The Marriage Bargain

Chương 5: Chương 5




5.1

Alexa nhìn qua đám đông và ước gì cô đã ở lại tiệm BookCrazy, tổ chức buổi đọc thơ Thứ sáu của mình. Bữa tiệc tối công việc đêm nay là bước ngoặt trong sự nghiệp của Nick. Cô biết những người có tầm ảnh hưởng đang tụ tập trong hội trường này để có cơ hội tạo nên vinh quang, và Nick cần phải nổi bật ở đám đông để có được sự chú ý.

Cô đưa áo khoác cho người phục vụ và để cho Nick dẫn cô vào hội trường khiêu vũ đông đúc. "Tôi giả sử anh đã có một kế hoạch tổng thể cho cuộc tấn công của mình?" Cô hỏi. "Vậy ai là hai nhân vật mà anh cần phải tập trung?"

Anh chỉ về phía một đám mây dày đặc khói thuốc xì gà. Một vòng tròn chật ních các doanh nhân thận trọng bao quanh một người đàn ông ăn vận hoàn hảo trong bộ đồ vest màu xám và cà vạt lụa. "Hyoshi Komo đang xây dựng một nhà hàng Nhật Bản. Phiếu bầu của ông ta là chìa khóa để trở thành đối tác thứ ba trong thỏa thuận dự án bờ sông."

"Vậy thì, tại sao không qua đó và đưa ra lời chào mời của anh đi?" Cô lấy cái bánh tạc cá hồi từ khay của một người phục vụ mặc bộ tuxedo và nhấc lấy một ly sâm banh từ một người khác.

"Bởi vì tôi không muốn là một trong số đám đông đó. Tôi có một kế hoạch khác trong đầu." Cô nhấm nháp ly rượu sâm banh và thở dài với sự hài lòng. "Đừng có uống say."

Cô thở hắt ra. "Tôi đã không biết các ông chồng thường rất kiểm soát. Được rồi, ai là người cuối cùng mà anh cần phải gây ấn tượng?"

Một nét tính toán vụt qua khuôn mặt anh. "Bá tước Michael Conte. Anh ta sở hữu một doanh nghiệp bánh ngọt thành công tại Ý, và đã quyết định thử vận may của mình ở Hoa Kỳ. Anh ta tập trung vào việc mở một tiệm bánh đầu tiên tại dự án bờ sông."

Cô thèm khát cái khay bánh cua bên trái của cô và cố gắng lắng nghe. Nick thở dài cáu tiết, nắm lấy hai cái từ người phục vụ, và thả chúng lên dĩa. "Ăn đi".

"Thế chứ." Chỉ lần này, cô đồng ý với thực đơn của anh. Cô cho chiếc bánh vào miệng của mình và rên rỉ với niềm vui sướng. Lông mày của anh chụm vào với nhau và cô nhận ra mình đã làm cho anh khó chịu. Một lần nữa.

Anh nhìn chằm chằm vào miệng cô như thể anh muốn cái bánh cua đó cho mình. "Alexa, cô có lắng nghe không đấy?"

"Có. Conte. Tiệm bánh. Tôi đoán là anh mong đợi tôi hòa mình vào bữa tiệc trong khi làm việc của anh?"

Anh đưa cho cô một nụ cười chiếu lệ. "Tôi sẽ tiếp cận với ông Hyoshi bây giờ. Tại sao cô không giữ cho đôi mắt của mình mở với ngài Bá tước? Anh ta cao lớn, giọng Ý, có tóc và đôi mắt đen. Tham gia cùng anh ta trong một số cuộc trò chuyện– nó sẽ giữ cho cô bận rộn."

Một miếng cắn nhỏ khiêu khích bờ vực sự tỉnh táo của cô nhưng cô vẫn còn quá tập trung vào dãy các món khai vị tuyệt ngon. "Anh muốn tôi nói chuyện với anh ta?"

Anh nhún vai trong một điều bộ vô ý. "Chắc chắn. Hãy cư xử tốt. Nếu cô tìm thấy bất cứ điều gì thú vị, hãy cho tôi biết."

Một cơn ớn lạnh lướt dọc xuống cột sống của cô và khung cảnh đột nhiên rõ ràng. "Anh muốn tôi làm gián điệp cho anh?"

Sự thiếu kiên nhẫn thể hiện trong giọng nói của anh. "Cô đang vô lý đấy. Chỉ cần thư giãn và tận hưởng bữa tiệc."

"Thật dễ dàng cho anh để nói. Ngực của anh đâu có muốn trèo ra khỏi chiếc váy của anh."

Nick hắng giọng và xoay xở. "Nếu cô không thoải mái, thì cô không nên mặc bộ váy đó."

Cô cứng người lại. "Tôi đã mượn nó từ Maggie. Tôi không có một bộ váy đắt tiền nào cả."

"Tôi sẽ đưa tiền cho cô."

"Tôi không cần tiền của anh."

