Và rồi thì ngày nghỉ cuối tuần đầu tiên của mọi người đã đến. Thường thì
vào ngày nghỉ, người ta sẽ làm gì? Câu trả lời còn tùy vào tính cách
cũng như bản chất của từng cá thể. Sẽ có người nói rằng họ dành thời
gian này vào những trò chơi điện tử hay game trên mạng. Số khác năng
động thì sẽ chọn một vài môn thể thao như bóng chuyền, bóng rổ, người
nào chịu chi tiền thì sẽ dành cả ngày ở sân golf hay những lữ quán
bowling. Nhưng đó là về con trai, còn đối với con gái thì sẽ không
nghiền ngẫm vào những thứ như vậy đâu, phần lớn con gái sẽ ra ngoài mua
sắm cùng bạn bè, gia đình, rồi lại ghé chân vào một quán nước nào đó
cùng tám đủ chuyện trên trời dưới đất. Tuổi trẻ mà, được tự do làm những điều mình thích thật tuyệt. Có như thế thì mới không uổng phí cái gọi
là tuổi thanh xuân của một đời người.
Cũng như bao người khác, Eri và Hebi nghĩ rằng có lẽ mình cũng muốn thử
cảm giác tích cực, năng động hơn để không lãng phí tuổi trẻ như một con
người bình thường xem thế nào. Tương tự như bao ngày khác, Eri và Hebi
đã dậy từ lúc mặt trời còn lấp ló nhô ra từ phía chân núi, vậy thì cung
đâu có khác gì ngày thường nhóm bạn phải đến trường trong khi hôm nay
trường học không mở cửa. Nhưng hai cô bạn của chúng ta có lý do riêng để dậy sớm, ngoài việc nếm trải thứ cảm giác ngày nghỉ bình thường của
người rất đỗi bình thường, thì họ vẫn còn một chuyện khác nữa. Và hiện
tại thì họ đang có mặt trên một chuyến xe buýt bắt từ thị trấn ven biển, tiến sâu hơn vào thị trấn con người sinh sống.
- He – chan, nhìn kìa nhìn kìa, có rất nhiều nhà mọc lên san sát
nhau luôn ý. A, bên kia còn có một hiệu sách cũ giá rẻ. Một tí nữa về,
tụi mình tạt ngang vào xem một chút nhé. Được không He – chan!
Eri thì vô cùng phấn khởi, cứ làm bộ mặt hứng thú mỗi khi chiếc xe buýt chở hai người đi ngang qua một vài tụ điểm đặc biệt.
- Cẩn thận, coi chừng té đó Eri – chan!
Một lần nữa phải khẳng định cũng như nhấn mạnh rằng Eri hiện đang vô
cùng hào hứng như một đứa trẻ được cho quà khi có khách ghé chơi . Cũng
dễ hiểu thôi mà, từ trước đến nay, đừng nói là Eri, ngay cả Hebi, Hiyama hay bất cứ những ai trong thị tộc Chân Tổ cũng chưa được một lần xuống
thị trấn nơi con người sinh sống. Tất cả Chân Tổ trên đỉnh núi Himako
quanh năm suốt tháng, trải qua suốt hàng trăm hàng ngàn thế kỷ, họ chỉ
được phép loanh quanh luẩn quẩn trong khu rừng lãnh phận của riêng loài
Chân Tổ. Luật lệ đó đã được lưu truyền xuống các thế hệ con cháu và ngay cả Eri, Hebi, Hiyama, Namehari cũng không ngoại lệ. Nhưng may mắn nhờ
vào quyết định sẽ tạo mối quan hệ hữu nghị thông qua việc cùng chung
sống, học tập với con người, bốn người bạn của chúng ta được đặc cách
rời núi xuống nơi con người sinh sống. Vậy thì tại sao không nhân cơ hội này mà làm một chuyến du ngoạn xem xã hội loài người có gì đặc biệt.
Tuy chỉ mới học chung có một tuần, nhưng Hebi nhận ra rằng ở thế giới
con người có một thứ mà ở thị tộc Chân Tổ lại không. Đó chính là biển…
Phải, có lẽ Hebi đã yêu. Cô bé yêu những khoảng khắc mình đứng nơi cao
nhất so với thị trấn trừ đỉnh Himako ra và lặng nhìn về một màu xanh
biếc của thứ được gọi là “biển”. Không giống những cánh rừng hùng vĩ,
rậm rạp, an toàn che chở cho toàn thị tộc Chân Tổ chúng ta, thì biển…
đôi lúc hiền lành như một người phụ nữ đúng kiểu truyền thống Nhật Bản
Yamato Nadeshiko… nhưng đôi lúc cũng thật dữ dội như muốn nói với ta
điều gì đó.
Quay trở lại vấn đề chính, đây cũng là lần đầu tiên Hebi bước chân sâu
hơn vào thị trấn loài người, điều này thì đã nói ở trên rồi, cảm giác
của Hebi cũng nôn nao, bồi hồi không kém, nhưng chắc chắn Hebi không
bắng nhắng, lộn xộn, đứng ngồi không yên cứ sồn sồn như Eri rồi. Điều
quan trọng là Hebi và Eri đang định đi đâu. Chẳng lẽ họ thật sự có ý
định dành cả một ngày nghỉ của mình chỉ để nếm thử cảm giác tuổi trẻ như con người bằng cách dao chơi mua sắm ư? Không phải là không được nhưng
sau một tuần dậy sớm đến trường học hành vất vả, họ nên dành thời gian
để nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.
…………
- He – chan, cậu có nghĩ giờ này Kusanagi – kun đang ở nhà không?
Mình lo là cậu ấy không có nhà, vậy thì chuyến đi này… mình làm phiền
cậu mất rồi!
Thật ra thì hai người họ đang trên chuyến hành trình đến nhà Kazuma một
chuyến nhưng khoan hãy rần rần lên đã, tất cả đều có nguyên do của nó
hết, không phải tự dưng họ lại quyết định tìm gặp Kazuma đâu.
