Ainsley cảm thấy sự hiện diện của Cameron thậm chí trước cả khi bàn tay đeo găng to lớn của hắn túm lấy cán ô của nàng.
Hắn sẽ ngả mũ, trao cho nàng một lời chào lịch sự, đề nghị hộ tống nàng xuống phố chăng? Không, hắn thực ra đang nhìn nàng với đôi mắt giận dữ và khuôn mặt thì đanh lại và sẽ không buông cái ô trời đánh ấy ra đâu.
“Ta đã nói với nàng là ta sẽ đưa nàng tiền để trả cho những lá thư rồi mà,” hắn nói.
Ainsley trao hắn một cái gật đầu lạnh lùng. “Xin chào ngài, Lord Cameron. Tôi biết thế.”
“Vậy sao nàng lại còn tới tiệm trang sức để làm cái quái gì? Nàng không có tiền để đi mua sắm. Nàng hẳn đang cố bán trang sức để trả tiền cho Phyllida, đúng không?”
Và có phải hắn giận dữ vì chuyện đó? Một gã Scot cậy quyền, kiêu ngạo. “Tôi không cố bán trang sức, tôi chỉ đang định giá chúng. Để thế chấp.”
“Thế chấp? Thế chấp cái gì?”
Ainsley cố gắng lấy lại cái ô lần nữa và ngạc nhiên khi thấy hắn thả nó ra. “Cho khoản nợ mà ngài đề nghị với tôi. Tôi đưa ngài vật thế chấp, và sau khi bạn tôi gửi tiền cho tôi, ngài sẽ trả lại trang sức cho tôi.”
Đôi mắt ánh vàng của Cameron nheo lại. “Ta chưa bao giờ nói đó là một khoản nợ cả. Ta sẽ trả cho Phyllida, và kết thúc tại đó. ‘Vật thế chấp’ của nàng, nếu nàng khăng khăng có ý đó, thì hãy đảm bảo với ta đó không phải là những lá thư chết tiệt. Ta phát bệnh đến chết vì chúng.”
“Tôi không thể nhận tiền như một món quà từ ngài và vẫn còn là một quý cô,” Ainsley nói. “Trừ khi đó là một khoản nợ, một giao dịch làm ăn, và sau đó chỉ vì tôi là một người bạn của gia đình. Bạn của Isabella.”
“Nàng làm mọi chuyện trở nên phức tạp quá rồi đấy. Không ai biết ta đã đưa tiền cho nàng cả.”
“Mrs. Chase sẽ biết, hoặc cô ta sẽ đoán ra. Và ngài có thể biết chắc rằng cô ta sẽ kể cho mọi người biết.”
Ainsley quay đi và tiếp tục rảo bước.
Cameron phải sải chân thật nhanh để bắt kịp nàng. Chết tiệt, nếu có ai đó nói với hắn rằng một ngày hắn phải chạy đua suốt các phố của Edinburgh, theo đuổi một quý cô quả quyết định bắn hắn với cái ô của nàng ta, hắn sẽ cười ầm ĩ vào mặt kẻ đó. Cameron Mackenzie không theo đuổi phụ nữ, với những cái ô hay bất cứ cái gì khác.
“Trang sức đó là hoa tai và trâm cài tóc của mẹ tôi, chúng vừa đủ năm trăm,” Ainsley nói. “Khá là may.”
Cameron quyết định không nói với nàng rằng Phyllida giờ đây muốn một ngàn năm trăm. Hắn không cần Ainsley gửi về nhà tiền bạc của gia đình.
“Chúng là của mẹ nàng?”
“Phải. Những thứ duy nhất tôi có được từ bà, thực vậy. Tôi đã luôn thương tiếc vì tôi chưa bao giờ biết bà.”
Nỗi buồn chất chứa trong giọng nàng khiến hắn xao động. Mẹ ruột của Cameron là một người kinh khủng bị cảnh báo là phải tránh xa chính những đứa con trai ruột của bà. Bà đã chết ngay khi Cam vừa bước sang tuổi mười tám, trong khi hắn đang ở trường đại học, vì bị ngã, hắn đã được kể lại như vậy.
