Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 64: Chương 64: Gặp hay không gặp (hạ)




Edit: Hanayang

Một ngày ở trấn nhỏ nhanh trôi qua.

Giữa đất trời vừa mới xuất hiện chút ánh hoàng hôn, trên đường vốn không có mấy người đi lại, nhà nhà khép cửa, gió nhẹ vờn quanh ngọn cây, sau đó Diệp Phong cũng chỉ nghe thấy hơi thở của chính mình cùng tiếng côn trùng vo ve trong xó.

Những ngày này giống như bị cách ly, phòng Diệp Phong, ngoại trừ đèn điện còn có thể cảm giác được chút khoa học kỹ thuật tiên tiến, không có Internet, không có tivi, cũng không có di động, thời gian như lui lại vài thập niên. Phòng của Diệp Nhất Châu và phòng bác sĩ Tông so với phòng cô có nhiều đồ hơn, có cái TV mấy chục inch có thể xem được mấy tiết mục đài CCTV, nhưng bọn họ vì để cho cô cân bằng tâm lý, rất ít mở xem. Ngẫu nhiên mở lên một lần, cô cũng không đi qua xem, kính sát tròng của cô để ở trong bệnh viện, hiện tại cô tương đương với một người mù chữ.

Sáng sớm cùng bác sĩ Tông ra ngoài tản bộ, nhìn vật gì cũng đều mơ hồ, thật sự là cô phụ phong tình ở trấn cổ Tây Đường.

Gương mặt gần như đã hoàn toàn tiêu sưng, vết thương ở đầu gối và sau lưng cũng kết da non, chỗ bị thương nghiêm trọng nhất là cổ, tụ huyết còn chưa có hoàn toàn tán đi, cô mỗi ngày đều kéo cổ áo sơ mi dựng thẳng lên. Diệp Nhất Châu mua cho cô một cái mũ rơm, vành rất rộng, để khi cô ra ngoài sẽ đội.

Cô không phải rất muốn ra ngoài, nhưng bác sĩ Tông kiên trì muốn cô đi ra ngoài dạo một chút, ít nhất mỗi ngày ba lần. Trấn Tây đường không lớn, vòng hết một vòng bất quá chỉ khoảng 14 phút, đi mệt, ở ngay tại bên đường ăn một chén đậu hủ, hoặc nhìn thấy quán trà thì uống một chén trà. Diệp Nhất Châu thích hương bích loa xuân thơm ngát bốn phía. Bác sĩ Tông thường gọi là hồng trà hương thuần nồng đậm, ông nói nhuận hầu thư sướng, dư vị lâu dài rất đậm, làm người ta trầm mê. Cô chỉ cần trà hoa cúc có chút xíu hương vị chua chua, uống vào ngày hè nóng bức, vào bụng có một loại thanh mát, chỉ là ở trong cổ họng còn lưu lại một tia chua xót của hoa cúc, giống như tâm tình hiện tại của cô.

Đến Tây đường đã gần một tuần, cô cũng một tuần không nói chuyện cùng Tô Hiểu Sầm.

Khi còn ở bệnh viện tại Bắc Kinh, Tô Hiểu Sầm nói muốn đưa cô về Thanh Đài, lúc ấy cô liền cự tuyệt. Cô biết bộ dáng hiện tại của chính mình tạm thời không thể làm tiết mục trực tiếp, nhưng dưỡng thương cũng không cần chạy về Thanh Đài xa như vậy. Cô nói với Tô Hiểu Sầm, nếu lo lắng cho cô, cô có thể tạm thời chuyển đến nhà chú Ngô Phong.

Tô Hiểu Sầm khẽ ừ, cô nghĩ bà ấy đã đồng ý. Không nghĩ tới khi truyền dịch, Tô Hiểu Sầm tìm bác sĩ bỏ thêm một mũi thuốc an thần vào trong chai nước truyền, cô ngủ thật sâu, ngay cả nằm mộng cũng không có, khi tỉnh lại thì đã ở trên chuyến tàu từ Bắc Kinh đến Thanh Đài.

Cả người cô đều đau, khoảnh khắc đó, tim cũng bị nhéo đau đớn theo.

“Sao phải làm như vậy?” Cô hỏi Tô Hiểu Sầm.

Tô Hiểu Sầm nghiêm khắc nhìn cô, “Mẹ cảm thấy con cần thanh tỉnh thanh tỉnh.”

“Mẹ làm vậy là bắt cóc con sao?” Cô cùng Hạ Dịch Dương đã hẹn buổi tối gặp, hiện tại cư nhiên một lời chào cũng không có, đột nhiên liền mất tích.

