Edit: Như BìnhBeta: Vô PhươngSau khi Vân Trạch nguyên quân và Chu Ngưng rời đi, Thiên Sắc không biết
mình đã đứng đó bao lâu, cho đến khi phía chân trời ửng một màu hồng
nhạt, bình minh dâng lên, nàng mới hốt hoảng ngẩng đầu nhìn sắc trời dần sáng tỏ, vài tia sáng chiếu vào mắt nàng tựa như những mũi kim châm đau đớn. Nàng lặng lẽ khép mắt lại, sự phẫn nộ và đau đớn ngập tràn lồng
ngực vừa thiêu đốt vừa gặm nhấm, lửa giận bùng lên vô tận trong từng ý
nghĩ, trong đầu chỉ lặp lại mãi một câu.
Ngài ấy, là người cô không thể chạm tới.
Thật không thể chạm vào được sao?
Đó rõ ràng là Thanh Huyền của nàng mà!
Hai người chỉ gần trong gang tấc mà đến một cái chạm tay cũng là quá xa xỉ. Hắn rành rành ở bên cạnh nàng, nhưng lại quên hết mọi chuyện về nàng,
nàng có muốn mở miệng cũng không thể nói nửa chữ, không thể kể ra quá
khứ của hai người. Thậm chí nàng cũng không có cách nào nói với hắn, hai người có một đứa con…
Nhưng, nói với hắn thì được gì đây, nếu hắn không thể tự nhớ ra, dù nàng có kể cũng chẳng khác nào
nghe một câu chuyện của người khác. Hồi ức đó chỉ có thể đổi lấy hai
hàng nước mắt của nàng…
Không, giờ đây đến khóc nàng
cũng không dám. Là vì nàng rơi nước mắt thì hắn sẽ đau, nếu lại làm hắn
đau thì nàng cam lòng cắn răng nhẫn nhịn.
Nàng nén
lòng không mở miệng trước mặt hắn, chịu đựng nỗi đau gặp lại nhau như
hai kẻ xa lạ, dù biết mình có một đứa con nhưng phải nhẫn nhịn không thể gặp… Nhẫn nhịn là cách duy nhất với nàng, chuyện này có thể nhẫn nhịn
thì không còn chuyện gì mà không thể nhẫn nhịn được nữa…
“Ngươi còn định đứng đó bao lâu nữa?”
Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt vang lên, trong tích tắc biến thành một cái búa tạ, khiến trái tim Thiên Sắc cứng lại, quặn thắt, nàng giật mình chết
điếng, trái tim đập rối loạn. Nàng đứng sững sờ tại chỗ, sắc máu trên
mặt nhạt nhòa, trái tim đau thắt từng cơn, một nỗi tuyệt vọng bỗng trào
dâng trong lòng, kéo theo mùi máu tươi, tựa một cơn sóng triều cuồn cuộn ập tới, cơn sóng ẩn chứa kinh hoàng, đau đớn và bi thương.
Nàng không biết Bình Sinh đã đứng sau lưng nàng từ khi nào, nhưng khi xoay
người lại, khuôn mặt nàng tái nhợt, mím chặt môi, đầu cúi thấp, ép bản
thân che giấu tất cả mọi cảm xúc.
Nhìn dáng vẻ ngoan
ngoãn phục tùng, không nói một lời của nàng, nghĩ tới lời Hạo Thiên và
những lời đồn hắn thăm dò được về nàng, Bình Sinh nhíu chặt mày thở dài
một hơi, trong chớp mắt hắn cũng không biết mình nên làm thế nào. Bình
Sinh nhẹ mím môi, hắn im lặng chờ đợi rất lâu nhưng vẫn không có được
câu trả lời của nàng. Lúc này mới lặng lẽ dời tầm mắt từ người nàng sang nơi khác, hắn xoay người bước về phía trước, giọng nói trầm thấp vì gần đây lao lực mà hơi khàn khàn, không để lộ chút cảm xúc nào, cũng ẩn
hiện chút bình lặng nguy hiểm: “Ngươi theo ta vào đại điện, ta có chút
chuyện muốn nói với ngươi.”
Trái tim Thiên Sắc co rút vì nghe những lời ẩn chứa thâm ý của Bình Sinh, chẳng biết vì sao nó
đập nhanh gấp đôi ngày thường. Theo lời Chu Ngưng nói, Bình Sinh đã đến
Lăng Tiêu điện hỏi Hạo Thiên những chuyện liên quan đến nàng, mà Hạo
Thiên đời nào chịu nói thật với Bình Sinh? Nói cách khác, mặc dù Hạo
Thiên sẽ không nói thật, nhưng đương nhiên sẽ một kể câu chuyện không
hoàn chỉnh.
