Trong cơn mê man vô tận khi xung quanh chỉ có duy nhất một màu đen như
mực. Mọi thứ thật sự tối đen đến độ còn chẳng nhận biết được điều gì.
Nói cho chính xác hơn, Kazuma chỉ biết lặng lẽ bước đi như một bóng ma
trong thế giới nội tâm của chính bản thân mà không tìm được lối ra hay
một phương hướng cụ thể. Kazuma muốn đi đâu? Chắc chắn là nơi thoát khỏi cái bóng tối thâm tâm này. Nhưng biết tìm đường ra ở đâu khi chẳng có
bất kỳ dấu hiệu nào. Không có la bàn định vị. Mà nếu có thì cũng chẳng
có xung điện từ trường để đánh ký hiệu các hướng Đông Tây Nam Bắc, la
bàn không thể hoạt động được nếu thiếu lực trường. Cũng không có một
ngôi sao nào cả. Người xưa vẫn thường hay xác định vị trí nhờ vào các
chòm sao nhưng ở đây chẳng có nổi một ngôi sao nào hết. Không có một tia sáng nào cả… Chẳng lẽ, cuộc sống còn lại của Kazuma là kẹt lại trong
thế giới nội tâm này đến hết phần đời còn lại chăng?
Nhắc lại một lần nữa, Kazuma cứ bước đi như một hồn ma. Đi về nơi đâu thì chính bản thân cậu ấy còn không rõ.
- Mình đang ở đâu thế này? Hoàng tuyền Yomi à? Cũng có thể lắm chứ… Mình
chẳng thể trông thấy được bất cứ thứ gì ngoài một màu đen và đen. Nếu
như đây là một thế giới khác thì chỉ có thể là Hoàng tuyền thôi. Chẳng
trách được nếu như mình đã chết. Bị đánh một nhát ngay đầu kiểu đó, đến
cả gấu cũng phải chết nữa là!
Kazuma đã dừng lại. Dường như
cậu ấy đã quyết định bỏ cuộc và chấp nhận rằng mình thật sự đã chết. Dù
biết rằng có thật vội vàng khi mọi thứ diễn ra quá bất ngờ đến bản thân
cậu ta còn theo không kịp nhưng nào còn cách nào khác. Chính bản thân
Kazuma đã lựa chọn tự khiến bản thân mình bị tổn thương để bảo vệ Eri,
và đánh đổi bằng cà mạng sống của mình. Cậu ta không hề hối hận… thật
lòng là không hề mang một chút oán niệm nào với Eri, cũng như không hề
hối hận trước quyết định của mình khi đó. Nếu như thời gian có quay
ngược trở lại để cho Kazuma thêm một cơ hội, thì Kazuma… cũng sẽ lặp lại hành động ấy lần nữa. Chính vì đã mãn nguyện với những điều đó, nên
linh hồn Kazuma mới vừa ngồi xuống, vừa ngước cổ lên cao đi đôi cùng
tiếng thở phào.
- Hà hà, nếu đã biết thế này thì mình đã ráng
chơi cho hết đống game mua trên mạng rồi. Cũng quên chưa dặn Onee – chan nhớ cho lũ động vật trong phòng khám ăn mỗi ngày. Đáng lý ra, mình nên
viết di chúc sẵn như người khác mới phải. Chết rồi mới thấy… còn vài thứ mình làm chưa xong… uổng quá đi!
Kể cả khi đã chết rồi mà
hắn vẫn nghĩ đến những chuyện vớ vẩn gì đâu. Tại sao lại cho linh hồn
hắn tồn tại ý thức làm gì để rồi cái bản tính ông cụ non đáng ghét đó
chẳng thể biến mất. Nhưng dù nói gì đi nữa… sự thật rằng Kazuma đã chết
liệu có phải…
Kazuma còn suy nghĩ miên man đến nhiều vấn đề lắm.
Kazuma vẫn còn luyến tiếc nhiều điều trước khi đường sinh mệnh của mình
bị cắt đứt. Hắn vẫn mong nếu thượng đế thật sự tồn tại và quyết định sự
sống chết thì xin hãy cho hắn thêm một cơ hội nữa để tiếp tục những điều mình đang dang dở giữa chừng… Hắn đang suy nghĩ đến những điều đại loại như thế thì bỗng dưng… một thứ ánh sáng tráng chợt chớm nở và le lói
ngay phía trước.
Thứ ánh sáng đó chói đến nỗi Kazuma phải đưa tay che dần đi vì không thể chịu đựng được độ hắt của nó. Hắn còn chưa lý
giải được vì sao lại xuất hiện ánh sáng ấy thì phần nào Kazuma trông
thấy một cái bóng ngay trong vầng sáng chói lòa đó… Một cái bóng người…
không… làm gì có người nào lại vừa thấp lại vừa đứng bằng bốn chân thế
kia. Còn có cái đuôi ngoe ngẩy thì đích thị là một loài động vật rồi.
Nhiều lần trước đây, Kazuma có ngồi ở phòng khách, cùng Ayame xem một vài bộ
Anime viễn tưởng có nói về linh hồn người sau khi chết sẽ bị kẹt ở ranh
giới giữa sự sống và cái chết. Nó cũng có một phông nền đen trơ trụi
giống hiện nay và thứ ánh sáng tạm gọi là “hào quang từ thiên đường”. Sẽ có một cô gái trẻ đóng vai thiên sứ hay tương tự thế xuất hiện và thông báo rằng chủ thể của linh hồn đó đã chết ở thế giới thật, đồng thời
cũng đưa ra phán xét từ đấng Chúa trời xem liệu linh hồn ấy sẽ được đầu
thai hay xuống địa ngục dựa vào những công đức người đó làm được khi còn sống.
Nếu như đây cũng giống như cái Anime đó thì thiên sứ nhận trách nhiệm đưa quyết định của thiên Chúa cho kiếp sống của mình là một con thú bốn chân. Kazuma bắt đầu suy nghĩ, phải chăng trước đây, mình
đã ăn ở thất đức với động vật hay sao mà để giờ, sau khi chết thì cũng
chỉ là một con vật ra tiếp mình. Đến người cũng còn ghét nên chỉ có động vật ra tiếp đón… Hắn vẫn còn suy nghĩ tào lao được.
