Rồi bây giờ thì làm sao? Có cách gì thay đổi được thực tại hay không?
Câu trả lời quá đơn giản còn gì. Làm gì còn cách nào để thay đổi được
thực tại trừ việc tự đâm đầu vào chính rắc rối đó rồi tìm đủ mọi phương
pháp giải quyết vấn đề nan giải nhất trong cuộc đời mỗi con người. Ai
muốn trưởng thành thì đều phải tự mình tìm ra đáp số cho bài toán khó
khăn nhất do số mệnh sắp đặt. Chỉ là có lẽ… thử thách được đặt ra cho
Kazuma có hơi… phức tạp hơn nhiều so với người thường. Nói là cái nghiệp thì đúng hơn. Cái này do ăn ở thôi. Chắc chắn kiếp trước do hắn làm
điều gì đó nên tội nên tình, thành thử kiếp này làm người nhưng không
được yên thân, mà phải gồng lưng ra hứng chịu những cái khủng khiếp nhất đối với cuộc đời hắn.
Tại sao tôi lại nói hắn phải đối mặt với
thử thách kinh khủng khiếp nhất cuộc đời? Không phải tự dưng tôi lại nói thế nếu thật sự chẳng có gì xảy ra. Có rất nhiều điều xảy ra đưa đẩy
Kazuma liên tục vào thế bí này đến thế bí nọ. Hai ba ngày liên tiếp… hai ba ngày có khi còn hơn thế nữa, cuộc chạy đua giữa hai bên vẫn chưa
chịu dừng lại khi Aries ngày càng nghĩ ra thêm rất nhiều chiêu trò với
mức độ tăng thêm một lúc một khắc nghiệt hơn. Tạm thời bây giờ chưa nói
chính xác cụ thể chiêu trò đó như thế nào nhưng chí ít thì ngay lúc phát hiện ra âm mưu nào đó, Kazuma phải nghĩ cách phá đám. Và phá đám làm
sao đó để ít gây ra thiệt hại, ít để người khác bị kéo vào chuyện này
càng nhiều càng tốt.
Cứ như thế, cứ như thế cho đến khi một tuần
đã trôi qua… không, chính xác là một tuần năm ngày chính thức đã trôi
qua như một cơn gió thoảng đi không ai biết không ai hay. Vừa mới chạy
sang đên lắp vá chỗ này xong lại phải bay sang chỗ khác chỉnh sửa cái
kia. Kazuma chỉ có hai chân, hai tay và một cái đầu nhưng phải di chuyển không ngừng như quả tên lửa vừa định dạng được mục tiêu và phóng đến
điểm nhắm rồi bị lạc mất định vị bay ngược trở lại điểm bắt đầu. Dần dần cho đến ngày thứ sáu trong tuần thứ ba kể từ ngày Aries chuyển đến,
Kazuma trở nên tiền tụy, gầy nhòm, hốc hác như đang thiếu sức sống…
Không phải “hình như” mà chính xác là trông hắn cứ như cái gốc cây xơ
xác trơ trụi như một con cá bị xát muối đến khô khốc… giống như một loài sinh vật thiếu máu…a, là zombie, một con zombie bước ra từ mấy bộ phim
kinh dị mà Ayame thường hay rủ Kazuma xem chung. Thật ra cũng không hẳn
là rủ xem chung vì trước những thể loại phim thế này thì hoặc là Kazuma
ngủ gật, hoặc là ngồi suy tính đến chuyện khác. Hắn không có hứng thú
với phim kinh dị mà bản thân cậu ta cũng không hề sợ những yếu tố kinh
dị. Mục đích duy nhất mà Ayame hay lôi Kazuma ngồi chung là bởi vì Ayame sợ ma. Sợ nhưng vẫn thích xem phim ma, và thường hay để Kazuma ngồi
ngay sát bên cạnh làm chỗ dựa để bấu khi hồi hộp thấp thỏm, hay trốn
ngay khi một con ma bất ngờ xuất hiện hù người xem.
Mấy con thây
ma vô tri vô giác, không suy nghĩ và chỉ biết nhắm đến những bộ não con
người… Kazuma giống hệt như những con xác sống như thế đấy
Trông
hắn tiền tụy quắt queo như con bù nhìn rụng rơm rụng mũ, nhưng đây mới
chỉ là khởi đầu thôi, vẫn chưa phải tất cả những gì Aries có. Nếu so
sánh thì tính ra con bé vẫn còn nương tay khá nhiều. Đây chính là cái
giá phải trả cho việc dám đối đầu với con bé, dám chen ngang phá bĩnh
công trình nghiên cứu của một nhà khoa học được nước Mỹ công nhận. Số
phận đen đuổi của Kazuma rồi sẽ đi về đâu?
Không một ai biết cả.
Không một ai biết rằng liệu tương lai của cậu ấy sau này sẽ trở nên như
thế nào? Chỉ biết với thời điểm hiện tại. Nếu tình trạng này mà cứ kéo
dài. Chắc chắn, Kazuma sẽ chết vì lao lực mất.
Mới sáng sớm ra,
tiếng chuông báo hiệu tiết một còn chưa bắt đầu mà đã thấy viễn cảnh một tên trẻ không trâu nằm gục đầu xuống bàn với linh hồn đang bốc lên từ
đỉnh đầu nhưng không bay đi mất. Trông hắn giống như một bến đậu, còn
cái linh hồn tròn tròn với vẻ mặt hơi đần đần kia giống như một con
thuyền đang được cột dây vào bến… nhìn kiểu gì thì trông hắn cũng thật
buồn cười.
- Này, còn sống không đó Kazuma? Nhìn cậu cứ như mấy
tên nghiện game vừa có một trận công thành chiến suốt cả đêm, và cậu
dường như phải thức trắng cả tuần săn item hiếm để chuẩn bị cho trận đấu vậy!
- Ờ… - Hắn trả lời bằng giọng thều thào mệt mỏi - Đúng là
tớ có chuẩn bị cho một cuộc chiến nhưng lại không phải công thành này
nọ. Giá như đây chỉ là một game online đối kháng thì tốt biết mấy.
Nhưng… quả nhiên đây là một trận chiến rất đỗi khó khăn… Tớ… dạo này
chẳng còn được chơi Pokemon nữa là… sự kiện event đêm giáng sinh có cơ
hội nhận được Mega Bursyamo… rút cuộc cũng phải bỏ qua… tiếc tiếc tiếc…
Hắn vẫn còn để tâm đến chuyện tham gia event gì đó trong cái game mà hắn
thích. Quả nhiên từ lúc nào hắn đã trở thành một tên nghiện game đến mức quan tâm đến game nhiều hơn mạng sống mình. Nhưng chí ít thì hắn nói
đúng, nếu như đây chỉ đơn thuần là một trò chơi đối kháng online có sự
kiện công thành chiến thì hắn cũng dễ thở hơn nhiều. Hắn chỉ cần nhập
tâm, trở thành đúng với bản chất ham chơi của hắn thì dù có bao nhiêu bí mật trong một game, có bao nhiêu điều kỳ diệu trong cái thế giới ảo đó
thì Kazuma đều có thể giải mã nó một cách đơn giản. Chỉ là bây giờ, trò
chơi mà hắn đang tham gia, cái chiến trường mà hắn buộc phải mặc giáp,
tay cầm vũ khí đối mặt, lại hoàn toàn không phải trận địa thuộc thế
thượng phong của Kazuma. Một game liên quan đến sự tồn vong, định mệnh
của cả hai bên con người và Chân Tổ khi người chơi là Kazuma và đối thủ
đầu bên kia lại chính là Aries.
