Nhân gian vẫn thường hay truyền rằng, nếu muốn biết thêm về lịch sử hào
hùng của nhân loại, muốn biết thêm về những chiến tích vẻ vang trên
chiến trường thì nên đến Nhật Bản, vì chắc chắn bạn sẽ muốn tìm hiểu về
lịch sử của các vị Samurai thời xa xưa. Nhật Bản còn là vùng đất lý
tưởng để du lịch và sinh sống khi có những danh lam thắng cảnh tuyệt
đẹp, bao gồm đỉnh núi Phú Sĩ cao vời vợi, di tích thủ đô cũ Kyoto hay
thậm chí chỉ là một cây hoa anh đào nở rộ vào cánh xuân. Đã có rất nhiều du khách nước ngoài ghé đến Nhật Bản để nếm trải những nét đặc sắc
phương Đông, những điều hoài cổ không bao giờ mất giá trị gốc dù thời
gian đã trôi qua cả hàng mấy thế kỷ. Nhiều nhà đầu tư doanh nghiệp đều
đổ tiền vào Nhật Bản vì họ biết rằng đây sẽ là mảnh đất tiềm năng trong
tương lai. Rất rất nhiều điều tốt đẹp đều ở Nhật Bản đang chờ đợi tất cả mọi người. Vậy thì nếu đã đi du lịch, tại sao chúng ta không ghé thăm
xứ sở hoa anh đào để cùng nếm trải những điều tuyệt vời ấy?
Nhật
Bản đất chật người đông ư? Dùng một phép so sánh Nhật Bản như Trung Quốc không phải ý kiến hay đâu. Trong khi dân số của Nhật Bản lại đang thuộc hàng thấp nhất trong tất cả những đất nước ít người dân. Nhưng dù thế,
khó có thể phủ nhận một điều rằng vào ban đêm, Nhật Bản cũng là một nơi
trù phú, lung linh lấp ánh đèn khi người và xe cùng đổ ra đường. Những
dãy nhà cao tầng giữa chốn đường phố cũng thật hùng vĩ ngoài sức tưởng
tượng.
Có lẽ giới thiệu đôi chút về đất nước mặt trời mọc như thế là được rồi chăng. Bây giờ, chúng ta sẽ cùng quay lại vấn đề chính
trước mắt. Ở trung tâm Tokyo có một sân bay quốc tế rất lớn mang tên
Haneda. Gọi là sân bay quốc tế vì các chuyến bay từ Nhật Bản đều đến
nhiều quốc gia trên thế giới, và các chuyến bay từ quốc gia khác cũng sẽ hạ cánh tại đây. Ngay thời điểm hiện tại, chúng ta đặc biệt chú ý đến
một nhân vật vừa bước xuống khỏi máy bay. Nói cho chính xác thì người đó vừa hạ cánh xuống Nhật Bản không lâu… một cô bé nhỏ tuổi, vóc dáng tiểu học, có lẽ chỉ mới học lớp 5 thôi. Phải phải… một cô bé nhỏ nhắn xinh
xắn với mái tóc màu đỏ hung được cột thành đuôi gà, miệng ngậm một cây
kẹo ngọt, bên cạnh là một chiếc vali lớn gấp đôi so với khổ hình của cô
bé ấy. Thật đáng ngưỡng mộ, mới chỉ là học sinh tiểu học nhưng đã có thể tự mình đến Nhật Bản mà không cần bất kỳ người bảo hộ nào bên cạnh…
Chẳng lẽ trẻ con thời nay thật sự tài giỏi hơn người như vậy ư? Thường
thì học sinh tiểu học thì sẽ rất ngây ngô phải không? Nhưng ở đây, phải
nói rằng trông cô bé ấy lại trưởng thành hơn so với tuổi mới đúng.
- Finally, I’m here… Japan… ( Cuối cùng cũng đến, Nhật Bản à!)
Miệng cứ ngậm cây kẹo, tay lấy trong túi áo khoác ra một tấm hình, mà bên
trong tấm hình đó, ta có thể trông thấy được một gương mặt rất đỗi quen
thuộc.
- I’m going to see you right now, Kazuma Kusanagi – senpai ( Em chuẩn bị đến gặp anh ngay đây, Kazuma Kusanagi – senpai!)
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tính ra cũng đã được bốn ngày kể từ khi Eri không đến lớp nên bây giờ quay
trở lại, Eri cảm thấy có một chút hoài niệm, bồi hồi, cứ như thể đã
không nhìn thấy cánh cửa phòng học này từ rất lâu rồi. Eri lo lắng, tự
hỏi không biết sau khi mình đột nhiên xuất hiện, thì liệu mọi người có
nói gì hay không… không biết họ sẽ nghĩ thế nào nếu thấy Eri quay lại.
Nếu là Eri của trước đây thì rất có thể, cô bé sẽ không dám đương đầu với
nỗi sợ này. Eri sẽ ngay lập tức quay đầu chạy thẳng núp sau lưng Hiyama
chờ đợi sự bảo vệ từ cậu ấy. Nhưng bây giờ không còn như thế nữa.
Hiyama, Hebi và Namehari đều đứng phía sau Eri, nhưng không phải để bảo
vệ cô bé, mà là bước đệm để cô bé có thêm dũng khí, đối mặt với nỗi lo
toan trong lòng. Không cần phải lo lắng gì nhiều vì Eri… đã trưởng thành rất nhiều rồi.
- Xin phép!
Mở tung cánh cửa để xem có gì, cũng là phòng học ấy, tấm bảng ấy, bục giảng ấy, bàn học ấy và những
người bạn cùng lớp không bao giờ thay đổi. Chỉ có…
- Hoshimiya… Là Hoshimiya kìa!
- Đi học lại rồi à Hoshimiya… Oi oi nghỉ lâu quá đó. Không có cậu, bọn
này cứ phải nơm nớp lo sợ vì không biết khi nào cái tên kia lại đứt dây
động rừng rồi lên cơn thì chắc chết!
Mới sáng sớm đã nghe lời
thọc ngoáy từ lũ bạn khiến Hiyama tức điên. Nhưng vì cậu ấy vẫn đang
phải cố gắng kìm chế bản thân để không làm điều gì dại dột. Không biết
nguyên nhân vì sao nhưng dạo gần đây Hiyama bớt manh động hơn, không hở
chút lại nhe răng nanh hay móng vuốt. Tuy không hiểu và chưa rõ nguyên
do nhưng đây chẳng phải cơ hội tốt để giải tỏa hết mọi ức chế trong lòng vì Hiyama sao? Thế nên mới có chuyện họ tranh thủ mỉa mai xỉa móc mà
không biết khi nào con quỷ Hiyama lại trỗi dậy.