………
Khi vầng ánh sáng phía sau con vật đó từ từ nhạt dần thì Kazuma mới có thể
nhìn được rõ hơn. Kazuma không tỏ ra ngạc nhiên, không tỏ ra sợ hãi,
nhưng cũng có chút ngỡ ngàng khi trông thấy con vật tiếp đón mình đích
thị là một con sói… Là Sói thật đấy… một loài chó rừng hoang dã sống
theo bầy đàn, tính cách hung bạo, chuyên săn những loài động vật nhỏ hơn như thỏ, hươu, gà hay nhiều con vật khác. Một con chó sói lớn… Mới lúc
nãy đứng từ xa thì trông nó thật nhỏ. Lúc nó đến gần Kazuma thì nó thật
sự là một con sói lớn gấp đôi hay thậm chí là gấp ba lần so với tấm thân ruồi muỗi của Kazuma. Một con sói to lớn với bộ lông màu trắng bạc như
mặt trăng và toát ra một luồng hơi lạnh kỳ lạ. Cả đời làm người, Kazuma
chưa từng lần nào thấy một con sói lớn đến thế. Con lớn nhất tính từ đó
đến nay là loài sói Alaska sống tại xứ Alaska nặng 90 kg Kazuma đã từng
gặp trong chuyến đi Alaska theo lời mời của tổ chức bảo vệ động vật
hoang dã ở xứ đó. Con sói ngày hôm đó nếu đem đi so sánh thì chỉ đáng
xách dép cho con đang đứng ngay trước mặt Kazuma lúc này đây.
-
Ôi trời, vậy là chắc chắn ở kiếp trước mình đã hành xử rất tồi tệ với
loài sói, cho nên bây giờ ông trời mới gửi thần Sói đến đây xơi tái,
không cho mình đầu thai đây… Đành vậy, không có lửa thì làm sao có khói. Tôi chuẩn bị rồi đây, làm một miếng thật ngon vào đi. Nhưng nếu được
thì xin thần Sói nuốt chửng chứ đừng nhai để cho tôi đỡ đau đớn hơn!
Hắn còn có thể phỡn được như thế, chứng tỏ hắn chẳng sợ thần linh chút nào… câu này sao nghe quen quen…
Con sói lớn… thật sự là đưa mõm ngửi ngửi khắp cơ thể Kazuma. Nhưng nó
không tấn công, không tỏ ra vẻ thù địch hay nhe răng nanh rồi cắn hắn
một phát. Dường như, con sói còn không hề có ý định tấn công Kazuma. Nó
chỉ khịt khịt đôi chút rồi quay lưng bỏ đi chẳng nói một lời… À quên, nó là động vật thì làm sao biết nói được.
- Này này, ngài không ăn thịt tôi sao. Thịt tôi trông vậy thôi chứ ngon lắm đấy. Thử một miếng đi!
Con sói còn không thèm đếm xỉa gì đến tên dở người như hắn. Chắc lẽ nó cũng biết nếu ăn thịt hắn thì mình cũng sẽ trở nên dở hơi như thế nên tha
cho đỡ rách việc.
Thật sự con sói vẫn tiếp tục bước đi. Nó chủ ý
muốn Kazuma đi theo nó mà. Bởi vì chỉ cần Kazuma dừng lại thì nó cũng sẽ dừng lại và ngoái cổ 180 độ để nhìn Kazuma. Khi Kazuma bước đi thì nó
lại tiếp tục đi. Thật sự, nó có chủ ý để Kazuma theo nó, đi sâu hơn vào
vầng ánh sáng chói lòa phía sau.
Con sói dừng lại. Ngụ ý của nó
muốn nói rằng nó đã hết trách nhiệm dẫn dắt, phần còn lại, Kazuma phải
tự mình bước vào vầng sáng đó. Hắn… nửa nghi nửa tin, nhưng một con sói
thì lừa mình để làm gì? Nếu nó ghét thì đã dùng răng “ngoặm” mình một
phát. Nó tha là vì mình không đáng phải bị trừng phạt. Và nó muốn mình
bước vào nơi sáng chan hòa đó. Phải chăng… đây chính là lối ra trong cái thế giới nội tâm này mà Kazuma vẫn đang tìm kiếm.
- Ngài Sói.
Nếu được thì xin hãy trả lời tôi… Phải chăng, số tôi vẫn chưa thể chết?
Tôi vẫn phải sống để thay đổi điều gì đó chăng?
Con sói vừa mới
há miệng ngáp đấy. Không biết nó có hiểu Kazuma nói gì không nhưng chắc
chắn là nó vừa mới ngáp. Mà cũng lạ lùng rằng chỉ mới thế, hắn lại hiểu.
- Hm, ra vậy ra vậy… ngài muốn tôi tiếp tục sống để chơi thêm nhiều game
chứ gì. Nếu thế thì đành phải tạm biệt nơi này một thời gian vậy. Cảm ơn ngài đã đưa tôi đến tận đây. Tôi xin hứa sau khi trở lại, sẽ kiến nghị
hiệp hội bảo vệ động vật thế giới đưa tất cả toàn bộ loài sói trên thế
giới vào sách đỏ để ra sức bảo vệ và nhân giống. Tôi sẽ cúng kiếng thức
ăn không có bê đê bê điếc gì làm phiền loài sói sống ở Nhật Bản. Rồi
cũng sẽ nuôi thêm sói trong nhà để tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến ngài!
Hắn dám giỡn mặt với một vị thần. Có lẽ đến thần thánh cũng phải chịu thua tên đầu đất này toàn phần.
Hắn không còn ngần ngại gì mà bước vào ánh sáng ấy, nơi có thể đưa Kazuma trở về với thế giới của chính bản thân mình.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Trở về với thế giới thực tại… nhưng liệu có thật là đã trở về với thế giới
thực tại hay không thì chẳng rõ. Muốn biết thì phải mở được mắt ra đã
rồi hẵng tính. Nhưng đừng nói đến việc nhìn xung quanh, ngay cả việc mở
mắt thôi cũng thấy khó khăn đến nhường nào.
Ai da. Đôi mắt… đôi
mắt cứ nặng trĩu như bao nhiêu máu đều dồn hết vào mắt. Cố gắng cố gắng
khi sức lực còn chẳng có, Kazuma cũng cố mở ti hí được nhưng chỉ đủ thấy lờ mờ không rõ ràng cho lắm…
- Thiệt đấy hả… đó là tất cả những gì con muốn nhờ sao?