Hart đã kể lại sự thật cho Cameron sau này, đó là cha họ đã giết bà, lão đã lắc bà rất mạnh khi lão đánh bà và rồi bẻ gãy cổ bà. Hart đã suy diễn chuyện này nhiều lần - nhân chứng duy nhất là Ian và cha bọn họ đã nhốt cậu bé mười tuổi Ian vào trại tâm thần thậm chí là trước cả khi tang lễ được tiến hành, để phòng trường hợp Ian thật thà sẽ nói tuột ra điều gì đã thực sự xảy ra.
Cameron chẳng giữ được thứ gì từ mẹ hắn, cha hắn đã vất sạch mọi thứ thuộc về bà sau cái chết của bà. Cái cách mà Ainsley thể hiện nỗi tiếc thương của nàng vì không gặp được mẹ của nàng khiến trái tim hắn có gì đó xao động.
Ainsley cắt đứt câu chuyện bằng việc mở cánh cửa của một cửa hàng khác, một tiệm trang phục nổi tiếng, cô nhân viên tươi cười chào đón họ. Ainsley nhìn Cameron đầy ngạc nhiên khi chàng theo nàng vào trong.
“Đây là một tiệm may đồ nữ,” nàng nói.
“Ta biết nó là gì. Ta thấy là nàng đã chọn may một tủ quần áo ở đây, không phải nướng bánh mỳ. Và đặt ô của nàng xuống trước khi nàng xiên phải ai đó.”
Ainsley để cô nhân viên cất chiếc ô, nhưng nàng hơi nao núng khi Cameron theo nàng vào thẳng phòng trong. Madame Claire trao cho chàng một nụ cười hoan hỉ. “Xin hãy ngồi chờ, thưa quý ngài.”
Isabella vẫy chàng từ trong chiếc ghế tựa của nàng. “Ồ, Cameron, hoàn hảo. Đúng người bọn em cần.”
Một cách tự nhiên, Cameron thảy áo của chàng ra, ngồi xuống một cái ghế bành và nhận một ly vang đỏ từ cô nhân viên.
“Ngài trông có vẻ rất thoải mái,” Ainsley nói.
“Ta là một thượng khách mà.”
Điều đó có nghĩa là Cameron đã dẫn những cô nhân tình của chàng tới đây. Ainsley lật giở một trong những cuốn tạp chí thời trang và chăm chú xem xét kiểu mẫu của những chiếc đầm sặc sỡ, nhưng chẳng hề để tâm được mấy.
“Bọn em đang chọn đồ cho Ainsley,” Isabella nói. “Em muốn cô ấy thật rực rỡ.”
Ainsley ngồi yên, họng nàng khô khốc, trong khi Isabella đưa cho Cameron thấy các loại vải mà cô đã chọn và giải thích từng loại. Cameron ủng hộ những lựa chọn của cô ấy và dường như biết cả về những loại vải đệm và tay áo cộc và cả khăn choàng nữa. Ainsley thậm chí chẳng cần phải có mặt ở đây.
“Ta thích nhìn nàng ấy trong sắc đỏ,” Cameron nói.
“Không phù hợp với cô ấy,” Isabella đáp. “Màu đỏ tươi sẽ làm xỉn thay vì tôn da cô ấy lên, và đôi mắt cô ấy cũng sẽ bị mờ nhạt đi.”
“Không màu đỏ tươi. Thẫm. Thật thẫm. Và bằng nhung. Một bộ đầm ấm áp cho mùa đông.”
Madame Claire hớn hở. “Ngài quả là tinh tế. Chỉ tôi mới có thứ đó.”
Ainsley nên hét lên, phản đối, nói họ phải dừng lại. Nàng chỉ có thể đứng nhìn, nửa choáng váng, khi Madame Claire đem tới một tấm nhung đỏ thắm tới mức sắc lung linh của nó là màu đen.