Chẳng là tối qua, sau buổi diện kiến với các trưởng lão tại đại điện
thần. Eri đã ghé về nhà Hebi ngủ theo như lời mời của chính Hebi. Dĩ
nhiên là bố mẹ Hebi rất sẵn lòng để Eri ở lại không chỉ một đêm mà thậm
chí đến suốt đời cũng không thành vấn đề vì gia đình Hebi đều xem Eri
như cô con gái thứ hai cũng như một thành viên trong nhà. Gì chứ nếu nói về những bậc phụ huynh hiền lành dễ chịu nhất trong thị tộc Chân Tổ thì ngoài Makoto – san, người mẹ của Eri đứng vị trí top đầu bảng ngôi sao
sáng, thì còn có bố mẹ Hebi cũng không kém. Không biết có phải do mẹ
Hebi là Chân Tổ đến từ đất nước Đại Hàn Dân Quốc hay không mà riêng bố
của Hebi thì cực kỳ hiền như đất từ trước đó rồi. Họ đối đãi với Eri
phải nói là cực kỳ tồi tệ, lo cho cô bé từng bữa tối với từng món ăn
khác nhau. Họ pha nước tắm và trải đệm ngủ chung phòng với Hebi một cách cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí họ còn đôn đầy nệm và chăn để Eri ngủ không bị lạnh.
Nhưng thôi không nói đến những chuyện này nữa, điều quan trọng là lúc
Hebi và Eri chơi trò những cô gái kể chuyện nhau nghe trước khi đi ngủ.
Tối đó, hai người họ tâm sự với nhau nhiều thứ lắm, chủ yếu là Eri, cô
bé luôn kể về những thành tựu mà con người đã gặt hái được trong suốt
chiều dài hình thành lịch sử loài người. Những vị danh nhân đã có công
đưa xã hội con người lên một tầm cao mới. Chung đi quẩn lại thì tất cả
đều là sở thích cá nhân của Eri và Hebi đều lắng nghe không thiếu lấy
một chữ. Dù thật lòng mà nói, Hebi chẳng hiểu gì cả, nhưng cô vẫn chăm
chú lắng nghe và cảm thấy vui trong lòng vì trông Eri dường như cũng
đang rất vui mỗi khi được nói về sở thích của bản thân mình.
Ngay từ đầu, Hebi không hề có ý định nhắc lại chuyện Hiyama hay Kazuma.
Chỉ là chính Eri là người gợi lên chuyện đó đầu tiên. Eri nói rằng mình
lo lắng cho Hiyam. Giận thì giận, nhưng làm sao có thể bỏ mặc hay làm lơ người bạn thân từ thuở nhỏ được. Eri lo rằng không biết vết thương của
Hiyama đã đỡ hơn chưa, có còn đau không. Hai người họ là vậy mà, giận
thì giận, mà thương thì thương, có khi nào họ không quan tâm đến nhau
đâu, chỉ là thật khó để nói ra bằng lời, nên chỉ dám cất giấu trong lòng mà thôi.
Lo cho Hiyama là một chuyện, nhưng rồi Eri cũng tự hỏi không biết Kazuma có ổn không. Cô lo là những vết cắn từ mấy con dơi của Hiyama sẽ để lại biến chứng. Dĩ nhiên những con dơi đó là do Hiyma biến thành, chúng
cũng được xem như một phần thân thể của cậu ấy. Và lẽ tự nhiên Hiyama đã được chi cục an toàn kiểm dịch chứng nhận nên không lo chúng gây ra
dịch bệnh. Nhưng trên đời cũng có người quá sợ dơi nên đâm ra chết ấy
chứ. Giống Eri, bản thân là Chân Tổ nhưng cô bé lại cực kỳ sợ dơi.
Hebi có hỏi lý do vì sao Kazuma và Hiyama lại xảy ra xô xát với nhau,
thì Eri cũng tường thuật lại hết mọi chuyện, từ cái ngày Eri quyết định
tách nhóm rời nhà sớm cốt chỉ để gặp Kazuma cho đến việc mình tự nguyện
làm con chuột bạch thí nghiệm cho Kazuma, để rồi dẫn đến trận chiến nảy
lửa giữa hai người họ khi bị Hiyama phát hiện. Từ đó, Hebi mới hiểu rõ
được ngọn ngành. Kazuma hiện đang sử dụng Eri như một mẫu vật để nghiên
cứu, thu thập thông tin về loài Chân Tổ chúng ta. Nếu chiếu theo như
những gì các vị bô lão từng nói về kế hoạch xem Chân Tổ như một dịch
bệnh hay hiện trạng gen bị đột biến và họ đang tiến hành chữa trị bằng
một loại vaccine đặc biệt thì ngay từ đầu, việc cư dân thuộc thị tộc
xuống núi, chung sống, trao đổi văn hóa với loài người đã là một điều vô ích khi họ đã có chủ đích muốn tiếp tục tiến hành chiến dịch. Hebi cũng chợt nhận ra thảo nào trong một lớp học lại vừa có Chân Tổ vừa có các
khoa học gia từ trường khác. Chính xác hơn là họ đã cố tình đưa các nhà
khoa học vào học chung, cốt là để tìm cách moi thông tin về giống loài
chúng ta.
Biết tính thế nào đây, nếu nói cho Eri biết sự thật thì chắc chắn cậu ấy sẽ bị shock đến trầm cảm mất. Một người yêu thích khoa học như Eri như
Eri sẽ không vượt qua được đâu. Hơn nữa, Hebi cũng đã hứa với Hiyama là
sẽ giữ bí mật… nhưng nếu cứ tiếp tục để Eri qua lại với Kazuma thì…
Nghĩ đến chuyện này chưa xong thì một nỗi lo khác bất chợt đè xuống đôi
vai Hebi khi bỗng dưng Eri ngồi bật dậy. Ánh mắt quả quyết rằng ngày mai sẽ xuống thị trấn tìm Kazuma để nói lời xin lỗi. Chính bản thân Hebi
cũng chưa biết tính thế nào thì Eri lại rủ Hebi đi cùng mình cho vui…
Thôi thì đành theo nhỏ vậy, mình có trách nhiệm để mắt khi chính mình là người đã mời nhỏ về ngủ chung mà. Mặt khác, nếu gọi Hiyama đi cùng thì
với tính khí của cậu ấy, sợ rằng Hiyama lại gây chuyện nữa. Vậy nên vào
ngày cuối tuần đầu tiên, Hebi đã phải cùng với Eri xuống núi tìm gặp
Kazuma.
……………
Câu hỏi khác được đặt ra là làm thế nào Hebi và Eri lại biết được địa
chỉ của Kazuma. Dĩ nhiên, thông tin về học sinh đều được lưu trữ trong
cơ sở dữ liệu trường nhưng tất cả đều là tuyệt mật. Đặc biệt là ba học
sinh chuyển trường từ It. Harm Sokyuran, ngôi trường chuyên đào tạo cho
ra các nhân tài trong tương lai đất nước. Không thể hỏi giáo viên, Eri
chợt nghĩ ngay đến người mẹ yêu quý của mình, người mẹ đã sống hơn 600
năm nhưng hình hài vóc dáng bên ngoài chẳng khác chi mấy bé nữ sinh
trung học cỡ như Eri. Theo như những gì các bô lão từng nói, Spejas của
Makoto – san còn được gọi là khả năng “Định Vị”, cho phép tìm ra vị trí
của một người dựa vào mùi hương còn đọng lại trên một vật thuộc về người đó. Nhưng vật gì là vật gì mới được, mình làm gì có thứ gì của cậu ấy.