Hắn bảo có chuyện muốn nói với nàng, sẽ là chuyện gì đây?
Vì ban đầu không hy vọng xa vời, nên cũng không quá thất vọng đau thương.
Trái tim bình lặng như đã hóa thành tro tàn, Thiên Sắc lẳng lặng theo chân Bình Sinh vào trong Tử Vi điện.
Sau khi ngồi xuống, Bình Sinh chớp mắt nhíu mày trầm ngâm, sau đó mới bất
đắc dĩ mở miệng: “Ta nghe Chu Ngưng nói, ngươi tên là Thiên Sắc, ngươi
không phải người câm điếc, tại sao ta hỏi ngươi lại không chịu trả lời
lấy một câu?” Ngón tay trỏ gõ nhịp nhàng lên tay vịn điêu khắc hình rồng bên ghế, sau đó đôi mắt hắn ánh lên một nụ cười lạnh nhạt: “Ngươi sợ ta đến vậy sao?”
Sợ?
Thiên Sắc không hề ngẩng đầu, chỉ ngơ ngẩn gặm nhấm hai từ này, nàng không thể kiềm chế nỗi chua xót và bất lực khó nói nên lời.
Nàng có tất cả mọi thứ cảm giác với hắn nhưng lại chưa bao giờ là e sợ. Nếu
muốn biết nàng sợ thứ gì, thì đó chính là sợ mất hắn. Nhưng hôm nay, hắn lại hỏi nàng, có phải nàng sợ hắn không?
Nàng nên trả lời thế nào đây?
Có lẽ, nàng vốn không cần giải thích, cứ để hắn nghĩ nàng thật sự sợ hắn, đó chưa chắc không phải là chuyện tốt.
“Thôi, không nói vấn đề này nữa, đó là quyền tự do của ngươi.” Bình Sinh không hiểu những điều Thiên Sắc đăm chiêu suy nghĩ, hắn hiểu lầm rằng nàng
ngầm đồng ý, cho nên cũng không cố bám lấy vấn đề đó nữa, hắn cất lời
khuyên nhủ: “Chuyện của ngươi, khi ta đến Lăng Tiêu điện Đế tôn đã kể
cho ta biết. Chuyện của ngươi và người phàm kia ta cũng biết đôi chút.
Một chữ tình là tai kiếp khó qua. Dù nói thế nào đi nữa, ngươi khổ tâm
tu hành gần vạn năm, mà giờ đây tu vi bị hủy trong chốc lát, thật rất
đáng tiếc. Bây giờ, người kia cũng đã hồn phi phách tán, ngươi nên thông suốt đi, nhanh chóng quên đi mới phải.”
Thật ra,
Bình Sinh cũng không hiểu rõ chuyện của Thiên Sắc và người phàm kia,
chẳng qua nghe Hạo Thiên nói bâng quơ vài câu nên đoán được đại khái.
Hạo Thiên từng nói, sở dĩ Thiên Sắc bị tước tiên tịch là vì quá si tình
với tên người phàm kia mà xông vào Tử Vi viên, đánh trọng thương các thị thần của Bắc Đẩu phòng vệ ti. Chuyện này cũng khiến Bình Sinh thấy tiếc nuối, nhưng bây giờ có an ủi thế nào thì cũng vô dụng, chi bằng khuyên
nàng nghĩ thoáng một chút, sau đó quay về với chính đạo.
Nghe lời khuyên nhủ của Bình Sinh, Thiên Sắc vẫn lặng im không đáp, chỉ cúi thấp mặt, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Nàng có thể ép bản thân kiên cường nén dòng nước mắt, nàng có thể ép mình
chịu đựng đớn đau, nàng cũng có thể cố dồn nén niềm khao khát, dù nhìn
thấy hắn nhưng không thể thốt nên lời mà phải ngụy trang thành e sợ.
Thậm chí, có thể đè nén nỗi đau trong tim, cố gắng tỏ vẻ cúi đầu thuần
phục… Thế nhưng, trái tim không thể gạt người, bất luận lớp vỏ bề ngoài
có hoàn mỹ thế nào, nhưng phản ứng đau đớn và tuyệt vọng thành thật của
trái lại không cách nào che lấp, không thể dối lòng.