"Không biết sao, nhưng tôi nghi ngờ điều đó đấy. Cô đã không ký hợp đồng vì bất kỳ lý do cao thượng nào cả. Tốt hơn cô nên trả lại nhiều như cô nhận."

Một sự im lặng bất ngờ bùng lên giữa họ. Sự lạnh lẽo thấm qua cô. "Anh nói đúng. Tôi thật ngốc. Lần sau tôi sẽ mua một bộ của Macy và gửi hóa đơn cho anh." Cô nhón gót và hất đầu mình lên. "Suy cho cùng, cái lợi ích duy nhất với cuộc hôn nhân này là tiền của anh."

Cô bỏ đi và để lại anh nhìn chằm chằm vào lưng cô.

Đồ ngu ngốc.

Alexa nhấm nháp ly rượu sâm banh và để mình đứng tại một cái cửa sổ lớn nhìn ra ngoài ban công. Nick Ryan thuộc về thế giới này – tiền, siêu mẫu và các cuộc đối thoại kinh doanh. Một tập hợp các mùi nước hoa Shalimar và Obsession pha trộn với mùi hương nặng nề của khói thuốc xì gà. Tầm nhìn của cô bị chặn lại bởi một dãy đồ lụa và Satin, chủ yếu là màu đen hay màu trung tính; không sặc sỡ để làm nổi bật lên những viên kim cương, ngọc trai và ngọc bích mà cô biết tất cả chúng đều là hàng thật. Tất cả mọi người đều có một làn da rám nắng, và cô cược rằng họ không có nhiều lắm cắc lằn da không rám nắng.

Alexa phát ra một tiếng thở dài. Cô đã mặc vào bộ váy phù hợp với bữa tiệc và tổ chức lại nhịp thở của mình khi cô bước xuống cầu thang để chờ đợi ý kiến của Nick. Thậm chí cô đã biết cô trông đẹp chết tiệt trong bộ váy của

Maggie. Ý nghĩ rằng cô thực sự muốn làm vui lòng anh khiến cô tức giận.

Anh đã đưa cho cô một cái nhìn đánh giá tỉ mỉ. Nhưng thay vì một lời khen, anh đã lẩm bẩm về sự lựa chọn trang phục của cô rồi bỏ đi. Thậm chí còn không giúp cô mặc áo khoác, hoặc dành cho cô một cái nhìn thứ hai cho đến khi họ vào bữa tiệc. Một nỗi đau cắt vào sâu trong cô nhưng cô đã tự trừng phạt mình vì cảm xúc đó. Cô giữ một vẻ lịch sự và giả vờ rằng cô đang mặc quần áo như mọi đêm thứ bảy hàng tuần.

Tuy nhiên, ngay khi anh nói về kế hoạch của mình cho dự án bờ sông, khuôn mặt anh lung linh với những cảm xúc nguyên thủy mà cơ thể cô đã xác nhận trong sự phản ứng.

Niềm đam mê. Sự mãnh liệt cần thiết đã cháy lên trong đôi mắt màu nâu vàng. Cô đã mơ màng tưởng tượng trở thành một người phụ nữ, người mà sẽ khuyến khích những điều thiếu sót. Nhưng một lần nữa, cô đã được nhắc nhở rằng Nick chỉ có những kinh nghiệm cảm xúc mạnh mẽ cho các tòa nhà của anh. Không bao giờ là phụ nữ.

Và không bao giờ là cô.

Cô hít một hơi thật sâu và uống cạn ly rượu của mình. Sau đó, đưa chính mình ra cánh cửa đôi của ban công và tiếp cận một nhóm những người phụ nữ dường như đang cho ý kiến về một tác phẩm điêu khắc. Chỉ trong vòng khoảnh khắc, cô đã gọn gàng gắn chặt mình vào các cuộc thảo luận, gợi mở những chủ đề an toàn, và lấn sâu vào thế giới của một xã hội đầy chuyện luyên thuyên....

Nick nhìn lén dáng vẻ tự tin của cô xuyên qua căn phòng rồi lẩm bẩm nguyền rủa trong hơi thở của anh. Chết tiệt, anh đã lại nhìn cô một lần nữa. Anh đã nên khen ngợi cô với bộ váy chết tiệt đó. Nhưng anh đã không chuẩn bị với sự xuất hiện cô khi cô bước xuống cầu thang, sẵn sàng cho bữa tiệc.

Bộ váy xanh sẫm (electric blue dress) trũng sâu ở phía trước, được níu lại ở cạnh vai cô, và thả rơi xuống sàn nhà trong sự lộng lẫy, các nếp gấp chảy dài của cái chất liệu lung linh ánh lên như các sợi chỉ bạc. Quai dép màu bạc bọc quanh chân cô, móng chân màu hồng của cô lộ ra và chơi trò trốn tìm của chúng khi cô bước đi. Tóc của cô đã được kẹp cao trên đầu, với những lọn tóc xoăn được uốn cong đổ xuống xung quanh tai và vuốt ve mặt lưng cổ của cô. Đôi môi cô được tô màu đỏ. Khi cô chớp mắt, quầng bạc lấp lánh phía trên đôi lông mi của cô và thu hút ánh sáng. Anh cá là cô cũng muốn thu hút sự chú ý của mọi gã đàn ông ở nơi này.