Hầy… giá như mình có một vật gì đó như một chiếc khăn tay hay nhỏ hơn
thì, lần trước do gấp quá nên… A đúng rồi, vẫn còn một thứ. Eri lục lại
trong chiếc cặp đi học của mình và quả nhiên cô bé đã đoán đúng, Eri tìm thấy miếng nam châm điện cực mà Kazuma đã dán lên trán Eri để đo điện
tâm não với mấy thứ linh tinh khác. Do lần đó Hiyama bất ngờ xuất hiện
rồi kéo tay Eri đi mất nên cô quên chưa trả lại tấm điện cực cho cậu ta.
Mới sáng sớm gà còn chưa cất tiếng gáy, Eri đã vội vội vàng vàng bắn
thẳng từ nhà Hebi về nhà mình để thay quần áo, làm mấy việc của con gái
và chủ yếu là “giật” đầu Makoto – san dậy để định vị địa chỉ nhà Kazuma, rồi hẹn Hebi sau khi dùng điểm tâm sáng xong thì gặp nhau trước cổng
làng rồi xuống núi.
………………………
Hai cô gái trẻ của chúng ta đã bắt một chuyến xe buýt gần ngôi trường họ theo học. Trên chiếc xe chạy bon bon khá êm đềm ấy, Hebi và Eri từ khi
nào lại trở thành tâm điểm chú ý trong mắt biết bao nhiêu người. Không
phải vì màu da trắng như viên ngọc trai vừa được đánh bóng đến sáng
loáng hay đôi mắt đỏ rực như viên Ruby hồng quý hiếm, mà là vì bộ trang
phục họ đang diện trên cơ thể… Trông tương tự như trang phục của một dân tộc thiểu số miền núi nào đó. Với chiếc áo thun rộng và nhiều đường
ren, thêu thùa nhiều họa tiết khác nhau tạo nên một bức tranh mang tính
chất trừu tượng. Trông nó hơi lạ chút xíu đối với quan điểm về thẩm mỹ
người khác nhưng ngoại trừ trang phục thị tộc và bộ đồng phục trường ra, họ không còn bất kỳ bộ đồ nào phù hợp để đi ra ngoài như bây giờ.
Thế này thật khó chịu. Chân Tổ từ các thế hệ trước luôn trốn mình trên
những dãy núi cao cốt để không phải tiếp xúc với loài người. Họ sống
trong bóng tối, âm thầm, lặng lẽ đã quen rồi. Nay lại bị săm soi kỹ đến
từng góc cạnh như thế này thì có hơi… Trong khi đó, Eri thì lại quá vô
tư ngắm nghía quang cảnh bên ngoài khung cửa. Hebi tự hỏi, không biết
đến bao giờ thì chuyến xe buýt này mới dừng lại.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Quay về thị tộc Chân Tổ độ khoảng 7h sáng. Cũng là thời điểm Hiyama rời
khỏi nhà sau khi dùng bữa sáng bình dị như ngày thường. Cũng như bao
ngày, cảnh quan buổi sáng trong thị tộc lúc nào cũng chỉ như một bức
tranh sơn dầu, yên ắng và đầy nét thơ trong sự tĩnh lặng như mặt nước.
Biết làm sao được, ngay khi Hiyama vừa mở mắt tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon thì cũng là thời điểm mọi cư dân trong thị tộc cũng bắt đầu chìm sâu
vào cơn mơ say. Thậm chí cả bố Hiyama cũng còn dặn dò rằng nếu có ra
ngoài thì đừng gây tiếng động mạnh làm phiền đến lối xóm xung quanh và
giấc ngủ của ông.
Một mình trong một ngôi làng trống hoắc, không có nổi một bóng người dù
chỉ là thoáng qua, Hiyama cảm tưởng mình như một nhà mạo hiểm đang thám
hiểm, tìm kiếm cho ra bí mật của một ngôi làng ma vậy. Phải nói là yên
ắng đến đáng sợ. Trước đây, Hiyama chưa từng nghĩ rằng làng mình sẽ trở
nên yên ắng như thế này vào mỗi buổi sáng. Vì mình cũng giống họ, chôn
bản thân trong tấm chăn cho đến khi mặt trời dần biến mất sau rặng núi.
Còn thời gian mới đây thì do mình toàn đến trường từ sớm nên không thể
nào hiểu được sự trống vắng cô liêu này.
A, không hẳn là trống vắng cô liêu khi đi được một đoạn, Hiyama bắt gặp
Namehari đang ngồi ở một băng ghế đá với một cuốn sách trên tay.
- Namehari!
- Chào, Hiyama – kun!
Một buổi sáng dịu dàng tĩnh lặng nhưng cũng thật may mắn cho Hiyama khi
cậu ấy không cần phải lang thang lủi thủi một mình giữa làng giữa một
không gian tẻ nhạt đầy chán chường. Dù sao thì có thêm một chiến hữu để
trò chuyện cũng đỡ buồn hơn. Namehari vẫn thế, lúc nào cậu ấy cũng tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên và có thể nở nụ cười thân thiện đối với tất cả
mọi người dù quen hay xa lạ.
- Cứ nghĩ cậu sẽ chùm kín chăn cho đến tối thì dậy chứ. Xem ra cả tớ và cậu, tư tưởng lớn gặp nhau rồi thì phải!
- Dù không không muốn thừa nhận nhưng thật sự mà nói, tớ còn không
thể nhắm mắt nổi nữa. Tối qua mệt mỏi nên vừa về đến nhà thì ngã ụp mặt
lên giường ngủ một giấc cho đến sáng. Giờ thì tỉnh rụi như sáo, có muốn
ngủ nữa cũng không được. Nằm ở nhà thì chán chết được, nên tớ định ra
ngoài xem có gì thú vị không, nhưng rút cuộc thì…
- Mọi thứ còn chán hơn là nằm ở nhà nhìn thẳng lên trần đúng không…
Tớ cũng cảm thấy như vậy nên hiểu mà. Các vị bô lão có nói rằng hôm nay
chúng ta không cần phải giữ thói quen như con người, cứ tự do thoải mái
làm những điều mình thích, hay thậm chí là quay trở về thói quen trước
kia. Nhưng dậy sớm vào mỗi buổi sáng trong suốt cả một tuần cũng là một
thói quen khó bỏ, muốn quay trở lại tập tính như trước kia thật không dễ dàng chút nào!