“Mẹ làm vậy là thay con suy nghĩ, con hiện tại hoàn toàn bị người đàn ông đó che mắt, cái gì cũng không thấy rõ.”

Cô chớp chớp mắt, cô thật sự là cái gì cũng nhìn không rõ, “Mẹ, con đã muốn hai mươi bảy tuổi, không phải bảy tuổi, con biết con đang làm gì.”

“Biết mà còn chân đạp hai thuyền? Đây là mẹ dạy cho con sao?”

Cô sợ run người cắn chặt môi, người khác nói như vậy, cô sẽ trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng đây là mẹ của mình, cô cảm thấy vô cùng ủy khuất, hơn nữa lại là sau khi gặp phải kẻ bắt cóc tấn công, là lúc trong lòng còn hoảng sợ bất an.

“Con thích Biên Thành nhiều năm như vậy, nó cũng đợi con nhiều năm như vậy, ở trong hoàn cảnh khó khăn đó mà có thể phấn đấu đến được như bây giờ, không có dính dấp đến người phụ nữ nào. Vì sao là nó cứu con mà không phải người khác? Đêm hôm khuya khoắc thật sự là chạy ngang qua cửa radio sao? Con thật sự không rõ hay là giả vờ không rõ? Mà Hạ Dịch Dương kia, một bên cùng con chơi trò mập mờ, một bên cùng đồng nghiệp muốn làm tình...”

“Mẹ căn bản là không muốn làm rõ ràng tình huống, không cần tùy tiện có kết luận...” Cô đánh gãy lời Tô Hiểu Sầm, gấp đến độ hốc mắt đều đỏ.

“Có phải con quyết tâm muốn gả cho anh ta hay không?”

Cô khoát tay, nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt ào ào chảy xuống, “Con bây giờ nói cái gì mẹ đều nghe không lọt tai, con không muốn cùng mẹ khắc khẩu. Nhưng con chỉ ở Thanh Đài vài ngày, sau đó con phải về Bắc Kinh.”

Tô Hiểu Sầm tức giận đến sắc mặt đều thay đổi, Diệp Nhất Châu ngồi ở một bên vỗ vỗ lưng của bà, bảo bà đến qua bên đây ngồi. Chuyển chỗ ngồi, ngồi vào bên cạnh Diệp Phong, cẩn thận thay Diệp Phong lau nước mắt, cố gắng hết sức không đụng tới miệng vết thương của cô.

“Tiểu Phong Diệp, việc mẹ con làm là có điểm quá khích, nhưng ý của mẹ suy cho cùng cũng là muốn bảo vệ cho con. Nếu quả thật là mẹ hiểu lầm Hạ biên tập, sau này giải thích rõ, không phải là được sao? Ba mẹ đều công tác ở Thanh Đài, đưa con về đây là vì để tiện chăm sóc con. Này có cái gì để lo lắng chứ? Một tình cảm mà không tiếp thụ được khảo nghiệm khoảng cách và thời gian, vậy tình cảm đó còn có thể kéo dài bao lâu?” Diệp Nhất Châu lời nói thấm thía nhìn Diệp Phong.

“Ba, con không phải lo lắng, con chỉ là...” Rơi lệ càng nhiều, cô cũng nói không nên lời là cái gì, chính là trong lòng thực bối rối, cũng thực bất an.

“Ba ba cảm thấy con rời khỏi Bắc Kinh một đoạn thời gian có vẻ tốt, thoải mái mà dưỡng thương, cũng sắp xếp lại trái tim mình một chút, ba ba cùng mẹ tuổi lớn, lại cùng con phân cách sáu năm, trong lòng làm sao có thể an ổn được? Con sẽ không nghĩ là trong sáu năm qua, chúng ta không lo lắng cho con chứ?”

Diệp Nhất Châu thở dài, đau lòng ôm Diệp Phong vào lòng, “Con nói mẹ nghe không lọt tai lời của con, tâm tư của chúng ta chỉ sợ chờ đến sau khi con làm mẹ mới có thể hiểu được! Con lần này bị tấn công, ba mẹ trong một đêm đó đều như già đi mấy chục tuổi, lên máy bay, chân của ta run rẩy, mẹ con là người sĩ diện như vậy lại khóc như người, luôn luôn tại tự trách của cô không xứng chức. Tiểu phong diệp, chúng ta không thể cho ngươi lại đã xảy ra chuyện.”

Diệp Phong ngước hai mắt đẫm lệ lên, đã khóc không thành tiếng.

