“Kết hôn?” Ainsley cảm thấy bàng hoàng, ngỡ ngàng, không thật. Nhưng không, Cameron đang đứng đó vững trãi bên nàng, tuyên bố rằng ngày mai chàng sẽ cưới nàng.
“Trao đổi lời thề ước, giấy phép,” chàng nói. “Nàng sẽ nghe về nó.”
Đôi mắt chàng kiềm nén sự giận dữ và cũng có điều gì đó Ainsley không hiểu. “Nhưng em đang bỏ trốn với chàng mà.”
Cameron kéo nàng ra khỏi ghế và ngồi xuống với nàng gọn lỏn trong lòng chàng. “Nàng có điên không, đàn bà? Nàng đúng ra nên bỏ ta lại. Ta sẽ không để nàng phá hủy cuộc đời của nàng vì những ý thích của ta đâu.”
Ainsley nhìn vào khuôn mặt đanh lại của chàng và nhận ra rằng điều mà nàng nhìn thấy trong mắt chàng chính là nỗi sợ hãi. Không phải sự kích động của một người đàn ông khi nghĩ tới vấn đề hôn nhân, mà là sự hoảng loạn rõ rệt.
“Ta sẽ không hứa hẹn sẽ thành một người chồng kiểu mẫu,” Cameron nói. “Ở nhà lúc sáu giờ để dùng trà hay những thứ như thế. Ta làm việc với ngựa cả ngày trong suốt mùa giải và ở ngoài cả đêm cho đến khi mua giải kết thúc. Ta uống rượu, chơi bài, và bạn của ta là những kẻ không khả kính. Ta sẽ đối xử với nàng như một nhân tình, người yêu, bởi vì ta chắc như quỷ rằng mình không biết đối xử với một người vợ là như thế nào. Nếu đó không phải là những điều nàng muốn, hãy nói với ta ngay bây giờ, và trở lại với nữ hoàng của nàng.”
Giọng chàng lạo xạo, một người đàn ông đang nói những điều mà chàng không biết phải nói như thế nào.
Ainsley buộc bản thân cười. “Chàng biết không, em đã từng nghĩ rằng nếu chàng cầu hôn một phụ nữ thì đó sẽ điều lãng mạn kinh khủng, có lẽ là trên một con thuyền giữa một hồ nước trong xanh như pha lê. Chàng sẽ ngả người cô ấy ra và khiến cô ấy đê mê trong sung sướng.”
“Ta không lãng mạn, Ainsley. Ta chỉ muốn nàng bên ta.”
Những lời của chàng khiến nàng rạo rực, hơi ấm xua tan đi cái giá lạnh của tháng chín. “Chàng đang nói là chàng muốn chúng ra cư xử như những tình nhân nhưng lại kết hôn để thoát khỏi bê bối?”
“Như thế, nếu nàng mệt mỏi với ta, nàng sẽ không phải chịu rủi ro là anh trai nàng sẽ từ chối bao bọc nàng. Nàng sẽ luôn có tiền và một nơi để sống như vợ của ta. Ta sẽ chu cấp cho nàng không phụ thuộc vào việc nàng nghĩ gì về ta.”
Nàng chớp mắt. “Lạy Chúa, chàng đang kết thúc cuộc hôn nhân trước cả khi nó bắt đầu.”
“Ta là một người chồng tồi tệ trước đây, và ta không thể hứa là ta sẽ không tồi tệ một lần này nữa. Nếu nàng không muốn điều này, nàng có thể rời khỏi chuyến tàu ở bến tới.”
Họ đang lao đi vùn vụt, chạy xuyên qua màn đêm đen thẫm.
“Tất cả hành lý của em đều ở trên tàu,” Ainsley nói. “Thế nên em phải cưới chàng hoặc chịu nguy cơ là chàng sẽ vất tủ quần áo mới của em ra ngoài.”
Một lần nữa nàng nhìn thấy ngọn lửa của nỗi hoảng sợ, thứ mà chàng che đậy bằng sự tức giận. “Lúc mà nàng không muốn sống với ta, nàng hãy nói với ta. Hiểu không? Không li dị, không ly thân, không có những vụ ầm ĩ. Nàng chỉ cần nói với ta, và ta sẽ cho nàng một ngôi nhà để sống và tiền để có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn.”