- Tch, mấy lão khọm già đó rõ ràng cố tình chơi xỏ chúng ta đây mà.
Họ thừa biết ta không thể thức cả đêm nhưng vẫn nói chúng ta quay lại
thói quen thức đêm ngủ ngày… Thay đổi xoành xoạch kiểu đó, có thánh mới
kham nổi!
- Nar… thôi nào Hiyama. Chẳng phải dậy sớm hay dậy trễ, sau cùng vẫn dựa vào quyết định của chúng ta là chủ yếu sao? Hơn nữa, cũng nhờ dậy
sớm, thì ta mới được tận mắt chứng kiến thị tộc Chân Tổ chúng ta vào
buổi sáng trông như thế nào!
Cảnh quan như thế nào có lẽ cũng không cần phải nói thêm nữa, tất cả đều quy tụ lại thành một từ duy nhất “yên bình”. Còn đâu hình ảnh một thị
tộc nhộn nhịp về đêm khi khắp nơi luôn ngập tràn tiếng cười nói rộn ràng của cư dân. Nay trở thành một bức tranh tĩnh lặng đến bí ẩn nhưng cũng
không kém phần trữ tình.
Hiyama chợt nhớ đến Eri. Phải rồi, trước khi quá say mê cái gọi là khoa
học thì cô bé cũng từng rất yêu thích sự lãng mạng, thơ mộng từ những
trang sách cổ tích. Hiyama còn nhớ rất rõ những lần Eri bám theo sau chỉ vì muốn Hiyama kể mình nghe những câu chuyện thần thoại cổ tích bởi lẽ
Hiyama đọc và biết được nhiều câu chuyện hơn Eri. Hồi xưa Eri đã từng là một cô gái đáng yêu, thích mơ mộng như vậy. Giờ đây, Eri lại đang sống
trong một thế giới thực tế và không còn yêu thích sự cổ tích nữa.
- Hình như tối qua, Eri có về nhà Hebi ngủ thì phải. Cậu có nghĩ chúng ta nên ghé qua nhà Hebi không?
- Hm, đến thì được thôi. Nhưng để làm gì?
Câu hỏi của Namehari khiến cho Hiyama thật khó trả lời.
- Tớ đoán chắc cậu bắt đầu hối hận vì tính trẻ con của mình nên muốn gặp Eri để nói lời xin lỗi. Nhưng vì ngại không dám nên nhân tiện nếu
có tớ và Hebi đứng ngay kế bên thì cậu sẽ dễ dàng xin lỗi hơn đúng
không?
Hiyama không biết nói sao ngoài việc cứ nhìn thẳng về phía ngôi làng
trước mặt, mồ hôi hột chảy dài trên trán. Không thể tìm lời lẽ biện hộ
cho bản thân bởi vì Namehari đã nói trúng vào tim đen cậu ấy.
Quá hiểu Hiyama, Namehari chỉ nhẹ nhàng tiếp tục chăm chú vào cuốn sách trên tay với nụ cười thân thiện dịu dàng như mọi khi.
- Một Hiyama gan dạ nổi tiếng thiên tài với một phát cắn giết chết
ngay gấu rừng vĩ đại chỉ trong chớp mắt cũng biết ngập ngừng thì đúng là chuyện hiếm ngàn năm có một. Đúng là anh hùng khó qua được ải mỹ nhân
nhỉ. Nhưng mà này nhé Hiyama… tớ hay Hebi đi cùng cậu cũng không thành
vấn đề. Vậy cậu có nghĩ đến trường hơp nếu chẳng may chúng tở đó thì cậu lại càng khó khăn hơn khi phải đối mặt với Eri – chan không? Lỡ như
chúng tớ trở thành vật cản trong câu chuyện của hai cậu thì biết tính
sao?
- Vậy thì theo cậu tớ phải làm gì bây giờ? Tớ không muốn giữa tớ và
Eri xảy ra mâu thuẫn, nhưng xin lỗi cũng không ổn mà cứ giữ im lặng lại
càng không thể. Cậu bảo tớ phải tính thế nào?
- Bình tĩnh nào Hiyama. Dục tốc bất đạt. Cậu càng nôn nao thì chỉ
càng làm hỏng việc. Ở cạnh Eri suốt cả một khoảng thời gian dài lẽ nào
cậu vẫn chưa nhận ra rằng Eri – chan không phải loại người giận dai ư?
Nhưng thôi, đừng quá lo lắng. Bây giờ chắc lẽ hai cô gái của chúng ta
đang tận hưởng ngày nghỉ thật đúng nghĩa, đúng với sự cho phép của các
bô lão. Chúng ta không nên làm phiền lúc này tí nào đâu Hiyama!
Đúng là không nên làm phiền chút nào. Chuyện con gái thì chỉ có con gái
mới hiểu. Và cách tốt nhất ở thời điểm hiện tại là nên để Eri cho Hebi.
Có khi để Hebi nói đỡ cho Hiyama vài lời cũng là một sự lựa chọn khôn
ngoan hoàn hảo.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Lại quay về xem hai cô gái trẻ của chúng ta đi đến đâu rồi. Với khả năng “ Định vị” của Makoto – san luôn luôn chính xác, chỉ cần đi theo tờ
giấy chỉ đường do đích thân Makoto – san vẽ lại thì chắc chắn không thể
lạc được, trừ khi hai cô gái lên nhầm chuyến xe buýt hoặc nhìn không
hiểu tờ giấy chỉ đường ghi gì thôi. Nhưng cũng thật may mắn khi Hebi và
Eri biết dừng ở trạm xe buýt thứ 21. Từ vị trí trạm xe thứ 21 đi thêm
một đoạn mất chừng mười phút về hướng Nam. Và rồi nơi họ đang tìm kiếm
cũng đã hiện ra trước mắt.
- Vậy đây là nhà Kusanagi – kun!
- Trông cũng đơn giản như bao ngôi nhà khác nhỉ, Eri – chan!
Đó chỉ đơn thuần là một ngôi nhà rất đỗi bình thường có hai tầng lầu như bao ngôi nhà xung quanh, cũng có cổng tường làm bằng gạch chát xi măng
và một khu vườn nhỏ ở sân sau để trồng hoa trồng cỏ hoặc phơi quần áo
mới vừa giặt xong.