Lo chứ… sao lại không? Nhìn
Kazuma không khác gì một con đười ươi bị bỏ đói không biết bao nhiêu năm tháng, đến mức chẳng còn nổi một giọt sức sống, Kozue lo lắng nhiều hơn người khác nghĩ. Uổng công bao nhiêu năm bồi bổ hắn trở nên béo tốt đến chây lười, vậy mà giờ đây nhìn hắn cứ như đang phải chịu lấy hình phạt
bị đầy ải nơi biên cương mới được thả về sau hai ba chục năm làm nô lệ
vác đá xây Vạn Lý Trường Thành. Nhưng điều quan trọng bây giờ không phải chuyện nuôi hắn béo tốt ra sao. Điểm chính là Kozue và Tora, đều biết
nguyên nhân dẫn đến tình hình hiện nay. Hai người họ biết rằng Kazuma
đang phải phi ngựa trên chiến trường một đối một với Aries cùng những
quân cờ hoàn toàn gây bất lợi về phía mình. Hay nói đúng hơn, Kazuma chỉ có thể dành chiến thắng bằng những quân cờ yếu, mà bản thân những quân
cờ ấy lại không biết những gì Kazuma đang làm và không ủng hộ hắn. Vậy
nên, Kazuma phải ngày đêm suy nghĩ ra nhiều phương án khác hòng đối phó
với những chiêu trò tiếp theo mà quên ăn quên ngủ, quên chơi game đến độ như con vượn khô.
Phải nói gì đó, còn nếu không thì ít nhất cũng nên cho hắn ăn gì để bồi bổ lại năng lượng. Đúng rồi, ngay khi ý tưởng
đó vừa hiện lên trong đầu, Kozue bắt tay vào thực hiện ngay bằng cách
lấy hộp bento trưa do chính tay mình làm từ sáng trước khi đến trường.
- Kazuma… cái này là cơm trưa của tớ… nhưng bây giờ thì cậu ăn đi. Đừng
có mà hiểu nhầm nhé. Chẳng qua… chẳng qua là trông cậu cứ như cái xác
chết biết đi ấy…
Nói thì chưa hết câu, hộp bento còn chưa kịp
trao đến người cần trao thì bỗng dưng Kazuma bật đầu dậy như con lật
đật, làm cho Kozue một phen hú hồn. Thường thì hắn chỉ bật dậy như vậy
nếu nghe phong phanh đến một game mới hay thức ăn do Kozue nấu. Chỉ tiếc rằng lần này, hắn bật dậy là vì một nguyên do khác ngoại trừ những thú
vui thường ngày.
- Đến lúc tớ phải đi đây!
- Cậu tính đi đâu thế Kazuma? Tiết một sắp vào rồi đó!
- Tớ… phải đến chiến trường của mình đây. Nếu không phải là tớ thì sẽ
chẳng còn ai có khả năng tham gia trò chơi này. Phiền hai cậu ghi chép
lại bài học trên lớp giúp tớ nhé!
Chỉ cần nghe nhiêu đó thôi đã
là quá đủ để giải đáp thắc mắc trong hai người. Muốn biết cậu ấy đi đâu
ư? Có lẽ, Kozue và Tora không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp
nhận Kazuma đi theo tiếng gọi của nghĩa vụ (Call of Duty).
Ức chế lắm chứ… còn bất bình nữa. Làm sao có thể tỏ ra bình tĩnh khi những gì
Kozue làm được ngay lúc này chỉ là ngồi đây, hướng mắt quan sát cảnh
Kazuma dấn thân trên con đường ngắn nhất dẫn thẳng xuống địa ngục. Hắn
ta đang trên chuyến hành trình xuống địa ngục thật đấy. Nếu còn tiếp tục như thế này thì chắc chắn ngày này năm sau sẽ là thời gian những ai
biết Kazuma sẽ đến nhà, thắp nén hương trước khung hình của hắn. Đó là
chưa kể đến độ Ayame phải chuẩn bị một bữa toàn nải chuối và gà khỏa
thân, coi thế thôi chứ tốn kém vô cùng.
Không thể giúp được gì vì nếu xét đúng vào trọng tâm, Kozue lẫn Tora đều không có thẩm quyền chen ngang vào. Đây là vấn đề của họ. Đây là vấn đề giữa Kazuma và Aries. Họ không có quyền tham gia. Vì chỉ biết ngồi đây quan sát, nên đôi lúc,
Kozue cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Mang danh là kẻ ngang với nữ
thần… mang danh là người mạnh nhất khi đánh tay đôi với Chân Tổ. Nhưng
sau cùng, cái danh nữ thần ấy lại chẳng thể giúp được gì cho người quan
trọng nhất với Kozue. Thế nên, những gì ta có thể thấy ngay lúc này là
sự căm ghét bản thân qua cái siết thật chặt từ đôi tay nữ thần.
- Kozue…
- Tớ… không biết phải làm gì nữa. Mọi thứ cứ như một tấm gương bị vỡ
thành trăm mảnh và tiếp tục rơi không điểm dừng. Tớ không thể… đưa tay
hứng lấy những mảnh gương ấy và dán chúng lại như trước đây. Tại sao
điều này lại xảy đến với Kazuma? Một nữ thần… không thể bảo vệ được
người mình thương yêu… thì trở thành nữ thần hòng có ích gì?
-
Đừng tự so sánh mình ngang với một nữ thần. Cậu chỉ là cậu thôi, chỉ là
Kozue Toriyama, một cô gái bình thường như bao người khác. Nếu như muốn
biết lý do vì sao cuộc đời của Kazuma trở nên như thế thì ta chỉ có thể
giải thích rằng tất cả đều do định mệnh. Tớ biết, dùng hai từ “ định
mệnh” hay “số phận” thì đi ngược hoàn toàn với lẽ sống của chúng ta,
những nhà khoa học chỉ tin vào những gì mình thấy trước mắt. Nhưng trong một số trường hợp, ta không thể làm được gì ngoài việc đổ thừa do định
mệnh!
- Định mệnh ư? Số mệnh ư? Rõ vớ vẩn… thật sự rất vớ vẩn!
Biết là vớ vẩn. Biết là nó không hợp lý chút nào nhưng đôi khi, ta phải chấp nhận và phải sống cùng với nó như một sự thật hiển nhiên không thể chối cãi. Có những chuyện nữ thần cũng không thể làm được, hiệu trưởng It.
Harm Sokyuran đã từng nói với Kozue như thế trước đây. Và cho đến thời
điểm này, Kozue mới thấu hiểu được ý nghĩ thật sự đằng sau câu nói ấy.
Và Tora đã không sai. Cách tốt nhất, đừng tự so sánh mình ngang như một
nữ thần vì sau cùng, Kozue cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao
người khác. Đã là một con người bình thường thì dù có theo chủ nghĩa vô
thần, số phận vẫn là kim chỉ nam trong cuộc đời của mỗi người. Không một ai hay bất cứ điều gì có thể giúp được Kazuma ngoại trừ bản thân cậu ấy phải tự mình tìm cách thoát khỏi rắc rối này bằng một việc duy nhất là
đối mặt với nó cho đến cùng… Chỉ còn cách như vậy thôi.
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
- Mình chỉ cần mang hết chồng giáo án này đến phòng giáo viên là được phải không?
- Ừ, đúng rồi đó, Eri – chan!
Hôm nay có phải ngày trực nhật của Eri và Hebi hay không? Chẳng rõ, điều
duy nhất ta có thể thấy ngay trước mắt bây giờ là hai cô bạn thân Chân
Tổ đang cùng nhau, mỗi người một chồng giáo án trắng trên tay thẳng tiến đến phòng giáo viên theo lời nhờ vả của sensei nào đó. Làm gì cũng
được, nhưng nếu Eri và Hebi cứ bên cạnh nhau như thế này thì tình hình
không có gì đáng bận tâm.
