The Magic Of You

Chương 14: Chương 14




Amy không chắc vì sao cô làm thế. Có lẽ bởi Warren không biết rõ về London nên dễ khiến họ lạc đường hoặc không. Hoặc có lẽ dường như là vì anh tức giận hơn vì đã đi bộ quá xa, khi không một chiếc xe ngựa nào xuất hiện để làm dịu đi cơn bực mình đè nặng lên anh. Và với vẻ cáu kỉnh ấy của anh, cô biết cô không thể đi tới bất cứ nơi nào cùng anh đêm nay. Thế nên cuối cùng cô đành phải thú thật với anh là chiếc xe ngựa mà cô đã dùng để đến đây từ tối vẫn quanh quẩn quanh quán The Hell and Hound.

Anh không tiếp nhận tin tức với thái độ dễ chịu cho lắm, dĩ nhiên rồi.Nói một cách thận trọng, anh chỉ có một chút xúc phạm, khi buộc tội cô đã nói dối và nhắm mắt làm ngơ với một vài hành động lừa lọc khác. Cô không buồn phủ nhận nó, ừm, làm sao cô có thể khi nó cũng là một phần của sự thật? Nhất là khi anh không cho cô cơ hội để nói thêm bất cứ điều gì, bằng bất cứ cách nào, và cứ như vậy khi anh đưa cô trở lại con đường mà họ đã đến.

Đến lúc họ đi đến chiếc xe ngựa thuê, quả thực nó vẫn đậu ở góc quanh gần quán rượu, cô hoàn toàn chắc chắn anh sẽ quẳng cô lên xe và kết thúc mọi chuyện. Và anh đã quẳng cô vào xe. Nhưng anh cũng lên theo, làu bàu địa chỉ của cô với người đánh xe.

Họ ngồi chéo nhau trong im lặng nặng nề khi chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh, bởi anh không nói một lời nhiều hơn một từ với cô sau khi cánh cửa được đóng sập lại, và hình như anh cũng không có ý định đó. Amy không ngại sự cường điệu cũng như kể lể. Cô rất giỏi lắng nghe mỗi khi cô kích động chuyện gì. Nhưng bản tính tinh nghịch của cô không thể chịu đựng nổi sự im lặng, không bao giờ quá vài phút ít ỏi. Và, thực ra mà nói, anh khiến cô bực mình nhiều hơn khi anh im lìm hơn cả lúc anh hét lên với cô. Ít nhất trong những tiếng la hét đó, cô còn biết chính xác những gì đang diễn ra trong tâm trí anh.

Bởi vậy cô đành để cho bản tính của mình được bộc lộ tự nhiên. Không may làm sao, cô vẫn chỉ có duy nhất một thứ trong đầu lúc này, thế nên lời trêu ghẹo của cô không thể thốt lên thành tiếng giống với lời trêu ghẹo được, ít nhất là không đối với đôi tai của Warren.

"Những chiếc xe ngựa rộng rãi như thế này là một sự thích hợp tuyệt vời, đúng không? Thử nghĩ mà xem, em không chắc chúng ta sẽ trở nên nên quá kín đáo như thế này một lần nữa - ít nhất là không cho đến khi anh nhượng bộ và đưa em đến phòng khách sạn của anh."

"Im đi, Amy."

"Anh hoàn toàn chắc chắn là anh không muốn sử dụng tiện ích từ những điều dễ chịu này à, những chiếc ghế mềm mại? Em biết những ông chú của em sẽ không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội như thế này đâu."

"Im đi, Amy."

"Các anh em họ của em cũng vậy. Derek và Jeremy sẽ nắm lấy chiếc váy của các quý cô..."

"Amy!"

"Hừm, dĩ nhiên họ sẽ làm thế," cô quả quyết với anh. "Và họ sẽ không bao giờ ngụy biện về tuổi tác hay tâm hồn ngây thơ, hoặc không có của cải, những điều đó làm cho bọn họ đang trở thành những kẻ ăn chơi thực thụ."

