Thề Nguyền

Chương 73: Chương 73




Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Một cảm giác đau đớn chưa bao giờ trải qua.

Cảm giác này giống như người bị đao chém làm đôi, trước mắt tối sầm, toàn bộ hồn phách bị bứt ra khỏi cơ thể, kiểu đau đớn này như dính chặt vào hồn phách, như hình với bóng không thể chia lìa. Thiên Sắc nhắm chặt mắt lại, cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể trống rỗng, thiếu hụt thứ gì đó, thân thể như rơi xuống hầm băng dưới mười tám tầng địa ngục, xương cốt và máu thịt đông lại khiến máu cả người nàng biến thành băng tuyết vạn năm, cuối cùng cái lạnh lan ra ngoài như một khối băng lớn giam cầm cơ thể.

Nàng không xác định được mình có còn hơi thở, mạch và tim có còn đập hay không…

Đúng rồi, tim đập, tim của nàng!

Hình như tim của nàng đã mất?

Không có tim, ba hồn bảy vía không trọn vẹn, với tu vi của nàng chỉ sợ ngày hồn phi phách tán không còn xa.

Vậy rốt cuộc bây giờ nàng còn sống hay đã chết? Đã trở về nguyên hình, hay hồn phách đã vào luân hồi? Hay là sắp hồn phi phách tán, tan thành tro bụi?

Nhớ lại lúc đó, nàng đánh nhau với Yêu Kiêu Quân, nhưng vì thiên kiếp sắp tới khiến tu vi suy giảm, một thân một mình, cuối cùng không địch lại, bị bàn tay của Yêu Kiêu Quân đâm thẳng vào ngực như thanh kiếm! Từng nghe nói Yêu Kiêu Quân là một kẻ thủ đoạn độc ác, bây giờ nàng đã được lĩnh giáo. Rõ ràng có thể lấy mạng nàng một cách nhanh chóng, nhưng ả không chịu ra tay, thậm chí còn vận khí không ngừng độ thêm tu vi cho nàng, kéo dài tính mạng của nàng, liên tục giở giọng đùa cợt, nói nhất định phải chờ Bình Sinh đến xem tiết mục tuyệt vời này.

Bình Sinh, hẳn là tục danh của Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế. Nhưng rõ ràng nàng và vị đế quân này không hề quen biết, chưa từng gặp mặt, vì sao Yêu Kiêu Quân nhất định phải nhắc đến, còn nói nàng có thể tu thành tiên đạo, phong ấn được Bách Ma Đăng là vì đã nhận được tinh khí của vị đế quân ấy?

Rốt cuộc, nàng và vị đế quân kia có quan hệ sâu xa gì?

Không, điều này không quan trọng, quan trọng là vị đế quân kia cũng không đến như Yêu Kiêu Quân mong muốn mà sau đó người đến đương nhiên là Thanh Huyền —

Đúng rồi, Thanh Huyền, sao hắn lại đến? Chẳng phải nàng đã nhắc nhở Hoa Vô Ngôn đến Âm ty hoặc Ngọc Hư cung tìm viện binh sao? Không biết Yêu Kiêu Quân có mục đích gì mới dùng Chu Ngưng dụ bắt hắn, giờ hắn đến đây không phải tự chui đầu vào lưới sao? Hiện nay, ngay cả nàng cũng không địch lại ma tôn Yêu Kiêu Quân này, với tu vi của Thanh Huyền, một khi ra tay là tự tìm đường chết! Nghiêm trọng nhất là Thanh Huyền không có tên trên sổ sinh tử, lỡ như có gì thì hậu quả —

Những gì tiếp theo, nàng thực sự không dám tưởng tượng!

Rõ ràng không biết mình sống chết ra sao, chỉ bận tâm đến an nguy của Thanh Huyền, Thiên Sắc chợt cảm nhận được ẩn sâu trong cơ thể đang hấp hối của nàng có thứ gì đó run rẩy. Nàng muốn mở mắt ra, nhưng không cách nào mở được, tập trung ý chí muốn cử động thân thể cũng không có sức lực. Càng lo lắng, nàng càng sốt ruột, nôn nóng.

Nhưng lúc này, một đôi tay ấm áp ôm chặt lấy nàng, cảm giác rét lạnh lập tức bị xua tan. Cảm giác như vậy dường như nàng đã từng trải qua, chỉ là mơ màng suy nghĩ cũng không nhớ ra là khi nào.