Mang giáo án xuống phòng giáo viên ư?
Điều này cũng bình thường khi thi thoảng vài sensei có nhờ học sinh
những chuyện như thế. Nhưng điều đặc biệt xảy ra khi và chỉ khi Eri vô
tình trông thấy dáng ai đó thập thò loáng thoáng xuất hiện ngay ngã tư
cầu thang xuống tầng dưới. Tuyến đường mà Eri và Hebi đi ngang qua để
đến được phòng giáo viên ít nhất phải đi qua ba cầu thang nối xuống tầng dưới và tầng trên. Khi đi ngang qua cầu thang thứ hai thì Eri thoáng
trông thấy dáng ai quá đỗi quen thuộc đang thều thào bước đi như con ma
nơ canh di động được gắn chíp điện tử trong người. Một con ma nơ canh
chỉ biết lết từng bước chân tiến đi không suy nghĩ, không cảm xúc, không cảm giác, như một con thây ma bước ra từ bộ phim kinh dị nhiều phần
Walking Dead.
- Huh… Kusanagi – kun? Cậu ấy làm gì ở đây thế nhỉ? Chẳng phải, tiết một chuẩn bị bắt đầu rồi ư?
- Eri – chan, cậu làm gì vậy? Chúng ta mau đi thôi nếu không muốn bị trễ!
- He – chan… Nè He – chan, mình có chuyện này muốn hỏi!
- Cậu muốn hỏi chuyện gì?
- Kusanagi – kun… vẫn ổn phải không?
Tự dưng Eri lại đặt câu hỏi về Kazuma, và điều này khiến cho Hebi cảm thấy bất ngờ trong phút chốc.
- Dạo gần đây, chính xác hơn là từ hồi Aries – chan chuyển đến, mình để ý thấy Kusanagi – kun bắt đầu có dấu hiệu biến mất nhiều hơn dù rằng đang trong giờ học hay tiết kiểm tra. Không những thế, mình chẳng còn cảm
nhận được sức sống mãnh liệt của cậu ấy nữa. Hình như… cậu ấy hiện đang
không được khỏe thì phải!
Gì mà sức sống mãnh liệt. Tên đó thì có bao giờ là tràn đầy sức sống khi suốt ngày chỉ đến lớp ngủ gục rồi tự
dưng bốc hơi như không khí mà chẳng ai hay ai biết. Hebi còn đang thắc
mắc không biết hắn mần mò cái gì từng đêm để rồi ngày nào cũng ngủ gật
trên lớp mỗi sáng. Nhưng Hebi phải thừa nhận rằng Eri nói rất đúng. Nếu
chịu để tâm quan sát một chút thì đúng là dạo gần đây, trông Kazuma
không được tốt cho lắm. Sắc thái cũng như nét biểu hiện trên gương mặt
bị tái đi rất nhiều, cứ như thể cậu ta không được ngủ mỗi đêm nên sức đã yếu nay càng tàn tạ hơn. Rút cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra đối với
Kazuma? Là do hắn đang gặp phải vấn đề nan giải nào đó hay là vì bản
chất điên điên khùng khùng của một nhà khoa học hắn đang có trong ngày
vốn dĩ là như vậy?
Đó là cách nghĩ của Hebi, còn Eri thì… Eri lại có cách nghĩ khác. Vì Eri đã có cơ hội được nói chuyện với Aries một
lần nên ít nhiều cũng hiểu… chắc lẽ, Kazuma trở nên như thế là vì Aries. Nhìn bề ngoài thì tưởng chừng như bình thường nhưng thực chất nội bộ
bên trong nhóm bạn khoa học đang gặp một chút vấn đề về nhân sự. Tuy
không thể nắm bắt được tình hình bên đó một cách cụ thể nhưng sao Eri
cảm thấy một sự thấp thỏm không yên cứ nổi lên trong lồng ngực. Chắc
chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Trông Kazuma te tua tơi tả teo tóp như
cánh hoa tàn chỉ còn nước đợi chờ ngày mà cơn gió mang đi về nơi dĩ
vãng, Eri thật lòng không thể cứ đứng yên một chỗ giương mắt nhìn.
- Đúng là thời gian gần đây, cậu ta trốn tiết nhiều hơn. Cơ thể cũng tiền tụy thiếu sức sống hơn ngày thường. Nghe Sensei nói rằng số lần cậu ta
biến mất trong lớp còn nhiều hơn số tiết học có trong một tuần nữa.
Không biết cậu ấy gặp phải chuyện gì mà trông thảm hại như vậy nữa.
Nhưng cậu không cần phải lo đâu Eri – chan. Cứ cho là Kusanagi – kun gặp chuyện gì đó thì với trí thông minh của mình, thêm sự hỗ trợ từ
Toriyama và Izukage thì thiết nghĩ… Kusanagi – kun sẽ ổn cả thôi!
- Biết là thế nhưng…
Nhưng sâu trong thâm tâm, Eri không thể ngừng lo lắng cho cái tên điên đó
được. Cứ hở một phút là Eri lại nghĩ đến Kazuma, thi thoảng lại suy
tưởng đến nhiều rắc rối Kazuma có thể dính vào để rồi sức tàn ma dại như thế. Càng nghĩ, Eri càng cảm thấy lo. Càng lo, thì nhân cách bên trong
như muốn thúc giục Eri nên tìm hiểu xem vấn đề Kazuma đang mắc phải để
còn giúp đỡ nếu khả năng của mình cho phép.
- Mình phải đi đây một chút, He – chan cứ về lớp trước đi!
- Khoan đã, Eri – chan!
Phản xạ của Hebi nhanh đến mức cho phép Hebi kịp thời nắm lấy tay Eri trước
khi cô bé chạy đi mất. Hoặc cũng có thể do Hebi đã đoán trước được rằng
kiểu gì Eri cũng sẽ chạy theo Kazuma nên chuẩn bị ứng phó sao cho kịp
lúc.
- Cậu tính làm gì vậy? Chúng ta sắp trễ tiết học đầu tiên rồi đó Eri – chan!
- Mình biết, nhưng mà… mình không thể cứ nhìn Kusanagi – kun như thế
được. Ít nhất thì mình cũng muốn biết cậu ấy đang gặp phải chuyện gì.
Nếu có thể chia sẻ và giúp đỡ cho cậu ấy thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Từ đây Hebi nhận ra rằng cô bạn thân thiết nhất của mình đang dần lún sâu
hơn vào lời cảnh báo của các bô lão. Dấn thân vào vấn đề của con người
hay cuộc sống của con người. Vì Kazuma ư? Chỉ vì một tên con người quen
biết chưa được bao lâu. Vì một tên con người chẳng ra gì mà Eri lại quay lưng với thị tộc. Lẽ nào… đây chính là “tình yêu” mà các thế hệ Chân Tổ trước đã nhắc đến. Thứ sức mạnh có thể thay đổi trái tim của một sinh
vật bất kể là người bình thường hay Chân Tổ… được gọi là “ Tình yêu”…
Nếu như “tình yêu” của Eri đối với Kazuma mãnh liệt đến độ Eri sẵn sàng từ
bỏ tất cả để được sánh đi cùng người đó. Vậy thì Hiyama sẽ như thế nào? “ Tình yêu” của Eri với Hiyama sẽ ra sao? Hay ngay từ đầu, đã không hề
tồn tại cái “ tình yêu” giữa Eri và cậu ấy rồi? Chỉ nghĩ như thế thôi,
Hebi tự nói với lương tâm mình rằng không thể để chuyện khủng khiếp đó
xảy ra. Dù có phải trả giá bằng tất cả những gì mình đang có, Hebi nhất
định sẽ không để Eri rời khỏi Hiyama xa thêm nữa.