“Em sẽ giữ nó trong đầu.”
Cameron càu nhàu. Chàng ép bàn tay mạnh mẽ ra sau gáy nàng và ấn một nụ hôn nồng nhiệt lên đôi môi nàng.
Ấm áp, hân hoan, mạnh mẽ. Ainsley quấn cánh tay nàng quanh chàng và đang hiến. Quyết định chạy trốn cùng với chàng là lựa chọn khó khăn nhất mà nàng từng trải qua. Nhưng nàng biết rằng nếu nàng không đến thì nàng sẽ ân hận mãi mãi. Định mệnh đã cho nàng một cơ hội, và nàng nhận ra rằng nàng không thể quay lưng lại với nó. Hay là với Cameron.
Thay đổi quyết định về chuyện kết hôn với chàng thì lại dễ dàng một cách kỳ cục. Nàng thuộc về người đàn ông này - nàng đang bỏ trốn cùng chàng. Nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn với chàng.
Ainsley đặt lưng xuống, khuyến khích chàng ngả theo nàng, và chàng đặt đầu nàng lên ghế. Trọng lượng của chàng trên cơ thể nàng khiến trái tim nàng đập thình thịch như búa tạ. Ainsley mạnh dạn vuốt ve lưng chàng rồi thấp dần xuống hông chàng và xiết lấy cặp mông săn chắc bên dưới lớp vải sọc.
Cánh cửa bật mở, Ainsley cố gắng nhoài người lên, nhưng Cameron đẩy nàng về phía sau đầy bảo vệ trong khi chàng chuẩn bị vật ngã kẻ xâm nhập.
Daniel đóng sầm cánh cửa và không hơn, không kém ngồi vào ghế đối diện. Cậu toe toét với Ainsley, lờ đi cha cậu. “Vậy là cuối cùng cô cũng ở đây rồi? Tuyệt vời. Bây giờ chúng ta sẽ có một vài trò vui nhé.”
>o<
Buổi sáng hôm sau, Ainsley Douglas đứng trong phòng khách của ngôi nhà tại London của Hart Mackenzie và kết hôn với Lord Cameron bằng một giấy phép đặc biệt mà chàng đã chuẩn bị thậm chí trước cả khi chàng rời Doncaster. Nhân chứng là quản gia và gia nhân của Hart cùng vợ con của họ. Daniel đứng bên cạnh cha cậu, mỉm cười như điên.
Mắt Ainsley cồm cộm nhức nhối khi nàng lặp lại lời thề ước, chuyến tàu đã chạy suốt đêm, và đến London vào lúc sáng sớm.
Trước khi Ainsley có thể hồi phục sau cú sốc khi cha xứ tuyên bố nàng và Cameron là vợ chồng, Ainsley lại tiếp tục lên tàu cùng Cameron và Daniel, một chiếc nhẫn vàng nặng trịch trên ngón tay nàng, thẳng tiến tới cảng Dover. Cameron muốn bắt đầu chuyến hành trình tới Pari ngay lập tức.
Ainsley quá hạnh phúc được rời nước Anh, bởi vì, dù nàng và Cameron đã chính thức kết hôn, cuộc bỏ trốn của họ vẫn đứng trên bờ vực trở thành vụ bê bối của thập kỷ. Lẽ ra là một vụ việc kín đáo mà Ainsley có thể che giấu được, như Eleanor đề nghị, nhưng cuộc hôn nhân bất ngờ với con cừu đen của nhà Mackenzie sẽ nhanh chóng được tung lên báo chí.
Cameron không chỉ là em trai của một công tước, chàng còn là người thừa kế tước hiệu nếu Hart không có người thừa tự. Dù thế mẹ của Ainsley cũng là ái nữ của một tử tước, gia đình McBride không thực sự danh giá, quyền lực, hay giàu có. Cuộc hôn nhân này sẽ bị công khai chỉ trích là không môn đăng hộ đối và sẽ bị rêu rao trên cả nước. Đặc biệt là những lời đồn thổi việc Ainsley đã lừa mị Lord Cameron, kẻ nổi tiếng với phái nữ là sẽ thề không bao giờ lấy vợ, vào tròng hôn nhân. Nữ hoàng sẽ bị tăng huyết áp mất.
