Thê Nô 2

Chương 1: Chương 1: Ảnh chụp




"Đây là ảnh chụp chồng cô và cô gái khác, cô xem đi. "

Đào Tư Di ngẩng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ tao nhã đang uống cà phê trước mặt cô, không rõ chồng mình cùng cô ta bên ngoài có quan hệ gì? Cô ta quan tâm hơn cô, thậm chí còn điều tra rõ ràng như vậy, có ảnh, có thư, chân tướng rõ ràng. Xem tư thế này của cô ta có lẽ còn muốn giải thích rõ ràng cùng cô.

"Cô là ai?"

Đào Tư Di không vội vã mở phong thư giống như chiếc hộp Pandora này, hai tay khoanh vào nhau tựa lưng ra sau, cho dù nhà cô có cháy cũng không mượn người phụ nữ khác tới đây chỉ trỏ.

"Tôi cũng là tình nhân đương nhiệm của anh, cô không cần phải bày ra tư thế phòng bị cảnh giác cao như vậy. " Cô gái kia uống một ngụm cà phê. “À, đây là danh thiếp của tôi. Tôi tên Tô Mạn Ca. Tôi và chồng cô cũng coi như bạn hợp tác làm ăn. "

Nhận danh thiếp cô gái kia đưa tới, Đào Tư Di nhìn lướt qua chức vị trên mặt danh thiếp, mỉm cười.

"Hai người cứ tiếp tục hợp tác, ảnh chụp tôi sẽ cầm đi từ từ thưởng thức, cảm ơn. "

Tô Mạn Ca ngây người nhìn cô gái đối diện lẳng lặng rời khỏi ghế, đã xong rồi sao? Tuyệt đối không giống với những gì cô ta nghĩ, không khóc nháo thì cũng nên biểu hiện một chút đau thương chứ, cứ như vậy mà đi sao?

Đào Tư Di vừa về nhà liền pha ngay cho mình một cốc trà oải hương. Khi cô thấy buồn chán, hương vị trà luôn trấn an cảm xúc của cô.

Lý Mộ Tiêu là người chồng tốt, chỉ cần anh không đi công tác, cho dù muộn thế nào anh đều sẽ về nhà. Có lẽ hiện giờ anh đã thấy chán cô rồi.

Đào Tư Di lại nhìn về túi văn kiện trên bàn trà, hít sâu một hơi, dừng một chút rồi vươn tay xé mở.

Nhìn thấy ảnh chụp, Đào Tư Di cười vui vẻ sáng lạn. Cô nghiêng đầu suy nghĩ, người phụ nữ kia tên gì nhỉ? A, đúng rồi, tên là Tô Mạn Ca, cô ta cũng coi như đã nể mặt cô lắm rồi.

Trên hình là Lý Mộ Tiêu tao nhã dâm tà, một cô gái đang ngồi trên đùi anh, tay anh đang gắt gao bắt lấy phần đầy đặn của cô ta, nặn ra nhiều hình dạng kì dị. Miệng lại hôn một cô khác đang ôm cổ anh.

Điều này sao có thể nói là “một” người? Đây gọi là “nhiều người” mới đúng.

Hình ảnh đầu tiên vừa nhìn đã kích thích đến như vậy, Đào Tư Di ngược lại rât bình tĩnh, vẻ mặt mang theo tươi cười xem tiếp tấm hình cầm trong tay. Cô chưa bao giờ biết được, thì ra chồng mình lại là người đàn ông điên cuồng như thế.

"Rinh... , rinh... "

Cô nhíu mày, đây có tính là quan tâm không?

"Vợ à, tối nay anh có xã giao, không trở về nhà ăn cơm, em mệt thì ngủ trước đi, tối muộn anh sẽ về.” Điện thoại truyền đến giọng nói ôn nhu của Lý Mộ Tiêu.

"Vâng. " Đào Tư Di cầm lên một tấm hình ba người đang lăn lộn trên giường, không yên lòng lên tiếng.

"Tựa hồ tâm tình của vợ đại nhân không tốt lắm, có cần chồng hôn nhẹ an ủi em không?"

"Không có gì, chỉ tại nhìn mấy bức ảnh tả thực nên trong lòng có phần chua xót thôi. "

Đào Tư Di trả lời chi tiết vấn đề của anh, lại cầm lên một tấm khác, nam nữ bên trong đang thể hiện động tác có độ cong khác thường. Cô nghĩ ngợi rồi ghé người lên ghế sopha, thưởng thức tạo hình có độ khó này.

"Em lại bắt đầu luyện yoga à? Anh vào họp rồi, buổi tối đi ngủ sớm một chút, nếu buồn chán thì đọc mấy tin tức linh tinh nhé. " Lý Mộ Tiêu theo lệ thường lải nhải mấy câu rồi cụp máy.