- Eri – chan
hãy cứ mang xấp giáo án này đến phòng giáo viên rồi trở về lớp trước đi. Việc của Kusanagi – kun, cứ để mình hỏi là được rồi!
- Eh… như thế thì phiền He – chan quá!
- Nếu cậu không về thì sẽ phiền hơn. Giả sử nếu mình trở về mà không thấy cậu đâu, chắc chắn Hiyama sẽ hỏi. Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu
Hiyama biết được rằng cậu biến mất đây?
Eri có thử suy nghĩ.
Hiyama sẽ tỏ ra như thế nào nếu Hebi quay trở lại mà không thấy mình? Và dù có tưởng tượng theo chiều hướng nào đi nữa, Eri vẫn chỉ thấy hình
ảnh một Hiyama đáng sợ khi nổi trận lôi đình không khác chi một con quái vật, chạy thục mạng đi tìm Eri mà ai biết được cậu ấy sẽ gây ra chuyện
gì trên tuyến đường của cậu ấy. Mới thoáng nghĩ đến nét mặt Hiyama khi
đó, Eri đã sợ xanh mặt. Không phải sợ Hiyama mà là sợ rằng cậu ấy sẽ lại làm hại đến những người xung quanh.
- Mọi chuyện là thế đấy Eri – chan. Mặc dù mối quan hệ giữa Hiyama – kun và mọi người trong lớp có
chiều hướng tốt hơn, nhưng điều đó không có nghĩa rằng Hiyama đã từ bỏ
đi thù hận với con người. Chắc chắn, cậu ấy sẽ lại tự biến mình thành kẻ xấu chỉ để chạy đi tìm kiếm cậu đó Eri – chan!
- Đúng là thế
thật… Nếu chẳng hay mình biến mất, thì cậu ấy sẽ làm như thế. Mình thật
chẳng thể hiểu nổi. Vì sao Hiyama – kun cứ hay tự biến mình thành người
xấu trong mắt mọi người nhỉ? Sao cậu ấy cứ thích khiến người khác phải
sợ hãi như vậy?
Là vì Eri chứ còn gì nữa. Nhưng nếu bây giờ mà
nói ra thì cũng chẳng thay đổi được gì. Có khi càng khiến cho mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn. Eri vẫn còn rất ngây thơ, vẫn chỉ biết sống
trong cái thế giới trẻ con và để Hiyama bảo vệ. Có lẽ như vậy đã là tốt
nhất cho Eri… Chỉ tiếc rằng dường như, bản thân cô bé không hề có ý định sống mãi trong cái thế giới ấy. Phải chăng, thượng đế đang muốn thử
thách Eri, thử thách Hiyama, thử thách Hebi xem liệu một ngày nào đó,
Eri sẽ chấp nhận để người khác bảo vệ mình hay… sẽ tự bước đi trên con
đường mình đã chọn bằng chính đôi chân của bản thân.
- Coi nào, cậu mau đi đi, Hiyama – kun sẽ nổi đóa lên nếu không thấy cậu trở về lớp đó. Chuyện của Kusanagi – kun cứ để mình!
- Uhm, cảm ơn cậu He – chan. Vậy… mình đi trước đây!
Phải, như thế tốt cho Eri hơn. Cứ tiếp tục nhìn về phía trước và đến với
Hiyama đi. Đừng khiến Hiyama phải thêm lo lắng. Không, nếu có cầu thì
chỉ xin thiên Chúa… xin người đừng khiến mối nhân duyên giữa Eri và
Hiyama càng gặp thêm nhiều khó khăn trắc trở. Eri và Hiyama sinh ra là
để dành cho nhau, Hebi đã luôn nghĩ như thế và vẫn giữ lòng tin ấy kiên
định từ xưa cho đến bây giờ không thay đổi. Và để giữ lòng tin ấy, Hebi
sẵn sàng gạt bỏ đi những gì gây hại đến sợi dây liên kết giữa hai người
họ.
…………………..
…………………..
Thỏa thuận là thỏa thuận,
Hebi đã hứa rằng sẽ tìm hiểu vấn đề Kazuma đang mắc phải nên không thể
thất hứa được. Giáo án giấy tờ đưa hết cho Eri để cô bé đến phòng giáo
viên rồi trở về cho kịp tiết học. Nhiệm vụ của Hebi là dõi theo sau
Kazuma với khoảng cách vừa đủ, vừa phải, cốt không để mất dấu hắn, đồng
thời cũng không để hắn phát hiện ra sự hiện diện của mình. Chắc không
thành vấn đề vì giác quan của con người không thể sánh ngang như Chân
Tổ. Sẽ ổn thôi, tuy thân pháp không được nhanh nhạy như Hiyama nhưng
Hebi sẽ không gặp phải vấn đề gì quá khó khăn trong việc theo dõi như
điệp viên.
Chỉ có một điều cứ khiến Hebi không ngừng thắc mắc.
Hắn đang đi đâu thế nhỉ? Hết sân trường rồi chuyển sang sân bóng chày
phía sau, sau đó thì lại đi vòng vào phòng y tế, đập đầu xuống gối vài
phát rồi đứng lên đi tiếp. Hắn không đi theo một chu trình nhất định,
chỉ biết bước đi, đến đâu thì đến. Đến mà thấy không có gì đặc biệt thì
lại đi nơi khác, cứ như thế lòng vòng khắp trường ít nhất cũng phải hai
lần ra vào phòng y tế không mục đích như một con thây ma vô tri vô giác
không suy nghĩ. Hắn không biết mệt hay sao? Hebi theo sau hắn suốt mấy
đoạn đường cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi là phụ, mất kiên nhẫn là chủ
yếu vì tên này dở người vượt quá mức độ cho phép rồi. Đôi lúc, Hebi cứ
nghĩ hay là mình trở về lớp quách đi cho xong và tìm đại một lý do nào
đó giải thích cho Eri là ổn. Nhưng ngẫm lại, lương tâm không cho phép
Hebi làm điều vô trách nhiệm ấy.
……
Bịch.
Cuối cùng thì cũng đã chịu dừng. Hay nói đúng hơn là hắn đã ngã ụp mặt xuống đất
sau khi lết quanh trường mấy vòng, đến lúc cơ thể phải phán khảng ý muốn của chủ nhân. Đó là chưa nói sức khỏe thể trạng ruồi muỗi của Kazuma
vốn còn phải thua cả con gái. Vậy nên, không có gì là lạ khi hắn bất ngờ ngã gục xuống đất.
Cũng do bản tính lương thiện thương người mà
ra thôi. Như một phản xạ vô thức, Hebi còn chẳng để tâm chuyện mình
không ưa Kazuma. Cô bé gạt điều đó sang một bên để chạy đến giúp hắn.
- Kusanagi – kun… Kusanagi – kun, cậu không sao chứ… Kusanagi – kun…
Khi có một bàn tay ai đó chạm vào người thì hắn mới bắt đầu quay trở về với chính mình. Kazuma lờ phờ mở đôi mắt một cách yếu đuối chẳng giống ai.
Từ đó đến giờ chưa nhìn cận cảnh. Bây giờ mặt đối mặt với cự ly gần thế
này, Hebi mới thấy hắn cứ như con khỉ khô vừa bị bỏ đói suốt một tháng
trời ròng rã khi da mặt mày sát xương gần hết rồi. Nhìn cảnh tượng hắn
như thế, bản thân Hebi còn không biết hắn đáng đời hay đáng thương nữa.
