The Many Sins Of Lord Cameron

Chương 22: Chương 22




Daniel đi bộ trong màn mưa xối xả, ướt lướt thướt và không mang theo hành lý, chắc là cậu đã bỏ lại. Cả người hầu cũng thế. Cậu đã bỏ rơi cả hai, cậu nói, ở lại Cambridge.

Cameron nổi trận lôi đình, cơn cuồng nộ của dân Cao nguyên Scot. “Chết tiệt, thằng nhóc này, con không được ở lại đó rồi ah?”

“Trong một trường đại học Anh chán chết á?” Daniel ngồi phịch xuống ghế, cái áo khoác đẫm nước làm ướt mất tấm thêu Ainsley vừa mới hoàn thành. “Trong khi bố đang ở Pari với cô Ainsley ư? Không thú vị chút nào hết. Con không cần tới trường đại học, Bố à, đặc biệt là không với cùng những gã thô thiển con đã biết ở Harrow lải nhải với con điều bọn họ sẽ làm khi họ bắt đầu điều hành đất nước. Chúa cứu giúp chúng ta. Dù thế nào thì con cũng sẽ phụ giúp việc chăm sóc lũ ngựa non với cha.”

Cameron lảo đảo tới bên cửa sổ và nhìn trừng trừng ra ngoài, thở dốc. Chàng đang cố gắng kiểm soát bản thân, Ainsley nhận ra. Chàng không muốn đập thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với cậu con trai.

Ainsley ngồi bên cạnh Daniel và giải cứu tậm đệm thêu của nàng. “Daniel, những người đồng môn của cháu sau này rất có thể sẽ là những người phải tới trông cậy sự huấn luyện của cháu cho lũ ngựa của họ.”

Daniel đảo tròn mắt. “Cháu không muốn xây dựng những mối quan hệ kiểu đó, cháu muốn học điều gì đó. Các vị giáo sự tại Corpus Christi chỉ toàn khò khè mấy điều triết lý và sự mục rỗng. Thật là lố bịch. Cháu muốn học kỹ thuật tốt nhất của người Scot.”

“Có lẽ, nhưng cô thấy là cha cháu đã chi trả khả lớn cho việc học của cháu tại Cambridge.”

Daniel thoáng chút xấu hổ. “Cháu sẽ trả lại nó.”

Cameron quay về phía cậu, vẫn hết sức kiềm chế. “Đó không phải là vấn đề, con trai. Vấn đề là ta gửi con tới học, và con bỏ trốn, hết lần này đến lần khác.”

“Con không muốn bị gửi đi! Con muốn ở lại đây với cha. Có chuyện gì sai chứ?”

“Bởi vì cuộc sống của ta ở đây không phải là giành cho một cậu bé, chết tiệt con đi.” Cameron gầm lên. “Bạn bè của ta thô kệch, và ta không muốn con loanh quanh ở gần họ.”

“Con biết,” Daniel nói. “Con đã gặp rồi. Nhưng sao cha lại muốn Ainsley quanh họ chứ?”

“Ta không.”

Quan sát cơn giận của Cameron, Ainsley nhận ra là chàng không thực sự thế. Những người quen của Cameron tại Pari thường sống nhàn rỗi như họ có thể - ở ngoài cả đêm, ngủ cả ngày, và tiêu tiền không cần đắn đo.

Ban đầu Ainsley cảm thấy khá thú vị, nhưng rồi nàng sớm nhận ra rằng cuộc sống đó chẳng có gì lâu bền, không sâu sắc, không thu hút cái đẹp để trở nên tốt đẹp, và không có tình yêu. Những gì bạn bè Cameron gọi là yêu chỉ là say mê và sự ám ảnh, thứ bắt đầu bằng sự tàn bạo và kết thúc bằng những vụ ầm ỹ và bi kịch, đôi khi là cả bạo lực.

