Thề Nguyền

Chương 24: Chương 24




Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Xưa nay Thanh Huyền rất tôn trọng ý kiến của sư phụ, dù lúc này trong lòng cực kỳ buồn bực, nhưng sư phụ đã mở miệng, hắn đành nén giận. Tuy nhiên, nhìn vẻ đạo mạo của Phong Cẩm, ánh mắt nham hiểm, vẻ mặt gian xảo, vừa nhìn đã thấy rõ ý đồ xấu xa!

Được rồi, dù sư phụ muốn đích thân giải quyết ân oán riêng tư, nhưng hắn lo lắng mình vừa đi gã Phong Cẩm kia lại giở thủ đoạn hèn hạ, độc ác làm hại sư phụ. Đến lúc đó, không ai làm chứng, lời nói miệng không thể là chứng cứ, qua miệng nhiều người lại chảy xói vàng. Tính tình sư phụ cao ngạo, mặc kệ người khác nói gì cũng không giải thích tranh cãi, nên không thiếu kẻ mượn cơ hội gieo tiếng xấu cho người!

Lúc này sư phụ đã ngầm nhắc hắn tạm lánh mặt theo lời Phong Cẩm, nhưng hắn biết rõ tử huyệt của sư phụ ở đâu, sao có thể ngoan ngoãn rời đi?

“Sư phụ, tuy rằng cây ngay không sợ chết đứng, nhưng những lời đồn đại đuổi hình bắt bóng đó rất khiếm nhã, không có thì vẫn hơn.” Thanh Huyền đứng yên cạnh Thiên Sắc, ghé sát người thì thầm bên tai nàng, bộ dạng vô cùng thân thiết. Lúc này, giọng hắn nhẹ nhàng như tấm lụa cực phẩm, từ ngữ rất thận trọng đúng mực không hề vượt quá giới hạn, chỉ có ánh mắt đen sâu thẳm dịu dàng một cách lặng lẽ, hiện rõ sự trân trọng và thân thiết từ mọi góc nhìn: “Hơn nữa, Thanh Huyền không muốn người lại vô cớ chịu ấm ức và sỉ nhục.”

Thiên Sắc xưa nay vốn lạnh nhạt, giờ lại chần chờ suy nghĩ vì sự dịu dàng này. Thanh Huyền biết trong lòng sư phụ đang rối loạn vì gặp lại kẻ phụ tình kia. Hắn càng kiên định và quyết tâm hơn, chớp lấy thời cơ ngẩng đầu nhìn thẳng Phong Cẩm, sắc mặt và lời nói rất cung kính khách khí, nhưng ánh mắt sáng như lửa đỏ, từ từ bùng cháy vĩnh viễn không thể dập tắt.

“Sư bá muốn bàn chuyện chính sự với sư phụ đúng là Thanh Huyền nên tránh mặt. Vốn là việc quang minh chính đại, nhưng một khi ngoài ngoài không rõ thì lại bị có kẻ có tâm cố tình vặn vẹo, đổi trắng thay đen.” Hắn không thèm giấu giếm, thốt ra từng chữ, khóe môi nở nụ cười lạnh giống như thanh đao nhọn khắc từng nhát, giọng thản nhiên châm biếm: “Chẳng còn mấy ngày nữa Thanh Huyền và sư phụ sẽ lên Côn Luân, nếu sư bá muốn bàn chuyện đại sự chi bằng hãy đợi đến lúc đó, cần gì phải nóng lòng như vậy?”

Phong Cẩm là người thông minh, chỉ cần nhìn ánh mắt Thanh Huyền cũng cảm nhận được sự thù địch của tiểu sư điệt với mình. Hơn nữa, còn thấy được tình cảm khác thường của tiểu sư điệt đối với sư phụ nó không đơn thuần là tình thầy trò, nhưng y chỉ rũ mắt xuống.

“Nếu là việc tư thì đúng là không vội.” Cáo già đúng là cáo già, Thanh Huyền vừa nói dứt y liền tiếp lời, cười nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, đôi mắt thâm trầm lóe sáng khiến người ta khó hiểu: “Có điều đây là việc do đích thân sư tôn —”, lời nói cố ý kéo dài cùng hàm ý sâu xa, giống như buông tay lại như giở thủ đoạn mềm dẻo làm Thanh Huyền chẳng còn cách nào khác.