- Shi…mikaze…
- Mình Shimikaze đây. Cậu có sao không Kusanagi – kun? Eri – chan nói đúng, nhìn cậu bây giờ sao yếu quá!
- Shi… mikaze… tớ…
Cứ như hắn đang chuẩn bị nói lời trăn trối cuối cùng vậy. Điều này không
phải đùa đâu vì với tình hình hiện tại, hắn hoàn toàn có thể chết bất cứ lúc nào vì tình trạng lao lực. Hebi thật sự lo cho hắn. Vì nếu hắn chết ở đây, thì với vị trí là người ở cạnh Kazuma trước phút lâm chung, chắc chắn bao nhiêu rắc rối cũng như trách nhiệm về cái chết của hắn sẽ đổ
lên đầu Hebi cùng một lúc. Cô ấy không muốn mình có quan hệ dây dưa gì
với tên này kể cả sau khi hắn chui xuống lỗ đầu thai sang kiếp khách.
Nên Hebi nhận ra mình cần phải làm gì đó cứu hắn.
- Đợi mình một chút, mình sẽ nhờ người đến giúp cậu ngay. Biết nhờ ai bây giờ… Ở đây chẳng có ai cả!
Có lẽ… thấy một cô gái khác ngoài Ayame và Kozue lo lắng cho mình, linh
hồn Kazuma cũng cảm thấy mình được an ủi đôi chút. Nhưng phận người sắp
giã từ cõi đời, không nên khiến người còn sống nơi dương thế thêm lo
lắng. Chính vì vậy, cậu ta còn ráng sức nói đôi lời cuối cùng.
- Không cần đâu… Shimikaze… tớ… có mấy lời… sau cùng muốn nói…
- Mình nghe đây, cậu muốn nói gì, Kusanagi – kun?
- Tớ… đói bụng quá…
Biết miêu tả giây phút ấy như thế nào đây? Giống như bạn đang ngồi trước màn hình tivi, đang theo dõi một bộ phim tình cảnh lâm ly bi đát theo kiểu
xứ Hàn. Khi cảm xúc trong bạn dâng lên và hiển thị ra bên ngoài bằng
những giọt nước mắt vì cảnh một người nằm trên giường bệnh, phải nói lời tạm biệt với người còn lại vì căn bệnh ung thư ác tính, thì cũng là lúc dòng cảm xúc lấy đi nước mắt của bạn đột nhiên biến mất như thể vừa bị
một ai đó dùng dao cắt ngang qua khi bác sĩ xuất hiện và nói rằng: “ Xin lỗi, do chúng tôi chẩn đoán nhầm. Cô ấy không bị ung thư, mà chỉ đơn
thuần là rối loạn tiêu hóa do ăn liền hải sản với trái cây. Số cô ấy còn phải hơn 50 năm nữa mới chết”… Đang ở ngay giữa đoạn cao trào thì tụt
một hơi xuống tận chân núi mà không biết phải đối phó ra sao. Cảm giác
lúc này của Hebi đang là như thế.
Làm cái điệu bộ khốn khổ, mang
đến cho Hebi cảm giác lo lắng khi tự biến mình thành một con khỉ khô
thây ma không sức sống. Hebi chỉ muốn vác cái tên khốn đốn này lên tầng
thượng rồi từ đó ném thẳng xuống mặt đất cho hắn luân hồi chuyển thế
sang kiếp sau cho đỡ chật đất. Hay chí ít thì cũng đập cho hắn một trận
nhừ tử đi cho rồi. Càng để hắn tồn tại trên thế giới này, càng khiến cho nhiều người phải bực mình bởi những trò ngu ngốc hắn gây ra. Đúng là,
Hebi chẳng thể nào ưa nổi tên này.
- Cậu ta… đúng là kẻ thù của rất nhiều người!
…………….
- Của cậu đây!
- Cảm ơn!
Liệu đây có phải là một hiện tượng kỳ lạ được gọi là Déjà vu? Trước đây đã
từng xảy ra chuyện này một lần rồi thì phải. Có không? Chuyện tên ngu
ngốc này nằm vật ra trước Hebi, miệng than đói bụng và cuối cùng thì
được Hebi cho ăn như chầu mồi cho chó ấy. Hắn không biết nhục hay sao?
Cứ phải ăn đồ ăn của con gái như vậy bộ không biết đến chữ “nhục” ư? Hay là vì hắn quá đần độn nên không hiểu được rằng lòng kiêu hãnh của một
tên đàn ông đôi lúc cũng rất quan trọng. Hoặc cũng có thể… hắn ta chưa
chắc đã là đàn ông.
Nhưng dù nói gì đi nữa, thì việc Hebi phải
xuống căn tin, mua chút gì đó cho hắn bỏ bụng là điều không thể tránh
khỏi. Ít ra thì tên này cũng thuộc dạng dễ nuôi, cho gì ăn nấy, không
đòi hỏi như những đứa trẻ ngỗ nghịch, xem ra cũng đỡ được phần nào.
Nhưng tại sao Hebi lại trở thành người giám hộ cho Kazuma trong khi
trách nhiệm đó thuộc về Ayame và Kozue? Thôi, Hebi là người trưởng
thành, có suy nghĩ chín chắn, không chấp những chuyện nhỏ lẻ như thế
này. Hắn chịu ăn thế là tốt.
- Cảm ơn nhé Shimikaze. Vì mải suy
nghĩ đến nhiều thứ nên tớ còn chẳng có thời gian để mà ăn nữa. Cậu mà
không xuất hiện kịp lúc thì chắc tớ tiêu rồi!
Hắn có tiêu thì
cũng chẳng liên quan gì đến Hebi. Chỉ là hắn đã nói đúng một điều. Nếu
không có Hebi kịp thời phát hiện ra tình trạng không thể nào tệ hơn thì
sáng mai, sẽ có thông tin về một tên nam sinh chết cù bất cù bơ trong
trường mất. Một lần nữa cần phải nhắc lại, hắn nên cảm thấy biết ơn vì
còn gặp được người tốt như Hebi đi là vừa.
Cứ nhìn thấy cái bản
mặt này là Hebi đã cảm thấy ngán ngẩm và chỉ muốn chuồn đi cho rồi.
Nhưng vẫn còn một vài điều cần phải làm rõ trước khi rời đi.
-
Lúc nào cũng thế hết, cứ phải chịu ơn người khác như thế này mãi cũng
không ổn cho lắm. Hay là để tớ làm gì đó thay cho lời cảm ơn nhỉ… Biết
làm gì giờ ta…
- Mình không làm việc này để mong cậu trả ơn. Nếu
là người khác thì họ cũng sẽ hành động giống mình thôi, Nhưng nếu được
cậu làm ơn đừng thu hút sự chú ý từ người khác có được không? Eri – chan lo lắng cho cậu đến mức phân vân lưỡng lự đứng ngồi không yên. Mình
không cần cậu trả ơn nhưng chí ít chỉ mong sao Kusanagi – kun nghĩ nhiều hơn đến cảm xúc của người khác!
Bị Hebi lên lớp một tràng, rất
đáng để cho Kazuma phải suy nghĩ. Hắn để tâm thật đấy. Chỉ do cái gương
mặt không thể biểu hiện được cảm xúc nên không ai có thể hiểu được và cứ nghĩ tên đó chẳng thèm bận tâm đến lời người khác nói.