Vì thế, Ainsley hạnh phúc khi lên tàu và trốn thẳng đến Châu Âu. Patrick và Rona, khi họ nhận được điện tín của nàng, hẳn cũng sẽ choáng váng và hoang mang như nữ hoàng.
Nhưng Eleanor đã đúng: Ainsley không còn là một nàng mới ra mắt lần đầu còn đầy bỡ ngỡ. Nàng là một quả phụ đáng kính từng trải, đưa ra những lựa chọn với một cái đầu sáng suốt.
Ừ thì, gần như là sáng suốt, Ainsley nghĩ khi Cameron sau khi soát vé đã ngồi lại bên nàng trong khoang. Cơ thể to lớn của chàng gần như chiếm hết chỗ, chẳng còn khoảng trống nào giữa họ cả. Liên quan đến Cameron, thì nàng khó mà suy nghĩ thấu đáo được lắm.
Daniel đi thẳng tới chỗ họ, tươi cười hớn hở. Cứ như bình thường thì Cameron đã để Daniel lại với Angelo ở Berkshire cho tới học kỳ ở Michaelmas bắt đầu và Daniel trở lại trường. Đó là thu xếp của họ hàng năm, Angelo không muốn rời nước Anh và bỏ lại gi đình, Cameron thì không tin tưởng ai khác để mà giao lũ ngựa của chàng trong lúc đi xa. Hơn nữa du lịch nước ngoài là quá nguy hiểm cho một gã gypsy dù thế nào đi nữa.
Nhưng Daniel đã cầu xin được đồng hành cùng họ. Ainsley, nhìn thấy sự cô đơn tuyệt vọng trong mắt cậu bé, đã đồng ý đưa cậu theo. Cameron đã cân nhắc cặn kẽ và đồng ý.
Họ đã tạm dừng cuộc hành trình tại Le Havre, nơi Cameron đặt ba phòng sang trọng nhất khách sạn, mỗi phòng cho một người: chàng, Ainsley, và Daniel. Khi Ainsley chỉ ra rằng giờ họ đã kết hôn, họ có thể chung phòng, nàng không thể đoán biết được ý của Cameron qua cái nhìn của chàng và chàng đưa ra lý do là những căn phòng này quá nhỏ và chàng sẽ chiếm hết tất cả chỗ mất.
Ainsley nghĩ là nàng sẽ không để ý việc Cameron sẽ chiếm hết chỗ trên giường ngủ của nàng, nhưng Cameron đã không cho nàng cơ hội để mà phản đối. Trong nhà hàng tối đó, Daniel ăn uống ngon lành, và Cameron thì dùng bữa như thường lệ. Ainsley lại cảm thấy nôn nao và chẳng ngon miệng gì cả.
Tối muộn, khi Ainsley đang chải tóc nàng trước khi đi ngủ, Cameron bước vào phòng nàng, đóng cửa lại, và khóa nó sau lưng chàng.
Ainsley đông cứng người, chiếc lược chải tóc ngưng lại trên tay nàng. Nàng chưa được ở riêng với Cameron phút nào kể từ lúc Daniel xen vào giữa họ lúc trên tàu ở Doncaster. Giống như là một chàng trai trẻ đi kèm vậy, cậu đã bám dính lấy họ cho tới tận sau bữa ăn muộn tối nay, rồi nói lời chúc một đêm vui vẻ ở bên ngoài phòng ăn.
Không phải đi ngủ, Ainsley nhận ra. Daniel đã tản bộ vào trong sảnh chờ, có lẽ là để hút thuốc và chơi bài. Cameron để cậu đi mà chẳng nói lời nào, và Ainsley nghĩ rằng thế là khôn ngoan nhất khi không bị can thiệp vào đêm đầu tiên của nàng với tư cách Lady Cameron Mackenzie.