Thấy gã cáo già dùng sư tôn ép người, Thanh Huyền chẳng biết có việc gấp thật hay không, lại thấy sắc mặt sư phụ nghiêm túc, hắn biết không từ chối được đành phải tạm lánh mặt. Vừa thầm oán hận vừa đá tảng đá ven đường, lòng cực kỳ uất nghẹn!

“Này, tên trai bao kia, ngươi cũng bị đuổi hở?”

Thanh Huyền đang tức giận, vừa không cam lòng chấp nhận lép vế trước mặt gã cáo già Phong Cẩm vừa lo lắng sư phụ phải một mình đối mặt với gã phụ tình kia. Không ngờ thấy một cái đầu đột nhiên ló ra khỏi lùm cây, khuôn mặt tươi cười giả lả, giọng điệu vui sướng khi thấy người khác gặp nạn, gọi hắn bằng giọng điệu đáng đánh đòn.

Nhìn kỹ lại thì chẳng phải tiểu hoa yêu Chu Ngưng sao?

“Cút!”

Thanh Huyền rầu rĩ quát lên, tay siết lại, ánh mắt tức giận. Lúc này hắn đang tức giận không có chỗ trút, vừa rồi tát một bạt tai coi như hời cho nàng ta. Nếu tiểu hoa yêu chết tiệt này không sợ chết dám đến khiêu khích, hắn sẽ đáp trả không khách khí!

“Đừng nóng giận, vừa rồi ta chọc hai người thôi.” Chu Ngưng đảo mắt, trưng bộ mặt ngoan hiền, mặt dày tươi cười lấy lòng, giống dây leo bờ tường gió chiều nào xoay chiều đó, cứ như trước giờ luôn đứng cùng chiến tuyến với Thanh Huyền vậy. “Thật ra ta ghét nhất là gã họ Phong ngụy quân tử này. Giả nhân giả nghĩa, ra vẻ đạo mạo, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, rốt cuộc là kẻ hai mặt bỉ ổi đê tiện. Nghe nói mấy ngày trước y còn thu nhận một nữ đồ đệ. Nói thật nha, ta thấy là thầy nào sẽ dạy nên trò nấy, chắc chắn đến tám phần cũng chẳng phải loại tốt lành gì…”

Thanh Huyền chẳng thèm để ý đến những lời châm chích của nàng ta, im lặng đi lên phía trước, tiếp tục trút giận lên tảng đá.

Chu Ngưng vừa ra sức thể hiện sự căm hận của mình với Phong Cẩm, vừa chui ra khỏi lùm cây phủi phủi bụi đất bám đầy trên váy vì lúc nãy bỏ chạy.

Thật lòng mà nói, nếu không phải mụ yêu nữ già này và tên ngụy quân tử kia dụ dỗ thanh mai trúc mã của nàng – Ngọc Thự lên Côn Luân tu đạo thành tiên, để lại nàng cô đơn một mình giữa thế gian này thì nàng cực kỳ ngưỡng mộ hai người bọn họ. Dù sao, năm đó Tinh ma xuất thế, ma chúng gây rối loạn gieo rắc tội ác khắp nhân gian khiến lục giới khiếp sợ. Mụ yêu nữ già và tên ngụy quân tử này đã hợp lực phong ấn Bách Ma Đăng nên cũng được xem là nhân vật truyền kỳ.

Chỉ là bây giờ nghĩ đến Ngọc Thự tiên ma vĩnh viễn cách biệt, nàng cảm thấy rất phiền muộn và oán hận. Dù không báo được thù chia rẻ uyên ương cũng khuấy đục nước khiến đôi cẩu nam nữ này không được yên ổn! Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thanh Huyền, nàng lập tức nghĩ rằng tên trai bao này là công cụ tốt nhất, không ngừng đổ thêm dầu vào lửa.

“Này trai bao, thật ra ta cảm thấy ngươi chẳng thua kém gì tên ngụy quân tử kia, không những ngoại hình đẹp hơn, tính tình cũng thẳng thắn hơn, không nham hiểm giống y, rắp tâm tính kế hại người khác… Nhưng sư phụ ngươi lại như mắt mù, đã biết rõ như vậy mà không dứt tình được với tên ngụy quân tử đó… Cũng không nghĩ lại, trước kia nàng ta và tên họ Phong đó đầu ấp tay gối mà y trở mặt chẳng chút lưu luyến, biến nàng thành người đàn bà dâm đãng, quay mặt dứt tình khiến nàng mang tiếng xấu, không chỗ dung thân. Một kẻ lòng lang dạ sói như vậy còn nhớ nhung làm gì chứ…Này, ta hỏi thật, tên trai bao kia, ngươi không thương xót chút nào sao?”