“Ta có thể cho nàng, chỉ có trái tim này.”

Giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai nàng một câu không đầu không đuôi, ngay sau đó, nàng có cảm giác phần thiếu hụt trong cơ thể như được thứ gì đó rất dịu dàng từ từ lấp đầy, cuối cùng trở nên trọn vẹn, như chưa từng khiếm khuyết. Sau đó, phần bổ sung ấy như chứa ánh mặt trời và nhiệt độ ấm áp, lặng lẽ len lỏi khắp nơi, huyết mạch sắp đóng băng cũng cảm nhận được sự ấm áp kia, giống dòng suối róc rách sống lại khi đông qua xuân đến, tiếp tục xuôi dòng. Cảm giác đau đớn ngày càng mờ nhạt, xa dần, toàn bộ thân thể không còn nặng nề như trước, nhẹ nhàng như cánh chim, bay chầm chậm trong gió, khiến nàng thoải mái chìm dần vào giấc ngủ sâu.

Đôi tay dịu dàng, vòng ôm ấp áp ấy chưa từng buông nàng ra một khoảnh khắc nào.

******

Không biết bao lâu sau, Thiên Sắc mới từ từ tỉnh lại trong giấc mơ hỗn loạn.

Nàng mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt Thanh Huyền.

Đôi mắt Thanh Huyền nhắm chặt, hàng lông mi khẽ rung rung giống thường ngày, dường như hắn vô cùng mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt nàng vào lòng, hệt như đang ôm báu vật. Thiên Sắc thử cử động ngón tay, phát hiện sức lực dần phục hồi lại.

Nhìn xung quanh, không hề thấy Yêu Kiêu Quân và Ôn thú, chỉ có Chu Ngưng ngồi như tê liệt cách đó không xa, đôi mắt đăm đăm, ngây ra như phỗng.

Xem ra, Yêu Kiêu Quân đã bị Thanh Huyền đánh cho bỏ trốn mất dạng… Không biết Thanh Huyền làm thế nào để đánh bại Yêu Kiêu Quân… Mà thôi, tìm hiểu làm gì…Xưa nay trên người hắn không thiếu chuyện không thể giải thích nổi… Mặc kệ thế nào, chỉ cần hắn không sao là tốt rồi…

…Chỉ cần hắn không sao là tốt rồi…

Thiên Sắc khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, hơi nghiêng gò má từ từ tới gần mặt Thanh Huyền, chợt phát hiện —

Thanh Huyền không hề thở!

Như sét đánh ngang tai, nàng vùng ra khỏi đôi tay hắn, đứng dậy, thân thể Thanh Huyền vốn là ngồi dưới đất, không còn ôm nàng trong lòng liền mất cân bằng, từ từ nghiêng sang một bên. Lúc này, Thiên Sắc mới phát hiện, ngực áo Thanh Huyền rất hỗn độn, không thể giấu được vết thương hung ác giống vết răng thú bên dưới.

Bàn tay run rẩy, nàng kéo quần áo của hắn ra —

Tim của hắn, không còn nằm trong lồng ngực!

Khoảnh khắc này, Thiên Sắc cảm thấy như ngừng thở, ngay cả tim cũng như ngừng dập, chỉ ngơ ngác đứng đó, một lúc lâu thật lâu sau mới bừng tỉnh.

Chuyện này là sao?

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Trái tim của Thanh Huyền đang ở đâu, chẳng lẽ đã bị Yêu Kiêu Quân lấy đi?

Nàng vẫn nhớ rõ, người bị Yêu Kiêu Quân lấy tim là mình, vì sao mở mắt tỉnh dậy, tất cả giống như trong giấc mơ?

“Ta có thể cho nàng, chỉ có trái tim này.”

Không biết vì sao, nàng đột nhiên nhớ tới ảo cảnh trong giấc mộng vừa rồi, giọng nói quen thuộc thủ thỉ bên tai câu nói không đầu không đuôi, thoáng chốc mặt nàng cứng đờ. Tay run run, nàng chần chờ, do dự, chậm rãi đặt bàn tay lên ngực trái của mình. Nơi đó, một trái tim đang đập mạnh mẽ, từng nhịp từng nhịp, mạnh mẽ đến mức chấn động cảm giác của nàng. Trong chớp mắt, sắc mặt nàng tiêu điều như sương thu, xám như chì, đôi mắt tuyệt vọng tro tàn. Vì cuối cùng đã xác nhận được, nàng nhìn thật kỹ đôi tay hắn, toàn là máu, và vết thương trên ngực hắn, bất luận là vết thương hay là góc độ, đều đang chứng minh một sự thật —

Hắn đã tự moi tim của mình!