- Nhưng dù nói gì đi nữa, thiếu mất Hoshimiya cũng giống như vắng mất một nụ cười trong
lớp. Cậu đã không đến lớp suốt bốn ngày nên chúng tớ không biết đã xảy
ra chuyện gì. Không có cậu, cả lớp thiếu hẳn sự tươi trẻ đó Hoshimiya!
- Thật tốt khi thấy Hoshimiya trở lại nhỉ!
Không phải mọi thứ vẫn hoàn toàn như cũ, đã có một sự thay đổi nhẹ mà Eri
cũng không thể ngờ rằng nó lại xảy ra. Eri luôn hiểu rõ rằng trong mắt
con người, hay chính xác hơn là những người bạn học chung một lớp đều cố ý giữ khoảng cách xa với nhóm bốn người họ. Vậy mà, chỉ trong vòng bốn
ngày, mọi người lại có cái nhìn khác về Eri và nhóm bạn… Không còn gắt
gao hay chút thành kiến gì như trước. Mọi người trong lớp ai ai cũng đều nở nụ cười, đều hỏi thăm tình hình sức khỏe của Eri vì họ thật sự lo
khi cô bé đã nghỉ học. Rút cuộc thì chuyện gì đã xảy ra trong lúc Eri
không có mặt? Tại sao cái không khí giữa mọi người lại trở nên vui tươi, nhẹ nhàng như vậy như không còn chút gì gọi là ranh giới giữa thường
dân và Chân Tổ cả.
Đúng lúc đó, Namehari đã đặt một tay lên vai Eri.
- Cậu ngạc nhiên lắm phải không Eri? Chính bọn tớ cũng không dám tin vào
những gì đã trông thấy. Biết nói thế nào đây nhỉ… Khi cậu nghỉ học,
không biết ngày hôm đó con gì đã cắn Hiyama mà bỗng dưng, cậu ấy đứng
trước lớp và gập đầu xin lỗi về tất cả những gì mình gây ra. Cậu ấy xin
lỗi vì đã khiến mọi người hoảng sợ bởi Spejas của mình và nhiều xích
mích khác nữa. Và cũng thật may mắn khi các cậu ấy đã chấp nhận lời xin
lỗi của Hiyama. Chỉ có điều… cái giá phải trả cho sự chấp thuận đó là
Hiyama… bị Yamabiri – kun tông cho một phát ngay chính giữa ngực!
- Heh, ngay giữa ngực ư? Cậu có sao không Hiyama – kun?
Eri bất ngờ quay lại trước mặt Hiyama tỏ vẻ lo lắng bàn hoàng.
Hiyama vừa thở dài, vừa quay mặt sang chỗ khác, cốt cũng vì không muốn nhìn
thẳng vào mặt cô bé. Lý do cũng đơn giản thôi… vì Hiyama ngại trước vẻ
đáng yêu mỗi khi Eri trở nên lo âu. Nhưng một phần trong thâm tâ Hiyama
lại hiện lên một niềm vui nhẹ nhàng khi biết Eri thật sự rất lo lắng cho mình.
- Không sao, chỉ như muỗi đốt thôi ấy mà!
……………
- Oi, Kinozuka, hôm nay Hoshimiya đi học lại rồi nên đừng có ngồi tự kỷ một mình đấy nhé!
- Im đi, lũ mắc dịch!
Kìa, có một cậu bạn trai đang lên tiếng trêu móc Hiyama như không và thái độ của Hiyama ngay lúc này chỉ đơn thuần lớn tiếng một cái như thế. Thật
kỳ lạ… thật sự rất kỳ lạ. Eri cứ nghĩ rằng khi nhận được câu đá đểu kiểu đó thì Hiyama phải nhe răng, sấn sổ lao đến gây chuyện với người khác
mới đúng. Nếu chiếu theo tính cách cũng như bản năng ghét con người thì
chắc chắn cậu ấy sẽ làm như thế. Nhưng không, Hiyama đã không hành xử
như ngày thường, cậu ấy không động tay động chân hay che nanh vuốt như
một con quỷ. Dù rằng cậu ấy cũng đang tức tối trong lòng nhưng Hiyama đã cố gắng kìm nén cơn giận dữ lại. Nguyên nhân là vì sao?
Cậu bạn
trai đó ung dung bước đến gần Hiyama và đấm nhẹ vào ngực trái Hiyama.
Thật cả gan khi dám chạm vào Hiyama kiểu đó. Trước sau gì thì cậu ta
cũng sẽ bị Hiyama xử lý đẹp cho xem. Ấy thế nhưng… cú đấm ấy không mang
hàm ý gây chuyện, mà nó giống như cử chỉ thường sử dụng giữa hai người
bạn, hai chiến hữu không bằng.
- Coi nào coi nào, Hoshimiya đi
học lại rồi. Cậu nên vui lên mới phải. Mới sáng ra làm bộ mặt cau có ấy
sẽ không mang lại may mắn đâu. Có đúng không Kinozuka?
- Tch, nhiều chuyện!
Cả cách nói chuyện cũng rất bình thường, diễn ra một cách nhẹ nhàng không
còn gay gắt như trước. Thậm chí, Hiyama chỉ gạt tay cậu bạn kia chứ cũng không làm bất cứ điều gì khác. Mọi người trong lớp đã bắt đầu công nhận nhóm bốn người họ rồi ư? Họ thật sự đã chịu mở lòng với những Chân Tổ
dù rằng biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong hai tuần vừa rồi. Liệu đây có phải là một kỳ tích hay không?
…………
Ding dong ding dong.
- Ô, chuông vào tiết vang lên rồi kìa. Thế thôi nhé, hẹn tiết gia chánh gặp lại, Kinozuka – kun!
