Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Trông thấy Thiên Sắc nắm chặt đuôi roi tiên không buông, Tử Tô cố ý kéo căng “Kim giao tiên” như khiêu khích, hai bên bèn rơi vào thế giằng co giương cung bạt kiếm.
“Ngươi túm roi của ta làm gì?” Tử Tô nghiến răng nghiến lợi cất cao giọng: “Buông ra ngay!” Cô nàng kéo roi như uy hiếp. Tuy Tử Tô không sợ cái người được gọi là “Sư cô” này, nhưng mà chẳng hiểu vì sao thấy hơi chột dạ, vốn cô nàng thấy mình cây ngay không sợ chết đứng, giờ bỗng biến thành phô trương thanh thế.
“Dạy bảo ngươi.” Thốt ra ba chữ, Thiên Sắc lời ít ý nhiều bật thốt, giọng nói bình thản tựa như mạch nước ngầm dậy sóng, dòng chảy âm trầm hung hiểm hòa lẫn máu tươi nhuộm đẫm, tựa như có thể bùng phát bất cứ lúc nào, mang theo sự băng giá xé tim rách phổi, lạnh thấu xương tủy.
Hoàn toàn không ngờ Thiên Sắc sẽ nói thẳng như vậy, Tử Tô sững sờ, ngay lập tức nàng ta cất tiếng cười to chất chứa khinh thường tựa như vừa nghe một câu buồn cười nhất trên đời. “Ngươi dựa vào gì mà dạy dỗ ta? Dựa vào bối phận hay là danh tiếng của ngươi?” Tử Tô dùng ánh mắt khinh khỉnh liếc Thiên Sắc, nàng ta tung ra võ mồm cực nhanh, giọng điệu châm chọc Thiên Sắc rất rõ ràng. Mặc dù Tử Tô vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện nụ cười đó trống rỗng không một điểm tựa. Chớp mắt, một dự cảm xấu đột ngột như cơn lũ ùn ùn ùa tới xô đổ mọi thứ, nàng ta bỗng cảm thấy…
Nữ tử trước mắt, nói được sẽ làm được!
“Chẳng dựa vào gì cả, chẳng qua nhìn ngươi ngứa mắt quá thôi.” Thiên Sắc bâng quơ đáp, rũ mắt xuống, tất cả ánh sáng dường như hoàn toàn biến mất trong đôi mắt phượng hẹp dài, đôi con ngươi u ám nặng nề chỉ toàn hơi lạnh, khóe môi khẽ nhếch lạnh lùng nghiêm trang: “Muốn chặt tay hay chặt chân, ngươi tự chọn đi. Hay là, ngươi thích cắt lưỡi hơn?”
“Thấy ta ngứa mắt? Cho dù ngươi gạt được sư phụ ta thì cũng không lừa ta được! Đừng có kiếm cớ, theo ta thấy là ngươi muốn cấu kết với ả yêu nữ kia làm bậy thì có!” Đối diện với sự uy hiếp và châm chọc ngấm ngầm, nụ cười gượng gạo của Tử Tô tắt hẳn. Tuy nhiên Tử Tô vẫn quen vênh váo hung hăng, dù sự sợ hãi đã ngập tràn đáy lòng và ánh mắt, nhưng vì thể diện nên nàng ta quyết không tỏ ra yếu thế. Ngược lại Tử Tô càng kiêu ngạo, nghênh ngang để che giấu sự hoảng loạn trong lòng. Buồn cười hơn, Tử Tô không biết trời cao đất dày mà tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Ả yêu nữ Dụ Lan to gan làm bậy, trộm Cửu chuyển chân hồn đan, sư phụ ta phụng lệnh truy đuổi. Ngươi thân là đệ tử trong Thần Tiêu phái không những không dốc sức giúp đỡ mà còn tìm mọi cách ngăn cản, âm mưu bao che yêu nghiệt!” Nói đến câu cuối, nàng ta như đột ngột ngộ ra điều gì, dùng một cái tội phỏng đoán chụp lên đầu Thiên Sắc: “Ta hiểu rồi, là ngươi bụng dạ khó lường, muốn trộm Cửu chuyển chân hồn đan, vọng tưởng chia chác với con ả yêu nữ kia!”
“Ngươi nghĩ thế nào cũng được.” Dù Tử Tô có đặt điều vu khống, Thiên Sắc cũng chẳng thèm cãi lại: “Ngày đó ở Ngọc Hư Cung, ngươi ỷ thế ép người, đánh Thanh Huyền bị thương, ta từng nói ta sẽ không bỏ qua. Hôm nay cũng đến lúc thanh toán sòng phẳng rồi!” Thần sắc lạnh nhạt nói lên tất cả, Thiên Sắc bất ngờ kéo mạnh chiếc roi khiến Tử Tô lảo đảo ngã. Một ngọn lửa như bén vào thuốc nổ bốc cháy tanh tách, trong tích tắc ngọn lửa bùng lên rồi bắt lửa chiếc roi lao thẳng tới bàn tay đang cầm roi của Tử Tô.
Tử Tô trợn trừng mắt, trơ mắt nhìn ngọn lửa màu xanh lam không chút nể nang bám vào tay mình, bất luận nàng ta niệm thần chú nào cũng không thể dập tắt, một cơn đau như xương thịt bị thiêu rụi bỗng chốc lan ra toàn thân.