Tất cả bọn họ đều là những kẻ táo bạo, và Cameron cũng tạo tợn như họ. Chàng nghĩ chẳng gì khác ngoài việc hôn Ainsley chốn công công hay giữ chặt nàng bên cạnh và để đám bạn chàng nhìn vào ngưỡng mộ còn hơn cả cú sốc. MỖi đều đều là một vở kịch hay một vở ca kịch mới, không thì là những bữa tiệc thâu đêm tới sáng. Mỗi đêm Ainsley đều mặc váy mới, và Cameron lại phủ lên nàng với nhiều hơn nữa trang sức đắt giá.

Nhưng hầu như không có hạnh phúc giữa những người như vậy. Không thể tìm thấy một người bạn chân thành, với sự ấm áp và an ủi.

“Vậy chúng ta nên rời đi thôi,” Ainsley nói.

“Tại sao chứ?” Cameron hỏi. “Nàng cảm thấy mệt mỏi rồi ư?”

“Không, nhưng chàng thì có.”

Cameron cau mày nhìn đôi mắt xám trong đầy hiểu biết của Ainsley. Phải chăng nàng đã hiểu mọi thứ về chàng? “Kẻ nào đã nói với nàng thế?”

“Chẳng ai phải nói với em cả,” Ainsley nói. “Chàng không thoải mái với cuộc sống này, và chàng biết thế. Khi chàng ra ngoài cưỡi ngựa hoặc thậm chí chỉ nhìn chúng, như chúng ta đi xem hội chợ ngựa hôm trước, chàng còn hơn cả ngọt ngào và dễ thương. Quá nhiều đêm dưới anh đèn khiến chàng bắt đầu nóng nảy.”

Cameron khịt mũi ầm ĩ, và Ainsley mỉm cười. “Chính xác là thế. Đừng chỉ ở lại đây vì em, Cam. Hãy đi tới nơi trái tim chàng mách bảo, và em sẽ theo chàng.”

Cameron lại nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa sổ, nghiền ngẫm những mái nhà của Pari. Daniel ngồi lặng yên trên ghế, cũng căng thẳng như cha cậu.

Thật là tệ hại khi Daniel trốn học, nhưng Cameron cũng thầm công nhận những lý do của cậu. Cameron đã gửi Daniel tới Cambridge vì tất cả người nhà Mackenzie đều đã tới đó, và cậu bé đã được đảm bảo một chỗ ở đó khi cậu vừa sinh ra.

Thành thật mà nói, Cameron chẳng quan tâm tới việc có Daniel lẽo đẽo trong chuyến đi này. Chàng tận hưởng việc ngắm nhìn con trai cùng Ainsley cười đùa ầm ĩ vì bất cứ thứ gì họ cảm thấy thú vị trong ngày, cả hai đều cố gắng khám phá Pari hoặc không thì lôi kéo Cameron tới những nơi khuất nẻo của thành phó chỉ để tận mắt nhìn thấy. Cameron biết chàng nên bớt nghiêm khắc với Daniel về chuyện trường Cambridge. Một thanh niên cần phải tới trường đại học, và Cameron nên là một phụ huynh định hướng cuộc sống cho con trai chàng. Nhưng chàng đã không làm thế với trái tim mình. Nếu Daniel thực sự không hạnh phúc, thì họ có thể nghĩ về vài việc khác.

Cameron nhìn lại cả hai đang ngồi bên nhau chờ đợi câu trả lời của chàng, vợ chàng và con trai chàng đang vô cùng trông đợi ở chàng.

“Monte Carlo,” chàng nói.

Ainsley chớp mắt. “Trái tim chàng muốn đến Monte Carlo ư?”

Cameron không cười. “Ta mệt mỏi vì những người Pari tự mãn cũng như những nghệ sỹ đầy tài năng của họ rồi. Ta thấy Mac có lẽ sẽ thích hơn. Ở Monte Carlo, nàng sẽ gặp gỡ nhiều người thú vị hơn.”