Mà tim của hắn bây giờ đang đập trong ngực nàng.

“Sao có thể?” Thiên Sắc ôm chặt thân thể Thanh Huyền, cảm giác trái tim trong ngực mình xoắn lại thật nhanh, đau đớn như đục khoét tận xương tủy, ngay cả tầm mắt cũng mờ mịt.

Đúng vậy, nàng hoàn toàn không ngờ Thanh Huyền lại moi tim của mình đặt vào trong ngực nàng! Đồ ngốc này, rõ ràng đã dùng mạng của hắn để đổi lấy sự sống cho nàng! Người phàm không có tim, chắc chắn phải chết, tên của hắn không có trên sổ sinh tử, chỉ sợ hồn phách đã tan rồi.

Việc đã đến nước này, còn cách nào có thể cứu hắn?

Lúc này, tuy ngoài mặt nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng sắp điên cuồng, trong đầu chỉ còn một mục đích duy nhất — bất luận phải trả giá như thế nào, nhất định phải đúc lại nguyên thần cho Thanh Huyền, để hắn sống lại!

Nhớ lại trước đây, Ngọc Thự chưa đắc đạo, vì Chu Ngưng mà một mình xuống Tây Côn Luân, gặp phải tàn dư của Ma tộc cũng bị đánh tan nguyên thần. May mắn là Trường Sinh sư tôn đưa Ngọc Thự lên Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi viên, xin Trung Thiên Bắc Cực Tử Vi đại đế một nhành hoa Khuê Uy để đúc lại nguyên thần. Nhưng Ngọc Thự là yêu, chết oan uổng là do lịch kiếp khi tu đạo, không phải luân hồi, đúc lại nguyên thần cũng không vi phạm thiên đạo. Thanh Huyền chỉ là một người phàm, nếu chỉ luân hồi đến kiếp này, dù cho đi cầu xin Trường Sinh sư tôn chỉ sợ người cũng sẽ từ chối. Dù sao, lúc trước nàng cầu xin Thái Ất Cứu Khổ thiên tôn sửa mệnh cho Thanh Huyền, thiên tôn cũng đã từng cảnh cáo nàng. Thay đổi sinh tử của một người phàm có thể dẫn đến thay đổi sinh tử của vô số người, là phá hủy sự xoay chuyển của thiên địa, tội nghiệt nặng nề, chắc chắn sẽ có một ngày tự hại mình, phải lãnh hậu quả xấu. Bây giờ, Thanh Huyền coi như vì nàng mà chết, muốn cứu hắn chỉ sự khó khăn hơn ngàn vạn lần ngày xưa cứu Ngọc Thự!

Cắn chặt răng, nàng đứng lên, cõng thân thể Thanh Huyền trên lưng, thầm quyết tâm —

Dù khó khăn đến mức nào, nàng cũng sẽ không buông tay!

Bây giờ, nàng lập tức lên Tử Vi viên xin Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế hoa Khuê Uy.

Thấy Thiên Sắc cõng Thanh Huyền ra ngoài, Chu Ngưng vốn đang đứng ngây như phỗng rốt cuộc cũng hoàn hồn lại.

Nàng nhớ rõ, lúc mình sợ hãi bước vào hang động này, liền nhìn thấy Yêu Kiêu Quân trả thân thể sư tôn lại cho sư phụ, nhưng trong tay ả lại cầm trái tim của sư tôn!

Trái tim đó còn đầm đìa máu tươi, vẫn đang còn đập!

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, sợ tới mức mặt không còn chút máu, suýt chút nữa là ngồi liệt luôn trên mặt đất. Sư phụ vội vàng ôm chặt lấy sư tôn đã không còn sự sống nữa, vừa tức giận vừa vội vã, sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang xanh mét, đôi mắt lạnh lẽo muốn giết người, quát lớn đòi Yêu Kiêu Quân trả lại trái tim cho sư tôn, nàng không nghe rõ đã nói gì. Sau đó, không thể đoán được, Yêu Kiêu Quân tiện tay vứt trái tim sư tôn cho Ôn thú ngồi bên cạnh. Ôn thú nhảy lên, há miệng đớp trái tim kia, chỉ vài động tác đã nuốt trọn.

