Thề Nguyền

Chương 62: Chương 62




Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Như đã nhận được lời cam đoan, đôi con ngươi mờ hơi sương của Cứ Phong bỗng tỏa sáng rạng rỡ, cuốn hút lòng người. Rèm mi khẽ run, y nở một nụ cười khoan thai, Cứ Phong chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt Dụ Lan gần trong gang tấc, ngón tay mảnh khảnh lau đi từng giọt lệ hoen trên mi nàng, giọng Cứ Phong khàn khàn nhỏ như tiếng muỗi vo ve, ngữ điệu vừa đau xót vừa quyến luyến: “Cho dù… có nhớ… thì sau này… cũng… cũng nên… quên đi…”

Không chờ Dụ Lan đáp lại, đôi tay lưu luyến trên mặt nàng đột ngột ngừng lại, ngón tay trắng trẻo không còn sức lực rơi thẳng xuống tựa như một đóa hoa tàn lụi lặng lẽ biến mất khỏi nhân thế này, mà y cũng chầm chậm nhắm mắt lại.

Hoàn toàn khác với dự đoán của Thanh Huyền và Thiên Sắc, Cứ Phong đi rồi Dụ Lan không khóc thương thảm thiết, cũng không gào thét bi ai. Nàng rất im lặng, nét mặt chết lặng không chút biểu cảm, dường như nước mắt nàng đã cạn khô, Dụ Lan cứ mãi ôm Cứ Phong, chăm chú nhìn y như con rối bị cắt đứt dây.

“Quên ư?” Thật lâu, thật lâu sau, Dụ Lan mới cất tiếng vừa như đáp lại yêu cầu cuối cùng của y vừa như lẩm bẩm bày tỏ nỗi lòng mình. Một nút thắt xoắn chặt lại quặn thắt cõi lòng, nàng muốn khóc nhưng cuối cùng chỉ có thể bật cười: “Muốn ta quên chàng, sao chàng có thể nói dễ dàng thế?”

Cứ Phong hay giận dỗi vì nàng thích làm theo ý mình, lúc nào cũng xem lời y nói như gió thoảng bên tai. Bây giờ, về tình về lý nàng nên hoàn thành yêu cầu cuối cùng của y, nhưng tại sao chứ, sao y lại muốn nàng làm một điều nàng vĩnh viễn không làm được?

Dụ Lan ngậm cười, không ngừng lặp lại một câu, nước mắt tràn mi, từng giọt từng giọt rơi xuống uốn lượn trên khuôn mặt nàng, những dấu vết đó tựa như vết hằn của vận mệnh.

Chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt của một đôi tình nhân, Thiên Sắc và Thanh Huyền nhìn nhau, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng. Sau đó, hai người tận mắt trông thấy sau khi linh hồn Cứ Phong lìa khỏi xác, cơ thể kia chỉ trong tích tắc đã trở nên già nua, mục nát rồi cuối cùng biến thành một thi thể khô quắt queo. Nhưng Dụ Lan dường như không nhận ra, nàng vẫn ôm thi thể thì thà thì thào.

Thiên Sắc thu thanh “Lục Kiếm tiên” lại, tuy biết Dụ Lan sẽ không làm gì Thanh Huyền nữa, nhưng vẫn ra hiệu bằng mắt bảo Thanh Huyền đứng cách xa ra. Thiên Sắc ngồi xuống trước mặt Dụ Lan, Thiên Sắc có thể cảm nhận được nỗi bi thương và đau đớn tột cùng tỏa ra từ Dụ Lan. Cái cảm giác tuyệt vọng tận mắt chứng kiến người mình yêu thương hồn phi phách tán đáng sợ đến mức nào đây? Thấy cảnh mà nghĩ đến mình, một cảm giác sợ hãi âm thầm lan tràn trong lòng nàng, tựa như những giọt mưa rơi trên mặt hồ tạo nên những vòng tròn gợn sóng. Thiên Sắc không dám nghĩ tới nếu có một ngày nàng rơi vào tình cảnh của Dụ Lan, nàng sẽ ra sao.

Không, nàng quyết không để ngày đó xảy ra!