Đây là tam muội chân hỏa!
Tuy nhiên, ngọn lửa này hoàn toàn khác tam muội chân hỏa trên Kim Giao Tiên. Kim Giao Tiên là thần binh do Thiên hỏa trên Trường Bạch Sơn luyện thành, nó có linh tính, nếu nó đã xem một người là chủ nhân thì đương nhiên chỉ làm tổn thương người khác, tuyệt đối không làm người đó bị thương!
Đây rốt cuộc là lửa gì?
Nếu nàng không nhớ nhầm, trong các đạo thuật của Thần Tiêu Phái Ngọc Hư cung do mà Trường Sinh sư tôn dạy không hề có thuật ngự hỏa (*), chẳng lẽ…
* Pháp thuật khống chế lửa.
“Ngươi dám dùng yêu thuật?” Cố chịu cơn đau trên tay, Tử Tô hoảng sợ nhưng vẫn không chịu buông roi ra. Nghe đồn gốc gác của Thiên Sắc trước khi phi thăng là yêu quái, vậy chỉ có một khả năng duy nhất đây chính là yêu thuật nàng ta luyện được lúc trước.
Quả là đại nghịch bất đạo!
“Dùng đạo của người trả lại người thôi.” Thiên Sắc vẫn thản nhiên, lạnh lùng nhìn bàn tay Tử Tô bị tam muội chân hỏa thiêu cho da tróc thịt bong. “Đó là trả nợ cho Thanh Huyền, còn cái này là đòi vì Cứ Phong!”
Thuật pháp Thiên Sắc dùng không phải là yêu thuật mà là sức mạnh tự thân, có điều lúc này nàng chẳng buồn giải thích. Dù sao, Tử Tô cũng là con gái của Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa, trong mắt vị nữ thần kia tất cả những thứ gì khác biệt với tiên gia đều là đại nghịch bất đạo. Tử Tô thừa kế tư tưởng này, đương nhiên sẽ không ngoại lệ, cho nên Thiên Sắc không thèm giải thích. Hơn nữa, theo tính tình xưa nay của Thiên Sắc nếu không phải bây giờ đang là thời khắc mấu chốt, nàng tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.
Nếu Dụ Lan biết Tử Tô đánh trọng thương Cứ Phong, chỉ e là hủy đi đôi tay của Tử Tô thì vẫn còn quá nhẹ!
Tử Tô cắn chặt răng, không đáp, sự quật cường hiện lên trong đáy mắt, rất có khí thế heo chết không sợ nước sôi.
Thiên Sắc khẽ nhíu mày, đang muốn ra tay thêm lần nữa thì Phong Cẩm đột ngột đứng chắn phía trước Tử Tô, y không những dùng cơ thể che chở mà còn vươn tay niệm chú ngữ dập tắt tam muội chân hỏa mượn từ “Kim Giao Tiên” đang cháy.
“Sư muội, dừng tay!” Nét mặt Phong Cẩm nghiêm nghị, con ngươi lấp lóe tia sáng u ám, khi nhìn vào đôi mắt nàng ánh mắt ấy thoáng run rẩy, dường như đã tiết lộ tâm tư và cảm xúc của y giờ đây rất hỗn loạn. Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần bi thương: “Nếu muội không nương tay nhất quyết thiêu tay phải của con bé, thì sau này con bé không thể dùng binh khí được nữa.”
“Vậy chẳng phải càng hay sao?” Thiên Sắc lẳng lặng nhìn vào mắt y, nàng không hề mảy may dao động vì sự xuất hiện bất ngờ của y, thần thái lạnh nhạt: “Tránh để nó cầm roi, gặp ai cũng đánh.”
“Sư phụ!”
Ở bên này, Thanh Huyền khẽ gọi.
Còn Cứ Phong, vết bỏng trên cổ nhờ được chân nguyên bổ trợ nên đã tỉnh táo lại. Nhưng mà, cơ thể y đã đạt đến cực hạn, bây giờ còn bị Kim Giao Tiên đánh trúng, thân thể đã suy yếu càng nhanh chóng mục nát, chiếc cổ trắng nõn dần sạm đen lại!
Phong Cẩm nhìn Cứ Phong, không cần bất cứ ai giải thích, y đã biết ngay đệ tử mình đã làm những gì, trong phút chốc y rơi vào tình thế khó xử.
Thiên Sắc xoay qua nhìn Cứ Phong, chẳng hiểu sao lòng chợt thấy đau xót. Trong khoảnh khắc đó, một cảm giác sợ hãi khó nói nên lời đột ngột dâng lên trong lòng nàng, tựa như tình cảnh Cứ Phong hấp hối chính là hình ảnh sau này của Thanh Huyền. “Ngươi cũng biết, vốn y còn có thể sống đến sáng mai, một roi này của ngươi, có lẽ chỉ đêm nay thôi y cũng không qua nổi.” Khi lại quay sang nhìn Tử Tô, giọng điệu Thiên Sắc lạnh lùng băng giá từng lời từng chữ mạnh mẽ hùng hồn.
