Edit: Như BìnhBeta: Vô PhươngTình cảm dâng trào quá nhanh còn khó đề phòng hơn cả cơn đau kia, giống như
giữa trời mùa hạ nóng bức đột ngột xuất hiện những bông tuyết trắng như
lông ngỗng, cho nên khi cơn đau dần qua đi, cánh tay Bình Sinh đang ôm
Thiên Sắc cũng lơi lỏng đi nhiều.
Hắn không hiểu tại
sao mình lại có hành động hoang đường thế này, giống như trong khoảnh
khắc vừa rồi hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Một người vừa xa lạ vừa cực kỳ quen thuộc. Hắn không rõ cái cảm giác kỳ dị
này là thế nào, mà hắn cũng không biết thì ra cảm giác ôm nàng vào lòng
là thế này…
Nói sao nhỉ?
Đó là cảm giác an tâm, yên ổn, không còn cầu mong gì hơn nữa.
Vươn tay ra, hắn nhìn Thiên Sắc đang quay lưng lại với mình. Nàng nằm co
cuộn lại, im lặng không cất một tiếng, cũng không rõ biểu cảm giờ phút
này của nàng ra sao. Nhìn gần hắn mới phát hiện trên lưng thậm chí trên
vai nàng đều chi chít vết thương. Tuy bây giờ vết sẹo chỉ còn một màu
hồng nhạt không quá đáng sợ, nhưng số lượng lại rất nhiều, có lẽ đây là
những vết thương khi nàng bị nhốt trong Tỏa Yêu tháp, mà mái tóc trắng
càng tôn lên làn da trắng nõn của nàng. Nhận thấy hắn hơi buông lỏng
tay, cơ thể nàng run lên, lập tức nhích người ra muốn thừa cơ cách xa
hắn thêm chút nữa…
Tới bây giờ nàng vẫn còn e ngại hắn sao?
Nhướng mày, Bình Sinh tự giễu cong cong khóe môi, hắn không nói một lời vươn
tay qua định kéo nàng giam cầm trong lòng mình một lần nữa. Nhưng khi
tay hắn vừa chạm vào nàng, cơ thể nàng lập tức cứng đờ, co rúm lại, thân thể mảnh mai run lên bần bật đã tiết lộ sự quẫn bách của chủ nhân. Mà
hắn cũng cảm nhận được, khoảnh khắc hắn chạm vào nàng, trong cơ thể hắn
như có thứ gì đó bị nàng hút lấy, cảm giác rung động như sống dậy tạo
thành cơn sóng tình không thể kháng cự.
Nếu nói hành
vi phóng túng lúc nãy là vì đau đớn ăn mòn ý thức, nhưng lúc này đây
Bình Sinh xác định mình rất tỉnh táo, nhưng hắn vẫn không thể giải thích tại sao mình lại có hành vi như thế, tựa như ma chướng không thể khống
chế được.
Xoay người cản nàng lại, hắn làm nàng không còn chỗ trốn, chỉ đành xoay người lại đối diện với hắn. Trong ánh mắt
nàng có sự hoảng loạn và sợ hãi, nàng cắn chặt môi, đôi mày mảnh nhếch
lên cao, nét thê lương dần dần hiện trên khuôn mặt nàng, hai tay chắn
trước ngực, theo bản năng muốn đẩy bàn tay hắn ra. Nhưng hắn không cho
nàng cơ hội nói thêm một lời, ôm chặt lấy nàng, gác đầu lên cổ nàng,
quyến luyến yêu thương hôn lên làn da trắng mịn của nàng, tựa như một
chú cá đang thong dong bơi lội, như khẽ gảy một sợi dây đàn, hắn trở
thành chúa tể trái tim và cảm quan của nàng. Sau đó, hắn không hề khách
sáo hơi cúi thấp đầu, bàn tay trái ấm áp phủ lên gáy nàng, trao nàng nụ
hôn tựa như cơn phong ba bão táp.