"Tôi không phải một tên ăn chơi."

"Em nghĩ từng ấy là nhiều lắm rồi, thật đáng thương. Nếu anh là một tên ăn chơi như vậy, em sẽ không thể ngồi đây như thế này, một mình, giờ em sẽ ra sao? Em sẽ ngồi lên lòng anh, có lẽ với cái váy đã bị kéo lên, hoặc đôi tay anh đang nỗ lực kéo nó lên mà em không để ý trong khi..." (trời ơi là trời )

Anh rên lên, anh lấy tay che mặt. Amy cười nhăn nhở một mình, cảm thấy hài lòng bởi cô lại nắm được anh một lần nữa, cho đến khi anh nhạo báng, "Ngay cả kiến thức của cô cũng phản lại cô."

"Ôi dào, chuyện vặt. Ở đây chỉ tình cờ là những người phụ nữ trẻ đẹp mới kết hôn trong gia đình em thi thoảng vẫn quên mất tiêu em vẫn chưa lấy chồng thôi. Ngay cả em gái anh cũng kể cho em nghe một hoặc hai chuyện về chú James mà em thấy rất thú vị. Anh có biết chú ấy đã lôi thím xuống boong tàu của chú ấy ngay giữa trưa để..."

"Thằng quỷ sứ!"

"Đúng vậy," cô vẫn tiếp tục, "và chuyện đó xảy ra trước khi họ kết hôn."

"Tôi không muốn nghe về nó."

Cô lầm bầm. "Anh nói nghe càng lúc càng giống một người đàn bà đức hạnh chết tiệt đấy, Warren."

"Còn cô nói nghe càng lúc càng giống một gái bán hoa cạnh bến cảng đấy," anh gầm gừ.

"Ồ, em đang cố thử," cô trả lời bóng gió. "Sau tất cả mọi chuyện, chẳng phải đó là thứ anh tìm kiến tối nay sao, không phải à? Và em sẽ trở nên vô dụng nếu không bắt buộc làm thế."

Anh im lặng, nhưng anh đang trừng mắt với cô lần nữa. Cô nghĩ trong một khoảnh khắc anh sẽ với tay lấy cô. Thậm chí nếu đó là để trừng phạt, cô có thể xử trí nó. Họ sẽ lại chạm vào nhau, và một cái gì đó kích thích dứt khoát sẽ xảy ra với cả hai người bất cứ khi nào họ chạm vào nhau. Nhưng anh không di chuyển để vượt qua khoảng không giữa hai bọn họ. Người đàn ông này làm cô điêu đứng với chính sự quý trọng bản thân cô, không nghi ngờ về điều đó.

"Em biết anh đang nghĩ gì," cô nói, một chút không bằng lòng ẩn trong giọng nói của cô lúc này. "Anh cũng có thể quên nó đi. Anh sẽ phải cưỡi ngựa đến mọi chỗ tuyệt vời trong đất nước này mới có thể tìm được một cành cây tốt. Và em sẽ bắt đầu hét lên một cách chết tiệt nếu anh đặt một cánh tay lên người em mà không hề có ý định mang đến cho em sự thích thú. Đương nhiên," cô trả lời với vẻ đăm chiêu, "Cũng như em có thể bắt đầu hét lên khi niềm thích thú đó đến. Em không biết, bởi em chưa bao giờ trải qua điều đó trước đây. Chúng ta sẽ phải chờ để thấy em sẽ phản ứng như thế nào với nó, phải không?"

Lúc này anh ngồi hướng về phía trước. Đôi bàn tay anh siết chặt với nhau. Đây là lần đầu tiên cô để ý đến vết sẹo nhỏ hiện mờ mờ trên má anh. Cô ước gì cô có thể biết trước nếu cuối cùng có thể thúc đẩy anh làm tình với cô hoặc bóp cổ cô. Nhưng cô dứt khoát biết rằng cô đã đẩy anh xa đến mức có thể làm một trong những chuyện đó, và không thể chắc với cái nào, cô không dám liều mình mạo hiểm để tìm ra.

