"Cháu có nghe đúng những gì anh ấy nói không?" Regina hỏi ngay khi cánh cửa được đóng lại sau lưng Warren.
Georgina toét miệng cười, cô cũng có chút bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột của anh cô. "Mợ tin đó chính là cách anh ấy nói với mợ rằng anh ấy sẽ cố gắng thử thêm lần nữa."
"Cái gì cơ?"
"Hòa thuận với James."
Regina khịt mũi. "Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Đó là người anh trai cá biệt của mợ, quá cục cằn để có thể đánh giá được những sắc thái tinh tế trong tính cách của chú James."
"Tinh tế á?"
"Được rồi, đúng là tinh tế không chính xác để miêu tả nó," Regina thừa nhận.
"Đôi khi phạm sai lầm nghe có vẻ giống hơn."
Regina khúc khích. "Cậu ấy không tệ thế đâu."
"Không với những người mà anh ấy yêu mến. Không. Mỗi chúng ta đều có một lần bị thâm tím. Người nào mà anh ấy ghét thì nằm thẳng cẳng. Những người anh ấy thực sự tức giận thì hẳn sẽ được mang đi chôn cất. Mợ đã ở đây, bởi thế mợ chỉ nói từ kinh nghiệm của mình thôi. Và Warren khó mà tìm cách xoay sở với James mà không gặp chút trở ngại nào."
"Đó hẳn là thái độ thù địch. Nó rõ ràng tỏa ra từ anh ấy. Cháu thề, mỗi lần cháu nhìn thấy anh ấy, cháu đều cho rằng kiểu gì nó cũng bùng nổ. Vừa lúc nãy là ngoại lệ đầu tiên. Mợ thực sự nên giữ anh ấy và cậu James tránh xa nhau càng lâu càng tốt trong khi anh ấy ở đây."
"Mợ hy vọng từ sự thân mật trong gia đình có thể sinh ra một chút lòng khoan dung trong phần nào đó của Warren, nhưng cháu hầu như là đúng đấy." Georgina thở dài. "Chuyện này không công bằng với James, cháu biết mà, dù James là người đã lôi phần tệ nhất trong người Warren ra. Anh ấy giờ đang tức giận với cuộc sống, và anh ấy không đủ sáng suốt để nhận ra ai là người nên hứng chịu nó. Drew phải hứng mũi chịu sào khá thường xuyên. Họ đánh nhau vài chập trong những ngày ít ỏi mợ vẫn còn ở nhà, trước khi James xuất hiện - để chôn sống mợ."
"Để cưới mợ," Regina nhắc cô nhớ bằng một nụ cười nhăn nhở. "Nếu cậu ấy không khiến mợ mang tiếng xấu, các anh của mợ sẽ không bao giờ ép buộc chuyện đó."
"Ồ, đấy lại là một chuyện khác. Sự tức giận của Warren đổ lên đầu mợ vì mợ muốn tiếp tục cuốn hôn nhân với James, khi mà James là người đàn ông đã gắn chặt mợ vào anh ấy ngay từ ban đầu. Và Warren đã để sự cay đắng trước đây của mình xáo trộn mọi thứ lung tung hết cả lên." Georgina thở dài lần nữa. "Mợ hiểu ý của anh ấy. Chẳng qua là anh ấy quá lưu luyến việc bảo vệ mợ, khi mà mợ không cần thêm bất kì sự che chở nào nữa."
"Nghe có vẻ như anh ấy cần một gia đình của chính mình để quan tâm và lo lắng," Regina gợi ý. "Một số người đàn ông không hạnh phúc trừ khi họ cảm thấy có ái đó cần mình."
"Mợ ước rằng còn có sự lựa chọn đó, nhưng Warren đã đau đớn quá nhiều để có thể đặt niềm tin vào phụ nữ thêm một lần nữa. Anh ấy đã nói rằng anh ấy sẽ không bao giờ kết hôn."
"Không phải tất cả bọn họ. Nhưng 'không bao giờ' là một từ thường xuyên thay đổi ý nghĩa trong vài năm nay. Cứ nhìn cậu James ấy. Cậu ấy đã thề sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu ấy trong cuộc sống hôn nhân, hoặc tương tự tế, nhưng cứ trông hiện giờ mà xem..."
Georgina phá lên cười. "Mợ không thể so sánh chính xác giữa hai người. Cậu của cháu, như cháu đã đánh giá, ghê tởm trước hôn nhân bởi vì tất cả những bà vợ phản bội - vợ của những người đàn ông khác - những người cuối cùng đều nằm dài trên giường của anh ấy, một kẻ tán gái là quá khứ của cậu cháu. Anh trai của mợ, theo một cách khác, đã phải lòng và hỏi cưới người mình yêu. Tên của cô ta là Marianne. Cô ta có một sắc đẹp đáng kinh ngạc, ít nhất thì mợ cũng nghĩ như thế. Warren hẳn cũng có chung suy nghĩ ấy. Đó là một trong những giai đoạn anh ấy dành nhiều thời gian nhất để ở nhà, năm tháng đó anh ấy đã tán tỉnh cô ta, từ lúc anh ấy bắt đầu trở thành thuyền trưởng trên con tàu của chính anh ấy. Và điều đó như một niềm vui giữ chân anh ấy ở nhà."