Thân thể hắn gần
trong gang tấc, ôm chặt lấy nàng tỏa ra hơi ấm vô hạn, khiến cơ thể nàng cũng nóng rực. Nàng mẫn cảm phát hiện, từng tấc da thịt hai người đang
kề sát vào nhau, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy tiếng tim đập điên
cuồn nhưng lại không thể phân rõ đó là trái tim ai. Mà theo nụ hôn và
những cái đụng chạm dường như có thứ gì đó cuồn cuộn thoát ra khỏi cơ
thể hắn chạy vào trong tứ chi bách hải của nàng.
Không được! Không được!
Thanh Huyền, chàng mau thả ta ra!
Ta sẽ hại chết chàng!
Nàng im lặng gào thét, nhưng lại bị hắn nuốt mất những lời muốn nói. Tận đáy lòng nàng cố gắng từ chối, nhưng nàng lại không thể khống chế được nỗi
nhớ nhung của cơ thể mình, đôi tay ôm lấy bờ vai hắn, còn đôi chân bất
giác vòng quanh thắt lưng hắn.
Dường như thật hài
lòng với phản ứng của nàng, hắn vuốt khẽ môi nàng, bàn tay phải lướt
xuống dịu dàng lướt qua làn da mẫn cảm, đốt bùng lên ngọn lửa rực cháy,
khiến nàng run lên. Hành động của hắn khá trúc trắc như trong lòng vẫn
đang suy tư, còn nàng chỉ có thể nhắm chặt mắt, kinh hoàng không thôi,
khi hai người hòa quyện vào nhau, tất cả mọi chuyện đều bị bỏ lại sau
lưng.
Lại dung hòa vào nhau thêm một lần nữa.
Từng dây thần kinh đều đang căng chặt, từng động tác của hắn khiến lớp chăn
mềm mại chạm vào da thịt nàng, giống như những nụ hôn ấm áp của hắn, bị
tấn công cả hai mặt, tất cả cảm giác và tri giác của nàng đều lung lay
sụp đổ. Niềm vui chộn rộn lấp đầy trái tim, Bình Sinh cúi đầu tỉ mẩn hôn đôi mắt đang nhắm chặt của nàng, lồng ngực nhấp nhô phập phồng, mồ hôi
chảy xuôi theo cằm nhỏ xuống ngực tựa như những giọt nước mắt của nàng,
từng giọt như đang nhỏ lên trái tim hắn, bỏng rát, khiến hắn đau lòng
không thôi. Mà thời khắc này, cảm giác nóng rực trong cơ thể còn đáng sợ hơn cả cơn đau, hắn muốn xem thường nhưng lại cực độ bất an, tựa như
toàn bộ hồn phách của hắn đều bị nàng hút lấy.
Hết lần này đến lần khác, hắn không thể kiềm chế còn nàng thì không thể kháng cự.
Không ai rõ rốt cuộc họ đã quyến luyến bao lâu, tóm lại khi Bình Sinh đã sức
cùng lực kiệt vẫn cứ ôm chặt lấy nàng không chịu buông tay.
******
Thân là thần, xưa nay khi nhập định nghỉ ngơi Bình Sinh đều không nằm mơ, nhưng lúc này hắn có thể chắc chắn rằng mình đang mơ.
Một vùng hoa hướng dương tỏa sáng rạng rỡ giống hệt cảnh tượng hắn nhìn
thấy dưới Yên Sơn. Nhưng biển hoa hướng dương trong mơ này rất xứng với
từ “biển”, đảo mắt nhìn qua không thể trông thấy điểm cuối.
“… Sư phụ.”
Dường như có người đang kêu ai đó.
Giọng nói kia rất gần, nhưng khi lọt vào tai rất mơ hồ xa xăm, tựa như vọng
đến từ một nơi rất xa, tiếng gọi hòa vào trong gió, lướt qua núi đồi khi lọt vào tai hắn thì đã tan ra thành mảnh vụn, không thể chắp vá. Xung
quanh mịt mờ, hắn không biết giọng nói này đến từ đâu, cũng không biết
người cất tiếng gọi đang ở đâu giữa biển hoa mênh mông này.
Sư phụ?
Sư phụ ai?
Ai là sư phụ?
Lúc hắn đang buồn bực, bất chợt hắn trông thấy một bóng áo đỏ sẫm thoáng ẩn hiện trong biển hoa hướng dương.