Thấy Thanh Huyền cúi đầu không nói gì, Chu Ngưng vẫn hồn nhiên không biết đã phạm vào điều kiêng kị, tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Theo ta thấy, tên ngụy quân tử này muốn ngươi tránh mặt đi, chắc là muốn ôn lại tình cũ với sư phụ ngươi, làm chuyện phong lưu khoái lạc… Ta nghĩ ngươi nhất định không muốn gã đàn ông phụ tình bạc nghĩa này trở về làm tu hú chiếm tổ chim khách, cũng không muốn đôi cẩu nam nữ vừa lòng đẹp ý…”

Nàng đang rất hào hứng, sao có thể dừng lại được? Chỉ một phút không đề phòng, đã thấy Thanh Huyền quay đầu lại, tay siết chặt cổ nàng chẳng chút thương hương tiếc ngọc!

Sắc mặt không đến nỗi nào nhưng đôi mắt hắn hơi nheo lại, khuôn mặt tuấn tú vẫn bình thản, đôi môi mỏng thốt ra những lời nhẹ nhàng, cực kỳ thong thả nhưng từng câu từng chữ khiến người người cảm nhận rõ sự phẫn nộ và tàn nhẫn: “Ngươi dám lặp lại lần nữa thử xem! ?”

Vóc dáng Chu Ngưng nhỏ nhắn, bị Thanh Huyền siết chặt cổ gần như nhấc khỏi mặt đất: “Ngươi… Khụ khụ khụ… Buông ra…” Nàng không thở nổi, tất cả đều nghẹn cứng ở cổ họng, muốn ho cũng không xong. Mặt tím ngắt, mắt suýt lồi ra ngoài, đành phải nắm chặt tay hắn, dùng hết sức lực toàn thân vùng vẫy để thoát ra ngoài.

Khoảnh khắc nàng gần như tắt thở, bàn tay siết chặt cổ đột nhiên biến mất, chỉ cảm thấy cả người ngã nhào xuống rồi đột nhiên không khí trong lành ập vào mũi khiến nàng ho dữ dội. Bên tai như nghe rõ tiếng máu chạy khắp cơ thể, mồ hôi ướt đẫm, người run rẩy không ngớt, một lúc lâu mới bình thường trở lại.

Thanh Huyền nhìn nàng từ trên cao xuống, ánh mắt tĩnh lặng sắp nổi giông bão, là nỗi oán giận tích tụ bấy lâu nay không thể nhịn được nữa, giống như thủy triều cuồn cuộn: “Sư phụ ta quang minh chính đại, băng thanh ngọc khiết. Nếu ngươi còn dám nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen, ta sẽ cắt đứt cổ ngươi, xé nát miệng ngươi!” Hắn hơi nheo mắt lại, sát khí bao trùm từ đầu đến chân, tuy là cảnh cáo nhưng sắc mặt dữ dằn kia nói rằng hắn nhất định nói được làm được.

Chu Ngưng khiếp sợ lùi vào lùm cây, thấy bản thân đủ an toàn mới ngẩng đầu hừ một tiếng: “Quang minh chính đại, băng thanh ngọc khiết gì chứ, ta không tin!” Nàng xoa xoa cổ họng nóng rát, tức giận trừng mắt, gào lên với hắn: “Chẳng phải bên ngoài đồn đại mụ ta nuôi sủng nam sao, đừng nói các ngươi không làm chuyện ấy… Hừ, ngươi trừng ta làm gì, đây không phải ta nói, ta chỉ nghe thôi!”

“Không cần biết ngươi tin hay không!” Thanh Huyền nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh lùng vô tình, nhíu mày, siết chặt bàn tay khiến các đốt ngón kêu “rắc rắc”, làm không khí căng thẳng càng thêm rét buốt: “Tóm lại, sư phụ ta chưa bao giờ có bất kỳ cử chỉ quá mực nào với ta!”

