô bé Skye khôi hài thật, tôi thiết nghĩ em phải biết tô rõ hơn chứ! Cứ bắn đi! Giống như em, tôi không hề sợ chết. Người nào rồi cũng phải chết dù sớm hay muộn.

-Sao ông xử sự trẻ con vậy? Tôi biết ông không có ý như vậy, vì cái chết của ông sẽ hủy hoại hết mọi hoạch định ông làm cho người của ông, những người tin tưởng và đi theo sự lãnh đạo của ông. Ông có nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra cho họ nếu ông bị giết không? Alejo sẽ báo thù cho việc họ chống kháng lại hắn. Rất nhiều người, có lẽ là tất cả, sẽ chịu hậu qủa đó.

-Bây giờ thì em đòi hỏi tôi phải sống sao? Tôi nghĩ em sắp giết tôi mà.

-Tôi muốn giết ông. Không có gì sung sướng bằng được thấy ông chết dưới chân tôi. Nhưng cùng lúc bao nhiêu người vô tội phải chịu khổ, nếu những điều ông nói với tôi là đúng và Alejo sắp cho đi đất đai và các khu mỏ qúy giá trong đó. Nhưng đó là điều trở ngại, tôi có thể tin ông chứ?

-Điều đó là thật. El Diablo nhẹ nhàng trả lời. “Nhưng đừng để chuyện đó ngăn em giết tôi. Mariposa là cái gì đối với em? Khi em trở về những chốn ăn chơi ở London hay New York em sẽ quên mất nơi này đã từng tồn tại.”

-Nếu ông nghĩ tôi sẽ quên được tôi phải chịu đựng thế nào trong tay ông thì ông lầm lẫn rồi.

-Tôi đã làm gì? Thành hôn với em trước mặt mục sư, vẫn để em còn nguyên vẹn không suy suyển gì, trừ phi em tính luôn vài nụ hôn cướp được. Có lẽ em giận tôi – vì những tội lỗi mà tôi chưa phạm sao?

Hắn đang chế nhạo cô nhưng Skye không muốn đáp lại, chỉ ngửng đầu cao hơn hy vọng cho hắn thấy vẻ cao ngạo trên mặt cô. El Diablo phá lên cười và nhún vai.

-Nào, sao em không trả thù đi? Súng đang trong tay em, chỉ cần bóp cò là xong.

-Trước đây vài phút tôi thật có ý đó, nhưng tôi sẽ tha mạng cho ông nếu ông giúp tôi vượt thoát.

-Tại sao tôi để em đi khi tôi thích có em ở đây? Hãy nghĩ xem việc đem em vào đây có ý nghĩa gì! Có người nào đó trên thế giới này thật lòng muốn có em, ao ước ở cùng em – người nào đó không hứng thú với những đồng dollar của em mà chỉ vì em thôi – hơn thế nữa em phải biết ơn tôi đã dạy cho em biết hôn!

Một lần nữa, Skye nhận ra, hắn đang cố tình khiêu khích cô.

-Tôi cảnh cáo ông là ông đã đi quá xa. Skye đanh giọng. “Ông có cá tính riêng mình, thì tôi cũng có.”

-Nếu tính em cũng nhanh như tôi, thì tôi đã chết từ đời nào rồi. Hắn nói môi thoáng nụ cười. “Tôi luôn luôn đánh trước nghĩ sau. Em thì cân nhắc hơn, đã suy tính xong rồi mà em vẫn chưa bắn tôi.”

-Đừng chắn chắn quá, nếu tôi không thoát ra được tôi sẽ bắn ông.

-Tôi nghĩ rằng chúng mình phải qua đêm ở đây. Tôi có thể hút thuốc không?

-Không!

Hắn lại nhích vai đi và bắt tréo chân. Vẻ thờ ơ và kiểu cười nhạt của hắn làm Skye bực không chịu nổi.

-Ra cửa gọi người đi, cô ra lệnh. “Bảo hắn chuẩn bị hai con ngựa. Tôi đang nhắm ngay lưng ông đó, đừng có giở bất cứ trò gì.”

Hắn vẫn không động đậy, sau 1 giây cô nói.

-Ngay lập tức!

-Không!

Hắn nói 1 cách nhẹ nhàng rồi rút tay ra khỏi túi bước về phía bàn ăn.

-Đứng lại, tôi thề tôi sẽ bắn ông nếu ông tới gần hơn nữa.

-Không phải em từng gọi tôi là tên sát nhân sao? Tôi đâu có lợi lộc gì giết tên đàn ông đó. Hắn chết không vì tư thù cá nhân. Nhưng em không phải là hạng người sát nhân đâu Skye.

-Khi người ta cùng đường, họ sẽ làm nhiều điều lạ lắm. Giờ tôi đã bị dồn vào đường cùng rồi, 5 phút của ông đã hết. Một là ông giúp tôi trốn đi hai là tôi bắn ông rồi tự liều mạng thoát ra.

Lúc này hắn đang đứng dựa vào bàn, trong khi cô lùi ra xa cho đến khi đụng vào bàn viết thì hắn thắp nến hai bên lò sưởi. Lưng hắn hướng về giá nến nên cô không thấy được nét mặt hắn trong bóng tối.

-Em nhất định muốn rời khỏi tôi?

Bị rơi vào tình cảnh bất ngờ, cô đột nhiên nổi giận.

-Ông xúc phạm đến danh dự tôi còn chưa đủ sao? Bắt ép tôi đến đây, cưỡng bách tôi trở thành vợ ông – vợ của tên sát nhân, 1 kẻ nổi loạn... một... ác qủy.

-Nếu em đã quyết định... Hắn hơi xoay người ra cửa. Skye hít 1 hơi dài nhẹ nhõm, nhưng thình lình hét lên vì 1 hành động quá nhanh, quá đột ngột khiến cô hoàn toàn không kịp trở tay. El Diablo đã hất ngược cái bàn, khi nó đổ ầm xuống thì hắn phóng qua đánh bật tay cầm súng của Skye lên không trung.

Tiếng súng nổ chát chúa vang dội khắp hang động. El Diablo tước đi khẩu súng trên tay Skye, cô thấy tay hắn ôm choàng lấy cô, và môi hắn kề sát môi cô!

-Em sinh ra là để yêu đương, cô bé của tôi – không phải để thù hận đâu.

Tai vẫn còn bị ù vì tiếng súng, cô cố đẩy bật hắn ra nhưng vòng tay hắn quá mạnh.

-Tôi suýt giết ông rồi, suýt chút nữa là giết ông. Cô rên rỉ khi hắn ghì chặt cô hơn.

Hắn mỉm cười, nhưng ánh mắt cháy bỏng. Nghiêng đầu xuống môi hắn tìm lấy môi cô, tiếng nói cô bỗng chìm đi mất trong nụ hôn nóng bỏng mạnh bạo càng lúc càng đòi hỏi hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.