Có thể đối với những người khác thì một căn nhà như thế là điều rất bình thường, nhưng còn đối với Eri và Hebi thì thật sự… nó không bình thường chút nào. Vì sao ư? Bởi rằng trước khi đến đây, hai cô gái đã tự nhất
quán tư tưởng lẫn nhau, Kazuma là một nhà khoa học còn được biết đến với danh hiệu Einsteins cao quý. Mà đã là một nhà khoa học với đức cao vọng trọng thì thiết nghĩ nơi ở của Kazuma phải là một nơi hoành tráng, lộng lẫy, khang trang, đẳng cấp mới xứng tầm với Kazuma. Rút cuộc ai lại
nghĩ được rằng Einsteins lại ở một ngôi nhà rất bình thường. Nếu so sánh theo ngôn ngữ của giới thượng lưu thì phải nói là tầm thường mới đúng
chuẩn.
Thoạt đầu, hai cô gái của chúng ta còn không tin. Họ còn cho rằng mình
đã đi nhầm địa chỉ nhưng số nhà lẫn tên đường đều chính xác đến từng nét một, không lý nào lại có thể sai được. Hebi và Eri cũng nghĩ đến việc
Makoto – san ghi nhầm vì lúc ấy Makoto – san bất ngờ bị Eri “giật” đầu
dậy nên trông cô ấy vẫn còn ngái ngủ, mơ màng lắm, có chút sai sót là
chuyện khó có thể tránh khỏi… Hai cô gái của chúng ta đang loay hoay
không biết nên làm gì tiếp theo thì bỗng nhiên…
- Chị đi đây Kazuma. Ở nhà thì lo làm việc cho đàng hoàng tử tế vào. Khách hàng đến thì phải biết đường mà tỏ ra thân thiện trên cái gương
mặt xi măng của em đi. Làm việc chăm chỉ rồi lát nữa về chị làm sushi
cho mà ăn!
Một người phụ nữ nhẹ bước bước ra khỏi căn nhà mà Hebi và Eri vẫn còn
đang phân vân. Một người phụ nữ trẻ trung trong bộ đồng phục nữ doanh
nghiệp thành đạt với mái tóc xanh lam ngắn đến vai trông thật yêu kiều
thướt tha. Đó chắc chắn chỉ là một người phụ nữ bình thường… là một con
người bình thường, nhưng lại có đủ sức mê hoặc cả Hebi lẫn Eri trước sự
trưởng thành chững chạc có sẵn. Đợi một chút… chẳng phải vừa mới lúc
nãy, người phụ nữ đó có nhắc đến cái tên Kazuma sao? Eri thoáng nhớ lại, hình như tên đầy đủ của Kazuma là Kazuma Kusanagi thì phải. Cũng vì Eri chỉ toàn gọi cậu ấy là Kusanagi – kun nên cô bé không nhớ tên thật đầy
đủ của cậu ấy. Hoặc cũng có thể Eri chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có cơ
hội được gọi tên cậu ấy một cách đường đường chính chính trước toàn dân
thiên hạ. Kusanagi – kun sẽ mãi là Kusangagi – kun, chỉ trừ khi cậu ấy
cho phép khoảng cách giữa hai đứa trở nên gần nhau hơn. Còn không thì sẽ mãi là Kusanagi – kun.
Nếu người phụ nữ kia nói đến cái tên Kazuma, vậy tức là đây thực sự…
Rời khỏi nhà chưa đi được nửa bước, Ayame bắt gặp Hebi và Eri vẫn còn
đang phân vân lưỡng lự trước cổng. Tính cách của Ayame thì vui vẻ hòa
đồng không còn gì để bàn rồi. Dễ bắt chuyện, kễ kết bạn, Ayame còn được
tất cả hàng xóm xung quanh công nhận là một hot girl thanh lịch của cả
thị trấn. Hễ cứ thấy có người lai vãng như kiểu muốn hỏi thăm đường,
Ayame đều nhiệt tình giúp đỡ.
- Chị có thể giúp gì được cho hai em?
- Dạ… thật ra chúng em…
Quả thật mình đang cần tìm gặp Kazuma. Đến được nhà cậu ấy rồi, cũng đã
gặp được người thân của cậu ấy rồi. Bây giờ chỉ việc hỏi thăm về Kazuma
nữa là xong. Biết mọi thứ vô cùng đơn giản như vậy nhưng sao… cử động
khóe môi thôi cũng đã thật khó khăn chứ huống hồ gì là hỏi thăm. Đừng
nói Eri, ngay cả Hebi, cô bé chững chạc như một người mẹ đầy kinh nghiệm cũng trở nên lắp bắp khó xử như một đứa trẻ trước nụ cười thân thiện
nhưng không kém phần tự tin của Ayame. Vai vế cũng như phong thái từ một nữ doanh nghiệp thật đáng ngưỡng mộ.
Trông hai cô bé cứ rụt rè như rùa thụt cổ. Ayame nghĩ chắc mình lỡ làm
gì đó khiến hai đứa sợ mất rồi. Nhưng Ayame bắt đầu để ý đến một vài đặc điểm ở hai cô gái trẻ. Thứ nhất là trang phục độc nhất của thị tộc. Nó
không giống như một mốt thời trang hiện nay đang có xu hướng thịnh hành
cho giới trẻ. Một kiểu trang phục với nhiều đường ren hoa văn chỉ phù
hợp ở những thập niên trước thôi… Đây có thể là trang phục thuộc một dân tộc trên núi, một dân tộc còn giữ những truyền thống lâu đời. Ngoài ra, Ayame liếc nhanh xuống làn da trắng hơn tuyết đi đôi cùng đôi mắt đỏ
rực như tinh thể đá lửa trong một bộ anime thể loại adventure tối hôm
qua Ayame đã xem. Người thường thì không thể có những đặc điểm như vậy
trừ khi… họ không phải người bình thường. Rất có thể đây chính là…
- Xin lỗi nếu chị hỏi điều này có hơi tế nhị một chút. Không biết có phải đang muốn tìm Kazuma – kun?
Nếu như không thể trả lời bằng miệng thì trả lời qua nhiều hình thức
khác như ngôn ngữ cơ thể chẳng hạn. Hebi và Eri đồng loạt gật đầu lia
lịa như cái ghim gập khi ta bấm xuống liên tục.
Thấy biểu hiện của hai cô bé đáng yêu quá nên Ayame chỉ tươi cười và cho rằng hai cô bé này thật sự rất đỗi thú vị dẫu cho vẫn còn nhiều điều
khiến Ayame thắc mắc về hai người. Ayame quay người 180 độ về phía căn
nhà của mình.
- Kazuma – kun, có bạn đến tìm em này!
Từ trong ngôi nhà ấy có tiếng gọi vọng ra.
- Kozue và Tora ấy ạ?
- Không, là hai bạn nữ vô cùng dễ thương đáng yêu lắm nhé. Nhanh ra mà đón bạn đi nào!
