Sột soạt sột soạt, đó là âm thanh viết lách trên trang giấy. Âm thanh đó được cất lên từ bàn tay nhỏ nhắn đang cầm cây bút ghi không ngừng trên
trang giấy trắng. Và người đang viết ấy là một cô bé gái đáng yêu với
mái tóc màu đỏ hung được cột đuôi gà một cách gọn gàng. Aries, từ dạo
đó, cuộc sống của Aries như ngày càng đơn giản hơn khi con bé đã chịu mở lòng mình với tất cả mọi người một cách chân thật. Và chuyện con bé
thường xuyên ghé nhà Kazuma là điều không thể tránh khỏi vì ai đó từng
cao cả nói rằng: “Em muốn đến lúc nào cũng được”. Hiện giờ, con bé đang
ngồi ngay trong phòng khách nhà Kazuma, đang làm bài tập trên lớp. Nhưng thi thoảng con Tatsumaki cứ hay chạy đến, nhảy chồm vào người Aries và
không ngừng liếm mặt.
- Đợi đã nào Tatsumaki. Tớ đang làm bài mà. Ra chỗ khác chơi đi!
Tatsumaki là chó đặc vụ của lực lượng cảnh sát quốc tế. Nhưng về cơ bản thì nó
thuộc quyền sở hữu của Aries đầy đủ trên giấy tờ pháp lý. Hay nói cách
khác, Aries là chủ nhân của nó. Vì thế nên đôi lúc, Tatsumaki đang nằm
trong sân, bỗng dưng ngóc đầu dậy và chạy ra khỏi nhà đến tối mới thấy
mò về, không cần hỏi cũng biết là nó vừa đến nhà Aries ăn cơm. Thành ra
nếu hỏi về ai là chủ nhân mà nó quan tâm nhất thì nó vẫn chọn Aries thay vì Kazuma. Cuộc đời nó bất công thế đấy.
Nhưng cũng vì thấy
Aries chỉ mải tập trung vào bài tập mà chẳng màng gì đến xung quanh, nên nó mới chạy ra đùa nghịch, đồng thời cũng muốn cho Aries giải lao chút
xíu.
- Ara ara, hiếm khi thấy Tatsumaki tự động chạy vào nhà thế
này lắm nhé. Chắc là do có Aries – chan nên nó mới bắng nhắng thế này.
Mi đang vui lắm đúng không Tatsumaki?
- Wooof!
Nó vừa sủa
trả lời lại đấy. Con chó này khôn đến độ hiểu được lời nói của con
người. Trông cái mặt ngang phè phè, lưỡi không ngừng thè ra thở hồng hộc với cái đuôi ngoe nguẩy tít mù kia… chứng tỏ là nó đang có tâm trạng
rất tốt.
- Tuy sống ở đây được nửa năm, nhưng Tatsumaki lúc nào
cũng muốn được gặp lại Aries – chan. Quả nhiên, không có mối liên kết
nào vững chắc bằng mối quan hệ chủ tớ đâu nhỉ!
- Ayame onee –
chan, chị mà nói như thế rất dễ khiến người khác hiểu nhầm đó. Thật ra
thì việc Tatsumaki sống ở đây, cũng như hai đứa chúng em phải xa cách
nhau… tất cả đều do lỗi của em hết. Nếu như em không cố chấp, ngang
bướng cứng đầu cứng cổ, tự ý một mình xông vào sào huyệt của bọn tội
phạm thì Tatsumaki đâu có bị thương. Chung quy, tất cả đều do lỗi của em hết!
- Đừng nói như thế!
Ayame nhẹ nhàng đặt hai ly nước
trái cây đá lạnh lên bàn và từ từ ngồi xuống. Ayame một tay xoa đầu
Tatsumaki, một tay gãi gãi phần lông bờm ở cằm quanh cổ nó.
- Chị đã nghe Kazuma – kun kể về chuyện này từ lâu. Em tham gia vào một phi
vụ cấp S thuộc tổ đội đặc nhiệm, tấn công sào huyệt, bắt bọn tội phạm và thu hồi lượng ma túy được vận chuyển trái phép. Nghe nói, lượng ma túy
đó vượt quá mức quy định đến độ toàn bộ bè lũ tội phạm phải nhận án tử
hình, nhưng đâu đó vẫn còn vài tình tiết được nhẹ tội. Đến bây giờ tòa
án vẫn đang nhức đầu từ nhiều phía. Kazuma – kun đã tóm tắt tình hình
với chị như thế nên chị cũng chỉ biết đến đó mà thôi!
- Vâng,
phải nói rằng đấy thật sự là một vụ án ly kỳ nhức đầu nhất trong lịch sử đội đặc nhiệm. Một lượng lớn chất cấm như thế được lưu truyền xuyên
suốt đất nước Nhật Bản. Thật là một vấn đề nan giải cần phải được ưu
tiên giải quyết hàng đầu!
- Chị còn nghe nói rằng trong vụ án đó, em chính là chiến lược gia, bày binh bố trận để cho đội đặc nhiệm hành
động thành công. Và cũng nhờ mưu lược của em mà nhiệm vụ đại hoàn thành!
- Nhưng… sau cùng thì sách lược cũng chỉ là sách lược. Đáng lý ra một
người dàn binh như em thì chỉ nên ngồi một chỗ, chỉ đạo qua bộ đàm mà
thôi. Cũng chỉ vì nóng lòng muốn lập được công trạng nên em đã tự ý rời
khỏi vị trí đó, một thân xông vào lối thoát sau của địch, để rồi trong
một phút không để ý, con chó của kẻ thù bất ngờ tấn công em từ trong
bóng tối. Tatsumaki đã kịp nhảy ra giải nguy cho em nhưng đổi lại chính
bản thân Tatsumaki không những bị thương nặng mà khả năng đánh hơi cũng
bị ảnh hưởng không nhỏ. Mặc dù đã phá tan được vụ buôn lậu trái phép
nhưng Tatsumaki không được tham gia bất kỳ phi vụ nào nữa. Em đã quá
hoang mang, quá thất vọng, thậm chí là hối hận. Em không biết phải làm
như thế nào khi toàn bộ đội ngũ bác sĩ giỏi nhất ở các bệnh viện, trường đại học có tiếng đều lắc đầu bó tay bất lực. Nhưng thật may mắn khi em
nhớ ngay đến Kazuma – senpai… và cũng thật may mắn khi Kazuma – senpai
chấp nhận một bệnh nhân khó chữa như Tatsumaki. Nhưng em… cũng rất biết
ơn khi có thể ở đây, trông thấy Tatsumaki hoàn toàn khỏe mạnh. Kazuma –
senpai quả nhiên là người vô cùng tuyệt vời!
- Uhm, thằng bé rất
tuyệt vời. Ngay khi nhận được tin em muốn nhờ Kazuma cứu lấy Tatsumaki,
lần đầu tiên trong đời chị thấy nó xồng xộc chạy từ trên lầu xuống, ra
trước cửa nhà và đứng đó đợi suốt 2 tiếng đồng hồ. Khi hỏi thì nó chỉ
trả lời sẽ có một bệnh nhân được gửi đến đây và cần chữa trị gấp. Điều
chị không ngờ tới là sau 2 tiếng đồng hồ, phi cơ phản lực của nhà
Hermandez lại cho người đu dây xuống, mang theo Tatsumaki. Nhà Hermandez chịu chơi quá chừng!