“Hồn phách Cứ Phong đã đến U Minh Ti rồi.”Thiên Sắc biết mình không có khiếu an ủi người khác, chỉ có thể cố tỏ vẻ bình thản: “Còn ngươi, ngươi định thế nào?”

Dụ Lan hít sâu, đứng dậy ôm lấy cơ thể khô quắt kia, nét mặt nàng bình thản lạnh nhạt. “Cơ thể này, tốt xấu gì Cứ Phong cũng đã dùng mấy năm, bây giờ dù vô dụng thì cũng phải mai táng thật tốt.” Dụ Lan cúi đầu cất tiếng, nét mặt bình lặng như làn khói mỏng tỏa ra khi ngọn đèn lưu ly vụt tắt, nét mặt đó lạnh nhạt tựa như trong suốt không còn chút ánh sáng nào. Sau đó, nàng vững vàng bước ra ngoài, ngữ điệu kiên quyết ngoài dự đoán của mọi người: “Nói thế nào thì, ta không lạ lẫm gì U Minh Ti, còn Cửu Trọng Ngục cũng không phải lần đầu tiên ta xông vào.”

Nghe thấy câu này, Thiên Sắc hơi ngạc nhiên, nàng ngẩng đầu dõi theo bóng Dụ Lan, giọng điệu hơi kinh ngạc: “Cứ Phong vốn nên vào luân hồi, bây giờ hồn phách vừa đi vào U Minh Ti sẽ lập tức bị quỷ sai giải đi đầu thai. Mặc dù ngươi xông vào Cửu Trong Ngục cũng không thể mang hồn phách y về!”

Đúng vậy, huống chi Bắc Âm Phong Đô đại đế là một nhân vật thích ghi thù. Trước đó, vì Cứ Phong, Dụ Lan đã khiến quỷ sai ở U Minh Ti chật vật một phen, cũng xem như có hiềm khích cũ, bây giờ nàng lại đến Cửu Trọng Ngục quả là lành ít dữ nhiều.

“Ngươi nói đúng.” Dụ Lan ngừng bước, cúi đầu nhìn thi thể quắt queo trên tay, nàng khẽ thở dài, cảm giác đau đớn và xót xa dâng lên xoắn chặt trái tim nàng. Nỗi đau không có chỗ trút dần hóa thành những giọt nước mắt ngân ngấn quanh khóe mi: “Quả thật ta không thể mang hồn phách của Cứ Phong đi, nhưng mà ta có thể đến hỏi lão già Bắc Âm nơi Cứ Phong đầu thai. Đến lúc đó, đương nhiên ta sẽ tìm thấy chàng.”

“Bắc Âm Phong Đô đại đế là người dễ tính vậy sao?” Nhắc tới chuyện này, Thiên Sắc lại nghĩ tới Bán Hạ và Hàm Nhụy giờ này còn đang ở U Minh Ti, chẳng còn cách nào khác nàng chỉ đành khuyên nhủ: “Cho dù ngươi tìm thấy Cứ Phong, y cũng không còn là người lúc trước nữa. Không những dung mạo thay đổi mà ký ức cũng chẳng còn, với ngươi mà nói y chỉ là một kẻ xa lạ. Chờ đến khi y vượt qua khỏi mười kiếp không thể chết già thì y sẽ tự động luân hồi về đúng chỗ. Ngươi cần gì phải chạy đến đảo lộn của sống của y, khiến y càng thêm đau khổ?”

Vốn tưởng rằng dùng tình lay động, dùng lý phân tích sẽ khiến Dụ Lan đổi ý, nhưng mà Dụ Lan chỉ nở một nụ cười: “Chàng đau khổ thì ta sẽ trả lại chàng từng chút từng chút một, nếu chàng không nhớ chuyện cũ thì ta sẽ kể lại từng chi tiết với chàng.” Tuy rằng nét mặt bình thản, nhưng khóe mắt Dụ Lan đã đỏ ửng, đôi mày mảnh rủ xuống, những lời nàng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi nhưng lại càng khiến người ta thấy đau thương, chua xót: “Cuộc đời của chàng vốn đã bị ta làm rối loạn, đời đời kiếp kiếp chàng mãi mãi chỉ thuộc về ta.”