Cameron đứng dậy, lấy tấm nhung từ Madame Claire, và ướm lên người Ainsley. Ainsley nhảy dựng lên, nửa sợ như chàng sẽ đơn giản là chụp tấm vải lên đầu nàng nếu nàng vẫn còn ngồi trên ghế.
Cameron ôm lấy khuôn mặt nàng trong lớp nhung mịn màng. “Em thấy chứ?” Cameron nói với Isabella.
“Vâng, thật hoàn hảo.” Isabella vỗ tay phấn khởi. “Anh quả có mắt tinh tường, Cam. Cô ấy sẽ tuyệt đẹp với màu đó.”
Ainsley không thốt nên lời. Cảm nhận đôi tay của Cameron qua lớp nhung, tất cả sức mạnh từ công việc huấn luyện ngựa của chàng giờ đây thật mềm mại vuốt ve Ainsley.
Nàng bắt gặp cái nhìn của Beth hướng về Cameron. Đôi mắt xanh thắm bầu trời của Beth đầy hiểu biết, cảm thông. Beth đã bị bẫy bởi một anh chàng Mackenzie đẹp trai không cưỡng nổi, và nàng cũng biết rằng Ainsley cũng đã rơi vào cái bẫy như vậy.
=>o<=
Mưa vẫn tầm tã suốt cả buổi chiều nên các hoạt động giải trí được tổ chức trong dinh thự Kilmorgan, thế là Isabella tiến hành một trò săn đồ chán ngắt. Nàng và Beth và Ainsley lên một danh sách những đồ vật làm giải thưởng và đem giấu chúng đi. Những vị khách không có hứng thú với trò chơi săn đồ thì nghỉ ngơi tại phòng chơi bài ở sảnh chính của ngôi nhà và tiếp tục thắng thua với vận đen đỏ.
Daniel chế giễu cái trò săn đồ chán ngắt ấy và lôi kéo Ainsley tham gia vào một trò chơi ở phòng bida. Isabella, yên tâm để Daniel thoát khỏi tầm kiểm soát, thả tự do cho cả hai người bọn họ.
“Thím Isabella nói các anh trai của cô đã dạy cho chơi,” Daniel nói với Ainsley. “Cháu không thể tin được là một cô gái có thể chơi được trò này.”
“Không ư? Vậy chống mắt lên mà coi đây, cậu bé của ta.”
Ainsley để Daniel bày gậy và những trái bóng đỏ và trắng, trong khi nàng đang mân mê tờ giấy ghi tin nhắn trong túi, thứ mà cô hầu của Phyllida Chase vừa mang tới cho nàng sáng nay.
Phyllida muốn số tiền đó vào đêm mai, ả đã nhắn thế. Rowlindson, hàng xóm gần nhất của Hart, sẽ tổ chức một buổi vũ hội hóa trang vào ngày hôm sau, đêm thứ sáu. Gặp ta ở khu nhà kính của ông ấy lúc một giờ sáng, và chúng ta sẽ thực hiện trao đổi tại đó. Chỉ một mình cô thôi, Mrs. Douglas, không có Lord Cameron.
Ainsley đọc dòng tin mà bực mình. Tại sao ả đàn bà đó lại phải tỏ ra giấu giếm như vậy? Tất cả Phyllida phải làm là tới gặp Ainsleu trong phòng riêng của nàng, và họ sẽ kết thúc chuyện này.
Nhưng, tốt thôi, Ainsley sẽ gặp Phyllida tại buổi vũ hội hóa trang. Ainsley thậm chí vẫ chưa được mời tham dự buổi vũ hội chết tiệt đó. Nhưng cuối buổi sáng nay, Morag đã đưa nàng thư tay từ thư ký của Lord Rowlindson về việc mời nàng tham dự. Phyllida chắc chắn phải biết. Morag thậm chí giờ đây đang thu xếp một cách tài tình được một bộ phục trang cho Ainsley.