Hắn đã quên nàng mất rồi sao?
Trong khoảnh khắc đó, nàng bỗng nhớ rất lâu trước đây, lúc Cứ Phong chết đi,
Dụ Lan đã khóc lóc rất thảm thiết, khi đó Cứ Phong bảo Dụ Lan hãy quên y đi, nhưng Dụ Lan đã nói thế nào?
Muốn ta quên chàng, sao chàng có thể nói dễ dàng như thế?
Khi đó, có lẽ Dụ Lan thật rất muốn khóc? Nhưng tại sao nàng ấy chỉ khẽ cười?
Cũng giống như nàng bây giờ, không thể khóc, vì vậy chỉ còn cách cười, cười
khổ, cười gượng, cười tuyệt vọng vì trái tim đã hóa thành tàn tro.
Ngẩng đầu lên, Thiên Sắc im lặng nhìn Bình Sinh nở nụ cười lặng lẽ, nhưng trái tim lại thì thầm một câu không thành tiếng…
Thanh Huyền, chàng bảo ta phải quên gì đây?
Nên quên chuyện chàng quỳ gối thề nguyện trước mặt chư thần khai thiên lập
địa trên Cửu Tiêu điện, hay quên cử chỉ thân thiết khi chàng cài cây
trâm gỗ đàn tơ vàng lên mái tóc ta ở miếu Nguyệt lão. Hay là quên đi
những gắn bó quyến luyến, cầm sắt hòa minh giữa hai ta, và quên đi cả
chuyện chàng moi tim mình để bảo vệ ta?
Bây giờ, trái tim chàng còn đập vững vàng trong lồng ngực ta, chàng bảo ta phải quên thế nào đây?
Đúng vậy, sao có thể dễ dàng quên đến thế?
Ngày đó, cơ thể hắn dần giá lạnh trên lưng nàng, nàng chỉ biết trơ mắt nhìn
mà chẳng thể làm gì, nỗi tuyệt vọng ấy nàng vĩnh viễn không muốn nếm lần thứ hai. Bây giờ, hắn vẫn bình an đứng trước mặt nàng, đó đã là đặc ân
lớn nhất cuộc đời nàng, chẳng phải sao? Quanh đi quẩn lại, bây giờ hắn
đã có thần chức, còn nàng sẽ tự có số kiếp của nàng, rốt cuộc hai người
chỉ là kẻ lạ khác lối, khó nối tiền duyên.
Nàng có thể từ bỏ, nhưng lại không thể lãng quên, cho đến cái ngày nàng vĩnh viễn tiêu vong.
Ở bên này, Bình Sinh vẫn tiếp tục khuyên bảo: “…Nếu ngươi vẫn còn muốn tu đạo, thì phải đại triệt đại ngộ, cơ hội và nhân duyên là do trời định,
muốn ghi tên vào tiên tịch một lần nữa không phải là chuyện khó, nhưng
ngươi phải nhớ, đừng dẫm vào vết xe đổ ngày trước…” Dứt lời, hắn phát
hiện Thiên Sắc chậm chạp nhắm mắt lại, tựa như chưa từng chăm chú lắng
nghe, mà vẫn phải đứng đó mặc kệ hắn. Tuy rằng từng dạo quanh nhân gian
một lượt, từng làm chuyện hoang đường mà mình chưa bao giờ ngờ tới,
nhưng hắn vẫn không thể hiểu chân tình là gì. Thật ra, trong lòng hắn
vẫn cảm thấy tiếc nuối, nếu lúc nàng xông vào Tử Vi viên hắn kịp quay về thần vị, thì có lẽ người phàm kia sẽ được cứu?
Đúng
lúc đó, giọng Chu Ngưng truyền đến từ bên ngoài Tử Vi điện, trong phút
chốc, Chu Ngưng bĩu môi bất mãn dẫn Tử Tô có hơi đắc ý vào trong, theo
sau hai người là Ngọc Thự với nét mặt chẳng biết làm sao và Vân Trạch
nguyên quân đến xem trò hay. Sau khi Tử Tô bước vào, nàng ta nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng Thiên Sắc, nàng ta bắt đầu tỏ vẻ khoe khoang thị uy, cố tình ngẩng đầu ưỡn ngực.