Tiếp đó, sư phụ nổi giận, hoàn toàn bùng nổ!

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sư phụ giận đến mức này, không có từ ngữ nào để diễn tả, toàn thân bao phủ trong khí thế sắc bén đáng sợ, giống như băng tuyết ngàn năm trong khe sâu bị tan trong chớp mắt, phun ra cuồn cuộn như thủy triều, như nham thạch nóng chảy tích trữ trong núi lửa đột nhiên phun lên!

Thậm chí, lúc đó nàng còn nghi ngờ, sư phụ đã hoàn toàn biến thành một người xa lạ!

Đúng vậy, thật sự là một người xa lạ, thậm chí là không giống con người. Nàng chưa từng thấy ai có thể tản ra khí thế mạnh mẽ, lạnh lẽo đến mức đó, giống như có thể áp đảo hết tất cả mọi sức mạnh, lửa bừng bừng trong đôi mắt, ngay cả thanh kiếm cũng phát ra tiếng kêu sắc bén.

Ngay lúc đó, Yêu Kiêu Quân vốn không hề để ý cũng phải thay đổi sắc mặt, tựa như còn thốt lên một câu gì đó, có chút kinh ngạc, vì nàng quá khiếp sợ nên không nghe rõ.

Về phần sư phụ đánh bại Yêu Kiêu Quân thế nào, nàng thật sự không thể nói rõ, chỉ nhớ thanh kiếm trong tay sư phụ như ngàn vạn binh khí đồng loạt tấn công, phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt. Vầng hào quang này rất kỳ lạ, dường như là tập hợp ánh sáng mặt trời và tinh hoa của mặt trăng, tỏa ra khắp bốn phía. Thanh kiếm vung lên, biến đổi khôn lường thành một con rồng lớn cuộn tròn, miệng phun ra cầu lửa và băng, uy lực kinh người, không thể chống đỡ.

Binh khí mang theo uy lực khủng khiếp như vậy nàng chưa từng thấy qua, thần binh thượng cổ của mười hai vị thần đế sử dụng trong truyền thuyết thiên giới chắc cũng không hơn như vậy đâu nhỉ?

Sau cùng, Yêu Kiêu Quân tựa như khiếp sợ, tóm lấy yêu thú ném về phía sư phụ! Rõ ràng kiếm trong tay sư phụ có thể chém đôi Ôn thú, nhưng không biết vì sao sư phụ lại do dự. Dựa vào kẽ hở đó, Yêu Kiêu Quân thừa dịp bỏ trốn mất dạng, Ôn thú kia chỉ bị thương nhẹ cũng bỏ trốn luôn.

Sư phụ không đuổi theo, có lẽ là biết dù đuổi theo hai kẻ tội ác tày trời kia, băm vằm ra vạn mảnh cũng khó lòng xoay chuyển tất cả.

Nhưng điều nàng hoàn toàn không ngờ là, ngay tiếp đó, sư phụ ném thanh kiếm, một tay chụp lên ngực trái của mình, khoét mạnh vào, chớp mắt đã lấy trái tim của mình ra!

Chuyện này —!

Sư phụ biết không cứu được sư tôn nên định tử tự sao?

Không ngờ, sư phụ moi tim mình ra là để đặt vào ngực sư tôn, đặt bàn tay lên, chỉ lẳng lặng nói một câu: “Ta có thể cho nàng, chỉ có trái tim này.” Sau đó, sư phụ chậm rãi ngồi xuống, ôm chặt sư tôn không động đậy, như là thành kính chờ đợi, đợi sư tôn sống lại. Còn nàng mở to mắt kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi nhìn vết thương trước ngực sư tôn dần khép lại, sắc mặt cũng dần hồi phục. Nhìn tình cảnh trước mắt này, đầu óc nàng trống rỗng, cảm thấy hôm nay tiếp nhận quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, quả thực sắp không thể chịu đựng nổi nữa rồi.

Nhưng chỉ một lát sau, sư tôn tỉnh lại thật.

Đây rõ ràng là thần thoại phải không?

Nàng đang nằm mơ đúng không?

Thật lâu sau, nàng cũng không thể phản ứng được, vẫn ngồi bệt dưới đất không thể nhúc nhích, xác định là mình không nhìn thấy ảo giác, mãi đến khi Thiên Sắc cõng Thanh Huyền trên lưng định bỏ đi nàng mới giật mình như bị kim châm đâm phải, lập tức bật dậy, có chút vội vàng: “Sư tôn, người, người đi đâu vậy?”