Hình như đang có ba người đang đứng ngay trong căn phòng bệnh của mình thì
phải. Kazuma không thể nhìn rõ vì tối tắt đèn hết trơn, cũng chẳng thể
nghe được gì ngoài âm thanh ù ù vo vo như tiếng cánh ruồi bay vất vơ
quanh đầu.
- Thật là vậy mà. Thế nên con xin Papa và Mama… xin hai người hãy rủ lòng thương lần này đi ạ. Con sẽ biết ơn lắm lắm!
- Papa không muốn nghe đến cái lời biết ơn từ một đứa như con đâu. Ai mà
chẳng biết con là đứa cực kỳ siêu phiền phức nhất trong tất cả những đứa trẻ hả?
- U u, tại sao Papa cứ thích nhiếc con thế nhỉ? Dù gì thì con cũng là con của Papa và Mama mà!
Nghe gì chẳng rõ, thật khó chịu. Kazuma chẳng biết làm gì ngoài việc cứ nằm
yên bất động nghe mà chẳng chữ nào vào được chữ nào. Nhưng cái chính là
bên đó nói chuyện gì sao ồn ào quá, khiến Kazuma muốn ngủ thêm cũng
không được.
- Suỵt, hai bố con giữ yên lặng một chút nào. Đừng có cãi nhau mà khiến cậu nhóc tỉnh dậy chứ. Người bệnh thì cần được ưu
tiên nghỉ ngơi kia mà!
Tạ ơn trời nhờ có người đó lên tiếng mà hai bên mới chịu giữ yên lặng cho Kazuma.
- Mà thật đó hả? Đó là tất cả những gì con muốn nói sao? Tự dưng nghe tin con gọi rằng “ Có việc vô cùng quan trọng liên quan đến sự sống còn của con” nên Papa và Mama mới tức tốc bỏ hết cả công việc cũng như lịch
trình thời khóa biểu, phi thẳng từ Hokkaido chạy ngược về đây. Rút cuộc
thì liên quan gì đến sự sống còn của con? Ngoài việc con muốn nhờ Papa
lẫn Mama làm sao đó để cho thằng nhóc này tỉnh lại. Quả nhiên chẳng thể
nào tin được cái miệng của con nữa. Đừng có quá đáng nhé. Papa và Mama
còn nhiều việc để làm lắm, không có thời gian đứng đây mà đùa với con
đâu, Tsubame!
- Ứ ư, con nào có dám đùa với Papa và Mama đâu chứ. Sự việc thật sự nghiêm trọng đến độ con không biết phải làm gì nên mới
gọi điện cầu cứu hai người. Con cũng có cả đống việc đang đợi kia kìa,
vừa It. Harm Sokyuran, vừa Light Late Night II, chạy đến chạy lui không
có thời gian để thở luôn ý… Papa, Papa nghĩ cách nào đó giúp Kazuma –
kun đi. Dù sao thì Kazuma – kun cũng là con của con, là cháu của Papa
kia mà. Papa nỡ lòng nào bỏ mặc một đứa trẻ tội nghiệp đáng yêu thế này
không biết sống chết ra sao ư?
- Hô hồ, xem ai đang nói này. Một
đứa bảo lấy chồng thì cứ nằng nặc không chịu. Con ở đâu ra mà lắm thế?
Đưa cho Papa bất cứ thứ gì chứng minh rằng thằng nhóc này mang dòng máu
của nhà Minamiya thì Papa sẽ công nhận nó là cháu trai mình… Mà dẹp ngay cái việc than thở đi nhé. Papa còn chưa hỏi con cái chuyện con tự ý
biến It. Harm Sokyuran trở thành cái lò luyện nhà khoa học đấy. Chikai
kể lại cho Papa và Mama hết rồi. Giờ thì con giải thích thế nào đây?
- Ui da, sao Papa cứ hay dùng tay chặt vào trán con thế? Chiêu này trong
game Pokemon mà Kazuma thường chơi gọi là Brick Break đó. Đánh vào đầu
con nhiều quá, lỡ con học ngu thì ai chịu trách nhiệm đây?
- Vậy
thì đưa đầu đây để Papa dùng Brick Break vài lần nữa xem nó có “ It’s
super effective” không nhé. Đừng có tưởng ông già này chỉ biết ngồi bàn
giấy sáng lên giảng đường nên không cập nhật thêm thú vui của lũ trẻ
nghé thời nay. Nếu mà đánh thêm vài lần khiến con trở nên ngu muội hơn
thì cũng đáng. Thông minh quá rồi làm giặc à? Ra đây cho Papa đánh thêm
mấy cái coi!
- Hu hu, Mama Mama, Papa đánh con kìa. Từ trước đến nay, Papa có bao giờ đánh con đâu. Vậy mà bây giờ… Papa đáng sợ quá!
- Này, đừng có mà nhõng nhẽo bám sau lưng Mama, ra đây cho Papa nói
chuyện… Thiệt tình, hồi xưa còn là Tsubame nhút nhát thì ngoan hiền biết bao nhiêu. Kể từ cái ngày nhặt được cái thanh Tachi ngớ ngẩn đó ngoài
biển thì quậy phá ương bướng đến bấy nhiêu. Thế mà không hiểu làm thế
nào mình có thể sống chung với con bé suốt từ đó đến nay!
- Blè
blè, đây không phải thanh Tachi ngớ ngẩn, đây là Mikazuki Munechika,
chiến hữu đắc lực của con… Mama, Papa xấu tính quá… Mama giúp con cứu
Kazuma – kun lần này đi!
Rồi Kazuma hình như thoáng trông thấy
một ai đó đang bước đến gần giường bệnh của mình. Người đó đang nhìn
mình… chắc chắn là như thế. Nhưng thật bực mình khi không gian xung
quanh quá tối, đến nỗi mình chẳng thể nào nhìn rõ được mặt người đó. Chỉ là… với mái tóc dài đó, với mùi hương khó quên phảng phất từ mái tóc…
với nụ cười duyên dáng cùng giọng nói dịu ngọt, hay thậm chí là lòng bàn tay ấm áp khi người đó nhẹ nhàng đặt lên trán mình… Chắc chắn người đó
là phụ nữ.