"Được rồi, anh thắng," cô nhanh chóng đảm bảo. "Nếu đây là sự im lặng anh muốn, anh sẽ có nó."

Cô rời mắt khỏi anh, hướng ra ngoài cửa sổ, nín thở, hy vọng sẽ làm anh hài lòng. Và nó chỉ là vài phút thử - thách - đau - đớn ít ỏi trước khi cô nghe thấy anh thả người về phía sau chiếc ghế. Cô thầm thở dài, chỉ là chẳng có gì phải giấu giếm cho sự tĩnh lặng trong tâm hồn cô. Tính khí quá - nhạy - cảm chết tiệt của anh rõ ràng chính là vấn đề và sẽ khiến mọi chuyện trở nên khó khăn với cô trong một khoảng thời gian dài, nhưng không phải là mãi mãi. Vào cái lần anh bắt đầu chú ý đến cô, cô những tưởng sẽ không phải lo lắng về tâm trạng của anh thêm nữa. Cô biết anh đủ rõ sau khi hình dung được làm thế nào để phá vỡ tâm trạng của anh, để gạt nó ra khỏi tâm trí anh, hoặc đơn giản là lờ nó đi, nhưng cô tin chắc rằng bản thân cô chẳng có gì phải sợ nó. Đôi tai cô thi thoảng có thể chịu đựng được, chứ mông cô thì không thể.

Họ có thể, cô có rất nhiều chuyện để tâm sự, mà lúc nào cô cũng đem theo - thể nào cũng vậy. Trong lúc ấy, cô sẽ phải tưởng tượng ở chỗ nào việc trêu chọc anh đi đến giới hạn trước khi cô chạm tới trung tâm thực sự của sự đe dọa, khi cô thực hiện điều đó. Sự rút lui phải được lên kế hoạch rõ ràng, theo ý kiến của cô, bởi cô không muốn anh cho rằng cô cũng giống tất cả những người phụ nữ khác đều thấp thỏm chờ đợi xung quanh cơn thịnh nộ của anh.

Georgina đã nói với cô những người phụ nữ đó đã ra sức quyến rũ Warren mặc dù vẫn rất thận trọng với anh. Và anh đã một đi không trở lại, và giữ cho bức tường thêm kiên cố để bao bọc lấy trái tim anh. Amy muốn anh thấy cô khác biệt. Cô phải xuyên thủng sự phòng ngự của anh, và cô không thể làm điều đó nếu anh nghĩ rằng anh có thể làm cô hoảng sợ để rồi lùi bước như anh đã làm với bao phụ nữ khác - những người cố gắng thu hẹp khoảng cách với anh.

Họ cũng phải làm tình nữa. Nó giờ đã trở nên rất cấp bách bởi khoảng thời gian ngắn ngủi cô có được để ở bên cạnh anh. Cô đã nghĩ chỉ cần khiến anh muốn cô chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng rõ ràng không phải vậy. Ý chí của anh quá mạnh mẽ. Không, làm tình là cách duy nhất đủ gần gũi để tác động lên anh một điều gì đó khác biệt, đủ gần gũi để cho anh thấy cô không phải một Marianne thứ hai, rằng anh có thể đặt niềm tin nơi cô, rằng cô sẽ không bao giờ làm anh tổn thương, rằng cô có thể khiến anh hạnh phúc. Trong tám năm qua người đàn ông này đã phải sống trong đau đớn, và anh tin chắc với bản thân rằng anh đã quen với cảm giác đó. Cô nhất định phải chỉ cho anh thấy một lối đi khác, mang tình yêu và nụ cười quay trở lại cuộc sống của anh.