Đến Thanh Đài, Diệp Nhất Châu cùng Diệp Phong lên một chiếc xe jeep, trên xe còn có một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc hơi hói một tí, tự giới thiệu họ Tông, ở Thanh Đài có mở một phòng khám tâm lý. Tô Hiểu Sầm không có lên xe, biểu tình là lạ sờ sờ mặt Diệp Phong, Diệp Phong không được tự nhiên xoay đầu sang một bên.

“Chúng ta đến Tây đường hưởng một kỳ nghỉ mát, nơi đó rất an tĩnh, khí hậu cũng so với phương bắc tốt hơn một chút.” Ở trên xe, Diệp Nhất Châu nói.

Cô có thể nói không đi sao?

Cô muốn gọi điện thoại cho Hạ Dịch Dương, di động không biết quăng nơi nào. Cô cầm di động của Diệp Nhất Châu lên, bi kịch phát hiện bản thân mình không thể nhớ số di động của Hạ Dịch Dương. Anh có hai số di động, một cái dùng trong công việc, một cái chính là số từng gọi tới 《 Đêm khuya khuynh tình》, số cuối là sinh nhật cô, cô đều có cả, nhưng chỉ lưu ở trong di động, không nhớ trong đầu. Không chỉ có là Hạ Dịch Dương, mà Ngả Lỵ, Biên Thành, Tiểu Vệ, bất cứ số nào, cô đều không nghĩ ra.

Di động của Tiểu Vệ ở trên xe công cộng bị người ta lấy cắp mất, cô ấy đến radio khóc kêu trời gọi đất, không phải vì di động, mà là vì số ở bên trong. Còn cô không hề lo lắng về phương diện này, nếu di động mất, thì về nhà tìm Hạ Dịch Dương nha, thông qua anh, cô có thể tìm được Ngả Lỵ, mà Ngả Lỵ có thể giúp cô tìm được người cô muốn tìm.

Cô không nghĩ tới, có một ngày, cô sẽ tìm không thấy Hạ Dịch Dương.

Diệp Nhất Châu thuê một biệt viện nhỏ, rất yên tĩnh, trong viện có một gốc cây trầm hương hai trăm năm, lá cây rậm rạp, xung quanh bờ tường là một vòng hoa, khi thái dương ló dạng, đủ mọi loài hoa dưới mặt trời tranh nhau khoe sắc. Trong sân có một khoảnh vuông toàn bao phủ màu xanh, cũng không quá nhỏ, sau cơn mưa, vừa giẫm một bước, đột nhiên sẽ kéo theo một cỗ bùn lầy, ướt nhẹp ống quần.

Trong ấn tượng, Diệp Nhất Châu rất ít nghỉ ngơi, lần này cũng thật sự là nén lòng ngồi xuống. Ăn qua điểm tâm, là bác sĩ Tông đưa Diệp Phong đi ra ngoài tản bộ, đến phòng khám thay thuốc, Diệp Nhất Châu ngay tại trong phòng thông qua điện thoại xử lý công sự. Diệp Phong từ bên ngoài trở về, cửa phòng của ông còn đóng chặt.

Bác sĩ Tông là do Tô Hiểu Sầm mời đến, ông kỳ thật cũng bề bộn nhiều việc, nhưng thời điểm cùng một chỗ với Diệp Phong, ông đều tắt máy di động. Ông luôn cổ vũ Diệp Phong đem sự sợ hãi trong đáy lòng phóng xuất ra ngoài, mỗi ngày buổi tối làm mộng gì, đều phải nói với ông, ông nói Diệp Phong hiện tại giống như một mình đi trên một con đường tối đen, không ai giúp, rất khó đi được ra ngoài.

Cầu ở Tây đường thành danh bởi những vùng sông nước bên trong, cây cầu chắc chắn, là sự kết nối giữa những con người hai bờ sông, cũng làm cho sông lớn sông nhỏ ở trấn Tây đường gắn bó một thể.

Diệp Phong nhớ rõ từng cùng Hạ Dịch Dương ước hẹn làm một kì nghỉ ngắn ngày đến Ô trấn chơi, nét đẹp ở Tây đường không thể so với Ô trấn, cô đến đây, anh lại ở Bắc Kinh. Có khi cô nghĩ, nếu cô đồng ý cùng đi Thanh Đài với anh, nói không chừng chuyện gì cũng sẽ không phát sinh. Nhưng tại thời điểm đó, cô thật sự không thể bỏ mặc Biên Thành.

Tây đường có một con phố có mái hiên dài gần cây số nằm dọc bờ kênh, khi trời mưa, đi ở bên trong, mưa bụi Giang Nam rất có tình thơ ý hoạ, cũng làm cô đặc biệt nhớ đến Hạ Dịch Dương.