"Động tác này thật là khó. " Đào Tư Di cố gắng vài lần vẫn không đạt tới tiêu chuẩn như trong ảnh, trách không được cô gái trong hình vừa thống khổ lại hưng phấn như vậy, đây chính là cái gọi là ‘đau đớn cùng sung sướng’!

Tô Mạn Ca cười quyến rũ ngồi trên sô pha khách sạn, châm một điếu thuốc, nhìn người chồng tốt đang gọi điện cho vợ của anh, sau khi treo điện thoại, nét mặt Lý Mộ Tư không một chút bối rối.

Cái này cho thấy Đào Tư Di có đủ sự vững vàng, mấy tấm hình không có chừng mực kia đều không khiến cho đôi vợ chồng này cãi nhau, dường như một chút hiệu quả cũng không có, hẳn là cô ta không xem. Cô chủ động đứng dậy, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông. Hé mở môi đỏ mọng hướng tới lỗ tai anh thổi khí nóng.

"Hôm nay chúng ta chơi đùa điểm kích thích có được không, anh cùng hai cô kia kịch liệt như vậy, em thật ghen tỵ. "

"Cô tìm người điều tra tôi?" Lý Mộ Tiêu nhíu mày không vui, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt. "Nhớ rõ bổn phận của cô, chuyện của tôi không đến lượt cô quản, nếu không tôi không ngại đoạn tuyệt quan hệ của chúng ta. "

"Người ta chỉ là quá thích anh mà thôi, đang nóng giận sao?" Tô Mạn Ca yếu thế làm nũng, môi đỏ mọng chủ động khẽ liếm qua áo sơ mi hai điểm trước ngực anh.

Không để ý đến cô ta đang ra sức biểu diễn, Lý Mộ Tiêu đẩy ra, cầm lấy áo vest bên cạnh. "Tôi đi trước, hôm nay không có tâm tình. "

Người đàn ông lạnh lùng nói một câu, rồi rời đi để lại căn phòng lạnh lẽo.

Tô Mạn Ca sững sờ giữa phòng, cô ta tựa hồ đã đánh giá cao lực ảnh hưởng của mình đối với người đàn ông này. Nhưng cũng chẳng sao, một lần nữa cô ta lại ngồi trở về ghế sô pha, cầm lấy chai rượu vừa mới mở vì muốn tạo dựng không khí kia, uống một ngụm. Cô ta thật muốn nhìn, cô vợ kia có bao nhiêu ảnh hưởng đến anh.

Lý Mộ Tiêu trở lại trong xe, nhìn thoáng qua dấu môi son trước ngực, Tô Mạn Ca này càng ngày càng bám người. Anh nên làm để cô ta học được cách bình tĩnh. Ngẩng đầu nhìn thời gian, khóe miệng ôn nhu cười yếu ớt, suy nghĩ rồi lấy ra điện thoại di động.

"Vợ à, hôm nay anh họp xong sớm, vợ đã tắm rửa thơm tho chưa?"

"Thân thể em hôm nay không thoải mái. "

Đào Tư Di thích tắm bồn, cô rất thích mỗi lần tắm bồn nhỏ vài giọt tinh dầu hoa cỏ, mỗi khi tắm rửa xong, trên cơ thể cô đều mang theo hương thơm của hoa cỏ, điều này khiến Lý Mộ Tiêu say mê, anh thường xuyên cảm thấy cô giống như tinh linh lầm lạc nhân gian, linh động dịu dàng. Ở trên người cô, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng dám làm càn, bởi vì anh lo lắng bản thân mình mạnh mẽ quá sẽ khiến cô bị thương.

Vợ vừa dùng đến đã thương xót, cho nên tích lũy một đoạn thời gian, anh sẽ đem tất cả dục vọng mình góp được từng tí một phát tiết lên người đàn bà khác. Mới đầu, anh còn có chút áy náy, số lần càng nhiều, ngược lại anh lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên. Lý do rất đơn giản, vì anh không muốn vợ mình bị thương.

Đào Tư Di từ tủ quần áo lấy ra một quần lót màu đen rồi mặc vào, thở dài, đành lấy một cái băng vệ sinh lót dưới. Mỗi khi Lý Mộ Tiêu nói câu nói kia, đại biểu cho việc hôm nay anh muốn cùng mình hoan ái, sau khi nhìn hết tấm hình chụp vừa rồi, cô hoàn toàn không còn một cảm giác hưng phấn nào nữa.