Nói rồi thì cậu ta tiến về chỗ ngồi của mình. Cả Hiyama nữa, không còn gì
thì về chỗ để chuẩn bị cho tiết chủ nhiệm đầu tuần thôi. Một lẽ tự nhiên rất dễ hiểu. Điều khó hiểu duy nhất ở đây là Eri. Nói đúng hơn thì Eri
không thể theo kịp được diễn biến của mọi chuyện. Nó xảy ra quá nhanh
như một tia chớp mà Eri vẫn chưa thể hiểu được rõ lý do. Vì sao Hiyama
lại hạ mình xin lỗi trước những người mà từ trước đến nay cậu ấy đều
không hề có ý định sẽ trở nên thân thiện. Và vì sao cả lớp lại có thể
chấp nhận lời xin lỗi của Hiyama một cách đơn giản sau những gì đã xảy
ra. Thật nhiều chuyện thay đổi đến nỗi không thể lý giải được theo một
phương cách logic nhất. Hơn nữa, Eri đã để ý từ đầu rồi… cô bé đặc biệt
để ý đến cậu bạn trai đã cười nói một cách tự nhiên với Hiyama. Nếu Eri
nhớ không nhầm thì chẳng phải đó chính là…
- Cậu đoán đúng rồi
đấy Eri – chan. Đó chính là Yamabiri Honose, người đã làm vỡ mất đĩa
burger hải sản của Hiyama – kun trong tiết học gia chánh trước và cũng
là người xin lỗi chúng ta. Sau khi cúi đầu xin lỗi mọi người trong lớp,
đích thân Hiyama – kun đã chỉ điểm cậu ấy hãy húc thật mạnh vào mình xem như tạ tội. Yamabiri – kun lưỡng lự trong chốc lát rồi nhắm mắt tông
thẳng vào Hiyama – kun theo như yêu cầu đến nỗi cả hai văng ra khỏi
phòng học. Dĩ nhiên, với Hiyama – kun thì lực húc của Yamabiri – kun chỉ như muỗi đốt thôi. Nghĩ đi nghĩ lại thì chúng tớ thấy rằng chính
Yamabiri – kun phải là người bị đau khi phải đâm đầu vào một khúc cây
như Hiyama mới đúng. Nhưng sau đó, hai cậu ấy lại bắt tay nhau và
Yamabiri – kun chính thức chấp nhận Hiyama – kun như một người bạn cùng
lớp bình thường. Nghe thì phi lý nhưng nó lại là sự thật đó Eri – chan!
Nghe thì đúng là rất vô lý hay thậm chí là vớ vẩn, nhưng điều diễn ra ngay
trước mắt thì không phải sự giả dối, Eri cũng biết mình đang rất tỉnh
táo, không có mơ màng giữa ban ngày nên chắc chắn đó là sự thật. Hiyama
bắt đầu mở lòng vói mọi người dù rằng đó chỉ đơn thuần là miễn cưỡng.
Nhưng Eri vẫn giữ một hy vọng nhỏ nhoi rằng trong tương lai, rất có thể
cậu ấy sẽ thật sự chấp nhận mọi người cũng giống như mọi người đã chấp
nhận cậu ấy như hiện giờ.
Biết là mọi người đã có cái nhìn thiện
cảm hơn với Hiyama nhưng không phải ai cũng như vậy. Vẫn sẽ còn một số
trường hợp chưa thể đồng ý với quan điểm Hiyama là một người bạn cùng
lớp. Vẫn có đấy… nhất là người đã nuôi tư tưởng Hiyama nói riêng và toàn thể Chân Tổ nói chung là kẻ thù thì rất khó để thuyết phục họ thay đổi
cách nghĩ. Lấy một ví dụ điển hình dễ thấy nhất ngay trước mắt chính là
Kozue. Chắc ai cũng đều nhớ rằng vị trí bàn học của Hiyama nằm ở phía
dãy cuối cùng của lớp. Nếu muốn xuống chỗ bàn học thì phải đi ngang qua
bàn của Kozue dù muốn dù không. Chính vì vậy nên hầu như ngày nào hai
người họ cũng đều giáp mặt nhau không nhiều thì ít. Mà hai người đó thì
như nước với lửa, như chó với mèo, cứ thấy nhau thì thể nào cũng sẽ xảy
ra chuyện. Nhưng chỉ khi xung đột lên đến đỉnh điểm thì mới ra tay
choảng nhau một trận, còn bình thường thì họ chỉ lườm huyết hai bên một
cái rồi thôi. Giống như lúc này vậy… Hiyama đi ngang qua Kozue, hai ánh
mắt sắc lạnh liếc xéo sang nhau như hai con dao chém ngang vào nhau. Sau đó thì Hiyama lại tiếp tục về chỗ ngồi của mình.
- Để lấy được cảm tình của tất cả mọi người trong lớp, coi bộ Hiyama – kun vẫn phải cố gắng nhiều nhỉ!
- Đúng là vẫn phải cố gắng nhiều thật, nhưng mình tin Hiyama – kun sẽ làm được thôi. Vì đó là Hiyama – kun mà!
- Hm, cậu nói phải, Eri – chan!
………….
- Các em, tiết chủ nhiệm bắt đầu… Hí… Hoshimiya – san, là Hoshimiya…
Nghe giọng nói thánh thót trầm bổng cao ngang trời như một thiên thần này
thì đích thị là Honoka – sensei rồi. Cô giáo tội nghiệp nhất trong đội
ngũ giáo viên ưu tú của trường vì xui xẻo thế nào mà phải phụ trách cái
lớp nửa này nửa kia. Nhận lấy trách nhiệm nặng nề đã đành, nhưng tại sao phải là Honoka – sensei mà không phải một người nào đó mạnh mẽ hơn,
đáng tin cậy và không nhút nhát như Honoka – sensei. Cứ mỗi khi Hiyama
hay Kozue lên tiếng là cô ấy đã sợ đến xanh mặt, rụt rè như một con thỏ
đang phải chứng kiến lấy một cuộc tranh giành lãnh địa giữa hổ và sư tử
vậy. Sợ thì có sợ thật, nhưng điểm tốt của Honoka – sensei là luôn rất
quan tâm, chăm sóc và yêu thương học sinh của mình. Sợ thì rất sợ, người như cô ấy dĩ nhiên rất sợ Chân Tổ, đặc biệt là sau khi trông thấy hình
dạng của Hiyama mỗi khi cậu ta kích hoạt Spejas… nhưng khi thấy Eri quay trở lại lớp, cô ấy đã khóc hết nước mắt. Honoka – sensei sụt sịt nước
mắt nước mũi trông chẳng khác chi trẻ nít rồi chạy đến nắm lấy tay Eri.