“Được rồi, cho dù mụ ta và ngươi không có gì, nhưng những chuyện mụ ta và gã họ Phong kia làm ở bên bờ suối là thật. Không chỉ đẩy đưa dâm đãng giữa ban ngày mà còn ngang nhiên làm chuyện phong lưu khoái lạc bên dưới thác, theo ta thấy đúng là đê tiện, vô liêm sỉ…” Chu Ngưng bĩu môi, vẻ mặt rất khinh thường, mở miệng là nói hết suy nghĩ theo bản năng, lại thoáng nhìn sắc mặt khó chịu của Thanh Huyền, nàng nuốt khan nước bọt lo lắng bào chữa: “Này, ngươi đừng trừng ta, chuyện này do Ngọc Thự tận mắt nhìn thấy rồi nói cho ta biết, nhất định không phải nói dối!”

Lúc này, mắt Thanh Huyền tối sầm lại, càng dữ dằn lạnh lẽo hơn trước, tràn ngập tức giận như muốn thiêu đốt người khác, hệt như ác quỷ dưới địa ngục, sẵn sàng xé xác những kẻ trong tầm mắt..

Sắc mặt lạnh lẽo, tay nắm chặt, giống như hắn đang cố gắng kìm nén điều gì đó, bỗng nhiên xoay người vung tay nện lên cây đại thụ cao ngút —

Cuối cùng, nắm đấm kia cũng dừng lại trước thân cây.

Khoảnh khắc hắn dừng lại thật khó khăn, từ nhẫn nại cho đến thong thả, bàn tay khẽ mở, lòng bàn tay trống trơn, cuối cùng chỉ thở dài: “Sư phụ ta bị tên ngụy quân tử bạc bẽo kia lừa gạt!”

Nói xong, hắn bước thẳng về phía Thiên Sắc và Phong Cẩm nói chuyện, bỏ lại Chu Ngưng đang sững sờ.

*****

Mây vờn quanh những ngọn tùng xanh ngắt, một đôi tình nhân đã từng gắn bó khăng khít, cùng chung hoạn nạn —

Một bên lạnh nhạt, hờ hững, một bên nghiêm túc, chăm chú. Yết hầu lên xuống như muốn nói gì cuối cùng vẫn không thể mở lời.

Khi Thanh Huyền đến gần, vừa vặn nhìn thấy Phong Cẩm xoay người lại, mái tóc đen luôn chải vào nếp giờ đây hơi rối, vạt áo tung bay theo gió lạnh, hình tượng tao nhã ban đầu chợt có phần hiu quạnh.

“Ta biết muội hận ta năm đó đã phụ tình muội.” Y khẽ lắc đầu, hít thở không thông nhưng chỉ có thể cúi đầu thở dài: “Có điều sao muội lại tiếp tay làm việc xấu?”

Thanh Huyền núp sau thân cây, nghe xong tự hỏi lòng không biết “tiếp tay làm chuyện xấu” rốt cuộc là chuyện gì.

Thiên Sắc im lặng, sắc mặt lạnh nhạt, mím môi, đôi lông mày chưa từng nhíu chợt nhăn lại như muốn bình ổn trái tim và hơi thở của mình: “Phải làm gì, nên làm gì, có thể làm gì, trong lòng ta đều có tính toán, không liên quan đến ngươi.” Lời của nàng vẫn cao ngạo nhưng không còn hờ hững như thường ngày, mà mang theo sự khiêu khích đậm đặc.

“Sư muội, muội định dẫn hắn lên Côn Luân thật sao?” Nghe nàng nói như vậy, dường như Phong Cẩm hơi nóng nảy, vội vàng bước lên kéo ống tay áo của nàng: “Muội biết rõ hắn —”

“Chưởng giáo sư bá!” Thấy Phong Cẩm không chỉ muốn nói mà còn động tay động chân, Thanh Huyền lập tức gọi lớn, bước lên ngăn giữa Phong Cẩm và Thiên Sắc. Sau đó, hắn chầm chậm mở miệng, đôi mắt sắc bén, bóng dáng Phong Cẩm in sâu vào mắt hắn, bị ép đột ngột đến cực hạn, thật nghẹt thở: “Xin người tự trọng!”