Lady Cameron. Từ giờ là thế rồi. “Chàng định làm gì?” nàng hỏi đầy tươi tắn. Cameron đến bên nàng, gỡ cái lược chải tóc từ tay nàng, và đặt nó lên bàn. Miệng chàng nóng bỏng trên cổ nàng khi chàng bắt đầu cởi cúc áo ngủ của nàng.
Ainsley khép hờ đôi mắt và tựa lên người chàng. “Ta nghĩ sẽ là tất cả cúc vào đêm nay, đúng không?”
Cameron cắn nhẹ lên má nàng. Những ngón tay của chàng nhanh chóng tháo hết những cái cúc, và chàng luồn đôi tay vào trong chiếc đầm ngủ ấm áp của nàng. “Ta đang chết vì nàng.”
Chết ư. Đúng thế. Ainsley đã rạo rực vì chàng hàng tuần rồi. Họ ngồi ngay cạnh nhau trên chuyến tàu tới Dover, Daniel ngay bên cạnh họ, và lúc ở trên phà họ ngắm nhìn nước Anh từ phía bong, đứng ngay sát bên cạnh nhau mà không chạm vào nhau. Thật là đau đớn.
Cameron bừng bừng cả người khi nếm hương vị của nàng, thật ngọt ngào và ngon lành. Ngắm nhìn nàng, với một nụ cười nửa miệng, đôi mắt nàng cũng lấp lánh tinh quái. Ta đang đau đớn vì em, vợ của ta.
Vợ của ta.
Ngực nàng nặng trĩu trong đôi tay chàng. Ainsley thở lên miệng chàng trong khi chàng đùa nghịch, rồi một tay chàng xuống thấp hơn, khum lấy vùng đồi bí ẩn giữa hai chân nàng tìm thấy những sợi loăn xoăn ở đó ẩm ướt và nóng bỏng. Ainsley hít một hơi đầy thích thú khi bung tỏa hương thơm của nàng, ấm áp và khuấy động.
Cameron ngẩng lên và vặn nhỏ ngọn đèn. Căn phòng gần như chìm trong bóng tối, nhưng Cameron muốn thế. Chàng có quá nhiều sẹp, quá nhiều dấu vết tổn thương cũ, những thứ mà chàng không muốn nàng trông thấy.
Chàng nâng Ainsley thẳng lại và kéo chiếc váy ngủ ra. Ainsley tựa một tay vào chiếc bàn trang điểm, hơi lạnh, khỏa thân, đang chờ đợi xem người đàn ông của nàng cởi đồ.
Cameron tự cởi bỏ áo khoác, cà vạt, áo chẽn, áo sơ mi ngoài, quá nhiều lớp ngăn cách giữa chàng và nàng. Chàng kéo chiếc áo sơ mi lót ra khỏi cơ thể trần trụi, tuột vớ và giày ra khỏi chân.
Rồi chàng do dự, đứng đó chỉ với chiếc váy. Chàng có thể để nguyên như thế, vì chàng đã quăng cái quần nhỏ trước khi vào phòng nàng rồi. Chàng chẳng bận tâm lắm nếu nàng thấy những vết sẹo trên đùi chàng, nhưng có những vết khác kinh khủng trên mông chàng, và chàng không chắc là muốn nàng trông thấy.
Ainsley đan ngón tay quanh eo chàng và kéo mạnh. “Nào giờ thì, chàng trai, đừng tỏ ra rụt rè chứ.”
Cameron cười vang giòn giã. Cameron Mackenzie chưa bao giờ bị gọi là rụt rè trong đời chàng cả.
Cái quái quỷ gì thế này? Chàng đã tháo cái váy và thả nó rơi xuống, cùng lúc chàng ngồi xuống ghế. Nó là một cái ghế tinh tế, một chiếc ghế trong phòng thay đồ của quý cô, và Cameron cảm thấy mấy cái chân ghế mảnh dẻ hơi run.
Ainsley trao cho chàng một nụ cười e thẹn khi nàng lang thang những ngón tay lên ngọn giáo dài và đang rộn rã của chàng. Cameron rên rỉ khi ngọn lửa bừng lên trong chàng. Đang chết vì nàng không phải là nói quá chút nào.