- Hoshimiya – san bằng xương bằng thịt… đúng là Hoshimiya – san rồi… thật tốt quá, thật tốt quá… hic hic…
- Sensei…
- Khi hay tin Hoshimiya – san phải nghỉ vì không khỏe, cô đã rất lo lắng. Nhiều lần đứng dưới chân núi cô đã muốn bước qua lãnh phận đến làng
Chân Tổ để thăm em nhưng do người dân trong thị trấn cứ ngăn không cho
cô đi nên cô không thể thăm em được… Thấy em đi học lại, cô vui mừng
không siết!
- Sensei… em khỏe hẳn rồi. Sensei không cần phải lo lắng cho em đâu!
Eri rất biết ơn khi có một người nào đó lo lắng đến mình như Sensei. Nhưng
được nhận một sự quan tâm chân thành từ một con người thế này khiến Eri
có chút không quen. Eri ngó nghiêng xuống lớp cầu cứu sự giúp đỡ từ
Hiyama… nhưng Hiyama đã ngó lơ xem như không muốn dính đến rắc rối nữa.
Hiyama thà chết chứ không muốn dây vào cái cảm xúc của cô giáo mít ướt
đó, phiền chết đi được.
Đang loay hoay không biết làm thế nào,
sensei thì cứ không buông tay, cả lớp thì không nhịn được cười vì họ
đang xem một màn hài kịch quá vui. Cũng may Namehari đã cứu cánh cho Eri kịp thời.
- Vâng vâng, Sensei, tiết chủ nhiệm bắt đầu rồi đúng không? Thế nên cho phép chúng em về chỗ có được không ạ?
- À phải… các em mau về chỗ ngồi của mình đi!
- Vâng, cảm ơn Sensei!
Quay trở lại lớp học thật là một quyết định vô cùng đúng đắn. Vì có quay lại thì Eri mới biết mọi thứ đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày cô bé nghỉ.
Rất nhiều thứ tưởng chừng vẫn như cũ nhưng thật ra đã đổi thay theo một
hướng mới. Bạn bè cùng lớp, giáo viên… có lẽ, mối quan hệ giữa Chân Tổ
và con người sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Có lẽ, rào cản ngăn cách giữa hai
chủng người sẽ không còn nữa chăng? Tuy đấy chỉ là một câu hỏi chưa có
minh chứng để khẳng định điều đó có thể xảy ra nhưng Eri tin rằng một
ngày nào đó trong tương lai, chắc chắn sẽ tồn tại một thế giới mà cả con người lẫn Chân Tổ cùng chung sống hòa bình hạnh phúc.
Đúng rồi,
chút nữa thì quên. Tại sao Eri lại có thể quên mất một điều vô cùng quan trọng được nhỉ? Nếu như Kozue đang ngồi ngay kia, Tora vừa ngồi vừa đưa tay vẫy chào với nụ cười thân thiện như ngày nào thì chắc chắn người đó cũng có mặt ở đây. Kia kìa, cậu ấy đang ngồi sát vách ở cuối lớp, nơi
gần với khung cửa sổ kính nhất vì có gió thổi vào, rất thích hợp để cậu
ta đánh một giấc ngon lành. Chắc lẽ Kazuma lại thức đêm thức hôm mò mẫm
gì đó rồi phải ngủ bù trên lớp thế này đây. Có phải cậu ấy đang dần có
những thói quen giống như một Chân Tổ rồi không nhỉ? Tuy thắc mắc khó
hiểu thật nhưng mọi người trong lớp đều xem chuyện đó như một lẽ bình
thường vì họ đã quá quen với việc Kazuma chây lười trên lớp rồi.
Nếu cậu ấy ngủ rồi thì sẽ không thấy được Eri đã quay trở lại đúng như lời
hẹn của cả hai. Nhưng thật may mắn rằng Kazuma đã ngóc đầu dậy sau khi
bị làm ồn. Nhờ việc cậu ấy tỉnh dậy giữa chừng nên mới thấy Eri. Eri
mừng rỡ, nhanh chóng đưa tay lên vẫy vẫy ý muốn nói câu “xin chào”. Bản
thân Kazuma cũng đáp lại bằng cách đưa tay nhưng không vẫy thôi… hay nói đúng hơn là cậu ấy buồn ngủ đến mức chẳng thèm tốn sức chào cho đàng
hoàng tử tế nữa.
Ngồi xuống ghế, việc đầu tiên Eri làm ngay chính là trò chuyện với Kazuma. Nhưng do vị trí của hai người khá xa nên
không thể nói được. Thế là, Eri dùng ngôn ngữ hình thể, dùng mọi bộ phận trên cơ thể mình từ ngón tay rồi đầu rồi cổ này nọ, cốt để diễn đạt sao cho Kazuma dễ hiểu nhất. Cụ thể là Eri muốn truyền đạt câu “ Xin lỗi đã làm phiền cậu trong những ngày qua, mình đi học lại theo đúng lời hứa
của hai đứa. À phải… Rolnando – kun hiện đang ở nhà mình, nên Kusanagi – san không cần phải lo lắng gì đâu”. Và phía bên kia, Kazuma cũng chỉ
đưa một ngón tay cái lên ý muốn nói “ Tớ hiểu rồi, cảm ơn vì đã chăm sóc cho Cristiano Rolnando”.
Rất có thể đây là loại ngôn ngữ chỉ có
hai người họ mới hiểu. Từ khi nào mà giữa Kazuma và Eri lại có một sợi
dây liên kết bền vũng như thế? Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy Eri như đang làm trò khỉ giữa lớp thôi. Nhưng cho đến khi đánh mắt sang trái
thấy Kazuma cũng đang chăm chú theo dõi thì Hiyama hiểu hai người họ
đang đánh thư tín cho nhau. Hiyama không ưa Kazuma, cho đến bây giờ vẫn
thế. Hiyama có thể cố gắng giữ hòa khí với mọi người trong lớp chỉ trừ
hai người duy nhất, một là Kozue, người luôn xem Hiyama như kẻ thù và
ngược lại, cứ hễ gặp nhau là phải dần nhau một trận mới hả dạ, và hai
chính là Kazuma, cái tên mặt như cái thau nước, chẳng biểu hiện cảm xúc
mọi lúc mọi nơi, khiến cho người đối diện có cảm tưởng rằng cậu ta đang
xem thường họ, chính vì thế mà Kazuma bị nhiều người ghét hơn là thích.