Khi đó, từ bên trong nhà, một chàng trai với dáng mạo khôi ngô tuấn tú,
một dáng mạo đẹp trai đẹp mã đúng chất một chàng bạch mã hoàng tử trong
những câu truyện cổ tích… à không, có lẽ sánh ngang với một chàng diễn
viên minh tinh màn bạc nổi tiếng mới là thước đo chuẩn xác nhất. Mái tóc tài tử đen cùng với gương mặt không biểu hiện tí nào gọi là cảm xúc.
Hây dà, thật đáng tiếc, cậu ấy quả là một chàng trai rất đẹp, rất ngầu
và rất lãng tử nếu chịu cười một cái thì hay phải biết. Đẹp trai là thế, nhưng cũng có những kẻ không biết chăm chuốt hay quan tâm gì món quà
trời cho. Điển hình cụ thể như chàng trai đó đây. Dáng đi dáng đứng thì
siêu vẹo, đầu tóc thì xù xìa như lông nhím, mắt nhắm mắt mở vẫn còn đang ngái ngủ, miệng ngáp dài ngáp ngắn như vừa mới lết thân từ chiếc giường êm nệm ấm xong. Còn về quần áo thì… cũng không đến nỗi nào, một chiếc
áo sơ mi cổ trắng, quần jean phong cách tuổi nổi loạn, và thêm một chiếc áo blouse trắng khoác bên ngoài nữa. Chiếc áo blouse trắng đó rất dễ
khiến người khác nghĩ ngay đến một số nghề nghiệp như bác sĩ hay giáo
sư… Kể ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi người này chính là…
- Kusanagi – kun!
Giọng nói ai sao mà thân quen. Chắc chắn đó không phải Kozue vì dù thế
giới này có bị bổ đôi như trái cam thì cũng sẽ không bao giờ có chuyện
Kozue ăn nói dịu dàng, nhỏ nhẹ, ngọt ngào đến thế. Kazuma bắt đầu mở đôi mắt phờ phạc lừ thừ để có thể nhìn rõ hơn.
- Mấy cậu là… Eri Hoshikaze… và… Hebi Shimikaze!
…………………………………
…………………………………
- Mời hai em dùng trà!
- Dạ… vâng…
Hebi và Eri không những chỉ gặp được Kazuma mà còn được mời vào nhà dùng chút bánh lẫn trà nóng. Hai cô gái trẻ của chúng ta được đối xử như
những vị khách quý. Nhưng người bắt chuyện với khác một cách niềm nở lại là Ayame, còn Kazuma thì vẫn cứ ngồi thù lù một chỗ như một ông chồng
quán xuyến hết mọi việc pha trà làm bánh cho con vợ trong khi Ayame lại
là chị ruột cậu ta. Mà thôi cũng không sao, bao nhiêu năm cắm mắt cắm
mũi vào khoa học, nghiên cứu cũng như mấy cái học thuyết trên trường,
đây là lần đầu tiên có hai người bạn ghé nhà chơi ngoài Kozue và Tora,
Kazuma không biết cách tiếp đãi bạn bè sao cho hợp lý cũng là lẽ thường
tình.
- Hai em cứ tự nhiên như ở nhà nhé, đừng ngại!
Trà nóng còn hổi còn thơm, những chiếc bánh quy với nhiều hình thù ngộ
nghĩnh bắt mắt đều hiện ra trước mắt. Cũng tương tự như bao cô gái trẻ
bình thường khác, dù cho là Chân Tổ, Eri và Hebi cũng rất hảo ngọt, đặc
biệt là những chiếc bánh được làm thành nhiều hình dáng đáng yêu như mèo hay gấu. Nhìn thì thích thật nhưng mà Hebi và Eri không dám tự tiện
chút nào. Không có ý gì, chỉ là từ lúc nhỏ, tất cả con cháu trong thị
tộc Chân Tổ đều được dạy rằng không nên nhận bất cứ thứ gì từ con người. Nhận của con người đồng nghĩa với việc ta sẽ mắc nợ họ, trong khi con
người là loài vật có khả năng tư duy vô cùng phức tạp nên ta sẽ không
biết họ đang mưu tính chuyện gì. Nên cách tốt nhất là nên tránh nhận quà vặt hay bất cứ thứ gì từ con người.
Nhìn thái độ của hai cô gái trẻ, Ayame hiểu ngay. Ayame nâng ấm trà rót
vào tách của Kazuma rồi bất chợt đưa lên miệng húp một ngụm.
- Onee – chan, đó là tách của em mà!
Sau khi thưởng thức vị ngon pha chút đắng nhẹ của trà. Ayame tiếp tục
đưa tay lấy một chiếc bánh hình thỏ cho vào miệng. Trông gương mặt hạnh
phúc của Ayame kìa, thật chẳng khác gì đứa trẻ vừa được nhận kẹo.
- Hm, ngọt quá!
- Onee – chan, bánh và trà dùng để mời khách kia mà. Đừng có tự tiện bất lịch sự trước mặt bạn em như thế… Hai người mau dùng đi, trước khi
Onee – chan ăn hết!
Kazuma đã lên tiếng thì cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Hơn nữa,
việc Ayame tự động ăn bánh uống trà trước tiên chứng tỏ tất cả đều là
thực phẩm sạch, hoàn toàn không có độc tố gì. Riêng Ayame thì cho rằng
hai cô gái trẻ tỏ ra ngần ngại là vì sợ mình bỏ độc hay thuốc ngủ vào
trà bánh, sau đó thì mang chúng đi bán kiếm chút tiền đánh số đề. Nhưng
sẽ không có một người chị nào lại hạ độc luôn cả cả cậu em trai mình đâu nên chuyện đó hoàn toàn không bao giờ có thể xảy ra.
Eri miễn cưỡng cho cả miếng bánh vào miệng sau khi nhìn nó đầy hoài
nghi. Hebi cũng phải vất vả lắm mới đưa tách trà lên gần khóe mơi nhấp
một ngụm. Họ làm liều vì biết không còn đường lui nữa, và rồi…
- Ngon quá!
- Vị đậm vừa phải, không quá đắng nên cực kỳ dễ uống. Hơn nữa vị
thơm của trà vẫn còn vương lại nơi đầu lưỡi. Chứng tỏ giai đoạn lọc túi
trà là vô cùng hoàn hảo đến từng chi tiết!
- Rất ngon phải không. Gì chứ bánh quy và trà sen do Onee – chan làm được đánh giá là ngon nhất thị trấn này. Nhiều hàng xóm xung quanh đều
khuyên Onee – chan mở tiệm bánh tại nhà, đảm bảo sẽ có khách đến thường
xuyên mà chị ấy không chịu. Bản thân tớ nếu một ngày không được ăn đồ
ngọt miếng trà của Onee – chan, thì chắc bức bối chịu không nổi!