Anh gần như đã ra lệnh cho cô thay bộ khác. Không còn vẻ ngoài điềm tĩnh ngụy biện anh có thể kiểm soát nữa. Đó là một Eve về mọi mặt (Eve là vợ của Adam), người đã dám thách thức một người đàn ông xuống địa ngục và hái quả táo độc có vẻ ngoài ngọt ngào như kẹo. Thay vào đó, anh đã lẩm bẩm vài lời nhận xét dưới hơi thở của mình và bỏ qua vấn đề đó. Anh tự hỏi có phải một nỗi đau đã ánh lên trong đôi mắt cô, nhưng khi anh nhìn lại lần nữa, cô vẫn cùng một vẻ khó chịu, mỉa mai của người phụ nữ anh đã kết hôn.

Giận dữ cắt vào anh vì cái khả năng liên tục làm cho anh cảm thấy bức rứt của cô. Anh đã không nói bất cứ điều gì sai cả. Cô đã kết hôn vì tiền, và thoải mái thừa nhận điều đó. Tại sao cô phải giả vờ chơi trò nạn nhân vô tội trong toàn bộ chuyện lộn xộn này?

Anh buộc mình bỏ suy nghĩ về vợ anh ra khỏi tâm trí và tập trung vào nhóm các doanh nhân đang vây quanh Hyoshi Komo. Nick đã cảm thấy được một yếu tố quan trọng để bảo đảm phiếu bầu của người đàn ông Nhật Bản này.

Sự thích thú.

Làm cho Hyoshi Komo thích thú, và Nick sẽ nhận được việc.

Điều sau cùng và cuối cùng trong câu đố đó là Michael Conte. Người Bá tước nổi tiếng trong thế giới kinh doanh vì niềm say mê, tiền bạc, và trí thông minh nhạy bén của anh ta. Anh ta tin vào niềm đam mê, không phải là sự chính xác, và cư xử hoàn toàn khác với hai đối tác kia của anh ta. Nick hy vọng cuộc trò chuyện sôi nổi với vợ anh có thể giúp anh đạt được một chút lợi thế, đặc biệt là kể từ khi có tin đồn rằng Conte là kẻ lăng nhăng. Anh dập tắt ngay ngọn lửa tội lỗi và bước vào nhóm những người đàn ông để trò chuyện.

...

Alexa quyết định đây là lúc để đi tìm chồng mình.

Bên cạnh quãng thời gian ngắn ngủi ngồi bên cạnh anh tại bữa ăn tối, họ đã tách ra gặp gỡ đối tác của mỗi người trong cả đêm. Cô ngâm theo giai điệu của bài "I Get a Kick out of You" dưới hơi thở của mình, kiểm tra quanh căn phòng nhưng không thể phát hiện ra anh trong đám đông. Cô quyết định đi xuống phía hành lang chạm trổ tỉ mỉ. Có lẽ anh đã đi vào phòng tắm.

Gót chân của cô vang lên trên nền đá cẩm thạch sáng bóng. Những âm thanh của nhạc đã nhỏ dần, và cô nghiên cứu các bức tranh trên tường với niềm vui thích, thì thầm với chính mình khi cô tìm thấy một bức cô nhận ra. Các bước chân của cô đã mang cô vòng qua cái góc tường tiếp theo vào một căn phòng trông giống như một phòng trưng bày với đầy kệ sách cũ, lưng bìa đóng chỉ được trưng bày một cách cẩn thận. Cô nín thở khi những ngón tay ngứa ngáy của cô vuốt ve cái bìa sách da thuộc cũ kĩ và thưởng thức những âm thanh tanh tách khi cô lật mở các trang sách đã chìm vào lịch sử.

"À, vậy là để có được sự chú ý của cô với tôi đêm nay, tôi có nên biến thành một cuốn sách không?"

Cô quay người lại. Một người đang đàn ông đứng ở cửa, đôi mắt anh ta chứa đầy sự hài hước tinh nghịch mà cô biết đó là một phần bản chất tự nhiên trong anh. Tóc của anh dài và buộc lại trong một kiểu đuôi ngựa thấp, mang đến cho anh ta cái nhìn như một tên cướp biển đã quyến rũ phụ nữ trong hàng thế kỷ qua. Đôi môi đầy đặn và cái mũi rất cao nhấn mạnh đặc điểm mạnh mẽ của phong cách Ý đặc trưng. Mặc quần đen, áo sơ mi lụa màu đen, và giày da đắt tiền, anh trưng ra một vẻ tao nhã, quyến rũ chỉ bằng cách đứng. Alexa biết ngay lập tức người đàn ông quyến rũ, nhiệt tình, và gây tử vong cho phụ nữ này là ai. Ý nghĩ đó đã làm môi cô cong lên một nụ cười. Cô đã biết yếu điểm tình cảm của đàn ông Ý hay lăng nhăng. Họ nhắc nhở cô đến những con công đực dương dương tự đắc, người mà thầm ước muốn được trở nên có kiểm soát bởi một người phụ nữ đúng đắn.