Nghe đến đó, Aries bỗng bất giác đỏ mặt xấu hổ.
- Chuyện đó… chẳng qua là do Kazuma – senpai nói rằng nhanh chóng đưa
Tatsumaki đến nhà anh gấp nên em cũng không biết làm thế nào ngoài việc
để phi cơ riêng chở Tatsumaki thẳng đến Nhật. Cũng vì do em quá lo lắng
về tình trạng của Tatsumaki nên có làm loạn đôi chút!
- Loạn thì
cũng không hẳn là loạn. Nhưng kể từ đó, chị phát hiện ra rằng Kazuma –
kun rất mát tay trong nghề bác sĩ. Dù đây chỉ là công việc thêm nhưng
khi trông thấy sự tận tâm tận lực của thằng bé, cái cách nó chăm sóc cho bệnh nhân và đối đãi với chúng như người thân trong nhà. Chị nhận ra
Kazuma – kun rất thích công việc này. Và cũng vì lý do nào đó mà tất cả
động vật đều yêu thích Kazuma – kun!
- Là do anh ấy quá tốt bụng
mà. Dẫu cho gương mặt của anh ấy lúc nào cũng trưng ra nét hờ hững, lạnh nhạt tưởng chừng như vô cảm không sức sống. Nhưng bên trong anh ấy là
một trái tim vô cùng ấm áp, bao dung, sẵn sàng giúp đỡ những ai gặp phải hoàn cảnh khó khăn… Lòng người thì khó đoán. Có rất nhiều kẻ đã lợi
dụng lòng tốt này mà đang tâm tìm cách mưu hại Kazuma – senpai. Nhưng
còn đối với động vật. Chúng luôn sống thật lòng và đáp lại tình cảm với
người thật sự tốt với chúng… Ayame onee – chan, có phải… vì lòng tốt quá mức ấy mà Kazuma – senpai… cứ hay dính dáng đến những vấn đề xung quanh Vampire? Phải chăng… anh ấy thật sự đứng về phía họ và sẵn sàng bảo vệ
lấy quyền lợi của họ? Phải chăng… Kazuma – senpai thật sự muốn chống lại con người? Anh ấy… yêu quý loài Vampire đến thế sao ạ?
Có vẻ như Aries vẫn chưa tìm được câu trả lời thỏa đáng sau những việc đã xảy ra. Hoặc có khi con bé đã tìm được đáp án nhưng cảm thấy không chắc chắn
nên muốn hỏi một ai đó có kinh nghiệm hơn.
Con bé đã chịu lắng
nghe người khác. Đã chịu tiếp thu và chấp nhận quan điểm của người khác. Ayame có thể nở nụ cười dịu dàng vì điều đó.
- Để xem nào, bạn
bè trên trường của Kazuma – kun ra sao chị không rõ. Với Kozue – chan và Tora – kun thì chị xem hai đứa như người một nhà. Nhưng nếu so sánh với những người bạn Chân Tổ mà thằng nhóc vừa làm quen được thì nó lại là
một phạm trù hoàn toàn khác. Ngay từ đầu, thành thực mà nói thì thằng bé nó đã rất yêu quý Chân Tổ. Khi biết đến sự tồn tại của Chân Tổ, nó đã
thể hiện sự ưa thích ngưỡng mộ để rồi hiệu trưởng Minamiya đã phê duyệt
cho nó chuyển đến thị trấn này trong chương trình giao lưu văn hóa đôi
bên. Nó ngưỡng mộ và từng đam mê nghiên cứu kỹ hơn về đặc điểm, tập
quán, lối sống, bất kỳ thứ gì liên quan đến Chân Tổ. Vì nó thích nên nó
mới ra sức bảo vệ những điều mình thích, đơn giản thế thôi chứ nào cần
phải có lý do. Cũng giống việc ta quá đam mê những con số trong thuật
toán thì sẽ sẵn sàng cống hiến tất cả vì nó. Còn về chuyện Kazuma – kun
có quay lưng với xã hội loài người hay không. Chị nghĩ em nên trực tiếp
đến hỏi Kazuma – kun. Vì chỉ có bản thân thằng bé thì mới biết câu trả
lời của chính mình là gì. Nhưng chị thì không nghĩ rằng… nó đang toan
tính đến vấn đề đấy đâu. Bởi dẫu sao thì Kazuma- kun cũng rất đầu đất
mà!
Về điều này thì Aries không thể phủ nhận. Hắn đầu đất và ngố
rừng trong nhiều vấn đề lắm. Hắn chỉ giỏi bàn giấy mấy công việc hay học thuật trong lĩnh vực của hắn, chứ còn những thứ thuộc về xã hội bên
ngoài thì mù tịt. Aries cười khúc khích.
- Vâng, đúng là vậy thật. Kazuma – senpai… quả thật rất đầu đất!
- Chính vì thế nên em không cần phải quá lo lắng về nó. Vì đây là con
đường mà Kazuma – kun đã lựa chọn và quyết đi cho đến cùng nên phận
người làm chị thì chỉ có thể ủng hộ nó tiếp tục tin vào bản thân. Kể cả
khi nó chọn trở thành một nhà khoa học hay một bác sĩ, hoặc chọn cả hai
hoặc không chọn bất cứ cái nào. Thì nó vẫn mãi là đứa em trai tốt bụng
đến mức gây ra hàng trăm rắc rối đối với chị. Dù nó chọn con người hay
Chân Tổ, thì chị vẫn yêu Kazuma – kun bằng cả con tim này!
Nghe cứ như đang tỏ tình ấy. Kazuma mà nghe thấy những lời đó, đảm bảo hắn sẽ chết ngất vì hạnh phúc mất thôi.
Nhưng Ayame nói đúng. Dù Kazuma có về phe Chân Tổ, ra sức bảo vệ cho quyền
lợi của họ hay đối đầu với toàn thể nhân loại thì sau cùng đó cũng là
mong muốn của Kazuma. Hơn nữa, hắn cũng là một tên siêu “thộn” nên chẳng nghĩ ngợi quá nhiều vào những thứ như vậy. Dù rằng hậu quả sau này có
thể gây chút rắc rối nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Suy nghĩ quá nhiều cũng không hẳn là cách giải quyết mọi vấn đề trong vòng ngày một ngày
hai.
……….
- Thay vì quan tâm đến Kazuma. Chị lo lắng cho
em nhiều hơn đó Aries – chan. Bây giờ, nhiệm vụ bí mật nghiên cứu và
điều tra Chân Tổ đã bị vỡ lỡ. Em tính làm gì từ này trở về sau?
Con Tatsumaki như thể đánh hơi thấy chủ nhân thật của nó đang không khỏi
băn khoăn hoang mang. Nó nhanh chóng rời khỏi chỗ Ayame, lồm ngồm đi tới bên để cho Aries sờ soạng bộ lông mềm mại của nó.