- Chị không phiền khi pha trà cho em, nhưng cũng đừng vì vậy mà chơi trò thức thâu đêm suốt sáng cả tuần rồi lại ngủ nướng vào ngày nghỉ.
Trà của chị không phải thứ thuốc chống buồn ngủ cho em mặc sức sử dụng
nghe rõ chưa?
- Vâng vâng, em biết rồi!
Thấy cảnh tượng Ayame kéo hai bên má Kazuma sang hai bên, Hebi và Eri
cảm thấy ấm lòng, đồng thời cũng rất ngưỡng mộ tình cảm chị em của họ.
Có lẽ Ayame không phải người xấu. Nhìn cái cách Ayame yêu thương lo lắng cho cậu em trai đủ để chứng tỏ một điều rằng chị ấy không phải người
xấu.
………………
- Onee – chan, không phải chị sắp đi làm sao?
- Ara ara, mải lo tiếp chuyện mà quên mất hôm nay có cuộc họp quyết
định xem có nên mua lô đất liên hiệp hay không. Thôi mấy đứa ngồi chơi,
chị đi nhé!
- Dạ vâng, chị đi đường cẩn thận!
Ayame đi mất rồi, lần này thì chị ấy đã đi thật sự, sẽ không có chuyện
Ayame quay trở lại vào nhà và mang thêm vài người bạn nữa đâu. Nếu không thì Kazuma sẽ phải tiếp đón mệt nghỉ nữa.
- Xin lỗi nhé, bình thường Onee – chan vẫn thường hay tự tiện như
vậy. Nếu chị ấy có làm gì khiến các cậu khó chịu thì cho tớ thay mặt
Onee – chan gửi đến lời xin lỗi!
- Không sao không sao, mặc dù chúng mình có chút ngạc nhiên nhưng
rồi lại thấy Kusanagi – san là người rất tốt… Cậu sống ở đây cùng chị
cậu sao?
- Ừ, chỉ có tớ và Onee – chan sống ở đây thôi!
- Heh? Vậy còn những người khác thì sao? Ý mình muốn nói đến bố mẹ của cậu ấy…
- Bố mẹ tớ và Onee – chan à? Biết nói thế nào đây nhỉ… Tớ và Onee – chan là trẻ mồ côi!
Eri và Hebi trở nên đứng yên như tượng đá. Cả hai cô gái trẻ cùng hướng
ánh mắt trơ trơ tròn trĩnh về phía Kazuma còn đang nâng tách trà, tìm
đường nhấm nháp ở vị trí nào để không bị phỏng thụt cả lưỡi. Mấy lần
trước do nhanh nhảu đoảng húp trà như húp cháo sì soạp nên cậu ta từng
bị phỏng cả lưỡi, từ đó thì sợ đến tận già.
- Tớ và Onee – chan là trẻ mồ côi được nhận về nhà Kusanagi. Thế nên cái họ Kusanagi không phải họ thật của tớ và Onee – chan đâu. Dĩ nhiên
bố mẹ chúng tớ cũng không có quan hệ máu mủ ruột thịt gì hết… nhưng thật sự mà nói trong suốt hơn chục năm qua, họ đã đối xử rất tốt với hai chị em tớ. Chỉ là… có một chút lý do mà hai người họ ly dị nhau. Tớ về sống với mẹ, còn Onee – chan thì sống với bố. Cho đến khi Onee – chan tốt
nghiệp đại học, tìm được một công việc ổn định và dọn riêng ra ở ngoài,
thì tớ cũng đã đậu được vào It. Harm Sokyuran. Tớ có xin phép mẹ cho
chuyển đến sống chung với Onee – chan thế nên… chỉ có tớ và Onee – chan
sống ở đây thôi!
Đó là một chút về hoàn cảnh gia đình của Kazuma mà nếu cậu ấy không nói, thì chắc sẽ chẳng ai biết được. Có lẽ Kozue và Tora thì biết rõ. Nhưng
chẳng phải sẽ thật bất ngờ và nhiều hoài nghi khi một ai đó lại nói rằng Kazuma thực chất… không phải đứa trẻ mang họ Kusanagi thực sự. Học sinh thiên tài mang danh hiệu Einsteins, lại mang một hoàn cảnh đặc biệt như thế.
Giờ thì biết tính sao đây? Hebi và Eri đã vô tình hỏi điều không nên hỏi mất rồi. Phải xin lỗi, phải cúi đầu xin lỗi mong cậu ấy bỏ qua.
- Hửm? Tớ chỉ uống trà thôi mà sao hai cậu lại cúi đầu thế kia?
Không lẽ dưới sàn nhà có gián à? Rõ ràng hôm qua Onee – chan đã dọn dẹp
sạch sẽ lắm rồi mà!
- Xin lỗi… chúng mình thật sự xin lỗi… Lẽ ra chúng mình không nên hỏi về gia đình cậu mới đúng…
- Ấy ấy không sao không sao, cũng không phải chuyện gì to tát lắm
đâu. Trước đây cũng từng có rất nhiều người ở trường cũ thắc mắc về hoàn cảnh của hai chị em tớ. Bị hỏi đi hỏi lại nhiều lần nên riết cũng thành quen. Tớ không bận tâm về chuyện đó nữa… ít ra cũng không còn hoài nghi về chính bản thân mình!
Miệng thì nói thế, nhưng thiết nghĩ chắc Kazuma cũng có nỗi khổ tâm
riêng. Gương mặt cậu ta lúc nào chẳng giữ nguyên một khung hình không
thay đổi. Nhưng ai hiểu được những cảm xúc thật sự đằng sau gương mặt
đóng băng đó. Có lẽ, sẽ có những khoảnh khắc Kazuma tự ngồi lại một
mình, tự ngẫm nghĩ về bản thân, và suy nghĩ, tự hỏi bố mẹ thật của mình
là ai. Kazuma… đôi lúc cũng muốn được biết mặt bố mẹ đã sinh ra mình
trông như thế nào dù chỉ là một lần trong đời cũng đủ mãn nguyện rồi.
………….
- Mà nhân tiện đây cho tớ hỏi thăm một chút. Hôm nay là ngày nghỉ
đúng chứ nhỉ? Không bắt buộc phải đến trường thì sao các cậu không ở lại thị tộc Chân Tổ nghỉ ngơi cho lại sức. Xuống thị trấn loài người ngay
giữa trời nắng sáng thế này, thật sự không sao đó chứ?
