The Madness Of Lord Ian MacKenzie

Chương 7: Chương 7




Niềm vui sướng nở bừng xuyên qua sự căng thẳng của Ian. “Quan hệ xác thịt,” anh nhắc lại.

“Vâng,” cô nói đầy xấu hổ. “Nếu như việc đó làm ngài hứng thú.”

Nếu như việc đó làm ngài hứng thú ư?

“Ý em là ngủ cùng,” anh nói thẳng toẹt.

Mặt cô lại càng đỏ rực, ngón tay xoay đi xoay lại quanh chiếc nhẫn. “Vâng, đó chính xác là ý của em. Không phải là tình nhân, ngài hiểu không, chỉ giống như hai người cùng tận hưởng... khía cạnh đó của cuộc sống. Chúng ta chỉ cần có hứng thú với nhau là đủ và em không dự định kết hôn lần nữa. Chúa chứng giám, Mather đã làm em thực sự sợ hãi hôn nhân. Nhưng có lẽ chúng ta có thể... là những người tình. Ít ra trong thời gian chúng ta ở Pari. Em biết em đang nói lảm nhảm nhưng em không thể ngừng lại.”

Cô có biết cô đang rất xinh đẹp hay không? Hai má cô ửng đỏ, cái nhìn của cô vừa bướng bỉnh vừa không vững tin. Anh nhìn nhanh vào mắt cô và nói, “Được.”

Cô thở phào nhẹ nhõm rồi lại run rẩy cười. “Cám ơn ngài đã không cảm thấy chán ghét mà bỏ đi.” Chán ghét ư? Người đàn ông nào có thể chán ghét một quý cô với đôi mắt như vậy, người vừa ngượng ngùng nói cô muốn trở thành nhân tình của anh ta?

Ian lùi lại để có thể nhìn cô trọn vẹn. Cô mặc một chiếc váy dài giản dị màu hoa cà bằng vải po-pơ-lin, áo khoác ngắn xếp nếp, váy ngoài gợn sóng mềm mại. Những nút áo xếp thẳng hàng như những quả mâm xôi dọc trên phần thân áo cao tới cằm. Cái cổ áo chết tiệt kia lại quá cao, đáng nhẽ phải khoe ra thì lại che kín cái cổ đáng yêu của cô.

“Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ,” anh nói.

Cô giật nảy người. “Ngay bây giờ?”

“Trước khi em kịp thay đổi ý định.”

Beth đưa tay lên che miệng để cố gắng nhịn cười. “Được rồi, ngài đang nghĩ đến điều gì vậy?”

“Cởi nút chiếc váy.” Anh đến bên cạnh cô và chạm vào cúc áo ở hõm cổ của cô. Anh muốn cắn nó giữa hai răng và kiểm chứng liệu nó thực sự có vị quả mâm xôi. “Xuống dưới chỗ này.”

“Chỉ thế thôi sao?

“Hiện giờ là thế.”

Cô nhìn anh đầy ngạc nhiên nhưng vẫn bắt đầu cởi cúc áo. Chiếc cổ nhợt nhạt của cô lộ ra, những lõm sâu đẫm mồ hôi. Đó là một chiếc cổ xinh đẹp, vừa dài vừa mảnh khảnh và không tì vết.

Ian đặt tay quanh eo cô. Cô nhìn thẳng vào anh, môi hé mở nhưng anh không hôn cô. Anh nhẹ nhàng đặt môi để mở chiếc váy, sau đó nghiêng người cúi xuống và hôn lên cổ cô. “Ian.”

“Shh.”

Anh liếm chỗ lõm trên cổ cô sau đó dùng răng ngậm lấy làn da mềm mại ở đó.

“Ngài đang làm gì vậy?”

“Để lại cho em một vết cắn tình yêu.”

“Tình yêu...”

Ian cắn xuống và Beth hít mạnh vào. Anh mút nhẹ để nó dịu lại. Anh nếm được vị mặn trên da cô, cảm thấy nhịp đập run rẩy dưới môi anh.

Hãy cởi quần áo ra vì anh, anh muốn nói như thế. Anh muốn được nhìn Beth cởi váy, những ngón tay cô cởi dây buộc chiếc quần cộc của cô. Anh muốn cô kéo chiếc quần cộc đó xuống để có thể nhìn thấy tam giác loăn xoăn lấp lánh vì ẩm ướt. Bộ phận nam tính đã thực sự cương cứng của anh đang rung động.