Kazuma
lại khiến cho người khác lo lắng nữa ư? Kể cả khi hắn cố tình nhận toàn
bộ trách nhiệm trong cuộc đấu trí với Aries cốt cũng vì không muốn kéo
người ngoài vào rắc rối. Ấy vậy mà sau cùng, điều Kazuma e sợ hàng đầu
nay lại trở thành sự thật.
Hắn đưa tay gãi đầu sồn sột trong khi miệng còn đang ngậm ổ bánh mì không chịu buông. Làm như trời đất có đảo lộn thì hắn cũng nhất quyết không buông thức ăn. Số hắn chắc chắn sẽ
chết vì ăn.
- Kusanagi – kun, mình không muốn chen sâu vào đời tư của Kusanagi – kun. Nhưng… cậu đang gặp phải chuyện gì vậy?
Kazuma ngay lập tức quay ngoắt sang Hebi đứng phía trước mặt với ánh mắt to tròn tò ten.
- Chẳng phải cậu vừa nói không chen sâu vào đời tư của tớ ư? Câu hỏi vừa rồi không phải hơi mâu thuẫn với câu trước sao?
- Đừng… đừng có hiểu nhầm - Hebi tỏ ra luống cuống, vội tìm cách phân bua - Chỉ là mình cần phải biết gì đó để Eri – chan được yên tâm. Vì Eri –
chan lo lắng cho cậu nên muốn biết… nói chung là, đừng có mà hiểu nhầm!
Không hiểu nhầm nữa thì thôi. Hebi thật sự dễ bị tác động bởi lời nói cũng
như suy nghĩ của người khác. Có lẽ là vì trái tim lương thiện của cô bé
luôn nghĩ về người khác nên thi thoảng, Hebi rất dễ bị người khác lay
động bằng lời nói.
- Vậy thì Kusanagi – kun… cảm phiền cậu có thể nói rõ cho mình biết cậu đang chơi trò gì không?
Hết Kozue, Tora, bây giờ lại đến Hebi. Sao ai ai cũng thắc mắc về chuyện
của Kazuma thế nhỉ? À… là vì vấn đề của hắn vô tình gây ảnh hưởng đến
người khác nên không thể không quan tâm. Nhưng, ngay từ đầu, Kazuma đã
có ý định không để người ngoài bị lôi kéo vào trận chiến giữa mình và
Aries, đặc biệt là những đối tượng nghiên cứu mang tên Chân Tổ. Vì không muốn họ bị liên lụy thêm nên nhất định, Kazuma sẽ không để họ phải chịu thiệt thòi.
- Tớ… đi tìm mấy con thú lạc ấy mà. Nghe bảo dạo gần đây, có con Tanuki xuất hiện trong khu vực quanh trường nên tớ thiết
nghĩ, nếu có thể tìm được nó, mang về chăm sóc thì thật tốt!
Nói
dối, rõ ràng là hắn đang nói dối. Không phải là bạn thân lâu năm nên
biết rõ khi nào hắn nói thật khi nào nói dối. Mà vì chẳng có một con
Tanuki nào xuất hiện trong thị trấn này cả. Nơi ở của Tanuki thường là
những nơi nhiều cây cỏ, nơi gần gũi với thiên nhiên và ít có con người
lui tới vì nạn săn bắt bừa bãi. Nhìn quanh nhìn quẩn thì nơi thích hợp
nhất chỉ có bìa rừng bao phủ xung quanh ngọn núi Himako, và cũng là lãnh phận của thị tộc Chân Tổ. Một thành viên thuộc thị tộc sống trong khu
rừng ấy từ nhỏ đến lớn, có bao nhiêu loài động vật trong rừng, số lượng
bao nhiêu, có du nhập thêm giống loài nào mới hay không? Bất kỳ người
nào trong làng cũng biết rõ. Cho nên Hebi dám chắc chắn một điều rằng
không hề có Tanuki nào sinh sống trong rừng để rồi đi lạc xuống nơi con
người sinh sống… Không hề có loài mới đến chỉ trừ con chim ưng
Philippines của Kazuma nhập cư ăn nhờ ở đậu nhà Eri trái phép.
Hebi không ưa tên này. Nay thêm cái tật nói dối càng khiến hình ảnh về hắn
trong mắt Hebi ngày càng mất giá nghiêm trọng. Nhưng thôi, vì không muốn dây dưa quá nhiều đến một tên như hắn nên Hebi cũng chẳng cần phải quan tâm quá sâu đến rắc rối hắn đang mắc phải nếu Kazuma thật sự không muốn nói ra.
- Thôi đủ rồi, nếu cậu nói rằng đang tìm kiếm một con
Tanuki nào đó thì mình sẽ tin là như vậy. Cậu ăn nhanh lên rồi quay trở
về lớp học đi. Mình cũng phải quay lại nếu không sẽ khiến Eri – chan lo
lắng mất!
- Hoshimiya lo lắng, hay cậu nghĩ Kinozuka sẽ là người lo lắng cho cậu?
Chỉ một câu hỏi khiến Hebi phải dừng lại. Cô bé tóc bạch kim ngoảnh mặt lại nhìn cái vẻ trơ trơ đáng ghét của hắn. Kazuma vẫn còn nhai bánh mỳ, đôi mắt vô hồn hướng thẳng về phía trước. Vừa ăn vừa nói trông thật mất
lịch sự cũng như vẻ lịch thiệp của một người đàn ông.
- Ý cậu là gì?
- Chẳng phải quá rõ rồi ư? Vì có lẽ… tớ là người hiểu tình cảnh của
Shimikaze hơn ai hết nên mới dám gặng hỏi điều mà chưa ai từng nghĩ. Dẫu sao thì cũng lỡ mất tiết học đầu tiên. Thay vì nhọc công quay về, sao
chúng ta không nán lại chút xíu và tiếp tục cuộc trò chuyện còn đang
dang dở ngày hôm đó nhỉ!
Cuộc trò chuyện ngày hôm đó… Ý Kazuma
muốn nhắc đến cuộc trò chuyện ngắn giữa hai người bọn họ khi lần đầu
tiên Hebi và Eri cùng ghé thăm nhà Kazuma. Nhân lúc Eri rời phòng khách
thì Kazuma và Hebi có trò chuyện với nhau, dẫn đến một cuộc xích mích
nho nhỏ xảy ra ngoài ý muốn. Cũng nhờ vào cuộc nói chuyện ấy mà Hebi bắt đầu có ấn tượng không tốt về Kazuma. Nhưng… cuộc đối thoại chưa thể đi
đến kết thúc vì ngay đang lúc cao trào, thì Eri bất ngờ quay trở lại. Vì Hebi không muốn Eri biết nên cả hai quyết định sẽ gác chuyện này sang
một bên. Và bây giờ chính là thời điểm thích hợp để giải quyết hoàn
chỉnh môt câu chuyện.
Nhưng khi ấy, Hebi vẫn chưa nói ra điều gì
đó quan trọng. Liệu có thể tin tưởng được ở hắn nếu như mình nói ra
những điều thầm kín nhất mà bản thân Hebi cũng chưa từng tâm sự với Eri
bao giờ. Cảm thấy phân vân lưỡng lự. Hebi cũng tự hỏi không hiểu lý do
vì sao mình lại đi giải bày nỗi lòng của mình với một kẻ đáng ghét như
hắn. Nhưng Hebi cảm thấy khó chịu là vì hắn đã đúng… Kazuma là người duy nhất biết rõ tình cảnh của Hebi nên sau cùng, cô cũng chỉ có thể tâm sự với hắn. Hebi biết điều đó và cũng rất ghét điều này.
- Đừng lo
Shimikaze. Tớ đã hứa sẽ không nói cho bất kỳ ai thì nhất định, dù có
chết, tớ cũng sẽ không mở miệng nửa lời. Cậu không cần lo lắng gì đâu!