- Tình hình cũng không đến mức nghiêm trọng như con lo lắng đâu Tsubame. Mama cảm nhận được rằng thần linh đang bảo vệ lấy cậu ấy nên mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng mà Tsubame, chẳng phải, với quyền
năng của con, nếu muốn, con cũng có thể cứu lấy cậu nhóc này sao? Con
hoàn toàn có thể làm được mà, đâu cần đến Papa và Mama đâu!
- Hm… Đúng là thế thật nhưng con không thể!
- Tại sao lại không thể?
- Vì con không thích. Đơn giản thế thôi!
- Hô hồ, vậy thì đây cũng đơn giản trả lời rằng không thích cứu lấy thằng nhóc này đấy. Làm gì được nhau nào?
- Tại sao Papa cứ phải gây chiến với con mới được? Con là con gái của Papa kia mà. Papa... Baka Kitsune!
- Mama hỏi thật Tsubame, tại sao con lại không thể dùng quyền năng của
mình cứu lấy cậu nhóc như đã từng đối với Chikai? Mama hiểu một phần vì
con vẫn còn canh cánh trong lòng về lần đó, nhưng chẳng phải Chikai đã
nói rằng không để tâm rồi ư? Chính Chikai còn khuyến khích con nên làm
chuyện đấy để cứu lấy cậu nhóc có phải không? Hay là… con đã nhìn thấy
được điều gì đó qua đôi mắt của con?
Sột sột… đó chắc chắn là âm thanh gãi đầu. Rồi đi theo ngay sau đó là tiếng thở dài.
- Con chịu thua rồi. Thật sự Papa và Mama lúc nào cũng trên cơ con hết.
Xem ra không nói thì không được… Đúng là con không muốn đi vào vết xe đổ trong quá khứ thêm lần nào nữa. Nhưng điều cốt yếu hơn bao giờ hết
chính là đường định mệnh mà con đã nhìn thấy!
- Định mệnh con đã nhìn thấy?
- Vâng, chính là đường mệnh của Kazuma – kun. “ Xà Nhãn” đã cho con thấy
lối đi mà Kazuma sẽ phải bước theo hoàn toàn không phải là điều mà con
dự định sẽ làm. Hay nói đúng hơn, đó không phải là cách để cứu lấy
Kazuma. Kazuma – kun… có trọng trách khác cao cả hơn là sống một cuộc
sống giống như con hay Chikai. Chính vì thế, con không thể biến Kazuma – kun trở thành người như mình được. Vậy nên, con cầu xin Papa và Mama
một lần nữa… xin hãy cứu lấy đứa trẻ này. Tương lai của con người và
Chân Tổ, đều phụ thuộc vào Kazuma – kun hết!
Phải chăng đây là
một sự lựa chọn khó khăn cho cả người nhờ vả và người được nhờ cậy.
Nhưng lời qua tiếng lại một hồi thì cũng đành vì nó liên quan đến số
mạng hay định mệnh.
- Thôi được rồi. Chỉ lần này thôi. Papa và Mama sẽ cứu lấy thằng nhóc này. Đừng có mà ngồi đó mà tru tréo nữa!
- Hah, thật ư! Con cảm ơn Papa, Mama. Quả nhiên, sau cùng, con yêu Papa và Mama nhiều nhất thành tinh này!
- Dừng lại đi. Nghe chẳng có tí cảm động nào hết!
Lúc nãy là một người phụ nữ không nhìn rõ được mặt chạm lên trán. Bây giờ
thì cũng lại có thêm một bàn tay khác chạm vào nhưng nó có vẻ cứng hơn,
thô hơn và đầy nét chai sạn hơn. Lòng bàn tay cũng rộng hơn bình thường. Chứng tỏ, đây là tay của một người đàn ông ở độ tuổi trung niên. Gương
mặt người đàn ông đó trông ra sao, Kazuma cũng không thể thấy được… đây
là điều hiển nhiên rồi. Nhưng khi người đàn ông đó chạm vào mình, Kazuma như đang cảm nhận được một nguồn năng lượng kỳ lạ bao trùm lấy cơ thể.
- Nhưng để Papa nói cho con biết rõ điều này Tsubame. Dù thế nào đi chăng nữa thì đây cũng không phải sàn diễn của chúng ta. Con có thể xuất
hiện, làm những điều mình thích nhưng phải luôn nhớ rằng chúng ta không
phải là nhân vật chính trên sân khấu lần này. Sử thi của chúng ta đã kết thúc từ lâu và bây giờ thì đến phiên tụi nhỏ tự đọc thoại lấy câu
chuyện của riêng mình. Con đừng chen chân quá nhiều vào vấn đề của tụi
nó. Phải tự thân giải quyết mọi vấn đề, thì câu chuyện của chúng mới có
thể kết thúc. Hiểu không Tsubame!
- Vâng vâng, con hiểu rồi mà.
Papa nói nhiều quá. Giữ hơi để về giảng dạy ở viện nghiên cứu ấy. Còn
bây giờ, Papa và Mama mau cứu Kazuma – kun đi!
Thở dài vì hết nói nổi với đứa con gái ngỗ nghịch ngang bướng. Nhưng đã lỡ hứa rồi thì
phận làm người lớn không thể nuốt lời. Hơn nữa, nếu nói về tỷ số lực
lượng thì phải nói là hai hơn một.
- Thôi mà anh. Cứu lấy đứa trẻ xem như để lại tiếng thơm cho thế hệ sau được nhờ. Hơn nữa, anh không
thấy đứa trẻ này rất đáng yêu sao? Nhìn nó có nét gì giống anh hồi nhỏ
lắm chứ!
- Đúng đúng, Kazuma – kun dễ thương đáng yêu lắm… Thằng
bé đảm bảo còn đáng yêu hơn Papa hồi xưa gấp mấy nghìn lần. Để thằng bé
chết là một sự nuối tiếc cực kỳ to lớn đối với một góa phụ như con đây
này!