Anh tự hỏi liệu đầu ngực cô có vị giống như ở cổ. Anh muốn mở hết cúc chiếc áo lót và gỡ chiếc áo ngực chết tiệt này xuống để anh có thể thưởng thức bầu ngực của cô. Anh muốn ngậm trong miệng từng bên một, và dùng tay ôm lấy bên kia.

Hãy thật chậm với cô. Hãy tận hưởng điều này.

Ian ngẩng đầu. Anh nhìn lướt qua cô, kịp bắt những tia sáng màu xanh khi anh lại cúi xuống môi cô.

Đôi môi dành để hôn. Môi dưới hơi cong như thể cô rất thích cười; môi trên thậm chí luôn hơi cong mời chào. Đôi mắt cô đang nhắm hờ, mái tóc lộn xộn, một dấu đen trên cổ cô tại nơi anh vừa mút.

“Giờ đến lượt em,” anh nói

Ian cởi áo choàng, cà vạt và cổ áo.

Beth chăm chú nhìn vào cổ họng đang để trần của anh. Cô ngập ngừng chạm vào anh, vẫn tiếp tục nhìn vào cổ anh. Những lọn tóc xoăn của cô lướt qua cằm anh khi cô nghiêng người về phía anh, bàn tay cô nắm lại đặt trên vai anh. Môi cô chạm vào cổ anh, ấm và vững chãi.

Khi đó anh cảm thấy vết chích bởi răng của cô.

Anh không che giấu tiếng rên rỉ khi cô chạm vào từng nếp gấp trên da anh. Có chút đau nhẹ khi cô bắt đầu mút khiến anh như muốn phun trào hạt giống. Đặt cô ở trên sàn, tách chân cô ra và đâm sâu vào người cô. Kể từ lúc anh mười bảy tuổi khi lần đầu tiên bị hấp dẫn bởi cô hầu phòng má hồng, anh chưa bao giờ gần như mất kiểm soát đến vậy.

Bằng mọi cách anh muốn cởi tung áo sơ mi và để Beth đặt môi mình lên ngực của anh.

Sau đấy cô sẽ quỳ xuống để cái miệng khéo léo của mình ngậm lấy cậu bé của anh và cho anh một dấu vết tình yêu vào đó.

Những mối quan hệ xác thịt, cô đã nói thế bằng cái giọng ngọt ngào của mình. Trong trường hợp chúng ta cùng đồng ý.

Ồ, đồng ý chứ, sẽ có bao cơ hội như vậy, và anh dám chắc rằng họ sẽ luôn đồng ý.

Beth kéo người ra và nhìn vào anh, chỉ cần đôi mắt xanh của cô cũng đủ làm tan nát trái tim anh. “Thế này được không?” Anh không thể nói điều gì, những từ ngữ lộn xộn chẳng có nghĩa gì lúc này. Anh dành cho môi cô một nụ hôn hoang dại và cô như nhũn ra trong anh.

Có bao nhiêu là cơ hội như vậy xảy ra mỗi ngày, tại bất kì đâu. Tâm trí của anh tính toán những khả năng có thể xảy ra. Anh thích những trò chơi, và anh sẽ không bao giờ thấy mệt với trò chơi này.

Anh dùng tất cả ý chí để đẩy cô ra. Nếu như anh không dừng điều này lại ngay bây giờ, anh thực sự sẽ làm với cô ngay trên sàn nhà, hoặc có lẽ ngồi giang chân ngay trên cái ghế đẩu cho thuận tiện. Với cả hai cách, anh sẽ làm với cô suốt đêm và không mệt mỏi. Anh hôn trán cô, không nghe thấy bất kỳ điều gì cô đang nói. Anh mong ước có sự lịch thiệp của Mac để anh có thể tìm ra những từ ngữ cần thiết để cám ơn cô, đề đề nghị những cuộc hẹn hò khác, để tiếp tục cuộc chơi. Thay vào đó, anh đưa bàn tay ôm lấy mặt cô và dành cho cô một nụ hôn. “Em đã nói, ngài sẽ chuyển tin tức qua anh bạn Curry tháo vát chứ?” cô hỏi.