Khi Daniel phân phối các trái bóng, Ian Mackenzie bước vào trong phòng, và đóng cánh cửa lại phía sau anh. Ian chưa bao giờ nói nhiều với Ainsley, nhưng anh trở nên thoải mái với nàng trong suốt thời gian nàng tới thăm Isabella, điều đó có nghĩa là anh không phòng thủ với nàng. Nhưng anh cũng không nhắm tìm nàng; anh đơn giản là chấp nhận sự có mặt của nàng như anh đã làm với gia đình của anh.
Ainsley chú ý thấy sự đổi thay của Ian khi nàng tới thăm vài năm trước. Giờ anh đi lại tự tin hơn, sự bối rối thường trực đã thay thế bằng thái độ quan sát bình tĩnh. Bất cứ khi nào anh ôm cậu con trai nhỏ, sự trầm tĩnh của anh lại càng trở nên rõ ràng hơn. Tĩnh tâm, chính là điều đó, sự yên bình trong sâu thẳm tâm hồn, thứ hạnh phúc không gì lay chuyển nổi.
“Không tham gia săn đồ ah?” Ainsley hỏi Ian khi nàng cúi người ngắm chọc quả bóng trắng.
Ian rót cho mình một ly rượu và tựa mình lên bàn bida. “Không.”
Chú ấy có ý là chú ấy sẽ thắng nó nhanh chóng,” Daniel nói. “Cũng cùng lý do cho việc chú ấy không chơi bài.”
“Chú biết mọi lá bài ở trên bàn,” Ian nói.
Ainsley tưởng tượng những người chơi khác sẽ chẳng thích điều này chút nào. “Tinh thần thể thao của anh đi đâu mất rồi.”
Ian không coi chúng mang tính thể thao, và Ainsley chợt hiểu ra rằng anh tránh xa những trò chơi bài vì chúng không hề có tính thách thức với anh. Anh giải quyết chúng quá nhanh trước cả khi những người khác kịp nhận ra vấn đề.
Cameron cũng có một chút tương tự anh trong thế giới với lũ ngựa, Ainsley trầm ngâm, chàng biết cội nguồn của nó trước khi nó xảy ra, và chính xác tại sao lại thế. Nàng đã chứng kiến chàng dừng một mùa huấn luyện và dẫn một con ngựa đi, trong khi những người giữ ngựa của chàng phản ánh là không có chuyện gì hết, chỉ tới khi bác sỹ thú ý xác nhận là phán đoán của Cameron là chính xác.
Khi Ainsley chuẩn bị chọc bóng, Ian vỗ vỗ lên mặt bàn bên phải anh hai inch. “Đích ngắm ở đây. Bi đỏ sẽ rơi vào hố đó và bi trắng sẽ quay trở lại chỗ kia.” Anh chỉ ra.
“Ôi, chú Ian, không chơi trợ giúp thế đâu.”
Ian mỉm cười đầy hiểu biết. “Cháu phải luôn giúp đỡ các quý cô, Danny.”
Ainsley biết kha khá về tính toán trong trò bida để thấy được Ian đã cho nàng lời khuyên tốt. Nàng bắn bi. Bi trắng chạm vào bi đỏ, khiến nó di chuyển tới chính xác chỗ Ian chỉ ra. Nó tiếp tục chạm cạnh bàn và rơi vào lỗ, trong khi bi trắng từ từ lăn trở lại điểm thuận lợi cho cú tiếp theo của Ainsley.
Daniel cười toe toét. “Cô quá lợi hại so với một quý cô, cháu phải công nhận đấy.”
“Cô sẽ cho cháu biết là cô đã thắng các anh trai cô khá nhiều lần,” Ainsley nói. “Họ hối hận vì đã dạy cô chơi tất cả những trò đó sau khi nhận ra là họ đang thua tiền khi đấu với cô.”
Daniel khúc khích. “Cô rất giỏi. Còn có gì mà cô biết chơi nữa không?”
Ainsley chuẩn bị cho cú chọc tiếp theo. “Bắn súng lục - và bắn trúng đích, cháu biết đấy. Chơi bài, và không phải chơi kiểu uýt của phụ nữ. Ý cô là bài poker.”
“Vâng, cháu rất mong được chứng kiến. Giờ đang có mấy trò chơi ở bên phòng khách đó cô.”