Tam muội chân hỏa thiêu đốt trên cánh tay tuy đã được Phong Cẩm dập tắt, nhưng cơn đau trên tay không những không biến mất ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng. “Là y đáng chết, có sống trên thế gian này thì cũng chỉ là yêu nghiệt, là tai họa.” Tử Tô cắn chặt răng, nén đau, lại còn cố tình khiêu khích chậm rãi ném ra một câu: “Chết sớm siêu thoát sớm!”
Nửa đêm trên sông gió lạnh hiu hắt, năm chữ “chết sớm siêu thoát sớm” này tựa như một câu thần chú ác độc, vọng vào tai Cứ Phong cực kỳ rõ ràng, chọt trúng chỗ đau trong lòng y. Thảng hoặc, Cứ Phong muốn cất tiếng nói gì đó nhưng lại động tới vết thương trên cổ khiến y có miệng mà không thể lên tiếng, đau đớn không chịu nổi, chỉ có thể khổ sở hít thở, cảm giác hoang vắng, thê lương trào dâng trong lòng.
“Con ả la sát này, kẻ đáng chết ở đây không ai khác ngoài ngươi!”
Ngay tức khắc, Thanh Huyền không thể nhịn thêm được nữa, đứng phắt dậy phẫn nộ quát to, mà cùng lúc đó Thiên Sắc cũng triệu hồi “Lục Kiếm Tiên” không hề do dự tiến lên trước. Tình thế này, dường như Thiên Sắc không định dùng Tam muội chân hỏa thiêu cô ả mà định tự mình chặt tay ả xuống, bắt Tử Tô gánh vác hậu quả của việc không chịu lựa lời.
Phong Cẩm cực kỳ tức giận, nếu không phải Tử Tô là đệ tử của y, chắc chắn y sẽ đánh cho một chưởng. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm dạy dỗ đồ đệ, cho dù y phẫn nộ thì cũng chỉ có thể dằn lòng. Phong Cẩm không do dự bước tới đón đầu thanh Lục kiếm Tiên của Thiên Sắc, y chỉ có thể dùng ngữ khí lạnh buốt xương nghiêm khắc tỏ rõ cơn giận của y: “Tử Tô, nếu ngươi không câm miệng, vi sư sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn!”
Thanh “Lục Kiếm Tiên” dừng ngay trên xương quai xanh của Phong Cẩm, chỉ nhích thêm một chút sẽ xuyên qua vai y. Thiên Sắc cầm thanh “Lục Kiếm Tiên” không nói một lời, mặt không biểu cảm, sự tức giận và sát khí tỏa ngùn ngụt xung quanh nàng, dường như nàng đã sớm biết y sẽ làm thế nên đang chờ câu giải thích của y.
“Việc này, là do kẻ làm sư phụ ta không biết dạy dỗ đồ đệ.” Cười khổ, Phong Cẩm biết Thiên Sắc muốn y tự mình trừng phạt Tử Tô, nhưng y phải phạt thế nào mới được đây? Thân là sư phụ của Tử Tô, y sao có thể không thiên vị? Xem ra, y chỉ còn cách cố nuốt quả đắng, gánh lấy trách nhiệm: “Nếu phải trách tội thì để ta thay con bé chịu một kiếm này đi.”
Cũng có lẽ, y muốn mượn cơ hội này thử xem tình ý của Thiên Sắc với y còn lại bao nhiêu.
Nghe thế, Thanh Huyền bật cười trào phúng, như đã nhìn thấu suy nghĩ của y. Thiên Sắc không đáp, nhưng việc nàng không thu thanh “Lục Kiếm Tiên” lại đã là lời từ chối thẳng thừng nhất: “Thân thể của Chưởng giáo sư huynh có liên quan đến cả Thần Tiêu Phái, Thiên Sắc không dám phạm thượng.”
Từ “phạm thượng” cực kỳ đơn giản, nhưng chỉ trong tích tắc đã kéo xa khoảng cách giữa y và nàng thành chân trời góc biển.
“Sư muội có còn nhớ, khi còn học ở Ngọc Hư Cung, dù bất kỳ đệ tử nào trong sư môn phạm lỗi thì sư phụ đều giao cho muội xử phạt.” Phong Cẩm lặng lẽ thở dài, từng lời đơn giản nhưng lại khiến người ta đắm chìm vào ký ức.
Thiên Sắc im lặng không đáp, nhưng bất giác lại bị lời của y kéo vào đoạn hồi ức xa xưa.
Đúng vậy, khi đó tất cả các sư huynh đệ có ai mà chưa từng bị nàng trừng phạt? Có đôi lúc, sư huynh đệ nào đó buồn chán muốn xuống núi chơi nhưng sợ bị phạt một mình quá mất mặt, bèn uốn ba tấc lưỡi dụ dỗ, lôi kéo cả đám sư huynh đệ cùng rơi xuống nước. Sau đó, nếu lỡ bất cẩn gây ra họa, thông thường sư phụ còn chưa mở miệng, họ cũng đã rất tự giác. Đa phần thời gian, ở trước mặt nàng luôn có một hàng mông bóng loáng, trông rất buồn cười.
Khi đó, tuổi trẻ chính trực, đúng vào lúc tuổi xuân phơi phới.