Đúng thật là
rất mềm mại. Tatsumaki được chăm sóc mỗi ngày, một tuần tắm ba ngày,
được sấy khô, chải chuốt đàng hoàng nên lông nó mềm, mượt và lúc nào
cũng tỏa hương thơm. Nhưng vì Tatsumaki thường hay nằm lăn lộn ngoài sân nên thi thoảng cũng rờ thấy vài lọn cỏ hay sỏi vụn mắc kẹt trong lông
nó.
- Em… thật ra thì em đã nộp bản báo cáo cuối cùng cho bên tổ
chức. Nhưng trong báo cáo đó chỉ toàn những bản viết tay mơ hồ không rõ
ràng và không nói quá chi tiết chuyên sâu vào quá trình nghiên cứu. Hay
nói thẳng ra thì em đã tuyên bố rằng: “Công việc này quá sức đối với tôi nên tôi không thể hoàn thành được nó”. Chắc chắn… đây sẽ gây nên một
cuộc tranh luận ồn ào cho xem!
- Ra là thế… Hm, ồn ào ư? Chị cũng chỉ mong sao nó chỉ dừng ở mức ồn ào nhưng xem ra mọi chuyện không hề
đơn giản như vậy. Aries – chan… nếu chẳng may… nếu chẳng may mọi việc
trở nên thật sự rắc rối thì điều gì sẽ xảy đến?
Vừa đưa tay vuốt ve bộ lông quanh bờm con Tatsumaki, Aries vừa trả lời với giọng điệu pha chút trầm lắng.
- Có thể là sẽ bị truy tố toàn bộ trách nhiệm. Hoặc cũng có thể là bị
cách chức, mất đi vị trí nhà khoa học, bị mang tiếng xấu, bị mất trợ
cấp… đủ hình thức khác nhau lắm. Nhưng Ayame onee – sama đùng lo, tệ lắm thì em sẽ bị buộc phải trở về Mỹ thôi. Sẽ không còn hình phạt nào nặng
hơn ngoài việc bị trục xuất về nước dành cho em, vì dù sao nhà Hermandez cũng là một trong những tập đoàn tài phiệt đóng góp không hề nhỏ cho
nước Mỹ. Với lại, họ có thể làm được gì với một đứa trẻ tiểu học như em
được… Bên Mỹ rất đề cao quyền phụ nữ và trẻ em mà!
Đôi lúc Ayame
cũng không biết phải đấu lý với Aries thế nào. Đứa trẻ tiểu học… một đứa trẻ tiểu học sẽ không nhìn nhận vấn đề rồi trả lời như thế đâu. Dẫu sao thì Aries cũng đâu phải đứa trẻ bình thường trong toàn bộ những đứa trẻ đúng chất bình thường không chỉ ở riêng Mỹ. Con bé trưởng thành và có
lối suy nghĩ đáng sợ hơn nhiều.
Nhưng xem ra Aries cũng đã chuẩn
bị sẵn tinh thần cũng như mọi biện pháp tự ứng cứu lấy bản thân trước
những điều sắp diễn ra trong tương lai. Có lẽ, con bé đã đoán trước được rằng kiểu gì thì chuyện này cũng sẽ xảy đến một khi mình quyết định
hướng đi riêng cho bản thân. Và trông con bé như chấp nhận chuyện này
một lẽ hiển nhiên nên người ngoài như Ayame cũng không biết khuyên nhủ
như thế nào. Đành chấp nhận và hy vọng sao cho con bé không gặp phải
chuyện gì nguy hiểm.
…………
- Ayame onee – sama, em phiền
chị một chút có được không ạ. Nếu được thì nhờ onee – sama đừng nói
chuyện này cho Kazuma – senpai biết… Với cái tính tốt bụng quá mức cần
thiết và hay lo chuyện bao đồng, chắc chắn, anh ấy sẽ đứng ngồi không
yên, thậm chí là sẽ nhảy dựng lên, tự đâm thân vào nguy hiểm khi biết
chuyện này. Kazuma – senpai đã phải hứng chịu lấy nhiều khó khăn vất vả
mà đáng lẽ ra không hề liên can đến anh ấy. Em không muốn Kazuma –
senpai liều mạng thêm lần nữa… hay nói cho đúng thì em không muốn nhìn
thấy cảnh ấy nữa!
Với tính cách của cậu ấm nhà thì đúng là Kazuma sẽ hành động như một tên hay lo chuyện bao đồng nếu chẳng hay biết được tình trạng của Aries. Không cần biết nó sẽ làm gì nhưng ắt hẳn chẳng
phải chuyện bình thường. Có khi, mọi thứ càng trở nên phức tạp hơn.
- Nếu cho chị một sự lựa chọn khác thì chị chắc chắn sẽ không chọn kết
quả khắc nghiệt này. Nhưng cuộc đời khó lòng mà cho ta được những thứ
mình thật sự mong muốn. Nếu như em nghĩ rằng đó thật sự là lựa chọn tốt
thì chị cũng không còn lời nào khác. Ít ra thì chị cũng có thể giấu
không nói cho Kazuma – kun biết chuyện này!
- Cảm ơn Ayame onee – sama… Phải, cứ như thế này là tốt cho anh ấy rồi!
…………..
…………..
Kazuma đang ở đâu? Kazuma đang ở đâu? Một câu hỏi thật ra rất dễ trả lời.
Kazuma hiện đang ở ngoài sân mắc một căn lều tạm bợ. Nguyên nhân hắn
dựng một cái lều là vì nghe ai đó phong phanh nói rằng ngủ ngoài trời sẽ cải thiện giấc ngủ tốt hơn, đồng thời cũng để gần gũi với thiên nhiên.
Chính vì vậy, ngay khi vừa về đến nhà, công việc đầu tiên của Kazuma là
lục lọi trong phòng kho xem. Nếu hắn nhớ không nhầm thì Kazuma cũng từng có một cái túi dã ngoại với đầy đủ mọi thứ cần dùng cho chuyến đi lên
núi ở nước ngoài. Sau vài giờ bới tung cả nhà kho, cuối cùng thì hắn
cũng tìm được thứ mình cần tìm. Cái túi dã ngoại vứt chổng cheo đầy bụi
bặm. Kazuma bắt đầu dựng lều ngay giữa khuôn viên sân trước với ý định
rằng từ hôm nay trở đi, mình sẽ ngủ ngoài này cho nó gần gũi với thiên
nhiên. Không cần lo lắng vì những dụng cụ cần thiết đúng chất dã ngoại
ngoài trời đều nằm trong cái túi đó, chỉ trừ việc phải tìm thức ăn trong rừng thì bây giờ, tên ngố này có thể tìm thức ăn trong bếp. Thi thoảng
thay đổi cách sống cũng là một phương pháp khá hay.
Ít ra thì hắn không mù mờ kỹ năng dựng lều. Dẫu sao thì một thời gian ngắn bên nước
ngoài cũng tôi luyện cho hắn được đôi chút kỹ năng tự lập. Nếu bỏ hắn ở
nhà một mình trong vòng một tháng thì chắc chắn Kazuma sẽ sống, chỉ
không đảm bảo rằng cái nhà còn nguyên vẹn hay không thôi.