- Oi, con nhờ cậy người ta mà lại cứ xúc xiểm thế đó hả? Con có lấy chồng đếch đâu mà cứ làm như mình vừa mất chồng, làm mẹ nuôi con tự lực. Còn em nữa, chiều con nó vừa vừa thôi. Chính vì chiều con nhiều quá nên đâm ra nó mới trở nên nham nhở như thế này đây… Bây giờ yêu cầu hai mẹ con im lặng, không nói nữa để Papa làm việc… Tự nhiên vác cái
của nợ này chui từ đâu ra chẳng hiểu. Nhưng chắc chắn không bao giờ có
chuyện chấp nhận một thằng nhóc không rõ tung tích làm đứa cháu thừa kế
nhà Minamiya… Mi nên cảm thấy biết ơn vì được ta cứu sống đấy!
Những gì xảy ra tiếp theo là Kazuma cảm thấy có một luồng hơi ấm áp… phải gọi là một một luồng sinh khí thì mới chính xác. Kazuma cảm thấy ấm áp vô
cùng, cảm thấy như mình đang được Thái Dương bao bọc. Đôi lúc, lại có
chút dịu dàng không kém phần mạnh mẽ, giống như mình đang được Đại Dương che chở. Tình cha ấm áp như vầng Thái Dương và lòng mẹ ấm áp như biển
thái bình dạt dào à… Kazuma thật sự cảm nhận được những lời chúc phúc
rồi dần dần chìm vào giấc ngủ sâu nhất như không còn chút vướng bận lo
toan nào.
…………
- Vừa ý con rồi nhé. Papa và Mama đã truyền linh lực cho cậu ta. Nhưng còn thích nghi được với linh lực của thần
hay không, thì còn tùy thuộc vào bản thân thằng nhóc. Giờ thì… Papa và
Mama phải ra sân bay để đi Hokkaido đây. Ở lại tự lo mấy khúc râu ria
phía sau đi nhé!- Eh… Papa và Mama phải đi ngay luôn ạ? Không thể nán
lại thêm một chút sao? Dù gì cũng đã về Kyuushi rồi, sao hai người không về thăm nhà một chút!
- Về thăm nhà… Hm, chẳng biết bây giờ về
thì cái đó có còn gọi là nhà không. Ai mà biết con ăn ở bầy bừa thế nào. Ngộ nhỡ về đấy không được nghỉ ngơi mà phải còng lưng ra dọn dẹp thì
khốn nạn!
- Hứ hứ, Papa quá đáng nhé. Con trông thế nhưng dọn dẹp việc nhà giỏi lắm. Con là hiệu trưởng của một ngôi trường nổi tiếng nên phải làm gương cho mấy đứa học trò. Phải tự giác tự thân chứ. Ngày nào
con cũng quét dọn sạch sẽ lắm nên Papa đừng có “xoắn” con nữa!
-
Con gái con đứa. Sinh nó ra, nuôi nó đến chừng này để rồi bây giờ cứ nói một câu thì nó bật lại một câu. Sao tự dưng lại thấy nhớ Tsubame thời
còn nhút nhát thế này không biết. Hồi xưa nó đáng yêu thế cơ mà!
- Blè blè, con bây giờ vẫn đáng yêu nhé… chỉ là Papa không nhìn ra được điều đó mà thôi!
Hai người đó lại cãi nhau tiếp. Và người thứ ba lại phải ra can.
- Thôi thôi cả hai bố con. Cứ một chút lại gây chuyện với nhau. Tsubame – chan nói đúng đấy. Hiếm khi chúng ta quay trở lại Kyuushi thế này. Cũng nên về thăm nhà một chút. Em… dù sao cũng muốn được ngắm nhìn lại vịnh
Kyuushi như muốn hồi tưởng lại những ký ức đẹp đẽ còn tồn đọng lại nơi
vịnh biển. Đâu có gấp gáp gì đâu phải không, anh yêu!
- Phải phải, Mama nói chí phải!
Lại trên cơ hai đấu một thì làm sao mà thắng được. Người đàn ông đó đành
chấp nhận dù trong thâm tâm thấy chuyện này rắc rối khối thứ.
-
Hây dà… thôi được. Chỉ nán lại một chút thì cũng không thành vấn đề.
Nhưng anh nói trước, nếu về đến nhà mà thấy bừa bộn do cái con “dở hơi”
này bầy ra thì em tự mà dọn lấy. Anh không có đụng tay vào đâu!
- Jeezz, con giữ nhà cửa sạch sẽ quanh năm, nên Papa không cần phải đụng tay vào mà dọn dẹp. Papa đừng có đá xoáy con nữa!
………
- À đúng rồi, suýt nữa thì quên. Có thứ này Papa và Mama cần phải giao lại cho con!
- Cho con ạ. Phải chăng là quà từ Hokkaido? Là bánh bao phải không? Con thích ăn bánh bao lắm!
- Con thì cái gì mà chẳng ăn được. Đây này!
Người phụ nữ trưởng thành kia đưa cho hiệu trưởng Tsubame một thứ gì đó khá
dài, được bọc kỹ càng trong lớp vải màu vàng, có thắt dây ở hai phần đầu và cuối. Nó có thể là cái gì được nhỉ. Nhìn chiều dài như vậy, chắc
chắn không phải bánh bao Hokkaido. Tsubame còn đang băn khoăn không biết đó là gì cho đến khi chạm tay thử vào nó thì không khỏi tròn mắt đầy
kinh ngạc. Nhưng từ từ, nét ngạc nhiên đó như dần chuyển thành nét thích thú đắc chí qua nụ cười chẳng giống ai.
- Thì ra là thế. Vậy là
Papa và Mama… đã phải đương đầu với thế lực tà ma và chiến thắng được
chúng. Quả nhiên, không thể trông mong gì hơn ở một Chiến Thần bất khả
chiến bại của đất nước mặt trời mọc!
- Đang nhiếc ai đó hả. Lấy
cái thứ này, dễ như trở bàn tay chứ có khó khăn gì. Nhưng tại sao con
lại muốn thu thập hết tất cả chúng? Con muốn làm gì khi đã có hết chúng
trong tay? Đừng nói là con đang có ý định… sẽ giao chúng cho thằng nhóc
này đó nhé!
- Papa đúng là Papa của con, sắc sảo quá chừng. Đúng
là con có ý định giao chúng cho người khác. Nhưng không phải Kazuma –
kun… Đường mệnh của thằng nhóc không phù hợp sở hữu thứ này, mà là một
người khác thích hợp hơn nhiều!
- Người khác?