Một vết lún sâu trên đường hay ổ gà nào đó bất thình lình làm chiếc xe ngựa nảy lên, kéo Amy ra khỏi suy nghĩ triền miên và chợt nhận ra quang cảnh ngoài chiếc xe. Cô nhíu mày, rồi bối rối trong chốc lát, sau đó rùng mình sợ hãi, không phải tự bản thân cô, mà bởi sự thật đơn giản mà người bạn đường của cô không chút mảy may phát hiện ra. Và xui xẻo làm sao, nó từ trên trời giáng thẳng xuống đầu cô tin tức chẳng lành.

Nhưng ở đây chẳng có bất cứ sự giúp đỡ nào. Anh cần phải được chuẩn bị tư tưởng, và cũng cần phải biết họ chắc chắn chẳng còn gì để để lo lắng ngoài mối nguy thực sự này.

"Trời ơi - Warren? Em không nghĩ chiếc xe ngựa này sẽ đến nơi anh chỉ dẫn đâu."

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bởi anh chẳng hề thân thuộc với London, nên cảnh vật bên ngoài chẳng nói với anh được điều gì. "Vậy chúng ta đang ở đâu?"

"Nếu em không nhầm, những hàng cây chúng ta đã đi qua không thuộc thuộc bất cứ khuôn viên nào trong các công viên tuyệt vời của chúng em. Đây là con đường ra khỏi London, chẳng lý nào lại phải đi qua đây để đến quảng trường Berkeley cả."

Thật không thể tin được, giọng nói của anh rất điềm tĩnh khi anh cất tiếng hỏi, "Có thể nào người đánh xe hiểu nhầm ý của tôi không?"

"Em nghi ngờ chuyện đó."

Ngay lập tức anh nhìn cô bằng con mắt nhíu lại đầy nghi ngờ. "Đây không phải là chủ ý của cô đấy chứ? Một cái tổ tình yêu nho nhỏ ấm cúng nào đó để chui vào cách xa bên ngoài thành phố là thứ cô hy vọng sẽ tận dụng cho đêm nay à?"

Cô cười nhăn nhở với anh. Cô thật sự không tài nào làm khác được. "Rất tiếc, nhưng em không hy vọng điều gì vượt xa chiếc giường trong phòng khách sạn của anh đâu."

"Vậy thì đây là cái gì?"

"Một trong những phỏng đoán hợp lý hơn của em là chúng ta chuẩn bị bị cướp."

"Vô lý. Trong khu vực như chỗ chúng ta vừa ở lúc nãy, tôi nghĩ những vụ ăn cướp xảy ra như cơm bữa. Không lý nào phải đưa chúng ta ra khỏi thành phố cả."

"Chính xác, ngoại trừ những vụ cướp theo kiểu phổ biến ra, nó sẽ mang lại tiền khi bán những con ngựa, một chiếc xe ngựa, và hầu bao của chúng ta. Đương nhiên, những cỗ xe ngựa cho thuê thường không phải là mục tiêu. Những con ngựa này không phải là những con ngựa tốt, kể cả cỗ xe nữa, bởi vậy cũng chẳng đáng giá bao nhiêu. Nhưng hắn đã vớ được vụ hời thay vào đó. Hẳn người đánh xe đã kể chuyện và ba hoa về việc anh ta đã được hứa trả một khoản hậu hĩnh nếu tiếp tục đứng chờ em."

"Vậy ý cô muốn nói đây không phải người đã đánh xe cho cô à?" anh hỏi.

"Cực kỳ đáng nghi. Hắn ta làm ra vẻ đã sẵn sàng, nhưng chiếc áo khoác như thể mượn của ai đó gần giống với kích cỡ hắn đã tố cáo hắn ta. Và em ghét phải nói thế này, nhưng dường như sẽ có nhiều hơn một tên cướp nhúng tay vào chuyện này. Những nhóm thường họat động với hai hoặc ba tên ấy, những tên khác đang nằm sóng soài trên nóc xe bởi chúng ta không hề nhìn lên đó, hoặc đón lõng chúng ta ở một nơi hoang vắng nào đó đã được sắp xếp trước. Em thành thực hy vọng chúng chỉ làm người đánh xe bất tỉnh hơn là đã giết chết anh ta."