Hiyama không thích Kazuma, và càng không muốn Eri có quan hệ gì với Kazuma
nhưng sau đó, cậu ấy bỗng dưng nhớ đến những lời Namehari nói với mình
khi cả hai cùng ở công viên trong thị tộc, sau chuyến đi chơi vào trung
tâm thành phố ngày hôm qua. Đến một lúc nào đó, nếu Eri tìm được một
người con trai mà mình đem lòng yêu thương, kể cả khi đó là Chân Tổ hay
một con người bình thường, thì Hiyama không còn sự lựa chọn nào khác
ngoài việc chấp nhận và ủng hộ quyết định của Eri. Vậy nếu chẳng may,
người Eri chọn chính là tên ngố Kazuma ấy, thì Hiyama phải vỗ tay chúc
mừng tán thành ư? Còn lâu mới có chuyện đó… Có chết, Hiyama cũng sẽ
không bao giờ để chuyện ấy xảy ra. Nhất quyết không là không.…
Nếu như trong mắt Hiyama, Eri luôn chiếm lấy vị trí ưu tiên hàng đầu. Nếu
cậu ấy luôn hướng mắt nhìn về Eri thì chắc chắn cũng sẽ có người đứng
phía sau quan sát cả hai người họ. Phải, nếu cả Eri và Hiyama đều chịu
quay đầu lại thì sẽ thấy Hebi luôn dõi theo từng bước đi của họ. Và Hebi biết rất rõ suy nghĩ trong Hiyama bây giờ hoang mang, phiền muộn như
thế nào khi cứ trông thấy Eri và Kazuma đến gần với nhau hơn. Kể cả khi
chính Hebi đã buông lời cảnh cáo Kazuma rằng đừng làm phiền Eri nữa
nhưng tên đó… thật sự đang cố tình trêu tức người khác hay tình cảm của
cả hai đã tiến xa đến mức không sợ bất cứ điều gì cản trở? Nếu quả thật
thứ tình cảm ấy có tồn tại và chín mùi đến chừng đó thì Hiyama…
………………………
………………………
- Được rồi các em. Hoshimiya – san quay trở lại đúng là tin đáng mừng.
Nhân tiện đây cô cũng có thông báo muốn gửi đến toàn bộ lớp chúng ta.
Tuy hơi đường đột bất ngờ một chút nhưng hôm nay, lớp chúng ta sẽ đón
chào một học sinh mới!
Nghe đến học sinh mới chuyển đến, không
khí trong lớp trở nên khác hẳn. Đúng là có hơi đường đột chút xíu nhưng
tính từ lúc bắt đầu năm học mới cho đến thời điểm này cũng chỉ mới hai
tuần, thêm một vài ba học sinh nữa cũng có khác gì đâu. Chỉ là học sinh
của lớp này tất cả đều được chuyển từ lớp dưới lên. Trừ ba người đến từ
It. Harm Sokyuran, và bốn người đến từ thị tộc Chân Tổ ra, thì toàn bộ
những ai ngồi ở đây đều đã biết nhau từ lớp dưới. Thế nên khi nghe có
một học sinh khác chuyển đến, ngay lập tức, hàng loạt âm thanh xì xầm
bàn tán cất lên, đa phần đều tự hỏi không biết học sinh này là con trai
hay con gái. Nếu là trai đẹp thì lời cho các bạn nữ, ngược lại, nếu là
gái xinh thì càng có cơ hội cho mấy anh nam hò hét vang dội. Kiểu gì thì lớp học cũng sẽ biến thành cái chợ thôi. Và đó là điều mà cô giáo tội
nghiệp của chúng ta không thể tránh khỏi.
- Etou… mời em vào…
Cái giây phút này cuối cùng đã đến. Cùng đoán xem nhé. Từ ngoài cửa phòng
học bước vào, một cô bé với dáng người nhỏ nhắn, chiều cao khiêm tốn
không bằng ai, nhưng gương mặt lại cực kỳ đáng yêu, xinh xắn, và đặc
biệt là một mái tóc đỏ rực được cột đuôi gà phía sau. Một cô bé vóc dáng của học sinh tiểu học nhưng lại mặc bộ đồng phục của học sinh sơ trung
giống như mọi người đang ngồi ở đây.
Cô bé ấy tiến vào lớp, đứng
ngay bên cạnh Honoka – sensei, nhìn thẳng xuống dưới với nụ cười không
thay đổi. À… còn cây kẹo mút trong miệng nữa. Kể cả khi đã bước vào lớp
rồi mà cô bé vẫn chưa chịu bỏ cây kẹo đó ra. Hay nói đúng hơn là cô bé
sẽ chẳng có ý định nhả nó ra đâu. Cái gì thế này? Đây không phải là học
sinh tiểu học sao? Một học sinh tiểu học thì làm gì ở một ngôi trường
trung học? Đó là câu một câu hỏi chung xuất hiện trong tâm trí tất cả
mọi người.
Theo như phương cách truyền thống thì tự học sinh
chuyển đến sẽ phải viết tên mình lên bảng và tự giới thiệu bản thân.
Nhưng xét nghĩ thấy chiều cao của em ấy mà bắt đứng nhón chân thì hơi
quá sức, thế nên Honoka – sensei đảm nhiệm việc dùng phấn viết tên cô bé lên bảng.
- Các em, đây là Aries Hermandez, tuy chỉ mới 10 tuổi
nhưng cô bé là một nhà khoa học đã phát minh ra vô số sáng chế cho một
tập đoàn điện tử lớn nhất nước Mỹ. Em ấy đã tốt nghiệp đại học Oxford và Cambridge với thành tích rất cao, đồng thời cũng được tổng thống Mỹ
trao tặng bằng khen và công nhận là một trong những nhà khoa học nhỏ
tuổi nhất mọi thời đại. Hermandez – san mới vừa đến Nhật Bản không lâu
nên còn nhiều thứ chưa được rành lắm, chính vì vậy, mong các em hãy giúp đỡ cho Hermandez – san!
- HẢ???