- Vâng, một
người trái ngược hoàn toàn với Kazuma – kun. Nếu như Kazuma – kun là một cái tổ tập hợp hết mọi sự xui xẻo trên thế giới thì người đó lại mang
vận cực kỳ đỏ. Thanh kiếm này, chỉ thích hợp với người đó mà thôi. Con
đã quan sát và có thể chắc chắn đưa ra kết luận như đinh đóng cột… Nói
chung là cho con cảm ơn vì đã giúp con tìm chúng!
- Khỏi cảm ơn. Papa chỉ có trách nhiệm chuyển nó đưa tận tay cho con. Chứ người tìm thấy chúng, không phải Papa hay Mama!
- Eh, không phải Papa và Mama ư? Vậy thì là ai ạ? Ai mà có thể đương đầu với ma quỷ để lấy được thứ này?
- Cái đó, Papa nghĩ chắc con cũng thừa biết còn gì. Đi mà hỏi “người mẹ
thật sự” của cái thằng nhóc này này. Tsubame, Papa và Mama bận việc ở
Hokkaido nên giao mọi quyền quyết định, từ It. Harm Sokyuran, đến quán
trọ Light Late Night II và cả tư trang Minamiya vào tay con. Đừng tưởng
Papa không biết gì nhé!
- Oh he, oh he he he… Vậy là… Papa và Mama biết rồi ạ?
- Từ đầu đến giờ chỉ hùa theo cái sự ngu ngốc của con cho đỡ buồn thôi.
Chứ thực hư diễn biến từ đó đến nay, kể từ cái ngày con đẩy ba đứa nhóc
về thị trấn này theo học chung với mấy con quỷ cánh dơi kia, Papa nắm
bắt rõ từng ngày. Đừng có mà qua mắt Papa. Nhưng thôi, đây là vấn đề của lũ nhỏ, vì lũ nhỏ là học sinh của con, nên Papa không có trách nhiệm
chen ngang vào. Một lần nữa Papa vẫn muốn nhắc nhở cho con nhớ, đây… là
trang sử thi của bọn nhỏ và phải tự tay chúng hoàn thành đến trang giấy
cuối cùng. Con chỉ là người đưa hiên mực, hướng dẫn tụi nhỏ viết như thế nào để không bị lem luốc rồi hối hận mà thôi. Con không có trách nhiệm
phải cầm bút ghi chép phụ vào cuốn sử thi đó hiểu không, Tsubame!
- Con biết. Con biết rõ vị trí của mình trong cuốn sử thi lần này. Con
chỉ muốn hỗ trợ tụi nhỏ hết khả năng của mình. Cảm ơn Papa, Mama. Lời
dạy của Papa không bao giờ là thừa thải, con luôn lắng nghe và rút được
kinh nghiệm cho bản thân mình. Con biết mình phải làm gì ngay lúc này,
và sẽ phải rút lui khi nào. Papa và Mama đừng lo lắng cho con!
- Hm, nếu vậy thì tốt. Trách nhiệm của Papa và Mama như thế là xong rồi, về thôi em!
- Dạ vâng!
Hai nhân vật kỳ lạ ấy quay lưng, định rời khỏi căn phòng thì bỗng nhiên.
- Papa, Mama!
Nghe tiếng gọi của hiệu trưởng, hai người họ quay lại, thì hiệu trưởng đã chạy đến, ôm chặt lấy cả hai trong tích tắc.
- Con cảm ơn… cảm ơn Papa và Mama rất nhiều. Mừng Papa và Mama đã về nhà!
- Tsubame – chan… Papa và Mama đã về rồi này!
- Hm, đứa con gái ngốc nghếch!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Hiệu trưởng có nói lũ trẻ cần về hết để chuẩn bị cho một cuộc gặp gỡ. Nhưng
thiết nghĩ chắc không phải là sự hội ngộ của gia đình hiệu trưởng như
vừa xong. Vì dù có tưng tửng thế nào đi chăng nữa thì hiệu trưởng cũng
không nhây đến mức khoe khoang cho người đang nằm bệnh về gia đình mình
hạnh phúc như thế nào. Chắc chắn phải còn một cuộc gặp gỡ khác.
Đúng là như vậy. Một canh giờ sau khi hai nhân vật kỳ lạ đó xuất hiện và rời đi. Khi kim đồng hồ đã chỉ điểm 12h đêm, khoảng thời gian mọi bệnh nhân trong viện đều chìm vào giấc ngủ, chỉ trừ những bác sĩ tận tâm tận tình vẫn còn thức hòng chờ những trường hợp bất trắc nào thì sẽ trở tay kịp
thời đúng lúc. Thì bất ngờ, một người nữa lững thững bước trên tuyến
hành lang, và thẳng tiến vào phòng Kazuma như không có gì… Thật sự là
không có gì bất ổn ư? Bảo vệ, bác sĩ, hay bất kỳ ai có mặt trong bệnh
viện này không phát hiện ra vừa có một người nhà lẻn vào gặp bệnh nhân
trong khi giờ thăm hỏi đã hết từ 4 tiếng đồng hồ trước? Nên nghĩ rằng do hệ thống an ninh ở bệnh viện quá kém hay là vì kỹ năng du kích lén lút
trong đêm của nhân vật ấy quá giỏi… mà khi nhắc đến khả năng gián điệp,
thì ngoài các Chân Tổ hiện đang không thể xuống núi vì giờ giới nghiêm,
ta chỉ có thể nghĩ đến một người duy nhất có khả năng làm việc đó.
- Sensei đã đoán thể nào, cưng cũng sẽ đến đây. Trong tất cả những vị
khách mời thì chỉ còn em là chưa đến tham dự buổi tiệc. Nên Sensei đã cố tình sắp xếp một sân khấu chẳng còn ai ngoài em và vị hoàng tử đang chờ đợi nàng công chúa đến đánh thức mình bằng một nụ hôn ngọt ngào và nhẹ
nhàng. Đừng để ý đến Sensei, em cứ tự nhiên như ở nhà đi. Sensei luôn
ủng hộ tình yêu trong sáng của giới trẻ nên cứ thế mà tiến!
Thêm
một sự xuất hiện nữa không mấy ngạc nhiên. Hiệu trưởng It. Harm Sokyuran đứng bên ngoài cửa ra vào và làm vẻ mặt như thể mình đã biết trước thể
nào con bé cũng sẽ đến.