Giờ anh mới thực sự cau mày. "Tôi sẽ rất lo cho bản thân mình ngay lúc này, nếu tôi là cô."

"Thực sự thì, em không chắc chúng ta đang ở trong tình trạng nguy hiểm trầm trọng. Em không biết những tên cướp ở Mỹ thế nào, chứ những tên cướp ở đây sẽ gắng hết sức để không chặt mất bất kì đường lui nào nếu chúng có thể trông vào nó. Tiếng kêu la sẽ kéo theo những điều tồi tệ nhất đến với số phận của chúng. Rồi chúng sẽ phải trả giá bằng cái giá treo cổ để kết thúc chuyện này."

"Amy, tại sao tôi lại thấy thật khó mà tin nổi chuyện này?"

"Bởi vì anh chưa hình dung được những tên cướp ở nước em mưu mẹo thế nào chăng?"

Cái quắc mắt của anh nói lên rằng anh không thèm để ý đến khiếu hài hước của cô lúc này. "Tôi thích nghĩ rằng người đánh xe đơn giản là không nghe rõ được lời chỉ dẫn hơn, và điều đó có thể sửa lại được."

Để sửa lại, anh đấm trực tiếp lên nóc xe để khiến người đánh xe chú ý, sau đó mở cánh cửa đủ để hét lên bảo người đàn ông dừng lại. Thay vào đó, chiếc xe ngựa lao vụt đi khiến Warren văng trở lại ghế ngồi của anh và đóng sập cánh cửa lại một lần nữa.

"Ồ, thật lấy làm kinh ngạc," Amy bình luận bằng giọng - chế - nhạo.

"Khốn kiếp, nếu cô không có mặt ở đây, tôi đơn giản chỉ cần nhảy ra ngòai." Anh trả lời.

"Phải đấy, cứ trách em đi vì em đã giữ cho anh khỏi ngã gãy cổ."

"Cô sẽ lĩnh đủ trách nhiệm vì sự xuất hiện của tôi ở đây ngay từ ban đầu."

"Anh thà trông thấy em ở đây để giải quyết chuyện này theo cách của em à?" cô hỏi với một bên lông mày nhướn lên.

"Tôi thà để cô ở nhà còn hơn cả hai hai chúng ta đều có mặt ở đây."

Cô ước gì cô có một ý lẽ tuyệt vời để giải thích, nhưng không thể, thế nên đành để cho anh suy nghĩ. "Anh không mang theo một khoản tiền lớn trong người đấy chứ?"

"Khi đi đến chỗ mà tôi đã đến á? Tôi đâu có ngốc."

"Vậy thì đừng có làm những chuyên ngu ngốc," cô nêu ý tưởng hợp lý của mình. "Chuyện này đơn giản thôi. Anh buông tiền ra và chúng sẽ không làm chúng ta đâu."

"Đó không phải là cách mà tôi muốn làm, cô bé ạ."

Cô cảm thấy sự hoảng loạn đầu tiên của thực tế kinh hoàng ngay lúc nghe được câu nói đó. "Warren, làm ơn, em biết anh đang trông đợi một cuộc ẩu đả vào tối nay, nhưng xin anh đừng thách thức những tên này. Chúng luôn được trang bị vũ khí nên..."

"Tôi cũng vậy."

Cô chớp hàng my. "Anh ư?" Anh nhấc cả hai cái chân lên để lấy ra một khẩu súng lục từ một ống giày và một con dao găm từ ống giày bên kia. Sự khiếp hãi của Amy càng lúc càng tăng trong cơn hoảng loạn.

"Cất chúng đi đi!"

"Tôi là một người can đảm," anh trả lời.

"Đúng là người Mỹ!" cô nói, lúc này chính thức từ bỏ chút nghi ngờ trước đây khi không đánh giá cao bọn họ. "Em không ngại bị vướng vào vòng khói lửa trong khi anh chơi trò chơi anh hùng của anh, và nếu anh xảy ra chuyện gì, em có khả năng sẽ làm vài chuyện ngu ngốc, như đi trả thù cho anh, và em cũng chẳng quan tâm chuyện bị giết vào tối nay, cảm ơn anh nhé."