Nhưng giờ đây, cảnh còn người mất, ký ức năm xưa tựa như bóng hình trên mặt nước, chỉ một giọt nước rơi xuống là từ đó về sau chẳng còn may mắn để gặp.
Thấy Thiên Sắc không trả lời, có một cảm xúc khiến người ta lạ lẫm thoáng hiện trong con ngươi sâu xa của Phong Cẩm. Trầm mặc một lát, y mới tiếp tục: “Bây giờ, thiên tử phạm pháp cũng cùng tội với thứ dân, cho dù ta có là Chưởng giáo cũng không thể ngoại lệ, sư muộn cần gì phải băn khoăn?”
Trong tích tắc, thanh “Lục Kiếm Tiên” đang đặt trên xương quai xanh của Phong Cẩm đột ngột tiến tới, thanh kiếm mỏng sắc lẹm xuyên qua bờ vai y! Tử Tô kinh hoàng hét lên, dòng máu chảy xuôi theo thân kiếm còn chưa kịp dính vào tay Thiên Sắc đã rơi từng giọt, từng giọt trên bờ sông!
“Sư muội, một kiếm này là ta nợ muội một ngàn một trăm sáu mươi ba năm.” Phong Cẩm nâng tay cản Tử Tô đang hét lên, cơn đau buốt truyền đến từ vai, thế nhưng y vẫn còn cười được, tựa như từng giọt máu rơi xuống đất kia không phải là của y, mà là nỗi chua sót tích tụ hơn ngàn năm nay giờ mới tuôn chảy. Ngực nóng rát như bị một thứ không biết tên quấn chặt lấy, mãi không tiêu tan, tránh né cũng không được. Y dừng lại một lát, đè thấp giọng nói dường như hơi do dự, trái tim nặng trĩu, buồn vui lẫn lộn: “Bây giờ, muội hết giận chưa?”
Đúng thế, chẳng ai nhớ rõ hơn y, ngày hai người đoạn tuyệt, nàng mang vết thương lòng rời khỏi Ngọc Hư cung, tránh ở Yên Sơn ở Đông Cực. Y ngắm nhìn những đóa hoa đào tươi đẹp trên núi Côn Luân như những bông hoa tuyết bay bay, đếm biết bao mùa đông qua xuân lại, nhưng nỗi nhớ người xưa vẫn chưa bao giờ phai nhạt.
Suốt một ngàn một trăm sáu mươi ba năm, khi gặp lại đã là người dưng, gần trong gang tấc mà cách tận chân mây. Có muốn trách chỉ có thể trách hai người có duyên mà vô phận.
Mặt không biểu cảm nghe từng lời Phong Cẩm, qua một lúc lâu Thiên Sắc không đáp lại, nhưng cuối cùng câu trả lời lạnh lùng xa cách của nàng hoàn toàn ngoài dự đoán của Phong Cẩm. “Chưởng giáo sư huynh, một kiếm này không phải là sư huynh nợ ta mà là sư huynh chịu thay đồ đệ của mình.” Đột ngột rút thanh Lục Kiếm Tiên ra, nàng không thèm quan tâm miệng vết thương chảy máu đầm đìa của Phong Cẩm, Thiên Sắc xoay lưng đi một cách lạnh lùng xa cách: “Sư huynh và ta, không ân tình cũng chẳng thù oán.”
Phong Cẩm đứng chôn chân tại chỗ, dùng tay bịt kín miệng vết thương, sững sỡ nhìn bộ y phục đỏ tươi của nàng tựa như dòng máu đang tuôn của y, lòng ngập tràn đau đớn. Mấp máy môi, dường như y muốn nói gì đó rồi lại thôi, Phong Cẩm niệm chú cầm máu bằng đôi mắt ảm đạm và cô đơn.
Nét mặt của Phong Cẩm trông như y vô cùng oan khuất, Thanh Huyền càng thấy càng ngứa mắt, cũng ghê tởm vì những lời y nói trong tình cảnh thế này, Thanh Huyền bèn tìm thời cơ chen miệng: “Chưởng giáo sư bá đã đem Cửu chuyển chân hồn đan về rồi ạ? Nếu không còn gì nữa, vậy chúng ta cáo từ trước.”
Phong Cẩm lắc đầu kể lại đầu đuôi sự việc…
Phong Cẩm theo dõi Dụ Lan đi lấy Cửu chuyển chân hồn đan, vì biết Dụ Lan là kẻ quỷ kế đa đoan nên y rất cẩn thận. Thật không ngờ, khi vào đến cửa động, Dụ Lan bị một kẻ không rõ thân phận đeo mặt nạ tập kích, pháp lực của kẻ đó rất cao cường. Phong Cẩm nghi ngờ nàng dùng kế ve sầu thoát xác để lừa y, cho nên y khoanh tay đứng nhìn. Dụ Lan dần dần không đánh lại người kia, sau khi cố ý để lộ sơ hở trúng chiêu, Dụ Lan lập tức trốn vào trong động, kẻ kia cũng chạy theo vào. Hang động có rất nhiều lối rẽ, quanh co ngoằn ngèo, đây có lẽ từng là chỗ người ta tu luyện nên được giăng rất nhiều kết giới. Không bao lâu, Dụ Lan và kẻ che mặt đều biến mất, Phong Cẩm đoán Dụ Lan sẽ quay lại cứu Cứ Phong, nên mới quay lại đây.