Tối
nay, hắn sẽ cắm cọc ngoài đây, vì hắn muốn thử một lần cho biết, cái cảm giác muốn gần gũi với thiên nhiên là như thế nào. Nhưng cốt yếu thì vẫn là do hắn còn quá nhiều điều để suy nghĩ. Hắn cần một không gian yên
tĩnh để tịnh tâm, và cũng không muốn làm phiền đến người khác.
- Xong, như thế này thì mình có thể ngủ ngon được rồi!
Hắn thật sự có nỗi niềm lo lắng riêng hay chỉ đơn thuần là muốn ngủ thôi?
Dù thế nào thì hắn cũng đã dựng xong cái lều và chui vào trong đó, nằm
chây lười ra đó và hướng mắt lên bầu trời đêm. Căn lều của Kazuma được
thiết kế hơi chút đặc biệt khi phần trần mái có thể mở ra cho thoáng,
tạo điều kiện cho người sử dụng ngắm bầu trời đêm. Và hôm nay, việc hắn
dựng lều ngủ ngoài trời là hoàn toàn sáng suốt, vì tối nay có nhiều sao
lắm. Không xem thì thật uổng phí khoảng thời gian quý báu trong một đời
người. Nhưng hắn không chỉ nằm đây và ngắm sao không. Mắt thì hướng theo những vì sao, nhưng tâm trạng thì đang miên man đến điều gì đó khác.
Còn có thể nghĩ đến điều gì ngoài việc vấn đề xung quanh các Chân Tổ. Đôi
khi nghĩ đến những khó khăn mà họ phải đối mặt, thi thoảng Kazuma vẫn
ước.
- Mình muốn trở thành siêu nhân!
Chỉ một câu thôi… Hạn hán lời.
Nhưng tất cả đều có nguyên nhân của nó. Không phải tự dưng hắn buộc miệng tự
lôi cái căn bệnh Chuuninbyou của mình ra mà than thở. Đồng ý là hắn có
một chút Chuuninbyou nhưng chẳng bao giờ tự than vãn như thế. Hắn muốn
trở thành siêu nhân, chính xác là hắn sở hữu một cơ thể cơ bắp cuồn
cuộn, cao to như the Hulk, muốn mặc trang phục xanh dương, sịp đỏ như
Superman, đeo mặt nạ người dơi, sau lưng mang theo tấm khiên của Captain American và có không ngừng chìa tay bắn tơ nhện như Spiderman. Hắn muốn trở thành một siêu anh hùng từ cái hình tượng kết hợp đổ đốn như thế.
Hắn muốn có sức mạnh vì nếu như có sức mạnh… thì biết đâu, hắn có thể
giúp được gì đó cho thị tộc Chân Tổ.
Kazuma là một tên tốt bụng
quá mức cần thiết, tốt bụng đến độ hay xía mũi vào chuyện của người khác mà ít nghĩ đến hậu quả có như thế nào. Chỉ cần thấy người khác gặp khó
khăn thì hắn luôn sẵn sàng cho họ mượn một tay để giúp đỡ
Nhưng
chuyện gì ra chuyện đó, ước mơ thì vẫn là ước mơ còn sự thật vẫn luôn
mãi mãi là sự thật dù nó có phũ phàng đến bao nhiêu. Sẽ không thể nào
hắn trở thành một siêu anh hùng và cũng không thể nào hắn giúp đỡ cho
những Chân Tổ khi bản thân hắn còn không rõ chuyện gì đang xảy ra ở thị
tộc. Muốn giúp nhưng bản thân có giới hạn. Muốn giúp nhưng không hay bất cứ thông tin gì. Đó mới chính là nguyên nhân khiến Kazuma tự tách mình
ra, ngủ một mình ngoài trời, đăm chiêu suy nghĩ không ngừng và cảm thấy
khó chịu.
- Rút cuộc thì con người và Chân Tổ khác nhau ở chỗ
nào? Rút cuộc thì con người và Chân Tổ giống nhau ở chỗ nào. Họ rất gần
nhưng đồng thời cũng rất xa… Phải chăng cái ước mơ lý tưởng của mình và
Hoshimiya thật sự chỉ là một giấc mơ, rồi thì nó cũng chỉ là một giấc mơ sẽ biến mất khi mình thoát khỏi giấc mộng. Nếu thật sự là như thế thì…
chắc sẽ buồn lắm đây!
Hắn trở mình quay sang bên phải tầm vài giây rồi lại lăn sang bên trái. Trong lòng thấp thỏm không yên nên
chẳng thể ngon giấc được. Kazuma cứ tự dằn lương tâm như thế cho đến
suốt đêm.
- Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu…
sao không thấy buồn ngủ gì hết trơn. Vậy mà không hiểu người ta làm thế
nào có thể ngủ được ngay sau khi đếm cừu tưởng tượng trong đầu nhỉ!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Nếu ở nơi con người sinh sống có một tên Nhân Loại đang cố gắng tìm kiếm
giấc ngủ cho qua ngày bằng việc đếm cừu tưởng tượng mà không thành thì
đâu đó trên thị tộc Chân Tổ, cũng đang có một cô bé ngồi thẫn thờ trên
bậc đá, cùng ngước nhìn lên những vì sao sáng tô đậm bầu trời đêm. Có
lẽ, bản thân cô bé cũng nhận ra rằng nếu như đi ngủ vào lúc này thì sẽ
rất phí phạm món quà mẹ thiên nhiên mang lại… hoặc cũng có thể là do bên trong cô bé cũng có nỗi niềm tâm sự nào đó.
- Eri – chan!
Giọng nói thân thuộc cất lên từ Hebi. Hebi từng bước đến gần chỗ Eri đang ngồi với hai chai nước suối trong tay.
- He – chan, chào buổi tối!
- Chào buổi tối, Eri. Hôm nay, thật sự rất vất vả cho cậu rồi. Của cậu này!
Hebi đưa cho Eri một chai nước.
- Cảm ơn He – chan!
- Thế nào? Mọi thứ vẫn ổn chứ? Nghe nói cậu, Hiyama – kun và Namehari –
kun đều phải ở lại Đại Điện Thần để giúp các vị bô lão giám sát những
đứa trẻ trong làng. Nhưng vì biết ngày mai chúng mình phải đến trường
nên các ngài không bắt chúng ta phải quá sức. Cậu nên tập trung thời
gian còn lại để nghỉ ngơi thì hơn, Eri – chan!
- Hm hm, mình ổn
mình ổn, He – chan không cần phải lo. Dù là nói như thế nhưng những gì
mình có thể làm thì cũng không có là bao nhiêu. Phần việc nặng, áp lực…
có lẽ đều được gánh sang cho Hiyama – kun và Namehari – kun hết rồi nên
mình không có gắng sức gì đâu. Nhưng chắc mọi thứ đến với hai cậu ấy
không được nhẹ nhàng cho lắm nên ngay khi xong việc, hai cậu ấy đã về
thẳng nhà mà ngủ luôn rồi… Dù sao thì ngày mai, chúng mình cũng phải đến trường mà nhỉ!