5.2

"Ồ, tôi đã chú ý đến anh." Cô quay lưng lại và tiếp tục nghiên cứu những cuốn sách. "Tôi đã biết anh muốn có được tôi vào cuối đêm."

"Và cô đang mong chờ đến thời khắc này, đúng không thưa tiểu thư (Signorina)?"

"Với từng hơi thở. Vậy là, chúng ta nên sử dụng một trong các phòng ngủ ở đây hay là đến chỗ của anh? "

Một sự im lặng choáng váng phủ xuống.

Alexa nhìn qua vai cô. Một hỗn hợp của sự thất vọng và cám dỗ khắc trên các biểu hiện của anh. Alexa cược rằng anh ta đã lỡ cái ý tưởng cho một cuộc đuổi bắt, nhưng cũng không muốn từ chối một đề nghị như vậy. Một tiếng cười hài lòng sôi sục trên môi cô với những sự xung đột rõ ràng và sự tự tin mất đi nhanh chóng của anh.

Một ánh sáng hiểu biết ánh lên trong đôi mắt màu đen. "Cô đang trêu chọc tôi phải không?"

Cô quay lại đối mặt với anh, vẫn cười. "Tôi cho là vậy."

Anh lắc đầu mình với sự thích thú. "Cô là một người phụ nữ xấu xa khi cám dỗ một người đàn ông như thế."

"Anh là một người đàn ông xấu xa khi nghĩ rằng một người phụ nữ sẽ làm một điều như vậy."

"Có lẽ, cô đúng. Một người phụ nữ như cô nên có một người chồng xem chừng mọi lúc. Như một kho báu có thể bị đánh cắp bất cứ lúc nào."

"À, nhưng nếu tôi là một kho báu thật sự, tôi sẽ không bị đánh cắp một cách dễ dàng đâu. Chắc chắn không phải bởi những người đầu tiên nhảy vào tôi."

Anh giả vờ mếch lòng. "Thưa tiểu thư (Signorina), tôi sẽ không bao giờ xúc phạm cô bằng cách nghĩ nó không phải là một cuộc săn tìm kéo dài. Ở cô đòi hỏi rất nhiều việc phải làm."

"Là quý bà (Signora)," cô sửa chữa. "Tôi đã kết hôn."

Khuôn mặt anh thu lại trông một cái nhìn buồn bã. "Thật đáng tiếc."

"Bằng cách nào đó, tôi nghĩ rằng anh đã biết."

"Có lẽ. Nhưng hãy để tôi tự giới thiệu mình một cách chính thức. Tôi là Bá tước Michael Conte."

"Alexa McKenz – à, Alexa Ryan."

Anh chú ý sự sai lầm của cô và dường như để nó vào một lưu ý trong tâm trí. "Mới kết hôn, phải không?"

"Vâng."

"Tuy nhiên, cô lại đi lang thang trong dãy hành lang một mình, và không có sự đồng hành của chồng cô trong cả đêm." Anh lắc đầu. "Phong cách Mỹ thật là một thảm kịch."

"Chồng tôi ở đây vì lí do công việc."

"Nicholas Ryan, đúng không?"

Cô gật đầu. "Anh nên biết về anh ấy tốt hơn. Anh ấy đang chào hàng cho dự án bờ sông."

Michael giữ nét mặt mình trung lập. Rõ ràng, đằng sau mặt tiền duyên dáng của anh lẩn quất một doanh nhân nhạy bén và cô cược rằng anh biết danh tính của cô khi anh tiếp cận. Nick đã đánh giá thấp Conte nếu anh tin rằng một cuộc trò chuyện sẽ làm mềm anh ta. Người đàn ông này rõ ràng là luôn giữ công việc kinh doanh và niềm vui thú ở hai thế giới tách biệt.

"Tôi đã chưa có vinh hạnh gặp gỡ anh ấy." Anh nghiêng lại hơi gần hơn một chút. Mùi nước hoa xạ hương cologne tăng lên trong không khí giữa họ. Đôi mắt của anh nhìn thẳng vào và nắm giữ ánh mắt cô. Cô chờ đợi một vụ nổ năng lượng tình dục, một phản ứng hóa học, một dấu hiệu khao khát rung động của cơ thể cô và xác nhận Nick Ryan không còn là vấn đề của cô.

Không có gì cả. Không, ngay cả một tia lửa.

Với một tiếng thở dài nhỏ xíu bên trong miệng, cô từ bỏ nỗ lực của chính mình để xem xét sự cuốn hút của Nick đối với cô và đã thừa nhận rằng có lẽ cô vẫn còn nuôi dưỡng những rung động của cô từ thời con gái. Nếu Michael

Conte không có thể khuấy động một chút xíu cảm xúc tình dục của cô, thì cô đang gặp rắc rối.

