Cuộc sống vỗn dĩ nó là thế. Mọi truyện cũng dần đến lúc phải thế.
Sáng vẫn như thường lệ. Vẫn cái hôn đánh thức. Cái ôm vào buổi sáng. Đi làm với tâm trạng cũng thoải mái phần nào.
Thì có đt của hạnh. Ko nói gì cả. Chỉ gọi và đợi em alo alo. Đâu rồi. Ko nói gì thế gái. Em nghĩ bị cấn nên thôi cũng tắt máy. Trưa vấn 1 cuộc gọi nữa.
- alo
- anh em muốn nghe tiếng anh thôi.
- sao lại mếu rồi. Hâm quá. Mai mốt a dẫn đi chơi. Tối qua nhà anh mà chơi với anh chị.
- dạ thôi anh làm đi. Rồi hạnh cúp máy luôn.
Chiều đấy hạnh lại gọi vẫn ko nói gì. Chỉ có em nói vu vơ. Rồi cúp máy.
Tối hôm qua đang ngồi alo alo với mọi nhười thì nhận đc tn của hạnh. Hụt hẫng.
"Anh ơi.
Em phải đi rồi. Em biết time qua em làm anh và chị khó sử. Nhưng em yêu anh nhiều lắm. A rất tốt. Ko hắt hủi em. Trong khi ai cung không thích em. Anh luôn cố gắng bảo vệ em. Nhưng đã đến lúc em phải đi. Em cung xin ba mẹ rồi anh yên tâm. Bi giờ em phải tập cách chấp nhận và quên anh. À chắc không quên được đâu. Chỉ là chấp nhận và sống tốt cho anh vui. Không làm anb phải suy nghĩ nhiều về em nữa.
Em ra hà nội. Ở nhà bác em. Phụ giúp anh chị trong tiệm đồ cưới. A đừng tìm em nhé. Nói ra để anh yên tâm em vẫn tốt.
Tn này là tn cuối em gửi anh. Em cũng bảo lưu việc học rồi. Năm sau em về e sẽ tìm anh. Với tư cách 1 người bạn nhé. À không phải vì a mới ra chap đó mà em đi đâu. E có sắp xếp trước rồi. Em cũng sẽ ko vào đó từ sau tn này a yên tâm ko hứa lèo với anh nữa đâu hí hí. A yên tâm nhé ko cần lo lăng cho em đâu.
Yêu anh."
Vậy đó vó 1 chút gì đó hụt hẫng. Nhưng dù sao mọi chuyện như vậy là tốt cho hạnh. Hạnh lên máy bay lúc chiều rồi. Tối hạnh mới nt cho minh. Mọi chuyện đã rồi. Lỗi tại tôi khiến 1 cô bé. Hồn nhiên trong sáng. Mất đi cái vẻ vốn có của nó.