Hebi cũng đứng bên cạnh Eri, chống hai tay xuống thành đá và cùng ngước đôi mắt đỏ hồng lên bầu trời cao kia.
- Xin lỗi nhé Eri. Nếu như mình cũng là cháu hay mang dòng máu của một
trong các bô lão thì mình cũng có thể ở lại và giúp đỡ cho các cậu. Mình chẳng biết phải tính sao khi các cậu được triệu tập đến Đại Điện Thần
trừ việc về thẳng nhà và sống như bình thường. Mình cảm thấy… bản thân
thật vô tâm quá chừng!
- He – chan nói gì vậy chứ? Ai bảo He –
chan là vô tâm? Trong thị tộc này… không, trong cả thế giới này, He –
chan là người tốt bụng nhất, là người hiền lành, dịu dàng và luôn quan
tâm đến người khác nhất. He – chan còn là hình tượng mà mình ngưỡng mộ
và dõi theo nhiều nhất kia mà. Nói cho ngắn gọn… không có ai tuyệt vời
bằng He – chan đâu!
Nghe như thế, Hebi cảm thấy vui.
- Vậy sao? Tốt hơn cả Makoto – san luôn à?
- Heh, sao tự dưng lại lôi Mama vào đây? Nhưng mà nếu so sánh thì Mama
thuộc vị đẳng cấp khác luôn rồi. Hoàn toàn không thể so sánh được đâu!
- Vậy… mình tốt hơn cả Hiyama – kun luôn ư? Chẳng phải, từ trước đến nay, Hiyama – kun luôn bảo vệ và quan tâm đến Eri sao?
Eri khoanh hai tay, gật gù như người có trí thức và cực kỳ nghiêm túc.
- Hm hm, Hiyama – kun thì tốt, nhưng mà nếu như sửa được cái tính nóng
nảy, hở chút chuyện là dùng bạo lực đánh nhau giải quyết vấn đề thì mình sẽ cho cậu ấy 10/10, còn bây giờ thì tạm thời đưa cho Hiyama – kun 5/10 thôi!Không thể nhịn được nữa nên Hebi đành phải đưa tay che miệng cười
khúc khích. Hebi cười vì gương mặt của Eri lúc này trông rất vui nhộn,
cười vì không ngờ rằng đó là những gì mà Eri nghĩ về Hiyama. Cứ mỗi lần
nói về Hiyama thì Eri luôn thẳng thừng, luôn hiên ngang nói ra những suy nghĩ của mình về cậu ấy một cách chân thật chân tình. Việc gì mà phải
giấu, vì hai người họ thân với nhau từ nhỏ, lúc nào cũng bên cạnh nhau
nên vô tình, mối quan hệ giữa hai người không chỉ dừng ở mức bạn bè, mà
còn có thể xem như người thân với nhau. Trông thấy Eri nhận xét về
Hiyama thoải mái như thế… Hebi cảm thấy vui, chỉ có điều…
- Vậy, nếu so sánh với Kusanagi – kun… thì sao?
Giật mình, phải dừng lại để suy nghĩ. Từ cảm xúc hân hoan niềm nở không chút dao động nay như chậm lại để nghĩ ngợi, để đấu chọi từ nhiều ý nghĩa
trái luồng mâu thuẫn nhau. Eri trở nên hoang mang, trở nên đầy tâm trạng suy tư, trở nên gập ghềnh như một bản nhạc được cất lên mà bị ngắt
quãng từng đoạn một, để rồi sản sinh ra cái thứ âm thanh nhấp nhổm đến
khó chịu.
Với Hiyama, Eri như đóa hoa hướng dương không ngừng
vươn mình về phía trước, luôn tự tin và muốn thể hiện sự trưởng thành
của mình. Nhưng với Hiyama, Eri lại trở thành một bông hoa thiếu nữ luôn e thẹn, ngập ngừng không thiếu phần dịu dàng hòa nhã như đang lén lút
theo dõi ai đó từ phía sau mà không quá nổi bật.
Vì Kazuma ư? Chỉ vì Kazuma, một con người bình thường mà Eri có thể đưa ra nét biểu cảm
ấy. Rút cuộc cảm xúc của Eri đối với Hiyama và đối với Kazuma… rút cuộc
thì nó là như thế nào? Để biết được điều đó, Hebi cần nghe câu trả lời
cho câu hỏi vừa rồi.
- Kusanagi – kun… Kusanagi – kun… dĩ nhiên là cũng thuộc đẳng cấp khác rồi, làm sao có thể so sánh với He – chan được!
Kazuma thuộc một phạm trù khác, nghe thật thấy quá cách biệt. Vậy ra đó là
cách mà Eri suy nghĩ về Kazuma… một người quan trọng hơn cả người đã bảo vệ cho cô bé từ đó đến giờ, một con người bình thường trên cả người bạn thân thiết nhất. Vậy ra… đó là câu trả lời của Eri. Như thế là đủ rồi,
có lẽ, Hebi sẽ lái sang chuyện khác để khỏi phải nghe thêm về con người
mang tên Kazuma Kusanagi đó. Thật tình… mới nghe đến tên thôi là đã có
thể mường tượng ra cái bản mặt ngang phè phè của hắn, mà cứ mỗi lần nghĩ đến thì y như rằng trong lòng Hebi nhen nhói lên một khung bậc cảm xúc
khó chịu không hề nhẹ. Kiểu như Hebi đã phải cố gắng nuốt cay đắng vào
trong chỉ để nói được ra cái tên hắn một cách tự nhiên nhất.
- Nhưng mà nè, nếu như thật sự cho phép được so sánh thì không phải Kusanagi – kun cũng rất giống với He – chan sao?
- Eh?
- Thì đó, chẳng phải rất giống sao? Hai người đều rất tốt bụng này, đều
rất hay quan tâm đến người khác này, đều thường lắng nghe người khác tâm sự và sẵn sàng giúp đỡ không điều kiện. Mình biết He – chan trở thành
hội phó hội học sinh cũng là do các Senpai lớp trên nhờ mà đúng không?
He – chan không thể từ chối, cũng tương tự như Kusanagi – kun không thể
từ chối được lời nhờ vả giúp đỡ từ những người dân trong thị trấn, chăm
sóc và khám chữa bệnh cho mấy con vật cưng đó!
- Làm sao thế
được? Dù rằng đúng thật là mình không thể từ chối lời mời của Senpai
nhưng riêng Kusanagi – kun thì là trường hợp ngoại lệ. Công việc của cậu ấy là khám chữa bệnh cho những con vật nuôi, nên đương nhiên làm sao
cậu ấy có thể làm ngơ trước một bệnh nhân được. Cậu so sánh như thế là
không đúng đâu!
- Vậy à… do mình suy nghĩ đơn giản quá chăng?