Alexa thở dài. "Tôi nghĩ rằng anh sẽ thích chồng tôi nhiều như tôi đấy," cô nói.

Anh đã nhận được thông điệp của cô và chấp nhận cái ẩn ý với vẻ chiếu cố. "Chúng ta sẽ thấy. Về chuyện của chúng ta, sẽ là bạn bè chứ? "

Cô mỉm cười. "Vâng. Những người bạn."

"Tôi sẽ hộ tống cô trở lại phòng ăn để mời cô một ly rượu mùi và cô sẽ cho tôi biết tất cả về mình."

Cô chấp nhận cánh tay của anh và cho phép mình được dẫn ra khỏi thư viện. "Anh biết không, Michael, tôi nghĩ rằng tôi biết một người phụ nữ hoàn hảo dành cho anh đấy. Cô ấy là bạn thân của tôi. Và cô ấy có thể là rất hợp với anh."

"Bà đang đánh giá thấp bản thân đấy, thưa quý bà." Anh nháy mắt tinh nghịch. "Tôi vẫn còn đau buồn với mất mát của bà đây."

Cô cười khi họ bước vào phòng ăn, sau đó nhìn lên đầy bất ngờ khi chồng cô bước vào ngay phía trước họ. Anh sừng sững trước mặt cô với một không khí đáng sợ. Cô mở miệng định nói, nhưng anh đã đưa tay ra và kéo cô vào vòng tay của mình. Một khoảnh khắc trôi qua trước khi cô có thể nói ra lời. "Xin chào, anh yêu. Em đang trò chuyện với Quý ngài (Signore) Conte. Em không nghĩ rằng hai anh đã được giới thiệu chính thức đúng không?"

Những người đàn ông đang thể hiện kích thước của họ như những con gà trống thường làm ngay trước một cuộc chiến. Nick là người đầu tiên phải đầu hàng. Có lẽ vì lý do tốt cho công việc kinh doanh và không có bất cứ điều gì để làm với lượng testosterone đó cả.

Nick đưa ra bàn tay của mình ra. "Michael, anh khỏe không? Tôi thấy anh đã gặp vợ của tôi."

Michael bắt tay anh và Alexa đã nghiên cứu biểu hiện của chồng mình với tình trạng gần như bối rối. Có phải cô điên, hay anh đã không muốn cô thu hút Michael Conte với cuộc trò chuyện sôi nổi của cô? Không phải anh đã gợi ý muốn tìm hiểu thông tin nội bộ nếu có thể được ư? Bây giờ anh trông hoàn toàn cáu tiết như thể cô đã phản bội anh vậy.

Mùi vị sạch sẽ và hương chanh của xà phòng tỏa ra từ làn da của anh. Các ngón tay anh mở rộng quanh eo cô và dựa thoải mái trên đường cong của bụng cô. Cô đã chiến đấu chống lại cơn rùng mình khi cô tưởng tượng bàn tay của anh trượt xuống chỉ thêm một vài inch. Cảm giác sẽ như thế nào nếu có được những ngón tay anh chìm sâu trong cô, đưa cô đến những nơi cô khao khát đau đớn được đến, nhưng lại quá sợ hãi để đến viếng thăm?

Cô tập trung lại vào cuộc trò chuyện của họ.

"Xin chúc mừng, Nicholas. Alexa đã nói với tôi các bạn là cặp vợ chồng mới cưới. Thật khó để kéo lại mình vào công việc kinh doanh, phải không?"

"Chắc chắn." Đầu anh hạ thấp xuống. Hơi thở cô hắt ra khi đôi môi anh sượt qua thùy tai cô, và mũi anh rúc vào trong tai cô. Núm vú của cô đã săn cứng lại và ngứa ran. Cô cầu cho cái áo đệm ngực của cô sẽ giấu đi bằng chứng phản bội của cơ thể mình.

Michael theo dõi các cử chỉ mà không giấu giếm sự thích thú của mình. "Dường như Richard nghĩ rằng anh là người đàn ông hoàn hảo cho công việc đó. Có lẽ chúng ta có thể lên lịch một cuộc gặp gỡ để xem xét các ý tưởng của anh."

"Cảm ơn anh. Tôi sẽ gọi cho thư ký của anh và sắp xếp một cuộc hẹn." Cô đã chú ý thấy sự chiếu lệ rõ ràng trong giọng điệu của anh, và biết rằng Michael cũng nhận thấy điều đó. Nick đã không chơi trò kinh doanh dứt khoát, chính xác là anh quá kiêu ngạo để nhấc điện thoại của mình lên và gọi xin một cuộc hẹn.

"Rất tốt." Michael nắm lấy tay cô và đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay. "Thật thú vị được gặp cô, Alexandria." Âm điệu Ý của anh vuốt ve tên cô. "Tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc tối với một vài người bạn thân của tôi cách hôm nay hai tuần. Cô sẽ tham gia cùng tôi chứ?"

Cô nhận thấy anh đang trực tiếp gửi lời mời hướng đến cô vì vậy cô quay sang chồng mình. "Anh yêu? Chúng ta có rảnh không?"