Chẳng biết vì sao, dù hắn không thể nhìn rõ dung mạo của nữ tử đang đứng đối diện, nhưng trực giác mách bảo…
Nữ tử này là Thiên Sắc.
“… Nàng…” Nhìn nữ tử trước mặt, hắn bỗng thấy nghẹn lời, trầm mặc thật
lâu, cuối cùng hắn mới cúi đầu than thở: “…Sao lại đi vào giấc mơ của
ta…”
Hắn biết rõ Thần Tiêu phái có pháp thuật bước
vào giấc mơ của người khác, hắn cũng biết bản lĩnh này Nam Cực Trường
Sinh đại đế đã truyền lại cho Thiên Sắc. Nhưng hắn không biết vì sao
nàng phải hao tâm tổn sức bước vào giấc mơ của hắn?
Nàng đứng đối diện hắn, không nói một lời, im lặng nhìn hắn, nàng trầm mặc như xưa nay vẫn thế.
Bình Sinh hơi nghi ngờ, hắn bước lên trước một bước muốn nhìn nàng rõ hơn,
nhưng không ngờ lồng ngực nàng đột nhiên nổ tung, bắn ra một màu đỏ sẫm, máu tươi đầm đìa nhuộm khắp biển hoa vàng rực! Trong lúc hắn cực kỳ
kinh hoàng thì cơ thể nàng lại nhanh chóng tan ra thành vô số mảnh nhỏ,
giống như những bông tuyết tan rã dưới ánh mặt trời, chớp mắt một cái đã không còn tung tích, chỉ sót lại một vùng đỏ thẫm.
Không thể phân rõ là vết máu hay là những mảnh vụn của y phục.
Tuy biết đó chỉ là một giấc mơ, nhưng Bình Sinh vẫn kinh hoàng, hoảng loạn, hắn mở choàng mắt ra, dứt khoát thoát khỏi giấc mơ đó…
Trên giường chỉ còn lại mình hắn. Thiên Sắc khoác áo lót trắng ngồi bên
chiếc bàn cách đó không xa, dường như đang rất kinh ngạc nhìn thứ gì đó.
Trông thấy nàng bình yên vô sự, hắn mới hoàn hồn lại, hơi nhíu mày, lúc hắn
ngồi dậy mới nhìn thấy nàng đang ngơ ngẩn nhìn một chiếc mũ phượng vẫn
chưa làm xong. Điều làm hắn càng ngạc nhiên hơn là mái tóc bạc trắng của nàng giờ như mặt đất phủ ngập sắc xuân, khôi phục lại sắc màu đen nhánh ban đầu, mềm mại mượt mà như một đoạn tơ lụa thượng hạng.
“Nàng…” Hắn mở miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng chẳng biết phải nói thế
nào, hắn cảm thế cơ thể mệt mỏi không còn chút sức lực, đôi mày khẽ nhíu giờ càng nhíu chặt, đôi mắt đen thăm thẳm như một cái đầm tối đen sâu
không thấy đáy.
Hóa ra, việc song hành song tu lại mệt mỏi thế ư?
Mái tóc của nàng đen nhánh trở lại, có phải đã chứng minh sự “mệt mỏi” của hắn rất đáng giá.
Xem ra, không phải là nàng bước vào trong giấc mơ của hắn.
Chẳng lẽ, trong lòng hắn vẫn hằng tồn tại một nỗi sầu lo.
Hắn không thể nói rõ, cũng không thể nghĩ thông, chỉ cảm thấy những chi tiết vụn vặt nghẹn ứ trong ngực, sầu muộn khó an.