Nhưng thật sự là He – chan và Kusanagi – kun rất tốt bụng mà. Vì mình
ngưỡng mộ sự tốt bụng của He – chan cũng giống như Kusanagi – kun. Mình
đã từng nghĩ He – chan là một người tuyệt vời nhất trên thế giới này và
sẽ không còn người thứ hai nào hoàn hảo như He – chan. Cho đến khi mình
gặp Kusanagi – kun thì mới ngộ ra rằng “A, cậu ấy, cũng là một tấm gương để mình noi theo học hỏi”… Mình đã nghĩ như thế và rất ngưỡng mộ hai
người, thật lòng đấy!
Liệu có chấp nhận được cái lý do “ngưỡng
mộ” đó không? Vì Eri vẫn còn quá ngây thơ trong sáng, nên không hiểu
được một cái rễ cây khi đã bám xuống đất thì nó sẽ tiếp tục lan rộng và
cắm sâu hơn. Cái gọi là sự “ngưỡng mộ” ấy chỉ đơn thuần như phần rễ nhỏ. Rồi từ từ nó sẽ lan ra, dẫn theo bao nhiêu diễn biến khác mà chính
người trồng còn chẳng thể ngờ trước được. Vì Eri còn quá nhỏ, nên không
hiểu được cảm xúc của một sinh vật nó bao la và phức tạp đến nhường nào.
Giống nhau… Hebi và Kazuma giống nhau, đó là cách nhìn nhận từ đôi mắt chân
thật không vướng chút đen bẩn của Eri. Hebi và Kazuma giống nhau… Cái
quái gì đang diễn ra thế này? Hebi đưa tay tự vuốt trán mình rồi cất
tiếng thở dài giống ai. Hebi không tài nào ngờ được rằng Eri lại nói
những lời như vừa xát cả trăm con dao vào tim mình thế này. Tàn nhẫn quá đi mất. Làm thế nào mình có thể chung mức ngang hàng với tên con trai
vô duyên vô ý tứ, suốt ngày chỉ biết mang đến rắc rối cũng như phiền
phức cho người khác đấy chứ. Chắc hẳn, giờ này, hắn đang ngủ ngon lành
mà không hay biết gì Hebi đang phải gồng mình chịu đựng sự nhục nhã này.
……………….
……………….
Ở một nơi nào đó cũng gần đây thôi.
- Hắt xì cọng mì… khịt khịt, muỗi chích đau quá!
Có tên ngu ngốc nào đó vừa hắt xì rồi đưa tay gãi sột sột ở lưng, lèm bèm
dăm ba câu rồi sang trái ngủ tiếp… Hắn thật sự đã đi ngủ sau nhiều phút
đắn đo trằn trọc.
………………
………………
Thật không thể chịu đựng được sự nhục nhã đáng sợ này. Không ngờ cô bạn thân yêu suốt bao
nhiêu lâu nay mà mình hết mực quan tâm lại nói ra một câu kinh khủng như thế. Rút cuộc thì tên thiên tài não phẳng ấy đã tiêm nhiễm điều gì vào
đầu Eri thế này? Thật muốn kêu Hiyama đến róc xương hắn mang đi nấu canh cá lóc quá đi mất.
- Eri – chan, thật ra thì mình và cậu ta…
- Tốt bụng lắm đấy chứ. Quả nhiên dù có suy nghĩ thế nào đi nữa thì He –
chan và Kusanagi – kun cũng rất giống nhau. Mình không tài nào tìm được
điểm khác biệt giữa hai người ngoại trừ giới tính và… à, cũng hơi khác
đôi chút khi He – chan luôn hòa nhã còn Kusanagi – kun thì có hơi kỳ lạ
đôi chút. Nhưng mà nhìn chung thì cả hai không bao giờ nói dối và luôn
cố gắng hết mình về người khác. Mình là mình rất ngưỡng mộ He – chan và
Kusanagi – kun vì điều đó!
Cứ nói qua nói lại một hồi chắc Hebi
không thể chịu đựng được mất. Chỉ vì Eri còn ngây thơ không hiểu gì nên
còn phải nhún nhường… dù biết rằng nó sẽ rất khó chịu nếu như không thể
thanh minh được dù chỉ một chút. Chỉ cần mình nêu lên quan điểm ngay lúc này thì…
Hebi nở nụ cười hiền hòa, đầm ấm như bao ngày khác.
- Vậy à, mình thật ra cũng rất ngưỡng mộ Eri – chan đó nhé!
- Eh, không thể nào đâu. Mình có điểm gì mà He – chan ngưỡng mộ kia chứ?
- Có, tuy không nhiều nhưng có một thứ ở Eri – chan mà mình cũng thầm
mong muốn lâu rồi. Hay nói đúng hơn là mình cảm thấy ghen tỵ với Eri –
chan nữa cơ!
- Thiệt à, vậy mà từ đó đến nay mình không hề biết.
Nhưng thứ mình có mà He – chan không có… là gì nhỉ? He – chan vừa xinh
đẹp này, vừa dễ thương này, vừa thân thiện hòa đồng, mà nấu ăn hay việc
nhà cũng giỏi nữa. He – chan là người quá hoàn hảo rồi mà vẫn còn mong
mỏi điều gì đó thì lạ thật nha!
- Dĩ nhiên rồi, sao lại không?
Mình cũng có hoài bảo, ước mơ và thứ mình thật lòng mong muốn chứ. Chỉ
là mình chưa từng nói cho Eri – chan biết đó thôi!
Phải… Hebi
cũng có thứ mình khao khát có được. Cũng muốn có thứ mà Eri đang có…
nhưng nếu nói ra thẳng thừng thì nó cũng chỉ là một mũi dao gây tổn
thương cho ít nhất cả ba người. Sẽ khiến người khác trở nên khó xử, hay
thậm chí sẽ khiến ai đó trở nên đau khổ. Chính vì vậy nên Hebi còn sự
lựa chọn nào khác ngoài việc cứ che giấu điều không thể ấy sâu trong
thâm tâm và che lấp ảo vọng ấy bằng nụ cười như thường ngày. Để những
người quan trọng xung quanh không phải bị tổn thương.
Nhưng mà
đấy không hẳn là nguyên nhân dẫn đến sự khó chịu trong lòng Hebi. Đôi
mắt đỏ hồng như viên Ruby quý hiếm càng trở nên đỏ hơn vì phiền muộn…
Hebi từ khi nào đã trở nên lạc lõng trong sự áy náy, trong nỗi hoang
mang khó diễn tả thành lời. Vẫn còn nữa… vẫn còn thứ khiến Eri bồn chồn
không yên không ngừng… Thứ đó chính là…
…………
Con Ronaldo
bất thình lình hạ mình đậu xuống một cành cây gần đó. Nó đậu trên cành
cây kia, không ngừng vỗ cánh phành phạch và cất tiếng kêu đặc trưng của
loài chim săn mồi làm cho Hebi và Eri đều phải giật mình. Eri ngước cổ
lên.
- Ronaldo – kun, cậu đến đón mình phải không? Cảm ơn nhé!