Đúng vậy, nàng không thể nào quên Cứ Phong, cũng không có khả năng từ bỏ y. Từ xưa đến nay Dụ Lan là người ngang ngược, mạnh mẽ, việc gì nàng đã quyết thì nhất định sẽ nắm chặt trong tay, cho dù nắm chặt đến mức đối phương hấp hối hoặc nàng va vấp máu chảy đầu rơi cũng tuyệt đối không lơi lỏng, không từ bỏ.

Cho dù việc đó có đi ngược với ý của Cứ Phong thì đã sao chứ?

Nàng hiểu tâm ý của Cứ Phong, nhưng mà nàng chưa từng hứa với y là sẽ ai đi đường nấy, cũng chưa từng nói sẽ quên y, như vậy còn việc gì nàng không thể làm chứ?

Đời đời kiếp kiếp, y vĩnh viễn là người đàn ông của nàng!

Trên người Cứ Phong đã có dấu ấn của nàng từ rất rất lâu rồi!

Thiên Sắc liếc nhìn Thanh Huyền, bắt gặp nét chấn động như rất khâm phục sự cố chấp và dũng khí của Dụ Lan trên mặt hắn. Thở dài bất đắc dĩ, cõi lòng Thiên Sắc ngập tràn xót xa, nàng bỗng cảm nhận được có một thứ tình cảm xa lạ chưa từng biết đang dâng trào trong lòng, sợi tơ tình chôn giấu sâu tận linh hồn nàng rung lên giai điệu bi thương: “Dụ Lan, người và yêu khác biệt, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?”

“Cố chấp?” Dụ Lan cười chua chát, một nỗi rung động chẳng biết là kiêu ngạo hay là trào phúng ngập tràn đáy lòng, đáy mắt thoáng nét u ám: “Ngươi nói đúng, Dụ Lan ta không những cố chấp mà còn cực kỳ ngoan cố. Nhưng mà, ta thật không rõ ngươi còn hơn ta bao nhiêu?”

Thiên Sắc biết Dụ Lan đang định nói gì tiếp, một tình cảm xa lạ quấy nhiễu cõi lòng nàng, nhưng Thiên Sắc vẫn không đáp, nét mặt lạnh lẽo tựa băng sương.

Dù biết rõ chạm vào nỗi đau của người khác là rất thất đức, nhưng Dụ Lan tự thấy sự hiền hậu chưa bao giờ liên quan tới nàng. Nàng là người thích gì làm nấy, chẳng e dè gì. “Nếu không phải ta trộm Cửu chuyển chân hồn đan trước thì hôm nay kẻ bị Cửu Trọng Thiên đuổi bắt sẽ là ngươi.” Dừng một lát, Dụ Lan đột ngột xoay người, dùng ánh mắt cực kỳ lạ lùng chăm chú nhìn Thanh Huyền, sau một lúc lâu nàng mới nói tiếp: “Tuy tiểu đồ đệ của ngươi dùng Cửu chuyển chân hồn đan thoát khỏi luân hồi lục giới, trường sinh bất tử. Nhưng còn ngươi, chưa biết chừng sẽ bị phạt nhốt vào Tỏa Yêu Tháp hoặc Hóa Yêu Trì, toàn bộ tu vi tiêu tan, cuối cùng bị đánh về nguyên hình.”

Lời Dụ Lan khiến Thanh Huyền trợn mắt há hốc mồm, nét mặt ưu tư lập tức thay đổi, hắn như bị sét đánh, khóe mắt cay cay, sự áy náy ngập tràn cõi lòng.

Đúng vậy, hắn từng nghe sư phụ định trộm Cửu chuyển chân hồn đan cho hắn, nhưng hắn đã quá ngây thơ, chưa từng nghĩ đến việc sư phụ sẽ gặp phải điều gì khi làm như vậy. Hắn vẫn luôn hăng hái nhiệt huyết, hứa hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng mà nói thì dễ hơn làm, hắn chưa từng thực hiện được một lời hứa nào cả.