“Đế quân không nên xấu hổ.” Bị giọng nói của hắn quấy nhiễu, Thiên Sắc đột
nhiên nghẹn ngào, trái tim như bị ai bóp chặt đau buốt, nhưng nàng vẫn
giữ nét mặt bình thản, đôi mắt dời khỏi mũ phượng hững hờ nhìn về phía
trước, thốt ra cái cớ vừa nãy đã chuẩn bị để che lấp nỗi cô đơn: “Thiên
Sắc vừa rồi thấy cảnh thương mình, thần trí u mê, nhận nhầm Đế quân là
phu quân đã mất, cho nên…”
Trực giác mách bảo nàng
không thể ngủ cùng hắn, lúc nãy khi nàng đứng dậy, đương nhiên đã phát
hiện điều bất ổn, không chỉ màu tóc của nàng thay đổi, mà cả sắc mặt mệt mỏi lạ thường của hắn…
Xem ra, Hạo Thiên không nói dối nàng, nàng mà chạm vào hắn, quả thật sẽ hại chết hắn!
“Thần trí u mê?” Bình Sinh cực kỳ không hài lòng với cách nói này. Hắn cúi
đầu lặp lại từng chữ nàng nói, khẽ hỏi như gió thoảng mây trôi: “Nếu
nàng bảo là nhận nhầm người, vậy ta và phu quân của nàng rất giống nhau
sao?”
“Tuyệt đối không giống.” Hít sâu một hơi, nàng
cố gắng trấn tĩnh, lúng ta lúng túng mở miệng vội vàng phủ nhận, nàng
thấy bất an, trái tim run rẩy.
“Nếu đã không giống,
sao lại bảo là nhận nhầm ?” Nhìn bộ y phục của mình được xếp ngay ngắn
đặt bên giường, Bình Sinh biết là Thiên Sắc gấp nhưng hắn cũng không
hỏi, chỉ chậm rãi mặc vào. Câu hỏi của hắn rất nghiêm túc, không giận mà uy, thậm chí còn như đang dồn ép người khác.
Nhận ra cảm xúc không thèm che giấu của hắn trong câu hỏi, trái tim Thiên Sắc
đập thình thịch. Nàng co rúm lại gục đầu xuống, lời nàng có chút bất an: “Đế quân khiến Thiên Sắc nhất thời không thể kiềm lòng…”
“Không thể kiềm lòng?” Hắn hừ lạnh, sau khi mặc y phục xong, hắn bước tới
trước mặt Thiên Sắc, híp mắt lại, khóe môi nhếch một nụ cười lạnh lẽo:
“Nàng cho rằng ta và nàng đã làm chuyện hồ đồ sao?”
Nhưng không phải vậy, tất cả mọi chuyện rõ ràng là hắn chủ động, cho dù là
kiềm lòng không nổi hay thần trí u mê cũng là vấn đề của hắn, sao nàng
cứ vội vàng ôm hết cả vào người, chẳng phải là giấu đầu hở đuôi thì còn
là cái gì nữa?
Việc cũng đã làm, hắn cũng không định vờ như không biết, nàng cuống cuồng phủi sạch mối quan hệ như vậy là có ý gì?
Lại còn cái tên vong phu gì đó nữa…
Tại sao vào thời khắc thế này nàng lại còn nhắc tới cái gã người phàm kia?
“Thiên Sắc cảm kích sự yêu quý bao dung của Đế quân, nhưng tất cả mọi chuyện
đều là do Thiên Sắc sai…” Cảm nhận được cơn giận của hắn, Thiên Sắc đứng dậy lùi về sau hai bước, lời nói đến bên môi cũng hơi ngập ngừng: “…
Chuyện hôm nay, xem như Thiên Sắc báo đáp Đế quân…”
“Báo đáp?” Bình Sinh bất giác cao giọng, nét mặt u ám, ánh mắt sắc bén ghim
chặt lòng người như mũi tên bắn ra giăng giăng khắp trời: “Nàng bảo
chuyện vừa rồi là muốn báo đáp ta?”
“Đế quân là người ngự ngôi cao, Thiên Sắc không dám trèo cao…” Giống như hoảng loạn vì
khí thế của hắn, cũng có lẽ vì nàng chột dạ, Thiên Sắc gục đầu xuống,
không dám nhìn hắn thêm: “Vì Thiên Sắc không còn thứ gì cả, ngoại trừ…
thì còn có thứ gì có thể đền đáp Đế quân?”
Lời nàng nói chẳng khác nào đang khiêu khích sự tu dưỡng và cơn giận của hắn!
“Nàng nhất định phải nói những lời khó nghe như thế vào thời điểm này sao?”
