Chạng vạng, trời đổ một trận mưa to. Ban ngày nhiệt độ còn chưa tan hết, không khí ẩm ướt nặng nề lại ùa đến hòa quyện cùng cơn mưa thành một màng sương trắng loãng. Bên dưới lầu loài cây nhiệt đới không biết tên bị mưa tẩm quất, cành lá phất phơ rào rạt, ngọn đèn đường lặng im hắt bóng.
Diệp Phong đứng ở ban công, cô vừa mới thức dậy, ý thức còn chưa tỉnh táo hẳn.
Cô rất ít khi ngủ thẳng đến chiều tối. Nhưng hôm nay thật sự quá mệt mỏi. Ngày hôm qua ở bệnh viện cùng Biên Thành một ngày, sáng sớm hôm nay lại chạy tới giúp anh làm thủ tục xuất viện.
Tối hôm qua lúc tạm biệt, cô uyển chuyển nói với anh, tối hôm nay cô phải đến radio làm việc, bảo anh gọi điện thoại cho thư ký tới đón.
Anh ngồi xe taxi đưa cô trở về. Anh chăm chú nhìn cô một hồi, xoay người lên xe.
Cô đứng ở ven đường chờ anh đi khuất.
Xe taxi thong thả lui về phía sau, tìm kiếm phương hướng thích hợp quay về đường cũ rời đi. Anh ngồi ở ghế sau kéo cửa kính xe xuống, nhìn cô vẫy tay, “Đi lên đi, nghỉ ngơi thật tốt.” Giọng của anh dần dần biến mất trong tiếng động cơ, xe rời khỏi tầm mắt của cô.
Lúc đó là buổi tối mười một giờ, vào chủ nhật không xem là quá muộn. Nhưng đối với một người bệnh mà nói, nên sớm nghỉ ngơi. Cô bất đắc dĩ thở rhơi dài, lên lầu.
Đèn trong thang máy không biết bị làm sao mà lúc sáng lúc tối. Cô dựa vào sát vách, yên lặng nhìn chằm chằm cái đèn, sợ rằng nó ngay sau giây tiếp theo sẽ không hoạt động nữa.
Khi cô ở Edinburgh, sống trong một khu chung cư cũ kỹ lạc hậu, thang máy thường xuyên”đình công”. Có một hôm cô trở về lúc đêm khuya, đã bị nhốt ở bên trong thang máy thẳng đến rạng sáng ba giờ. Tuy rằng biết sẽ có người đến giúp cô mở cửa thang máy ra, nhưng mà nỗi sợ hãi cùng bối rối khi bị kẹt trong bóng đêm chật hẹp là không thể dùng lời nói hình dung được. Cô không sợ hãi bóng ma gì đó, nhưng một mình đứng trong thang máy, cô đều hồi hôp vểnh tai, làm cho chính mình nghe thấy rõ ràng thang máy khi nào thì có động tĩnh gì, sau đó đề phòng tình huống biến cố.
Cô cúi đầu, không dám nhìn vào ba mặt gương trong thang máy. Cô biết giờ phút này biểu tình trên mặt cô sẽ là vô cùng hoảng sợ.
Cửa thang máy mở ra khi, cái đèn kia vẫn còn kiên cường tỏa sáng. Cô lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Trong phòng một mảnh tối tăm. Mở đèn lên, chỉ thấy dép lê của chính mình đặt ở trước cửa, của Hạ Dịch Dương, sáng sớm cô đã cất vào tủ giầy. Trong phòng bếp không có bữa ăn khuya đã nấu sẳn sàng, trong tủ lạnh không có trà đá mật ong, không ai thúc giục cô nhanh đi chuẩn bị nghỉ ngơi, không có ai hỏi cô ngày hôm nay như thế nào.
Đứng ở phòng khách trống rỗng. Hạ Dịch Dương mới đi hai ngày, cô bất giác đã thấy nhớ anh.