Vào lúc này, những cử chi của anh không phải tế nhị cho lắm. Anh bước lùi một bước ra đằng sau cô và quấn cả hai tay quanh eo cô, kéo lưng cô dựa vào anh. Mông cô ép vào cái vòm nhô lên ở háng anh. Hai đùi rắn chắc của anh giữ chặt cô lại. Anh nghỉ cả hai tay ngay dưới ngực của cô và nói. "Chúng tôi rất muốn đến."

"Tuyệt vời. Tôi mong đợi được gặp cả hai người. Tám giờ nhé." Anh gật đầu với Nick và gửi một nụ cười hướng thẳng về phía cô. "Chúc buổi tối tốt lành."

Trong vòng chưa đầy một phút Michael rời đi, Nick liền thả cô ra. Sự mất mát đột ngột nhiệt lượng của cơ thể anh gây ra một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Khuôn mặt của anh đã mất đi cái nhìn của một người yêu và trở lại vô tình. "Đi thôi."

Không nói một lời, anh sải bước về phía cánh cửa, lấy áo khoác từ người phục vụ và nói một vài lời tạm biệt. Cô đến chào một vài người bạn cô vừa gặp rồi đi theo chồng mình ra xe.

Việc thiếu vắng những cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra trong suốt dọc đường về nhà. Mệt mỏi với trò chơi im lặng, Alexa là người phá vỡ trước. "Anh đã có một khoảng thời gian tốt chứ?"

Anh càu nhàu.

Alexa cho nó là có. "Các món ăn thực sự rất ngon, phải không? Và tôi đã rất ngạc nhiên một vài người phụ nữ ở đó đẹp đến thế nào. Tôi đã được mời tới một buổi khai mạc tranh nghệ thuật của Millie Dryer. Nó không phải rất tuyệt sao?"

Anh khịt mũi.

"Công việc kinh doanh của anh tiến triển thế nào rồi? Anh thành công vào tối nay chứ?"

Anh phát ra một âm thanh lạ lùng khác. "Tôi cho là đã không thành công như cô."

Sự tức giận sôi lên trong máu của cô. Giọng cô vang lên với sự cáu tiết. "Cái gì cơ?"

"Đừng để tâm."

Nắm tay cuộn chặt. Sự lạnh lẽo rời khỏi cơ thể của cô và xoắn lại trong một ngọn lửa bùng cháy. "Anh là một kẻ đạo đức giả và ngu ngốc. Anh đã đề nghị tôi lôi kéo Michael ra ngoài và mang về cho anh những thông tin. Anh nghĩ là tôi ngu ngốc, hả Nick? Anh đã lợi dụng tôi, và bây giờ anh lại đang tức giận với tôi cơ đấy. Tôi đã làm tất cả mọi thứ anh muốn. Coi như đặc ân dành cho anh đã hoàn thành."

"Tôi chỉ đề nghị cô làm những gì trong khả năng để thu thập một cái gì đó giúp tôi với công việc kinh doanh của mình. Tôi đã đề nghị cô đi thuyết phục anh ta, chứ không cho anh một khó khăn (a hard) mà sẽ kéo dài trong nhiều ngày."

Anh ngoặt chiếc xe rẽ vào con đường dẫn vào nhà với tiếng rít lên của lốp xe và tắt động cơ.

Cô hút vào trong hơi thở của mình. "Vớ vẩn thật, Nick Ryan! Anh ấy đối xử với tôi rất lịch sự và không bao giờ vượt quá ranh giới một khi anh ấy phát hiện ra tôi đã kết hôn. Nhưng anh đang lỡ một bức tranh lớn đấy, Cậu bé Dễ thương ạ. Michael không cho phép công việc kinh doanh xen lẫn với niềm vui thú. Tôi có thể cởi bỏ tất cả quần áo của tôi và cầu xin anh ấy giao cho anh bản hợp đồng nhưng anh ấy sẽ không nhúc nhích. Tôi không thể giúp anh với việc này– anh hãy tự đi mà làm."

Cô bước ra khỏi xe và hiên ngang tiến về phía ngôi nhà.

Anh nguyền rủa và đi theo sau gót chân cô. "Tốt thôi. Rồi thì chúng ta sẽ không phải đi đến bữa tiệc của anh ta. Tôi sẽ chỉ cần lên lịch một cuộc hẹn công việc."

Cô mở cửa và hất đầu mình lên. "Vậy thì, đừng đi. Nhưng tôi thì có."

"Cái gì?"

"Tôi sẽ đi. Tôi thích anh ấy và tôi nghĩ rằng bữa tiệc của anh ấy sẽ rất vui."

Anh đóng sầm cửa lại, tiến vào phòng khách, và giựt cái cà vạt của anh ra. "Cô là vợ tôi. Cô sẽ không được đi đến bất kỳ bữa tiệc nào mà không có tôi."