Cameron chộp lấy eo nàng và kéo nàng xuống với chàng, khít khao nàng với chàng trên ghế. Ainsley lim dim đôi mắt, nụ cười của nàng trở nên mê đắm khi Cameron dẫn dắt nàng.
A, trở lại nơi chốn của ta. Vị trí trên ghế khiến chàng đẩy sâu vào trong nàng, Ainsley cuộn tròn lấy chàng. Và nàng ép sát lấy chàng.
Cameron nới lỏng bàn tay trên hông nàng, hôn cổ nàng, cảm nhận da thịt bằng răng chàng. Khi chàng bú mút, nàng kêu lên những tiếng mềm mại. Chàng bú mạnh hơn, đánh dấu nàng. Của ta. Không phải của bất cứ kẻ nào khác. Chết tiệt, cảm giác thật tuyệt khi nói những lời này.
Ainsley làm rung chuyển chàng, cơ thể nàng theo bản năng muốn tận hưởng chàng nhiều nhất như có thể. Cameron hướng dẫn nàng chuyển động để đem lại cho cả hai khoái cảm tuyệt diệu nhất.
Ngực nàng vấn vít trên ngực chàng, đôi nụ hoa mải miết với chàng trong niềm đam mê. Nàng hôn miệng chàng, những nụ hôn vụng về đắm đuối.
“Là thế đấy,” Cameron thì thầm. Chàng cắn nhẹ tai nàng. “Đó là cách để yêu ta, Ainsley của ta.”
Câu trả lời của nàng chỉ là một tiếng rên êm ái của khoái lạc.
“Nàng thật chặt và ẩm ướt,” chàng nói. “Ainsley tinh quái, quá ẩm ướt cho tình nhân của nàng.”
Lời nàng nhỏ nhẻ, “Umm,” khiến trái tim chàng đập dữ dội.
Họ cùng rung lắc với nhau, chiếc ghế kẽo kẹt như phản đối, đôi chân Ainsley quấn chặt quanh chàng. Cameron miết bàn chân trần trên tấm thảm, vuốt ve đôi tay trong làn tóc mây của Ainsley, và đánh mất chính mình.
Chàng sắp kết thúc quá sớm. Cameron gầm lên, chưa sẵn sàng, vẫn muốn hòa nhịp với nàng thật lâu cho tới hết đêm. Nhưng cơ thể chàng quá hào hứng, Ainsley lại quá mềm mại và xinh đẹp. Hương vị đàn bà, và yêu đương, đã tháo bỏ chàng.
Hơi thở của Ainsley bắt đầu trở nên nhanh hơn khi nàng đạt đỉnh, hông nàng rung lên trong một vũ điệu mà nàng chưa bao giờ được dạy.
Cameron làm theo mong ước của nàng. Mông chàng rời chiếc ghế khi chàng đâm thẳng vào trong nàng, thúc hông nàng thật nhanh và mạnh mẽ.
Những lời lẽ trào ra từ miệng chàng thẳng đuột và tục tĩu khi ca ngợi cơ thể của nàng và điều mà nó là làm với chàng. Ainsley đỏ bừng, đôi mắt nàng lấp lánh, tiếng nức nở của nàng vang lên khi chàng nói.
Và khi giọng nàng vỡ ra - Vâng, vâng, Cameron, xin chàng! - Cameron đã tới. Chàng đã nửa rời khỏi ghế, Ainsley thét lên sung sướng. Tiếng hét của Cameron hòa chung với nàng.
Chàng rớt trở lại xuống ghế, mấy cái chân của nó chắc chắn là sắp sụm xuống tới nơi, nhưng chúng vẫn trụ được.
“Ta làm nàng đau không?” Chàng hôn nàng, vén mái tóc nàng. “Bé yêu, ta có làm nàng đau không? Nàng ổn chứ?”
Ainsley làm yên chàng với những ngón tay. “Cam, em ổn. Nó thật đẹp. Quá tuyệt vời.” Cameron ôm chặt lấy nàng, vẫn còn khó thở sau kết cục. Nàng mềm mại và ấm áp và nếm nàng, ngửi nàng đều quá tuyệt.