Đăm đăm nhìn nàng, hắn bỗng nhiên nhớ nhung thời gian nàng im lặng không nói chuyện lúc trước… Khi đó, cho dù nàng im hơi lặng tiếng nhưng lúc
nào cũng quanh quẩn bên hắn, rửa bút mài mực, tuyệt đối không nói những
lời khiến hắn căm thù đến tận xương tủy thế này.
“Vậy Đế quân muốn nghe cái gì?” Trầm mặc thật lâu, Thiên Sắc mới ngẩng đầu
hỏi, nàng nở nụ cười đau thương, từng chữ từng lời đều mang theo mệt mỏi như trong tích tắc đã mất đi toàn bộ sức lực, nhưng vẫn luôn giữ lưng
thẳng tắp. Hình như có những cây kim cực nhỏ đâm vào trái tim nàng, đau
đớn đến mắt cũng nhòe nhoẹt. Trong tầm mắt mông lung, bóng dáng hắn như
bị phủ một màn sương, vừa xa xôi vừa mờ ảo, rõ ràng là gần trong gang
tấc nhưng vĩnh viễn cách tận chân mây.
“Bây giờ nàng
đã không còn nội đan, lang thang bên ngoài cũng không ổn.” Đương nhiên
hắn không rõ những điều nàng lo nghĩ, hắn chăm chú nhìn nàng suy tư một
lát, tính toán tất cả mọi chuyện giúp nàng: “Ta cũng đã cùng nàng…”
Thoáng dừng lại, có chút chuyện không nên nói ra mà ngầm hiểu trong lòng là đủ rồi, hắn khẽ ho, nghiêm túc nhìn nàng: “Nàng theo ta về Tử Vi
viên, tuy sau này không thể ghi tên vào tiên tịch nữa, nhưng ta có thể
chăm sóc nàng, trường sinh bất lão cũng không phải là chuyện khó…”
Đây chẳng khác nào một lời hứa hẹn.
Nàng không còn nội đan không thể tiếp tục duy trì nữa. Nếu không quay về Tử
Vi viên thì bất cứ lúc nào nàng cũng có thể hiện nguyên hình. Đừng nói
cái khác, cho dù muốn duy trì hình người cũng không dễ gì, nếu muốn
trường sinh bất lão… cái gọi là “chăm sóc” của hắn, xem ra là định cùng
nàng song hành song tu.
Hắn muốn “chăm sóc” nàng quả thật không khó, nhưng nếu nàng là một mầm tai họa thì sao?
Đè nén sự yếu đuối của bản thân, nàng cố dùng thần sắc lạnh nhạt đối diện
tất cả mọi chuyện, hơi cúi đầu mái tóc rũ xuống che khuất sắc mặt nhưng
lại không che giấu lời từ chối của nàng: “Thiên Sắc không muốn đi, chỉ
mong có thể ở lại đây, làm bạn với vong phu…”
Vong phu!
Vong phu!
Lại là cái tên vong phu đó!
Lần này, Bình Sinh thật không thể chặn nổi cơn giận phừng phừng sắp bộc phát.
“Hắn đã hồn phi phách tán, nàng còn chấp nhất như thế làm gì?” Cơn giận của
hắn không bùng nổ mãnh liệt như Hạo Thiên, mà ẩn giấu trong sự bình tĩnh khiến người ta không rét mà run, giống như ngọn lửa hừng hực cháy trong lớp băng lạnh, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung như thiêu đốt đồng cỏ biến thành biển lửa cắn nuốt mọi thứ: “Chẳng qua là một đoạn nhân duyên như sương sớm, cho dù nàng có cố giữ chấp niệm đời đời kiếp kiếp ở lại
nơi này nhìn vật nhớ người thì hắn cũng không thể quay về nữa!”