- À à… về chuyện đó… thật ra thì chúng mình…
- Chỉ là đi mua sắm thôi… đi mua sắm… vì bọn mình muốn tìm hiểu thêm về xã hội loài người… nên nhân cơ hội này bọn mình muốn đi thăm thú
nhiều nơi hơn nữa…
Ờ ờ… đó cũng được xem như một lý do cho sự hiện diện của hai người họ.
Nếu họ nói là mua sắm, thăm thú xã hội thì mình sẽ xác thực họ đã làm
như vậy. Nhưng sẽ có một chút hơi kỳ lạ nếu như đi mua sắm mà chẳng thấy túi đồ nào bên cạnh họ hết. Con gái có lý do của riêng họ, Kazuma tự
nhủ tốt nhất mình không nên hỏi quá sâu.
- Vậy tại sao các cậu lại xuất hiện trước cửa nhà tớ thế? Hướng vào trung tâm thị trấn là hướng ngược lại với nhà tớ kia mà!
Hai cô gái giật thọt mình mảy. Xem ra nếu không nói thật thì không được. Thành ra…
- Thật ra bọn mình xuống thị trấn là vì muốn tìm cậu!
- Tìm tớ ư? Chẳng lẽ tớ có mượn gì đó quên trả cho các cậu sao?
- Không phải không phải. Bọn mình đến đây không phải vì lý do như
vậy. Chỉ là… chỉ là… Kusanagi – kun, về chuyện của Hiyama – kun!
Giờ thì đến lượt Kazuma giật mình. Cậu ta đang tỏ ra sợ hãi ư? Chắc là
thế rồi. Nếu không thì bàn tay Kazuma đã không run rẩy lắp bắp, cầm tách trà còn không vững, muốn rớt xuống đất. Hình như là Kazuma vừa nhớ lại
một vài chuyện trong quá khứ. Gì mà một vài chuyện, chính xác là cậu ta
còn hãi việc mình một chọi một với Hiyama, bị Hiyama quần cho túi bụi
chạy không kịp trăn trối. Mặc dù Kazuma không bị thương nhiều lắm nhờ
vào khả năng lẩn trốn trời ban, nhưng nhiêu đó cũng đủ để lại cho Kazuma một ấn tượng rất khó quên… mà khó quên theo ý nghĩa tiêu cực mới khổ.
- Khi đó Hiyama – kun chưa hiểu rõ được mọi chuyện nên là… thành
thật xin lỗi Kusanagi – kun. Nếu có thể làm điều gì đó để bù đắp cho sự
hiểu nhầm này, bọn mình sẽ làm hết khả năng của mình!
Hebi và Eri lại cúi đầu tập hai, lần này thì là cầu xin Kazuma tha thứ
cho Hiyama. Thật sự ra thì Kazuma đã cho qua chuyện này từ lâu rồi. Vì
cậu ấy biết tất cả chỉ là sự hiểu nhầm nho nhỏ gây nên hậu quả hơi lơn
lớn chút thôi. Không có gì đáng bận tâm nên tha thứ là sự lựa chọn hoàn
hảo nhất. Hơn nữa để cho hai cô gái phải cúi đầu hết lần này đến lần
khác, Kazuma cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
- Tớ hiểu rồi. Không để tâm nữa là được thôi. Chính bản thân tớ cũng đang có ý định chủ động giảng hòa với cậu ấy… nếu còn muốn kết bạn với
Chân Tổ!
Được Kazuma tha thứ rồi, tâm trạng thật nhẹ nhàng như vừa trút đi được
một phần gánh nặng trên vai. Nhưng điều quan trọng là Kazuma đã chịu bỏ
qua là điều vô cùng đáng mừng.
………
- Hai cậu vừa nói sẽ làm hết khả năng của mình để bù đắp đúng không nhỉ? Vậy tớ có điều này muốn hỏi…
- Doctor Kusanagi!
Chưa kịp hỏi xong nửa câu thì bỗng dưng có tiếng ai đó ngoài cổng cứ oang oang không ngừng.
- Doctor Kusanagi. Doctor Kazuma Kusanagi có nhà không ạ?
Ngồi trong nhà, Kazuma ngó ra bên ngoài, dỏng tai thám thính tình hình
bên ngoài và thấy rằng nếu cứ ngồi yên trong nhà thì thật không ổn chút
nào. Giờ nghỉ là giờ nghỉ, giờ chơi là giờ chơi, và giờ làm việc thì dù
muốn dù không cũng phải lết cái mông dậy mà làm việc cho đàng hoàng tử
tế. Nếu không muốn bị bỏ lỡ mất món sushi trưa nay thì hãy làm đúng theo những gì Ayame dặn.
Đang đến khúc hay thì bị cắt ngang thế này, Kazuma không khỏi thở dài ngán ngẫm chán chường.
- Hầy, hôm nay là ngày nghỉ của mình mà sao Onee – chan cứ thích đẩy việc cho mình thế nhỉ… Xin lỗi các cậu, đã đến giờ tớ phải làm việc rồi nên có lẽ… để hôm khác chúng ta tiếp tục nhé!
Kazuma rời khỏi ghế sau khi đã uống xong tách trà buổi sáng. Đã đến giờ
cậu ấy làm việc nên Kazuma tiến thẳng ra chỗ cửa với dáng lù lù như ông
già.
Hebi và Eri ngó sang nhau tự hỏi, không biết Kazuma đang làm việc gì.
Quả thật khi mới bước chân vào căn nhà này, hai cô gái trẻ có nghe phong phanh Ayame nói gì đó liên quan đến công việc của Kazuma. Nên họ cũng
thắc mắc một thiên tài trẻ như cậu ấy thì đang làm công việc gì mà… mặc
cả áo blouse trắng thế kia.
- Anou, Kusanagi – kun… có thể cho chúng mình được hỏi công việc của cậu…
Kazuma chợt dừng lại. Cậu ấy ngoảnh mặt nhìn hai cô gái trẻ phút chốc.
- Hai cậu… muốn biết công việc của tớ là gì hả?
Hebi và Eri cùng gật đầu không chút suy nghĩ do dự.
Cả bản thân Kazuma cũng cho rằng chuyện này rất đỗi bình thường, không
có gì phải giấu diếm. Hoàn cảnh trẻ mồ côi không biết cha mẹ thật là ai
cậu ấy còn nói huỵch toẹt ra một cách đơn giản như chẳng có gì thì
chuyện này cũng đâu phải nghiêm trọng mấy.
- Nếu thế thì hai cậu đi theo tớ. Chịu khó quan sát một chút thì hai cậu sẽ biết ngay thôi!