“Đế quân, mụ…” Vừa
thấy Bình Sinh, Chu Ngưng tức không chỗ trút, nàng trừng trừng nhìn Tử
Tô đang ngông nghênh tự đắc, vội vàng tố cáo, suýt chút nữa đã gọi nàng
ta là “mụ la sát”: “Ả nói Hạo Thiên đế tôn sai ả tặng lễ vật cho người,
còn bảo đây không phải là lễ vật nhỏ, không nhìn thấy người thì không
thể đưa lễ vật ra…”
Bình Sinh nhẹ phẩy tay chặn lời
Chu Ngưng. “Làm phiền rồi.” Bình Sinh nhìn Tử Tô, hắn hơi nhướng mày,
ánh nhìn không hề thân thiện. Tuy nói lời cảm ơn, nhưng nét mặt vừa hờ
hững vừa xa cách, buồn vui không hiện trên nét mặt. Hắn chậm rãi cất
tiếng, trong sự trầm tĩnh lại ẩn chứa uy nghiêm khó tả: “Ta thật không
rõ, đế tôn sai ngươi tặng lẽ vật không nhỏ gì đến đây?”
Hắn thấy rất lạ, vừa nãy hắn mới qua gặp Hạo Thiên hỏi chuyện của Thiên
Sắc, mà bây giờ hai tên đệ tử Ngọc Hư cung đã lập tức chạy qua, còn xưng là phụng lệnh Hạo Thiên dâng tặng “lễ vật”, chẳng biết trong hồ lô đó
bán thuốc gì.
Tử Tô vốn đang đắm chìm trong niềm vui
sướng trả thù khi thấy dáng vẻ sa sút của Thiên Sắc, nàng ta cũng không
ngờ Bình Sinh sẽ hỏi lạnh nhạt như thế. Trong khoảng thời gian ngắn,
nàng ta hoảng hốt vì oai nghiêm nên đương nhiên không kịp phản ứng, lại
không thể từ chối, đành ngoan ngoãn lấy lễ vật trình lên, đáp lời hơi
lắp bắp: “Đây, là cái này…”
Đó là một chiếc hộp gỗ lê khảm xà cừ rất tinh xảo. Bình Sinh cầm lấy rồi mở ra, trong hộp là một
mầm hoa thược dược tỏa ánh vàng kim rực rỡ.
Bình Sinh thoáng ngạc nhiên, dường như không thể ngờ được, nét mặt hơi kinh ngạc, đầu óc lý trí bình tĩnh hiếm khi xuất hiện tình trạng trống rỗng thế
này, tuy nhiên đôi mắt sâu đen như mực theo bản năng nhíu chặt lại. “Tâm ý đế tôn ta hiểu, nhờ ngươi nhắn với đế tôn giúp ta, hôm khác ta sẽ đến Lăng Tiêu điện đích thân cảm tạ.” Nheo mắt lại, cẩn thận suy tư, hắn
lập tức hiểu ra chân tướng mọi chuyện. Hắn dở khóc dở cười, chỉ đành trả lời cho có lệ, rồi bảo Vân Trạch nguyên quân đứng bên: “Vân Trạch, tiễn khách đi, ta mệt rồi.”
Vân Trạch nguyên quân mỉm
cười vươn tay “mời”, Tử Tô không dám nói một tiếng, chỉ chằm chằm nhìn
Thiên Sắc đứng bất động một bên, cho đến khi nhìn thấy mái tóc trắng
đáng giật mình của Thiên Sắc, nàng ta mới trút được nỗi hận xì một tiếng bước thẳng ra khỏi Tử Vi điện.
Nhưng mà, bước chân
của Ngọc Thự lại hơi do dự, đôi mắt nhìn Thiên Sắc như có điều muốn nói. “Đế quân…” Ngọc Thư thoáng chần chờ, cuối cùng y khẽ gọi rồi quỳ phịch
xuống đất.
Bình Sinh còn đang cân nhắc phải xử lý cái hộp này thế nào cho phải, trông thấy hành vi của Ngọc Thự, Bình Sinh
hơi kinh ngạc: “Ngươi còn chuyện gì nữa?”
Ngọc Thự cúi đầu xuống, cắn chặt răng sau đó mới dám lên tiếng:
“Lần này Ngọc Thự đến là phụng lệnh của sư phụ, chỉ mong sau này đế quân có thể đối xử tử tế với sư cô của tiểu tiên.” Dứt lời, y ngẩng đầu nhìn Thiên Sắc.
Nhưng, Thiên Sắc vẫn đứng đó không hề
nhúc nhích, hoàn toàn không có phản ứng với những lời của Ngọc Thự,
không ai biết giờ nàng đang nghĩ gì.