Một tiếng “hả” cất lên
ngay giữa lớp khiến cho Honoka – sensei giật thọt cả mình rồi ngồi bệt
xuống vì sợ quá. Cô sợ đến nỗi người trắng bệch, hồn vía bay khỏi cơ thể rồi lạc giữa chốn hư vô nào chẳng rõ. Ngạc nhiên cũng phải thôi. Nếu là một người bình thường có cách nhìn nhận vấn đề theo một cách bình
thường tích cực thì chắc chắn họ sẽ tỏ ra kinh ngạc khi biết người bạn
mới chuyển đến thực chất là học sinh tiểu học. Và càng ngạc nhiên hơn
khi ẩn chứa bên trong cái thân hình bé nhỏ này lại sở hữu một bộ óc
thiên tài vượt xa cả người bình thường. Một nhà khoa học chỉ mới 10
tuổi. Nghe thật vô lý viễn vông trừ khi đây là một con robot được lập
trình như một chiếc máy tính siêu thông minh. Nhưng có lẽ con người chưa tiến bộ đến mức làm ra một con người máy biết thở như người thường và
biết ngậm kẹo đâu.
- Chờ một chút đã sensei… Đây… đây thật sự là bạn học mới chuyển đến ư?
- Vâ… vâng… em ấy đích thị chính là Aries Hermandez… là bạn học mới của
lớp chúng ta. Đây là tờ lý lịch đích thân hiệu trưởng truyền xuống nên
chắc chắn không sai…
- Nhưng chẳng phải đây chỉ là một cô bé tiểu học thôi sao? Bọn em phải học chung với một cô bé tiểu học thật ư sensei?
- Vì lý do gia đình nên Hermandez – san chỉ toàn học ở nhà và theo chương trình đại học là chủ yếu. Nên theo một cách công bằng mà nói, tuy đã
tốt nghiệp đại học nhưng em ấy chưa hề trải qua chương trình trung học.
Thế nên Hermandez – san có ý định sẽ cùng chúng ta trải nhiệm khoảng
thời gian trung học là như thế nào!
- Dù cô có nói thế nhưng…
cũng thật khó để chấp nhận được chuyện này… Bộ lớp chúng ta chưa đủ kỳ
quái hay sao mà giờ lại có thêm một cô bé tiểu học vào nữa?
- U u u, sensei xin lỗi…
……
Khó nói và quá khó để giải thích. Thật sự không biết phải giải thích thế
nào để trấn an sự tò mò hiếu kỳ của mấy đứa này. Nhưng chuyện một cô bé
tiểu học sẽ bắt đầu học tại đây là thật. Nếu muốn kiểm chứng thì có thể
lên phòng hiệu trưởng, hỏi trực tiếp người có quyền hành cao nhất trong
trường. Chắc chắn ông ta sẽ vừa lấy khăn lau mồ hôi hột vừa trả lời rằng “ đây là yêu cầu từ hiệu trưởng It. Harm Sokyuran, cho phép Aries
Hermandez nhập học. Đổi lại, It. Harm Sokyuran sẽ đầu tư thêm một khoản
phí lớn khác xem như bồi dưỡng”. Vì đây là đơn đề nghị từ đích thân
Tsubame Minamiya nên hiệu trưởng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài
việc chấp thuận cho Aries vào học đúng lớp với bộ ba thiên tài và những
Chân Tổ.
Aries Hermandez… đến rồi. Nếu đúng theo như những gì
Minamiya – sensei thông báo trước thì đây chính là nhà khoa học được
Chính Phủ cử xuống để giám sát giai đoạn nghiên cứu của Kazuma. Kozue và Tora, tuy họ không biết Kazuma nhận được mệnh lệnh nghiên cứu về cái gì để rồi phải gửi bản báo cáo theo thời gian định kỳ nhưng có vẻ như cả
bản thân cậu ấy và hiệu trưởng hoàn toàn không tán thành cuộc nghiên cứu này nên mới bàn nhau cố tình kéo dài thời hạn hay phương cách nào đó
tương tự như thế. Một khả năng lớn là Chính Phủ đã phần nào đoán được ý
định của Kazuma nên mới quyết định cử một nhà khoa học khác xuống giám
sát công việc nghiên cứu của Kazuma. Và đó chính là Aries Hermandez, một nhà khoa học nhỏ tuổi đến từ nước Mỹ xa xôi.
Không thể nào quên được cái tên đó, và chắc chắn Kazuma cũng…
- Hả? Cậu ấy quên mất chuyện này rồi!
Khi Kozue quay xuống thì trông thấy Kazuma đang vừa ngồi vừa đực mặt ra
trông chẳng khác gì tên ngu độn. Vì là bạn thân với nhau từ nhỏ nên chỉ
cần nhìn nét mặt đó, Kozue hiểu ra ngay cậu ta quên vụ bên trên cử người xuống theo dõi mình mất rồi. Dám đảm bảo cậu ta còn chẳng nhớ nổi tên
của người sẽ giám sát mình từ nay về sau, cho đến khi công trình nghiên
cứu hoàn thành. Vậy mà còn hùng hồn tuyên bố rằng mình sẽ không quên cái tên đó trong tâm trí… Thật hết biết.
………
Quay trở lại
trung tâm chủ chốt của sự kiện đầu tuần. Có ai nói rằng học sinh tiểu
học thì không được nhảy lớp? Chỉ cần có trí thông minh, có khả năng vượt qua những bài thi tuyển hoặc đáp ứng được một số tiêu chuẩn để chứng
minh với thực lực hiện tại thì mình có quyền nhảy lớp để học sao cho
đúng với trình độ của mình. Nhưng đừng quên, chúng ta đang được gặp một
nhà khoa học khác đến từ Mỹ, đất nước của ngành khoa học hiện đại đi đầu trên thế giới.
Aries không tỏ ra ngạc nhiên hay hoảng sợ gì.
Giống như cô bé đã biết trước thể nào phản ứng của họ sẽ như thế ngay
khi biết mình chỉ là một đứa nhóc học sinh tiểu học. Aries lần lượt chỉ
tay vào ba người từ trái sang phải rồi lên tiếng.
- Tai nghe đó,
máy thu âm kia, và cả dòng điện thoại đó nữa. Không có ý khoe nhưng tất
cả đều là sản phẩm của tập đoàn mà em đang làm việc. Hay nói đúng hơn,
chính em là người đã sáng chế ra những thứ đó khi còn mới học lớp 2. Rất cảm ơn các anh chị đã tin tưởng và chọn mua sản phẩm của em!