Buổi tối hôm nay, Hạ Dịch Dương không có gọi điện thoại, cô nghĩ có khả năng anh bận rộn triển khai công tác, cũng không gọi lại.
Sáng sớm ngủ mơ mơ màng màng, di động để ở trong phòng khách reo lên, cô đi chân trần chạy“Anh bây giờ bắt đầu truyền dịch, khoảng chừng một tiếng rưỡi thì xong. Chừng nào thì em tới đây?” Biên Thành hỏi.
Cô nghĩ không thể nào nói nổi, lời vừa ra khỏi miệng lại biến thành”Em lập tức đi tới.”
Lực ảnh hưởng của Biên Thành đối với cô, vượt qua sự tưởng tượng của cô, khó có thể ngăn cản. Anh quen thuộc mỗi một động tác của cô. Mỗi một thói quen nhỏ, mỗi một cái phản ứng theo bản năng, trong lòng có chút rối bời. Anh nhìn thấy rõ, sáu năm nay, cô không có thay đổi gì.
Chen chúc giữa dòng người đi làm, lại là xe điện ngầm, lại là xe buýt, chạy tới bệnh viện, anh đã sắp truyền dịch xong, cũng làm xong thủ tục xuất viện, trên giường bệnh cũng đã thay drap giường mới tinh. Anh ngồi ở trên ghế, mặt hướng ra cửa phòng, bên người đặt một cái túi xách lớn, nhìn thấy cô, liền cảm thấy vui vẻ.
Anh từng là một ngọn núi cao vĩ đại trong sinh mệnh cô, hiện tại, cô lại thành một gốc cây đại thụ mà anh gắt gao gắn bó, xoang mũi cùng trong ngực nhồi nhét một khối cứng rắn đau nhức.
“Để cho em!” Cô đưa tay định xách túi.
“Chút sức lực ấy anh còn có thể.” Anh nắm túi lên, tay kia thì đi nắm tay cô, đầu ngón tay vẫn là một mảnh lạnh lẽo, cô khẩn trương lấy lòng bàn tay đi sờ trán anh.
“Trong phòng để nhiệt độ thấp.” Anh nói, cảm giác tay cô vừa ấm vừa mềm, không khỏi lại nắm lấy.
“Bác sĩ có kê thêm thuốc gì khác hay không?”
“Sáng sớm đã làm kiểm tra, phổi không có gì bất thường, vẫn cần phải uống thêm một tuần thuốc. Anh đã lấy thuốc về đây.”
“Thuốc lá mấy ngày này cũng không cần hút.”
“Em không thích, anh có thể bỏ, này không phải việc khó.” Anh dùng ánh mắt ôn nhu mơn trớn khuôn mặt đang nhíu mày lại.
Cô cắn cắn môi.
Buổi sáng mười giờ, ánh nắng mặt trời đã muốn biến Bắc Kinh thành một cái lò lửa nóng bỏng, không khí oi bức, không có một ngọn gió.
Hai người đón xe về nhà của anh.
Trên xe taxi máy điều hòa giống như hỏng rồi, đặc biệt chán nản.
“Anh thấy nóng không?” Cô từ trong túi lấy ra khăn giấy đưa cho anh.
Anh rút ra ịn vào trên trán cùng chóp mũi chính mình, trên giấy in lại dấu nước. Áo sơmi cũng thấm ướt đẫm. Cô chuyển mắt hướng ra phía ngoài xe.
Anh ở một mình trong căn hộ kép hơn hai trăm thước vuông, màu sắc chủ đạo là trắng đen. Trên tường treo mấy bức tranh phong cảnh thật lớn, như là phong cảnh nhiệt đới đảo Baly, có mặt trời mọc, bờ cát, còn có rừng mưa. Trên kệ trang trí trưng bày vài món đồ sứ tinh mỹ, phía sau chính là sô pha, vài món đồ điện gia dụng, tạo cho người tới cảm giác đặc biệt ‘Đinh’ cứng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như không phải đi vào nhà ở, mà là một gian nhà triển lãm.