“Tất nhiên.” Ở bên cạnh cô thật dễ chịu, khi cô trả lời những câu hỏi mà anh không cần phải hỏi. “Sẽ như vậy.” Anh với lấy áo khoác, nhét đai cổ áo và cà-vạt vào trong túi rồi quay lại nhìn lần cuối.

Beth đứng đó ngay giữa phòng chính tại nơi anh thấy cô khi lần đầu tiên anh lao vào. Hiện tại, cổ chiếc váy của cô hé mở làm lộ ra vết đỏ sẫm anh để lại trên da cô. Mi mắt cô sụp xuống, đôi môi sưng phồng vì những nụ hôn của anh. Cô là sinh vật xinh đẹp nhất anh từng thấy trong cuộc đời.

“Chúc ngủ ngon,” cô thì thầm.

Anh buộc bản thân quay đi và mạnh mẽ mở cửa, phớt lờ người hầu và Katie khi hai người đột ngột bước thẳng vào phòng. Anh giật lấy mũ, găng tay và khăn choàng từ mắc treo trong phòng chờ và lao ầm ầm ra khỏi đó trước khi anh bị cám dỗ ở lại.

Anh sẽ nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện để anh không bao giờ phải ra về. Anh sẽ cưới cô vì một lý do cực kỳ đơn giản: có cô trên giường với anh mọi đêm, mọi ngày, mọi trưa và mọi lúc. Anh đi bộ về phía đại lộ, có điều gì đó trong anh thức tỉnh và như được giải thoát.

Sương mù buông xuống trong đêm tối. Điều này chỉ làm Ian nghe được rõ hơn tiếng bước chân di chuyển và bám theo anh khi anh đi dọc theo đại lộ.

******

Không thể ngủ được. Beth đi đi lại lại trong phòng rất lâu trong đêm khuya, chỉ choàng chiếc váy ngủ. Cô nhận ra mình không thể tiếp tục với quyển nhật ký hoặc leo lên giường. Những sự kiện xảy ra còn quá mới mẻ để viết lại và mỗi lần cô cố gắng, bàn tay run rẩy của cô lại làm rớt mực lên trên những trang giấy. Cô kéo chiếc váy ngủ lên sát cổ. Cô thường xuyên dừng lại trước gương và kéo nó hé ra. Dấu vết màu đỏ Ian để lại lộ hẳn ra trên da cô, hơi giống vết thâm, mặc dù không hẳn vậy. Một vài cô gái chơi bời đến trại tế bần cũng có những dấu vết như vậy. Họ đã cười Beth khi cô hỏi chúng có nghĩa gì. Cô chạm tay lên dấu vết tình yêu. Cô không hiểu tại sao lại có người muốn làm như vậy. Giờ đây, cô nhớ lại cảm giác râm ran đầy ấm áp chảy trong mạch máu khi hơi thở anh chạm vào cổ cô, sự rộn ràng nơi cửa mình khi răng anh tiến sát vào cổ cô. Tóc anh chạm vào cằm cô, ấm áp, mềm mại với mùi xà phòng.

Cô nghe thấy Isabella đã về nhà và hy vọng bạn mình sẽ không lao vào phòng tán chuyện với cô trong đêm khuya. Beth trở nên yêu thích Isabella, nhưng cô biết cô sẽ không thể che giấu tâm trạng bối rối và sự hưng phấn của mình. Isabella sẽ mở lòng cô dễ như mở hạt dẻ.

Trái với lệ thương, Isabella yên lặng đi qua hành lang và nhanh chóng đóng cửa phòng mình. Qua bức tường, Beth nghe thấy tiếng tiếng nói nhỏ của người hầu gái, chuẩn bị cho Isabella đi ngủ.

Khi cô hầu đã rời đi và mọi thứ trở nên yên lặng. Beth vẫn không thể nằm xuống. Cơ thể cô bị kích thích, như tức giận với cô vì cô đã không hoàn thành điều cô đã bắt đầu với anh. Cô đã từng lo sợ anh sẽ cười nhạo lời đề nghị tạo quan hệ bất chính giữa họ - cô đã chia sẻ chiếc giường với một đàn ông và biết về cực khoái, nhưng bản thân Ian Mackenzie đã là sự suy đồi. Điều này hoàn toàn khác biệt.