Ainsley lắc đầu. Ian, quan tâm nhiều tới bida hơn là cuộc trò chuyện, một lần nữa vỗ lên bàn chỗ mà Ainsley nên ngắm đến.
“Cô không muốn gây rắc rối cho Isabella vì đã lôi kéo những vị khách khô ráo của cô ấy đâu,” Ainsley nói hài hước.
Nàng đã nghĩ tới việc tham gia một trò chơi bài và cố thắng tiền từ Phyllida, vì trong khi các anh trai nàng Elliot và Steven đã dạy Ainsley thành một người chơi giỏi, vẫn có rủi ro từ phía những người chơi giỏi hơn khác. Nhiều vị khách của Hart đã trở nên say sưa với trò may rủi, và một lượng lớn tiền bạc đã đổ vào vào những trò chơi. Hàng ngàn bảng di chuyển vòng quanh những chiếc bàn tại phòng khách chỉ trong chốc lát. Nàng không thể mạo hiểm.
Ainsley chọc bóng của nàng. Nó lăn đi lần thứ hai, bật lại nơi tay Ian vừa chỉ và lăn thẳng vào lỗ với một tiếng soạt.
Daniel huýt sáo. “Cháu ước gì cô sẽ chơi độ, Mrs. Douglas. Hai cô cháu mình, chúng ta có thể thắng một vụ độ lớn cùng nhau.”
“Chắc chắn rồi, Daniel. Chúng là sẽ cùng lãng du trên một cái xe kéo có căng một cái băng rôn ‘Triển lãm Vô địch Bida của một Quý bà và một Thanh niên. Đáng kinh ngạc! Hãy Thách thức kỹ năng của họ và thử vận may của bạn.’”
“Một chiếc xe kéo của người digan,” Daniel said. “Chúng ta sẽ có Angelo nhào lộn và bố thì thể kiện kỹ thuật huấn luyện ngựa. Và cô thì bắn những tấm bia. Mọi người sẽ từ ngàn dặm tới để xem chúng ta.”
Ainsley bật cười giòn giã, và Ian thì hoàn toàn lờ họ đi. Khi Ainsley cuối cùng cũng đánh trượt, Daniel lấy lại những trái bi từ các lỗ và đặt chúng lên bàn cho lượt đánh của cậu. Ian rời cái bàn và đến đứng trước Ainsley.
Ánh mặt vàng lang thang trên gương mặt nàng trước khi dừng lại ở bên má trái khiến nàng hồi hộp như với bất kỳ người nhà Mackenzie nào, thậm chí là Ian đã không trực tiếp nhìn vào mắt nàng.
Ian đã giành thời thơ ấu của mình trong một trại tâm thần, và trong khi Ainsley biết rằng Ian chưa bao giờ thực sự điên khùng, chàng cũng không là một người đàn ông bình thường. Chàng có sự thiên tài tuyệt diệu và Ainsley luôn có cảm giác rằng vẻ bí ẩn bên ngoài che giấu một người đàn ông hiểu thấu bí mật của mọi người, có lẽ tốt hơn cả chính bản thân họ.
“Vợ Cameron hận anh ấy,” Ian nói thẳng đuột. “Ả ta đã làm mọi thứ có thể để tổn thương anh ấy. Điều đó khiến anh ấy trở nên khắc nghiệt và bất hạnh.”
Ainsley nín thở. “Thật khủng khiếp.”
“Đúng thế,” Daniel vui vẻ cất lời từ bàn bida. “Mẹ cháu thực sự là một ả khốn. Và một con điếm.”
Phản ứng chính xác của Ainsley là sẽ nhắc nhở Daniel việc nói những lời xấu xa về mẹ của cậu, đặc biệt là khi cô ta đã qua đời. Chúa nhân từ, Daniel, đó không thể là sự thật. Nhưng từ những gì mà Ainsley đã được nghe về Lady Elizabeth, Daniel giống như đã nói một sự thật hiển nhiên.