Phong Cẩm ngây người, lập tức buông tay ra lui về phía sau, sắc mặt bình thản lại: “Nếu sư muội đã quyết, ta xin cáo từ.” Y lạnh nhạt mở miệng, đôi mắt đen sâu thẳm thoáng hiện ánh sáng kiên cường, vững vàng, giống như một thanh kiếm sắc bén chứa đựng sự bình thản, tĩnh lặng, tràn đầy sức mạnh khiến người ta phải khuất phục.

Dứt lời, y không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Thanh Huyền đầy sâu xa, sắc mặt lạnh lẽo!

Đợi đến khi Phong Cẩm đi xa, Thiên Sắc mới trút bỏ lớp mặt nạ cứng rắn và lạnh lùng kia, giống như dùng hết sức lực, bất luận là sắc mặt hay hành động đều hiện rõ sự mệt mỏi vô hạn: “Thanh Huyền, chúng ta đi tìm hà thủ ô trăm năm!”

Nhìn bóng dáng buồn bã và cô độc của sư phụ, Thanh Huyền trầm mặc không nói gì, cứ đứng cứng đờ tại chỗ. Cảm giác như có một lưỡi dao sắc bén cắt qua tim hắn theo từng lời nói của Thiên Sắc. Lồng ngực hắn như đang bị khoét sâu, cắt nát da thịt, khoan sâu vào tận xương tủy vô cùng đau đớn. Cơn đau này quét qua mọi ngõ ngách cơ thể hắn.

Đúng như tiểu hoa yêu kia nói, bây giờ hắn thật sự chua xót, đau lòng, cay đắng và bứt rứt!

Hắn không dám khuyên bảo an ủi, vì hắn biết sư phụ và Phong Cẩm đã từng có những kí ức ngọt ngào khắc cốt ghi tâm, vì thế mới nhớ mãi khôn nguôi. Có điều tên Phong Cẩm kia thật sự tốt như vậy sao? Không ai có thể thay thế sao?

Đến tận bây giờ, hắn cũng không dám nói hết lòng mình với sư phụ, không dám nói mục đích chính hắn tu tiên cực kỳ đơn giản là muốn kết nhân duyên vĩnh viễn cùng sư phụ, vì hắn biết tình cảm này chỉ là đơn phương. Tuy rằng sư phụ thương yêu hắn, đối xử tốt với hắn khác hẳn người khác, nhưng không phải là tình yêu nam nữ.

Đương nhiên, hắn càng không dám nói thẳng rằng chứng “Đái dầm” thật sự là do ban đêm khó giữ lòng mình, không thể khống chế tình cảm yêu mến với sư phụ nên đành gửi trọn tâm nguyện tầm thường ấy vào giấc mơ. Từ trước tới nay, hắn sợ rằng nói ra sẽ phá hủy danh tiết của sư phụ, khiến người càng phải nghe những lời đồn nhảm nhí. Hơn nữa, nếu sư phụ biết đêm đêm hắn ngủ trên giường, nhìn bóng dáng chép kinh Phật của người nhưng hoàn toàn không hề suy nghĩ làm thế nào để ngộ đạo tu tiên mà toàn nghĩ đến những việc thấp kém bẩn thỉu, thì không biết người sẽ thất vọng đến mức nào.

Nhưng bây giờ, vì hắn không nói gì cũng không làm gì nên cảm thấy bản thân rất uất ức!

Sao có thể trơ mắt nhìn sư phụ cô độc như vậy?

Sao có thể thờ ơ khi nhìn thấy sắc mặt ảm đạm, đau thương của người?

“Sư phụ!”

Rốt cuộc, hắn không thể chịu đựng nổi cảm giác đau lòng và khó chịu này, như ngọn lửa bị thổi bùng lên quét sạch chút lý trí còn sót lại. Hắn bước lên từng bước mở rộng hai cánh tay ôm chặt lấy Thiên Sắc từ phía sau, siết thật chặt giống như đang ôm thứ quý giá nhất cuộc đời này, chỉ hận không thể hòa vào ngực mình!

Khoảnh khắc đó, dù hơi ngạc nhiên vì cuối cùng đã dám làm chuyện bấy lâu mong muốn, lại không còn đường lui nên hắn chẳng ngại bộc lộ, khẽ nhắm mắt, càng ôm chặt hơn để không còn khoảng cách. Tình cảm giấu kín tận đáy lòng tuôn trào theo lời nói, không thể kìm nén.

“Sư phụ, Thanh Huyền thích người!”

Hết chương 24


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.