Anh đã dành cho cô cái cười nửa miệng chậm rãi, trong thời gian ngắn nhất đón nhận cái nhìn của cô và nói đồng ý. Anh không cười cợt, ủ rũ, lạnh nhạt và bối rối. Nụ cười đó như khơi ngọn lửa trong cô.

Beth chuyển sang một tâm trạng kích động khác khi đi qua phòng mình, cô nghe thấy một âm thanh nghẹn ngào phía kia bức tường. Cô biết âm thanh này. Cô đã thường xuyên nghe thấy do chính cô tạo ra sau khi Thomas chết. Cô nằm đó một mình trong chiếc giường đơn trong nhà bà Barrington và khóc.

Khoác chiếc áo choàng lên người, Beth lao về phía cửa nối với phòng Isabella. Khi gõ nhẹ lên cánh cửa nhưng không thấy phản hồi, cô đẩy cửa bước vào.

Ánh đèn được vặn nhỏ và ánh sáng vàng nhạt yếu ớt lọt qua từ phía căn phòng tạo cảm giác u buồn. Beth bật to đèn thì phát hiện Isabella đang ngồi trên chiếc ghế dài, hai tay ôm đầu. Mái tóc dài của Isabella xoã trên lưng như một tấm màn màu tím và cô đang nghẹn ngào khóc nức nở. Beth tiến lại ngồi cạnh cô, tay đặt lên mái tóc bóng mượt của Isabella.

“Bạn yêu quý, có chuyện gì vậy?”

Isabella giật mình ngẩng đầu lên. Mặt cô lem nhem với nước mắt chảy dài. “Hãy đi đi.”

“Không.” Beth vén lọn tóc xoã trên má Isabella. “Trước đây mình đã từng khóc một mình. Điều này thật là kinh khủng.” Isabella nhìn cô bằng đôi mắt màu xanh lá cây chan chứa nước mắt rồi choàng tay quanh cổ Beth. Beth ôm cô thật chặt, vuốt mái tóc cô.

“Tối nay, Mac đã có mặt ở phòng khiêu vũ,” Isabella nức nở nói.

“Ồ, thật ư.”

Nữ bá tước đã mời cả hai chúng tôi đến để chứng kiến chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng tôi gặp lại nhau. Đồ chó cái.”

Beth đồng ý. “Chuyện gì đã xảy ra?”

Isabella ngẩng đầu. “Anh ấy hoàn toàn phớt lờ mình. Giả vờ không nhìn thấy mình và mình giả vờ không nhìn thấy anh ấy.” Cô nói trong sự não nề. “Nhưng Beth ơi, mình yêu anh ấy rất nhiều.”

“Mình biết, bạn yêu quý.”

“Mình muốn ghét anh ấy. Mình ước mình có thể ghét anh ấy. Mình đã cố gắng rất nhiều nhưng mình không thể. Mình thường tự hào về điều này. Nhưng tối nay, khi mình gặp lại anh ấy...”

Beth hơi chút sửng sốt. “Mình hiểu.”

“Bạn không thể hiểu. Chồng bạn đã mất, nhưng nó không giống như vậy. Bạn biết anh ấy yêu bạn và anh ấy luôn trong trái tim bạn. Nhưng bất kỳ khi nào mình nhìn thấy Mac, lưỡi dao như xoắn lại thật mạnh. Anh ấy từng yêu mình, trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ.” Từ cuối cùng kéo dài thành tiếng nức nở. Beth ôm cô thật chặt, cằm dựa vào mái tóc Isabella. Trái tim Beth nhức nhối. Cô đã nhìn thấy sự căng thẳng trong ánh mắt của Isabella, và cô nhìn thấy sự mệt mỏi cùng cực trong mắt Mac. Đó không phải việc của cô nhưng cô ước cô giúp được điều gì.

Isabella lại ngẩng đầu lên và lau mắt. “Tôi muốn cho bạn thấy thứ này.”

“Để sau, Isabella. Bạn nên nghỉ ngơi.”

“Không, mình muốn bạn hiểu.”