"Cô sẽ ở yên trong xe ngựa," là tất cả những gì anh nói.

"Em không ở."

"Cô sẽ ở."

"Em hứa với anh là em sẽ không ngồi yên ở đây. Em sẽ đứng sát bên cạnh anh để những viên đạn nhằm vào anh cũng có ngang cơ hội bắn trúng em. Đó là những gì anh muốn xảy ra, phải không Warren Anderson?"

"Mẹ kiếp, tại sao cô không thể có cảm giác như những người phụ nữ bình thường và cố trốn đằng sau chiếc ghế này hả? Tôi không phiền nếu cô tỏ ra kích động đâu."

"Nhảm nhí," cô khịt mũi. "Đàn ông ghét những cơn kích động, và người nhà Malory không có chúng."

Trước khi anh có thể trả lời, chiếc xe ngựa bất thình lình dừng lại, khiến Warren gần như ngã khỏi ghế của anh ấy. Anh làm rơi khẩu súng anh đang cầm. Amy điên cuồng chộp lấy nó trên sàn xe ngựa, nhưng tay anh đã nhanh chóng vồ lấy nó trước.

"Và cô sẽ, tôi có thể hỏi không, làm gì với nó?" anh nói.

"Quăng nó ra ngoài cửa sổ." Anh gầm lên như thể anh cũng có suy nghĩ ấy, bởi vậy cô thêm vào. "Thôi nào, anh cứ cất chúng đi và em sẽ làm bất cứ chuyện gì anh yêu cầu."

Cô sẽ tính đến chuyện làm thế nào để thực hiện lời hứa đó sau, bởi vì cô có thể tưởng tượng việc anh yêu cầu - là không bao giờ phải trông thấy cô thêm nữa. Và anh cân nhắc trong giây lát. Chẳng còn thêm thời gian nữa.

"Bất cứ chuyện gì à?" anh muốn phải thật rõ ràng.

Cô cúi đầu, nhưng cũng nói, "Vâng."

"Rất tốt." Anh đút gọn con dao vào giầy ống, nhưng khẩu súng lại giắt vào phía sau lưng, nơi nó sẽ được che đi bởi chiếc áo khoác của anh, tuy nhiên sẽ sẵn sàng bất cứ khi nào anh cần nó. "Và kéo chiếc mũ trùm đầu chết tiệt của cô lên," anh gắt gỏng thêm vào, trông có vẻ không được hài lòng lắm với thỏa thuận anh vừa đạt được. "Không hay ho gì khi quảng cáo sắc đẹp của cô."

Lời khen bất ngờ của anh có lẽ sẽ khiến cô run rẩy vào thời điểm khác, nhưng bây giờ cô chỉ làm theo những gì anh chỉ đạo, và khoảnh khắc này đã tới. Cánh cửa được giật ra và một khẩu súng, dài hơn và cổ hơn khẩu của Warren, được chĩa vào bên trong.

"Ra ngoài!" là tiếng của tên cướp, khuôn mặt đã được bịt lại, nói với họ, mặc dù khẩu súng của hắn ta nói lên nhiều điều hơn, ra hiệu cho họ nhanh chóng ra ngoài.

Warren bước ra trước và anh không hề vội vàng, anh chàng trời đánh. Cõ lẽ anh di chuyển với sự chậm chạp một cách cường điệu, để hy vọng không chút nghi ngờ về một cái cớ, bất cứ cái cớ nào đó, hòng giải quyết theo cách thô lỗ đậm chất Mỹ của anh. Nhưng những tên cướp chẳng chịu trao cho anh một lý do nào. Chúng không hề thúc anh đi nhanh, không một lần nào, và bởi vậy không có cách nào khác là phải ra ngoài mà không đỡ Amy xuống. Thực ra, anh có cả tá lựa chọn, anh vừa mới khoái chí vì lời thỉnh cầu của Amy trong giây lát, thì giờ cô lại tỏ vẻ khoan khoái, đặc biệt là sau khi cô trông thấy ở đó có cả thảy bốn tên cướp.