Tình cảm của hắn với sư phụ, sao sánh bằng một phần vạn của sư phụ dành cho hắn?

Biết rõ lời Dụ Lan là thật, nhưng Thiên Sắc vẫn không lên tiếng, nàng cúi đầu giữ im lặng. Nàng không muốn thừa nhận mọi chuyện trước mặt Thanh Huyền, nàng biết mình cũng là người thích làm theo ý mình, nhưng mà ngoại trừ thứ đó nàng còn có thể làm gì cho hắn?

Nàng chắc chắn không thể vượt qua kiếp nạn để phi thăng, dù nàng mất hết tu vi cũng được, hay bị đánh về nguyên hình cũng thế, ít ra Thanh Huyền sẽ không gặp nguy hiểm nữa. Hắn là con chim non nàng tự tay chăm sóc, nếu ngày đó đến, nàng bằng lòng biến thành một con chim tước đậu trên cửa sổ nhà hắn, ngắm nhìn hắn mài mực, chép kinh, bình an sống trên cõi đời này.

* Thực ra chim tước chính là chim sẻ. Có câu thành ngữ “Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau hoặc Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau” cũng là một. Nhưng để mang vẻ huyền huyễn nên MDH sẽ để là chim tước (Chu Tước một trong tứ linh cuả Trung Hoa). Đây là ước nguyện đầu tiên và cũng là duy nhất của nàng.

“Ngươi cho là ngươi làm thế hắn sẽ vui sao?” Dụ Lan biết mình đã chạm đến nỗi khổ trong lòng của hai người này, đột nhiên nàng thấy hai người thật đáng thương. Lắc lắc đầu, nàng nhìn Thiên Sắc bằng ánh mắt sâu xa, ánh mắt sắc bén đó như nhìn thấu hồn phách, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Thiên Sắc: “Thế nhưng, ngươi có từng hỏi, điều hắn thực sự muốn là gì chưa?”

Đúng vậy, tuy Cứ Phong không nói nhưng nàng luôn biết y muốn gì, nhưng Cứ Phong ngốc nghếch của nàng lại không rõ nàng muốn gì!

Cứ Phong cứ nghĩ rằng, y rời khỏi nàng thì nàng có thể quay lại làm Dụ Lan trước kia sao?

Không, không có y, nàng chỉ là một cô hồn lẻ loi, đơn độc, tựa như cánh bèo trôi giạt lênh đênh, một mình một bóng sống trên thế gian này.

Dứt lời, Dụ Lan xoay người dần biến mất trong hang động tối tăm, chỉ còn lại loáng thoáng một bóng hình mờ ảo, nàng bước từng bước vừa bi thương vừa kiên cường.

“Sư phụ.” Thanh Huyền cúi đầu, bước đến bên Thiên Sắc, tuy rằng hắn cao lớn nhưng không thể dấu nét mặt thiếu niên hoảng sợ, dường như hắn muốn nói gì đó nhưng rất khó mở lời, thần sắc dần ảm đạm.

Thiên Sắc quay người lại, lẳng lặng nhìn hắn rồi đột ngột hỏi: “Thanh Huyên, ngươi muốn điều gì?”

Câu hỏi này khiến Thanh Huyền trợn trừng mắt.

Những lời của Dụ Lan còn quẩn quanh trong đầu hắn, như người đang nằm mơ chợt tỉnh giấc, hắn ngây ngô nghĩ. Nếu một ngày nào đó sư phụ hỏi hắn muốn điều gì thì hắn nên trả lời thế nào, thật không ngờ cái ngày đó lại là hôm nay!

Cân nhắc rất lâu, cuối cùng hắn đã xác định được ý muốn của mình, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên rạng rỡ nhìn Thiên Sắc, giọng nói rất nhẹ cũng rất chân thành, thận trọng: “Sư phụ, chúng ta về Yên Sơn đi.”

Thiên Sắc cứ tưởng với tính của Thanh Huyền chắc sẽ nhắc tới việc “thành thân”, nhưng không thể ngờ, yêu cầu của hắn đơn giản đến khó tin như vậy.

“Được.” Nàng khẽ gật đầu, một dòng nước ấm lặng lẽ chảy xuôi trong lòng.