- Thôi được, xem ra cậu còn chẳng cho mình một cơ hội khác để lựa chọn!
Hebi nhẹ nhàng ngồi xuống băng ghế đá bên cạnh băng ghế mà Kazuma đang ngồi. Làm gì thì làm nhưng nhất quyết Hebi không chịu ngồi gần hắn. Thấy được điều đó, Kazuma mở đầu bằng một câu hỏi thật dễ khiến người khác bực
mình.
- Bộ cậu sợ rằng Kinozuka sẽ ghen khi trông thấy hai chúng ta ngồi gần nhau ư?
- Kusanagi – kun, mình tôn trọng vì cậu là bác sĩ mà nhiều người trong
thị trấn đều hết mực tin tưởng. Nhưng nếu cậu có ý muốn trêu chọc mình
xin phép về đây!
- Xin lỗi, hình như tớ dùng từ không được chính
xác thì phải. Nói cho đúng là cậu ngại rằng Kinozuka sẽ lên cơn nếu
chẳng may bắt gặp cậu, một Chân Tổ, đang nói chuyện bình thường với tớ,
một nhà khoa học chứ gì!
- Nếu Kusanagi – kun đã hiểu rõ được như thế thì tốt. Đó chính xác là những gì mình đang lo sợ. Nhưng lần này
cậu cũng đoán không chính xác rồi. Bởi vì, sẽ chẳng bao giờ có chuyện,
Hiyama – kun bận tâm mình đang ở đâu, làm gì, với ai. Từ trước đã như
thế và bây giờ cũng vậy!
- Vì lúc nào trong tâm trí Kinozuka cũng chỉ có hình bóng của Hoshimiya à?
Thêm một câu nói cực kỳ đúng được cất lên khiến cho Hebi không thể phủ nhận.
Riêng Kazuma… hắn vừa ăn hết miếng bánh mỳ cuối cùng và hiện đang tìm cách mở lon nước táo ép cũng được Hebi mua cho. Coi bộ hắn đã đánh rơi lòng tự
trọng của mình từ lâu rồi.
- Nếu như không chặn phủ đầu ngay thì
trước sau gì cậu cũng sẽ nói như thế. Shimikaze, cậu có biết rằng cậu đã nói câu này rất nhiều lần rồi không? Nhiều đến nỗi tớ chẳng thể nhớ
chính xác là bao nhiêu nữa!
- Nói dối. Mình chưa từng than thở
điều này với Kusanagi – kun nhiều đến mức ấy. Là do cậu tự phóng đại lên quá tầm với so với ngưỡng bình thường mà thôi!
- Có lẽ là vậy,
hoặc cũng có thể là không… Nhưng thôi kệ, chuyện đó không quan trọng. Vì quá để tâm đến Hoshimiya mà không chú ý đến cậu sao? Nghe thật đáng
buồn và một chút tủi thân nhỉ. Nhưng dẫu cho có thể, thì suy nghĩ và cảm xúc của cậu dành cho Kinozuka vẫn không hề thay đổi. Chỉ riêng điều đó, cũng khiến tớ phải cảm phục cậu rồi Shimikaze!
- Mình không dám nhận lời cảm ơn từ một nhà khoa học đại tài đâu!
- Tớ nói thật lòng chứ không hề giả dối. Chỉ có điều… cậu chấp nhận như
vậy thật ư? Cậu chấp nhận cứ để Kinozuka và Hoshimiya cứ mãi như thế
trong khi tình cảm của cậu dành cho Kinozuka… mãnh liệt hơn bất kỳ ai!
Đan xen những ngón tay nhỏ nhắn lại với nhau, đôi mắt to tròn màu đỏ trở
nên xa xăm hơn nhiều. Mặc dù, chính vẻ phiền muộn ấy lại tô thêm sự
duyên dáng, xinh đẹp trên gương mặt cô bé mái tóc bạch kim. Nhưng thực
lòng mà nói thì Hebi… trông Hebi cứ buồn mãi như vậy, thật cũng khiến
người khác phải chạnh lòng. Và sẽ càng xót hơn khi trông thấy nụ cười
nhạt cho qua chuyện của Hebi… nụ cười như thể cô bé sẵn sàng chấp nhận
lấy sự thật đau lòng ấy.
- Phải, có lẽ như thế sẽ tốt hơn. Eri –
chan là người nhút nhát, sợ tiếp xúc với người lạ và rất mong manh dễ vỡ như một cánh hoa anh đào có thể rụng xuống khi có một cơn gió nhẹ vô
tình thổi thoáng qua. Còn Hiyama – kun thì như người bảo vệ cho cánh hoa anh đào ấy khỏi những cơn gió ấy. Eri – chan và Hiyama – kun… có lẽ,
định mệnh đã gắn kết hai người họ lại với nhau từ lúc được sinh ra cho
đến lúc lìa xa cõi đời này. Chỉ nhiêu đó thôi, mình cũng có thể hiểu
rằng sự tồn tại của Hiyama – kun là để bảo vệ cho Eri – chan và ngược
lại. Một kẻ ngoại lai như mình… theo đúng nghĩa bóng lẫn nghĩa đen… thì
không có quyền chen ngang vào bánh xe số mệnh đã được Chúa trời lựa
chọn!
- Giờ mới biết. Cậu không chỉ dễ bị tác động bởi lời của
người khác, mà lòng tin của cậu cũng thật kỳ lạ. Tớ thì lại không nghĩ
rằng do thần linh sắp đặt cho họ bên cạnh nhau. Cứ cho rằng đúng như
những gì cậu nói đi. Nhưng trên đời này không điều gì xảy ra chắc chắn
100% hết. Có thể bây giờ họ được quyết định không thể tách xa nhau. Cho
đến một lúc nào đó, Kinozuka buộc phải thôi bảo vệ Hoshimiya nữa. Đến
khi ấy, cơ hội để cậu đến với Kinozuka chẳng phải rất rộng mở ư? Sao
chưa gì lại suy nghĩ bi quan nhiều chuyện thế Shimikaze?
- Lại
cái kiểu nói chuyện ông cụ non già đời này nữa. Cậu thật sự rất biết
cách tạo thêm cho mình kẻ thù đó Kusanagi – kun. Mình là người sẽ sống
lâu hơn cậu nên làm ơn biết kính trọng người hơn tuổi thêm một chút đi!
- Phải nhỉ, Shimikaze sẽ sống với tuổi thọ kéo dài hơn tớ. Theo lý thì tớ phải kính trọng cậu, hay phải gọi Shimikaze bằng cụ mới đúng. Xin lỗi
nhé!
Lời xin lỗi gì mà xổ toẹt, chẳng thật lòng tí nào. Mà dù nó có thật lòng đi nữa thì cũng không lấy được thiện cảm của Hebi.
- Nhưng tớ lại thấy, Hoshimiya không cần đến sự quan tâm bảo bọc của
Kinozuka hay Shimikaze. Nếu là tớ, thì tớ sẽ để cho cậu ấy làm điều mình muốn, và chỉ theo sau hỗ trợ nếu chẳng may cậu ấy gặp khó khăn. Con
người hay Chân Tổ cũng như nhau cả thôi. Đến một lúc nào đó cũng sẽ phải trưởng thành, không thể cứ nhận sự bảo bọc mãi được. Cậu không thấy
rằng mình nên để cho Hoshimiya tự quyết định điều mình theo đuổi sao?
- Nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm. Chỉ có điều…
` - Chính vì cậu cứ như thế nên cứ bị mắc kẹt giữa tam giác này đó chứ.