Isabella đứng lên, hất tóc ra phía sau và đi chân trần trong phòng để tới chỗ tủ quần áo. Cô mở tủ và lôi ra một bức tranh nhỏ được bọc trong vải. Isabella mang nó tới giường, đặt nó nằm cẩn thận trên đệm và lật lớp vải bọc ra.

Beth nín thở. Bức tranh vẽ cảnh Isabella đang ngồi bên mép giường lộn xộn. Tấm ga phủ khêu gợi trên vai cô, để lộ một bầu ngực hoàn hảo, và chút lông loăn xoăn hé lộ từ phía hai khe đùi. Isabella tránh không nhìn vào bức tranh, mái tóc đỏ buộc lỏng lẻo phía sau gáy.

Mặc dù chủ thể bức tranh - một phụ nữ vừa ngồi dậy trên chiếc giường của người tình - bức tranh không có chút nào khiêu dâm hay khiếm nhã. Những màu sắc câm lặng chủ yếu là sắc màu lạnh nhã nhặn, chỉ có mái tóc của Isabella và cành hoa hồng màu vàng tươi là màu sắc sống động nhất. Đây là bức tranh của một người được yêu, được vẽ bởi một người đàn ông dành sự tôn kính cho người vợ anh ta yêu. Nếu như Beth là người sành sỏi, thì đó là một bức tranh đẹp tuyệt vời đến sững sờ. Ánh sáng, bóng tối, bố cục, màu sắc - quá nhiều thứ được nắm bắt trong một tấm vải bạt nhỏ. Phía góc bức tranh có một chữ ký bay bướm:

Mac Mackenzie.

“Bạn thấy không?” Isabella nói nhỏ. “Anh ấy thực sự là thiên tài.”

Beth vỗ tay. “Bức tranh thực sự tuyệt đẹp.”

“Anh ấy đã vẽ vào buổi sáng sau khi chúng mình cưới nhau. Anh ấy đã ngay lập tức phác họa trên giường ngủ, sau đó vẽ lại trong xưởng. Đó là sự cẩu thả, anh ấy bảo thế, nhưng lại nói anh ấy không thể ngăn bản thân mình làm vậy.”

“Bạn nói đúng, Isabella. Anh ấy từng yêu bạn.”

Nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má Isabella. “Bạn phải thấy mình trong buổi khiêu vũ ra mắt lần đầu tiên - mình thật là một kẻ ngờ nghệch ngu ngốc, và anh ấy là người đàn ông suy đồi nhất mình từng gặp. Thậm chí anh ấy không được mời tới buổi khiêu vũ; như mọi người nói anh ấy đã ‘lẻn vào’ vì một cuộc cá cược. Anh ấy bắt mình nhảy cùng, nói rằng mình quá sợ hãi để làm vậy. Anh ấy chòng ghẹo mình và làm mình cười cho đến khi mình muốn bóp chết anh ấy. Anh ấy biết điều này, đồ khốn. Anh vờn mình như vờn một con chuột, biết tất cả những việc cần làm là dồn mình vào bẫy,” cô thở dài. “Và anh ấy đã làm thế. Mình đã cưới anh ấy ngay trong buổi tối hôm đó.”

Beth ngắm lại bức tranh. Mac có thể bắt đầu buổi tối như một trò đùa nghịch, nhưng nó đã kết thúc hoàn toàn khác hẳn. Bức tranh là tác phẩm của một người đàn ông đầy sáng tạo. Tất cả đều dịu dàng với màu sắc mềm mại. Tác phẩm của một người đàn ông đang yêu.

“Cám ơn đã cho mình xem,” Beth nói.

Isabella cười. “Bạn cần hiểu về người nhà Mackenzie. Mình rất mừng vì bạn đã thu hút sự chú ý từ Ian, nhưng có khi mình đã hại bạn rồi, bạn thân mến. Yêu một người nhà Mackenzie có thể xé bạn thành nhiều mảnh nhỏ. Hãy cẩn thận.”

Tim Beth đập mạnh. Khi cô nhìn lại người phụ nữ xinh đẹp được Mac Mackenzie vẽ bằng tình yêu, cô biết rằng cẩn thận thì đã quá muộn rồi.