Thật sự là do lâu quá không thấy Eri về nên con chim tự động bay đi tìm. Và
cảm ơn nó mà cuộc nói chuyện giữa hai cô bạn nhỏ bị gián đoạn nên Hebi
cảm thấy có chút bực bội. Thoạt đầu thì đấy chỉ là một chút nhưng càng
nhìn cái bản mặt vênh lên không ngừng thì Hebi càng cảm thấy khó chịu
hơn… vì theo hình thức nào đó, Hebi thấy nó chẳng khác gì gã chủ nhân
thật sự của nó. Càng nhìn càng thấy phát ghét đến phát chán. Nói gì thì
nói, nơi đây không cấm nhiều loài động vật lai vãng nhưng thật sự bị cái ánh mắt đó thăm dò cũng chẳng vui thích tí nào. Hebi không có ác cảm
với chim ưng đại bàng nhưng chắc chắn sau chuyện này, cô bé sẽ cảnh giác cao hơn về loài chim săn mồi quái dị.
Vì đó là con thú nuôi của
Kazuma nên Eri mới nâng niu chiều chuộng, chăm sóc và để tâm đến nó rất
chu đáo tận tình… Thiệt tình, không còn lời nào để nói nữa.
- Xin lỗi nhé He – chan, không hiểu vì sao Ronaldo – kun chỉ ăn thức ăn do
mình cho thôi. Ngay cả Mama cũng khó mà cho nó ăn được, nên mình phải về nhà ngay bây giờ đây!
- Eri – chan, con đó là đại bàng chim ưng, thuộc dòng họ chim săn mồi kia mà. Cậu hiểu điều đó nghĩa là gì không?
Nghĩa là nó có thể tự thân đi tìm thức ăn theo bản năng hoang dã. Cậu
đâu cần phải cho nó ăn như chăm em bé, nó vẫn có thể tự túc mà?
- Đành rằng là như thế nhưng mà… biết nói thế nào đây. Lần đầu tiên có
một con vật nuôi trong nhà nên mình cũng muốn chăm sóc nó bằng tất cả
khả năng của mình. Ronaldo – kun lanh lợi, đáng tin cậy còn hơn cả bản
thân mình nên mình hiểu rõ. Chỉ là… vì đó là bạn quan trọng của một
người bạn đặc biệt nên… nói chung là thế đó!
Bạn quan trọng của
một người bạn đặc biệt. Lẽ ra Hebi không nên nói để dẫn dắt cho thứ
khiến mình càng cảm thấy mông lung khó chịu không tả. Hebi vừa thở một
hơi, vừa cười trừ.
- Thôi được rồi, Eri – chan cũng tranh thủ về
nhà mà nghỉ ngơi. Dù sao thì ngày mai chúng ta vẫn phải đến trường nên
trước sau gì cũng phải ngủ. Mình không làm phiền cậu nữa đâu!
- Xin lỗi nhé He – chan. Mình đi trước đây. Mai gặp lại!
- Uh, mai gặp, bye!
Eri nhanh chóng chạy vụt đi trên con đường quen thuộc với con Ronaldo đậu
xuống bên vai phải cô bé. Từ góc độ này nhìn theo thì quả thật trông Eri và con chim đó tỏ ra thân thiết với nhau. Thật khó tin khi ai đó nói
rằng họ chỉ mới gặp nhau một thời gian ngắn.
“Một người bạn quan
trọng của một người bạn đặc biệt”, Eri đã nói như thế để miêu tả về con
chim ưng. Đối với Eri thì Hiyama chỉ đơn thuần là một người bạn thuở
nhỏ, một người bạn sẵn sàng đứng ra bảo vệ cho nhỏ. Còn Kazuma thì lại
là một người bạn đặc biệt, một người mà Eri luôn ngưỡng mộ và dõi theo
hay thậm chí là muốn được ở bên cạnh mãi mãi. Rút cuộc thì sự khác biệt
giữa “bạn thuở nhỏ” và “bạn đặc biệt” là như thế nào? Sau cùng thì trái
tim của Eri đang hướng về ai? Nếu là Hiyama thì thật tốt, còn nếu là
Kazuma thì thật… không công bằng chút nào.
Bờ môi nhỏ của Hebi
như đang mím chặt lại, đôi mắt đỏ hồng trùng xuống với nỗi phiền lòng rõ ràng nhất. Bàn tay trắng đặt trước ngực và khẽ nắm lại thật chặt. Trái
tim Hebi như đang thổn thức càng khó chịu hơn.
- Không đâu Eri – chan… mình không phải như những gì cậu đã và đang nghĩ. Bởi vì một
người tốt, sống chân thật thì sẽ không bao giờ nói dối hay lừa gạt người khác… Mình… đã vi phạm vào những điều vượt ngoài giới hạn của một con
người tốt mất rồi!
Hiện tâm trạng trong Hebi như một mớ xích
rối bời bắt chồng chéo lên nhau và cùng lúc trói chặt lấy trái tim cô
ấy… Đây phải chăng là sự khó chịu mà Hebi luôn phải cố gắng kìm nén.
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Ngày tiếp theo, vẫn như những gì diễn ra từ trước đến nay, một ngày mới đến
trường học tập, gặp gỡ bạn bè đúng chuẩn theo công việc thường thấy ở
lứa tuổi học sinh. Và cũng vì bị cảnh cáo cạch mặt, Kazuma không thể mò
mẫm đến tìm Eri một mình để hỏi thăm tình hình thị tộc Chân Tổ. Dù muốn
hay không thì hắn cũng phải trải qua hai bức tường thép là Hiyama và
Hebi nếu muốn thăm dò tin tức. Hắn phải từ bỏ ý định đó khi tự tạo thêm
kẻ thù cho mình, chấp nhận cảnh ngồi yên trên ghế để trải qua một ngày
vô công rỗi nghề từ sáng sớm cho đến khi tan trường.
Hắn có học
hành gì đâu. Mang tiếng là học sinh đến lớp nhưng có bao giờ thấy hắn
tập trung vào bài giảng gì đâu. Hoặc là trốn tiết tìm chỗ nào đó yên
tĩnh để ngủ, hoặc là ngủ ngay trong giờ học, hay cũng có thể là ngồi đó
nhưng mang những phương trình toán học cao cấp ra giải chơi. Nhưng dạo
gần đây, kể từ lúc biết được bí mật đằng sau cái cớ “giao lưu văn hóa
với Chân Tổ” thì hắn chẳng buồn làm mấy cái nghiên cứu nữa. Không cần lo rằng khả năng có lụi đi vì bộ não vô số nếp nhăn của hắn chỉ có thêm
nếp chứ không bao giờ phẳng đi. Hắn lười nên không quan tâm đến nó và
cũng chẳng bận tâm xem điều đó có gây ảnh hưởng đến thành tích của hắn ở It. Harm Sokyuran không. Hắn chẳng quan tâm đến mấy chi tiết nhỏ lẻ đó.
Nhưng không cần phải lo lắng vì ngày hôm nay, riêng ngày hôm nay sẽ có một
tình tiết vô cùng đặc biệt sẽ khiến cho không chỉ riêng Kazuma mà toàn
bộ học sinh đang ngồi trong lớp học này đều phải há hốc miệng mà ngạc
nhiên.