“Đối xử tử tế?”
Nghe những lời này, Bình Sinh đã phát hiện ra chút bất thường. Hắn thật
không biết nên khóc hay nên cười, hắn nhìn thẳng vào Ngọc Thự, đầu hơi
nghiêng đi, con ngươi đen sâu thẳm càng sáng tỏ hơn dưới ánh sáng ban
mai: “Sư phụ của ngươi thấy ta bạc đãi sư cô ngươi lúc nào?”
… Y nói như thế, người không rõ chân tướng sẽ nghĩ rằng hắn đối xử với người khác rất hà khắc….
… Thảo nào tiểu tước nhi lại sợ hãi hắn như vậy…
… À, đúng rồi, không thể gọi con bé là tiểu tước nhi, tên con bé là Thiên Sắc…
“Ý Ngọc Thự không phải vậy…” Có hơi lúng túng, Ngọc Thự cũng không biết
nên diễn đạt ý mình thế nào, y hoàn toàn mất đi sự bình thản thường
ngày, đến cả Chu Ngưng cũng phải nóng ruột thay y: “Sư cô con, người…”
Bình Sinh mệt mỏi xoa thái dương, hắn thấy khó hiểu vì sao hai ngày nay cơn
đau vẫn thường xuyên đến thăm viếng hắn bỗng nhiên tan thành mây khói,
hắn cũng không quá để tâm đến Ngọc Thự: “Người ở Tử Vi viên, ta đương
nhiên sẽ không bạc đã. Ngươi có thể quay về chuyển lời của ta đến sư phụ ngươi, bảo y yên tâm.” Ẩn ý là hắn không muốn bàn luận gì thêm.
Ngọc Thự thoáng nhìn Chu Ngưng, thấy Chu Ngưng chớp chớp mắt với y rồi sau
đó gật đầu chắc chắn, Ngọc Thự mới vui mừng nở nụ cười, nói lời cảm ơn
rồi lui xuống.
Vân Trạch nguyên quân lướt nhìn Bình
Sinh đang xoa thái dương và Thiên Sắc đứng bất động, y chớp mắt lập tức
nhỏ giọng dặn Chu Ngưng ra ngoài Tử Vi viên tiễn khách, đây đương nhiên
là tâm nguyện của Chu Ngưng. Chờ đến khi Chu Ngưng hí ha hí hửng đuổi
theo Ngọc Thự, Vân Trạch nguyên quân mới lên tiếng: “Đế quân mệt mỏi
rồi, người nên nghỉ ngơi, từ trước tới giờ người bị cơn đau quấy nhiễu
không được yên tĩnh một chút nào, gần như người chưa chợp mắt bao giờ.”
Mở mắt, buông tay xuống, Bình Sinh nâng mắt nhìn Vân Trạch rồi lại nhìn
Thiên Sắc, đôi con ngươi đen láy hơi gợn sóng dao động, chẳng biết là
đang nói với ai: “Công văn đêm qua vẫn chưa phê xong.”
“Lễ vật…” Vân Trạch nguyên quân như cười như không nhìn chiếc hộp gỗ lê
khảm xà cừ trước mặt Bình Sinh, y đã đoán ra trong đó là thứ gì, bèn cố
tình hỏi khó: “Đế quân định xử trí lễ vật kia thế nào?”
Bình Sinh nhìn chiếc hộp, thở dài thườn thượt, ánh mắt buồn bã, lòng hơi
hoảng hốt. Hắn rũ mắt xuống, sắc mặt bình thản, dùng giọng nói ôn hòa,
hùng hậu phá tan không gian trầm mặc: “Thôi vậy, ngươi đi lấy chút đất
dưới gốc phù tang đến đây, đóa hoa thược dược này chuyển thế cùng ta,
tuy chỉ là một mối nhân duyên tựa sương sớm, nhưng cũng không thể để mặc nàng bị nhốt trong hộp, trước tiên cứ giúp nàng hóa thành hình người đã rồi nói sau.”
Giọng nói không lớn không nhỏ vừa vặn lọt vào tai Thiên Sắc.
Hoa thược dược?
Trong tích tắc, Thiên Sắc đột nhiên hiểu ra ý đồ của Hạo Thiên. Một suy đoán
đột ngột ập tới khiến nàng như bị sét đánh, trái tim cuộn sóng dữ dội,
nàng cắn môi như muốn cắn nát cơn đau mãnh liệt xuất hiện bất ngờ, nhưng lại không thể như ý nguyện, mà cắn đôi môi đến bật máu.