Quan tâm đến người khác cũng tốt thôi. Nhưng cậu cũng cần lắng nghe xem
con tim mình đang muốn nói lên điều gì. Shimikaze… cậu nên nghĩ cho bản
thân mình nhiều hơn một chút. Ích kỷ hơn một chút, không ai trách cậu
đâu!
Lời hắn nói thật khó tin. Nhưng cũng không thể không đáng
tin hơn. Chỉ một lời nói từ người mà Hebi cho rằng thật lắm phiền phức,
rắc rối, khiến cho Hebi phải suy nghĩ.
- Ích kỷ hơn ư? Suy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn ư? Chuyện đó… liệu có được không?
- Là con người thì ai chẳng muốn có nhu cầu được hạnh phúc, được yêu
thương. Tớ… không rành về những chuyện liên quan đến tình cảm. Không…
nói đúng hơn là chẳng biết gì mới phải. Nhưng tớ hiểu, nếu chỉ vì người
khác mà đánh đổi đi cả hạnh phúc của chính mình thì điều đó cũng không
phải là thứ tớ theo đuổi. Cậu luôn nói rằng Hoshimiya và Kinozuka sinh
ra là dành cho nhau. Cậu cứ nói rằng mình không có quyền chen ngang vào
sợi dây liên kết giữa họ. Đó là những điều thật lòng hay… là vì cậu chỉ
đang tự tạo ra một cái cớ để ép bản thân mình phải tránh xa khỏi cái mối quan hệ này? Để tớ nhấn mạnh lại một điều nhé. Shimikaze, cậu yêu
Kinozuka. Cậu nhìn cậu ấy như một người con gái đối với một người con
trai. Cậu yêu Kinozuka nhưng cuối cùng, cậu không dám tiến tới vì nghĩ
rằng người mà Kinozuka cần bên cạnh chính là Hoshimiya. Chính vì vậy,
cậu luôn tự nhủ với lòng: mình không bao giờ có thể đến bên Kinozuka. Có đúng không nhỉ?
Hắn thật đáng ghét. Quả nhiên, dù thế nào đi
chăng nữa thì hắn cũng là kẻ đáng ghét nhất trong tất cả những kẻ đáng
ghét trên thế giới này. Kẻ thù của toàn bộ phụ nữ. Hebi ghét hắn… ghét
vì hắn nói đúng… ghét vì hắn nói chính xác nỗi lòng trong Hebi từng chút từng chút một. Hebi ghét hắn vì lời phán xét cuối cùng ấy, mà cô không
thể hùng biện lại bằng lời. Khả năng lý giải của một nhà khoa học… thật
đáng sợ.
- Sai rồi. Tuy tớ là một nhà khoa học nhưng khả năng
giao tiếp của tớ chỉ xếp ở mức dưới cả trung bình. Tớ không có được như
Kozue, ăn nói mạch lạc dõng dạc trước công chúng trong giờ giảng dạy về
nguyên lý dòng điện xoay chiều trong môi trường chân không!
- Làm ơn đừng có đọc suy nghĩ của mình được không? Những lời cậu nói đã đủ khiến mình muốn nổi điên lên rồi đây này!
…………
- Yêu Kinozuka không phải lỗi của cậu, Shimikaze. Tớ chưa từng yêu ai
nhưng theo như những gì Onee – chan từng nói với tớ. Chỉ có những người
không thành thật với chính cảm xúc của bản thân mình mới là người có
lỗi. Tốt hơn hết, cậu nên thành thật với chính mình hơn, Shimikaze!
Hắn chỉ đang bốc phét thôi. Chính hắn còn tự thừa nhận rằng mình không có
kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, tình cảm. Hắn cũng nói hắn không
giỏi trong khoản giao tiếp hay đối nhân xử thế. Ấy vậy mà từ đầu đến
giờ, hắn dạy đời cho một người gặp vấn đề về tình cảm cứ như đúng rồi.
Hắn cũng không phải kẻ biết cách nói dối. Thế thì tại sao… lời nói của
hắn đầy sức thuyết phục mà Hebi không thể bàn cãi.
Đủ rồi, Hebi
không muốn nghe thêm nữa. Vì càng nghe, niềm tin trong Hebi sẽ bị lung
lay và vỡ nát từ khi nào mình cũng không biết. Hebi quyết định chấm dứt
cuộc trò chuyện vô nghĩa này bằng cách đứng lên và quay lưng về phía
hắn.
- Thôi đủ rồi. Nói thì bao giờ cũng dễ hơn. Kusanagi – kun
chưa bao giờ đặt bản thân vào vị trí của mình nên sẽ chẳng thể nào hiểu
được. Đôi lúc, không phải cứ ích kỷ, hay nghĩ cho bản thân là được. Có
thể điều đó là đúng đi chăng nữa thì mình cũng không muốn phản bội Eri – chan. Mình không thể… đẩy Eri – chan rời xa Hiyama – kun được. Eri –
chan… cần có Hiyama – kun bên cạnh…
- Để làm gì? Cậu mong muốn
Kinozuka túc trực 24 trên 24 bên Hoshimiya với mục đích gì? Để Hoshimiya được an toàn mãi mãi ư? Cách đó thì tốt đấy nhưng rồi vô tình cậu cũng
khiến cho tương lai của hai người họ trở nên rối rắm. Có thể, với cậu,
việc hai người họ ở bên nhau là để Kinozuka bảo vệ cho Hoshimiya. Nhưng
với con mắt từ một kẻ ngoài cuộc, tớ lại thấy, cậu đang cố tình gán ghép hai người họ trở thành một đôi trong khi tự biến mình thành một kẻ
ngoài cuộc đáng thương. Có khi, chính vì những gì cậu đang nghĩ, mới
khiến cho cậu và Kinozuka không thể đến được với nhau. Shimikaze, tớ
biết trong bốn người các cậu, Hoshimiya trong sáng ngây thơ lạc quan yêu đời. Kinozuka… tuy có chút gắt gỏng và khủng bố, nhưng cậu ấy cũng
không hẳn là người xấu. Kobayashi… tớ ít khi tiếp xúc với Kobayashi nên
không biết nhiều về cậu ta. Và cậu, Shimikaze, cậu là người điềm tĩnh,
biết suy nghĩ trước mọi tình huống. Tớ không cần cậu phải tin tớ, lời
nói của một nhà khoa học. Tớ chỉ mong, Shimikaze có thể suy nghĩ và thả
tự do cho bản thân mình một chút. Cậu có thể hy sinh vì mọi người trong
mọi chuyện. Nhưng chỉ riêng về tình cảm, thì đừng nhún nhường giao cho
bất kỳ ai. Đó là những gì tớ đã được Onee – chan chỉ dạy nên chắc chắn
là chính xác… Tớ luôn ở đây, sẵn sàng lắng nghe vấn đề của cậu. Tớ có
thể trở thành loài sên biển để nghe cậu tâm sự. Dù cậu có ghét tớ thế
nào đi nữa thì cũng đừng ngại đến tìm tớ mỗi khi cậu buồn nhé!
Kazuma là một con người kỳ lạ… Kỳ lạ nhất trong tất cả những kẻ kỳ lạ. Sẽ
chẳng có một ai nói rằng mình không đáng tin rồi kêu người khác đến tâm
sự với mình khi có chuyện buồn. Chẳng một ai như cậu ấy hết. Nhưng… chí
ít thì Hebi có thể xem hắn như một con sên biển để tâm sự mỗi khi gặp
phải vấn đề gì đó. Tuy có hơi trơ trẽn đôi chút nhưng Hebi… hoàn toàn có thể tin hắn về điều này.