Giỏi là một chuyện nhưng phải công nhận một điều là cô bé rất ngoan. Thông
thường thì những đứa trẻ thiên tài ngay khi tuổi đời còn nhỏ rất hay xấc xược, nghĩ mình thông minh nên chẳng thèm xem bất kỳ người nào xung
quanh ra gì. Nhưng cô bé này thì không như thế, vừa giỏi giang và cũng
rất trưởng thành. Chính vì ngoan ngoãn lễ phép, biết kính trên nhường
dưới, biết cách lấy lòng người lớn hơn bằng hành động cúi đầu chào, nên
dù có nhỏ tuổi đi chăng nữa, Aries cũng nhanh chóng lấy được lòng các
anh các chị.
……….
Bạn cùng lớp thì không vấn đề gì. Còn
với nhóm bốn người bạn Chân Tổ thì có Namehari và Eri vỗ tay chúc mừng
vì lớp có thêm thành viên mới, Hebi thì không quan trọng lắm chuyện này
nên không có ý kiến. Chỉ duy nhất Hiyama là người tỏ ra khó chịu vì cậu
ấy cho rằng: thêm một nhà khoa học, chắc chắn bên con người đang mưu
tính lo toan chuyện gì đây. Và không ít thì nhiều trong tương lai, con
người sẽ lại gây rối đến thị tộc Chân Tổ nữa. Một mình cái tên mặt trơ
như đá với con bạo lực kia đã mệt mỏi lắm rồi, hy vọng con nhóc mới
chuyển đến này không đáng ghét như hai tên kia để Hiyama cảm thấy việc
mình chịu hạ mình nhục nhã đến lớp này còn chút ý nghĩa.
……..
……..
- Aries – chan, em đã tốt nghiệp đại học rồi, cũng đang là một nhà khoa
học sáng chế ra những thiết bị điện tử này. Em đã có một công việc ổn
định thuận lợi như vậy. Hà cớ sao em lại muốn quay về học trung cấp? Và
tại sao lại là Nhật Bản mà không phải ở Mỹ?
- Vâng, như Sensei đã nói, em đã tốt nghiệp đại học Oxford và có việc làm ổn định, nhưng
trong hồ sơ của em thì để trống mất phần trung học. Mà em thì lại muốn
lấp đầy nhữngkhoảng trống đó nên quyết định học lại. Nghe nói ở Nhật có
trường It. Harm Sokyuran chấp nhận học sinh có mọi hoàn cảnh đặc biệt
nên em đã gửi đơn xin nhập học vào It. Harm Sokyuran. Và hiệu trưởng
Minamiya đã chuyển em xuống thị trấn học chung với các anh các chị.
Nhưng việc học chỉ là phụ thôi. Nếu không phải để học thì em cũng sẽ đến Nhật Bản, vì em có một lời hứa cần phải thực hiện!
- Lời hứa?
- Vâng… đó là…
Bỗng dưng, Aries lon ton chạy qua những dãy bàn đầu tiên, chạy xuống hàng
cuối cùng, vượt qua biết bao nhiêu ánh mắt đều tò mò đều đổ dồn vào cô
bé. Aries cứ chạy mãi với nụ cười trên môi và dừng ngay trước bàn
Kazuma. Cô bé đặt cả hai tay xuống mặt bàn, dí sát mặt mình vào đôi mắt
lờ phờ khô khốc không chút cảm xúc của cậu ta.
- Vì Kazuma –
senpai đã hứa sẽ lấy em. Vậy nên, em đã lặn lội từ nước Mỹ đến Nhật Bản
để thực hiện lời hứa với anh ấy. Hay nói đúng hơn, chủ yếu em đến Nhật
là muốn gặp anh đó, Kazuma – senpai!
- Hả… hả… HẢ!!!!!
Còn biết nói câu gì ngoại trừ chữ “ HẢ” to tướng. Sự bất ngờ đến không chỉ
với những người bạn cùng lớp, mà còn có cả bốn người bạn Chân Tổ của
chúng ta. Namehari và Hebi thì không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Ngay bản
thân Hiyama là người không ưa Kazuma nhất cũng phải hướng mắt theo dõi
sự việc rõ ràng từ đầu đến đuôi cùng ánh mắt trợn tròn không kém. Và đặc biệt là Eri… biết miêu tả chi tiết hiện trạng của Eri lúc đó thế nào
đây? Cô bé chỉ biết ngồi đấy, mặt thẫn thờ, đôi mắt trống rỗng như thể
linh hồn vừa tách khỏi xác bay đi đâu mất. Trông Eri giờ đây chẳng khác
gì một bức tượng đá sau khi nghe được một thông tin như sét đánh ngang
tai. Chắc chắn phải shock lắm khi biết mối quan hệ giữa Kazuma và cô bé
mới chuyển đến thì ra không hề đơn giản như mình nghĩ.
Phản ứng
của mọi người trong lớp đã đành, nhưng còn Kazuma thì sao? Nghĩ kiểu gì
đi nữa thì người chịu ảnh hưởng nhiều nhất ở đây sau cùng vẫn là Kazuma. Khi không đang yên đang lành, đang tính gục đầu xuống bàn đánh một giấc cho đến chiều thì bỗng dưng lại gặp ngay cái hoàn cảnh khó đỡ này.
Kazuma sẽ xử lý thế nào? Đầu tiên, cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào Aries
với ánh mắt thờ thẫn, vô hồn, lãnh cảm không bao giờ đổi. Nhìn thì có vẻ thờ ơ không quan tâm nhưng thực chất Kazuma đang quan sát cô bé rất rõ, rất chi tiết, từ đôi mắt, xuống bờ môi, rồi nhìn một cách tổng thể
gương mặt vì biết đâu được khi tìm thấy một đặc điểm gì đó nhận dạng thì có lẽ Kazuma sẽ nhớ lại chút gì đó.
- Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?
- Vâng. Chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Một năm trước, anh đã sang Mỹ theo lời mời của tổ chức động vật quý hiếm để chăm sóc những con vật có nguy cơ tuyệt chủng trước những cơn dịch bệnh. Khi đó, chúng ta đã gặp nhau
và em hứa là sẽ trở thành vợ của Senpai. Anh không nhớ sao Kazuma –
senpai?