“Thật ư?” Thanh Huyền vui vẻ nhướng mày, hắn theo bản năng chạy đến kéo tay Thiên Sắc một cách gấp gáp: “Vậy chúng ta về Yên Sơn thôi!”

Hắn vội vã muốn về Yên Sơn là có lý do.

Thứ nhất, vì hắn không muốn Thiên Sắc biết chuyện Phong Cẩm che giấu, cũng không hy vọng sư phụ dây dưa gì với Phong Cẩm, cách tốt nhất là để sư phụ rời xa Phong Cẩm. Thứ hai, quay về Yên Sơn thì chỉ có hai người ở trên ngọn núi đó, đến lúc ấy mỗi ngày hắn sẽ nhằng nhẵng bám lấy sư thi triển thần công da mặt dày đòi thành thân, khiến sư phụ thấy phiền mà không thể không đồng ý, còn hơn bây giờ luôn có những chuyện khiến sư phụ phân tâm. Thứ ba là hắn thật sự không muốn sư phụ mạo hiểm, đợi đến khi về tới Yên Sơn, chỉ cần hắn và sư phụ không rời khỏi Đông Cực, hắn không tin kiếp số kia có thể mọc chân chạy đến cửa tìm sư phụ!

Thiên Sắc bị hắn vừa kéo vừa lôi lên phía trước, nàng chợt thấy dở khóc dở cười, chẳng biết tại sao hắn lại sốt ruột như thế. “Thanh Huyền, ngươi đừng nóng, chúng ta vẫn còn chuyện quan trọng cần làm.” Nàng ổn định lại bước chân, nhẹ nở nụ cười.

“Còn chuyện gì nữa?” Thanh Huyền chợt ngừng bước, hắn hiểu lầm chuyện Thiên Sắc muốn làm có liên quan tới Phong Cẩm, bèn tỏ vẻ không vui.

May mà Thiên Sắc không biết “âm mưu” của hắn, nàng chỉ nghĩ rằng hắn rời Yên Sơn lâu quá nên thấy nhớ nhà. “Ngươi quên à? Ngày hôm nay Triệu Thịnh và Tố Bạch thành thân.” Nàng vỗ vỗ nhẹ tay hắn, biết hắn đã quên mất bèn nhắc nhở: “Bây giờ, Dụ Lan đi rồi, ai sẽ làm chủ hôn giúp họ.”

Thanh Huyền tỉnh ngộ, lòng thầm nghĩ xưa nay tuy sư phụ ít nói lạnh lùng nhưng Thiên Sắc là người rất chu đáo tỉ mỉ. Bây giờ Cứ Phong xảy ra chuyện bất trắc, Dụ Lan sẽ không rảnh cải trang thành “Cửu Công Chúa” kia nữa. Triệu Thịnh dù sao cũng là thế tử của Trữ An Vương phủ, nếu không được cô cô “Cửu Công Chúa” làm chủ hôn, chỉ e hôn sự của y và Tố Bạch sẽ xảy ra chuyện rắc rối.

Thanh Huyền gật đầu, kéo Thiên Sắc đi tiếp, nhưng đi được một lát hắn lại dừng bước, xoay người, hắn bất chợt thật cẩn thận quan sát Thiên Sắc, ánh mắt chăm chú đó như khắc hình bóng nàng vào cõi lòng sâu thẳm. “Sư phụ!” Hắn chậm rãi cất lời, nhấn mạnh từng chữ: “Người muốn điều gì nhất?”

Thiên Sắc hoảng hốt, chẳng biết phải trả lời thế nào, sau một lúc rất lâu, nàng mới hoàn hồn, nét dịu dàng tỏa ra từ đáy mắt, nàng nhẹ đáp: “Thanh Huyền, về Yên Sơn chúng ta thành thân đi.”

******

Thanh Huyền và Thiên Sắc men theo hang động tiến về phía trước.