“Cho dù cố chấp đời đời kiếp kiếp thì đã sao?” Tuy thần sắc nàng rất bình
tĩnh nhưng khuôn mặt lại tái nhợt, Thiên Sắc chậm rãi xoay người khép
mắt lại, rèm mi rũ xuống phủ bóng mờ tăm tối như muốn trốn khỏi hắn ngay lập tức: “…Cho dù chàng không về nữa, nhưng trái tim chàng vẫn sống
trong cơ thể ta, hồn phách chàng vẫn quanh quẩn trong giấc mơ của ta…
Chuyện giữa ta và chàng, Đế quân không hiểu đâu…”
…Đế quân không hiểu…
Một câu nhẹ nhàng, chậm chạp đập thẳng vào trái tim Bình Sinh, chẳng khác
nào muốn kéo giãn khoảng cách đang gần trong gang tấc giữa nàng và hắn
thành kẻ góc biển người chân mây.
Hắn nhìn theo bóng
dáng hờ hững của nàng, cho dù cố kiềm nén nhưng vẫn không thể khiến trái tim thôi quặn thắt, hắn muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể tìm
được lời thích hợp: “Ta thật không biết rõ…” Thật lâu, thật lâu sau, hắn thở dài, ép bản thân đi lướt qua nàng, chỉ bình thản để lại một câu tỏ
rõ lập trường của mình: “Nếu đã thế, nàng tự giải quyết cho tốt đi.”
Nghe tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa, Thiên Sắc mở mắt ra, nở nụ cười buồn bã ưu thương.
Nàng không rõ tại sao mình có thể thốt ra câu đó, giờ nàng chỉ thấy tim đau
như dao cắt, lục phủ ngũ tạng như bị đảo loạn co rúm lại, cảm giác đau
đớn khó tả len lỏi từng ngóc ngách trong cơ thể. Cơn đau này, giống như
nơi mềm mại nhất được che giấu sâu trong lòng nàng bỗng nhiên bị một
lưỡi dao sắc cứa vào.
Tuy đời đời kiếp kiếp là giấc mộng đẹp vĩnh viễn không thể thực hiện, nhưng tại sao nàng cứ cố chấp chuyện kiếp kiếp đời đời?
Dù sao, nàng đã từng có một giấc mơ đẹp…
“Chỉ mong không gặp gỡ…” Vươn tay vuốt ve chiếc mũ phượng chưa làmxong,
quyến luyến từng tấc một, tựa như đang chậm rãi ôm lấy khuôn mặt hắn,
vuốt ve đôi môi hắn, cuối cùng nàng nắm chặt Tù hồn châu trong tay, cúi
đầu thì thầm: “Sau này, sẽ không để chàng đau nữa…”
******
Xuống Yên sơn, Bình Sinh đi một mạch đến Ngọc Hư cung.
Hắn rời khỏi đó cũng không phải bị Thiên Sắc chọc giận mà mất đi lý trí.
Tuy những lời nàng nói đều thẳng thừng từ chối hắn, nhưng lúc hai người
đắm say nồng nàn, nàng cũng quyến luyến không muốn xa rời hắn.
Hết lần này đến lần khác sóng tình trào dâng, nàng và hắn vẹn tròn hoàn mỹ. Theo bản tính ngang bướng cứng đầu của nàng, nếu nàng không đồng ý thì
kết quả chỉ e là ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận chứ sao có thể ngoan
ngoãn như thế?
Lúc trước hắn từng nghe Chu Ngưng kể,
có người ác ý phỉ báng nàng, nói nàng là kẻ lẳng lơ gì đó, bây giờ dường như rất giống lời đồn đãi… Nhưng, nếu nàng thật là người lẳng lơ vậy
tại sao có thể vì một người phàm mà cam lòng từ bỏ tiên đạo vĩnh hằng?
Tất cả mọi chuyện có gì đó khó hiểu, hơn nữa hắn quả thật không phải người chồng đã chết của nàng…
Hắn cảm thấy giữa nàng và hắn còn có ẩn tình gì đó, xem ra đó không phải ảo giác của hắn, nghĩ đến thái độ bất thường của Hạo Thiên, hắn càng chắc
chắn.
Bước vào Cửu Tiêu điện, không chỉ có Hạo Thiên, thậm chí cả ba vị trong tứ ngự cũng đã có mặt, chỉ thiếu một mình hắn.
Vảo khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, Bình Sinh mẫn cảm phát hiện, mọi ánh mắt
đều tập trung vào mình, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, họ vốn đang thì thầm to nhỏ lúc này cũng đã yên tĩnh lại.