Tạm thời bỏ qua cái chuyện có hứa thành vợ thành chồng
này nọ sang một bên vì Kazuma cho rằng cái đó không quan trọng. Cậu ta
cố gắng lục lọi lại trong ngăn kéo ký ức của mình về khoảng thời gian
một năm trước. Một năm trước, đúng là Kazuma từng tay xách hành lý bay
một chuyến đường dài từ Nhật Bản sang Mỹ sau bao nhiêu thư tín, điện
thoại đường dây nóng hay thậm chí là đưa người đến van xin lạy lục ỷ ôi
của hiệp hội bảo vệ động vật thế giới. Lúc đó, Kazuma đang phải thực
hiện một công trình nghiên cứu cực kỳ quan trọng để đạt được lấy danh
hiệu Einstein nên hầu như tất cả những lời yêu cầu Kazuma rời trường đều không được đáp ứng. Nhưng may mắn thay, công trình nghiên cứu của
Kazuma đã đi đến hồi kết thúc, cậu ấy đã bảo vệ nghiên cứu của mình
thành công và dành được danh hiệu Einstein trong thời gian sớm nhất so
với kế hoạch dự tính. Nên ngay sau đó, Kazuma đã chấp nhận sang Mỹ một
chuyến theo lời đề nghị từ bên kia. Trong khoảng thời gian làm việc tại
Mỹ, Kazuma đã gặp một cô bé tóc đỏ đứng quan sát mình thực hiện ca phẫu
thuật đẻ non của một con hổ trắng. Những gì Kazuma còn nhớ về cô bé đó
ngoài mái tóc đỏ ra thì lúc nào cũng mang theo một con gấu bông trên
tay. Không biết cô bé ấy là con cái nhà ai mà lại có thể vào được khu
chăm sóc đặc biệt của phòng nghiên cứu. Nhưng Kazuma đã có lần tiếp xúc
với cô bé ấy. Hai bên nói dăm ba câu chuyện trò, làm quen và nhiều thứ
khác. Cậu ấy ấn tượng nhất về cô bé đó là vào phút cuối trước lúc chia
tay, cô bé đã nói “ Em đang học nấu ăn từ Mama… thế nên sau này, anh có
muốn ăn món em nấu mỗi ngày không ạ?”. Kazuma thì tính tình ngu ngơ khù
khở chẳng hiểu hàm ý ẩn chứa bên trong câu nói đó. Trong đầu Kazuma nghĩ đến chuyện không biết mình còn phải ở Mỹ đến bao giờ nên nếu có một
người nào đó tự nguyện nấu ăn cho mình mỗi ngày thì xem như mình đỡ tốn
một khoản tiền ăn. Giá cả bên Mỹ này cái gì cũng đắt đỏ. Tuy được tài
trợ đầy đủ trọn gói không thiếu một thứ gì, từ nhà ở, đến khẩu phần ăn,
hay phí mua đồ sinh hoạt hàng ngày đều được hiệp hội bao lo hết từ A đến Z, nhưng Kazuma cứ thấy nó phiền phiền thế nào. Suy cho cùng thì cậu ấy vẫn muốn được có người nấu cho ăn ở nhà hơn là đi ra ngoài.
Gì
chứ nhắc đến ăn uống thì Kazuma nhớ ngay. Và nhìn Aries bây giờ cũng có
nét hao hao giống cô bé ôm gấu bông năm xưa mình từng gặp nếu chịu để ý
kỹ.
- Ô, anh nhớ ra rồi. Em chính là cô bé anh đã gặp ở viện
nghiên cứu chăm sóc sức khỏe cho động vật quý hiếm. Vậy ra tên em là
Aries à!
- Vâng, vâng… cô bé năm đó chính là em. Thật tốt khi anh đã nhớ lại mọi chuyện, Kazuma – senpai!
………
Có ai từng nghe câu niềm vui của người này là sự điên tiết đối với người
khác chưa? Nếu chưa thì bây giờ chúng ta sẽ được chứng kiến điều đó khi
Kozue không giữ được sự phẫn nộ đang sôi sục lấn át lý trí. Kozue vừa
ngồi, vừa siết chặt lòng bàn tay như muốn đấm thẳng vào mặt ai đó để
trút giận. Nhưng làm gì có ai bên cạnh để trút giận được khi tiết chủ
nhiệm đã bắt đầu và Honoka – sensei đang ở ngay đây. Phiền phức và ồn ào chết đi được. Kể từ khi cô bé đó xuất hiện thì đây không còn là cái lớp nữa. Chính vì không thể chịu đựng được nổi nữa nên Kozue đành phải “xả
giận” ngay nếu không muốn bị khủng hoảng trầm trọng.
Kozue bất
chợt đứng dậy, vụt ngang qua đám đông và để lại cho họ nỗi ám ảnh đến
suốt đời sau khi trông thấy ánh mắt đáng sợ và ngùn ngụt sát khí đó của
Kozue. Cô ấy bước đến gần bàn Kazuma, hai tay bóp vào nhau nghe rõ được
âm thanh răng rắc trong từng đốt xương. Tức giận… cô ấy đang thật sự rất tức giận đấy. Chỉ cần Kazuma nói câu nào đó khó lọt lòng thì chắc chắn
sẽ có dã chiến ngay tức thì.
- Kazuma, tớ biết là trong thời gian học tại It. Harm Sokyuran, cậu được mời đi khắp nơi trên thế giới với
cương vị một nhà khoa học, một nhà nghiên cứu và một bác sĩ thú y. Nhưng có lẽ vì đi nhiều quá nên tớ không thể kiểm soát được công việc của
cậu… và đương nhiên cũng không biết rằng cậu lại hứa sẽ lấy một cô bé về làm vợ đấy. Nào, bây giờ thì cảm phiền cậu giải thích trơn tru việc này là như thế nào chứ nhỉ? Đồ Lolicon!
Dám đảm bảo Kazuma cũng khờ
đến mức chẳng hiểu nổi Lolicon là gì trong khi mọi người xung quanh bắt
đầu có dấu hiệu tránh xa Kazuma vì có vẻ như Kozue nói đúng. Một cô bé
từ đâu xuất hiện rồi nói rằng mình sẽ lấy Kazuma. Vậy thì cậu ta không
phải Lolicon thì là gì? Nhưng Kazuma… vì không hiểu ý nghĩa của cụm từ
đó nên mặt tên ngố đó cứ trơ trơ ra. Không những thế, cậu ta còn phán
cho một câu.
- Kozue… Aries dễ thương hơn cậu nhiều. Nhìn cậu bây giờ trông đáng sợ quá!
Cái này người ta gọi là thêm dầu vào lửa. Kazuma… chết chắc rồi!
- CẬU CHẾT VỚI TỚ, KAZUMA ĐẦN ĐỘN!
Và ngày thứ hai đầu tuần đã kết thúc đầy tiếng va chạm, đổ nát đầy chấn động như vậy.