Hai trong số đó đã ở đây để đợi sẵn chiếc xe ngựa. Không một ai trong số bọn chúng to lớn cả, và chiều cao khủng khiếp của Warren hầu như chắc chắn đã khiến chúng ngập ngừng, nhưng tất cả bọn chúng đều khua khuắng vũ khí, bởi vậy chúng cũng không do dự lâu cho lắm.

"Không cần phải sốt ruột đâu, thưa ông. Bỏ tất cả tiền mặt xuống thì ông và quý cô của ông có thể đi."

"Và nếu tôi nói không?" Warren hỏi một cách trắng trợn.

Từ trong thâm tâm Amy rên rỉ. Chỉ một thoáng im lặng, sau đó kẻ vừa nói trước đó trả lời. "Ồ, giờ thì, tất cả chúng tôi đều biết câu trả lời cho chuyện đó, phải không chúng mày?"

Một vài điệu cười khoái trá rúc rích sau sự lưu ý ấy. Amy chẳng thích âm thanh này tí nào. Cô có thể đã chuốc lấy sai lầm trong những lời quả quyết trao cho Warren. Sau tất cả, luôn luôn tồn tại một số nhỏ những kẻ vượt ra khỏi khuôn khổ của các băng cướp, những kẻ không bao giờ tuân theo quy tắc nào cả.

Cô nhanh chóng ném xuống chiếc ví cô đeo trên cổ tay. Một tên vội tóm lấy nó, tung lên để kiểm tra sức nặng, và cô gần như có thể cảm nhận được nụ cười của hắn khi thấy rằng chiếc ví của cô rất nặng.

"Hết sức cảm ơn, quý cô," tên cướp nói.

"Đừng bận tâm," Amy trả lời.

"Chết tiệt," Warren lẩm bẩm, chán ghét tột độ cung cách của cô mỗi lúc như thế này.

Amy thậm chí còn chán ghét hơn cả anh, và khuỷu tay của cô thụi ngay vào xương sườn của tên cướp để nói với anh điều đó. Sau một thoáng há hốc mồm vì hành động của cô, Warren thọc tay vào túi của tên cướp để ném đi số tiền mà hắn cất trong người. Ném chúng đi không chút do dự, quả là một điều đúng đắn.

Amy muốn đá hắn thêm một cú, nhưng Warren lúc này không khuyến khích làm chuyện đó. "Tao đã được chuẩn bị cho việc đối phó với những tên cặn bã như thế này. Bọn mày không thể làm gì được tao đâu."

Anh cuối cùng cũng làm chúng khó chịu, ít nhất là với tên cầm đầu. "Bọn tao chẳng có gì để mất khi quyết định làm những tên cướp rồi" Hắn ta cảnh báo.

Sau đó một tên khác hỏi Amy, "Một quý cô xinh đẹp có chuyện gì để làm với tên Mỹ chết tiệt này thế?"

"Dự tính một vụ giết người," cô trả lời, thành thật đến mức khiến chúng phá lên cười. "Vì vậy nếu các ông có thể thứ lỗi cho chúng tôi, các quý ông, tôi sẽ hoàn thành được nó."

Cô không đợi chúng chấp nhận. Mạnh bạo bước đi, túm lấy cánh tay Warren và kéo anh đi cùng với cô, quay lại hướng mà họ đã đến.

Trong tích tắc cô nghĩ rằng đó là tất cả những gì cô phải làm, cho đến khi tên cầm đầu gọi to, "Cô có chắc là cô không còn một hoặc hai món trang sức để bổ sung vào số tiền này chứ, quý cô?"

Cô cứng hết cả người, nhưng chẳng là gì so với sự hung dữ cô có thể cảm nhận toát ra từ Warren. Giờ thì không gì có thể ngăn cản nổi anh. Rõ ràng, nó không thể khiến anh lùi bước, ngay cả khi anh có tận bốn khẩu súng chĩa vào.