Biết Dụ Lan bị người đeo mặt nạ tấn công, sắc mặt Cứ Phong càng thêm nhợt nhạt. Dường như y biết kẻ tập kích là ai, y nóng ruột cố cất tiếng, giọng nói khàn khàn: “Mang… mang ta… đến hang động…”
Thanh Huyền gật đầu, nhờ Thiên Sắc đỡ Cứ Phong lên lưng mình, hơi thở Cứ Phong càng lúc càng mỏng manh, Thanh Huyền lo lắng: “Ngươi còn chịu được không?”
Cứ Phong nhắm mắt, khẽ gật đầu: “Còn… được…” Chỉ nói hai từ mà Cứ Phong như dùng hết tất cả sức lực, hai mắt tối đen.
Cứ Phong cắn chặt răng cố giữ tỉnh táo, không để mình ngất đi. Nói thế nào đi nữa, dù y phải chết cũng nhất quyết phải gặp Dụ Lan một lần cuối cùng!
******
Y như lời Phong Cẩm, hang động đó quanh co, ngoằn ngèo, u tối ẩm ướt, thoang thoảng một mùi hương lạ lùng. Những giọt nước liên tục nhỏ tong tong từ trên đỉnh hang, từng tiếng động vọng đi rất xa khiến người ta rợn gai óc. Không những thế, trong động giăng rất nhiều kết giới, từng bước đi đều phải dựa vào vị trí của bảy mươi hai tinh tú, không được sai một li.
Theo sau Phong Cẩm, Thanh Huyền cõng Cứ Phong bước thấp bước cao, vì để tránh mình bất cẩn ngã nhào nên hắn đi rất cẩn thận.
Đột nhiên, chẳng biết ai bước nhầm một bước, một vách tường trong suốt đột ngột xuất hiện sau lưng Thanh Huyền, ngăn cách bốn người với nhau.
“Sư phụ!” Tử Tô thét thất thanh, nàng ta bị vách tường trong suốt chặn ở một chỗ khác, không tài nào qua được.
“Thanh Huyền!” Thiên Sắc kinh hoàng, cực kỳ lo lắng, cho dù nàng dùng hết sức bổ “Lục Kiếm Tiên” vào vách tường nhưng lại không thể phá hỏng một mảy may.
Xem ra, hang động này rất kỳ lạ.
Vì muốn Thiên Sắc yên tâm, Thanh Huyền vừa lắc đầu vừa nở nụ cười trấn an nàng: “Sư phụ yên tâm, Thanh Huyền không sao!”
Phong Cẩm tỉ mỉ quan sát muốn tìm cách làm vách tường này biến mất, đúng lúc này giọng Dụ Lan vọng đến từ sâu trong hang động.
“Đừng uổng công, đây là chỗ Ma quân tu luyện trước khi bị phong ấn, quanh năm không thấy ánh mặt trời, đừng tưởng có tu vi thâm hậu là có thể phá vỡ kết giới này.” Giọng Dụ Lan âm trầm, vang vọng từng hồi trong hang động làm người ta không thể đoán được nàng đang ở chỗ nào. Dừng một lát, Dụ Lan khịt mũi khinh bỉ: “Đám tiên gia các ngươi toàn là một lũ dối trá, ta đã bảo là sẽ trả lại Cửu chuyển chân hồn đan cho các ngươi rồi, cần gì phải vừa công khai vừa lén lút tập kích hai mặt?”
Thiên Sắc cảm thấy những lời này dường như ẩn chứa hàm ý gì đó, còn Phong Cẩm như chợt nhận ra điều gì, nên cũng không lên tiếng.
Đột nhiên, Dụ Lan nói sang chuyện khác: “Phong Cẩm, ngươi vẫn còn nhớ nhung nàng ta đúng không?”
Không cần ai giải thích, tất cả mọi người đều biết “nàng ta” đây là chỉ ai, chẳng qua không một ai vạch trần, bầu không khí đông đặc lại cực kỳ yên tĩnh.
“Nhớ hay không thì liên quan gì tới ngươi?” Sau một lúc rất lâu, Phong Cẩm đáp bằng một câu nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Dụ Lan cất tiếng cười vang như hiểu ý, điệu cười sung sướng như chỉ sợ thiên hạ không loạn, nàng tiếp tục châm dầu vào lửa: “Ngươi có thấy tiểu lang quân của nàng ta ở trước mặt ngươi chứ… Trông thật gai mắt đúng không? Nói thật, hắn tuấn tú hơn ngươi nhiều, thảo nào nàng ta hờ hững, lạnh nhạt với ngươi…” Ngừng lại một lát, nàng đột nhiên đề nghị: “Chi bằng, ta giúp ngươi làm hắn vĩnh viễn biến mất?!”
Thanh Huyền bực bội, đôi mắt tối đen, những lời của Dụ Lan khiến hắn suýt chút nữa tức hộc máu! Cõng Cứ Phong, Thanh Huyền vươn tay chống vào vách động để nghỉ ngơi chốc lát, hắn rất bất mãn với những lời châm ngòi ly gián mà không phân biệt đối tượng này.