“Em ư?”

Cameron quay về phía họ, nhìn cả hai với đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp. “Nàng sẽ thích nó, Ainsley. Chẳng có ai có ý định trong sáng cả đâu. Một cái ghim mở khóa hẳn sẽ tìm thấy màn giải trí suy đồi nào đó.”

“Thế nghe còn thú vị hơn cả đám nghệ sỹ tự mãn về tài năng của chính họ.”

“Và mặt trời mọc trên biển ngắm từ đỉnh thành phố rất đẹp.” Đó là sự thật. Cameron muốn chỉ cảnh đó cho Ainsley, để thấy niềm vui của nàng khi nàng trông thấy cảnh đó. Chàng nhớ Ian đã nhìn Beth ngắm pháo hoa, tìm thấy niềm hạnh phúc từ nàng hơn cả từ những ánh sáng lung linh trên bầu trời. Cameron giờ đã hiểu ra.

Ainsley nháy mắt với Daniel và duỗi dài đôi chân mang đôi giày da mới của nàng. “Em chỉ có một băn khoăn về Monte Carlo đầy thú vị này,” nàng nói.

Ánh mắt của Cameron gim chặt trên đôi giày của nàng, những nút thắt nghiêm chỉnh quanh đôi vớ lụa. Chàng tưởng tượng bản thân đang gỡ từng nút thắt, liếm cái mắt cá chân nhỏ xinh, lang thang lưỡi chàng lên trên đầu gối nàng. Ainsley và những cái nút.

“Chuyện gì thế?” Chàng kiên nhẫn nói.

Nàng trao cho chàng một nụ cười và Daniel một cái nháy mắt. “Ở Monte Carlo, liệu họ có bánh không nhỉ?”

#_#

Họ có bánh, và cả những sòng bài mà chủ nhân đức hạnh của nàng, Nữ hoàng Victoria, chẳng thể nào chấp nhận. Khi họ dừng chân tại khách sạn ở Monaco, Cameron yêu cầu Ainsley mặc bộ đầm đỏ thẫm chàng chọn cho nàng ở Edinburgh, và chàng đưa nàng thẳng tiến tới sòng bài.

Ainsley đứng trong một tòa nhà dài, mái vòm, thanh lịch đông đúc những người phục sức lộng lẫy. Khu tiền sảnh được trang hoàng bởi một khung kính màu khổng lồ cùng với những bức họa cổ điển và các bức tượng đặt xung quanh. Các phòng chơi bài được bài trí vòng quanh khu tiền sảnh, và Cameron bước vào một cách dễ dàng.

Chàng được chào đón bởi những tay quản lý và những cô nàng bươm bướm xinh tươi - những cô nàng nõn nà được sòng bài thuê để thu hút khách chơi bài. Nhiều hơn nữa những ánh mắt hiếu kỳ của đám đông xăm soi về phía Ainsley, ở đây chắc cũng đã nhận được tin về cuộc hôn nhân bất ngờ của Cameron Mackenzie.

Nhưng Ainsley nhanh chóng nhận ra rằng Cameron không thích Monte Carlo hơn Pari là mấy. Chàng có thể nói chuyện và cười đùa với bạn bè, uống whiskey và hút xì gà khi chơi bài, nhưng trái tim chàng không có ở đây.

Ainsley ngày càng hiểu rõ hơn về Cameron trong quãng thời gian họ trải qua cùng nhau - mùa đông giá lạnh, cũng giống như ở xứ Scot nàng đã từng trải qua. Nàng thấy mình có thể nói chuyện dễ dàng với Cameron về nhiều chuyện - tin tức của thế giới, thể thao, giải trí, quan điểm của họ về lịch sử của Scotland và những mối liên hệ với nước Anh, sách vở, âm nhạc, ca kịch, hội họa. Cameron đọc rất nhiều và đi thăm thú cũng nhiều nơi, đùa rằng chàng đã hấp thụ vài tinh hoa tri thức ở Cambridge, mặc dù điều đó hẳn là phải xảy ra trong giấc ngủ của chàng. Chàng đã dành hàng giờ đi lại, uống rượu, chơi bài, đua ngựa, và cả đeo đuổi phụ nữ.