"Người cáu kỉnh ấy á?"
"Đúng là như vậy, Reggie. Warren không giống như anh ấy hiện giờ. Anh ấy đã từng là một người đầy quyến rũ và chứa đầy sự vui vẻ như anh Drew ấy. Giờ anh ấy vẫn lưu giữ một chút tính cách ấy, cháu cứ chú ý mà xem - anh ấy luôn luôn có điều đó. Nhưng cháu sẽ không nhận ra nó thường xuyên đâu, và nó chắc chắn là không giống như bây giờ. Hồi đó, anh ấy có thể cười với cháu ba mươi phút sau khi làm rộp tai cháu lên với cả núi chuyện nghiêng ngửa. Chẳng có cảm xúc tệ hại lan rộng nào hết, không để lại cả sự cay đắng - Mợ đã nói với cháu tất cả những điều đó trước đây chưa?"
"Không phải cháu."
Georgina tư lự. "Mợ nghĩ - hẳn mợ đã kể với Amy. James chắc chắn không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến Warren. Chỉ cái tên của anh ấy đã..."
"George!" Regina ngắt lời một cách không kiên nhẫn. "Mợ lạc chủ đề rồi. Cháu nghĩ rằng Warren và Marianne không kết hôn có đúng không?"
"Cháu có thể chắc chắn về giả thuyết đó," Georgina nói phảng phất một chút đắng cay. "Sự chuẩn bị cho đám cưới đã hoàn tât, chỉ là vài ngày trước đám cưới, và sau đó - Marianne đã lên tiếng hủy bỏ nó. Cô ta đã nói với Warren là cô ta không thể kết hôn với anh ấy, rằng cô ta đã quyết định chấp nhận một lời đề nghị khác thay vào đó, mặc cho sự thật anh là người đàn ông duy nhất cô ta xác nhận là đã yêu. Ồ, cô ta đã gói nó lại rất đẹp với lời xin lỗi rằng cô ta cần một người chồng ở bên cạnh thường xuyên hơn một người thuyền trưởng có thể làm."
"Cháu nghe nói là hoàn toàn có thể chấp nhận được khi những người vợ lên tàu cùng các ông chồng của họ trong mấy ngày gần đây, rằng một số còn xây dựng gia đình của mình ngay trên boong tàu."
"Đó là sự thật. Dù sao đi nữa, Marianne đã cho rằng thể trạng của cô ta không phù hợp với những chuyến đi trên biển, còn ít hơn cả việc sinh sống ở đó."
"Mợ nói thế khi mợ hồ nghi về nó."
Georgina nhún vai. "Mợ chỉ biết cô ta xuất thân từ một gia đình nghèo khó, hoặc phần nào là thế, gia đình cô ta đã rơi vào giai đoạn khó khăn, và đó là lý do khiến cô ta gạt bỏ anh trai mợ để làm dâu cho gia đình giàu có nhất thành phố, người nối dõi cuối cùng của ông tổ đã xây dựng nên Bridgeport. Steve Addington là người thừa kế hiện thời và cũng chính là người đã lôi cuốn cô ta nhiều hơn."
"Nhưng anh trai của mợ chính xác là đâu có nghèo, và nếu cô ta thực sự yêu anh ấy - có lẽ những lý do của cô ta cũng hợp lý. Cháu không nghĩ là cháu sẽ quan tâm đến việc phải lòng một thủy thủ, nhất là nếu cháu bị say sóng bất cứ khi nào bước chân lên tàu."
"Ồ, mợ đồng ý, nếu tất cả mọi chuyện chỉ có như vậy. Nhưng người đàn ông mà cô ta lấy, ừm, anh ta và Warren là kẻ thù của nhau từ thời thơ ấu, loại mà mãi mãi thù địch ấy, người đấm vỡ mũi người kia thường xuyên, để rồi kết thúc tất cả mọi chuyện bằng việc căm thù đối phương ngay cả khi những ngày đi học đã chấm dứt."
"Mọi chuyện về cô ta chưa kết thúc, phải không ạ?"
"Không, quả thực như vậy. Bất kì một ai khác còn đáng ưa hơn. Nhưng đó vẫn không phải là tất cả. Cô ta và Warren yêu nhau, cháu biết đây, và cô ta đã mang trong mình đứa trẻ của Warren vào thời điểm cô ta chia tay với anh ấy."
"Chúa lòng lành, anh ấy có biết không?"
"Nếu anh ấy biết, mợ dám đảm bảo chúng ta sẽ có một kết cục khác cho chuyện này. Nhưng anh ấy không hề hay biết, và đã không nhận ra chuyện đó cho đến một tháng sau ngày cô ta lấy Steve. Cô ta đã công khai chuyện đó, bởi cô ta đã chuẩn bị tinh thần từ trước, và vẫn kết hôn với một người đàn ông khác. Đó là điều gây tổn thương đến anh ấy nhất, rằng anh ấy đã bị tước đi cơ hội được nuôi dưỡng đứa con của chính mình. Cháu không thể biết điều đó qua tính khí của anh ấy, nhưng Warren rất yêu trẻ con, bởi vậy nó trực sự đã giáng một đòn kép lên anh ấy, hoặc đúng hơn là, một đòn ba đấm. Bị tước mất đứa con của anh ấy, mất người phụ nữ mà anh ấy yêu, và để cô ấy rơi vào tay người đàn ông mà anh ấy khinh miệt."