Không cho tới khi chàng nhận ra mình lại đang cứng lên lần nữa, có phải Cameron đã nhận ra chàng vừa gieo hạt giống của mình vào trong nàng. Không thể nào lùi lại, và không phải vì chàng nhớ ra là nàng đã là vợ chàng. Hôn lễ và tất cả vẫn chưa mang lại ấn tượng ấy cho cảm quan của chàng.
Chàng chỉ muốn ở bên trong Ainsley và ở lại đó, nơi mọi thứ an toàn và lỗng lẫy, và sự dịu dàng của nàng ôm lấy chàng và khỏa lấp đi mọi đau đớn trong tâm hồn chàng.
(:I I:)
Cameron yêu nàng thêm hai lần nữa trên ghế, rồi chàng bế nàng lên giường. Ainsley lơ mơ khi chàng kéo chăn đắp cho nàng và túm lấy cổ tay chàng khi chàng định bỏ đi.
“Hãy ở lại với em,” nàng thì thầm.
Chàng nhìn xuống nàng một lúc lâu, không nói gì, Ainsley nghĩ, vì đang bận chiến đấu với điều gì đó bên trong chàng. Chàng không nói gì vì chàng không thể.
Cameron nắm chặt tay, khẽ nuốt xuống, một gã đàn ông to lớn ngon lành chẳng mặc gì ngoài một cái váy quấn lỏng lẻo quanh hông. Nàng thấy chàng đang cố làm dịu cơn giận dữ của chàng, từng chút từng chút một, trong khi chàng ghim cái nhìn của chàng lên nàng. Chàng đang không nhìn nàng, nhưng đôi mắt chàng chưa bao giờ rời khỏi nàng.
“Gần sáng rồi,” chàng cẩn trọng nói. “Chúng ta sẽ đi chuyến sớm. Ngủ đi.”
Chàng quay đi và sải bước về phía cửa, đóng sập mạnh tới mức khiến mấy tấm màn trên đầu giường khẽ rung rinh. Ainsley nghe tiếng chàng đi qua hành lang và đóng rầm cánh cửa phòng chàng. Rồi, một tiếng lách cách nhỏ của cái khóa.
Ainsley nằm lún xuống giường, thở dài đau đớn. Cơ thể nàng ngân nga từ tình yêu ngọt ngào, ấm áp họ đã cùng trải qua trên ghế. Cameron đã ân ái với nàng bằng toàn bộ cơ thể chàng. Chàng là một gã to lớn, và chàng ôm nàng để nàng khỏi ngã, dồn tất cả trọng lượng của cả hai lên một mình chàng.
Sao một gã đàn ông dữ dội như vậy lại có thể quá đỗi dịu dàng đến thế, Ainsley đã chẳng biết, vì Cameron đã cố tình tỏ vẻ như vậy.
Nhưng nỗi sợ của chàng khi nàng yêu cầu chàng ở lại là thật. Nỗi hoảng sợ sâu kín ánh lên trong mắt chàng, và chàng đã chiến đấu với bản thân để rời khỏi nàng.
Giống như là một người đàn ông mạnh mẽ nên sợ hãi nàng sẽ nổi giận. Ainsley đã xác định rõ ràng rồi và ngẫm nghĩ cẩn trọng đến tận cùng sâu xa của vấn đề, để Cameron giải thích về cảm giác của chàng, và xóa tan đi những gì đã xảy ra với chàng là điều tốt nhất nàng có thể làm. Nàng sẽ làm điều đó.
Hai trạng thái xúc cảm - hứng khởi vì chuyện ân ái và lo lắng cho Cameron cứ rối beng khiến nàng không thể nghỉ. Nàng mệt mỏi tới mức nàng không thể thư giãn mà ngủ được cho tới khi nàng ngồi trên con tàu lắc lư đến Pari trong ánh nắng lung linh của buổi sáng.
@_@
Khi họ đến Pari, một cỗ xe lộng lẫy tới đón họ về ngôi nhà Cameron thuê trên phố Rue de Rivoli. Ngôi nhà sáu tầng, với một hàng rào sắt uốn lượn chạy dọc tới tiền sảnh và khum thành một mái vòm lộng lẫy.