Chàng khá cởi mở về cuộc sống hoan lạc của bản thân, cho rằng Ainsley xứng đáng được biết mọi thứ, và bên cạnh đó, chàng coi thường những kẻ đạo đức giả. Nhưng dù khả cởi mở, Cameron vẫn che giấu một phần bản thân chàng với nàng, không bao giờ để Ainsley quá chú tâm vào nó. Cảm giác như kẻ ngoài cuộc cô đơn, dù là Cameron vẫn làm tình đắm đuối với nàng mỗi đêm.

Hầu như tối nào cả ba người bọn họ đều ra ngoài ăn tối, không thì đi nhà hát xem ca kịch cùng nhau, và không hề đả động gì tới việc đốc thúc gửi Daniel trở lại Cambridge nữa. Cameron, Ainsley thấy rằng, nghĩ là chàng vẫn chưa biết phải làm gì với chàng trai trẻ. Suốt ngày, họ đi thăm bảo tàng và các nhà vườn lộng lẫy, hay đơn giản là sánh bước bên nhau trên đường phố xứ Monaco. Họ đi bộ từ bến cảng đến đỉnh đồi thường xuyên đến mức Ainsley thấy rằng nó hẳn là mùa đông năng động nhất mà nàng từng trải qua.

Nhưng Cameron vẫn chưa bao hề nằm cùng giường ngủ với nàng.

Chỉ có một sự cố nhỏ làm ảnh hưởng tới kỳ nghỉ đẹp như mơ của họ ở Monte Carlo. Daniel trở lại khách sạn vào một buổi chiều sau lễ Năm mới với một con mắt thâm tím và nửa bên mặt bê bết máu. Ainsley nổi giận với cậu khi nàng chăm sóc cậu, nhưng Cameron chỉ cau có nhìn con trai.

“Đã xong chuyện chưa?” Cameron hỏi cậu. “Hay là cảnh sát sẽ tới trước cửa nhà ta và bắt giữ con?”

“Con không khơi mào vụ ẩu đả, Bố. Một thằng cha khó chơi đã đánh con.”

Ainsley nhìn Daniel kinh hãi. “Vậy thì hắn mới là kẻ nên bị tống giam.”

Daniel nhún vai. “Con ổn. Con đã bỏ chạy khỏi bọn chúng.”

“Bọn nào?” Cameron hỏi. “Chuyện là thế nào?”

Daniel lảng tránh. “Bố sẽ trở rất bực mình khi con kể lại đầu đuôi. Thế nên con sẽ không nói khi cô Ainsley đang ở đây.”

“Cô hoàn toàn cương quyết trong việc này, Daniel,” Ainsley nói. “Cô muốn biết về gã khó ưa này, và cô vẫn nghĩ là chúng ta nên báo tống giam kẻ hung bạo ấy. Loại đàn ông nào mà lại đánh đạp một cậu trai trẻ như vậy chứ?”

“Bá tước Durand.”

Ainsley chẳng biết đó là kẻ nào, nhưng Cameron thì giật mình. “Durand vẫn còn sống ư? Ta tưởng hắn đã chết vì bị bệnh lậu rồi chứ.”

Daniel khịt mũi, ngả người thả lỏng. “Không, hắn vẫn ở đây, nhưng trông hắn không khá lắm. Hốc hác, con thấy thế. Có lẽ hắn bị bệnh lậu thật.”

“Hắn cho người đánh con?” Cameron nói khá từ tốn, nhưng Ainsley nhận ra cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn dâng trào trong chàng.