Cô từ số dịch vụ “trăm sự thông” tra được số điện thoại tổng đài CCTV, dùng điện thoại bàn gọi tới, chuyển tới kênh tin tức, có một giọng nữ tiếp điện thoại, cô nói tìm Hạ Dịch Dương, cô ta liền cười khanh khách, hỏi cô có muốn tìm cả Vương Trữ hay là Chu Quân, Lý Vịnh hay không?

Cô cầm điện thoại, lập tức mất đi công năng ngôn ngữ.

Ngô Phong cùng Diệp Nhất Châu nói chuyện trên điện thoại, hỏi tình hình của cô, Diệp Nhất Châu nói vài câu, kêu cô đến nghe tiếp, sắp cúp máy, “Chú Ngô, Hạ Dịch Dương được không?”

“Cậu ta rất bận, chuẩn bị tham gia cuộc thi người chủ trì, tổ chuyên nghiệp.”

“À, chú Ngô, chú có biết điện thoại của anh ấy là số bao nhiêu không?”

“Chú chưa bao giờ nhớ số di động, chờ chú hỏi cậu ta sau đó sẽ nói với con.”

Ngô Phong lại tới vài lần, dường như đã quên mất việc này. Cô buổi tối chạy sang phòng Diệp Nhất Châu xem tin tức, anh đã đổi người hợp tác, nhìn qua vẫn là như vậy chuyên nghiệp, ôn hòa, nho nhã.

Tối nay, trăng tỏ sao mờ, ngẩng đầu nhìn ngắm, mảnh trăng mỏng manh bàng bạc hấp thụ giữa trời đen đặc, tản ra quỷ bí không khí. Diệp Phong đột nhiên bị cảm xúc yếu ớt thình lình toát ra bao bọc, cảm thấy ngay cả chính mình cũng hư vô giả dối, giống như nữ nhân vật chính gầy yếu trong tiểu thuyết ngôn tình, không đầu không đuôi sầu mi khổ kiểm.

“Như thế nào còn chưa ngủ, Tiểu Phong Diệp?” Phía sau có tiếng dép lê đát đát, tiếp theo cửa kẹt một tiếng, Diệp Nhất Châu đi ra.

“Nói điện thoại với mẹ sao?” Khi cô đi ra, nghe được Diệp Nhất Châu đang nói tình huống của cô.

Trong viện có hàng ghế đá, ngồi ở bên trên đó cả người mát mẻ. Diệp Nhất Châu ở bên cạnh cô ngồi xuống, “Không phải mẹ, là Giám đốc Lâu. Anh ta nói kẻ bắt cóc đã bị tóm, là một hacker, từng ở trên mạng tung ra một cái virus, làm cho rất nhiều máy tính đều tê liệt, cảnh sát trong ngành đã truy tìm hắn thật lâu, nhưng năm nay đột nhiên hắn không có động tịnh, thì ra là thất tình nên hắn không lòng dạ nào viết virus.”

“Sao?” Cô nghe xong không khỏi cảm thấy vui vẻ, “Con liền cảm thấy hắn ta tinh thần có điểm không được bình thường, phỏng chừng là nhốt ở trong nhà lâu lắm, ít cùng người bên ngoài tiếp xúc, tính cách vặn vẹo.”

“Tiểu Phong Diệp, buổi tối còn gặp ác mộng không?”

“Không có, con hiện tại ngủ rất ngon.” Cô cũng không nói lời nói thật. Kỳ thật cô vẫn thường xuyên thấy trong mộng một mình ở trong con ngõ kinh hoàng chạy trốn, tỉnh lại đầu đầy mồ hôi, thật lâu sau đó cũng không có biện pháp lại đi vào giấc ngủ, khi đó, cô thực mong mỏi có Hạ Dịch Dương ôm ấp.

Cô cũng rất sợ đêm mưa dông tố, nhưng có Hạ Dịch Dương ở bên, cô sẽ ngủ thật sự bình yên.

“Vậy là tốt rồi, ở thêm mấy ngày, chúng ta về Thanh Đài đi.” Diệp Nhất Châu nói.

Có một hồi, cha và con gái cả hai đều không nói chuyện. Cô bả đầu dựa vào trên vai Diệp Nhất Châu, híp mắt tìm sao trời, “Ba ba, con có thể hỏi chút vấn đề không?”

Diệp Nhất Châu nở nụ cười, “Khi nào thì biến thành người nhát gan, muốn hỏi liền hỏi đi!”

“Ba có ghen với chú Ngô Phong không?”