“Thỏa mãn tâm nguyện của ngươi thì ta được lợi gì?” Phong Cẩm xoay qua nhìn Thanh Huyền, ánh mắt đó rất phức tạp, không rõ là đố kỵ, oán hận hay là hâm mộ nữa.
“Ngươi có thể ôm mỹ nhân về.” Dụ Lan không biết Cứ Phong đã bị thương, nàng vẫn thầm tính khiêu khích Phong Cẩm phản chiến: “Nghe đồn, hắn khiến ngươi khó xử, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù?”
Vì thế, Thiên Sắc nóng ruột!
Tuy hai bên đang gần trong gang tấc, nhưng nàng chỉ có thể bất lực nhìn Thanh Huyền đứng bên kia vách tường. “Chưởng giáo sư huynh, đừng nghe nàng ta, vì nàng ta muốn có cơ thể Thanh Huyền…” Rơi vào bước đường cùng, Thiên Sắc chỉ còn cách cố gắng phá hỏng châm chích của Dụ Lan, chủ động nói chuyện với Phong Cẩm.
Nhưng mà, nét mặt Phong Cẩm rất lãnh đạm, câu trả lời cũng vô tình, lạnh giá: “Cơ thể của hắn liên quan gì đến ta?”
Siết chặt đôi tay, Thiên Sắc nhíu mày, cổ họng như thít chặt lại. “Nếu nàng ta có được cơ thể Thanh Huyền thì sẽ dùng Cửu chuyển chân hồn đan giúp Cứ Phong hoàn hồn, ngươi cũng không thể báo cáo kết quả nhiệm vụ!” Thiên Sắc nghiêm khắc vạch rõ tình cảnh nếu Phong Cẩm trở mặt, chỉ mong Phong Cẩm không nghe theo lời Dụ Lan xúi giục.
“Không thể báo cáo nhiệm vụ thì đã sao?” Phong Cẩm vẫn hời hợt đáp, thái độ dầu muối không tiêu của y khiến người ta không thể đoán ra ý định của y.
Chống hai tay lên vách tường trong suốt, Thiên Sắc chăm chú nhìn hai nam tử trước mắt, một người nàng từng đặt trong trái tim mình còn một người thì đặt nàng trong tâm khảm. Trong khoảnh khắc, nàng nở nụ cười, nhưng lời nói tràn ngập bi thương: “Cẩm sư huynh, ta mất hơn một ngàn năm mới có thể bình thản đối diện với huynh.” Nụ cười vừa bất đắc dĩ mâu thuẫn vừa tràn ngập sầu thương, nàng gằn từng tiếng, tiết lộ nỗi khổ đau và bí mật ẩn sâu trong đáy lòng nàng xưa nay: “Đừng để ta hận hynh đời đời kiếp kiếp.”
Phong Cẩm chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích.
“Thiên Sắc, lâu lắm rồi muội mới gọi ta như vậy.” Sau một lúc lâu, y cúi đầu cất tiếng, trái tim rỉ máu đau đớn như bị dao cắt.
Đúng vậy, ngày xưa nàng gọi y là “Cẩm sư huynh” như để biểu đạt trong lòng nàng vị trí của y khác hẳn các sư huynh đệ khác. Sau đó, vì Bạch Liêm bất mãn, nàng mới cố gọi thêm một tiếng “tiểu sư huynh” rồi không gọi ai thân thiết thêm nữa. Cho nên, y vẫn rất tự tin rằng mình là người có một không hai trong lòng nàng.”
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã tan biến hết sao?
Như Dụ Lan đã nói, Thanh Huyền vừa là đối thủ vừa là tình địch của y. Tính ra, Thanh Huyền theo nàng chỉ khoảng mười năm, nhưng lại có bản lĩnh khiến nàng quan tâm, lo lắng như thế. Cũng có lẽ, khoảng cách giữa y và nàng ngoại trừ hiểu lầm không thể giải thích thì còn có khoảng thời gian một ngàn một trăm sáu mươi ba năm.
Phải chăng chỉ cần Thanh Huyền biến mất thì y và nàng có thể quay trở lại ngày xưa?
Khoảng cách thời gian, không gian, trái tim, tất cả mọi thứ đã quyết định y chỉ có thể đứng bên bờ đối diện với nàng sao?
Có lẽ, y nên vui mừng, nên yên tâm, vì từ nay về sau y có thể gỡ bỏ khúc mắc ngàn năm qua, dù sao đã có một nam tử cho nàng thứ y không thể cho.
Nhưng mà, tại sao y lại không cam tâm thế này?
Cõi lòng ngập tràn cảm xúc gào thét, sục sôi, nhưng cuối cùng y chỉ thốt ra một câu đơn giản mà nặng nề: “Yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ trả cho muội một Thanh Huyền bình an, nguyên vẹn.”
Không gặp phải cảnh tượng buồn nôn, Thanh Huyền thấy lòng chua chua, có hơi bực bội. “Dụ Lan, ngươi vẫn còn tâm tình châm ngòi ly gián à, cứ lôi thôi dài dòng nữa thì chẳng còn cơ hội gặp Cứ Phong lần cuối đâu!” Thanh Huyền cất cao giọng, âm thanh vang vọng mấy lượt trong hang sâu.