“Con đã đánh Durand trước, con thừa nhận. Nhưng đó là bởi vì hắn bắt đầu cố lải nhải về chuyện hắn là cha của con. Con đã nói với hắn chuyện đó không thể nào, vì cái của quý của hắn hết còn xi nhê từ hàng thế kỷ rồi. Thế rồi hắn nói là nếu con thừa nhận mình là huyết thống Mackenzie, điều đó có nghĩa là con bị điên giống mẹ con, thế nên con cho hắn đo đất. Hắn kêu gào ầm ỹ, và bọn tay chân của hắn xông tới và hắn nói bọn chúng đập con một trận tơi tả. Durand nói hắn sẽ bảo bọn chúng ngừng lại nếu con thừa nhận con là con trai hắn, tất nhiên là đừng hòng rồi. Con đánh lại bọn chúng rồi chuồn luôn.”

Ainsley lặng người đi vì sốc, chiếc khăn lau mặt cho Daniel bị quên trên tay nàng đang nhỏ nước đỏ lòm xuống tấm thảm. “Cameron...”

“Ta sẽ xử lý với Durand. Danny, con phải tránh xa hắn ra. Không được có bất cứ ý nghĩ trả thù nào hết. Rõ chưa? Ta không muốn lần tới hắn sẽ dẫn theo mười gã vô lại.”

Daniel trông không hài lòng, nhưng cậu vẫn gật đầu.

“Ai là Bá tước Durand vậy?” Ainsley hỏi.

Daniel bắn một tia nhìn sang cha cậu. “Con đã bảo là chúng ta không nên nói chuyện này trước mặt cô ấy rồi mà.”

“Nếu Ainsley chọn sống với chúng ta, cô ấy xứng đáng được biết kể cả những chuyện tệ nhất. Bá tước Durand là tình nhân của vợ ta,” Cameron nói với Ainsley. “Một trong những kẻ gắn bó nhất của cô ta.”

“Ồ.” Giải thích của Cameron khiến chàng đau đớn hơn vẻ bình tĩnh bề ngoài của chàng.

“Bà ta ăn nằm với Durand ngay trước khi bà ta cưới Bố,” Daniel nói. “Bà ta vẫn qua lại thường xuyên với hắn thậm chí ngay sau khi kết hôn, và bà ta đã bòn rút rất nhiều tiền của Bố để đưa cho hắn. Durand là một trong những dòng tộc Pháp cổ xưa sống lưu vong. Không nhà cửa, và luôn bậu xậu quanh những người bạn giàu có và đàn bà của hắn. Có lẽ cả những gã nhân tình đàn ông của hắn nữa.”

“Daniel,” Cameron nói.

“Thì chẳng phải, bố muốn cô ấy biết sao. Chẳng hiểu sao, gã đó nảy ra cái ý là hắn sinh ra con nữa.”

Từ cái nhìn trong đôi mắt Cameron, sự không chắc chắn về điều đó đã từng giày vò chàng. Daniel, cao lớn, ngoại hình giống Cameron như lột, chắc chắn là con cháu nhà Mackenzie rồi, nhưng Cameron đã phải sống với nỗi đau đớn, dằn vặt vì không biết chắc chắn trước khi Daniel được sinh ra.

Đó là một lý do khác để Cameron đã không đưa Elizabeth tránh xa, Ainsley nhận ra. Cameron cần phải biết liệu đứa trẻ Elizabeth mang thai có đúng là con chàng không.

“Nhưng Bá tước Durand không sinh ra cháu,” Ainsley nói. “Điều đó rõ ràng rồi thôi.”

“Vâng, nhưng hắn không chịu vất bỏ cái ý nghĩ đó ra khỏi cái đầu mít đặc của hắn. Đe dọa sẽ đưa việc này ra cảnh sát, hoặc cố gắng tống tiền Bố nếu muốn giữ cháu tránh xa khỏi hắn.” Daniel cười, cái bên mắt thâm tím sưng húp cả lại. “Durand không muốn vác nợ một đứa con trai, hắn chỉ muốn gây rắc rối và đòi tiền của Bố thôi. Durand không có khả năng chăm lo cho cháu.”