Diệp Nhất Châu giật mình, có bao nhiêu không quá tự nhiên, nhưng ông vẫn cố gắng kiềm chế xuống, “Không có. Tình cảm cũng phân ra mấy thời kì, lúc ban đầu thích không mang theo tạp chất gì, cũng sẽ không nghĩ rất xa, đơn thuần bởi vì hấp dẫn lẫn nhau mà cùng một chỗ. Nhưng sau này, bước ra xã hội, tiếp xúc với nhiều người, con người cũng sẽ đi theo đó mà xảy ra thay đổi, lúc này đối với chuyện tình cảm yêu cầu cũng không giống, không phải nói thực tế, mà là cảm tình cũng phải thừa nhận rất nhiều áp lực từ cuộc sống, không chỉ có yêu, còn phải có bao dung, trấn an, săn sóc, thỏa hiệp, thậm chí còn có ủy khuất, tha thứ, làm ra một chút hy sinh. Mẹ con khi quen biết chú Ngô, khi đó bà ấy còn rất trẻ, mà ta khi quen biết bà ấy, bà ấy rất thành thục, tình yêu của chúng ta cũng rất thành thục, cũng rất lý trí.”

“Vậy ba ba nhìn nhận quan hệ hiện tại của mẹ và chú Ngô Phong là như thế nào?”

“Tình bạn mà thôi. Bởi vì rộng lượng, mới có thể tự nhiên, mới có thể lâu dài.”

“Ba ba, ba có hay không từng suy đoán giữa bọn họ có...”

“Chưa từng có.” Diệp Nhất Châu nở nụ cười, nhéo cái mũi của cô, “Mẹ con cùng chú Ngô bên nhau, nhiều nhất là Tô giáo sư, mà cùng ta bên nhau, bà ấy thành Thanh Đài Tô bí thư, bà ấy đối với quyền lực không có hứng thú, nhưng hiện tại bà ấy có cảm giác thành tựu. Có phát hiện ra không, bà ấy thành một người phụ nữ mạnh mẽ hơn?”

Diệp Phong mếu máo, “Không cần phát hiện, con đây tự thể nghiệm qua sự ngang ngược của mẹ.”

Diệp Nhất Châu cười ha ha, “Còn ghi hận mẹ con?”

Diệp Phong không nói gì, cô làm sao thật sự ghi thù Tô Hiểu Sầm, nhưng hy vọng sau khi trở lại Thanh Đài, bà ấy có thể đồng ý cho cô đi Bắc Kinh.

Cô hoàn toàn có thể không hỏi ý kiến Tô Hiểu Sầm, nhưng cô không muốn Tô Hiểu Sầm không vui.

Sáng sớm trời hơi lạnh, bác sĩ Tông đứng ở trong sân co giãn cánh tay, cô cầm mũ rơm đi ra, “Chào!”

“Chào, Diệp Phong, ngủ ngon không?”

Cô đội mũ rơm lên, che khuất đôi mắt thâm đen, “Cũng được. Chúng ta hôm nay đi từ nam đến bắc trước, hay là từ bắc đến nam?”

“Đi theo bóng cây đi.” Bác sĩ Tông hơi béo, đặc biệt sợ nóng.

Cái bàn đá xanh ở ngã tư đường vừa mới được xối nước, trên mặt còn lưu lại một chút loang lổ ẩm ướt, loang lổ từng mảng đen đậm nhạt, một người phụ nữ xách theo giỏ mặc áo khoác đi ngang qua, ánh mắt ấm áp hiền lành.

Bác sĩ Tông rất ít chủ động nhắc tới chuyện bị tấn công, ông uyển chuyển nói chuyện vòng vèo, chờ Diệp Phong lơ đãng nói đến, giống như đó không hề là cái chuyện gì đáng sợ.

Hai người đi lên một câu cầu đá, trên cầu có dân bản xứ đang bán bánh hạt sen, không phải mỗi ngày đều có thể gặp được, Diệp Phong dừng chân lại chọn một cái muốn mua về làm đồ ăn vặt.

“Diệp Phong, ở Tây đường cô có người quen sao?” Bác sĩ Tông ho khụ hai tiếng.

“Bác sĩ Tông thôi!” Diệp Phong cười ngẩng đầu.

“Vậy vị kia?” Bác sĩ Tông hất hất về phía kia cầu.

“Vị nào?” Diệp Phong đem mắt nheo thành một đường, nhìn đến một đoàn bóng dáng hướng bên này tới gần.

Đợi cho đến gần, cô nâng tay lên che miệng lại, “Anh... làm sao có thể đến đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.