Tuy vẫn là bước thấp bước cao trong nước, nhưng tâm tình đã khác xa lúc đến một trời một vực. Khi đó, Thanh Huyền lòng ngập tràn tức giận vì chuyện của Phong Cẩm, còn Thiên Sắc vì lo lắng an nguy của Thanh Huyền chỉ hận mình không thể đi nhanh hơn. Nhưng bây giờ, bàn tay ấm áp của Thanh Hyền nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Thiên Sắc bước đi trong hang động âm u, vậy mà hai người lại thấy ấm áp.

Càng gần đến lối ra thì hang động càng sáng, khi họ bước ra ngoài trời đã sáng rõ, Phong Cẩm và Tử Tô đang đứng chờ trước cửa động, còn kẻ bí ẩn đánh nhau với Phong Cẩm đã mất tăm mất tích.

Vừa thấy Thiên Sắc, Phong Cẩm lập tức muốn bước tới, ánh mắt rất thân thiết như muốn nói điều gì, nhưng vừa bắt gặt Thanh Huyền đang nắm tay Thiên Sắc, Phong Cẩm bèn dừng bước. Mà lúc này, như cố tình khoe khoang, Thanh Huyền nắm chặt tay Thiên Sắc, lặng lẽ điều chỉnh bước chân vừa đúng chen giữa Phong Cẩm và Thiên Sắc.

Thiên Sắc nhận thấy rõ hành động của Thanh Huyền, đương nhiên nàng biến hắn lại đổ dấm rồi, nàng biết người hắn kiêng kị nhất là Phong Cẩm nên bèn thuận theo ý hắn, Thiên Sắc khách sáo, xa cách gật đầu chào Phong Cẩm: “Chưởng giáo sư huynh, đã lấy lại được Cửu chuyển chân hồn đan chưa?”

Lúc ở trong hang động, Thiên Sắc vốn đã sửa lời gọi y là “Cẩm sư huynh”, nhưng bây giờ nàng dùng cách xưng hô khách sáo là “Chưởng giáo sư huynh”, nét mặt Phong Cẩm lập tức cứng đờ, đôi mắt sâu thẳm bỗng trở nên u ám. “Tạm thời chưa thấy.” Y đáp, ngữ điệu bình thản không rõ cảm xúc.

“Sư…”

Tử Tô kinh ngạc, mấp máy môi muốn nói, nhưng không ngờ bị Phong Cẩm đánh mắt cản lại.

Thiên Sắc thấy rõ từng cử chỉ của hai thầy trò, những vẫn làm như không thấy.”Đúng rồi, mấy hôm trước Chu Ngưng đã gặp rồi quấn lấy Ngọc Thự, nên bị Ngọc Thự bắt lại rồi.” Trước kia, nàng quan tâm Thanh Huyền cho nên không để tâm đến chuyện khác, bây giờ nghĩ tới vướng mắc của Ngọc Thự và Chu Ngưng, nàng bèn nhắc nhở Phong Cẩm.

“Chuyện này ta biết.” Đôi mắt Phong Cẩm sâu không thấy đáy, nét mặt bình thản không khác xưa nay: “Ngọc Thự đang có nhiệm vụ, đợi nó làm xong việc sẽ đưa Chu Ngưng đến Yên Sơn tạ tội với sư muội.”

Phong Cẩm đáp thế tất đã có cách đối phó chuyện này, Thiên Sắc cũng không quan tâm nữa. “Làm phiền Chưởng giáo sư huynh, giờ ta và Thanh Huyền phải quay lại Ninh An Vương phủ, xin cáo từ.” Sau khi nói lời từ biệt ngắn gọn nàng tính rời khỏi đây với Thanh Huyền, nhưng không ngờ, Phong Cẩm lại bước tới cản đường hai người.

“Sau này, sư muội có dự định gì không?”

“Dự định?”

Thiên Sắc khẽ nhíu mày, không biết Phong Cẩm hỏi câu này là có ý gì, lúc nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên Thanh Huyền đứng bên cạnh hơi siết chặt tay nàng như ám chỉ. Tiếp đó, Thanh Huyền nở nụ cười vừa không kiêu căng không nịnh hót vừa rất khí phách với Phong Cẩm: “Chưởng giáo sư bá, ta và sư phụ quay về Yên Sơn để chuẩn bị thành thân. Nếu Chưởng giáo sư bá không ngại, xin mời đến đó uống chén rượu nhạt.”