Quả nhiên, nhắc tới Cứ Phong, ngữ điệu bình tĩnh của Dụ Lan lập tức đổi khác, nàng cuống quýt: “Cứ Phong làm sao?”
Thanh Huyền không đáp, hắn cõng Cứ Phong bước lên trước rồi đặt Cứ Phong xuống đất sau đó lùi về: “Sao ngươi không tự đến xem xem y thế nào?”
Xét thấy Dụ Lan vẫn muốn lấy cơ thể mình để giúp Cứ Phong hoàn hồn, với tu vi hiện nay hắn không dám chắc có thể đánh lại Dụ Lan. Cho nên từng hành động của Thanh Huyền cực kỳ cẩn thận, giờ khắc này điều quan trọng nhất với hắn là trấn an sư phụ, những cái khác đều là râu ria.
Quả nhiên, Dụ Lan xuất hiện vừa bắt gặp Cứ Phong nằm hấp hối, Dụ Lan bừng bừng tức giận, ngữ điệu ngập tràn sát khí: “Ai đánh trọng thương Cứ Phong? Là ai?” Dụ Lan cúi xuống ôm lấy Cứ Phong, đau đớn không nguôi, nàng nghiến chặt răng.
Phút giây đó, Tử Tô đã có ý định tự làm tự chịu, nàng ta muốn mở miệng thừa nhận, nhưng thật không ngờ Phong Cẩm quay đầu lại lườm cảnh cáo, Tử Tô bỗng nhớ câu “trục xuất ra khỏi sư môn” của Phong Cẩm, nàng ta đành nuốt tất cả những lời định nói vào bụng, rồi cúi đầu im lặng.
Thấy Dụ Lan phẫn nộ, lệ khí tỏa ra lạnh buốt, Cứ Phong dùng phần sức lực cuối cùng níu chặt vạt áo Dụ Lan, Cứ Phong lắc đầu, cất từng tiếng khó khăn: “Được rồi… chúng… chúng ta… đi.”
Vốn rằng cơ thể sắp mục nát, cho dù có dùng mọi cách cứu vãn thì cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, cuối cùng vẫn phải đi đến điểm kết thúc.
Thanh Huyền rõ ràng đang đứng ngay trước mắt, nhưng vì kiêng dè Phong Cẩm, hơn nữa điệu bộ của Cứ Phong khiến nàng phân tâm. Dụ Lan khẽ cắn môi, đành phải ôm Cứ Phong rời khỏi đây, rồi đi tới đâu thì tính tới đó.
Thấy Dụ Lan biến mất, Thiên Sắc mới thoáng yên lòng.
Bức vách thủy tinh rất kiên cố không gì phá nổi, sau khi thương lượng, hai bên chia làm hai ngã tự kiếm đường ra. Nhưng mà, Thiên Sắc vẫn lo lắng bất an vì Thanh Huyền phải rời khỏi tầm mắt của nàng, nên nàng cứ nhìn mãi Thanh Huyền chậm chạp không cất bước.
Phong Cẩm cười chua chát, y hiểu rõ nàng đang lo điều gì bèn trầm giọng trấn an: “Muội yên tâm, chỉ vì một tiếng “Cẩm sư huynh” của muội, ta chắc chắn sẽ bảo vệ hắn.”
Thanh Huyền chẳng ừ hử gì chỉ một mực theo sau Phong Cẩm. Theo lối mòn bước thấp bước cao, hai người đi càng ngày càng xa, cho đến khi chắc chắn đã đủ xa, Thanh Huyền buồn bực lên tiếng: “Ngươi còn thích sư phụ ta?”
Bước chân Phong Cẩm khựng lại, y không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ dừng một lát rồi y lại bước tiếp.
“Đừng tưởng không đáp thì có nghĩa là phủ nhận.” Thanh Huyền cười nhạo, nghĩ tới điệu bộ lúc nãy của Phong Cẩm, một nỗi chua chát dâng lên trong lòng hắn. Nếu không phải sư phụ đã thừa nhận hắn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng nàng, có lẽ giờ phút này hắn đã nhào qua cắn Phong Cẩm vài phát. “Dáng vẻ lúc nãy của ngươi không lừa được ai hết!”
Phong Cẩm dừng bước xoay người lại, đôi con ngươi sâu thẳm sáng quắc trong bóng đêm, nét mặt y rất chân thành không giống đùa cợt: “Nếu ta nói phải, ngươi sẽ trả nàng lại cho ta?”
Thanh Huyền khịt mũi khinh thường cái từ “trả” mà Phong Cẩm nói.
Cái gì mà “trả” chứ?
Phải là thứ thuộc về y bị người ta cướp đoạt, giờ y muốn đến đòi lại thì mới được gọi là “trả”! Lúc trước, y vì danh lợi, vì quyền thế vứt bỏ sư phụ, bây giờ còn bày cái bộ mặt chân thành, thâm tình này cho ai xem? Thật xấu hổ thay cho y dám dõng dạc nói ra lời đó.