Đầu tiên là màn tự bi tự dẫn từ Sensei đáng thương nhất
của ngôi trường này. Không cần nhắc lại chắc mọi người đều nhớ rằng
Honoka – sensei bản tính rất nhút nhát, hay e dè, ngập ngừng, hiền lành
thường không tranh giành với ai và thường bị học sinh nam lớp khác giở
thói trêu ghẹo đến độ đích thân nam sinh trong lớp mình phải đứng ra làm vệ sĩ riêng cho cô ấy. Một đám nhóc cấp hai cũng không thể quản lý nổi, điều đó là vô cùng đáng thương.
Cô ấy sinh hoạt lớp vì hôm nay
có tiết sinh hoạt chủ nhiệm, đích thân giáo viên chủ nhiệm phải đứng
lớp. Sau khi sinh hoạt, phổ biến hết những nội dung xảy ra trong tuần
vừa qua, Sensei bỗng dưng đưa ra một công bố mới.
- Etou… các em… nếu không phiền thì các em… có thể dành cho Sensei thêm một chút thời gian được không?
Sensei vẫn tỏ ra sợ hãi vì sợ làm phiền đến mọi người. Có ai dám có ý kiến gì
khi Sensei hỏi thế đâu. Bây giờ vẫn đang là tiết của Sensei thì cứ mời
cô, có đứa học sinh nào dám cãi dám cưỡng hay dám ra khỏi lớp làm gì.
Chính vì trông Sensei đáng thương đến độ dễ bắt nạt nên tụi nhỏ mới
không thèm làm càn đấy chứ. Chúng chỉ không muốn trông thấy Sensei rơi
nước mắt như bao ngày thôi.
- Sensei, cô đừng e ngại như thế. Đây vẫn là tiết cua Sensei kia mà!
- Đúng rồi… đúng rồi nhỉ… ha ha, xin lỗi!
Đến cả tụi nhỏ cũng phải thở dài chán nản. Tụi nó chán là vì có một người
như Sensei mà cũng hành nghề gõ đầu trẻ được. Hiền đến nỗi tụi nhỏ không biết ai mới là trẻ con, còn ai mới là người trưởng thành.
-
Anou… thật ra thì trường chúng ta và trường It. Harm Sokyuran vừa đưa ra một cam kết… Hay nói đúng hơn là hiệu trưởng đã có một cuộc thương
lượng với công chúa gia tộc Minamiya… là buổi lễ chào đón tân học viên
mới…
Buồi lễ chào đón tân học viên mới. Thật ra thì đây chỉ đơn
thuần như một lễ hội truyền thống được truyền qua nhiều thế hệ của It.
Harm Sokyuran. Cũng giống như ở các ngôi trường cao trung khác và các
trường đại học cao hơn. Lễ hội chào đón tân học viên sinh viên cốt chủ
yếu cũng để chào mừng và giới thiệu về trường, về các hoạt động trong
trường. Và đó cũng là cơ hội cho biết bao CLB để chiêu mộ thêm thành
viên, làm giàu thêm về nguồn nhân lực. Nếu đến các trường cao trung nổi
tiếng thì sẽ thấy hàng trăm CLB đang ra sức lôi kéo nhiều học viên như
một gian hàng chợ đang cố kéo giằng co khách hàng về phía mình. Sẽ cực
kỳ khủng khiếp cho những người không chịu đựng được đám đông như ai đó.
Nhìn chung thì đó là một buổi lễ quy mô lớn được tổ chức ở It. Harm
Sokyuran. Với một số trường nhỏ như nơi đây thì không có kinh phí để tổ
chức nên đối với học sinh của nơi này, thì buổi lễ đó không khác chi một khái niệm lạ.
Lũ nhỏ sinh ra, sống, lớn lên và học hành ở đây
thì không rõ nhưng còn với những người xuất thân từ chính It. Harm
Sokyuran thì rõ bằng thừa. Biết đến độ có người vừa nghe đến đã thấy
phát mệnh muốn bệnh.
Kozue đưa tay đập thẳng vào trán mình, kéo
dài xuống với gương mặt méo xệch. Nghe đến cái tên “công chúa gia tộc
Minamiya”, Kozue có dự cảm chẳng lành.
- Buổi lễ chào đón tân học viên à. Phải ha, dù sao thì It. Harm Sokyuran cũng là trường liên thông cấp hai lên cấp ba mà. Nhớ hồi đó chúng ta mới vào cũng trải qua cái
ngày này, đúng không Kozue? Tora ngồi bên cạnh lên tiếng.
- Chính vì vậy nên tớ mới muốn về nhà sớm đó. Chỉ có ba ngày nhưng chuỗi thời gian đó thật đúng là địa ngục!
Tên ngốc Kazuma vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài. Xem chừng hắn đã quên… à,
nói đúng hơn thì hắn còn chẳng biết đến cái lễ hội đó bởi vì ba ngày
diễn ra hội trường, hắn đã trốn tiệt trong phòng và đam mê nghiền ngẫm
đến mấy cái nghiên cứu của hắn. Hai ba năm liên tiếp cứ như thế để rồi
bây giờ hắn còn chẳng biết là trường mình có tổ chức thật.
Nhưng hiệu trưởng trường này và hiệu trưởng It. Harm Sokyran đã bắt tay nhau về điều gì liên quan đến hội trường bên đó?
- Thật ra thì… công chúa gia tộc Minamiya đã có thiện chí… mời trường
chúng ta đến It. Harm Sokyuran với tư cách khách mời tham quan nhằm đẩy
mạnh mối quan hệ giữa hai trường!
Nghe đến chuyến tham quan, tất
cả mọi người đều bắt đầu quay sang nhau bàn tán xôn xao đến ồn ào. Đây
là lần đầu tiên có chuyện này xảy ra trong lịch sử trường mà.
-
Nhưng… vì không muốn mất hình tượng trước công chúa nhà Minamiya… nên
hiệu trưởng đã quyết định sẽ tham gia, góp một chút sức cho lễ hội… Hay
nói đúng hơn thì trường chúng ta… sẽ đến It. Harm Sokyuran với tư cách
là giúp sức tổ chức một phần lễ hội… Mà nói đúng hơn nữa thì… lớp chúng
ta… phải có một tiết mục chính trong buổi lễ!
Một giây trôi qua,
hai giây trôi qua, ba giây trôi qua… n giây trôi qua. Đầu tiên là không
gian im phăng phắc không ai nói câu nào. Rồi thì ngay lập tức, cả lớp
đều đồng thanh cất tiếng “HEH” cực lớn.
- Chờ… chờ chút đã, một tiết mục chính ngay trong trường It. Harm Sokyuran ư? Sensei không đùa đó chứ?
- Sumimasen, sumimasen… Sensei đã cố gắng hết sức nhưng mà… hiệu trưởng đã quyết định nên… Sumimasen…
Ah, rồi thì cái cảm giác tồi tệ mà Kozue cảm thấy trước đó khi nghe đến cái tên “công chúa nhà Minamiya” đã trở thành hiện thực. Tiếng thở dài ai
oán chán đời muốn chết cất lên từ miệng cô ấy ngân dài như một bản
trường ca không hồi kết. Kozue chỉ biết gục mặt xuống bàn, thở dài vì
những ngày tháng tồi tệ nhất sắp xảy đến.