Quay lưng về phía Chu Ngưng, Thiên Sắc ngừng bước, lời nói đạm mạc khiến người ta không thể đoán ra tâm tình lúc này của nàng là như thế nào, nghe giọng điệu, tựa như rất bình thường không có gì khác biệt: “Ta đi Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi viên.”

“Con cũng đi!” Chu Ngưng kêu lên, nhào qua tính đưa tay đỡ Thanh Huyền trên lưng Thiên Sắc.

“Ngươi ở lại, đó không phải là nơi ngươi có thể đến.” Thiên Sắc lên tiếng từ chối cực kỳ nhẹ nhàng. Đúng vậy, với tu vi của Chu Ngưng, ngay cả Đông Cự cũng không vào được, huống chi Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi viên? Hơn nữa, nàng đã tính đến bước đường cùng, nếu không thành công thì sẽ liều mạng, mang theo Chu Ngưng chỉ sợ cuối cùng lại làm liên lụy.

Thấy Chu Ngưng thất thần, Thiên Sắc ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt ở cửa hang động, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, an nhiên, điềm đạm như nước. Đôi mày liễu cong cong tinh tế chưa từng tô vẽ như cánh chim tước, mang theo sự cao ngạo không thể xóa đi được giữa những lời nói kiên quyết như thép: “Chuyến này, nếu chàng không trở về, thì ta cũng sẽ không về.”

“Sư tôn?” Chu Ngưng hét lên lên hoảng sợ, đột nhiên nhận ra lời nói của Thiên Sắc lần này giống hệt hành động thần kỳ của Thanh Huyền sư phụ trước đó. Đây gọi là sống chết có nhau, nàng đã đọc trong tiểu thuyết ở nhân gian, xem diễn kịch hát hí khúc nhưng chưa bao giờ được thấy tận mắt.

Một chữ tình, thật sự có sức mạnh như vậy sao?

“Chu Ngưng, ngươi hãy bảo trọng.” Thiên Sắc nhẹ nhàng gật đầu với Chu Ngưng, bước ra ngoài không hề quay đầu lại, bóng lưng kia dần thu nhỏ lại thành một chấm đen trong ánh sáng mênh mông, cuối cùng biến mất.

Khoảnh khắc này, Chu Ngưng chỉ ngơ ngác đứng nhìn, đầu óc rồi loạn, mơ mơ hồ hồ. Rất nhiều, rất nhiều năm sau, nàng nhớ lại cảnh tượng này, vẫn có thể cảm nhận được Thiên Sắc dùng khuôn mặt bình tĩnh để che giấu sự bi thương tận đáy lòng. Nàng chỉ biết là lần từ biệt này, sư phụ không thể trở về, sư tôn cũng không về, còn nàng, giống như đạp phải phân chó, gặp được duyên tu đạo thành tiên, nhưng lúc gặp lại thì hồng nhan bạc đầu, cảnh còn người mất.

Nàng đứng tại chỗ như bức tượng đá, không biết bao lâu sau mới thấy Hoa Vô Ngôn lòng nóng như lửa đốt xông tới. Theo sau y là một nhóm tiên quân cao ngạo trước đây, có người biết mặt, người chưa từng gặp, thậm chí còn có người nàng nghĩ sẽ không còn gặp lại — Ngọc Thự! Bọn họ mang vẻ mặt lo lắng giống hệt nhau, bước chân vội vã, nôn nóng và vội vàng thấy rõ.

Khi tất cả mọi người nóng vội tìm kiếm Thanh Huyền và Thiên Sắc, chỉ có Ngọc Thự đứng trước mặt Chu Ngưng, nhíu mày, ánh mắt thân thiết: “Chu Ngưng, ngươi… có sao không?” Y không có hành động gì vô cùng thân thiết, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, hành động thật cẩn thận kia tựa như có chút lo lắng không nói nên lời.

Mũi Chu Ngưng cay cay, mắt nóng lên. Khó kìm chế được cảm xúc, liều lĩnh nhào vào lòng Ngọc Thự, kéo mạnh vạt áo của y, giống như tìm được bến đỗ cả đời, khóc toáng lên.

Tiếng khóc váng trời của nàng không chỉ khiến Ngọc Thự cực kỳ xấu hổ, ôm lại cũng không phải, đẩy ra cũng không xong, đành phải đứng như khúc gỗ để mặc nàng ôm chặt lấy mình, những người khác lúc này mới như đột nhiên phát hiện ra sự tồn tại của nàng, xúm về phía nàng.