“Nằm mơ!” Thanh Huyền không chút yếu thế dùng câu đơn giản nhất bác bỏ câu hỏi của Phong Cẩm, bắt gặp nét mặt u ám của Phong Cẩm, Thanh Huyền chẳng thể tả rõ cảm giác phẫn nộ và may mắn trong lòng mình giờ đây. Tức giận vì điều gì thì không cần phải nói, còn về phần may mắn… hắn thầm thấy may mà sư phụ đã đoạn tuyệt với Phong Cẩm. Nếu không hắn sao có cơ hội gặp được một cô gái tốt như vậy? Đúng vậy, lòng hắn chưa từng có ý nghĩ nào khác, chỉ có sư phụ, mỗi mình sư phụ mà thôi! “Tiếc nuối rồi à, năm xưa tại sao ngươi lại nhẫn tâm tổn thương nàng? Bây giờ hối hận, muộn lắm rồi!”
Phong Cẩm không trả lời, nhưng hai từ “hối hận” của Thanh Huyền giống như chiếc bàn ủi nóng bỏng thiêu đốt vết sẹo cũ trong lòng hắn.
Hối hận ư?
Không, y không hối hận.
Tình là thứ đạo khó lĩnh hội nhất trên thế gian.
Y cứ tưởng mình đã hiểu thấu, nhưng khi gặp lại nàng mới chợt nhận ra, y vẫn đang lún sâu vào đó mà chẳng thể kiềm chế.
Đoạn tình này, tuy là y buông tay trước nhưng y vẫn chưa thấu hiểu đạo.
Vẫn còn nhớ lần đầu tiên trông thấy nàng, Thiên Sắc là người lạnh lùng luôn độc lai độc vãng, cho dù chủ động thân thiện với nàng, nàng vẫn không phản ứng. Vì nàng là nữ đệ tử duy nhất của Trường Sinh đại đế, lại dùng yêu thân để tu đạo, các sư huynh đệ đều tò mò về nàng, cho nên khó tránh khỏi cách cư xử không thỏa đáng cho lắm.
Khi đó, nàng và Bạch Liêm vừa đến rất giống nhau. Có điều Bạch Liêm vì kiêu ngạo mà không hòa đồng với người khác, còn nàng là vì sự tự ti ẩn sâu trong lòng mới dần tạo thành thói quen cô độc, không biết cách sống chung với người khác.
Vĩnh viễn không một ai hiểu được cảm giác ấy, lúc đó y đã quyết định kiếp này sẽ không để nàng cô độc nữa.
Nhớ lại hồi ức đã qua, thần sắc Phong Cẩm thoắt đổi thay, nỗi đau xót và tiếc nuối vẫn hằng tra tấn y, tưởng chừng như y đã quen ngấm ngầm chịu đựng tự liếm láp vết thương. Nhưng giờ phút này, Thanh Huyền đã chạm vào chỗ đau mãi chưa lành trên vết thương của y! “Ngươi nghĩ rằng, ta thật sự nhẫn tâm tổn thương nàng sao?” Sắc mặt Phong Cẩm đột nhiên dữ tợn xen trong đó còn có chút âm u, bất đắc dĩ: “Ngươi vốn không biết, Thiên Sắc có nhân và có quả của nàng. Cuộc đời nàng có ràng buộc của riêng nàng, ta và nàng chỉ là có duyên mà không phận.”
Chưa bao giờ trông thấy Phong Cẩm thế này, phút chốc Thanh Huyền đột nhiên cảm thấy sự việc này chắc hẳn còn ẩn chứa một bí mật không ai biết, hắn bất giác muốn tìm hiểu căn nguyên: “Xin chỉ giáo?”
Mặc dù không kiềm chế được cảm xúc, nhưng vẫn phải giữ chừng mực, Phong Cẩm suy tư thật lâu, rốt cuộc mới kể lại chuyện cũ…
“Khi đó, ta và Thiên Sắc tâm đầu ý hợp nhưng không dám bẩm lại với sư tôn. Có một hôm, ta và Quảng Đan rãnh rỗi bèn đến trộm tơ hồng và sổ nhân duyên của Nguyệt Lão, ta tính viết tên ta và Thiên Sắc lên sổ nhân duyên rồi sẽ dùng dây tơ hồng quấn quanh cả hai, mong rằng chúng ta sẽ trọn kiếp bên nhau, bạc đầu giai lão. Nhưng mà, sau khi viết tên ta lên sổ nhân duyên xong, thì cho dù ta dùng mọi cách vẫn không thể viết tên của Thiên Sắc lên đó được. Ta không tài nào hiểu nổi, cho nên ta cuống quýt đến hỏi sư tôn, sư tôn mới cho ta biết, Thiên Sắc có số mệnh, có nhân quả của riêng nàng, nếu ta cố cưỡng cầu, chỉ e là tự đào hố chôn mình, sẽ làm hại nàng!”
Dừng một lát, trong ánh mắt sững sờ của Thanh Huyền, Phong Cẩm từng chữ từng chữ thốt ra ngọn nguồn: “Khi đó, sắp đến lúc nàng lịch kiếp phi thăng phải trải qua một kiếp nạn nặng gấp trăm lần người khác. Nếu không qua khỏi sẽ bị đánh về yêu thân, muôn kiếp chẳng thể trở mình.”
Hết chương 60