- Tsubame Minamiya… A… xin thứ lỗi cho sự bất kính của em, Minamiya ohime – sama. Em không nghĩ rằng mình lại có
cơ hội được gặp gỡ công chúa nhà Minamiya, hiệu trưởng của ngôi trường
danh tiếng mà Kazuma – senpai đang theo học. Và đương nhiên, cũng khó có thể bỏ qua cái tên “ người sở hữu một trong Thiên Hạ Ngũ Kiếm Mikazuki
Munechika”!
- Ây dà ây dà, thật không ngờ mình nổi tiếng đến độ một nhà khoa học quốc gia xứ Mỹ cũng biết đến!
- Một công chúa tại sao lại còn lai vãng ở bệnh viện vào giờ này? Không
phải… một hiệu trưởng thì thường có rất nhiều công việc để lo hơn là đi
tới đi lui thế này ư?
- Không phải khoe khoang gì nhưng Sensei
được đặc cách ở lại đây dưới vai trò là bảo hộ của Kazuma – kun. Dù sao
thì có người ở lại để mắt đến người bệnh vẫn tốt hơn. Mà giờ này thì có
hơi quá trễ so với một đứa trẻ ngoan biết lên giường đi ngủ sớm ấy nhỉ!
- Trẻ ngoan… Em đã không còn là một đứa trẻ ngoan kể từ lúc mọi thứ trật
khỏi những gì mình toan tính. Em bây giờ… đã trở thành một đứa trẻ hư và xấu xa trong mắt người khác mất rồi!
- Thế sao. Mọi thứ trật ra
khỏi khuôn khổ mà em đã toan tính sẵn. Có vẻ như em nghĩ cuộc sống này
đơn giản và những người xung quanh cũng tương tự như những con rối dễ
điều khiển. Cuộc sống này không có trơn tru trót lọt như mật đường thế
đâu Aries – chan. Nếu có thì họa chăng, chính cuộc sống đã cho em làm
vậy với một mục đích duy nhất là tiêu khiển!
- Tiêu khiển… Nếu thật sự là như thế thì quá tàn nhẫn… thế giới này…
Aries lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Kazuma. Con bé ngồi rất gần hắn nhưng không dám chạm vào hắn. Phải chăng vì Aries cảm thấy hối hận vì những điều đã xảy ra. Dù mang trong túi có rất nhiều kẹo và đồ ngọt, con bé cũng
chẳng màng đụng đến.
- Em đang hối hận có phải không Aries – chan?
- Hối hận… Vâng, em thật lòng đang cực kỳ hối hận.Nhưng dù có hối hận như thế nào đi chăng nữa thì em vẫn không thể hiểu được… lý do vì sao
Kazuma – senpai cứ một mực muốn đứng về phe Vampire kia. Liều lĩnh cả sự an toàn của bản thân chỉ để bảo vệ những con ác quỷ… Rút cuộc thì họ đã sử dụng bùa mê gì khiến cho bộ não thiên tài của anh ấy từ bỏ đi lối
suy luận chín chắn?
- Trong từ điển của một nhà khoa học thì
không có từ “bùa mê” hay “bùa ngải” gì cả. Đối với Aries – chan, thậm
chí là đối với Kazuma – kun vẫn vậy. Liều lĩnh, dám hy sinh, dù biết
rằng tính mạng của mình bị đe dọa nhưng vẫn bất chấp mọi thứ để bảo vệ
những điều quan trọng với mình để rồi bị xem như một đứa ngu ngốc. Có
thể đối với người khác, hành động đó là tự rước họa vào thân. Nhưng với
Sensei, đó lại là một minh chứng thuyết phục nhất muốn nói rằng “ Kazuma – kun, thật sự là một con người”.
- Điều đó là hiển nhiên. Kazuma – senpai, anh ấy thật sự là…
- Và khi đã mang chủng tộc con người thì sẽ phải biết đến “tình yêu”…
Không, không chỉ riêng con người. Dù là người bình thường hay giống loài quỷ dữ, thì cũng đều có một trái tim như nhau. Khi đã mang trong mình
một trái tim thì chắc chắn, tình yêu thương sẽ hiện diện ở góc nhỏ nào
trong đó. Một năm trước, Sensei vẫn còn lo lắng khi Kazuma – kun không
thể tìm được tình yêu thương của chính bản thân. Thằng bé sống và làm
việc như một cỗ máy móc không cảm xúc. Ai ra lệnh thì nó làm, mặc kệ dư
luận nói ra sao, Kazuma – kun vẫn cứ hì hụi đâm đầu vào làm cho đến khi
nào hoàn thành. Nhưng bây giờ thì… Sensei không cần phải quá bận tâm vào điều ấy nữa!
- Thế nên… Ohime – sama mới chuyển anh ấy từ một
ngôi trường nổi danh khắp nơi xuống nơi thị trấn nghèo nàn quê mùa này?
Cốt để cho anh ấy nhận ra giá trị thật sự của bản thân và thế giới xung
quanh?
- Quá đáng nhé. Đây là nơi chôn rau cắt rốn của Sensei. Nó chỉ là có chút đơn sơ tĩnh lặng một chút chứ không có nghèo nàn lạc
hậu… Nhưng Aries – chan nói đúng, đó cũng chính là lý do vì sao, Sensei
bất ngờ chuyển ba đứa, Kazuma – kun, Kozue – chan và Tora – kun xuống
ngôi trường ở thị trấn này dưới dạng học sinh giao lưu văn hóa. Để
Kazuma – kun có cơ hội kết thân với những người bạn không phải thiên
tài, như thế thì tương lai của thằng bé sẽ bớt u tối hơn. Không ngờ, mọi chuyện lại vượt qua cả mong đợi của Sensei!
- Vượt qua cả mong đợi… Phải chăng, việc anh ấy kết thân với đám Vampire đó cũng đều nằm trong toan tính của Ohime – sama?