"Nhưng không phải anh ấy sẽ có một vài quyền hợp pháp nơi nào đứa trẻ có mặt à mợ?"
"Đó là ý định đầu tiên của anh ấy, theo đuổi theo cách này, cho đến khi cô ta nói với anh rằng cô ta có thể không công nhận đứa bé là của anh, và Steve, đồ con hoang đó, sẽ ủng hộ luận điệu của cô ta và nhận đó là con của hắn."
"Nhưng không phải tất cả mọi người đều biết rằng cô ta và Warren - ý cháu là, sau năm tháng của cuộc tình ấy..."
"Đó đã đủ minh chứng rồi, nhưng Steve đã nói dối và bảo rằng anh ta mới là người tình của cô ta - người tình duy nhất của cô ta - họ đã có tranh chấp và đó chính là lý do tại sao cô ấy lại quay sang Warren, nhưng cô ta đã nhận ra tình cảm thật sự của cô ta ngay lúc đó, hoặc những thứ tương tự vậy. Anh ta thậm chí còn nêu ra ngày bí mật gặp cô ta rồi làm tình với cô ta, mà thật ra là trong suốt thời gian đó cô ta đang đi ra ngoài với Warren kìa. Với hay lý luận vững chắc đó chống lại, Warren thực sự không thể làm nổi điều gì."
"Có khả năng nào những điều thằng cha Steve đó xác nhận là sự thật không?"
"Không - ít nhất, Warren cũng chắc chắn điều đó là không thể. Đúng ra nếu mọi chuyện như thế, nó có thể giúp anh trai mợ chút ít trừ khi anh ấy tin vào điều ấy, và có thể ngay cả sau đó nữa, bởi cháu có thể thêm vào vài sự lừa lọc cùng những lời dối trá khác cho nó nếu xảy ra tình huống như vậy. Đứa bé - Samuel, họ đã đặt tên cho nó - chẳng chứng minh được điều gì, nó không giống ai rõ ràng, ngoài việc giống Marianne. Mợ chỉ thấy thằng bé duy nhất một lần, và mợ thực sự tan vỡ khi không thể chứng minh nó là cháu trai của mình, bởi vậy mợ chẳng thể tưởng tượng nổi cảm giác tồi tệ của Warren đến mức nào, mặc dù mợ chưa bao giờ hỏi nếu anh ấy trông thấy đứa trẻ. Đó là chủ đề không ai trong nhà muốn đề cập với anh ấy, bởi lý do hiển nhiên - phản ứng của anh ấy không bao giờ dễ chịu nữa."
Regina lúc lắc đầu. "Điều đó hẳn phải khiến anh trai mợ phát điên khi biết thằng cha mà mình coi thường nhiều đến nhường nào đang nuôi lớn đứa con của chính mình."
"Phải," Georgina nói một cách nhẹ nhàng, buồn rầu, "cho đến khi Samuel chết ba năm trước. Họ nói rằng đó chỉ là một tai nạn. Warren đã đủ đau đớn để nuôi dưỡng sự hồ nghi trong lòng anh ấy."
Regina ngồi xuống chiếc ghế gần giường nhất. "Cháu không bao giờ nghĩ cháu sẽ nói điều này, George, nhưng cháu bất ngờ cảm thấy rất tiếc cho anh mợ. Cháu nghĩ là cháu sẽ mời anh ấy dự bữa tối. Anh ấy và Nicholas nên trở nên thân thiện với nhau, mợ có nghĩ thế không?"
"Cháu điên à?" Georgina hỏi, mắt mở lớn. "Hai người đó có quá nhiều điểm chung - bọn họ đều xem thường chồng mợ. Mợ đang cố gắng chấm dứt oán thù giữa hai người họ, không có nghĩa là trao cho Warren một đồng minh để có thể sát cánh bên anh ấy chống lại James."
"Nhưng cậu James của cháu có thể kiểm soát mọi chuyện, hoặc là cháu không hề có ý như vậy." Và một chân màu đen khẽ nhướn lên theo kiểu rất Malory. "Mợ nghi ngờ chuyện ấy à?"
Georgina hiểu chồng mình. Đương nhiên là cô chẳng nghi ngờ chút nào về chuyện ấy. Nhưng đó không phải là những gì cô hy vọng đạt được trong suốt cuộc viếng thăm này của gia đình bên nhà cô.
"Qủa thực," cô nói, "đề nghị này của cháu nghe có vẻ tốt hơn sự đột ngột này. Mợ sẽ nghiêm túc nghĩ đến chuyện tìm cho Warren một người nào khác để anh ấy bảo vệ. Anh ấy có thể sẽ yêu thêm một lần nữa. Biết đâu phép màu sẽ xảy ra."