Trong phòng bếp có đầy đủ mọi thứ dụng cụ, mỗi cái đều sáng bóng đến có thể phản chiếu ảnh ngược, rõ ràng chỉ là bài trí thuần túy mà thôi.
Chỉ có trong phòng ngủ có chút dấu vết sinh hoạt, giường không có sắp xếp lại, quần áo thay ra còn quăng bừa bãi bắt trên lưng ghế dựa, trên tủ đầu giường, có một khung hình ở cạnh bên đèn bàn, trong đó cô cười đến giống nhặt được bảo vật gì đó, miệng giương thật lớn.
“Anh mu lên giường nghỉ ngơi, hay là ăn một chút gì trước?” Cô rất nhanh đảo qua khung hình, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Hơi đói.” Trong phòng mở điều hòa, trên mặt anh hết thấy khô nóng, lại hiện ra vài tia tái nhợt.
“Gọi thức ăn nhanh đi!” Cô nói rất thực tế.
Khi cô đi xem phòng bếp đã kiểm tra tủ lạnh, bên trong chỉ có mấy chai bia lạnh.
Anh gật gật đầu, chỉ chỉ điện thoại trên bàn, đọc một cái dãy số. Cô đặt hai phần cơm rang, một phần rau cải xào, còn thêm một phần canh bí đao.
Hai người nam nữ trưởng thành đứng ở trong phòng ngủ, trước mặt có một chiếc giường siêu lớn, có chút không được tự nhiên. Anh nếu không muốn nghỉ ngơi, cô xuống lầu trở lại phòng khách.
Anh chưa cùng đi xuống.
Mở ra tivi, theo thói quen mở đến kênh tin tức, trùng hợp là chuyên đề đưa tin về Thanh Đài, Kha An Di chủ trì, giới thiệu Thanh Đài lịch sử, văn hóa, danh lam thắng cảnh, chỗ ăn vặt đầu đường. Kha An Di không có như bình thường vẫn mặc đồ công sở, mà mặc chiếc áo phong mỏng cùng với quần jean trắng quần, đặc biệt trẻ trung, xinh đẹp.
Chuông cửa vang, Diệp Phong chạy tới mở cửa, là một người đàn ông đội mũ đầu bếp, kinh ngạc nhìn cô, lại ngửa đầu nhìn lên số nhà trên cửa, chần chờ hỏi: “Nơi này là nhà của Biên tổng đúng không?”
“Dụ sư phụ, làm phiền quá”. Biên Thành từ trên lầu đi xuống, mỉm cười tiếp đón.
Người được gọi là Dụ sư phụ nở nụ cười, sờ sờ đầu, “Tôi còn tưởng rằng đi nhầm cửa.” Anh ta lặng lẽ đánh giá Diệp Phong vài lần, nhận lấy tiền Biên Thành đưa trả, xoay người rời đi.
“Anh là khách quen của tiệm này.” Nhận thấy sự ngạc nhiên của Diệp Phong, anh cười nói.
Diệp Phong à một tiếng, đem đồ ăn đi vào phòng ăn. Cơm cùng đồ ăn đều còn nóng, canh được nấu từ xương sườn, ngửi thấy mùi rất thơm.
Hai người vừa ngồi xuống, chuông cửa lại vang.
“Anh đi mở.” Biên Thành giành trước đứng lên.
Cô nắm chiếc đũa, có một tia co quắp.
Từ góc độ này nhìn không thấy người tới, chỉ nghe biết là một giọng nam, cùng Biên Thành nói vài câu, Biên Thành tiếp nhận vài cái túi giấy thật to từ bên ngoài, dòng chữ bên ngoài là một thương hiệu thời trang nữ. Thương hiệu này không chỉ có trang phục, còn có giầy, túi xách. Trên các tạp chí thời trang, các nữ minh tinh cùng các cô gái nhà giàu ở Bắc Kinh rất yêu thích nhãn hiệu này.