“Thành thân?” Như bị một luồng sét bổ thẳng vào đầu, Phong Cẩm kinh ngạc, đầu óc trống rỗng, khóe mi khẽ run run, trái tim đau thắt, nỗi chua sót y chôn giấu bấy lâu nay đột ngột trào dâng. Một lúc lâu sau, y mới kịp hoàn hồn, cố khống chế cảm xúc cuồn cuộn dâng lên, sự thảng thốt và đau đớn bị che giấu bằng vẻ ngoài lãnh đạm: “Hai người, hai người thành thân thật ư?”

Thiên Sắc gật đầu, nàng dùng đôi mắt trong vắt bình thản nhìn thẳng vào đôi mắt y: “Nếu Chưởng giáo sư huynh thấy hành động của chúng ta vi phạm luân thường đạo lý, ảnh hưởng đến thanh danh của Thần Tiêu phái, vậy cứ trục xuất ta ra khỏi Thần Tiêu phái.”

“Sư muội là đồ đệ sư phụ tự thu nhận, ta nào có tư cách trục xuất muội khỏi sư môn?” Cười khổ, Phong Cẩm xoay lưng lại chỉ ném ra một câu: “Sư muội muốn thành thân với ai thì tùy muội, chỉ cần muội thích là đủ rồi.”

Không nói thêm gì nữa, Thiên Sắc để mặc Thanh Huyền kéo nàng rời đi, thậm chí nàng không quay đầu lại liếc nhìn Phong Cẩm lấy một cái.

Dõi mắt theo bóng dáng Thanh Huyền và Thiên Sắc ngày càng xa, Tử Tô vừa thầm oán thán vừa thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu. “Sư phụ, chúng ta về Ngọc Hư cung ư?” Nàng ta nhìn bàn tay bị tam muội chân hỏa thiêu, nghĩ tới việc mình từng chịu thiệt trước Thanh Huyền, nàng càng ghét cái cặp thầy trò xem thường luân lý đạo đức kia, nàng ta oán hận hạ quyết tâm phải chăm chỉ tập luyện rồi kiếm thời cơ trả thù một phen.

Vừa rồi, sư phụ đã lấy lại Cửu chuyển chân hồn đan từ tay người thần bí… Còn người thần bí kia là ai sư phụ không nhắc nên Tử Tô không dám hỏi, dù sao sư phụ luôn biết mình cần làm gì… Chỉ cần mang Cửu chuyển chân hồn đan về Cửu Trọng Thiên là có thể hoàn thành nhiệm vụ Hạo Thiên giao… Lúc nãy khi Thiên Sắc hỏi, nàng ta chưa kịp hoàn hồn, không hiểu vì sao sư phụ nói dối rằng còn chưa tìm thấy Cửu chuyển chân hồn đan, bây giờ nghĩ lại chẳng phải Thiên Sắc cũng muốn có Cửu chuyển chân hồn đan hay sao… Chắc là sư phụ không muốn tạo thêm rắc rối…

… Nữ tử kia yêu và thành thân với ai cũng được, sau này chắc sư phụ sẽ không còn nghĩ tới…

Đúng lúc Tử Tô đang miên man suy nghĩ, Phong Cẩm đột ngột lên tiếng: “Tử Tô, nếu vi sư yêu cầu ngươi giữ kín bí mật, ngươi làm được chứ?”

“Sư phụ?!” Ngẩng đầu, Tử Tô vừa thắc mắc vừa ngờ vực hỏi.

“Tất cả mọi hậu quả, tự vi sư gánh chịu.” Dõi theo hướng Thanh Huyền và Thiên Sắc đi xa, thần sắc Phong Cẩm nghiêm nghị, lạnh lùng, ngữ điệu nghiêm khắc vô tình: “Nếu ngươi thật xem ta là sư phụ ngươi, dù xảy ra chuyện gì đi nữa, ngươi nhất định phải giữ kín bí mật này.”

Có lẽ, đây là lễ vật tốt nhất y có thể tặng nàng khi nàng thành thân…

Hết chương 62


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.