******

Cả tuần sau lần gặp mặt đó Beth không gặp lại Ian. Cô đợi tin tức để bắt đầu cuộc hẹn gặp tiếp sau như đã hứa, nhưng chẳng có gì. Cô cố gắng để không giật mình mỗi lần chuông dưới tầng rung lên, mỗi lần cô nghe thấy tiếng người hầu nam hoặc nữ đi vội vàng về phía phòng cô. Cô cố gắng gạt đi cảm giác nhói đau vì thất vọng khi ngày qua ngày trôi đi mà không có một lời nhắn nhủ. Cô tự nói với bản thân, có thể có hàng trăm lý do tại sao anh không tìm đến cô, lý do hàng đầu đó là Ian phải giải quyết công việc. Isabella đã giải thích rằng Hart cần Ian đọc những thư từ và hiệp ước liên quan đến chính trị cho Hart và đảm bảo ghi nhớ chúng, sau đó báo cho Hart những khi gặp những cụm từ đặc biệt mà Hart đã nói Ian cần chú ý. Thực sự Ian rất giỏi trongviệc tính toán và để mắt đến toàn bộ hoạt động đầu tư của anh em nhà Mackenzie. Giống như những tay chơi bài chuyên nghiệp biết tất cả những con bài trên bàn, Ian theo dõi sự lên xuống của thị trường với sự chính xác kỳ lạ. Trong vài năm kể từ khi Ian ra khỏi trại tâm thần, anh thực sự đã nhân đôi số tài sản vốn đã quá khổng lồ của nhà Mackenzie.

“Mình không chút ngạc nhiên khi đó chính là lý do Hart để Ian ra khỏi trại tâm thần,” Isabelle giải thích. “Mình chỉ có chút bất bình, vì Hart bắt bộ não diệu kỳ của Ian làm việc quá nhiều. Không chú ý đến chứng đau đầu của cậu ấy.”

Beth thấy phẫn nộ thay cho Ian. Có lẽ Ian muốn làm việc cho anh trai, mặc dù anh chưa bao giờ đề cập về điều này. Nhưng nó giải thích sự vắng mặt của anh trong tuần qua.

Vào thứ bảy, Isabella đưa Beth đến một buổi khiêu vũ náo nhiệt tổ chức tại biệt thự nguy nga của nữ công tước. Beth nhảy với một quý ông nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng cô đã có nhiều kinh nghiệm hơn. Rất nhiều bạn bè phóng túng của Isabella sống dưới khả năng của họ và thứ họ cần chính là một quả phụ với số tiền lớn trong tài khoản. Những người nông dân Pháp giả bộ khá giỏi, Bà Barrington sẽ khịt mũi khinh bỉ nói. Bà chê bai toàn bộ nước Pháp, quên mất rằng đất nước này cũng có phần nhỏ tạo ra Beth. Trong góc phòng, Beth ngồi quạt sau một điệu van-xơ cứng nhắc với một quý ông. Quý ông này đang xoay xở tiền bạc để giữ chiếc xe ngựa và những người hầu ở mức tối thiểu. Nhưng họ phải làm thế, cô gái thân mến, nếu không họ sẽ xuất hiện thật vụng về. Những lời ngọt ngào vô nghĩa mà một quý cô luôn muốn nghe. Một người hầu giúp cô thoát khỏi cuộc đối thoại bằng cách đưa cô một tờ tin nhắn. Beth xin lỗi một quý ông có thói quen tiêu xài hoang phí này và mở tờ giấy.

Tôi cần gặp em khẩn cấp. Tầng cao nhất, cánh cửa đầu tiên. Ian.

Nhịp tim của Beth như nhảy vọt. Cô vò tờ giấy đút vào túi và xuyên nhanh qua phòng để lên cầu thang uốn khúc quanh co. Ở tầng trên cùng, cô tìm thấy cánh cửa phòng giải lao mạ vàng. Cô mở cửa đi vào một căn phòng nhỏ trang trí tinh xảo thì thấy Ian Mackenzie đang đứng giữa phòng. Anh cau mày nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay và không thèm nhìn lên khi cô vừa gọi “Ian,” vừa cố gắng điều hoà nhịp thở. “Chuyện gì vậy? Có gì xảy ra ư?”

Ian gập đồng hồ lại và nhét nó vào trong áo choàng.

“Đóng cửa lại. Chúng ta không có nhiều thời gian.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.