Nhưng tính cách của Amy lại hiền hòa hơn rất nhiều, và trước khi anh có thể làm chuyện gì, cô hét lại, "Không, tôi không có, và nếu anh không quan tâm đến vụ lộn xộn sẽ xảy ra với gia tộc Malory của Haverston vì việc làm tối nay, anh sẽ hài lòng với những gì anh có được."

Bọn chúng có thể chưa từng được nghe về gia tộc Malory của Haverston, nhưng cái tên Malory tự bản thân nó đã rất nổi tiếng ngay cả với tầng lớp bình dân ở thành phố London. Anthony Malory được biết đến thông qua cái tiếng về những ngày ăn chơi trác táng, bài bạc, và một số lượng lớn các cuộc đấu súng lúc rạng đông nữa.

Cô phải giả bộ nghiêm túc khi bọn cướp không thể thốt nên lời. Chuyện đó cũng không khiến cô ngừng tiếp tục kéo Warre. Cô chỉ có thể thấy dễ thở cho đến khi hai người họ đi xa khỏi khu vực đó.

Họ có lẽ đã đi bộ được nửa dặm trước khi cuối cùng anh cũng lên tiếng. "Cô có thể dừng bóp chặt lấy tay tôi, cô bé. Nếu không tôi sẽ quay lại."

"Cuối cùng cũng có thể cảm nhận được cái gì đó phát ra từ mồm anh," cô tự lẩm bẩm.

"Cái gì thế?"

"Chẳng gì cả."

Cô không những buông tay anh ra mà còn tiến lên trước anh, gần như chạy trong háo hức vì sắp quay trở lại thành phố. Bằng ước lượng của cô, họ chỉ còn đôi dặm nữa sẽ đến được vùng ngoại ô, và cuối cùng cô cũng có thể về nhà... Cô không muốn nghĩ về chuyện đó. Cô không hề lập kế hoạch sẽ đi lâu thế này. Cô đã nói với Artie rằng cô muốn đi ngủ sớm, và hy vọng cô sẽ không bị quấy rầy.

Nhưng giờ cô vẫn phải lén lút quay trở lại căn nhà, và muộn hơn một chút, khi căn nhà có thể trở nên yên tĩnh hơn, để dễ dàng cho cô nghe ngóng.

"Hình như không phải tại xung quanh đây có rất nhiều cành cây nên cuối cùng cô đã trở nên im lặng phải không?"

Họ đã đi thêm chừng một dặm nữa khi anh nói điều đó - ngay bên cạnh cô. Amy hy vọng đó không phải do chút hài hước muộn màng tác động, nhưng cô nghi ngờ chuyện đó.

"Một cành cây mới bẻ xấu xa," cô báo cho anh biết mà không thèm nhìn vào phản ứng của anh. "Nó cần dùng vào lúc thích hợp là..."

"Một cành cây mới bẻ sẽ có chỗ để nó vắt ngang qua, tôi không nghi ngờ tí nào đâu."

Cô ngó nghiêng xung quanh rồi nó, "Quên đi, Warren. Em chẳng làm gì để phải bị phạt như..."

"Không làm gì à? Nếu đó không phải tại cô, cơ thể tôi sẽ không phải vẫn còn... chưa được thỏa mãn. Tôi sẽ không bị cướp. Tôi sẽ không phải ở đây trên cái con đường khốn khổ này."

"Đây là bài thể dục tuyệt vời, anh đã không mang theo nhiều tiền, và anh biết thừa anh phải làm những gì với những rắc rối khác của anh - nếu anh không trở nên bướng bỉnh chết tiệt như thế."

"Thì thế đấy."

Anh đi thẳng đến bên cạnh đường và tất cả những bụi rậm mà anh vừa ám chỉ. Amy không cần đợi để nhìn xung quanh cho đến khi thấy anh bẻ một cành cây. Cô cắm đầu bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.