“Có chuyện gì?” Phong Cẩm nhìn vết máu loang lổ khắp mặt đất, phát hiện Càn Khôn kiếm, bất chợt hỏi nàng, ánh mắt lạnh như băng, chỉ liếc một cái, ánh mắt đã biến thành mũi tên sắc bén. Dường như bị tiếng khóc của Chu Ngưng khiến cho bực bội, sắc mặt y giống hệt diêm la khiến người ta rét run, ngay cả không khí xung quanh cũng đông lại theo ánh mắt đó, y nghiến răng hỏi ba chữ: “Thiên Sắc đâu?”

Chu Ngưng bị khí thế này khiến cho hoảng sợ, quên cả khóc, lắp bắp kể lại những điều còn nhớ và được chứng kiến tận mắt: “Sư tôn bị Ma quân moi tim, sư phụ liền lấy tim của mình cho sư tôn — sau đó, sư tôn tỉnh lại, cõng sư phụ đi rồi…”

Mọi người bị kiểu xưng hô lộn xộn ‘sư tôn’ và ‘sư phụ’ của nàng làm cho bối rối. Biết nàng bái Thanh Huyền làm thầy, một tiên quân mặc y bào xanh ngọc như không thể tin nổi, nhặt lấy Càn Khôn kiếm Thanh Huyền, cực kỳ ngạc nhiên bước về phía trước, đáy mắt tản ra ánh sáng nhàn nhạt khó hình dung, ngay cả giọng nói cũng khẽ run run: “Ngươi nói là, sư phụ ngươi moi tin của mình —” nửa câu cuối nghẹn ở cổ họng, một lúc sau cũng không nói nên lời.

Tiên quân mặc y bào màu xanh ngọc này, chính là người chuẩn bị đưa Thanh Huyền đến phong thần đài nhận lại thần chức Vân Trạch nguyên quân.

Trước đó, y và Nam Cực Trường Sinh đại đế cùng đi, phụng mệnh Hạo Thiên chí tôn Ngọc Hoàng đại đế đến Yên sơn đưa Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế quay về thần chức. Nào ngờ thân là chính chủ nhưng Thanh Huyền lại thừa cơ bỏ trốn không thể hiểu nổi, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của y và Nam Cực Trường Sinh đại đế. Đến lúc phát hiện ra, y chỉ có thể gượng gạo cười khổ không biết làm cách nào, nếu làm chậm trễ thời gian Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế quay về thần chức y sẽ không thể tha thứ cho bản thân. Còn Nam Cực Trường Sinh đại đế lại tức giận, nói rằng Thanh Huyền hẳn đã đi tìm Thiên Sắc.

Đi theo Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế không phải thời gian ngắn nên y rất hiểu đế quân, sao có thể tin nổi đế quân lại vì một nữ tử mà bỏ mặc thần chức chứ! Sau đó, y theo ý định của Nam Cực Trường Sinh đại đế định trở về Cửu Trọng Thiên tìm hiểu ngọn nguồn, vô tình biết được tin tức của Thiên Sắc nên đoán rằng Thanh Huyền cũng ở đó, liền chạy theo đám người Phong Cẩm đến đây.

Không ngờ lại thấy kết quả như thế này.

Giờ khắc này, mọi người đều ngây ra, không thể tin nổi tin tức chấn động như thế. Chỉ có Phong Cẩm coi như còn bình tĩnh, tỉnh táo lại trước tiên. “Đi rồi?” Đôi mày dài khẽ nhíu, y nhận ra lời cuối của Chu Ngưng, hỏi vấn đề mấu chốt nhất: “Rốt cuộc bọn họ đi đâu?”

“Đi —” Chu Ngưng nuốt nước bọt, rất sợ Phong Cẩm, nhân cơ hội này dịch sát vào lòng Ngọc Thự, mặc kệ vẻ mặt xấu hổ của y, lắp bắp trả lời: “Hình như là cái gì Bắc Thiên hay là Tử Viên…”

Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi viên?!

Lúc này, chỉ thấy Vân Trạch nguyên quân đang cực kỳ kinh ngạc chợt biến sắc, giống như đoán được Thiên Sắc sẽ làm gì, mặt mày trắng bệch như xác chết, hoảng sợ kêu lên:

“Nguy rồi!”

Hết chương 73


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.