“Người mẫu đại diện cho nhãn hiệu này là nghệ sĩ ký hợp đồng quản lý với Hoa Thành, hợp tác rất lâu rồi, những thứ này cũng không tệ lắm.” Lúc ăn cơm, Biên Thành nói.
Có thể do trời nóng, ăn cái gì cũng không ngon, cô cố ép chính mình nuốt xuống nửa chén cơm rang, liền gác đũa. Biên Thành ăn hết cơm cùng canh sườn, bát đũa bỏ vào trong bồn, anh không rửa, cũng không cho cô chạm vào.
“Người làm công theo giờ mỗi hai ngày đến một lần, để cô ấy dọn dẹp đi!” Anh kéo cô đi ra phòng khách ngồi lên sô pha.
Cô không có ngồi xuống, xoay người xách túi lên.”Em buổi tối có trực tiếp, bây giờ phải đi về chuẩn bị.”
“Đợi lát nữa đi.” Anh đi lấy vài cái giấy túi cầm lại đây, bên trong có hai bộ trang phục nữ, một đôi giày, còn có một túi x màu xanh nhạt.”Size quần áo em mặc, anh nhớ rõ, thử xem, nhìn xem có thích hợp không. Màu túi xách nếu không thích, ngày mai anh lại đổi một cái.”
“Không cần, em có quần áo, cũng có túi xách rồi.” Vài món đồ trong mấy túi giấy đó tính ra giá, là một con số làm người ta cứng lưỡi, làm quà cảm ơn, quá mức quý trọng rồi.
“Anh biết ba mẹ em có thể cho em tiền tiêu xài, nhưng họ là họ, anh là anh, không giống nhau.” Hai người vừa mới quen nhau, anh lần đầu tiên tặng quà cho cô, là một chiếc váy rất đẹp, mặt cô hồng hồng không chịu nhận, cũng là nói không cần như thế này, em có, anh cũng cười trả lời với cô như vậy.
Chính là cái váy mua ở Zoo Amoy đó, bất quá chỉ hơn hai trăm một chút, hơn nữa khi đó bọn họ mới yêu nhau, hơi rụt rè một chút, liền vui mừng nhận.
“Biên Thành, em thật sự không cần đâu. Em làm việc ở phía sau màn, không cần lên đài, không có cơ hội mặc quần áo như vậy, bình thường em cũng không thích ăn mặc quá ràng buột.” Cô nhợt nhạt cười”Bây giờ còn chưa xé nhãn, trả lại đi!”
Biên Thành không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm không nháy mắt. Sau đó, anh ngượng ngùng đem túi giấy thả xuống bàn, ngón tay lập cập rút ra điếu thuốc từ trong túi, run run muốn châm, vừa nhấc mắt lên chạm phải ánh mắt của cô, anh bẻ điếu thuốc thành hai đoạn, mệt mỏi ngồi xuống.
“Bởi vì không phải là bạn trai bạn gái, cho nên không thể nhận, có phải hay không?” Anh tự giễu nhíu mày.” Anh chưa từng tặng quà cho cô gái nào khác, chỉ là… trong lòng thật sự rất vui, không biết là nên biểu đạt như thế nào, ước gì đem những điều tốt nhất đều đưa cho em, không hơn.”
Cô hít sâu, trầm mặc không nói, thái độ lại vô cùng kiên trì.
“Nói cho anh biết, anh nên làm như thế nào?” Anh đưa tay nắm lấy cánh tay của cô, đem cô kéo đến bên người.
“Cái gì cũng không cần làm, Biên Thành.” Cô cúi thấp mi mắt, không nhìn tới vẻ mặt đau đớn của anh, “Thuận theo tự nhiên, được không?”
Anh cười khổ, “Em làm cho anh bối rối.”
“Ngày mai có muốn đi làm hay không?” Cô không muốn nói tiếp chuyện này nên chuyển hướng đề tài.