Cameron để Daniel thả lỏng với câu chuyện, nhưng chàng trở nên kiệm lời cho tới hết ngày.

Đêm đó, ở sòng bạc, Cameron bất ngở bỏ ngang một chiến thắng trong tầm tay để sải bước ra khỏi phòng bài tiến về gã đàn ông mảnh khảnh tóc đen mặc chiếc áo khoác sa tanh đang bước khập khiễng. Đám khách quen của sòng bài dạt ra tránh đường cho Cameron tới chỗ gã tóc đen.

Cameron túm lấy cổ gã và kéo xềnh xệc hắn vào trong khu nhà vòm, ngoài cửa trước. Không ai ngăn cản chàng - những tay bảo vệ và cả những cô nàng phục vụ giả vờ như đang chú tâm vào việc khác.

Cameron đẩy Durand đi theo hướng đến tòa nhà xây dựng theo phong cách cổ điển ở phía trước, Ainsley hối hả theo sau trong bộ đầm chật căng buổi tối và đôi giày cao gót. Cameron dúi gã đàn ông đi về phía trước cho tới khi họ đến nơi tận cùng của con đường quanh co bên dưới.

Ainsley theo sau, trái tim nàng đập loạn xạ. Nàng không trách cơn giận dữ của Cameron, nhưng ai mà biết điều Cameron sẽ làm với Durand chứ? Hay là bao nhiêu kẻ đầu đường xó chợ Durand cho đợi sẵn trong bóng tối để đánh Cameron nhừ tử chứ?

Nàng bám dính vào một góc khi thấy Cameron ném Durand vào tường. Gã đang cố tự vệ nhưng Cameron đã treo Durand lên lủng lẳng trên chiếc áo choàng của hắn.

“Mày lại chạm vào con trai tao,” Cameron nói rành rẽ, “và tao sẽ giết mày.”

“Con trai của mày?” Durand nói tiếng Pháp với Cameron, nhưng Ainsley hiểu rõ ràng. “Elizabeth của tao nói là mày không thể làm chủ được cái của quý để mà đem lại cho nàng một đứa con trai. Nàng nói nàng đã hoàn toàn lừa được mày với hạt giống của tao. Thằng bé là của tao.”

“Cô ta là một ả nói dối trắng trợn, Durand.”

Durand vung một đấm, và Cameron dễ dàng túm được tay gã.

“Nàng nói với tao mày đã đối tàn tệ với nàng ra sao, bọn rác rưởi,” Durand gào lên. “Nàng lẽ ra phải có tao bên cạnh để đè mày xuống khi nàng trả thù mày theo cách mà nàng biết. Elizabeth đã mang lại điều mày đáng nhận lấy, nhưng nếu tao có ở đó, tao sẽ đập cái que với nát mông mày cho tới khi tao moi tim mày ra từ lưng mày.”

Cameron dộng gã vào bức tường lần nữa, và cái đầu Durand đập mạnh vào những viên gạch.

“Tao không làm bất cứ điều khốn khiếp nào mày nói cả, nhưng nếu mày chạm vào Daniel lần nữa, dù chỉ là nhìn quá lâu vào thằng bé, tao sẽ bẻ gãy cổ mày. Mày rõ chưa?”

Durand cố gắng để nhổ vào chàng, nhưng Cameron đã dộng đầu hắn vào tường lần nữa. “Tao nói, mày rõ chưa?”

Durand cuối cùng cũng gật đầu, thở hổn hển. Cameron kéo gã quặt quẹo đó dọc theo con đường hẹp và vất hắn chỏng trơ ở bức tường thấp bên cạnh còn đường phía dưới. Vị bá tước la hét khi chàng bỏ đi, rồi tiếng la hét đột ngột ngưng bặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.