- Ai biết được. Mọi đường mệnh của con người, đều nằm trong tay các vị
thần. Sensei làm sao có thể quyết định được một điều to lớn như thế nếu
đó không phải là ý muốn của người… Nhưng thật lòng nói, đây có lẽ cũng
là số phận. Gặp gỡ và kết bạn với những Chân Tổ, đã tạo cơ hội cho
Kazuma nếm trải hết những cung bậc cảm xúc mà chúng ta cứ ngỡ rằng nó đã chết sâu trong trái tim của thằng bé. Biết yêu thương, biết bảo vệ
những điều quan trọng… Kazuma – kun phát minh ra được thứ mà chưa một
nhà khoa học nào làm được. Cái giá phải trả để đánh đổi cho thứ mình
muốn ư? Aries – chan, Kazuma – kun đã làm đúng như những gì em đang tin
tưởng. Đánh đổi sự an toàn của bản thân để bảo vệ người khác. Nên có lẽ, em cũng phải gật đầu mà cho rằng hành động của thằng bé là đúng nhỉ!
Hiệu trưởng đang nói đểu Aries. Chắc chắn là như vậy. Nhìn nụ cười đắc thắng đầy khả ố đó thì chẳng thể nghĩ đâu ra được một nguyên nhân khách quan
hơn. Chỉ có thể là kích đểu. Nhưng Aries lại không biết phản biện như
thế nào. Con bé nghĩ mình đáng phải nhận lấy những lời phán xét chẳng
mấy dễ chịu đó như một hình phạt đích đáng. Đánh đổi một thứ có giá trị
tương đương để đạt được thứ mình mong muốn. Aries sẵn sàng làm điều đó
vì cống hiến cho khoa học nhân loại. Nhưng nếu cái giá phải trả là những người thân xung quanh mình, điển hình như Kazuma, thì thật sự chẳng dễ
chịu chút nào. Đến thời điểm hiện tại, Aries như dần vỡ lẽ ra nhiều
điều… như đã hiểu ý nghĩa thật sự đằng sau câu nói ngày hôm đó mà Kazuma khuyên răn.
Con bé rũ mặt xuống, hối hận vì đáng lý mình nên
lắng nghe Kazuma hôm ấy thì tốt hơn. Nhưng dù có làm gì thì mọi việc
cũng đã quá muộn màng.
Không cần phải nói thêm gì nữa. Aries lạnh lùng bước ra khỏi căn phòng bệnh, đi ngang qua hiệu trưởng mà không nói thêm bất cứ điều gì.
- Aries – chan. Sensei nói như vậy, không
có nghĩa là đồng ý với quan điểm đứng về phe Chân Tổ này nọ. Sensei chỉ
đưa ra lời nhận xét sau khi đã nhìn nhận vấn đề ở nhiều khía cạnh khác
nhau. Và cũng ở khía cạnh của một người không được “bình thường” theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nó giống như một canh bạc liều lĩnh một đi
không biết điều gì sẽ xảy đến. Nhưng đứa trẻ ngu ngốc Kazuma – kun của
Sensei đã lựa chọn đi nước cờ đó. Còn em thì sao Aries – chan? Liệu em
có dám đánh đổi những thứ em đang có để thử một lần nếm trải cảm giác
của tình yêu không?
- Nghe cứ như Ohime – sama muốn nói rằng em
đây không hề biết yêu thương, không hề biết thông cảm. Cứ như em là một
con quỷ lạnh nhạt không có trái tim vậy!
- Nếu không có trái tim, thì em đã không thể sống được đến thời điểm bây giờ. Chẳng qua, em quá
mạnh mẽ để bản thân không hề đi trật ra khỏi cái lý lẽ sống được gọi là
“thực tiễn”. Nhưng cuộc sống này, nếu cứ mãi đi theo cái “thực tiễn” ấy
thì thật sự rất nhàm chán. Chính vì vậy mới tồn tại thêm nhân tố thứ hai là “viễn tưởng”. Giống như có “Dương” thì phải có “Âm”, có “cộng” thì
phải có “trừ”. Đó mới chính là định luật trao đổi cấp cao hơn ở thế giới này mà em nên hiểu rõ!
Liệu một cô bé chỉ mới học tiểu học có
hiểu được? Chắc chắn là hiểu. Vì Aries là một cô bé thông minh, nhanh
nhạy… nên nhất định con bé sẽ hiểu thôi. Chỉ cần cho Aries thêm chút
thời gian, giống như một đứa trẻ chập chững biết đi hay tiếp cận nhiều
cái mới. Cần phải thêm thời gian để Aries ngấm dần những điều ấy và ngộ
ra cái gọi là “chân lý” thật sự.
Aries tiếp tục lặng lẽ bước đi.
Con bé đi đến cuối đoạn đường trên tuyến hành lang và biến mất như thể
Aries chưa hề tồn tại hay lui tới phòng bệnh Kazuma. Tất cả diễn ra
trong tĩnh lặng, không một chút tiếng động hay bất kỳ dấu hiệu gì để
lại. Nên so sánh Aries như một bóng ma hững hờ hay nên vỗ tay trầm trồ
khen rằng kỹ năng điệp viên do thám lén lút trong quân đội của con bé
thật sự ấn tượng? Thôi… bỏ qua chuyện đó đi. Nó cũng chẳng quan trọng là bao. Điều đáng lưu tâm nhất chính là sự xuất hiện của Aries không nằm
ngoài dự đoán của hiệu trưởng. Ngẫm đi nghĩ lại thì người đáng sợ hơn
bao giờ hết mới là hiệu trưởng.
- Ara ara, con bé chẳng thật lòng chút nào. Đây có phải hiện tượng khó khăn ở trẻ trong độ tuổi mới lớn
không nhỉ. Nếu con bé chịu mở lòng hơn chút thì sẽ đáng yêu biết nhường
nào!
Hiệu trưởng vươn vai một cách thoải mái. Rồi tự vòng tay ra phía sau, tự đấm thùm thụp vào lưng mình.
- Mình già thật rồi, nên chẳng còn chỗ nào cho mình chen chân vào vụ này
nữa. Papa và Chikai nói đúng. Dù sao thì mình cũng chỉ là một nhân vật
phụ vặt thôi. Hoàn toàn không thể chiếm lấy phần hay nhất trên sân khấu
của lũ trẻ. Giờ thì… Sensei chỉ có thể ngồi ở ngoài, theo dõi xem đường
số mệnh của mấy đứa sẽ đưa đẩy thế giới này đến đâu. Đừng khiến cho
Sensei thất vọng nhé… Kazuma – kun!