Nàng đã quên, khi Thanh Huyền chuyển thế thành người cũng đã từng có một mối nhân duyên với yêu hoa thược dược, mà giờ đây tuy Thanh Huyền đã quên
mất nàng, nhưng hắn vẫn còn nhớ yêu hoa thược dược kia…
Hóa ra, đây là mục đích Hạo Thiên…
******
Hạt giống hoa thược dược Tử Tô dâng lên, được Bình Sinh bỏ vào trong một
cái chậu nhỏ bằng vàng, đất trồng cây là đất dưới cây phù tang nơi hội
tụ tinh hoa nhật nguyệt, chỉ mới qua hai ngày đã nảy mầm, đâm chồi, trổ
nụ.
Lai lịch hoa thược dược, đương nhiên Thiên Sắc
biết rất rõ. Lúc trước chỉ nghe nói yêu hoa thược dược gây sóng gió đã
bị Phong Cẩm dùng pháp khí thu lại, nhưng không ngờ nó bị trấn giữ trong hộp gỗ lê mấy ngàn năm lại hóa thành nguyên hình là một hạt giống. Bây
giờ, nàng đứng trước mặt Bình Sinh hầu bút mực, trơ mắt thấy Bình Sinh
tự mình tưới nước cho đóa hoa thược dược kia, trái tim nàng chẳng biết
rõ là có đau hay không.
Sau chín chín tám mươi mốt
ngày, đóa hoa thược dược nở rộ, một luồng sáng lóng lánh tỏa ra từ giữa
nhị hoa biến thành một thiếu nữ thanh xuân áo trắng tay áo lóng lánh như nước, lúc này Bình Sinh mới nở nụ cười nhàn nhạt.
Trong chớp mặt, Thiên Sắc bỗng nhớ đến một đoạn đối thoại nàng từng nói với Thanh Huyền rất lâu rồi…
Khi đó, nàng hỏi: trước mười kiếp kia, ngươi từng vì yêu hoa thược dược mà
đại náo U Minh Ti, bây giờ nếu ngươi may mắn gặp lại yêu hoa thược dược, ngươi có còn xem nàng ta như châu như báu giống năm xưa không?
Lúc đó hắn đáp: Người ngày xưa thích nàng ta không phải là Thanh Huyền, đó
là kiếp trước của Thanh Huyền, hai chúng ta vốn không phải cùng một
người, hắn là hắn, ta là ta. Thanh Huyền chỉ thích mình sư phụ…
Hóa ra, người thích nàng là Thanh Huyền, không liên can gì đến Bình Sinh đế quân. Nhưng, vì sao nàng còn ôm ấp một niềm hy vọng xa vời, rằng một
ngày nào đó Bình Sinh đế quân sẽ biến thành Thanh Huyền?
Thanh Huyền của nàng đã không thể trở về nữa.
Nam tử từng hứa trọn đời trọn kiếp bên nàng đã cho nàng trái tim của hắn.
Chỉ vẻn vẹn một trái tim mà thôi.
Dù nàng biết rõ, hy vọng xa vời chỉ là bọt nước, nhưng chẳng biết vì sao,
nàng bỗng có mong muốn trái tim mình thật hóa thành tro tàn…
Nếu đến một ngày nàng quay trở lại thành một con chim tước, đứng trên cành
cây trước cửa sổ hắn hót líu lo, sau khi hắn nghe xong liệu có khẽ vuốt
đôi cánh chim của nàng tựa như đang vuốt những chiếc lá thược dược kia?
Khi đó, nàng vẫn sẽ không biết nói chuyện, nhưng nàng có thể vui sướng
mà khóc hay không?
Có lẽ lúc đó, hắn sẽ không đau nữa.
Khi đó, hắn có còn nhớ từng có một kiếp, hắn chuyển thế thành một nam tử
tên Thanh Huyền, từng hứa rằng sẽ ở bên tiểu tước nhi trọn đời trọn
kiếp?
Nhớ hay không cũng không quan trọng, thứ hắn
nhớ chỉ là một con chim tước nhỏ, vậy thì nàng đành làm một tiểu tước
nhi nhỏ bé mà thôi.
Với nàng mà nói, làm một tiểu tước nhi có khi còn tốt hơn hiện tại…
Hết chương 80