Ainsley có phòng ngủ riêng của nàng ở đây, với nhiều cửa sổ có thể nhìn ra khu vườn sau ngôi nhà. Phòng của Cameron ở dãy trước, cùng với Daniel ở tầng trên tầng của họ.
Ngôi nhà thực sự rất thanh lịch, xinh đẹp, hiện đại, và hoàn toàn khác với những nơi Ainsley đã từng sống. Các dinh thự riêng của nữ hoàng thường đông đúc, lộn xộn và trưng bày toàn bộ những bức ảnh gia đình, những căn phòng khách rộng lớn và xa hoa. Nhà của Cameron được lát đá hoa mát mẻ và tấm dán tường tươi sáng, trong nhà treo những bức họa mang phong cách mới như của Degas, Manet, Monet, và của danh họa trẻ Renoir. Nội thất được bọc thủ công có vẻ không theo kịp được những đồ nội thất được chạm khắc trang trí cầu kỳ ngày nay.
Tiền bạc đã được đầu tư vào ngôi nhà này, và khá hiệu quả - cứ như là Mac đã đề xuất về những bức họa còn Isabella thì phụ trách phần trang trí - nhưng nó vẫn là ngôi nhà của một người độc thân. Nhẹ nhàng và thanh lịch, nhưng cũng có chút trống trải.
Khi Ainsley đề nghị nàng sẽ khâu vài chiếc gối cho phòng khách, Cameron nhìn nàng như thể nàng mất trí. Rồi chàng đưa nàng đi mua sắm.
Ainsley đã thăm Pari một lần, trong chuyến đi định mệnh tới Châu Âu cùng Patrick và Rona, nhưng họ chỉ thuê mấy căn phòng trong một khách sạn nhỏ ở một quận bình thường. Rona quá e dè trước chốn đô thành và chị ấy chẳng muốn dạo chơi quá xa chỗ khách sạn, thế nên Ainsley mới chỉ thấy được một ít của Pari.
Cameron chỉ cho nàng cả một thế giới mới. Chàng đưa nàng tới những cửa hàng bán tất cả mọi thứ mà một gia chủ có thể muốn có, các hãng đại lý tốt nhất có thể bán những món đồ tuyệt vời nhất, và những sạp hàng với tràn ngập những món đồ nghệ thuật đắt giá. Ainsley có thể mua những cái gối làm sẵn hoặc đặt hàng theo ý thích của nàng. Nàng đã làm thế, nhưng khi nàng tới một sạp hàng chuyên về những loại chỉ thêu thượng hạng nàng đã tự sắm cho bản thân một giỏ thêu mới với đầy đủ mọi thứ mà nàng cần. Thật là thiên đường.
Họ ăn trưa tại một quán café, và Ainsley khám phá ra vài thứ khác của Pari tuyệt diệu - những cái bánh. Ainsley yêu bánh, và cách chế biến thành vô số những lớp mỏng sô cô la hay là mứt hoặc xi rô đường đều thỏa mãn tâm hồn nàng. Nàng ăn một miếng lớn trong suốt chuyến thám hiểm mua sắm thứ tư của họ và liếm sạch cái nĩa, ngước lên thì thấy Cameron đang nhìn nàng với ánh mắt thích thú.
Ainsley nhún vai. “Em thích bánh.”
“Pari có những chiếc bánh tuyệt nhất,” Daniel nói, lao vào miếng bánh thứ hai của cậu. “Mọi quán café trên đại lộ này đều có bánh đặc sản riêng của họ. Cô có thể dọc phố và thưởng thức mỗi ngày mỗi vị khác nhau.”
Ainsley cười rạng rỡ. “Ừ, nhất định thế.”
Cameron chỉ cười họ, rất ấm áp. Đây là lần đầu tiên chàng cười từ khi Ainsley đi cùng chàng ở Doncaster. Ainsley thưởng thức tiếng cười khi nàng thưởng thức nốt miếng bánh kem sô cô la cuối cùng ở trên đĩa của nàng.