Cô cựa quậy thoát khỏi cái áo khoác và treo nó trong tủ đồ. "Tôi là một đối tác kinh doanh tuân thủ các quy tắc. Chúng ta được tự do có cuộc sống riêng của mình chừng nào chúng ta không ngủ với bất cứ ai. Tôi nói sai chứ?"

Anh rút ngắn khoảng cách giữa họ và nhìn chằm chằm vào cô. "Tôi quan tâm đến danh tiếng của mình. Tôi không muốn anh ta có những ấn tượng sai."

5.3

Cô nâng cằm lên và cố tình chế giễu anh. "Tôi sẽ thực hiện theo các quy tắc thỏa thuận của chúng ta, nhưng tôi cũng sẽ đến bữa tiệc của Michael. Cũng đã lâu rồi kể từ khi tôi có được sự bầu bạn của một người đàn ông. Một người đàn ông thực sự quyến rũ và hài hước và... ấm áp."

Từ ngữ sau cùng của cô bùng nổ trong không khí giữa họ. Cô nhìn trong sự thôi miên khi người đàn ông bình tĩnh mà cô biết đã biến thành ai đó khác. Đôi mắt tinh tường của anh trở nên mờ đục, hàm anh siết lại, cơ thể anh ghì chặt. Đôi tay của anh nâng lên cho đến khi chúng nắm lấy bắp tay của cô. Anh trông giống như đã sẵn sàng để lắc cô, hoặc làm một cái gì đó khác, một cái gì đó hoàn toàn ...không hợp lý.

Cơ thể cô sáng lên như một luồng điện. Đôi môi của cô tách tay để lấy hơi thở. Và cô chờ đợi.

"Cô cần một ai đó tệ đến thế hả, Alexa?" Giọng điệu chế nhạo của anh cào xới cô. Anh cúi đầu xuống để miệng của anh dừng lại cách cô vài inch. Với chủ định chậm rãi, bàn tay anh di chuyển từ cánh tay của cô hướng lên vùng da bao quanh cổ cô. Liên kết các ngón tay của anh xung quanh da thịt nhạy cảm, hai ngón tay cái của anh nghiêng đầu cô lên, để anh phát hiện cho rõ ràng nhịp đập hoang dại mà cái váy của cô không thể giấu. Anh ngắm nhìn khuôn mặt của cô trong khi anh tiếp tục trò tra tấn bằng cách rê vạch theo đường xương đòn của cô, theo độ dốc của vai cô. Sau đó di chuyển thấp hơn. Cả hai lòng bàn tay trượt xuống phía trước cô và khum lấy ngực của cô trong đôi tay anh. Sự phấn khích nhảy loạn xạ trong các dây thần kinh của cô. Các cơ bắp của cô nhũn ra và trở nên yếu đuối. Ngực cô sưng lên và đau nhức, dựng dậy để đáp ứng anh. Các ngón tay cái của anh sượt qua hai đỉnh nhọn, và một tiếng rên nhỏ thoát ra từ sâu trong cổ họng của cô. Anh thốt ra một tiếng thì thầm của sự hài lòng khi anh tiếp tục vuốt ve, di chuyển một cách trêu chọc. Cô cảm thấy anh cứng lại, cương lên và ép vào đỉnh nhạy cảm giữa hai đùi của cô. Một sự ấm áp dễ chịu cuộn xuyên qua cô.

"Có lẽ tôi nên cho em những gì em cần đến quá tệ như vậy." Anh đẩy hông của mình dựa vào hông cô để cho cô cảm giác, và cô rùng mình trong sự hưởng ứng. Hai bàn tay anh trượt vào bên dưới váy của cô, dưới chiếc áo ngực của cô, và gặp gỡ làn da thịt ấm áp, gọi mời. "Có lẽ nếu bây giờ tôi chiếm lấy em, em sẽ không cần phải chạy đến Conte." Dạ dày cô nặng trĩu khi những ngón tay tài ba của anh giật giật núm vú cô và vuốt ve cô, những chuyển động của anh nhẹ nhàng và âu yếm đi cùng với những từ ngữ chua chát của anh.

Cô run rẩy trước anh, một khối lượng lớn cuộn lại của cảm xúc và cảm giác, nhưng tâm trí cô vẫn băng giá rõ ràng. Bản chất của hành động của anh buộc cô phải dốc hết sự kiểm soát của mình để dành chiến thắng. Để cho anh thắng trận này sẽ làm cô trở nên yếu đuối. Anh sắp hôn cô. Ngay ở đây, ngay bây giờ. Anh đã cho cô quá nhiều khoái lạc mà cô muốn xin nhiều hơn, và bỏ mặc niềm kiêu hãnh của cô cùng với sự tỉnh táo đã bị xé vụn. Anh muốn hôn cô vì một lý do duy nhất – quyền lực của anh và bản tính đàn ông của anh đã bị đe dọa, và anh muốn lấy lại nó. Anh không muốn cô. Tiếng gọi từ hoang dã của việc giao phối và sự thống trị của giống đực đã ra hiệu cho anh, và cô chỉ đang bị mắc kẹt trong con đường của anh.