Anh nhăn mặt, “Anh sẽ suy nghĩ. Diệp Phong, anh có thể sẽ chuẩn bị rời khỏi Hoa Thành, tự mình đi ra làm chủ, ở phương diện này, anh có vẻ am hiểu.”
Cô kinh ngạc, “Nhưng mà anh ở Hoa Thành có cổ phân mà, đi được sao?”
“Em làm sao biết được anh có cổ phần công ty?” Anh so với cô càng giật mình.
Cô chấn định lại, “Tổng giám đốc… không có cổ phần công ty sao?” Cô nhớ rõ Diêu Hoa từng đề cập qua, số cổ phần ở công ty của anh là 20%. Hoa Thành là công ty đã ra thị trường, 20% giá trị hẳn là quá hàng triệu.
Anh dường như nhẹ nhàng thở ra, cười cười, “Tổng giám đốc chính là một người làm công cao cấp, chỉ có cổ phân, sau này lấy chia hoa hồng cũng tốt lắm, sẽ không chịu ảnh hưởng.”
“Uhm, vậy anh cẩn thận suy nghĩ đi, đây là chuyện lớn.”
“Nếu chuyện làm ăn thất bại, em có thể nào không còn để ý tới anh hay không?”
“Có thể nha!” Cô nhìn anh liếc xem thường.
Anh sủng nịnh nhéo nhéo cái mũi của cô, “Vẫn nghịch ngợm giống như trước đây. Yên tâm, vì em, anh nhất định sẽ không thất bại. Ngoan, đi lấy quần áo thử mặc một chút, không cần tra tấn anh.”
“Biên Thành…” Cô thở dài.
“Hôm nay không muốn mặc, vậy để tạm ở chỗ này. Ngày mai anh sẽ cho người ta đem đồ trang điểm, đồ lót, áo ngủ cái gì đều đưa tới, sau này em đến đây, nếu ở lại, sẽ không phải lo lắng không có quần áo thay đổi.” Anh tìm cái bậc thang để xuống.
Ở lại đây? Cô ngạc nhiên chấn động trừng lớn mắt, miệng hé ra rồi ngậm lại, cuối cùng nhún vai, cái gì cũng không nói, đứng dậy chào tạm biệt.
Anh muốn đưa cô về.
Giờ này là sau giữa trưa hai giờ, là thời gian nóng nhất trong ngày, cô quả quyết cự tuyệt, anh cũng không quá mức kiên trì.
Đi ra tòa nhà, mặt trời đã khuất qua đầu, ánh mặt trời sáng chói làm cô không mở mắt ra được, nhưng cô vẫn nhìn thấy anh đứng ở trước cửa sổ phòng ăn, ánh mắt nhìn theo cô.
Cô có chút muốn khóc.
Cô vô cùng vô cùng rõ ràng, kiếp này, anh và cô đã không có khả năng ở cùng một chỗ, không phải vì Hạ Dịch Dương.
Anh ở vào lúc Biên Hướng Quân gặp chuyện không may, kiên quyết đẩy cô ra, lựa chọn một mình gánh chịu tất cả, cô khi đó còn trẻ, có lẽ nhìn không thấu, hiện tại, cô hiểu được, anh làm ra chuyện như vậy cũng không kỳ quái, bởi vì anh rất kiêu ngạo. Kiêu ngạo như anh, luôn thể hiện một mặt tốt nhất cho cô thấy, không thể nhìn người trong lòng vì chính mình mà hổ thẹn, không thể làm cho cô ấy đi theo chịu bất công, chịu khổ.
Anh lần này đem một mặt nhu nhược của chính mình ra bày loã lồ ở trước mặt cô, thật là đã đạt đến cực hạn. Bởi vì yêu, anh xé đi lớp áo khoác kiêu ngạo.