“Cháu chưa bao giờ biết bà ta,” Daniel nói. “Nhưng mọi người nói với cháu về bà ta. Cháu đã từng đánh nhau ở trường vì bọn học cùng nói những lời nhục mạ bà ta, nhưng nó hầu như là sự thật, thế nên cháu đã thôi đánh nhau.”
Cái giọng chẳng có vấn đề gì của Daniel khiến trái tim Ainsley đau đớn. Danh tiếng của Lady Elizabeth có thể đáng hổ thẹn, nhưng khi nghe những lời ghê tởm thốt ra từ chính miệng con trai của bà ta thì thật đau lòng.
“Daniel, cô rất tiếc.”
Daniel nhún vai. “Mẹ hận bố vì không muốn bà giao du sau khi họ đã kết hộn. Bà ta nghĩ có thể tự ăn tiêu như trước kia, cô thấy đó, nhưng không có tiền của bố. Cộng thêm bà ta có viển vông về việc trở thành một nữ công tước nếu bác Hart bị rù quến. Để trả thù vì cha đã không cho bà ta được giao du, bà ta đã cố gắng khiến cha tưởng rằng cháu không phải con trai của ông, nhưng như cô có thể thấy, cháu thực sự là một người nhà Mackenzie.” Daniel tuyệt đối có những đường nét của nhà Mackenzie. Không thể lẫn vào đâu được.
“Sao cô ta có thể làm thế?” Ainsley phẫn nộ. Một người mẹ có thể sử dụng con đẻ của chính mình để làm tốt thí trong trò chơi với chồng cô ta khiến Ainsley phát bệnh. Elizabeth ngu độn - cô ta đã có nụ cười quỷ quái của Cam, sự ấm áp trong đôi mắt vàng đen tối của chàng, những nụ hôn cháy bỏng của chàng cho chính bản thân, và cô ta đã không thèm trân trọng chúng.
“Như cháu đã nói, bà ta thực sự là một ả khốn.”
Ainsley không thắc mắc làm thế nào Daniel biết được điều đó về mẹ của cậu. Cậu đã được nghe kể lại - từ những người hầu, những người bạn học, những người bạn hiểu biết, những người không quen biết. Nàng tưởng tượng thấy sự đau khổ của cậu trai bé bỏng học ra rằng người mẹ mà cậu không có chút ký ức không phải là một thiên thần như là một người mẹ đúng nghĩa. Ainsley có rất ít kỉ niệm về mẹ ruột của mình, và nàng có thể tưởng tượng nàng sẽ cảm thấy ra sao nếu nàng được kể đi kể lại về một người kinh khủng như thế.
“Cô muốn mắng Lady Elizabeth một trận,” Ainsley nói mà lưỡi như líu lại.
Daniel cười. “Thím Isabella và thím Beth. Và các chú bác của cháu đều nói thế. Nhưng cha chưa bao giờ để ai đứng lên chống lại bà ta. Thật tình, chẳng ai như ông cả.”
Ian cắt ngang. “Chú chưa bao giờ biết cô ta. Chú đã ở trong viện tâm thần khi cô ta kết hôn với Cameron. Nhưng chú đã nghe những điều cô ta đối xử với anh ấy.”
Ian, không phải một người đàn ông thường bộc lộ cảm xúc ngoại trừ tình yêu của anh dành cho Beth, đã bừng lên ánh nhìn giận dữ khi nói về anh trai mình.
“Daniel.” Cái giọng ầm ầm của Cameron vang lên từ phía bên kia căn phòng. “Ra ngoài.”
Daniel ngước lên nhìn cha mình không chút ngạc nhiên. “Con chỉ đang nói với Mrs. Douglas những điều mà cô ấy nên biết thôi.”
Cameron ra dấu tới cánh cửa mà chàng vừa mới mở. “Ra ngoài.”
Daniel thở dài cái sượt như bị ép uổng, cất những cái gậy trở lại giá, và lê bước ra khỏi phòng. Ian theo sau cậu không nói một lời, đóng cánh cửa và để lại Ainsley và Cameron một mình.