“Bình
Sinh…” Nét mặt Hạo Thiên sa sầm, trong phút giây nhìn thấy Bình Sinh sắc mặt mới dịu đi đôi chút, nhưng ngay lập tức y phát hiện đã xảy ra
chuyện nghiêm trọng, nhất thời Hạo Thiên muốn nổi trận lôi đình: “Bình
Sinh, đệ, đệ chạm vào con bé đó?”
Giọng điệu kia như người bị sét đánh giữa trời quang.
“Không chỉ chạm thôi đâu.” Việc này hắn cũng lười che giấu, nhưng cũng không
muốn kể rõ. Con ngươi đen sâu không thấy đáy, giọng nói trầm thấp nhẹ
nhàng thong thả, hờ hững dùng lời kích thích những người có mặt ở đây,
giọng nói không chứa bất kỳ cảm xúc nào.
Đúng vậy, không chỉ chạm mà hắn còn ân ái cùng nàng thì thế nào?
Tại sao Hạo Thiên lại kinh hoàng đến thế?
Sự nghi hoặc ngày càng sâu sắc.
“Đệ thật là…” Hạo Thiên nhất thời không thể tìm thấy lời trách mắng thích
hợp, y cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng bực bội đi qua đi lại, cuối cùng chỉ đành đỏ phừng mặt quát: “Làm càn!”
Lời mắng này chẳng khác nào ném hòn đá vào trong mặt nước tĩnh lặng tạo nên từng vòng gợn sóng. “Đệ làm càn?” Bình Sinh nheo mắt lại, chằm chằm nhìn Hạo Thiên, sâu trong con ngươi đen bắn ra tia lửa, Bình Sinh không bỏ qua
một biểu cảm nhỏ bé nào trên khuôn mặt Hạo Thiên, giọng nói trầm thấp
lạnh lùng: “Rốt cuộc đệ đã làm bậy chuyện gì, đệ cũng muốn nghe xem
sao.”
Được rồi, cho dù hành động của hắn là vi phạm
thiên luật, phải chịu trách phạt thế nào hắn cũng sẽ không oán hận,
nhưng cái tội “làm loạn” này tại sao lại rơi xuống đầu hắn?
Cho dù hắn muốn tìm đối tượng để song hành song tu, dù rằng Thiên Sắc cũng
không phải đối tượng có thân phận phù hợp với thần vị của hắn, thì đó
cũng là việc riêng của hắn chứ?
Chuyện này đáng xé ra to lắm sao?
“Bây giờ sắp đến trận chiến thần ma, mà đệ lại…” Hạo Thiên sa sầm mặt, nhất
thời khó kiềm chế cơn giận suýt nữa đã buột miệng nói ra, y đành phải
hít sâu một hơi cố sức đè nén cơn giận muốn bùng nổ trong đáy lòng, cố ý dùng lời mơ hồ không rõ để khuyên nhủ: “Đây chẳng phải làm loạn thì còn là cái gì?”
Là trách hắn không thèm bận tâm khi đối đầu với kẻ địch sao?
Bình Sinh lạnh lùng nhìn Hạo Thiên, cũng không màng ở đây là Cửu Tiêu điện,
dưới chân bức tượng các vị thần khai thiên lập địa mà hai huynh đệ ruột
thịt lại đối chọi gay gắt.
Hạo Thiên hậm hực, vẫn cố
nén giận, nhưng vì biết rõ tính Bình Sinh nên không tiện nói thêm: “Tiểu yêu tước kia đang ở đâu?” Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi hỏi, ánh mặt lộ rõ sát khí.
“Nàng đang ở một nơi rất an toàn.”
Bình Sinh đáp cực ngắn gọn qua loa, hắn dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nhất cất lời chất vấn, nở một nụ cười nhạt nhòa, cười đến mức khiến người ta sởn cả gai óc, sâu trong đáy mắt tỏa ra vẻ âm u trước cơn bão tố: “Hạo
Thiên, rốt cuộc huynh đã gạt đệ chuyện gì?”
Hết chương 86