Nhưng nếu có một ngày anh biết được mẹ cô là Tô Hiểu Sầm, ba cô là Diệp Nhất Châu, đem Bí thư Thanh Đài cùng tội phạm tham ô của cả nước cùng so một lúc, anh sẽ như thế nào?
Anh hiện tại là Tổng giám đốc Hoa Thành, bản thân có giá hàng triệu, anh làm như thế nào từ một sinh viên tốt nghiệp đại học đi lên đến vị trí hôm nay, anh không có cho cô biết, mà là dùng sức che dấu. Nếu có một ngày bị cô biết được chân tướng, anh sẽ như thế nào?
Anh là Biên Thành kiêu ngạo, anh còn có thể lựa chọn dùng sự tuyệt tình đến che lấp miệng vết thương máu chảy đầm đìa.
Cho dù không có Hạ Dịch Dương, cho dù cô có thể kiên định bắt lấy tay anh, anh sẽ lại đem cô đẩy ra.
Lúc này, cô cũng lén gạt đi bí mật của cô, anh cũng lén gạt đi, nhưng có thể giấu giếm được bao lâu?
Có đôi khi, không phải không thương, mà là không có biện pháp đi yêu.
Cô biết chính mình sẽ không ở bên cạnh anh được bao lâu, về sau, anh sẽ đem cô che chắn ở ngoài cuộc sống của anh, cô có thể tưởng tượng sự cô đơn cùng thê lương của anh, khi đó, ai tới an ủi anh đây?
Cô đau lòng lại vô lực, mỗi người đều có con đường chính mình phải đi.
Có lẽ đây là ông trời bất công, nhưng mà, nếu anh không kiêu ngạo như vậy, kết cục cũng sẽ không giống như bây giờ.
Chỉ là, anh là Biên Thành, cô là Diệp Phong.
Có thể cô ở những năm tháng ngây ngô nhất hồn nhiên nhất, gặp được anh, cũng yêu nhau, đã muốn là ông trời lớn nhất nhượng bộ.
Trốn đi sáu năm, là do cô đối với đoạn tình cảm này đặc biệt cố gắng, cố chấp, kết quả cũng không có gì thay
Lòng đau như cắt.
Cùng so sánh với anh, cô may mắn hơn, cô đã có Hạ Dịch Dương.
Từ trong bồn tắm lớn đứng lên, nước ấm bao lấy cơ thể, trên trán đổ ra một tầng mồ hôi mỏng manh.
Lò vi sóng sau khi ‘Đinh’ một tiếng ngừng xoay, ngọn đèn màu đỏ nháy mắt đã tắt. Cô lấy bát đồ ăn nhanh ra, mở nắp, hơi nước trong nắp đọng thành giọt chảy nghiêng xuống, kết lại một tuyến.
Lúc ăn cơm, thuận tay lấy ra điện thoại, bên trong có hai tin nhắn, một cái là từ Tiểu Vệ, nói thấy người không được khỏe, đã xin phép với tổ trưởng rồi, nên tư liệu mà cô chuẩn bị đành phải nhờ Diệp Phong tự mình làm, một cái tin khác là từ tiệm giặt quần áo, báo với cô là áo sơmi cùng âu phục đã giặt xong, tức thì có thể tới lấy. Đều là quần áo của Hạ Dịch Dương, đưa đi đã được vài ngày.
Miệng còn nhai cơm, cô bấm tới số của Tiểu Vệ, muốn hỏi thăm một chút, còn chưa kịp gọi, điện thoại của Ngả Lỵ đã tiến vào.
“Đang làm gì đó?” Ngả Lỵ nhẹ thở ra một hơi, giọng điệu thật cẩn thận.
“Đang ăn cơm, một chút phải đi làm việc. Cậu nếu muốn đi dạo phố hoặc quấy rầy mình, thỉnh ngày khác.” Cô mím miệng cười.
“Không lương tâm, đi.” Ngả Lỵ khụ một chút, “Hôm nay có lên mạng không?”
“Không, trên mạng có chuyện gì hay sao?” Cô hỏi.