Đêm đó, Cameron dẫn nàng tới một thế giới mới khác, một nơi mà Ainsley mới chỉ được lướt qua trên báo chí. Đích thân Cameron chọn trang phục cho nàng - một bộ đầm sa tanh kết hợp giữa màu đỏ thẫm và màu bạc, Isabella đã hình dung nó một cách hoàn hảo cùng với chuỗi kim cương mà Cameron đã tặng nàng ở Kilmorgan.
“Nó quá là không đoan trang,” nàng nói khi Cameron đặt chuỗi kim cương lên ngực nàng và cài khóa.
Ánh mắt Cameron bắt lấy ánh mắt nàng trong gương tại bàn trang điểm của nàng. “Không có gì đoan trang với nàng lâu nữa, Ainsley Mackenzie. Nàng là một phụ nữ xinh đẹp. Ta muốn tất cả phải trông thấy nàng xinh đẹp dường nào, và ghen tỵ với ta.”
“Em đùa thôi.”
Chàng hôn lên cổ nàng. “Ta thì không.”
Ainsley cảm nhận thấy như không phải chính mình khi Cameron dẫn nàng vào đêm hội Pari, kéo nàng vào vòng xoáy của những người đầu tiên. Hơn thế nàng có Cameron bên cạnh trong bộ cánh đen và cái váy sọc của nhà Mackenzie. Chàng là một người đàn ông cường tráng với vẻ đẹp thô ráp, và giờ chàng thuộc về nàng. Các quý cô nhìn nàng đầy ghen tỵ và tò mò, tự hỏi cô nàng tóc vàng này là ai mà bẫy được một gã gia thế như Lord Cameron.
“Chúng ta phải ăn bánh ngay sau vậy,” Ainlsey nói khi nàng nhấm nháp ly sâm panh ở nhà hàng Drouant. “Một cái sô cô la với kem ở giữa. Em nghĩ đó là sở thích của em, dù em không chắc lắm. Em có quá nhiều sự lựa chọn.”
Bánh là một chủ đề an toàn. Mặc dù đã quyết tâm, nhưng cứ khi nào Ainsley định mang vấn đề cả hai sẽ ngủ chung giường, đôi mắt Cameron lại rắn đanh, và chàng đổi chủ đề. Thường là theo lối nóng nảy. Chàng đã bắt đầu làm thế nếu như chàng nghĩ quá nhiều tới việc Ainsley có ý định nói đến chữ giường. Cuộc nói chuyện của họ giảm thiểu đến mức vô nghĩa, họ làm tình vẫn mãnh liệt nhưng chẳng nói lời nào.
“Hầu hết phụ nữ muốn chạy loanh quanh tới những đại lộ mua sắm trang sức và mũ nón,” Cameron nói. “Nàng thì lại chạy thẳng tới cửa hàng bánh ngọt.”
Ainsley sử dụng lại đúng cái điệu bất cẩn của chàng. “Có lẽ đó là vì bọn em chỉ được phép ăn những lát bánh quá ư là mỏng tang hồi ở Học viên quý cô Pringle. Em đã học được là nếu em muốn bánh, em phải ăn cắp nó.”
“Vậy ra đó là để giải thích cho đời sống phạm tội của nàng.”
“Cái bánh đáng để ăn cắp mà, chàng có thể chắc chắc thế. Đầu bếp là người Pháp, và bà ấy biết làm thế nào để trộn đều từng lớp từng lớp caramen với kem lại với nhau. Giờ thì em nhận ra là bà ấy mới chỉ cho chúng em nếm mùi chút đỉnh của nước Pháp tuyệt diệu.”
“Ta sẽ đưa nàng đi cả nước để nàng có thể thưởng thức bánh của mỗi vùng,” Cameron nói.
“Thật không? Sẽ thực sự tuyệt vời -”
Ainsley bị cắt lời bởi tiếng kêu kinh ngạc của một người phụ nữ đột nhiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh nàng và tự ý dùng ly sâm panh của Ainsley.
“Lady Cameron Mackenzie, tôi tin là vậy,” Phyllida Chase nói, và cười. “Thực thế ư, cô em, quá tệ cho em rồi.”