Vì vậy, Alexa tập hợp lại các mảnh vụn của sự kiểm soát trong cô và chơi con bài chủ của mình.

Cô di chuyển lại thậm chí còn gần hơn và để cho đôi môi cô dừng lại cách môi anh đúng một inch. Hơi thở của anh đổ dồn về phía miệng cô.

"Không, cảm ơn," cô thì thầm. Cô kéo tay anh ra khỏi người cô. "Tôi thích chúng ta trung thành với thỏa thuận. Chúc ngủ ngon."

Cô quay lưng lại với anh ta và biến mất lên cầu thang...

Hai bàn tay của Nick thả ở hai bên thân anh, trống rỗng. Trong một khoảnh khắc, anh đã được lấp đầy bởi cô: những đường cong của cô, mùi hương của cô, hơi nóng của cô. Bây giờ anh đang đứng ở giữa căn phòng, một mình, giống như anh đã từng vào đêm tân hôn của họ. Một người đàn ông đã kết hôn trong trạng thái căng cứng và không có lấy một sự giải vây nào trong tầm nhìn. Ngạc nhiên trước tình huống khó khăn khá vô lý của mình, anh cố gắng để xem xét lại các sự kiện của buổi tối nay và tìm xem anh đã đi sai ở chỗ nào.

Thời điểm anh bắt gặp cô với Conte, một sự tức giận từ từ tăng lên trong người anh. Sức ép đó đó bắt đầu từ bàn chân của anh, di chuyển đến dạ dày, ngực anh, và cuối cùng tụ lại như một dải băng nóng quấn quanh đầu của anh. Nếu anh là một con ngựa, anh sẽ khịt mũi ra khói và giậm móng guốc của mình. Nếu anh là một con sói, anh sẽ tru lên với mặt trăng.

Tay cô nghỉ trên cánh tay của gã bá tước. Anh ta hẳn là khá thích thú, bởi vì cô đã ngoảnh đầu lại và cười, đôi má đỏ cô đỏ ửng hồng hào. Đôi môi đầy đặn của cô ánh lên dưới ánh đèn chùm. Họ hành động như thể họ đã là bạn bè trong một thời gian dài thay vì là những người vừa mới gặp.

Nhưng điều tồi tệ nhất là khi cô mỉm cười với hắn ta.

Đó là một nụ cười rực rỡ, mê hồn, ve vãn muốn nói với người đàn ông không vui vẻ gì anh ta là tất cả mọi thứ mà cô đang tìm kiếm, tất cả mọi thứ cô ấy muốn. Một nụ cười khiến cho người đàn ông có những giấc mơ tục tĩu vào ban đêm và bị ám ảnh vào những giờ tỉnh táo của mình. Nick đã chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười đó hướng vào anh và một cái gì đó điên rồ bùng nổ ở bên trong anh.

Những trù tính của anh đã tịt ngòi. Anh đã đòi hỏi cô nhẹ nhàng làm vừa lòng gã bá tước và thu thập một vài mẩu tin tức để giúp anh tiến sát đến bản hợp đồng. Không thực sự là thích thú người đàn ông đó quá công khai như vậy.

Nick nguyền rủa và nhặt cái cà vạt của mình lên, sẵn sàng để đi ngủ. Khi anh leo lên cầu thang, anh nghĩ về những gì Alexa đã nói. Nếu Conte đã rạch ròi giữa công việc và niềm vui thú, thì anh đã diễn cảnh vừa rồi hoàn toàn sai. Có lẽ khi anh ta đề nghị một cuộc gặp gỡ công việc, thì anh ta muốn tập trung vào các dịch vụ cần thiết hợp lý cho tòa nhà chứ không phải là vẽ một quan cảnh cảm xúc để bán. Có lẽ Conte chỉ say đắm khi nó dẫn đến phụ nữ. Có lẽ anh ta muốn có một người quản lý với cái đầu lạnh để lãnh đạo đội ngũ kiến trúc.

Nick dừng lại trước cửa phòng cô. Ánh đèn đã tắt. Anh đứng lại một lúc và lắng nghe hơi thở của cô. Anh tự hỏi cô mặc gì khi ngủ. Những hình ảnh đăng ten màu đen ít ỏi tàn phá tâm trí của anh, nhưng ngay cả những suy nghĩ về cô trong cái quần flannel và cái áo phông hỏn (cropped T-shirt) cũng đã tác động nhiều đến anh mà chưa có người phụ nữ nào đã từng làm được. Cô có đang nằm thao thức trên giường, mơ ước về Conte không? Hay cô có đang suy nghĩ về nụ hôn cuối cùng của họ và muốn nhiều hơn nữa?

Anh đi vào phòng của mình. Cô đã từ chối anh. Người chồng chết tiệt của cô. Và anh đang bị mắc kẹt với một điều mà anh đã rất khiếp sợ.

Một người vợ mà anh bị cuốn hút.

Anh đóng cánh cửa phòng ngủ và buộc những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.