Từ trong lòng, cô thật nghi ngờ độ chân thực của tấm ảnh kia, nếu cô gái bên trong hình là Tô Mạn Ca, vậy thì sẽ khác, chỉ tiếc là không có. Nhưng cô cũng không phải là người vợ ngu ngốc, không có lửa làm sao có khói, toàn bộ kết luận vẫn nên cân nhắc. Giờ cô thật sự chẳng có tâm tình mà vùi đầu vào sự hoan ái cùng Lý Mộ Tiêu.

"A, vậy anh cũng không vội về nhà nữa, anh ở lại công ty xử lý ít văn kiện vậy. " Trong miệng Lý Mộ Tiêu mang theo nồng đậm thất vọng.

"Được rồi, anh cũng đừng làm quá mệt mỏi, chú ý thân thể. "

Đào Tư Di đột nhiên cảm thấy bản thân cô diễn cũng khá tốt, nếu như Lý Mộ Tiêu không phải người trong ảnh, vậy chính cô mới là người bị lừa. Cô tự cười giễu chính mình, rồi như thường ngày, mở ti vi lên xem.

Nhìn thoáng qua người đàn bà ngủ trên giường, Lý Mộ Tiêu từ trong bóp da lấy vài tờ tiền rồi vứt trên đầu giường. Đi vào phòng tắm đem mùi thối trên người mình tắm rửa sạch sẽ, anh mặc lên người cái áo sơ mi vừa mới mua trong cửa hàng thời trang cho nam. Chiếu lên gương, bên trong là một người đàn ông nhã nhặn, khuôn mặt ôn nhu tươi cười, nét mặt tao nhã, nhẹ nhàng khoan khoái, thành thục, trầm ổn.

Lý Mộ Tiêu đi ra cửa khách sạn, thuận tay đem áo sơ mi có ấn kí môi đỏ vứt vào thùng rác. Nhìn lên không trung, Đào Tư Di giờ này hẳn đang ngủ. Vô luận người đàn bà khác nhiệt tình như lửa cỡ nào, cũng không bằng hương vị hoa cỏ trên người vợ làm anh yên giấc. Sau động tác ném áo sơ mi, anh lại biến thành người chồng hoàn mỹ, có trách nhiệm yêu thương gia đình.

"Chính trị thật sự là nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại câu tổn hại (lúc lên lúc xuống). Hôm qua phong cảnh vô hạn, hôm nay hoa lá rụng khô. "

Tin tức truyền tin một lãnh đạo cao cấp trong giới chính trị bị lập án điều tra. Đào Tư Di không biết vì cái gì cô lại có cảm giác tìm được sự thông cảm, ít nhất dựa trên phương diện nào đó, người ta cũng giống cô. Đột nhiên thay đổi, có rất nhiều kết cục có thể xảy ra không lường trước được.

"Còn nghĩ chính mình không cần, thế nhưng lại mất ngủ!" Cô lẩm bẩm một tiếng.

Thanh âm mở cửa hấp dẫn lực chú ý của cô, cô quay đầu nhìn về phía cửa, Lý Mộ Tiêu ngoài ý muốn thấy cô trễ như vậy vẫn ở ngoài phòng khách xem tivi.

"Vợ, em còn chưa ngủ à?" Anh đi tới Đào Tư Di, trên trán khẽ hôn một cái.

"Anh muộn như vậy mới trở về, hôm nay không bận chứ?"

"Công ty có cái hạng mục muốn cạnh tranh đấu thầu, hôm nay anh cẩn thận nghiên cứu phương án. "

"À. " Đào Tư Di lên tiếng, làm bộ như không thấy tóc anh vẫn chưa khô, áo sơ mi rõ ràng khác hẳn với áo sáng nay ra cửa.

"Vợ theo anh nghỉ ngơi đi, không có em bên cạnh, anh không ngủ được. "

"Được rồi. " Đào Tư Di âm thầm ở trong lòng cảnh báo bản thân, hết thảy chứng cớ chưa chứng thật phía trước đều không có hiệu quả.

Nghe nói mất ngủ thuộc loại bệnh về tinh thần, trước kia cô còn cười không tin, còn tự tin khẳng định, bệnh này sẽ không phát sinh trên người cô. Tối hôm nay cô đột nhiên phát hiện nguyên lai trên thế giới hoàn toàn không có chuyện gì là tuyệt đối, đêm nay chính cô lại mất ngủ.

Nghe hô hấp vững vàng của người bên cạnh, cô đột nhiên nhớ tới một truyện cười, cái gì gọi là thống khổ, chính là thời điểm sốt ruột đợi đi toa lét, người khác ngồi mình lại đứng. Hiện tại cô còn cảm thấy thống khổ hơn, đêm đã muộn, người khác đang ngủ, cô ngủ không được, hơn nữa chính bởi vì người ngủ ngon mà cô mất ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.